sắng nói. Vốn dĩ cũng quên mất cả dự định ban đầu sẽ làm lơ đi người con gái kia như đêm qua anh vẫn nghĩ.
" Sao mặt em đỏ vậy? Sốt rồi sao?"
Hai má cô đã đỏ nay tiếp xúc trực tiếp với bàn tay anh còn liền trở nên nóng ran hơn nữa. Lạ thật, xưa giờ hai người vẫn có cử chỉ thân mật như thế mà đâu có sao? Ấy mà bây giờ chỉ ánh nhìn của anh thôi cũng khiến cô trở nên ngai ngùng:
" Không... anh nằm nghỉ đi! Em rót nước cho nhé!"
Cô gỡ tay anh ra, lật đật đứng dậy nhưng ngay tức thì đã bị anh giữ chặt lấy cổ tay, kéo cô ngồi xuống. Trái ngược với suy nghĩ của cô, Kevin không có vẻ gì là bực tức, hay giận dỗi gì cô cả, chỉ cười khổ, nhưng giọng vẫn trầm trầm lãnh đạm, không tí cảm xúc:
" Jessica, thật ra ..."
Phương Nhã đảo mắt, môi mím chặt, khuôn mặt trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Không cần nói cũng đủ biết anh sẽ nhắc đến vụ việc của đêm qua. Rốt cuộc cô vẫn chưa thổ lộ tình cảm với lòng mình, sao có thể để anh mở miệng nói thêm gì nữa chứ. Vốn dĩ cô dự định sẽ lấy lại tinh thần rồi mới nói, nhưng bây giờ xem ra cô phải nói càng sớm càng tốt, nếu không sẽ làm cho anh đau lòng. Nghĩ đến thế liền cúi đầu, định mở miệng giải thích thì ...
" Xin lỗi em, hãy xem như tối hôm qua em chưa nghe gì cả. Lời anh nói, em không cần bận tâm nữa, hãy như bình thường, chúng ta vẫn là anh em tốt!"
Cô trợn mắt nhìn anh, vẫn giọng nói dịu dàng đó, nhưng thông qua đôi mắt lạnh lùng của anh lại có phần rát buốt, lạnh giá đến vậy. Hai tay nắm chặt, tim nhói lên, anh đã giận cô rồi! Là cô đã làm cho anh giận, anh buồn! Đúng không?
" Kevin ..."
Giọng cô như vỡ ra, ánh mắt đau đớn nhìn anh. Nhưng sâu trong đôi mắt của Kevin, thì biểu hiện của cô chỉ là sự thương hại, môi cười nhạt, buông một câu lạnh lùng:
" Về đi, ở đây còn có y tá lo. Anh không đến mức tàn phế cả tay chân, không cần em thương hại!"
Full | Tiếp trang 8
Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 8
Cộp!
Chiếc vali nặng nề chạm vào nền đất, ngoan ngoãn di chuyển theo từng bước chân của Quốc Thịnh. Anh thở dài, xem ra chuyến đi này về công việc chỉ chiếm 2%, còn 98% còn lại là suy nghĩ cảm giác của bản thân.
Chỉ ở lại khoảng ba ngày, mà tâm trạng anh còn nặng nề hơn lúc ở ViệtNam, chẳng tốt lên tẹo nào, còn trở nên tồi tệ hơn thế. Đáng lý, anh dự định sẽ ở lại đây vài ngày xem như là giải khuây, giảm stress 1 tí. Nhưng xem ra anh phải về nhà thôi, càng ở lại đây, anh lại càng nhớ đến Phương Nhã nhiều hơn. Cảm giác hụt hẫng này làm anh không thể nào chịu đựng nổi!!!!
1h anh sẽ lên sân bay, bây giờ chỉ mới 9h, còn dư thời gian để anh làm điều gì đó. Và anh nghĩ, có lẽ bản thân nên đến thăm Kevin một chút. Cũng có thể, đây sẽ là lần gặp cuối cùng!
Thanh toán xong tiền phòng khách sạn, anh điềm đạm bước chân ra khỏi cửa, vẫy tay ngoắc chiếc taxi đậu sẵn bên ngoài, cất bằng giọng tiếng anh đến thẳng bệnh viện sáng giá của Seoul - ID clinic.
-------------
Bên ngoài, tiếng ồn ào của những cô y tá nói chuyện với bệnh nhân nào đó, giọng rất lớn, át cả lời nói ban nãy của anh vừa thốt ra. Phương Nhã ngây người vài giây, sau đó liền nhíu mày hỏi lại:
" Anh ... vừa nói gì?"
Kevin tỏ ra rất lạnh nhạt, mắt nhìn ra ban công nói:
" Bên hàng không đã thông báo với anh, vé máy bay đã có rồi. Chiều nay em hãy về ViệtNam, trợ lý của anh sẽ theo chăm sóc em một thời gian!"
" Cái gì? Sao nhanh thế?" - Phương Nhã trợn mắt kinh ngạc, quả thật cô đã từng mong mình có thể sớm về ViệtNam, nhưng tình hình lúc này sao cô có thể đi một mình, bỏ lại anh ở đây. Huống hồ gì, giờ cô không muốn nhớ quá khứ nữa. Cô muốn ở bên anh!
Anh im lặng không nói, chỉ với tay lấy hộp thuốc lá trên đầu tủ, mắt liếc xung quanh tìm kiếm hộp quẹt.
Cô nhíu mày khó chịu, nhìn đầu thuốc trên tay anh mà cảm thấy lòng se thắt lại, tay giật lấy điếu thuốc, giọng đầy trách móc:
" Ở bệnh viện cấm hút thuốc đấy. Anh thế này còn muốn hút nữa sao?"
" Em đừng nhiều chuyện quá! Về và chuẩn bị hành lý đáp máy bay về ViệtNam đi!" - Anh không buồn lấy lại hộp thuốc trên tay cô, chỉ lạnh lùng gắt gỏng, giọng điệu pha chút hờn dỗi - " Mặc kệ anh!"
Đôi mắt cô long lanh, xích đến gần anh, nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nhưng rắn chắc ấy, nở một nụ cười ấm áp đầy dịu dàng:
" Kevin, em không trở về đâu! Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Em sẽ không để anh một mình đâu!"
Anh ngỡ ngàng, lòng bồi hồi xúc động, nhìn chằm chằm vào đôi tay bé nhỏ ấy nắm lấy bàn tay anh, giọng khàn khàn không tin được những gì vừa mới nghe được:
" Em ..."
" Em yêu anh, Kevin!"
Ánh nắng hắt lên khung tấm kính trong suốt, rọi vào ngay đôi mắt sáng bừng long lanh của cô. Lòng anh ngẩn ngơ, cả người như hóa đá, chỉ có con tim đang bồi hồi nhịp đập hưởng thụ giọng nói đầy cương quyết nhưng ngọt ngào của Phương Nhã.
Anh không nghe lầm chứ?
Là thật sao?
Cô nói yêu anh, là thật sao?
" Em ... nói gì ..?" - Trong ánh mắt anh ngập tràn niềm vui sướng, thiếu điều chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng. Thế nhưng anh vẫn không thể tin nổi, càng không ngờ nổi đó lại lại sự thật.
Nhìn ánh nhìn ngây ngô của anh, cô cảm thấy lòng thật ấm áp, hai má chợt ửng hồng, cười tủm tỉm nói:
" Anh không nghe thì thôi. Em không nói lại lần hai đâu nhé!"
Bộp!
" Ái! Anh làm gì vậy????"
Kevin đờ đẫn không tin nổi vào tai mình, viễn cảnh trước mắt đẹp đến mức anh không dám tin, hai mu bàn tay vô thức nâng hai má cô, dí sát lại gần, khóe môi cong lên, cười hạnh phúc nói:
" Anh không mơ chứ? Em nói thật sao?"
Cô trừng mắt nhìn anh, phụng phịu chu mỏ, tay sờ lên đùi anh và ... nhéo.
" Ái, đau quá! Em làm gì vậy?"
Kevin bất ngờ bị nhéo một cái đau điếng, liền ôm lấy đùi mình, thấy cô đang lườm anh một cái sắc lẹm:
" Nhìn đi nhìn đi! Anh đau như thế nghĩa là không mơ rồi!"
Anh thừ người, nhìn cô không chớp mắt. Được một lúc lâu sau đó, tay anh bỗng rắn chắc nắm lấy tay cô, dịu dàng kéo vào lòng, thủ thỉ:
" Em đã nói rồi đấy. Từ giờ em là của anh, không được bỏ đi như tối qua nữa, rõ chưa?"
Dưới làn gió lồng lộng khẽ thổi qua khe cửa, môi Phương Nhã mấp máy cười hạnh phúc, không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy anh thay cho câu trả lời của mình.
Không khí trong phòng bệnh trôi qua lặng lẽ, cô và anh cứ ôm nhau như thế mãi, cảm nhận hạnh phúc đong đầy trong tim, cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Đến chừng một lúc lâu sau, Kevin mới quyến luyến buông cô ra, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, tra hỏi:
" Phải rồi, nếu em cũng có tình cảm với anh, vậy thì tại sao tối qua anh nói câu đó xong thì em lại bỏ chạy???"
Cô nhìn anh, môi cũng tắt ngấm nụ cười. Cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong tâm trí, giọng nói của người con trai đó, liệu cô có nên nói với anh??? Có nên thú thật với anh suy nghĩ của mình, rằng cảm giác trong quá khứ cô đã có bạn trai???
Bất giác, cô lại nhớ đến người con trai hôm qua gặp cô và Thảo Nhi ngay thang máy tầng trệt. Lòng bồi hồi xao xuyến đến kỳ lạ. Chân mày cũng vì thế nhíu chặt vào nhau, suy nghĩ.
" Em thẫn thờ gì thế? Jessica!"
Bị anh lay mạnh, cô giật mình, mở to đôi mắt tròn của mình, nhìn anh đầy lúng túng:
" À, không ..."
" Em sao thế? Sao không trả lời anh?" - Anh cau mày, tay nắm chặt lấy tay cô, nghiêm giọng như đe dọa.
" Em ..." - Cô chớp mắt, thật khó nói quá, làm sao đây???
" Jessica!"
Kevin gầm lên, giọng rít qua kẽ răng, đôi mắt càng nhíu chặt lại nhìn cô. Nhìn thấy cô ấp úng như thế, anh không tránh khỏi bực mình, thế nhưng cảm giác bất an càng khiến anh lo lắng hơn, tay càng siết chặt lấy tay cô, bắt cô phải giải thích cho rõ.
Ngón tay cô cứng đờ vì bị anh siết chặt, bất đắc dĩ cô đành thú nhận, ráng hết sức tách khỏi bàn tay cứng cáp của anh, giọng lí nhí:
" Được rồi! Em nói!" - Cô từ từ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh - " Kevin, em đã dần nhớ lại quá khứ, hôm qua em bỏ chạy khỏi phòng không phải vì em chán ghét anh hay sợ hãi gì cả, chẳng qua là em nhận thức được một giọng nói của một người phát lên trong đầu mình, tiếng nói ấy ... chỉ phát ra sau lời tỏ tình của anh vài phút. Lúc đó, đầu em đau không chịu được, không muốn anh phải lo, nên em chạy thẳng ra ngoài."
Phương Nhã nói ra, liền cảm thấy quai hàm anh bỗng cứng đờ, các cơ trên mặt căng dần, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Nhìn anh như vậy, cô cảm thấy không đủ dũng khí để nói thêm phần sau nữa.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, anh chỉ nắm chặt lấy tay cô, lộ rõ trong đôi mắt niềm vui sướng thay cô, cười rạng rỡ nói:
" Thế là tốt rồi, rốt cuộc em đã nhớ được gì? Em có biết giọng nói đó là ai không? Là ba hay mẹ của em?"
Cô lặng lẽ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, sau đó nói : " Kevin, giọng nói đó là của một người con trai, có vẻ như ... anh ta chính là người yêu trước đây của em!"
Dũng khí để nói ra những điều này thật khó, tuy nhiên cô vẫn có đủ dũng cảm để nói ra cho anh biết. Thế là cô một mạch nói hết những đoạn ký ức trong giấc mơ của mình, về một người con gái và giọng nói của chàng trai cứ mãi văng vẳng bên tai mình.
Cô nhìn anh, thấy đáy mắt anh trở nên u ám, bàn tay cũng buông thỏng tay cô ra, quay mắt liền sang chỗ khác, trầm tư suy nghĩ. Không khí cả hai cứ thế trầm mặc suốt cả buổi, không ai nói với ai câu nào, cứ thế thời gian trôi qua lặng lẽ.
" Kevin!" - Phương Nhã ái ngại nhìn anh, vài phút sau không chịu được đành phải lên tiếng trước - " Kevin, anh đang nghĩ gì?"
Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn về hướng cửa sổ. Cảnh tượng lúc này trong mắt cô, anh chẳng khác gì đang hóa đá!
" Kevin!" - Cô nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy sự tình đã căng lên, bèn nắm tay anh trấn an.
Nhưng không ngờ, tay anh khi đó cũng siết chặt lấy tay cô, kéo vào lòng mình. Chỉ trong tích tắc, cả người cô đã nép hẳn vào lòng anh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, lắng nghe tim anh đang thổn thức:
" Con bé ngốc, chuyện quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Chẳng phải bây giờ người em yêu là anh sao? Còn chuyện người con trai đó có thật sự là người yêu của em hay không, anh không quan tâm. Tất cả đã qua rồi. Em giờ là của anh, có biết chưa?"
Phương Nhã thật sự rất xúc động, tay bất giác vòng qua ôm lấy anh, đầu ngả vào ngực anh, thư thả mỉm cười:
" Kevin, em ..."
Két!
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật vào tường, bóng dáng một người đàn ông mái tóc đã điểm những sợi tóc bạc, râu quai nón, thân người toát lên nét oai phong kinh điển, khí chất ngùn ngụt bốc lên khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ. Và đằng sau, là hai tên vệ sĩ đang cúi rap đầu gần sát đất, ra vẻ cung kính.
Bên trong phòng, đôi nam nữ ôm nhau đằm thắm cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Nhìn thấy tia nhìn đầy sắc bén của người đàn ông kia, cô và anh đành phải nhanh chóng buông nhau ra, lắp bắp không nên lời:
" Ba!"
" Chủ ... chủ tịch!"
Phương Nhã tái mặt nhìn ánh mắt cuồng nộ của người đàn ông trước mặt mà không khỏi hoang mang, lo lắng. Cô đúng thật quá sơ ý, biết rằng ông hôm nay sẽ đến đây, thế mà lại vô tình để cho ông nhìn thấy cảnh tượng đằm thắm này. Cô thật là thê thảm!
Trước mặt, vị chủ tịch đã đứng tuổi nhìn cô với đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tia lửa căm phẫn tột độ trong đáy mắt, khiến cô rùng mình, bất động. Nhưng cũng chính lúc đó, Kevin bên cạnh luồn năm ngón tay của mình vào tay cô như tiếp thêm sức mạnh và niềm tin nơi người con gái anh yêu.
" Ba, tại sao ba lại đến đây?" - Kevin bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt cuồng nộ của ba mình, nhưng trong lòng thì đang dậy sóng.
Nhìn thái độ thảnh thơi của đứa con trai mình và hai bàn tay đang dính chặt vào nhau trước mặt như trêu ngươi, lòng ông bùng lên ngọn lửa tức giận, ra lệnh cho bọn bảo vệ đứng ở cửa ngoài tránh xa khỏi cánh cửa, để đề phòng những tên người làm nghe chuyện thị phi.
Liếc mắt một lượt qua vầng trán đang băng bó của Kevin, ông từ tốn ngồi xuống chiếc ghế sofa, nuốt cục tức vào trong lòng, cất giọng châm chọc:
" Còn yêu đương thắm thiết như thế, xem ra vẫn không bị nặng lắm. Thế nào, có phải tôi ở đây cản trở hai người làm việc không?"
Kevin thở hắt, tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn sang Phương Nhã, ánh mắt anh lại biến thành sự yêu thương trìu mến, sức hút mạnh mẽ đến không thể cưỡng lại. Cô cũng nhìn anh cười khổ, rồi cũng nhanh chóng quay sang đối mặt với ông, giọng hơi run:
" Chủ, chủ tịch! Bác đừng nói vậy, con ... con và anh ấy ..."
" Không cần nói nữa, tôi đã đặt sẵn vé máy bay về ViệtNamcho cô rồi. Hãy chuẩn bị hành lý, sáng ngày mai phải đi rồi!" - Ông mỉm cười ngắt lời cô, giọng nói trở nên bình thường đến mức người nghe phải cảnh giác - " Chiều nay 3h, tự khắc tài khoản trong ngân hàng của cô sẽ có đủ 50 triệu. Sao hả, biết làm gì rồi chứ?"
Từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán Phương Nhã, cô ngẩn người nhìn ông, toàn thân đông cứng lại, không thốt nổi nên lời. Về phía Kevin, anh tỏ ra rất tức giận, gồng mình ngồi thẳng dậy khiến cơn đau ở đầu bùng phát, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh vút lên đầy phẫn nộ của mình:
" Ba nói gì vậy hả??? Ba tính làm gì cô ấy?"
" Jessica, tôi hy vọng cô biết điều. Nếu thông minh, hãy nhận lấy 50 triệu và biến khỏi gia đình chúng tôi! Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai của tôi nữa!!!!"
Ngay lúc không khí trong phòng 503 chợt trở nên căng thẳng đến ngộp thở, bên ngoài hành lang lại im ắng lạ thường, hầu hết đều không có một bóng dáng người nào xuất hiện, thế nhưng đâu đó lại vang lên tiếng lộp cộp của bước chân đang đi tới. Ngã rẽ bên đối diện thang máy chợt xuất hiện bóng dáng Quốc Thịnh, anh - đang từng bước tiến về căn phòng của Kevin, lôi theo sau là chiếc vali dày cộm.
GIÔNG TỐ
" Jessica, tôi hy vọng cô biết điều. Nếu thông minh, hãy nhận lấy 50 triệu và biến khỏi gia đình chúng tôi! Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai của tôi nữa!!!!"
Giọng của vị chủ tịch vang vọng bên tai cô, làm tim chợt nhói lên, những ngón tay cấu chặt vào da thịt, đau rát.
" Bác ..." - Phương Nhã run người, dù cô biết trước giờ người đàn ông này không ưa cô, nhưng lại không ngờ ông có thể nói ra những lời xúc phạm người khác đến vậy. Khuôn mặt cô nóng lên, giọng nói kích động nhưng vẫn giữ cho thanh âm được từ tốn - " Bác trai, con không nghĩ rằng sẽ lấy số tiền đó của bác. Con không phải là loại người đó!"
" Ba! Sao ba có thể nói những lời như vậy? Không phải con đã nói với ba rồi sao, cô ấy thật sự bị mất trí nhớ, ngay cả người nhà và bản thân cô ấy là ai cũng không còn nhớ, làm sao có thể đi đâu được chứ?"
Kevin hất tấm chăn sang bên, bực tức ngồi dậy, có lẽ vì động vết thương, nên khuôn mặt anh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, bất giác tay ôm lấy đầu, vết thương trên đầu bỗng toẹt ra một vệt máu, thấm đẫm chảy xuống vầng trán quấn băng của anh.
" Kevin! Anh bình tĩnh một chút, mau nằm xuống đi, đừng cử động nữa. Để em gọi y tá!"
Nhìn thấy vết máu màu đỏ thẫm, cô hốt hoảng la lên, lao đến đỡ anh tựa vào thành giường, nhưng Kevin lại tỏ vẻ bất cần, quắc đôi mắt giận dữ của mình về phía ông, gằng từng chữ:
" Ba! Tiện thể con cho ba hay, bây giờ Jessica đã là bạn gái của con rồi! Điều này sẽ không bao giờ thay đổi đâu!"
" Kevin, anh đừng kích động, vết thương chảy máu nữa rồi kìa, không được đâu. Y tá!"
Cô tái mặt nhìn vết thương toẹt ra trên đầu anh mà không khỏi đau xót, cuống cuồng đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng cánh tay cô đã sớm bị anh giữ chặt, giọng có phần đanh thép, nói như ra lệnh:
" Không cần, em ở lại đây với anh!"
" Tôi biết, ngay từ lúc bước chân vào phòng này tôi đã sớm nhìn ra. Đúng là ác mộng, đường đường là một giám đốc của tập đoàn khách sạn Red nổi tiếng mà lại yêu đương nhăng nhít với đứa con gái không rõ nguồn gốc, không rõ lai lịch thế kia còn ra thể thống gì đây hả?" - Ông gầm lên, lúc này đã đứng trước mặt Kevin, đôi mắt hằn những tia đỏ nhìn chằm chằm vào thằng con trai mình, rồi lại uất hận quay sang Phương Nhã - " Cô đúng thật là cáo già, đáng lý ra tôi phải tống khứ cô đi từ hai năm về trước rồi, nể tình cô bị mất trí nhớ, thế nên tôi mới nhân từ để cô ở lại. Nhưng không ngờ chính vì một phút nhân từ của tôi mà khiến sự việc thành ra thế này, ngay cả thằng con quý tử của tôi cũng bị cô làm cho lú lẫn mất, lời của tôi nó cũng không nghe lời. Quả thật cô không đơn giản!"
" Ba!"
Kevin tức giận gào lên, đôi mắt anh đã sớm đỏ hằn những tia máu giận dữ, nhưng khi thấy thân người Phương Nhã run lên, thì đáy mắt anh liền trở nên hoảng loạng, xót xa, tay vô thức ôm chầm lấy tay cô kéo vào lòng mình, giọng trở nên lo lắng tột độ:
" Jessica, em không sao chứ? Đừng nghe ba anh nói bậy, đừng nghe gì cả. Được không?"
Cả người Phương Nhã lạnh ngắt, cô uất ức đến không nói nổi thành lời, bờ ngực phập phồng theo hơi thở, cô cắn răng chịu đựng bấy nhiêu năm qua, dù có bị ba và mẹ Kevin xem cô không ra gì, sỉ nhục, mắng nhiếc cô cũng không sao. Vì cô hiểu, cô thật sự là người không rõ lai lịch, không rõ nguồn gốc, không thể là người xứng đôi vừa lứa với một giám đốc giàu có có đủ tiền tài địa vị như anh. Thế nhưng, lúc này lời nói của ông đã khiến cô lên tới đỉnh điểm rồi, sao có thể xúc phạm người khác đến như vậy????
Cô hướng đôi mắt run rẩy của mình, nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, giọng lạc hẳn đi:
" Bác trai, con biết hai năm qua bản thân đã thành gánh nặng của Kevin, con rất cảm kích và biết ơn anh ấy. Bây giờ con đã bình phục về thể trạng, có thể tự mình tìm kiếm quá khứ được. Con sẽ không làm phiền anh ấy nữa đâu" - Nói rồi cô nhìn qua anh, mỉm cười - " Con sẽ chứng minh cho bác thấy, không phải con muốn trèo cao, cũng không phải muốn chia rẽ tình cảm hai cha con bác gì cả. Chỉ đơn giản con thật sự muốn ở bên anh ấy mà thôi. Nên rồi sẽ có một ngày, bác sẽ gạt bỏ những thành kiến đó về con!"
" Jessica!"
Đáy mắt Kevin tràn ngập sự xúc động, anh thở phào, khóe môi cong lên hạnh phúc. Ban nãy câu nói của cô còn làm anh lầm tưởng rằng cô sẽ rời xa anh, ai ngờ đâu câu nói sau đó lại làm anh xúc động đến vậy. Điều này chứng tỏ rằng cô đã thực sự xem anh ở cương vị một người bạn trai, lòng cảm thấy vui mừng đến không thốt nổi nên lời, tay vô thức siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tự hứa với lòng từ đây về sau sẽ không bao giờ buông ...
Lời nói của cô đầy cương quyết, rắn rỏi như vậy chỉ đủ làm Kevin xúc động, thế nhưng trong con mắt ông chỉ là giả vờ đóng kịch, khẽ hừ một tiếng, cười lạnh:
" Tôi sống ở đời mấy chục năm nay, gặp biết bao nhiêu người, cũng nếm được bấy nhiêu lòng dạ đàn bà. Cô là con người như thế nào, tôi có thể nhìn ra!"
Thanh âm ông sắc bén cứa thẳng từng đường lên người Phương Nhã, sau đó liền quay sang đứa con trai của mình, hạ giọng nói khi thấy anh chuẩn bị mở miệng nói giúp cô:
" Đừng kích động như thế, lo cho bản thân mình trước đi. Phải biết giữ sức lực để rồi còn đấu với tôi nữa chứ!"
Ông vừa nói vừa đưa tay bấm nút vào cái chuông gần thành giường, kêu gọi bác sĩ, môi nhếch lên cười nhạt, khinh khi nhìn Kevin lẫn Phương Nhã.
Bên ngoài cửa, bóng dáng của Quốc Thịnh như hoàn toàn bất động. Anh đứng lặng người, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp đến khó hiểu khi vô tình nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của ba người trong phòng bệnh. Đôi mắt anh như phủ sương mù, hai hàng chân mày cũng vì thế mà nhíu lại, đột nhiên anh cảm giác được hơi thở mình đang bị đè nén đến kỳ lạ.
Không ngờ mọi việc lại phức tạp như thế. Bất giác lòng anh lại dấy lên niềm thương cảm cho cô gái, không ngờ rằng bản thân cô đã bị mất trí nhớ, nay còn phải chịu sự sỉ nhục từ ba của người yêu mình. Thật đáng thương!
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, anh cũng đứng yên một chỗ bên ngoài, biết rằng với tình cảnh hiện giờ không thích hợp để anh vào chào hỏi. Đến khi anh nghĩ rằng mình đành phải đi thì lúc này hai cô y tá từ xa chạy đến vô cùng gấp gáp, mở tung cửa ra vào thẳng bên trong phòng ...
Một cô y tá khi vừa nhìn thấy vết máu trên đầu Kevin đã kêu lên thảng thốt, sau đó liền quay sang nói với hai người đang đứng trời trồng ở đó:
" Chủ tịch Nguyễn, cô Jessica, làm phiền hai người ra ngoài để chúng tôi băng bó vết thương!"
Kevin ái ngại nhìn ba mình và cô, rồi lại liếc mắt nhìn sang cô y tá tỏ vẻ không bằng lòng, khi anh chuẩn bị hé môi lên tiếng thì cô lại nói:
" Kevin, anh nghe lời cô y tá băng bó vết thương cho anh. Em và chủ tịch một lát nữa sẽ vào thăm anh!"
Ba anh khẽ hừ tức giận khi nhìn thấy cảnh đằm thắm trước mắt, không nhịn được liền quay lưng ra khỏi phòng. Cô cũng vì thế mà theo sau ông, lòng hoang mang lo lắng.
Anh thở dài, lòng rối bời không hiểu vì sao. Có lẽ vì anh lo sợ, một khi có khoảng thời gian để ba mình nói chuyện với cô, nhất định vẫn sẽ là những câu nói khinh thường, không mấy lọt tai của ông dán chặt lên người anh yêu. Cứ như vậy, nhìn cô đau khổ, anh làm sao chịu đựng nổi.
Bên ngoài, Quốc Thịnh đã kịp thời tránh sang một bên, đứng ở góc khuất mà cả hai người đều không phát hiện. Để rồi giật mình khó hiểu khi tại sao bản thân anh lại trở nên vô công rỗi nghề đến mức này, theo dõi người khác nói chuyện????
" Cô theo tôi, gần bệnh viện có một quán nước, tôi và cô vào đó nói chuyện!"
Giọng ông trầm xuống, mang theo âm thanh nhọn hoắt khiến người nghe không thể chối từ. Cô mím chặt môi, dù lòng có uất ức cỡ nào cũng đành phải nuốt vào trong cổ họng, ngoan ngoãn đi theo ông như một con rối:
" Dạ!"
Trước khi đi, cô còn ngoảnh đầu lại nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của anh đóng lại, lòng tự nhủ sẽ không để anh phải lo lắng vì mình nữa, nên tự động đưa tay vào túi, tắt nguồn luôn điện thoại.
Quán Dadong sát bên cạnh bệnh viện vốn dĩ là một quán cafe nổi tiếng với cấu trúc kín đáo và không gian thoáng mát, với bất cứ ai vào đây cũng dễ dàng kiếm cho mình một không gian riêng thoải mái. Vì vậy khi bắt đầu bước chân vào quán cafe này, chủ tịch Nguyễn đã chọn một góc khuất sâu tuốt bên trong, ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, vừa lật quyển menu vừa mỉm cười, từ tốn nói chuyện với cô:
" Jessica, cô muốn uống gì, cứ gọi!"
-----
Kevin cầm điện thoại, gọi điện mãi vào số di động của cô, nhưng rốt cuộc cũng chỉ vang vọng đầu dây bên kia một tiếng tút dài đến lạnh lùng.
Tâm trạng anh rối bời, hoang mang cực độ. Từ lúc anh đã băng bó xong xuôi thì đã không thấy tăm hơi cô và ba anh đâu, lòng đột nhiên thấy sợ, lẽ nào ông đã làm gì cô ấy rồi. Nhân lúc anh không ở cạnh, thì lại tìm cách chia rẽ anh và cô sao???? Ông muốn làm gì người anh yêu đây?? Chỉ cần nghĩ đến việc ông dùng những lời lẽ chỉ trích cay nghiệt đối với cô, tim anh đã cảm thấy bị bóp nghẹn không thể thở được rồi.
Vào thời khắc này, anh thật không chịu đựng nổi mà muốn lao thật nhanh ra đường, chạy đi tìm kiếm cô cho bằng được.
Nhưng vừa bước ra cửa, anh đã bị ba bốn tên bảo vệ của ba mình chặn lại:
" Cậu chủ không được ra ngoài đâu ạ! Ông chủ đã dặn không được phép để cậu ra khỏi phòng dù chỉ một bước!"
Kevin cảm thấy như trong người có ngọn lửa đang sôi sục, anh nghiến răng kin kít, siết chặt quai hàm, tức giận đưa tay nắm lấy cổ một tên bảo vệ, quát lên:
" Liệu hồn tránh ra cho tôi, anh có còn coi tôi là cậu chủ nhà này không hả???"
Tức thì, hai ba tên bảo vệ liền xông tới, kéo anh khỏi gã bảo vệ kia, lập tức đẩy anh vào phòng, khóa chốt cửa lại. Kevin tuy sức lực mạnh mẽ đến mấy cũng không thể đấu lại với bốn tên bảo vệ chuyên nghiệp được đào tạo kỹ càng như thế. Mặc cho anh kích động gào lên, đập cửa rầm rầm, họ vẫn ung dung với vẻ mặt bình thản, tiếp tục giữ nhiệm vụ canh cửa:
" Xin lỗi cậu chủ!"
" Mở ra, tôi ra lệnh cho các người mở cửa ra. Tôi phải kiếm Jessica, lũ khốn các người mau mở cửa ra cho tôi!!!!"
Đáp lại âm thanh cao vút của anh và tiếng đập cửa dữ dội đầy kích động, vẫn chỉ là một bầu không khí im lặng đến rùng mình, đáng sợ.
Nhìn thấy bóng dáng Phương Nhã và ông chủ tịch Nguyễn đi đằng trước, Quốc Thịnh vô thức, đi theo họ như thôi miên, cho đến khi đặt chân bước vào quán cafe sang trọng, anh mới như sực tỉnh, thầm trách bản thân mình sao lại nhiều chuyện đến như thế???
Trong khoảnh khắc, mắt anh liếc nhìn chiếc bàn ở phía xa, bên trong cùng, cô đang mím môi căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chứng tỏ cô đang chịu sự áp lực đàn áp. Nhìn dáng dấp quen thuộc kia, anh chợt nhận ra bản thân đã bị cô thu hút từ lúc nào, lòng lúc này chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hai năm trước, người con gái này đã xảy ra chuyện gì!
Anh ngồi nhanh vào một chiếc bàn gần đó, dù không gần nhưng đủ tầm để nghe rõ những chuyện của đối phương.
" Jessica, cô nói xem, tôi phải chi bao nhiêu tiền cô mới chịu buông tha con trai tôi?"
Người đàn ông ngồi nhâm nhi tách trà, cất giọng lạnh lùng nhìn cô, tuy nhiên môi lại nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng âm thanh vô cùng gai góc, sắc nhọn đâm thẳng lên người Phương Nhã:
" Đừng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối tôi thêm một lần nữa. Cô nên hiểu rõ bản thân mình hiện giờ là ai.Jessica! Hừ Cái tên này, thân phận này, tất cả cũng đều một tay đứa con trai ngu ngốc của tôi tạo cho cô thôi." - Ông nhíu mày, động tác hệt như kevin, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn hiện tia nhìn đầy hiểm ác - " Nó nhất thời say nắng, không rõ bản thân mình đang làm gì. Nhưng tôi thì biết, chỉ một thời gian ngắn không thấy cô, tự khắc nó sẽ quên ngay, và biết hành động lúc này là ngu xuẩn!"
Quốc Thịnh tay cầm ly trà bỗng run lên, anh không nghĩ rằng thân phận và cái tên Jessica này hóa ra là giả, cô gái này vốn dĩ chỉ là một người sống không hề có quá khứ. Bất chợt, huyết quản trong người anh như sôi sục lên, càng nghe những cuộc đối thoại, anh càng cảm thấy thân người mình như căng lên, hồi hộp theo dõi từng lời một, không bỏ sót câu nào.
Nhìn ly cafe trên bàn được cô khuấy đều, lòng Phương Nhã như cuộn sóng, muốn tràn vào bờ nhưng mãi vẫn không đến được bờ. Hít một luồng khí lạnh, cô lễ phép đáp lại, giọng rõ ràng rành mạch, cố tỏ ra bình thường nhất có thể:
" Bác trai, bác lầm rồi! Tình cảm con dành cho anh ấy là xuất phát từ trái tim, không hề giả tạo. Quá khứ có nghĩa là gì, điều đó không thể chứng minh được hạnh phúc thật sự của con trai bác, quan trọng nhất là con yêu anh ấy, và anh ấy cũng vậy. Chẳng lẽ bác cho rằng, quá khứ của một con người đáng để đánh đổi hạnh phúc hiện tại của con trai bác hay sao???"
" Hahaha!" - Giọng cười của ông man rợ khiến Phương Nhã giật mình, ngay cả Quốc Thịnh ngồi gần đó cũng cảm thấy lạnh sống lưng - " Cô thật ngây thơ, ngây thơ đến mức tự phụ!"
Nhìn nụ cười nham hiểm của người đàn ông trước mặt, cô bỗng thấy tức ngực đến khó thở, không kiềm chế được đành buột miệng hỏi:
" Bác nói vậy là ý gì?"
Ông xoáy sâu đôi mắt vào cô, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn, thảnh thơi nói như đã nắm chắc được phần thắng:
" Cô nghĩ con tôi yêu cô thật sao? Chẳng lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng chừng ấy việc nó đã làm cho cô, là bằng chứng rằng nó yêu cô sao?"
Ruột gan cô bỗng nóng như lửa đốt, từng lời nói của ông, rõ ràng mạch lạc đến mức cô cảm thấy nghẹt thở, thật tình không muốn nghe tiếp nữa!
" Từ nhỏ đến lớn, những đứa con gái xung quanh nó đều bị vẻ đẹp lãng tử đào hoa của nó thu hút, hễ thấy nó đối xử tốt với ai, người đó đều lầm tưởng rằng bản thân mình được lòng hoàng tử, một bước muốn làm phượng hoàng. Cô cũng như bọn họ, đều tự phụ không biết lượng sức mình, tại sao không biết nhìn lại bản thân rồi hãy trèo cao???"
Cô ánh mắt có hơi động đậy, nhưng chẳng lâu sau lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ung dung đối đáp:
" Con tin anh ấy!"
Nói rồi cô đứng lên, khách khí nói với ông một câu cuối cùng:
" Xin phép bác, con phải về lại bệnh viện. Kevin không thấy con nhất định sẽ lo lắng!"
Âm thanh cao vút của ông kéo lên tới tận mang tai, khiến đôi chân dứt khoát của cô vừa mới thoắt đứng dậy đã vội sững lại, bàng hoàng quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt:
" Cô nghĩ rằng bản thân mình là lọ lem trong cổ tích sao? Hai năm trước, nếu như người mà cô đụng phải không phải là chiếc xe của con tôi, thì có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái xấu xí với nửa khuôn mặt bị biến dạng. Tuyệt đối sẽ không phải là một đứa con gái xinh đẹp của ngày hôm nay đâu. Chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu, làm người đừng nên quá tham lam hay sao?"
Cô bấu chặt tay mình, ngăn cơn phẫn nộ sắp chực trào trong lòng. Cảnh tượng đó, bao năm qua cô chưa từng dám quên, chưa từng cho phép bản thân mình được phép quên. Từ lúc cô tỉnh dậy, ai cũng nói rằng trước khi phẫu thuật cô rất xấu xí, nếu như không may mắn đụng phải anh, không phải anh chấp nhận điều trị phẫu thuật gương mặt cho cô... thì sẽ không có Jessica của ngày hôm nay!
Cô gái xấu xí với gương mặt bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt, như không ngừng ám ảnh, cảnh báo rằng quá khứ của cô nhất định rất đau đớn.
Điều này, không chỉ là bảo cô hãy thức tỉnh, còn nhắc nhở cô rằng ... tuyệt đối cô không phải là cô gái xứng với Kevin!
Cô không xứng với Kevin!
Hoàn toàn không xứng ...
Chầm chầm, chầm chậm quay đầu lại, cô từng bước tiến ra phía cửa, mỗi bước ngày càng nhanh hơn, ra khỏi nơi này, cô nhất định phải ra khỏi nơi này, thật nhanh!
Trong một góc khuất, bóng dáng vị chủ tịch mỉm cười nhâm nhi tách cafe, tận hưởng cảm giác chiến thắng ...
Cũng ngay tại nơi đó, cách một chiếc bàn, Quốc Thịnh ngồi đó, toàn thân đông cứng, đôi mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không trước mặt, không một ai nhận ra, sắc mặt anh ngày càng tối sầm, khuôn mặt trở nên trầm trọng, mồ hôi lạnh úa ra đầy người.
Tách!
Giọt nước cafe màu nâu sẫm thấm ướt tay anh, hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, khiến cả tay anh sưng đỏ, in hằn những gân xanh nổi đầy. Trong đầu anh lúc này chỉ là vô số những câu nói được lặp đi lặp lại của chủ tịch Nguyễn, vốn không hề để ý đến ly cafe nóng đã bị đổ lên bàn tay của mình ...
"Hai năm trước, nếu như người mà cô đụng phải không phải là chiếc xe của con tôi, thì có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái xấu xí với nửa khuôn mặt bị biến dạng ... "
Xưa kia là cô gái xấu xí, vậy chẳng lẽ khuôn mặt bây giờ là do phẫu thuật thẫm mĩ mà ra hay sao????
Cô gái xấu xí ... nửa khuôn mặt bị biến dạng ... !!!!!
Lại mất đi trí nhớ, hơn nữa cô cũng lại là người Việt ...
Hèn gì, anh lại cảm thấy cô thân thuộc đến vậy. Giọng nói của người đó, nhất quyết không bao giờ anh quên được...
Ở đời, không thể lúc nào cũng trùng hợp như thế. Nhất định không phải là trùng hợp ... nhất định ...
Tim anh dường như bị ai đó bóp nghẹn, bờ ngực càng tưng tức, khó chịu ... đôi mắt trở nên vô cùng hoảng loạng, đảo liên tục xung quanh tìm kiếm ...
Rầm!
Tiếng đập bàn vô cùng lớn đến mức khiến cả quán đều kinh ngạc ngoái đầu nhìn, mắt tỏ rõ khó chịu nhìn về phía cuối vách tường ...
Quốc Thịnh như sực tỉnh, dùng toàn bộ sức lực phóng như bay ra ngoài, nhưng rồi nhanh chóng bị một lực kéo thật mạnh, kèm theo là thanh âm của một cô gái nói tiếng hàn.
Thẫn thờ xoay đầu lại, anh bắt gặp khuôn mặt của cô gái phục vụ, tay bíu chặt lấy cánh tay anh tỏ ý đòi tiền, cuối cùng anh dùng bàn tay run rẩy của mình lôi từ trong túi ra số tiền, nhét vào tay cô gái rồi cuống cuồng lao thật nhanh ra cửa.
Anh không phải bị ảo giác?
Giọng nói mà anh đã nghe được từ người con gái Jessica kia, đích thị là Phương Nhã của anh!!!
Ông trời thật trớ trêu, cho anh gặp lại cô ... nhưng khi đứng ở trước mặt, cự ly gần nhau như thế, anh lại không nhận ra được người con gái anh vẫn yêu!!!
Siết chặt quai hàm, anh gồng mình dùng hết sức lực lao ra ngoài, tìm kiếm bóng hình người con gái vừa mới khuất dạng. Bất chợt, tim anh đập mạnh, cảm giác cảnh báo cho anh biết rằng ... cô gái Jessica kia đích thị là Phương Nhã của anh, là Phương Nhã!!!!
" Phương Nhã!!!"
Quốc Thịnh điên cuồng gào lên, đứng giữa biển người qua lại, sống mũi cảm thấy cay cay, nhưng không tài nào nặn nổi một giọt nước mắt.
Trong khoảnh khắc, bốn bề xung quanh, mọi người đều đứng lại, hướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng hét đầy đau đớn kia. Quốc Thịnh sững người, trợn trừng nhìn về phía trước, mái tóc uốn cong bồng bềnh trong gió, tà váy trắng khẽ đung đưa như trêu ngươi, Quốc Thịnh nghẹn ngào, anh thấy rồi! Anh thấy cô rồi ...
Từ phía xa, Phương Nhã xoay đầu lại, hai hàng nước mắt chảy dài chưa kịp khô nay lại một phen chết đứng khi một lực mạnh từ đâu lao tới, ôm chầm lấy mình, cả người run rẩy, môi nghẹn ngào:
" Phương Nhã, tìm được rồi! Anh tìm thấy em rồi!"
Lồng ngực anh như nổ tung, siết chặt lấy thân hình mảnh mai, cố ép chặt người con gái đó vào lòng mình, giọng nghẹn ngào, đứt quãng, tay càng ôm chặt lấy cô hơn.
Phương Nhã đờ cả người, vòng tay rắn chắc đầy mạnh mẽ của người con trai lạ mặt ghì siết lấy mình đến nỗi cô cảm thấy nhói đau. Hiện thực trước mắt khiến cô không khỏi bàng hoàng, mắt trợn trừng hoảng hốt:
" Anh ... anh làm gì vậy? Buông ... buông ra!"
Cô vùng vẫy, dùng hết sức lực đưa hai tay đẩy bờ ngực anh ra khỏi mình, cảm thấy dường như sắp nghẹt thở đến nơi, không chịu nổi liền hét lên đầy hoảng loạn. Thế nhưng vòng tay cường bạo ấy quyết không buông cô ra, cứ thế mà siết càng lúc càng chặt.
Mãi một lúc sau trấn tĩnh lại, Quốc Thịnh mới nhận ra thân hình mảnh mai kia đang run rẩy, anh mới hoảng loạng buông cô ra, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy sự kích động, hai tay nắm chặt lấy vai cô như sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút thôi, người con gái kia sẽ bỏ anh mà đi mất.
" Xin lỗi ... xin lỗi em, anh kích động quá , cho nên ..."
Chát!
Sắc mặt Quốc Thịnh tái xanh, một bên má trái lặng lẽ nhận lấy cái tát như trời giáng từ Phương Nhã. Anh ngây dại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô mà không khỏi bàng hoàng. Cô ... tát anh?
" Đồ xấu xa, ai cho phép anh ôm tôi. Tôi là Jessica, không phải là Phương Nhã gì cả? Anh có bị điên không vậy??"
Cô rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn người con trai trước mặt mà không tránh khỏi ghê tởm. Vài giây trước, tâm trạng cô vô cùng nặng nề khi nghĩ đến chuyện của cô và Kevin, thì bây giờ lại gặp phải một tên tâm thần, tự động ôm chầm lấy cô như thế. Hôm nay là cái ngày gì vậy???
Cô uất ức nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, đến lúc sau mới phát hiện, anh ta chính là người con trai hôm qua cô gặp ở thang máy:
" Anh ... anh là ..."
" Phương Nhã!!!"
Nhìn vào đôi mắt to tròn quen thuộc ấy, tim anh nhói lên, tận sâu trong lòng anh đang gào thét, cảm giác đang mách bảo người con gái trước mặt chính là Phương Nhã của anh, là người con gái bấy lâu anh tìm kiếm!!!
Thế nhưng, sao cô vẫn không nhận ra anh..?
Chúng ta, đã từng yêu nhau như thế!!!
Cố kiềm chế cơn phẫn nộ sắp trào ra, Quốc Thịnh chầm chầm ... chầm chậm tiến đến gần, khẽ đưa tay, sờ vào mái tóc lòa xòa trước mặt của cô, vén qua một bên ... tim phút chốc cũng nhảy dựng, đợi chờ một cơ hội duy nhất chứng minh được cô chính là Phương Nhã...
Vết thương do phỏng nặng, từ bên má trái xuống phía cổ dưới, và một bên vai trái cũng bị phỏng nặng. Đó chính là vết tích để lại sau vụ tạt axit mà Cẩm Tú đã gây ra hai năm về trước. Những ký ức đó, những mảnh vỡ vụn vặt, những vết tích còn sót lại, tất cả đều như tái hiện lại trước mắt.
Tách!
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt Quốc Thịnh, anh run rẩy, nhìn chằm chằm vào vành cổ phía dưới của Phương Nhã. Vết sẹo lồi lõm in hằn trên cổ, chính là chứng minh duy nhất cô chính là Mai Phương Nhã!!!!
" Phương Nhã, em đúng là Phương Nhã rồi!"
Đôi mắt Quốc Thịnh đỏ ngầu, long lanh tia nhìn đầy vui sướng, mừng rỡ. Cuối cùng qua bao nhiêu thời gian, dù phẫu thuật gương mặt, cô vẫn còn lưu lại những vết tích bị phỏng năm đó trên người không xóa bỏ. Cũng chính vì vậy mà anh càng chắc chắn rằng cô chính là Phương Nhã. Nhìn vết sẹo bị che đi bởi chiếc áo kín cổ, lồng ngực anh như nổ tung, nghẹt thở.
Đứng dưới biển người rộng lớn, Phương Nhã kinh hãi hất tay người con trai trước mặt ra, cố vùng vẫy mãi mà vẫn không thoát khỏi, liền bực bội trừng mắt nhìn anh:
" Anh làm cái gì vậy? Tôi không ngờ anh lại là ..."
Câu cuối cùng cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị anh nuốt mất trong nụ hôn cường bạo, anh siết chặt lấy cô, áp sát cả người cô ghì vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, tham lam quấn lưỡi lấy môi cô, cố tách bờ môi ngọt lịm kia để tiến sâu vào bên trong. Nhưng chưa kịp đưa lưỡi vào thì anh chợt nhói lên ở vành môi, thoắt chốc mùi tanh của máu đã thoang thoảng nơi khóe miệng.
Tim anh nhói đau, nhưng vẫn cố gắng hôn lấy cô điên cuồng, kìm chặt cô đến không còn kẽ hở, mặc cho móng tay thon dài kia ghim chặt vào da thịt anh, bấu chặt đến hiện lên những vết hằn, vết sẹo... mà cứ cố chấp không chịu rời.
Cô đấm thùm thụp lên người anh, lại cắn thêm một phát lên môi anh, khiến máu rỉ ra, tràn vào trong khoang miệng. Đến lúc này cô mới bần thần nhận ra, bản thân mình không đủ sức để chống cự nữa, nhịn không nổi liền bật khóc.
Giọt nước mắt của cô, trong tích tắc khiến mọi hoạt động ban nãy của anh đều dừng lại. Ngỡ ngàng, đau đớn, anh chợt nhận ra mình đã làm cô sợ hãi, nhất thời liền buông tay ra, ríu rít xin lỗi:
" Phương Nhã, đừng khóc! Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố tình làm em sợ đâu, đừng khóc!"
Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má cô, nhưng không nghĩ là càng làm cô thêm hoảng sợ, hất tay ra khỏi anh như hất thứ gì đó đáng ghê tởm, sắc mặt cô chuyển sang xanh mét khiến tim Quốc Thịnh không khỏi nhói lên.
Cô dùng hết sức lực vùng chạy thật nhanh, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng kìm *** của Quốc Thịnh, tay anh cứ nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, siết chặt đến mức cô có thể cảm nhận được xương sắp gãy, nhất thời la lên:
" Đau quá, buông tôi ra. Anh bị điên rồi, tôi đâu có quen biết anh, huhu!! Đau quá, thả tôi ra, thả tôi ra đi! Kevin!!!!!!!"
Nghe thấy cô kêu tên người con trai khác, hơi thở anh như bị nghẹn lại, tức ngực đến khó chịu. Hai năm rồi, không ngờ bóng hình của cô không còn chỗ cho anh nữa. Trong mắt cô giờ chỉ có Kevin - người con trai đã ở bên cạnh cô suốt hai năm qua. Tại sao lại như thế???
Đến khi trấn tĩnh lại, anh mới nhận ra cổ tay cô đã bị anh siết đến in hằn những dấu tay trên đó, liền giật mình buông tay ra, đau đớn nhìn cô, người con gái trước mặt anh, từ khi nào đã trở nên như vậy. Cô sợ anh đến thế sao???
Anh xoáy đôi mắt bi thương của mình mà nhìn cô, thật lâu. Dường như cô cũng bị đôi mắt buồn kia thu hút, nên đôi chân vừa muốn chạy liền bắt gặp ngay đôi mắt của anh, ngỡ ngàng đứng đó, lặng im như tượng. Bất giác, cảm xúc lạ lùng kia lại trỗi dậy, khiến cô trở nên hoang mang, lo lắng. Người con trai trước mặt rõ ràng là người lạ, thế mà cô lại có cảm giác như đã quen lâu lắm rồi...
" Làm ơn để tôi đi, chúng ta không quen biết nhau, tôi không phải là Phương Nhã gì cả. Tôi muốn về bệnh viện!" - Cố kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, cô gằng từng chữ với anh.
" Sao có thể không biết được?" - Anh rít lên đầy kích động, nhưng thoáng bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, anh liền hạ giọng xuống, hít luồng khí lạnh vào phổi, căng thẳng nói - " Phương Nhã, em là Mai Phương Nhã, là người yêu của anh. Chúng ta đã từng rất yêu nhau nhưng chỉ vì một số chuyện hiểu lầm mà em xa anh.Hai năm qua anh cật lực tìm kiếm em, đi đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng em, anh nhớ em đến phát điên được. Thế mà bây giờ gặp lại, em lại nói không nhận ra anh???"
Cô ngỡ ngàng, nhìn sâu vào đôi mắt đó cô biết anh không nói dối, thế nhưng mọi chuyện quá bất ngờ, cô không phản ứng kịp.
" Anh lầm người rồi, tôi ..."
" Không phải, anh không lầm.Giọng nói của em, cảm giác khi anh gặp em, tất cả đều nguyên vẹn như thuở ban đầu. Hơn nữa, em nhìn vết sẹo trên cổ em đi, cả vai trái em nữa, dù cho qua bao nhiêu thời gian anh cũng không thể nào quên. Tất cả gì liên quan đến em, những vết tích của vụ axit ngày hôm đó, em nghĩ rằng trên đời còn có người mang vết thương đúng nơi đúng vị trí như em hay sao? Em đã không còn là cô gái xấu xí bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt của hai năm về trước nữa, nhưng em không thể không chấp nhận quá khứ của chính mình được!!!"
Nhìn thấy thái độ như chết sững của cô, anh càng bức xúc hơn, những đè nén bao lâu nay một lần tuôn trào ra hết:
" Hai năm qua đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng anh không thể nào quên được em, không lúc nào là không ngừng tìm kiếm em nhưng ... em có biết em như biến mất khỏi cõi đời này không, anh sẽ không chịu đựng nổi mất nếu như em thật sự không quay về bên anh" - Nói đến đây, giọng nói anh nghẹn ngào, đôi mắt nhìn cô âm trầm, quyến luyến mãi không thôi - " Phương Nhã, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau ở thang máy, anh đã nhận ra giọng nói của cô gái mà anh yêu nhất. Nhưng em biết không, anh cứ không ngừng tố giác bản thân, rằng chỉ là anh bị ảo giác, người trước mặt anh hoàn toàn không phải là Phương Nhã của anh, hoàn toàn không phải. Rồi cho đến hôm nay, anh sắp sửa lên máy bay về nước, trong đầu anh lúc đó chỉ có một ý nghĩ là gặp Kevin lần cuối cùng, chỉ đơn giản là đi thăm bệnh thôi. Nhưng không ngờ rằng ông trời lại sắp đặt để anh nghe được cuộc nói chuyện của em và ông chủ tịch kia, để anh theo em đến tận quán cafe và hiểu rõ toàn bộ sự thật. Thì ra em chính là cô ấy, em chính là Phương Nhã!!!"
Rào! Rào!
Cơn mưa từ đâu đột nhiên trút xuống như thác lũ, tát những giọt nước mưa lạnh ngắt vào mặt cả hai người. Xung quanh, ai nấy đều hoảng loạng tìm kiếm chỗ trú, chỉ riêng bóng dáng hai người đổ dài trên mặt đất, đứng yên như tượng. Chỉ trong phút chốc, Phương Nhã ngỡ như con tim ngừng đập, mọi thứ xung quanh như mờ hẳn, giọng nói của anh xa dần, xa dần ... rồi cô chẳng nghe thấy gì nữa ...
Bàn tay cô vô thức sờ lên cổ, cô bàng hoàng nhận ra những gì anh nói về vết sẹo trên người mình cũng là những khuất mắc mà hai năm qua cô không ngừng lo lắng, sợ hãi...
Bầu trời trở nên tối sầm, sấm chớp đùng đùng kéo đến, lỗ tai cô ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu lại hiện lên, quanh quẫn mãi câu nói mà bấy lâu cô nghe được, giọng nói đó, mơ hồ, huyền ảo đến mức cô nghĩ là ảo giác ...
" Phương Nhã, hãy về với anh. Nơi này không thuộc về chúng ta, hãy trở lại như lúc xưa có được không? Cho dù em có hận anh, chán ghét anh, thì cũng đừng bao giờ rời xa anh nữa. Anh đã tìm được em rồi, nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu!!!"
Quốc Thịnh gào lên, chống chọi với âm thanh mưa gió đang gào thét, anh chộp lấy tay cô, ôm chặt vào lòng mình, nói trong thổn thức. Phương Nhã cũng đứng đó, đầu óc trống rỗng ...
" Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không buông tay!"
Những giọt mưa nặng hạt cứ tát xối xả lên mặt Phương Nhã, cô bàng hoàng, vỡ lẽ ra... giọng nói mà cô từng nghe trong giấc mơ, nghe trong tiềm thức bao lâu nay, chẳng phải cũng chính là giọng của người con trai đang đứng trước mặt cô hay sao???
Nước mắt cô chảy dài, bao cảm xúc lạ lẫm liên tục tràn về, khi giọng nói ấy cứ mãi văng vẳng bên tai, cô cảm nhận được con tim bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.
Anh chính là người con trai cô thường mơ thấy trong giấc mơ, nhưng mãi không thấy mặt hay sao?
Anh là người yêu cũ của cô, hai người khi xưa đã từng yêu nhau thắm thiết thật sao?
Bất giác, cô phát hiện ra rằng bản thân hai năm qua đã sống trong bóng tối, nhất thời nhìn thấy ánh sáng, liền không thể nào tiếp nhận được hiện thực trước mắt, cứ muốn vùi mình trong bóng tối, mãi không muốn thoát khỏi ...
Người đứng gần cô, vừa gần lại vừa xa, có thật sự là bạn trai của cô không? Hai năm qua, anh luôn tìm kiếm cô thật sao?
Cô phải trở về Việt Nam, cô phải trở về bên anh sao? Vậy còn ...
Ào! Ào!
Mưa càng lúc càng dữ dội, phía trước mặt cô giờ chỉ là một màn trắng xóa, bất chợt ... cô nhớ đến Kevin!
Kevin! Cô không thể để anh ở lại một mình!
Nghĩ thế, cô liền vùng tay ra khỏi Quốc Thịnh, thật mạnh, anh nhất thời trở tay không kịp, loạng choạng lùi về phía sau và ... cô bỏ chạy, hai tay ôm đầu đau khổ, cứ thế không ngừng hét lên:
" Không phải, tôi không phải là Phương Nhã gì cả, tôi là Jessica! Là Jessica!!!!"
" Phương Nhã!!!!"
Anh gào tên cô, đuổi theo trong cơn mưa, thế nhưng cô vẫn chạy, dùng hết sức lực của mình để trốn khỏi anh. Cô đang trốn chạy hiện thực, trốn chạy quá khứ của chính mình ... chẳng lẽ quá khứ của cô bây giờ không còn quan trọng? Chỉ có ở bên Kevin, mới là điều duy nhất cô mong muốn hay sao?
Mặt anh trắng bệch, sắc mặt trở nên u uất, tối sầm, bàn tay anh run rẩy nắm chặt lấy tay cô, lòng chỉ mong cô đừng bao giờ trốn chạy nữa, đừng để anh phải đau khổ thêm nữa. Thời gian hai năm, là quá đủ rồi!!!
" Phương Nhã, anh xin em. Hãy nhớ lại đi, xin em hãy nhớ lại. Thà rằng em cứ chán ghét anh, cứ hận anh như ngày xưa, chí ít rằng trái tim em còn có anh... chứ không phải như bây giờ ... Phương Nhã!!!"
Sâu trong đáy lòng, anh như muốn gào thét thật to để trút hết gánh nặng này trong lòng, thế nhưng sao lời nói thốt ra ... chỉ có thể yếu ớt như thế, uất nghẹn như thế ... Phương Nhã, anh vốn không dám nghĩ, cô đã không còn yêu anh nữa ...
" Anh im đi, tôi không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe!!!!!!"
Cô đau khổ, lắc đầu nguầy nguậy, cả người như khụy xuống đất, hai tay ôm lấy đầu hét lên. Anh nhìn cô đau đớn, tim cũng như bị rạch vài nhát dao, lồng ngực tức khí khó chịu, anh không chịu nổi khi thấy Phương Nhã của anh không muốn chấp nhận quá khứ...
Tay anh vô thức sờ lên bờ cổ trắng ngần, miết nhẹ lên vết sẹo được cổ áo che khít lại. Nhưng khi vừa chạm vào, cô liền hất tay anh ra, đôi mắt giận dữ gào lên, căm phẫn nhìn anh như thể thấy một sinh vật lạ trước mặt mình:
" Đừng chạm vào tôi"
Cô run rẩy lùi ra xa, chân trượt dốc vì đường trơn, cứ thế theo đà nghiêng người về sau, loạng choạng ngã nhào xuống mặt đường thấm đẫm nước mưa. Rồi bất chợt ... một chiếc xe hơi từ xa lao đến ...
" Phương Nhã!!!!"
Giọng Quốc Thịnh như vỡ ra, kinh hãi thét lên.Trong tích tắc, trước mắt cô chỉ là một màn sương mù dày đặc, tối mịt ... cả người cứng đờ, nhìn thấy chiếc xe từ xa lao về phía mình, sợ hãi đến mức không thể cử động nổi, cổ họng cũng trở nên đông cứng, không cất nổi lời nào ...
Tiếng còi xe càng lúc một gần, đâm thủng màng nhĩ, như rạch một đường dài trước mặt đường. Cô nghe thấy toàn bộ âm thanh hỗn tạp, tiếng phanh còi xe và tiếng thét của Quốc Thịnh, hai chân cô mềm nhũn, ngay cả cử động cũng không thể ...
Két!!!!!!!!
Tiếng va chạm lớn như chấn động cả bầu trời, xé toạc cả không gian. Phương Nhã dường như cảm nhận được bản thân được ai đó ôm chặt, lăn ra khỏi chiếc xe to lớn kinh khủng kia, và hòa cùng những nước mưa ... là thoang thoảng một chút mùi tanh ... của máu.
Chiếc xe hơi đằng trước đâm sầm lên lề đường, người tài xế bên trong bất tỉnh gục lên vô lăng. Tiếng còi xe kêu một tràng dài, inh ỏi giữa bầu trời u ám nặng hạt. Phương Nhã cố gắng nhoái đầu về sau, liếc nhìn xem ai đã đè lên người mình ... nhưng, trước mặt chỉ còn là màn đêm u uất, đen nghịt ...
Full | Tiếp trang 9
Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 9
" Phương Nhã, em đừng như vậy, anh không hề phản bội em ... hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích. Tất cả chỉ là ..."
“ Cút đi! Tránh ra tôi ra, tôi ghét phải nhìn thấy anh! Hãy về với Cẩm Tú của anh đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Tôi căm ghét anh, tôi hận anh!!!!”
“Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?”
“ Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Cẩm Tú, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư cách gì mà bảo tôi đừng trả thù!"
" Mày nghĩ với bộ mặt lúc này của mày còn có thể quyến rũ được anh ấy sao? Thật ngây thơ, Quốc Thịnh yêu mày chi vì mày đẹp thôi! Nhưng bây giờ thì sao? Chậc chậc, xấu đến mức này rồi. Sau này sẽ không còn quyến rũ cướp bạn trai người khác được nữa!"
" Cẩm Tú, tại sao ... chúng ta là bạn cơ mà???"
" Nếu không phải vì Quốc Thịnh, tao có chết cũng không làm bạn với mày!"
" Khóc cái gì? Tất cả những đứa con gái trên đời đều đê tiện, tùy tiện lên giường với mọi đàn ông. Đừng ra vẻ thanh cao, là cô tự nguyện. Tôi không hề ép buộc!!!!"
" Phương Nhã, con hãy tự lo cho bản thân. Ba mẹ xin lỗi, từ giờ ba mẹ không thể ở bên con được nữa. Xin lỗi con!"
" Cô có phải là Mai Phương Nhã?"
" Rất tiếc báo với cô rằng, ba và mẹ cô đã bị bắt. Mời cô đến đồn cảnh sát để ..."
Những ký ức vụn vặt ngày càng hiện rõ, những cuộc đối thoại, những hình ảnh đau đớn xé nát tim gan cô lần lượt tái hiện lại trong đầu, cảm giác đau đớn đó ... hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua ...
Đầu Phương Nhã đau như búa bổ, những đoạn ký ức lần lượt hiện ra trong đầu, thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen giữa thực tại và quá khứ ... Tất cả, như tràn về trước mắt.
Trong tiềm thức, cô nhận ra bản thân đã bị chìm trong bóng tối, bất chợt nhìn thấy lối ra, nhưng không cách nào đi tới phía trước khi đôi chân cứ mãi dính chặt, cứng đờ lại... Quá khứ, hiện tại ... đoạn ký ức trôi qua như đoạn băng quay chậm, hình ảnh người con trai cô đã từng yêu, và người con gái cô từng xem là bạn thân thiết nhất...
Cảm giác đau đớn giằng xé khi bản thân bị làm nhục. Nỗi đau đến cào nát tim gan khi chính cô bị người bạn thân nhất của mình tạt axit lên mặt. Tất cả... đều lần lượt hiện rõ ...
" Jessica! Con có sao không?"
Các khớp tay dần cử động, Phương Nhã mơ hồ nghe được có ai đó đang gọi mình, mi mắt nặng trĩu khó khăn lắm mớ có thể mở ra, nhưng trong khoảnh khắc liền bị ánh đèn phòng làm nhức nhối, mắt nhắm chặt lại, tay còn ôm lấy đầu nhăn nhó, cố nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt mình.
" Jessica, con vừa mới tỉnh dậy, cứ nằm nghỉ đi. Kevin sẽ đến mau thôi!"
Phương Nhã đầu óc mơ màng, nhận ra người trước mặt là bác sĩ Dong Won, liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, mọi thứ đều quay cuồng chóng mặt, chưa kịp tiêu hóa hết những gì Dong Won nói thì liền giật mình bởi tiếng cửa va đập vào tường rất mạnh, kèm sau đó là giọng nói đầy quen thuộc, hốt hoảng la lên:
" Jessica!"
Cô mơ màng hướng ánh nhìn về phía giọng nói ấy. Là Kevin!
" Đến nhanh thật!" - Bác sĩ Dong Won không che giấu nổi nụ cười.
" Jessica, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Kevin sắc mặt tái mét nhìn cô, ánh mắt trở nên sốt ruột, nhìn một lượt cả người cô dò tìm xem có vết tích nào không, sau đó lại hằn học gằng từng chữ - " Sao em lại đột ngột mất tích, còn xém bị xe đụng nữa, có biết anh lo lắm không hả?"
Cô ngẩn người, đáy mắt trở nên vô hồn nhìn người con trai trước mặt, không nói gì, chỉ khẽ sờ tay lên má anh, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống.
" Jessica, sao lại khóc. Anh xin lỗi, anh không cố tình la em. Đừng khóc, anh xin lỗi!"
Nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh liền cuống quít sợ hãi, ngỡ rằng vì mình la mắng nên mới khiến cô khóc, không cầm lòng được bèn ôm cô thật chặt, hít lấy mùi hương trên tóc cô, lồng ngực cảm thấy như nổ tung vì sợ hãi. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thật, chắc anh sẽ điên lên mất...
Cô đờ đẫn nhìn về khoảng không trước mặt, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cô không kịp thời phản ứng kịp... Những hình ảnh đó, những giọng nói đó ... tất cả đều là sự thật ...
Vài giây sau, cô như bừng tỉnh, mắt hoảng loạng nhìn xung quanh, lồng ngực chợt đau đến khó thở. Cô vội vã đẩy anh ra, mấp máy những câu chữ yếu ớt với bác sĩ Dong Won:
" Sao ... sao con lại ... ở đây? Không phải chiếc xe hơi đó ..."
" Anh chàng kia đã kịp thời kéo con tránh khỏi chiếc xe đó, nên con mới toàn mạng như bây giờ. May là vụ tai nạn không gây nguy hiểm cho ai cả, Kevin cũng đã kịp thời chi trả viện phí cho người lái xe hơi đó rồi. Anh ta cũng chỉ bị thương nhẹ ở đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì!"
Cô giật thót mình, ngỡ ngàng hỏi lại, sắc mặt đã trở nên tái mét:
" Còn ... còn anh ta ... không sao chứ?"
" Con đừng lo quá, cậu ta bị thương một phần nhỏ trên trán do xây xát mặt đường, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng lắm!"
" Phòng nào?"
Không kiềm chế được cảm xúc, cô kích động thốt lên, tay vô thức vùng khỏi lòng bàn tay của Kevin, khiến anh ngỡ ngàng nhìn cô đầy thảng thốt.
" Phòng bên cạnh"
Cả thân người Phương Nhã run lên, cô loạng choạng đứng dậy, đôi mắt dần trở nên xám xịt, từng bước thật chậm, thật chậm ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng giọng nói đầy hoang mang của Kevin:
" Jessica, em đi đâu?"
Phương Nhã dùng hết sức lực, xông thẳng vào phòng của Quốc Thịnh. Tim phút chốc như bị ai bóp chặt, đau đến khó thở ...
Trước mặt cô nhòe đi, không còn thấy rõ hình dáng gương mặt người con trai đó nữa ...
Đầu óc quay cuồng, cô dường như cảm giác được toàn bộ sức lực đã bị trút đi mất, không còn sức sống.
Cô đã nhớ rồi, nhớ tất cả, nhớ anh - người con trai cô đã từng yêu sâu đậm!!!!
Tay vô thức đưa lên miệng, ngăn chặn những cơn nấc, quá khứ đang ngày càng hiện rõ, trước mắt cô lúc này chỉ toàn là một màn sương trắng xóa, mãi không tìm được lối thoát.
" Quốc Thịnh, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa? Tại sao lại cứu tôi???"
Cô tự lảm nhảm một mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người con trai trước mặt, cảm nhận từng vết thương trong tim được lành lặn hai năm qua, bỗng chốc bị rạch thêm một đường dài, đau đớn.
Hai bàn tay bất giác nắm chặt, cô mím môi, nước mắt lại lã chã rơi ...
Ngoài trời, cơn mưa vẫn còn dai dẳng ... những âm thanh hòa quyện với gió, như gõ nhịp vào tim cô, làm lòng cô chua xót.
Hóa ra, tỉnh giấc sau hai năm ngủ yên trong giấc mộng lại đau đớn như thế ...
Kevin! Cái tên đã gắn bó với cô suốt hai năm qua ... sẽ ra sao khi biết sự thật, mọi quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ của người con gái anh yêu ...Cô gái chỉ biết đến lòng hận thù, sẵn sàng dùng cả cái quý giá nhất đời con gái để đánh đổi ... liệu anh sẽ nghĩ như thế nào???
Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến ...
QUYẾT ĐỊNH
Mỗi con người đều có quyền lựa chọn số phận cho riêng mình, nhưng không thể nào quyết định được định mệnh!
.
.
.
Làn gió khẽ vui đùa cùng chiếc lá, đong đưa khúc điệu nhạc thần tiên, chiếu rọi vào tim tôi như bảo rằng " đây chính là lời chào tạm biệt lần cuối cùng"
Phải! Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ở bên anh - Kevin!
" Jessica!"
Tôi như sực tỉnh bởi tiếng gọi của anh, chốc lát liền quay đầu lại, môi nở một nụ cười tươi hết cỡ nhưng ...khi trông thấy ánh mắt xuyến xao dịu dàng của anh, đôi mắt tôi lại ướt nhòe.
" Em sao thế? Có phải có chuyện gì không?" - Trông thấy vài giọt nước mắt long lanh trên khóe mi, anh liền hốt hoảng kéo tôi lại gần, đưa mu bàn tay ấm áp lau nước mắt cho tôi, giọng không tránh khỏi lo lắng - " Jessica, hôm qua đến giờ trông em lạ lắm. Có phải ..."
" Không! Em bị đau mắt nên cảm thấy hơi khó chịu, anh đừng lo!"
Tôi chớp mắt nhìn anh, hít thật sâu ngăn chặn những giọt nước chực trào. Những cử chỉ ân cần âu yếm như thế này đối với một người bạn gái thì đó là một điều hạnh phúc. Nhưng trong mắt tôi, hành động đó chẳng khác gì cắm một nhát dao lên tim tôi, đau nhói.
" Thật không? Đừng giấu anh!"
Anh ngẩn người vài giây, nhưng sau đó liền nghiêm giọng, trừng mắt nhìn tôi như đã nhận ra điều gì, chốc lát lại nâng cằm tôi lên, xoáy đôi mắt màu nâu nhìn tôi như tìm kiếm thứ gì đó:
" Jessica, có phải em đang nghĩ về người con trai đã cứu em đó không?"
Tôi giật mình, đáy mắt có chút xao động, nhưng chỉ vài giây sau liền trở lại bình thường, bật cười thản nhiên:
" Quốc Thịnh? Là tên anh ta sao?"
" Jessica, em vẫn chưa nói với anh về chuyện của ngày hôm qua. Không phải em và ba anh đi chung với nhau sao, tại sao cuối cùng lại gặp tai nạn cùng anh ta chứ? Và hôm qua, rốt cuộc em đã nói chuyện gì với anh ta vậy?"
Sắc mặt anh càng lúc tối sầm, vẫn không hề có ý định trả lời, anh khó chịu nhìn tôi và hỏi. Trong phút chốc, tôi nhận ra đáy mắt anh tràn ngập sự lo lắng mơ hồ, khiến lòng tôi tê tái, cất không thành lời.
Ngoài trời tiếng chim kêu ríu rít, tôi chợt ôm chầm lấy anh, thật lâu, cố ý để anh không thể nhìn thấy được gương mặt đau khổ của mình, cố nén giọng để có thể nói chuyện bình thường nhất có thể:
" Kevin, nếu có một ngày em rời xa anh ... thì tuyệt đối không phải vì ba của anh ép buộc!"
Vừa dứt lời, anh đã đẩy tôi ra, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng:
" Em nói gì thế? Đã không trả lời câu hỏi của anh lại còn lảng sang chủ đề quái dị này..."
Trái với mọi lần, tôi không hề cảm thấy sợ hãi với cơn giận của anh, trái lại chỉ mỉm cười, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
" Nếu sau này em có rời xa anh thì ..."
" Nói bậy, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Còn nói nữa anh đánh đòn em đấy!"
Anh gắt lên,nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu, không nhịn được liền đưa hai tay bẹo má tôi, sắc mặt trở nên hoang mang:
" Jessica, từ hôm qua đến giờ em lạ lắm. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có phải, ba anh nói gì với em???"
" Đau quá, em chỉ nói là nếu thôi mà, đâu phải thật ..." - tôi nhăn nhó kêu lên - " Em đã nói rồi, tuyệt đối không phải vì ba anh, anh không cần phải lo!"
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh khác thường. Cảm thấy anh đã nới lỏng tay, tôi nhân cơ hội chộp lấy hai tay anh, hít một hơi thật sâu:
" Kevin, anh đừng nghĩ nhiều quá. Hôm qua ba anh quả thật đã hẹn em ra ngoài nói chuyện, vẫn là bảo em tránh xa anh ra nhưng ..." - Đôi mắt tôi lại long lanh, cố nở một nụ cười gượng mà lòng không khỏi nhói đau - " nhưng khi đó, anh biết em nghĩ gì không? Cho dù quá khứ có như thế nào, dù mọi việc có ra sao, em cũng không muốn rời xa anh..."
Chưa kịp dứt lời, anh đã kéo tôi vào lòng, dùng hai tay ôm gáy tôi ép sát vào ngực mình nên tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh, chỉ có thể nghe được tiếng tim anh vang dội vì vui sướng.
" Được rồi, anh hiểu rồi!"
Anh tựa cằm lên đầu tôi, tận hưởng niềm hạnh phúc trôi qua trong bình yên. Nhưng có điều anh vẫn không hay biết, câu nói ban nãy của tôi, thật ra chỉ là suy nghĩ khi tôi còn chưa nhớ lại quá khứ - hoàn toàn là suy nghĩ của một Jessica yêu Kevin, chứ không phải của Mai Phương Nhã!
Tôi cắn chặt môi, vùi đầu vào ngực anh trông chẳng khác gì một cô mèo nhỏ đang làm nũng, điều này càng khiến anh vui hơn. Chúng tôi lại vì thế mà ôm nhau thật chặt, âu yếm mãi không chịu rời ...
Anh có thể yêu tôi bằng thời gian hai năm, nhưng Jessica chỉ có thể yêu anh bằng một quãng thời gian ngắn ngủi ... vậy thì, hãy để Phương Nhã yêu anh trong một ngày, một ngày nữa thôi!
Khu vườn ký ức đã quay lại, mọi trật tự bị đảo lộn, cuối cùng cũng phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu ...
Thoáng chốc, tôi bần thần nhớ đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Quốc Thịnh ngày hôm qua ...
Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, đối diện với bốn bức tường dày đặc u ám màu trắng toát, tôi nín thở, cảm nhận con tim đang run lên từng hồi nhưng vẫn gắng quật cường, nhìn anh không chớp mắt.
Khi anh biết rằng tôi đã nhớ lại tất cả, dường như trong đáy mắt anh hiện lên vô số cảm xúc rối ren không nói thành lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm, thi thoảng lại hé môi cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ ...
Tôi đã hỏi anh rất nhiều, hỏi rằng vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao định mệnh cho tôi mất đi ký ức hai năm trời, để tôi lưu lạc nơi đất khách quê người, rồi cuối cùng cũng để tôi gặp lại anh!? Hơn thế nữa, chính người tôi căm ghét nhất, hận nhất lại cứu tôi khỏi cái chết, khiến tôi nhớ lại tất cả???
Sau khi anh nghe những uất ức trong lòng tôi, tuyệt nhiên không cười nữa, chỉ xoáy đôi mắt đầy bi thương đau khổ đó, nhìn tôi không chớp mắt:
" Phương Nhã!"
Anh ngồi đó, mùi hương quen thuộc tôi từng mong nhớ, từng yêu thương vẫn phảng phất đâu đây, hòa cùng cơn gió thấm vào tim tôi như xát muối, tê tái. Vẫn là giọng nói đó gọi tên tôi tha thiết, dịu dàng ... nhưng không hiểu sao tôi lại càng chán ghét, căm hận anh hơn.
" Vẫn rất ghét anh sao? Cho dù là ở trong hoàn cảnh này, em vẫn không tin? Không tha thứ cho anh sao?"
Anh hỏi tôi, giọng điệu có chút đau đớn như đã biết trước được câu trả lời. Sắc mặt cũng vì thế mà u ám. đôi mắt lại đắm đuối nhìn tôi không rời. Nhưng hành động đó chỉ khiến tôi càng thêm căm ghét, nhất thời sự tức giận trong lòng cũng theo lời mà nói ra:
" Anh đừng nghĩ rằng cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi cho anh hay, đừng đến gần tôi, không được xen vào chuyện của tôi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!"
Tôi đứng phắt dậy, đôi chân liền bước nhanh ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì giọng nói đầy đau đớn của anh như níu kéo bước chân tôi dừng lại:
" Em đứng lại, em phải nghe anh nói. Mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu!"
Ngụy biện! Lại là lời dối trá, tại sao ngần ấy thời gian, anh vẫn mặt dày như thế? Nhưng dù biết đó là lời dối trá, dù lý trí mách bảo tôi đừng nghe nữa, mà tại sao đôi chân lại không nghe lời, cứ thế mà dính chặt vào đất như mọc rễ.
" Em có còn nhớ khi xưa em ở bệnh viện, đã có một người lạ mặt tặng em số tiền 20 triệu để chi viện phí hay không? Người đó chính là anh!"
Tôi giật thót người, khi mọi thứ trong mắt tôi mờ dần thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
" Ngày em vào bệnh viện, anh đã phải cật lực kiếm tiền, làm suốt ngày suốt đêm chỉ mong muốn có thể kiếm đủ tiền để trả viện phí cho em, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy, thì chi phí bệnh viện cũng không phải là con số nhỏ. Bệnh viện đã nói, nếu trong vòng ba ngày không có tiền viện phí, thì sẽ không đồng ý chữa trị tiếp cho em nữa. Anh không còn cách nào khác mới đến gặp Cẩm Tú, cùng cô ta vạch ra một giao kèo, rằng chỉ cần làm chồng cô ta, thì anh sẽ có tiền để trả viện phí cho em. Đó là lý do vì sao anh chia tay, và cũng là lý do tại sao người quyên góp cho em số tiền 20 triệu nhưng lại ẩn danh."
Trái tim tôi ngỡ như ngừng đập, trong khoảnh khắc mọi thứ như quay cuồng trước mắt, giọng nói của anh càng mơ hồ, rồi xa dần ... xa dần. Tôi không còn nghe tiếp gì được nữa.
" Anh nói gì?"
Bên ngoài cửa sổ, tiếng lá rơi xào xạc, cành hoa máu trắng tinh khôi của đóa hoa anh đào như biến thành một màu tang thương chết chóc, cắm một nhát dao vào tim tôi, gây tắc nghẽn hơi thở. Đôi mắt tôi nheo lại như cười, nhìn cho rõ người con trai trước mặt mình, muốn xem anh ta còn chiêu bài nào nữa? Còn lời nói dối nào khiến tôi tin hơn là loại nói dối cũ rích này..
Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng vẫn cố gắng nói trong hơi thở yếu ớt:
" Anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng trong giây phút bất tài lại khiến em đau khổ đến như thế. Anh sai rồi, anh đã khiến em trở thành con người chỉ biết đến lòng thù hận, khiến em quyết tâm mưu hại Cẩm Tú, làm cô ta có cha mà không được nhận, lại còn sai người ... sai người ... Anh thật không dám tin em lại thay đổi lớn như thế! Em như vậy có khác nào trở thành Trương Cẩm Tú thứ hai đâu chứ?"
Những lời nói như mảnh gai nhọn cứa vào tim , tôi bần thần ngây người một lát. Sau đó lại bật cười chua xót, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra không ngừng:
" Ý anh là tôi sai người cưỡng bức cô ta? Hahaha, nếu là như thế thì tại sao anh không trở về với mái ấm của anh đi, sao còn tốn công ngồi đây giải thích với tôi?"
" Em ..."
Ánh mắt anh bỗng ngây dại nhìn tôi, vài giây sau mới hiểu được những gì tôi nói, bèn bật dậy như lò xo:
" Ý em là ..."
" Anh nghĩ gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho anh biết, chúng ta không là gì của nhau cả. Đừng nghĩ chỉ một câu nói anh là người đã tặng tôi 20 triệu thì tôi có thể tin anh. Anh nghĩ những nỗi đau tôi phải gánh chịu ngần ấy thời gian sẽ xua tan đi tất cả chỉ vì câu nói của anh thôi sao?" - Tôi trừng mắt nhìn anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập - " Làm ơn tránh xa tôi ra, nếu như anh còn có lòng tự trọng!"
Tôi gạt nước mắt, lập tức xoay đầu bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tay anh mạnh bạo chộp lấy tay tôi, gầm lên như con sư tử bị chọc giận:
" Không được đi đâu hết. Khi mọi chuyện còn chưa làm rõ, em không được bỏ đi!"
Thẫn thờ với thái độ kịch liệt của anh vài giây, mắt chăm chăm nhìn vào anh. Đó có phải là Quốc Thịnh không? Con người từng điềm tĩnh phán xét mọi việc với thái độ hòa nhã, cẩn trọng như anh đây sao? Đôi mắt giận dữ, sắc bén như chim ưng. Quả thật anh đã thay đổi rồi!
Tôi vùng khỏi tay anh, gằng lên từng chữ:
" Tất cả mọi chuyện luôn rõ ràng trước mắt, chỉ có bản thân anh vẫn chưa nhìn ra mà thôi. Hãy quay về bên Cẩm Tú của anh đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Đừng để tôi phải căm ghét anh hơn nữa!!!"
Nhìn anh mặt chuyển sang trắng bệch, lòng tôi đau tê tái, cố cắn chặt răng, giọng dửng dưng:
" Sao hả? Tôi đã sai người cưỡng bức cô ta đấy, thì sao nào? Tôi là Trương Cẩm Tú thứ hai, thì sao nào??? Nói cho anh hay, con tim tôi đã chết từ hai năm trước rồi. Dù cho có trở thành Cẩm Tú thứ hai, cũng không có chuyện tôi sẽ yêu anh thêm lần nữa đâu!"
Từng giây từng phút nặng nề cứ thế mà trôi qua, trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe hơi thở đang dồn dập của hai chúng tôi. Chúng cứ như đang bảo rằng: " chấm dứt rồi, tất cả đã hoàn toàn chấm dứt!"
Anh bất lực, buông cổ tay tôi ra, đôi mắt đau thương xuyên suốt trái tim tôi, rạch một vết thương lên người tôi, đau nhói.
Thời gian chậm chạp qua đi, phải khó khăn lắm tôi mới nhấc được đôi chân nặng trĩu của mình, Nhưng cũng vào đúng lúc đó, anh lại nghẹn ngào gọi tên tôi:
" Nhã! Em không tin anh, trong mắt em hiện giờ chỉ có anh ta thôi có phải không?"
Tôi liếc nhìn anh, ngay lập tức liền nhận ra người mà anh đang nói đến. Hít một hơi thật sâu, tôi khẽ cười nhạt:
" Kevin ... không giống anh!"
Ngay lập tức, ánh mắt của anh tràn ngập đau khổ, ngỡ ngàng, và ảm đạm một màu tang thương chết chóc. Mặt anh trắng bệch, thở ra làn khói trắng trong suốt, cười gằng nhìn tôi:
" Dường như bây giờ em đã quên mất chính mình rồi, em không phải là Jessica, em với anh ta ... không thể đâu!"
Tôi đờ ra, những lời nói của anh như cắm sâu vào tim tôi, mọc thành rễ ở đó. Bất giác, tôi dõi đôi mắt nhìn về phía trước, nơi đằng sau cánh cửa ... là hình ảnh của Kevin đang đợi tôi. Anh ấy đang đợi tôi về bên anh ấy!!!
Nhưng ...
Tôi là Phương Nhã, là loại người sống ở tầng lớp của đáy tận cùng xã hội, mang trong lòng mối hận thù sâu sắc, hơn ai hết gia cảnh của tôi ... làm sao có thể xứng với một người như Kevin!
Anh đẹp trai, sống ở tầng lớp quý tộc, gia thế địa vị tiền bạc tất cả đều ở mức cao nhất. Liệu anh sẽ chấp nhận quá khứ của tôi sao? Cho dù anh có chấp nhận, bản thân tôi cũng không thể chấp nhận ...
Vì bản thân tôi còn hiện hữu bởi một thứ gọi là quá khứ, một khi tôi chưa chấm dứt được những nỗi đau đó, làm sao có thể đến với anh!?
Hơn ai hết, chính anh cũng chưa chắc gì sẽ yêu một cô gái có quá khứ đen tối như tôi. Người anh yêu vốn dĩ chỉ là một Jessica, một cô gái không có thực trên đời này!
Lý trí bảo rằng tôi phải ra đi, nhưng con tim lại níu giữ tôi ở lại.
Trong khi tâm trạng tôi trở nên vô cùng nặng nề, đầu óc rối ren, thì bất chợt giọng của Quốc Thịnh lại vang lên. Câu nói của anh, hệt như một nhát dao chí mạng lên người tôi, khiến tôi không thể không quay đầu lại ...
" Nhã, họ đã bị bắt. Ba em ở trại cai nghiện, thần trí bất ổn. Còn mẹ em ở trong trại giam cũng đang rất đau khổ, không lúc nào là không nhớ đến em, mong em có thể quay về!!!"
Cổ họng tôi khô khốc, đối diện với sự thật trước mắt, bất giác trong đầu lại hiện lên cảnh cái đêm mưa tầm tã đó, khi tôi nhận được cú điện thoại của viên cảnh sát, Ông ta, đã báo rằng ba và mẹ tôi đã bị bắt...
Ngoại trừ chạy, chạy mãi để có thể đến trước mặt họ, nhìn thấy ba và mẹ của mình, thì tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa cả. Rồi trời xui đất khiến, để tôi gặp Kevin trong vụ tai nạn đó ...
Chuyện gì cũng phải trở về điểm xuất phát ban đầu, dù sớm hay muộn ... mọi thứ rồi cũng phải xảy ra!!!
Và giờ, tôi phải đối mặt với sự thật quái ác, rằng ba và mẹ tôi ... đã thật sự bị bắt!
Thế nhưng, tại sao Quốc Thịnh lại biết điều này???
" Hai năm qua, anh không ngừng tìm kiếm em. Nhưng đáp lại anh chỉ là những chuỗi tháng ngày chờ đợi, em bặt vô âm tín. Nhưng thông qua việc tìm em, anh mới biết được bác trai và bác gái đã bị bắt. Từ đó đến nay, anh vẫn thường xuyên đi thăm họ mỗi tháng, và mẹ của em vẫn không ngừng dặn dò anh phải tìm bằng được em trở về. Nhã, bác gái mong em lắm! Chúng ta phải trở về thôi! Được không???"
Anh đặt tay lên vai tôi, trả lời thay cho thắc mắc mà tôi muốn hỏi. Bất chợt, anh xoay người tôi lại, nói bằng giọng rất dứt khoát:
" Em không tin anh cũng không sao, rồi cũng sẽ có ngày em hiểu rõ tất cả. Thế nhưng bây giờ, điều em cần phải làm là trở về. Về Việt Nam, gặp lại ba mẹ của mình. Em có thể nhẫn tâm bỏ mặc họ, không nhìn mặt họ dù chỉ một lần sao?"
Trong căn phòng lạnh lẽo, tôi và anh nhìn nhau như thế, thật lâu. Để rồi khi thời gian chậm chạp trôi qua, để rồi khi tôi nghe giọng Kevin đầy hoang mang kêu tên tôi phía ngoài cánh cửa mới sực tỉnh. Có điều, tiếng gọi của anh ấy ngày càng xa dần, xa dần ... đến mức tôi không tài nào nghe được giọng của Kevin nữa ...
Hít một hơi thật sâu, tôi lạnh lùng gạt tay anh ra trên vai mình, giọng nói trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
" Cho tôi một ngày. Sau ngày mai, tôi sẽ cùng anh trở về gặp họ!"
" Jessica, Jessica!"
Tiếng gọi của Kevin như cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi, khiến tôi giật mình sực tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp ngay ánh mắt lo lắng đầy khẩn trương đó của anh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trên đỉnh đầu:
" Jessica, em sao vậy?" - Anh bất ngờ buông tôi ra, nheo mắt nhìn tôi đầy khó chịu. Hừ một tiếng, anh khoanh tay lại, nghiêm giọng tra hỏi - " Nói! Rốt cuộc đã có chuyện gì, ngày hôm nay em làm lơ anh mấy lần rồi???"
Giọng điệu giận dỗi trẻ con của anh phút chốc làm sống mũi tôi cay cay, cổ họng trở nên khô khốc, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường:
" Em xin lỗi, chỉ là vụ tai nạn hôm qua khiến em còn thấy sợ, bản thân còn bàng hoàng đôi chút, nên nhất thời tâm trí lơ đãng thế thôi."
Nghe thấy thế, anh liền dịu giọng lại, đôi mắt thoáng xao động, nhìn tôi đầy xót xa:
" Anh xin lỗi, tại anh không tốt. Không bảo vệ em được an toàn, nếu như không có người lao ra cứu em thì ..."
Dứt lời, anh kéo tôi ôm vào lòng,đến một lúc sau anh lại hỏi, giọng điệu mang chút khó chịu:
" Hôm qua vì sao em lại gặp anh ta?"
Đầu bị bờ ngực rắn chắc ôm trọn, nên tôi không thể nhìn được vẻ mặt anh lúc này. Nhưng cũng may, nhờ thế mà anh không nhận ra đáy mắt tôi long lanh những giọt nước, tim tôi cứ thắt lại, ra sức vòng tay ôm lấy anh chặt hơn:
" Chỉ là tình cờ thôi."
Ngỡ rằng anh sẽ lập tức tra hỏi tiếp tục, thế nhưng anh chỉ cười nhẹ, tì cằm lên đầu tôi, giọng nói ôn tồn rõ ràng từng câu từng chữ:
" Anh biết rồi, anh ta thấy em một lần trong điện thoại của anh, nhất định là nhận ra em rồi. Jessica của anh đẹp như vậy, sao có thể không nhận ra được chứ?"
Trong khi cả người tôi cứng đờ, thần thái chưa hết ngỡ ngàng thì lại nghe anh tự biên tự diễn:
" Có phải em nghe ba anh nói gì không đúng, nên buồn bã chạy ra ngoài phải không? Vì vậy nên em mới bất chấp trời mưa, lao ra đường như thế. May mà có anh ta kịp thời xuất hiện, nếu không thì ..."
Giọng nói của anh ban đầu nghe rất trôi chảy, thế nhưng tới khúc cuối thì bị ngắt quãng đột ngột, anh lập tức buông tôi ra, trừng mắt:
" Sau này không cho phép em tùy tiện rời khỏi tầm mắt của anh, rõ chưa?"
Rõ ràng giọng điệu của anh ra sức yêu chiều, lo lắng. Vậy mà lúc này tôi không thể cảm giác được gì nữa, trong đầu chỉ mãi văng vẳng câu nói ban nãy của anh bên tai, sắc mặt tôi cứng đờ, ra sức hỏi lại:
" Anh nói anh ta nhìn thấy hình em trong điện thoại anh? Hai ... hai người gặp nhau rồi sao?"
" Phải!" - Anh bình thản trả lời, tay còn mân mê những ngón tay của tôi, nhíu mày như cố nhớ điều gì đó - " Tên gì ấy nhỉ .. à, Quốc Thịnh. Đúng rồi! Anh chàng Quốc Thịnh là khách của anh, tình cờ cái ngày anh uống rượu say ở quán bar, đã vô tình gặp anh ta."
Đôi mắt tôi vụt tối lại, anh nói hai người đã gặp nhau ở quán bar hôm đó. Vậy chẳng lẽ Quốc Thịnh cũng chính là người đã bắt máy của Kevin, và bảo với tôi rằng mau đến quán để đưa Kevin trở về hay sao?
Vậy ra là định mệnh đã được định sẵn, từ cái ngày hôm đó ...
Mí mắt tôi run rẩy, hai tay bất giác buông thõng. Hóa ra, trái đất này thật nhỏ!
Đến lúc này, tôi mới ngỡ ra những gì Quốc Thịnh nói với tôi khi tôi còn mất trí nhớ. Vài tiếng đồng hồ trước đây, dưới con đường đông người qua lại, giữa cơn mưa tầm tã, anh đã nói rằng quyết định ban đầu của anh chỉ là thăm Kevin, thế rồi lại vô tình nghe cuộc trò chuyện của tôi và chủ tịch Nguyễn.
Thì ra, ông trời vốn đã sắp đặt sẵn từ trước, để tôi và Kevin gặp lại anh trong tình huống đầy trớ trêu như thế!!!
Như vòng xoay chuyển của định mệnh, cuối cùng tôi cũng phải quay về nơi vốn dĩ thuộc về mình. Chẳng lẽ, suốt cuộc đời này tôi mãi không thể thoát khỏi cái bóng của Quốc Thịnh, thoát khỏi quá khứ đen tối kia ám ảnh?
Cho dù Quốc Thịnh có phải là người tốt bụng đã tặng tôi 20 triệu của năm đó hay không? Dù cho anh không phản bội tôi, vẫn yêu tôi ra sao đi chăng nữa ... thì cuối cùng tôi vẫn phải trở về cuộc sống của tôi. Trở lại là Mai Phương Nhã!
Cuộc sống Jessica mà Kevin chọn cho tôi, vốn dĩ không thuộc về tôi. Và tôi, cũng không thuộc về nơi này, không thuộc về Kevin!
Gió vẫn khẽ lùa qua hiên cửa, tôi nhắm chặt mắt lại, dồn hết những nỗi đau vào tận đáy lòng, tự nhủ với mình rằng sẽ ở bên anh đến giây