t nữa, mà là một người cô có thể trao cảm giác an toàn, bình yên, ấm áp khi bên anh!
Bất chợt, Kevin khẽ cựa quậy người, miệng nói mớ:
" Jessica!"
Chiếc chăn dày cộm khẽ tung ra khỏi người Kevin, cô đành phải cúi xuống đắp lại, nhưng rồi ít phút sau, anh lại tung chăn ra tiếp. Cứ mấy lần như vậy, cô không tránh khỏi bực mình, lần này tay giữ khư khư lấy chiếc chăn, miệng quát:
" Anh có ngủ yên được không hả?"
Như nghe được tiếng quát tháo của cô, mi mắt anh khẽ động đậy, mở hở, đôi mắt mơ màng nhìn bóng dáng người con gái trước mặt, cất bằng giọng không to, không nhỏ, chỉ đủ mình cô nghe:
" Anh yêu em, Jessica!"
CON TIM THỔN THỨC
Ngày hôm sau ....
" Reng! Reng!"
Tiếng chuông điện thoại réo lên liên hồi trên đầu giường khiến Quốc Thịnh không còn lơ đi được nữa, đành bắt máy trong tình trạng ngái ngủ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đầy mệt mỏi:
" Alo!"
Anh liền tung chăn, lập tức ngồi phắt dậy. Tuy nhiên do hậu quả của việc uống say đêm qua nên vừa mới tỉnh giấc liền không tránh khỏi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Tuy nhiên đôi mắt lúc này đã mở to hẳn lên, một tay day day thái dương, giọng trầm xuống:
" Vâng, tôi làm ngay!"
Cúp xong điện thoại, anh lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, rồi lấy ngay cái usb màu xanh ngọc cắm vào chiếc laptop luôn kề cận bên mình, mắt căng thẳng nhìn vào màn hình, tay rà chuột. Nhưng rồi chưa kịp 1 phút sau, đồng tử anh như giãn ra, chân mày nhíu chặt lại, một tay ôm lấy mặt than khổ:
Ngồi day trán một hồi, cuối cùng anh quyết định lôi từ trong túi áo treo trên đầu giường ra chiếc điện thoại, dò tìm tên trong danh bạ, rồi ấn nút gọi.
Đến khi màn hình điện thoại hiện lên tên " Cẩm Tú", anh mới giật mình nhớ lại ngày hôm qua là sinh nhật của cô ấy. Vậy mà anh lại quên mất, ngay cả một cuộc gọi chúc mừng sinh nhật cũng không có ...
Lối suy nghĩ ấy chợt thoáng qua thật nhanh khi anh nghe giọng hồ hởi của Cẩm Tú, chỉ sau vài tiếng chuông:
" Quốc Thịnh!"
" Ơ ... Cẩm Tú ..."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói phấn khởi đầy vui mừng của cô, tim anh bỗng ngưng một nhịp, sự ray rứt như đè nén tâm can anh, khiến cho anh ngộp thở. Mỗi lần khi đối diện với sự nồng nhiệt của cô, anh vừa cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu:
" Cẩm Tú! Trong máy có một số dữ liệu anh cần. Em hãy vào ổ D tìm kiếm thư mục bản duyệt, save hết qua email giúp anh nhé!"
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt, rồi lại bất ngờ thốt lên:
" Anh không phải đã lưu vào laptop rồi sao?"
" Quả thật anh đã lưu vào laptop, nhưng bản chỉnh sửa của đối tác thì lại nằm trong máy ở nhà. Em nhanh chóng tìm kiếm rồi gửi qua email giúp anh nhanh nhé!"
" Được, được. Em làm ngay! Anh đợi chút nhé!"
Cẩm Tú vội vã chạy vào phòng làm việc và mở máy tính lên, nghe thấy giọng căng thẳng của anh qua điện thoại cũng khiến lòng cô hoang mang theo. Mắt theo đó cũng chăm chăm nhìn vào màn hình.
Bàn phím lập tức vang lên âm thanh lạch cạch, cô nhanh chóng gửi những dữ liệu vào mail của anh, một bên vai được áp sát chiếc điện thoại kề vào tai mình, cất tiếng:
" Em gửi xong rồi!"
" Vậy thì tốt! Cám ơn em!"
Nói xong anh ngắt luôn cuộc trò chuyện, âm thanh bên đầu dây kia vang lên tiếng tút tút ngắt quãng như tăng thêm sự hụt hẫng trong lòng Cẩm Tú. Cô chới với, miệng sắp sửa thốt ra vài câu hỏi thăm thì đành phải nuốt vào, lồng ngực như thắt lại, đành cắn môi uất ức:
" Một câu hỏi thăm với nhau lại khó nói như vậy sao anh?"
Cô đờ đẫn một hồi, chiếc điện thoại giữ yên trên tay lúc này đã chịu hạ xuống, môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, rồi lại tự an ủi mình rằng anh quá bận rộn trong công việc mới lạnh lùng với cô như thế, rồi vài hôm nữa thôi, anh sẽ về lại bên cô.
Chợt ánh mắt cô nhìn vào chiếc bàn làm việc của Quốc Thịnh, khẽ lắc đầu vì mọi thứ trên bàn quá bề bộn. Thế là không nói không rằng, cô nhanh tay dọn dẹp, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, còn những giấy báo thì cất kỹ càng vào trên kệ.
" Bộp!"
Một quyển sách dày cộm rơi ra từ kệ sách rớt xuống đất, những trang giây cũng theo gió mà lật tứ tung, rồi vô tình dừng lại ngay một trang, trong đó có kẹp lấy một bìa hồ sơ nhỏ màu trắng. Ngẩn người vài giây, cuối cùng cô tò mò lấy ra xem.
Bìa sơ mi được bọc gói rất cẩn thận, trong đó được cất giữ một sấp giấy dày cộm, cô kiên nhẫn lấy ra từng tờ, rồi trong tích tắc, đôi mắt cô nheo lại, bàn tay bất chợt run rẩy khi trông thấy những dòng chữ trên giấy.
Đơn xin cai nghiện! Bệnh án! Và giấy tờ cai nghiện tất cả đều chất chồng trong bìa hồ sơ màu trắng, hơn thế nữa trong tất cả những hồ sơ này đều chỉ có một cái tên duy nhất - Mai Hữu Nghĩa.
Sắc mặt cô trắng bệnh, ánh mắt di chuyển từng chữ một trên trang giấy rồi dừng ngay tại con số thời gian nhập thủ tục cấp phép cai nghiện - là ngày này của hai năm về trước.
Trong giấy tờ có ghi rõ, người đàn ông này đã cai nghiện hai lần, nhưng vẫn không lần nào có kết quả khả quan, chứng nào tật nấy. Và kinh phí trả tiền trong hai năm qua không phải là con số nhỏ. Nghĩa là Quốc Thịnh đã giấu cô chi tiền giúp đỡ người đàn ông này cai nghiện trong suốt hai năm qua...
Đôi mắt cô tóe lửa, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy những giấy tờ trước mặt, cố kiềm nén để không phải xé nát chúng, nghiến răng rít lên:
" Hữu Nghĩa - ba của Phương Nhã sao????" - Cô tức giận đập hai tay lên bàn, ngón tay cũng theo đó mà cào sát vào mặt bàn, cả thân người run lên theo từng hơi thở đứt quãng - " Phương Nhã! Kiếp trước tôi và Quốc Thịnh đã mắc nợ gì cô, mà kiếp này lại đeo bám chúng tôi dai dẳng như thế. Hết hồ ly tinh như cô xong thì lại đến người cha đáng quý của cô, giấu diếm tôi chăm lo cho ông ta suốt hai năm trời!!!! Gia đình các người giỏi lắm!!!"
Cố gắng nuốt cơn giận vào trong cuống họng, cô nắm lấy những giấy tờ trên bàn, mắt quét thật nhanh vào số điện thoại của trung tâm cai nghiện, môi bất giác cong lên thành một nụ cười giễu cợt, nham hiểm. Dưới làn gió lồng lộng, những giấy tờ trên bàn phút chốc bay tứ tung trong phòng, ánh mắt của Cẩm Tú chợt lóe lên một tia sáng lướt qua thật nhanh, rồi vụt tắt.
Trong lúc đó, cách ngôi nhà của Quốc Thịnh vài ba con đường ...
Một người đàn ông tướng tá cao ráo, tay cầm chai rượu nốc lấy nốc để, tóc tai bù xù, mình mẩy hôi hám, bước chân đi xiêu vẹo khiến những người xung quanh ai nấy đều tránh xa, đôi mắt anh ta đờ đẫn nhìn vào đôi nam nữ trước mặt, rồi lại sấn tới ôm chầm lấy cô gái kia:
" Phương Nhã! Em đấy à?"
Người đàn ông kia đầu óc mụ mị, nhìn vào khuôn mặt người con gái mình vừa mới ôm, đổ ập vào mắt mình. Rồi bất chợt có tiếng hét lên đầy giận dữ, cùng lúc một cú đấm nhanh chóng đập vào mặt anh ta, ngã phịch xuống đất, kèm theo đó là giọng đanh thép của một người rít lên:
" Thằng khốn, mày làm gì bạn gái tao thế hả?"
Full | Tiếp trang 6
Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 6
Người con trai mắt nổi đầy gân xanh, nhào đến đánh túi bụi lên người của anh ta, không ngừng mắng nhiếc xối xả. Những người xung quanh cũng bu quanh đấy vì tò mò, một số người huýt sáo đầy thích thú, cũng có một số chạy đến can ngăn, nhưng đều không xi nhê gì.
" Cho mày chừa cái tật dê cụ này! Chết đi, thằng bệnh hoạn. Đụng đến bạn gái tao à? Chết đi!"
Người thanh niên kia vẫn đánh tới tấp lên thân, lên lưng và ngực anh ta, nhưng sau một hồi không thấy người đàn ông kia phản ứng, cộng thêm sức lực cũng đã mệt nhoài, nên sức mạnh đã giảm, mắt trợn trừng nhìn thân người đàn ông nằm dưới đất như thể anh ta là sinh vật lạ.
Khuôn mặt người đàn ông ấy tưởng chừng như chỉ mới ngoài ba mươi, cả người đều mặc một bộ đồ cũ rích, dơ dáy bẩn thỉu, râu ria mọc đầy cằm, chỉ có đôi mắt luôn vô hồn, trơ ra đó nhìn người con gái mình vừa mới ôm ban nãy, trong lòng chua xót và dấy lên một sự căm phẫn tột cùng.
Bị đánh bầm dập, cả người đầy thương tích, nhưng dường như càng bị đánh thì càng tỉnh táo!!!!
Đôi mắt anh ta sáng lên, quắc mắt nhìn người thanh niên trước mặt, giọng đầy phẫn uất:
" Đánh đi! Đánh chết tao đi!"
Ngay lập tức mọi hoạt động của anh ta dừng hẳn lại, các cơ trên mặt như căng ra, toàn thân cứng đờ. Ngẩn người một hồi lâu, sau đó liền chỉnh sửa lại áo quần, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
" Thằng điên!"
Dứt lời, anh ta đá thêm vào bụng người đàn ông kia thêm vài cú nữa, rồi mới hậm hực kéo tay cô bạn gái bỏ đi.
Những người xung quanh cũng dần tản ra, còn lại một số người tốt bụng cũng kéo đến bu quanh người đàn ông kia, e dè hỏi han. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng bao trùm, anh ta vẫn không hé môi đến nửa lời, chỉ ngả đầu ra sau, nằm dài xuống mặt đất. Được vài phút, ai nấy cũng đều chịu không nổi mà bỏ đi.
Bất giác, anh ta đưa bàn tay lên che đôi mắt của mình, mắt nhắm nghiền hít lấy mùi của ánh nắng gay gắt, trạng thái bắt đầu chìm vào giấc ngủ, vô thức để bản thân trôi tuột về ký ức của quá khứ ...
Dưới hàng ngàn vì sao lấp lánh, đôi tay của một cặp nam nữ đan chặt vào nhau, trao cho nhau những nụ cười ngọt ngào, và lời nói đường mật. Người con gái có mái tóc tém để lộ bờ cổ trắng ngần và đôi bông tai màu bạc chiếu sáng, như phủ quanh đôi mắt. Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh thật nhẹ, thủ thỉ gọi tên của người yêu. Lời hứa của tình yêu chung thủy luôn nhẹ nhàng như làn khói, đến rồi đi chỉ trong vụt tắt ...
" Chúng ta chia tay, anh đừng đến làm phiền tôi nữa!!!!"
Những ngày tiếp theo sau đó, có lẽ hệt như chốn địa ngục, tiếng rít lên đầy lạnh lùng đầy tàn khốc của cô như bóp nát trái tim anh. Khi đó, cô đứng một chỗ, ôm lấy người đàn ông kia, phủ đôi mắt băng giá ấy lên người anh, hình ảnh đó chưa bao giờ anh dám nghĩ đó lại là sự thật ...
" Cô là loại đàn bà bần tiện như thế sao? Vì cái gia đình của tôi không đủ đáp ứng lòng tham của cô thôi sao?" - Giọng anh trở nên giá buốt, Sự thật tàn khốc đang dần thiêu đốt con người anh, khiến lòng tin nơi anh trở nên chết dần chết mòn, bất giác cười khẩy - " Thì ra trước giờ tôi yêu lầm phải người đàn bà thối tha như cô. Sẵn sàng vì cô mà gạt bỏ gia đình, Giang Phi Vũ như tôi lại có ngày này!!! Hahaha! Thật nực cười!"
Cô nhìn anh đầy ngao ngán, tay xoa lấy đùi nõn nà trắng trẻo của mình đầy khiêu gợi, miệng vẫn còn buông lời gợi tình:
" Anh phải cám ơn tôi mới phải. Tôi gạt anh thì anh mới có kinh nghiệm, để lần sau không còn dám ngây thơ tin người như thế nữa, đúng không? Nhưng mà ... nếu anh muốn lên giường với tôi thì được thôi. Nể tình anh " đáng yêu" như thế, sau anh chàng này tôi sẽ khuyến mãi cho anh một đêm ân ái. Chịu không?"
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn người con trai kế bên đầy khiêu gợi, cho đến khi nhìn thấy cả người anh cứng đờ ra, sống lưng thẳng đơ liền hả hê cười to, trong tích tắc bóng dáng của cả hai đã khuất nhanh như làn khói...
Mu bàn tay anh đầy gân xanh, đôi mắt tóe lửa, dần dần cơn thịnh nộ bắt đầu trào ra, căng phồng trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc đó, tình yêu trong anh đã thật sự chết mất rồi!
Trong căn phòng sáng trưng của bệnh viện, một cô y tá và vị bác sĩ đứng ở hai bên mép giường, căng thẳng nhìn tình trạng của người đàn ông nằm trên giường, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chặc lưỡi:
" Không ngờ một bác sĩ từng kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thế kia lại có ngày trở nên tàn tạ, sống buông thả bản thân như thế!"
Cô y tá đẩy gọng kính lên cao, gật gù phụ họa theo lời bác sĩ, ra vẻ hiểu biết:
" Treo bằng vĩnh viễn! Quả thật đối với một bác sĩ có tay nghề như anh ấy, thì điều này thật khó chấp nhận được!"
Lời cô y tá thốt ra khỏi miệng chưa được bao lâu, thì bất giác cả người đàn ông nằm trên giường bệnh như run lên, đôi mắt mở bừng, chợt chuyển mắt nhìn xung quanh thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của người bác sĩ trẻ đứng bên cạnh:
" Bác sĩ Vũ! anh tỉnh rồi!"
Ánh mắt anh chợt sững lại, vẻ mặt thảng thốt nhìn một lượt khắp phòng, rồi bất ngờ thốt lên:
" Sao tôi lại ở bệnh viện?"
" Bác sĩ Vũ! Là một đồng nghiệp trong bệnh viện đi ngang qua nhìn thấy anh nằm bất tỉnh giữa đường, nên mới đưa anh vào đây." - Chàng bác sĩ trẻ tuổi nhanh nhảu đáp.
Cô y tá ban nãy còn tỏ vẻ hiểu biết, nay thấy người đàn ông kia tỉnh dậy liền e dè không dám hó hé một câu nào. Cũng bởi vì anh ta nổi tiếng nghiêm khắc khó chịu, lúc nào cũng mang sự lạnh lùng cổ hủ của mình để dọa nạt những người xung quanh, nên chẳng ai dám động chạm đến anh. Vì biết rằng, một khi làm anh nổi giận cũng đồng nghĩa với cả ngày đó sẽ không ai được yên thân!
" Hừ! Ra ngoài hết đi!" - anh gay gắt nói, trong lời nói chứa đựng vẻ bất cần, không nể nang bất cứ ai.
Cô y tá nhún vai nhìn anh bác sĩ trẻ tuổi, anh ta ái ngại nhìn anh rồi lại quay sang nhìn cô y tá. Rõ ràng là họ đã quá quen với thái độ bất lịch sự này từ lâu rồi, chỉ có điều thân là một đồng nghiệp, hơn thế nữa lại là cấp trên, nên cơ bản đành phải nhún nhường cho qua. Mặc dù, hai năm qua người đàn ông tên Vũ này đã không còn là bác sĩ nữa!
Đến khi cánh cửa nặng nề được đóng lại, Phi Vũ mới lặng người nhìn kỹ mọi thứ xung quanh, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt. Không ngờ đã hai năm qua, anh lại có thể trở lại bệnh viện này. Thế nhưng, cương vị đã không còn là bác sĩ, mà chỉ là một bệnh nhân!
Nhìn nghiêng qua cửa sổ, anh hồi tưởng lại khi nãy trên đường, vì cơn men rượu ngậm nhấm, anh lại một lần nữa ôm nhầm phải một người đi đường, lòng bất giác cũng nhớ đến tình yêu đầu tiên của bản thân mình.
Phương Nhã!
Cái tên rất đẹp, như người yêu trước đây của anh. Một thời từng làm anh say đắm, ngu muội, chìm đắm trong ảo tưởng bên men tình, mà không hề nhận ra tất cả đều chỉ là giả dối. Những lời thề non hẹn biển, nụ cười đầy mê hoặc, và sự bẽn lẽn e thẹn của những cô gái mới lớn... những thứ đó từ lâu đã là một kế hoạch người đàn bà đó dựng sẵn cho anh mà thôi!
Năm năm trước, khi anh có trong tay tất cả, danh dự, địa vị, tiền bạc, người đàn bà đó luôn rót vào tai anh những lời ngon ngọt, trao cho anh những cử chỉ tình tứ mà bấy lâu luôn tưởng đó là tất cả. Và rồi khi sự nghiệp của gia đình anh đột ngột bị phá sản, tất cả đều sụp đổ chỉ trong vòng một đêm... thì ngay lập tức, đuôi cáo của ả ta cũng nhanh chóng được vạch trần, sẵn sàng rủ bỏ anh không thương tiếc!
Cuộc sống từ đó của anh trở đi, hoàn toàn chìm trong nỗi hận đàn bà, day dứt mãi không nguôi! Nhất là với những người mang tên của người đàn bà đó!!!
Nghĩ đến đây, anh liền đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, cười khẩy.
Nhớ lại hai năm trước, có một người con gái, mặt đã bị phỏng nặng do axit mang lại, đã từng tha thiết khẩn cầu với một vị bác sĩ, trong lời nói đầy vẻ tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng ánh mắt lại mang một sự cương quyết đến dữ dội. Khi đó, anh đã là một bác sĩ có tay nghề, và người mà cô gái đó van xin đòi tráo đổi mẫu xét nghiệm ADN, lại chính là đồng nghiệp chung một khoa với anh.
Phương Nhã! Một cái tên mà anh vô cùng căm ghét, vừa quyến rũ đầy mị hoặc, nhưng cũng lại mang đến cho anh nhiều đớn đau.
Con tim đau đớn chôn vùi trong quá khứ, lại một lần nữa bị phơi bày giữa sự thật trần trụi, trở thành một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai nhảy bổ vào. Và người con gái dáng vẻ đáng thương trước mặt ông khi đó, đã vô tình trở thành một công cụ, một thứ đồ chơi nhằm thỏa mãn cuồng phong bão tố của Phi Vũ!
Người đồng nghiệp của anh khi đó, vốn dĩ không hề cho phép bất cứ yếu tố nào gây tổn hại đến uy tín bệnh viện cũng như đạo đức cá nhân. Bởi vì đánh tráo ADN là một việc làm vô cùng tồi tệ và nghiêm trọng. Thế nhưng những việc làm đó đến tai Phi Vũ, lại trở thành một ván cờ bước ngoặc đánh đổi sự nghiệp của chính mình.
Anh vốn dĩ không ngờ, nạn nhân của việc đánh tráo mẫu ADN lại là Một Mắt. Người đã khiến sự nghiệp gia đình anh tiêu tán chỉ trong một đêm, và khiến anh trở thành trò cười trong mắt người đàn bà đê tiện kia.
Một Mắt là một doanh nhân thành đạt trên thương trường đầy cám dỗ, có tiếng tăm không nhỏ đối với giới truyền thông báo chí, nhưng nếu nói một cái huỵch toẹt, thì không ai là không biết ông ta chính là trùm cho vay nặng lãi, đồng thời cũng là đại ca của một tổ chức xã hội đen phi pháp. Cuộc sống nửa trong sáng nửa trong tối thế kia, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhưng cảnh sát lại không thể nào tìm ra được một kẽ hở cũng như chứng cứ tóm gọn.
Thời gian đưa đẩy, mọi hoạt động kinh doanh trên thị trường cũng như vấn đề buôn bán hàng lậu, đều bị khí thế oai dũng của Một Mắt áp đảo, và sự nghiệp của gia đình Phi Vũ cũng vô tình trở thành một con mồi ngon lành của trùm cho vay nặng lãi khét tiếng đó, khiến tất cả đều đổ vỡ chỉ trong một đêm, mất sạch.
Tập hợp những yếu tố trước mắt, việc đánh tráo ADN theo kế hoạch của cô gai xấu xí đó, vốn dĩ đã không còn là vấn đề nghiêm trọng đối với anh nữa rồi. Có điều không ngờ, sự việc bị vạch trần quá đỗi nhanh chóng, cấp trên điều tra được liền một bước gánh cái mác tội đồ lên người anh, treo bằng vĩnh viễn, không còn chức vụ bác sĩ đầy quyền uy của thuở nào nữa!!!!
Cái ngày định mệnh hôm đó, vì mối hận đối với Một Mắt đã đành, anh còn mất trí cưỡng bức cả người con gái xấu xí kia, chỉ vì cô ta mang cái tên của mụ đàn bà thối tha đó!!!
Đánh đổi mẫu xét nghiệm để rồi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là dùng cái quý giá nhất đời con gái để tráo đổi. Hẳn là cô gái đó cũng phải căm hận Một Mắt đến tận xương tủy. Nhưng những hành động đó, chỉ khiến anh thêm gai mắt. Vốn dĩ trên đời, anh đã không còn tin tưởng những người đàn bà sẵn sàng lên giường với tất cả đàn ông.
Nếu so với cầm thú! Anh thật không bằng cả cầm thú. Nhưng đối với sự cuồng nộ của bản thân bị kiềm nén bao nhiêu năm qua, nhìn thấy một cái bao sẵn sàng để anh trút giận, thì dại gì mà không thỏa sức sỉ nhục, thỏa sức cay nghiến, đày đọa!?
Cái ngày định mệnh đó, cũng vô tình biến sự nghiệp của anh một lần nữa bị hủy hoại, bản thân biến thành một con ma nghiện rượu chè, chìm đắm trong việc ăn chơi trụy lạc, mãi không tìm được lối ra.
Hai bàn tay siết chặt, anh nghiến răng rít lên, thanh âm khô khốc hòa cùng cơn gió:
" Một Mắt! Tất cả là tại mày! Nếu không vì mày, tao đâu có mất tất cả!!!! Hãy chờ xem, tao nhất định sẽ gầy dựng lại tất cả, từng bước hạ gục từng người thân trong gia đình mày, khiến mày cảm nhận được nỗi đau đớn hơn tao gấp trăm lần!!!!"
Hàng cây lá xác xơ, rơi lả tả những cành lá xuống mặt đất. Phi Vũ nhìn bậc thềm ngoài cửa sổ, lòng tự hỏi cô gái có gương mặt xấu xí khi xưa giờ như thế nào. Nếu như cả hai có thể hợp tác hạ gục Một Mắt thì tốt biết mấy. Nhưng rồi suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu, rồi tự cười bản thân không biết liêm sỉ. Một người bình thường, có thể chấp nhận hợp tác với kẻ đã cưỡng bức mình không?
Tại Hàn Quốc ...
" Anh yêu em, Jessica!"
Tiếng nói trầm ấm đầy sức hút như kim châm của Kevin ngày hôm qua quả thật như khiến đầu óc cô ngu muội đi, hơi thở trở nên dồn dập, lồng ngực căng lên vì căng thăng, hai má cũng nóng ran. Nhưng chết tiệt ở chỗ, người con trai tuấn tú kia sau khi thốt lên thành một câu nói rõ ràng đầy mị hoặc xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành như đứa trẻ, báo hại cô phải ngẩn tò te tới sáng, đầu óc xoay mòng mòng chỉ bởi vì câu tỏ tình đầy bất ngờ của anh!
Sáng hôm sau thức dậy, cô đã giật thót người vì nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của mình, lòng thầm trách tại sao lại quá suy nghĩ về chuyện này, thật ra cũng chỉ là lời nói không có chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo. Chứ chẳng có một điều chứng tỏ nào câu nói của anh là sự thật! Thế nhưng dù có cố gắng cách mấy, cô vẫn không thể nào dẹp đi ý nghĩ trong đầu mình, hai má vẫn bừng bừng nóng hổi, hệt như một cô gái mới lớn biết yêu lần đầu.
" Jessica!"
Đang yên tọa trên giường chìm đắm trong suy nghĩ, thì cô liền giật bắn người khi nghe giọng của anh the thé ngoài cửa phòng, bất giác tim đập mạnh, hai má lại ửng hồng, tay chân quýnh quáng không biết phải làm sao thì đột nhiên tiếng anh đằng hắng:
" Jessica! Em chưa thức à? Anh phải đi làm rồi, tối nay anh mới về nhà đấy!"
Tim cô khẽ ngưng một nhịp, nghe giọng nói bình thản của anh, cô đã biết được là anh chẳng hề nhớ gì về lời nói của mình đêm hôm qua, lòng cảm thấy hụt hẫng như vừa đánh rơi thứ gì quý giá, không buồn trả lời, cô bực dọc nhìn chăm chăm ra cửa sổ, bất giác cảm thấy những lo lắng ban nãy thật nực cười.
Im lặng một hồi lâu, đột nhiên cô nghe động cơ của xe hơi, liền ngó nghiêng nhìn xuống cửa sổ, chiếc xe lambor sang trọng màu trắng của anh đã dần lăn bánh, khuất nhanh sau con đường lộ rộng lớn. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhận ra cảm giác của mình đối với anh có chút khác lạ, dường như trong ánh mắt của cô, Kevin hiện tại không còn là Kevin đứng trên cương vị một người bình thường đối với cô nữa.
Có phải, cảm giác này là yêu không? Hay chẳng qua chỉ là ngộ nhận!?
.......
Chiếc xe lambor phóng đi thật nhanh trên đường, cũng như tâm trạng của Kevin lúc này vô cùng phức tạp, đầu óc mơ hồ hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gặng hỏi những người làm thì ai cũng nói rằng chính anh tự về nhà, nhưng bản thân anh lại không hề nhớ một tí gì. Chỉ duy nhất một điều, dường như trong lúc thần thái mơ màng ở quán bar, cô đã gọi điện cho anh, và Quốc Thịnh bắt máy, còn lại những chuyện xảy ra sau đó thi hoàn toàn không có ấn tượng!!!
Ngẫm nghĩ trong lòng một hồi lâu, chiếc bánh xe cũng đã nhanh chóng dừng ở khách sạn Red, anh cố điềm nhiên bước vào, tay ung dung bỏ vào túi quần, sải bước đi đầy kiêu hãnh. Nhưng vừa đặt chân bước về phía quầy cửa phòng, thì một nhân viên nam gọi giật anh lại:
" Giám đốc!"
Anh chàng nhân viên trẻ tuổi ngày hôm qua do sự tấc trách của mình, xém nữa là làm tổn hại đến uy tín khách sạn, bị Kevin dằn mặt sẽ nói chuyện sau, đột nhiên lại chạy đến bên anh, chìa cái áo khoác màu nâu anh thường hay mặc, lúng túng nói:
" Giám đốc! Hôm qua có một cô gái xinh đẹp đòi gặp giám đốc. Nhưng rồi một lát lại trao áo khoác này, dặn tôi đưa cho giám đốc rồi bỏ đi mất!"
Nhân viên nam tay chân run như cầy sấy, cả người toát mồ hôi lạnh sợ hãi khi trông thấy Kevin thần thái đóng băng, đứng lặng im một hồi không nhúc nhích, chỉ riêng đôi mắt khi đó chợt sáng lên rất kỳ dị, nhanh chóng chộp lấy áo khoác trên tay chàng trai, môi run run, cố kiềm chế nụ cười, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:
" Cô ấy trông ngờ nghệch, đôi mắt to, cao 1m67, tóc hơi xoăn có phải không?"
Đôi mắt anh nhân viên mở thật to nhìn vị giám đốc trước mặt, bất ngờ vì không nghĩ rằng anh lại có thể nói rành mạch từng yếu tố bên ngoài của cô gái đó đến vậy, hơn thế nữa đôi mắt lạnh lùng kia có phải đang có ý cười? Thế nhưng, suy nghĩ ấy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, đầu gật gù đáp:
" Dạ đúng! Chính là cô ấy!"
Kevin bỗng thấy lòng vui vẻ trở lại, ngữ điệu cũng có chút tươi tỉnh hơn nhiều, mắt sáng bừng nhìn nhân viên của mình, môi nở một nụ cười hài lòng:
" Tốt! Anh làm tốt lắm! Cứ tiếp tục làm việc! Cực khổ rồi!"
Vừa nói anh vừa vỗ lên vai chàng nhân viên trước mặt, rồi cất bước đi về phía thang máy, để lại sau lưng cái nhìn thảng thốt của mọi nhân viên trong khách sạn, lần lượt rất nhiều người bao vây xung quanh anh nhân viên kia, trầm trồ đầy ngạc nhiên:
" Giám đốc hôm nay sao thế nhỉ? May cho anh rồi, tâm tình hôm nay ngài có vẻ tốt lắm, nên tạm thời không đuổi việc anh nữa!"
" Dường như nghe anh nói đến cô gái trao áo khoác hôm qua, thì liền sắc mặt tươi tỉnh hẳn ngay!"
" Cô ấy là ai thế nhỉ? Có phải người yêu giám đốc không?"
" Theo như kinh nghiệm tình trường của tôi, sắc mặt giám đốc có vẻ xuân lắm! Không phải vì tình yêu thì còn nguyên nhân nào nữa???"
Tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc ngày càng lớn hơn, vang xa đến tận mang tai của Kevin. Nghe được những câu nói mất đầu mất đuôi của những người nhiều chuyện, anh đứng khựng lại, nghiêm mặt nhìn về đám nhân viên đứng tụ lại một chỗ kia, phóng một tia nhìn đầy sát khí của mình về phía họ, rồi nhanh chóng tiếng ồn im bặt, đám đông cũng tản ra thưa dần ...
...
Cả ngày hôm đó, ai nấy trong công ty đều nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột nôn nóng của anh, dù mắt có mờ đến đâu cũng không thể không nhận ra rằng vị giám đốc của họ thật sự không còn tâm trí cho công việc nữa. Tuy rằng sự nôn nóng đó được che giấu bởi vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm ... nhưng thần thái đã trở nên dịu dàng đi nhiều, mà cả bản thân anh cũng không hề hay biết.
Buổi họp trôi qua chóng vánh và chán ngắt, Kevin lập tức phóng xe như bay trở về nhà. Trong lòng không giấu được niềm hân hoan vui sướng. Bản thân anh hiểu rõ mình vui mừng như thế nào khi nghĩ rằng cô i anh lạnh, mà cất công đem áo khoác đến tận khách sạn cho anh, điều này chứng tỏ trong lòng cô anh chiếm giữ một ví trí quan trọng!!!! Chỉ cần vậy thôi, tim anh đã vui sướng đến muốn hét lên rồi.
Trên đường về nhà, anh thẩn thờ nhớ lại những lo lắng và suy ngẫm của mình ngày hôm qua quả thật hơi thừa thãi. Chỉ cần cô giữ cho anh một vị trí nhỏ nhoi trong lòng, thì tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù cô ở đâu, cô là ai cũng đâu có quan trọng. Chẳng phải tình yêu của anh luôn chỉ có một thôi sao!?
Nghĩ đến đây, Kevin càng nôn nóng muốn nhanh chóng về nhà gặp cô ngay bây giờ, trong vô thức liền đạp ga tăng tốc độ, băng ngang qua hai đường giao lộ rộng lớn, quẹo cua qua con đường khúc khủy, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm ...
Đến khúc quẹo, bất chợt một cậu bé lao nhanh ra đường, bên cạnh là trái bóng đang lăn lông lốc dưới mặt đất, khiến Kevin quẹo tay lái, chân phanh gấp nhưng không kịp, cả chiếc xe chao đảo, tông vào cây cột điện bên đường. Khi đó, một phần đầu xe đã bị móp méo, bên kia đường là cậu bé khoảng chừng 7,8 tuổi đang hoảng hồn ôm lấy trái bóng, sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong khi đó, trước mắt Kevin cũng chỉ còn là một màn đêm u tối, anh dần ngất lịm đi, trên đầu tích tụ một màu đỏ tươi của máu ...
" Xoảng!"
Chiếc ly trong suốt bằng thủy tinh tuột khỏi tay Phương Nhã, rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô hoảng hồn nhìn những mảnh vỡ li ti dưới chân mình, rồi cúi người xuống nhặt lấy, miệng than khổ:
" Trời ơi, sao mình hậu đậu thế này???"
" Ấy, chị Jessica! Để đó em làm cho! Coi chừng đứt tay đó!"
Thảo Nhi bộp chộp kéo tay cô đứng dậy, rồi khom người xuống nhặt lấy những mảnh vở:
" Không sao, không sao! Chỉ là cái ly thôi mà! Chị ra ngoài đi để em dọn!"
" Em đứng lên đi, để chị dọn cho!"
Trái ngược với suy nghĩ của Thảo Nhi, thì Phương Nhã không có một chút dấu hiệu nào là bỏ ra ngoài cả, còn xắn tay áo lên, cúi rập người xuống nhặt những mảnh vở vào mu bàn tay còn lại, chặc lưỡi nói:
" Chị không phải tiểu thư đài cát gì, nên chuyện nhỏ nhặt thế này chị làm được!"
" Không được!" - Thảo Nhi thấy cô nhặt lấy những mảnh vở một cách nhiệt tình thì liền trừng mắt, quay đầu ra sau, mắt đảo một vòng rồi mới thở phào nói tiếp - " Lỡ chị đứt tay rồi thì thế nào? Giám đốc sẽ giết em mất!"
Vừa nói cô bé vừa đưa tay lên cổ ra dấu hiệu " cứa cổ" khiến cô bật cười, tay vẫn tiếp tục làm nốt công việc còn đang dang dở:
" Con bé này! Chị đâu vô dụng tới mức đó. Ngay cả cái ly cũng không dọn dẹp được, có phải quá tệ rồi không?"
Thảo Nhi trơ mắt ngồi nhìn Phương Nhã bỏ những mảnh vở vào thùng, môi hé mở tính nói thêm điều gì thì đột ngột chiếc điện thoại bàn vang lên.
Cô bé vội vã chạy đến bên chiếc bàn điện thoại, nhanh chóng bắt máy:
" Alo!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ của một cô gái, chân mày khẽ cong lại nhưng vẫn đáp:
" Dạ phải, cho hỏi cô là ..."
Phương Nhã từ bên trong bếp chạy ra, không rõ cô bé đã nghe được gì sau câu nói đó, chỉ thấy được sống lưng Thảo Nhi đã cứng đờ, sắc mặt tái mét buông ngay điện thoại xuống, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp nói:
Nghe nhắc đến Kevin, đôi mắt cô chợt bừng sáng, bất giác lòng cảm thấy hoang mang tột độ, thấy cô bé lắp bắp không nên lời, bèn nôn nóng thúc giục:
" Kevin làm sao? Em nói rõ ràng ra xem nào?"
" Vừa ... vừa nãy ... cô y tá bệnh viện nói, giám đốc bị tai nạn ở ngoài đường, giờ đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện ..."
" Em ... nói ... gì?"
Trong khoảnh khắc, đất trời như sụp đổ, hai tai phút chốc ù đi, cô yếu ớt dùng hết sức lực lao đến bên Thảo Nhi, nắm chặt lấy vai cô bé, hét lên đầy kích động:
" Đi, mau lên! Mau đến bệnh viện!!!"
Con tim thổn thức (tt)
Rầm!
Tiếng đập bàn thật lớn phát ra từ quầy lễ tân, đôi mắt in hằn những tia đỏ lòm của Phương Nhã khiến những cô y tá bất giác rùng mình. Cô run rẩy, khó khăn lắm mới thốt nên một câu yếu ớt:
" Kevin Nguyễn ở phòng nào?"
Ngay lập tức cô y tá gần đó tra ngay phòng của Kevin, rồi đáp nhanh như cái máy:
" Dạ! Ở phòng vip A503, tầng ..."
Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Phương Nhã và cô bé nhỏ nhắn đứng bên cạnh đã nhanh chóng khuất nhanh sau dãy hành lang bệnh viện, để lại cái nhìn đầy ngơ ngác của cô y tá, chữ cuối cùng của câu " tầng 12" nhanh chóng bị nuốt mất.
" Chết tiệt! Sao không có thang máy nào hoạt động hết vậy???"
Cô sốt ruột bấm liên tục những nút thang máy xung quanh, nhưng không một thang máy nào chịu dừng lại ở tầng trệt. Thâm chí có một số thang máy hiện đang đứng yên ở tần mười mấy khiến cô nôn nóng không chịu được, con tim như muốn rớt ra ngoài vì sợ hãi. Liếc mắt nhìn bên cạnh, cô nhanh chóng lao đến bên cầu thang bộ, leo lên lầu bằng tốc độ nhanh hết sức có thể.
Đi được đến tầng 10, thì tốc độ cả hai đã chậm dần, Phương Nhã cũng yếu ớt leo lên cầu thang, nhưng vẫn cố gắng gượng.
Riêng Thảo Nhi thì thở hồng hộc đuổi theo sau, giọng đứt quãng với theo bóng cô hì hục leo lên đằng trước, than thở:
" Chị Jessica, đợi .. đợi em với!!!"
Cuối cùng thì cô cũng đã dừng lại ở tầng 12, chạy như bay tìm kiếm từng phòng một, sắc mặt tái mét, bờ môi nhợt nhạt, dường như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi lên người thôi, cô nhất định sẽ gục ngã mất.
Cánh cửa phòng bệnh viện bật ra, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước cửa, khiến cô dồn hết sức lực lao đến nắm chặt lấy tay ông bác sĩ, hét lên:
" Bác sĩ Dong Won!! Kevin ra sao rồi??? Anh ấy có bị làm sao không? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Vị bác sĩ cau mày nhìn cô, không nén nổi thở dài:
" Jessica! Con hãy vào trong thăm cậu Kevin lần cuối đi!!!"
Dứt lời, ánh mắt Phương Nhã hiện lên một nỗi bi thương giằng xé, con tim chợt đau đến muốn vỡ ra, chân bất giác lùi về một bước, hỏi lại thật chậm:
" Cái gì? Chú đừng đùa với con, bác sĩ Dong Won?"
Đuôi mắt vị bác sĩ vội cụp xuống, im lặng không trả lời. Cô phát hiện ra hốc mắt mình đã bắt đầu chảy nước, rơi xuống gò má diễm lệ, hai tay bấu chặt vào tay áo ông, hét lên đầy kích động:
" Bác sĩ Dong Won, chú đã từng là bác sĩ trị liệu cho con, xin chú hãy cứu lấy anh ấy!!!! Kevin không thể chết được, anh ấy không thể nào có chuyện được đâu!!! Không!!!"
Nói hết câu, Phương Nhã hoảng loạng chạy vào trong phòng bệnh, hai hàng nước mắt chảy dài. Vốn dĩ không hề nhận ra ánh mắt vị bác sĩ kia lóe lên tia nhìn đầy khó hiểu, môi hé mở tính nói ra câu gì đó, nhưng rồi lại thôi ...
Đôi mắt nhòe dần trước mắt, che đi khuôn mặt xanh xao của anh, hàng mi cong rủ xuống kia đang nhắm chặt trong giấc ngủ khiến tim cô như muốn vỡ thành từng mảnh, đau nhói. Cô thổn thức, nắm chặt lấy tay anh kề sát lên má mình:
" Kevin! Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ có được không? Mở mắt đi, đừng ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn em đi. Kevin! Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, còn rất nhiều thứ muốn nói với anh! Kevin! Kevin à!!!!"
Cô khóc tức tưởi, lay cả thân người anh liên tục, giọng nói chứa đầy đau khổ giằng xé, xót xa, ngỡ rằng tim mình ngừng đập, trong khoảnh khắc bao nhiêu kí ức, bao nhiêu kỷ niệm chợt hiện về:
" Kevin! Em ra lệnh cho anh tỉnh dậy ngay! Anh mau tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! huhu!"
Cả căn phòng chìm trong im lặng đến nặng nề, chỉ còn nghe được tiếng thút thít của Phương Nhã. Cô gục mặt vào lòng anh, nức nở:
" Có phải anh muốn em tức chết không hả? Kevin! Rốt cuộc đêm đó câu nói đó của anh phải thật không? Em muốn nghe chính anh giải thích??? Anh có nghe không hả? Tỉnh dậy giải thích cho em đi!!! Không được nằm đó nữa, không được chết!!!!"
Cô lắc lắc vai anh, giục anh tỉnh dậy. Tưởng chừng mọi thứ đều sụp đổ trước mắt, tinh thần trở nên vô cùng tuyệt vọng, thì chỉ trong tích tắc, cô nhận ra được các cơ trên mặt anh giãn ra, chân mày thoáng cử động, mi mắt từ từ hé mở, mệt mỏi nhìn cô, gắt lên đầy yếu ớt:
" Con bé này, anh chưa chết mà! Có phải muốn lắc anh cho anh chết luôn không hả?"
Phương Nhã ngẩn người vài giây, tròn mắt nhìn anh đầy kích động, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn trở lại, tay sờ lấy mặt anh, cảm nhận được hơi ấm nóng hổi trên mu bàn tay mình, rồi thốt lên mừng rỡ:
" Kevin! Anh không chết sao? Anh thât sự không chết! Tốt quá, tốt quá rồi!!!"
Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, ướt đẫm vai anh. Trong khoảnh khắc, cơn đau bổ ở đầu Kevin lại nhói lên, miệng khẽ kêu một tiếng:
" A!"
Nghe tiếng rên rỉ của anh, cô vội vàng buông người anh ra, ríu rít xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn đầy hoang mang lo lắng, nhìn chằm chằm lên người anh, quan sát tỉ mỉ từng nơi một. Một lúc sau, cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn thốt lên đầy nghi ngờ:
" Kevin! Anh thật sự không sao chứ?"
Anh cau mày nhìn cô, mi mắt sắp cụp xuống đầy mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời:
" Không! Em về đi! Anh không sao!"
Thoáng trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim cô khẽ ngưng một nhịp. Thế nhưng trong lòng lại bừng bừng nổi giận, tức quá hét lên:
" Kevin! Đừng làm em lo có được không?"
Anh chợt bừng mắt, đau lòng nghe giọng nói đầy trách móc của cô, nghẹn lại như sắp khóc. Bất chợt tim anh run rẩy, ánh mắt trở nên dịu dàng lại, nhìn cô lo lắng:
" Jessica! Anh không sao thật mà! Em nhìn đi, đầu anh chỉ bị khâu vài mũi nhỏ, không đáng kể gì đâu!"
Cô xót xa nhìn vải màu trắng được băng trên đầu anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, cảm nhận rõ con tim mình đang đau nhói, run rẩy. Nhưng rồi một phút sau liền nhận ra được điều bất thường, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng, hai mắt nhíu chặt đầy nghi ngờ:
" Ơ! Thế tại sao bác sĩ Dong Won bảo em vào gặp anh lần cuối chứ???"
Kevin ngẩn người vài giây, rồi chợt bật cười khi đã hiểu sự tình. Miệng sắp sửa lên tiếng thì nhanh chóng một tiếng nói từ đằng sau lưng cất lên, cướp luôn lời anh:
" Ấy, con hiểu lầm chú rồi! Chú bảo vào gặp lần cuối, nghĩa là lần cuối Kevin nằm ở phòng này, vì sang ngày mai là cậu ấy sẽ được chuyển sang phòng khác mà!"
" Bác sĩ Dong Won!!!!!"
Cô tức giận gằng từng chữ, hai mắt long lên sòng sọc, lăm lăm tia nhìn đầy sắc bén lên người vị bác sĩ đã đứng tuổi như đe dọa. Nhưng bác sĩ Dong Won chẳng có vẻ gì là sợ hãi, còn bình thản đáp:
" Chú cũng muốn giải thích lắm. Nhưng con không cho chú cơ hội lên tiếng mà!"
" Chú ... chú .." - Cô tức không nói thành câu, quay mặt ra sau thở dốc. Chuyển phòng thì cứ nói là chuyển phòng, tại sao lai bảo gặp lần cuối, còn bày ra bộ mặt ảo nảo u sầu như thế kia làm gì? Không phải muốn hù chết người ta sao hả?
" Tại... tại sao ban nãy con kích động như vậy, hỏi chú như vậy, mà chú lại bày ra bộ mặt đáng thương, buồn bã tột độ như thế, còn không trả lời câu nào, im lặng làm như không thốt nổi nên lời vậy. Thế là sao hả???"
Bác sĩ Dong Won ảm đạm nói, giọng nói vẫn bình thản nhưng pha chút châm chọc, tay bất giác đưa lên cổ mình xoa xoa, cất giọng bằng tiếng Việt Nam rất chuẩn:
" Con thông cảm. Chú dạo này đang bị đau họng. Ban nãy đột nhiên cổ họng phát nghẹn, thế nên mới phải giữ giọng để lấy hơi nói tiếp. Thế nhưng chú chưa kịp mở miệng nói gì thì con đã kích động xông vào phòng rồi. Chú có kịp nói gì nữa đâu!"
" Phải rồi! Tuy Kevin không bị thương nặng lắm, nhưng trên trán phải khâu mất 7 mũi, vết thương khá sâu, con nhớ đừng kích động,lay lấy lay để cậu ấy trên giường như ban nãy nữa nhé!!!"
Cô chợt cứng họng không nói được gì, mặt đỏ bừng vì thẹn, phút chốc hồi tưởng lại những hành động ban nãy của mình, khóc tức tưởi sà đến bên anh, trông chẳng khác gì một con hề. Đến lúc này cô thật muốn kiếm một cái lỗ thật sâu, chui xuống để không ai nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của mình nữa.
Không khí xung quanh chợt lắng đọng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười rất khẽ. Cô biết rõ là anh đang cười mình, thế nhưng đầu vẫn cúi gằm xuống, không hé môi nói bất cứ câu nào. Cho đến khi thời gian trôi qua thật chậm, tưởng chừng như chỉ còn đó những nhịp đập của con tim, cô mới từ từ ngẩng đầu lên, và mặt phút chốc đỏ lựng khi nhận ra anh vẫn đang nhìn mình chăm chú. Bất giác cô lúng túng, đầu nghiêng sang bên tránh né:
" Jessica! Em đang lo cho anh sao?"
Đến khi cô kịp tiêu hóa được câu nói của anh, thì phát hiện rằng bác sĩ Dong Won đã đi khuất từ lúc nào. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại cô và anh, không khí trở nên kỳ lạ khác thường, nhất là khi cô cảm nhận được một luồng khí nóng chảy trong huyết quản, như đốt từng thớ thịt trên người. Đột nhiên, cô bắt đầu ngẫm nghĩ lại cảm giác của bản thân. Dường như có gì đó thật khác lạ!
Sau một hồi tư lự, cô vẫn im lặng không trả lời, chỉ khẽ cau mày nhìn anh, cố lảng sang đề tài khác:
" Kevin! Tại sao anh lại đi đường bất cẩn như thế? Lỡ như có chuyện gì rồi làm thế nào??"
Trong khoảnh khắc, khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp khi nhận ra ngữ điệu lo lắng đầy quan tâm của cô. Đầu chợt cảm thấy mỏi đi, ngửa cổ gối đầu lên chiếc gối dày cộm, môi mím chặt:
" Nếu anh gặp chuyện, em sẽ đau lòng chứ?"
Câu nói vừa thốt ra xong, thì anh liền cảm nhận được cái nhói đau từ hai má mình, liền kêu lên một tiếng.
" Á, đau! Em muốn ăn đòn à? Sao nhéo anh?"
Cô trừng mắt nhìn anh xoa hai má mình, giọng răn đe:
" Em cấm anh nói bậy! Không được nói chuyện kiểu như thế nữa!"
Không để anh kịp phản ứng, cô liền đứng dậy, kéo chăn phủ lên vai anh rồi quay mặt đi.
" Jessica!" - Anh nắm lấy cổ tay cô một cách chuẩn xác, khẽ cau mày - " Em giận à? Đi đâu?"
" Em đi rót nước! Anh bây giờ bị như thế, em sao có thể về nhà!"
Anh nhìn cô cười, con tim đập rộn ràng, cảm nhận rõ niềm vui sướng trong lòng, bàn tay bất giác nắm chặt tay cô hơn, kéo cô gần bên mình, chợt nhớ đến những lời ban nãy cô nói, liền hỏi cô đầy mơ màng:
" Không cần! Anh có chuyện muốn hỏi em!"
" Chuyện gì?"
" Ban nãy mơ màng, dường như có ai đó khóc thút thít. Bảo rằng giải thích cho người đó nghe gì gì đó, bảo anh mau chóng tỉnh dậy. Có đúng không?"
Phương Nhã chớp chớp mắt, lúng túng giấu mặt sang chỗ khác, hai má đỏ lên khi nhớ lại câu nói ban nãy. Thật ra là vì trong lúc kích động, cô lại thốt lên những lời nói mà chính mình muốn nói ra nhất. Trong khoảnh khắc câu nói của anh đêm hôm đó chợt ùa về, khiến tim cô lại đập loạn xạ.
" Không có gì. Trong lúc mất tỉnh táo em hay nói lung tung. Anh đừng để tâm đến!"
Nụ cười trên môi anh tắt ngấm, mặt nhăn nhó khó chịu vì cơn đau bổ ở đầu, thế nhưng lời của cô càng làm anh khó chịu hơn, tuy rằng vết thương trên đầu còn đó, anh vẫn không quên nghiêm mặt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn thấy sắc mặt anh trắng nhợt vì đau, nhưng vẫn dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn cô, dường như trong giờ phút này, anh vẫn không bỏ cuộc, muốn nghe từ cô một câu trả lời thật lòng.
" Kevin, anh đang bị thương. Đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Mau ngủ đi, coi chừng vết thương tọac ra nữa thì khổ!"
Cô nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu hết sức có thể, ngữ điệu xuất phát từ lòng thật tâm, thế nhưng trong mắt anh chỉ là một cái cớ thoái thác, tránh né. Khẽ cau mày, anh nghiêm giọng cất lời:
" Jessica! Em có nói không hả?"
Cô chợt rùng mình vì giọng nói sắc lạnh của anh, tuy sợ nhưng có chút không phục, bèn cắn môi hét lên:
" Sao anh cứ bắt em nói, trong khi anh lại không nhớ???"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, cô e dè nhìn anh, chân lùi về sau cảnh giác.
" Anh đã nói gì sao?" - Anh khẽ chau mày khó hiểu, mắt ngơ ngác nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của anh, trong lòng cô khó tránh khỏi hụt hẫng, liền bực bội, sẵn giọng tiếp lời:
" Hôm qua anh say rượu đã nói gì? Thật sự không nhớ gì hết sao?"
Lông mày anh đã cau lại giờ càng thít chặt vào nhau hơn, nhưng rồi chỉ trong tích tắc, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh, bất ngờ, choáng váng, anh e dè hỏi lại, dường như trong đầu sắp tìm ra được đáp án:
" Anh say rượu, anh có nói gì bậy bạ à?"
Cô quắc mắt nhìn anh, rõ ràng anh không nhớ, vậy thì cớ gì cô phải nói ra. Nếu như câu nói đó chỉ là nhất thời không chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo, vậy thì tại sao cô phải vương vấn, giữ lại trong lòng lối suy nghĩ đó làm gì.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi mình, rốt cuộc bản thân cô làm sao thế này???
Chỉ là một câu nói lúc anh say rượu, có thể khiến cô tổn hao trí lực suy nghĩ đến phát điên thế này sao?
Cô bận tâm vì anh,vì câu nói đó của anh ... hay thật ra cô đã phải lòng anh thật rồi?
Mi mắt cô nặng trĩu, vội vàng cụp xuống, môi mím chặt lại, giọng bình thản nói:
" Kevin! Anh đã yêu ai rồi phải không?"
Nghe xong câu nói của cô, tim anh giật thót. Người con gái kia vừa mới nói gì? Yêu? Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó. Hay là ngày hôm qua lúc anh say rượu đã nói những gì rồi???
" Jessica!"
Full | Tiếp trang 7
Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 7
Cô quay phắt người lại, nghiêng đầu nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc nói:
" Hôm qua là em đã đưa anh về, nhưng anh say quá không biết gì, còn thốt lên câu " Anh yêu em" nữa. Có phải anh lầm tưởng em với cô nào rồi không?"
Một luồng khí lạnh thổi qua người Kevin, anh cứng đờ như tượng, ngẩn người ra nhìn cô. Sự thật đúng không làm anh thất vọng, những gì anh vừa mới suy nghĩ, cũng chính là sự thật chứng minh ngày hôm qua anh đã nói lên tâm sự tận đáy lòng mình. Mồ hôi lạnh chợt úa ra, anh lúng túng, lắp bắp lên tiếng:
" Jessica! Anh ..."
Cô nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, muốn nói mà không biết diễn tả thành lời như thế nào, cảm thấy lòng buồn bã không chịu được. Thì ra đúng là anh đã có ý trung nhân, thế mà cô còn lầm tưởng ...
" Anh xấu thật đấy Kevin! Là cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh thế? Tại sao trước giờ chưa hề nghe anh nói đến. Sau này nếu có dịp, nhất định phải dẫn chị dâu về ra mắt em đấy nhé!"
Gió đêm đìu hiu thổi luồn qua hiên cửa, xộc thẳng vào người đôi nam nữ trẻ. Anh nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra một tia nhìn xót xa, đau thương đến nhói lòng, giọng nói bất chợt thốt ra khỏi cổ họng cũng trở nên đắng nghét, giận dữ:
" Em nghĩ như thế thật sao?"
Cô quắc mắt nhìn anh, lòng không hiểu vì sao giọng nói của anh có phần gay gắt như thế, hụt hẫng như thế. Ấy nhưng tâm trạng cô lúc này cũng không phải là tốt gì, hoàn toàn không hứng thú để đứng đây đôi co với anh, bèn không buồn trả lời, quay mặt bước ra cửa.
" Nếu anh nói câu đó là dành cho em, thì em có tin không?"
Trong khoảnh khắc chân vừa chạm đến cánh cửa lạnh toát của phòng bệnh, cô chợt đứng sựng lại khi nghe thấy giọng nói đầy uy nghiêm của anh, không hiểu từ lúc nào, lời nói của anh lại trở nên có sức hút đối với cô như thế. Thất thần quay đầu lại, cô kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời, hai lỗ tai như ù đi, không thể tin được lời chính anh thốt ra.
Cảm nhận được nỗi lòng cô, anh rắn chắc lặp lại câu nói của mình, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, vững vàng:
" Anh yêu em, là thật đấy! Jessica!"
Đối Mặt
Dũng khí để nói ra một điều gìn giữ bấy lâu trong lòng, đối với một người như Kevin mà nói, quả thật không dễ dàng chút nào. Anh là một người không bao giờ cho bất cứ ai biết cảm xúc của mình, luôn ẩn hiện bộ mặt điềm đạm lạnh lùng với tất cả mọi người, ngay cả một cảm giác động lòng anh cũng không cho phép mình có. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy dáng người thễu nảo của cô sắp bước ra khỏi cánh cửa, anh lại không kiềm lòng được mà nói ra. Hơn thế nữa, còn lặp lại thêm một lần như để khẳng định tình yêu của mình dành cho người con gái đó.
Thấp thoáng trong đôi mắt e thẹn lẫn ngượng ngùng của Phương Nhã, thật lòng anh chỉ muốn ngay lúc này, bản thân có thể có đủ sức lực để ngồi dậy, ôm cô vào lòng, siết chặt, như thay cho lời minh chứng anh sẽ bảo vệ, yêu thương cô suốt cuộc đời!
Thế nhưng, chính cô lại không cho anh cơ hội làm điều đó.
Ngay giờ khắc anh đợi chờ câu trả lời, hay ít ra một sự phản ứng nào đó. Thì lúc đó cô chỉ ngoảnh mặt, chạy ra khỏi phòng thật nhanh. Hành động đó hệt như chính cô đang ghê tởm với cái thứ mà mình vừa nghe, ghê tởm chính lời tỏ tình của anh vậy.
Anh bật cười chua xót, tim đau như có bàn tay ai bóp nát, lòng hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì quý báu. Liếc mắt nhìn xung quanh, bóng dáng của cô đã không còn, chỉ còn anh nằm thẫn thờ với màn đêm hiu quạnh.
Cô trở nên ghê sợ anh đến thế sao? Ghét đến mức phũ phàng rời khỏi anh, dứt khoát bỏ đi như sợ hãi thứ gì đó đáng ghê tởm vậy?
Nắm chặt hai tay, anh gồng mình ngồi thẳng dậy, môi mím chặt gượng những cơn đau nhói ở đầu, lòng thầm mắng bản thân sao có thể tùy tiện nói ra câu nói ấy. Có một mối quan hệ vui vẻ, vô tư với cô như thế này chẳng phải là tốt rồi sao, hà cớ gì phải một tay bóp nát mối quan hệ tốt đẹp này, để cô trở nên xa lánh anh như thế???
Thế nhưng, anh vẫn không nén nổi tức giận, buồn tủi. Quắc mắt nhìn ra cửa, anh tự hứa với lòng nếu cô có quay trở lại, anh tuyệt nhiên sẽ không ngó ngàng, xem cô như không khí!
Kevin cô độc ngồi dựa vào thành giường, gặm nhấm những cảm giác buồn bã, giận dữ lẫn lộn mà không hay biết rằng, Phương Nhã sau khi rời khỏi bệnh viện, cô phải đối diện với những đoạn ký ức chớp tắt quanh quẩn trong đầu, quay cuồng, nhức nhối.
Dưới ánh đèn lập lòe của đèn đường, Thảo Nhi đứng bên cạnh, nhìn Phương Nhã đầy lo lắng, không ngớt lời giục cô hãy về nhà, nhưng cô nhất quyết chối từ, chỉ ngồi sụp xuống đất, lắc đầu nói một câu:
" Chị muốn yên tĩnh một lát!"
" Chị Jessica, chị không sao chứ? Trông chị có vẻ không khỏe?" - Thảo Nhi e dè nói, thật ra cuộc đối thoại giữa hai người ban nãy cô đã nghe được, giọng của Kevin lớn như vậy ngay cả những bảo vệ đứng canh bên ngoài cũng nghe rõ mồn một. Lúc đó, cô cứ tưởng Phương Nhã sẽ vui sướng chấp nhận tình yêu của anh, mà ngược lại còn tỏ thái độ khó chịu, không nói không rằng bỏ chạy ra ngoài. Hành động đó, ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ lạ, huống hồ gì là Kevin.
" Chị Jessica! Có phải ..." - Lời nói của cô bé chứa đựng sự ngượng ngập. Cô dù còn nhỏ, nhưng có thể nhận ra được tình cảm của Phương Nhã dành cho Kevin không đơn giản là tình anh em thông thường, nó còn vượt lên trên cả tình yêu nam nữ. Thật ra, cho dù là một người chậm hiểu đến đâu, thì chỉ cần nhìn thấy thái độ đau khổ gấp bội phần của Phương Nhã hôm nay trong bệnh viện là đủ hiểu!
Phương Nhã ngồi sụp xuống bên lề đường, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không, đầu óc quay cuồng mụ mị hồi tưởng lại khoảnh khắc ban nãy, dường như trong đầu cô chợt vang lên giọng nói của một người con trai...
Khi nãy, đối diện với ánh mắt nhiệt tình cháy bỏng của anh, tim cô trở nên đập rộn ràng, vui sướng khác lạ. Cô biết, bản thân mình đã yêu anh, và đang tận hưởng niềm hạnh phúc bé nhỏ đó. Nhưng cảm xúc kia không tồn tại được bao lâu, thì đầu cô đột nhiên nhói lên, ngay lập tức vang vọng giọng nói của người con trai nào đó không rõ mặt. Hệt như lời tỏ tình của anh vừa nói cách đây không lâu...
Sau câu nói " Anh yêu em" của Kevin được vài phút, cô dường như có một ảo giác, xưa kia một người nào đó đã từng nói câu nói này, lời nói rất chân thành, đầy cháy bỏng cũng hệt như anh...
" Nghe cho rõ, những lời anh nói đều là thật. Và anh yêu em, cũng là thật!!!"
Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, dường như con tim cô cũng lỗi nhịp theo từng lời nói đó, vui sướng, buồn vui, và cả sợ hãi ...
Cô không biết rằng giọng nói mà mình vừa nghe được có phải là ảo giác hay không, mà lại khiến cô đau đầu đến mức không chịu được, ngay cả con tim cũng chợt nhói lên một cách kỳ lạ.
Có phải chuyện này có liên quan đến ký ức của cô trong quá khứ? Người con trai đó, rốt cuộc là đang nói với cô hay ai khác? Và tại sao, tim cô lại đau như vậy???
Đôi chân nặng trĩu bước đi, thế nhưng đôi mắt long lanh ánh nước của cô lại hướng về tầng lầu nơi Kevin nằm, căn phòng còn sáng trưng thế kia chắc hẳn rằng anh vẫn chưa ngủ. Vội vã chớp mắt, có lẽ tạm thời cô không nên gặp anh khi tâm trạng tồi tệ này cứ mãi dai dẳng!?
Đi được một lúc, cô lúc này mới chợt nhận ra đằng sau lưng mình có tiếng bước chân, theo quán tính liền xoay lại ...
" Thảo Nhi? Sao em lại đi theo chị?" - Cô trợn mắt, nhìn cô bé rụt rè đi sau lưng mình mà không dám lên tiếng. Rõ ràng là từ nãy đến giờ vì mải mê suy nghĩ nên đã nhất thời quên mất Thảo Nhi rồi.
" Em ... em nói chuyện với chị mà chị có trả lời đâu. Nhìn chị thất thần như thế, em cũng không dám nói gì, nên đành im lặng" - Cô bé vặn vẹo ngón tay mình, thật thà đáp.
Nhìn thấy điệu bộ của cô bé, ánh mắt Phương Nhã cũng trở nên dịu lại, cảm thấy hơi có lỗi, bèn lên tiếng nói thật:
" Xin lỗi, Thảo Nhi! Chị chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông, nên nhất thời quên mất em!" - Nói rồi cô chợt ôm chầm lấy cô bé, thổn thức - " Em biết không, dường như chị đã nhớ được chuyện gì đó. Quá khứ của chị, dường như càng ngày càng hiện rõ ..."
Rõ ràng câu nói của cô tác động lên Thảo Nhi ngay tức khắc, vì trong tích tắc, cô bé liền phản ứng lại, quắc mắt nhìn cô như không thể tin nổi:
" Hiện rõ? Chị Jessica, chị đã nhớ lại hết rồi sao?"
" Không phải, đầu óc chị rối lắm. Thảo Nhi à, em nói đi. Chị phải làm gì đây? Trong đầu chị dường như có điều gì đó đang thôi thúc chị, thỉnh thoảng lại có một số hình ảnh, một giọng nói không rõ của ai lại vang lên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy được một chút hình ảnh đó thôi, đầu chị đã đau như búa bổ rồi!"
Cô nhăn nhó nhìn Thảo Nhi, vừa lấy tay ôm đầu, rồi lại đau khổ nói tiếp:
" Em biết không? Từ hai năm trước, lúc nào chị cũng muốn tìm lại cho mình quá khứ, tìm lại cuộc sống trước đây của mình. Cho dù là khoảng thời gian gần đây, thỉnh thoảng chị lại mơ thấy những hình ảnh một cô gái cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ, thì chị lại càng muốn tìm hiểu quá khứ của mình hơn. Nhưng cho đến hôm nay, thì chị hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa. Không muốn!"
Thảo Nhi nhìn đáy mắt Phương Nhã vô cùng hoảng loạn, cũng cảm thấy sợ hãi theo, liền nắm lấy hai vai cô trấn an, tuy rằng trong lòng cũng hồi hộp không kém:
" Chị Jessica, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chị đã nhìn thấy những gì? Cứ bình tĩnh, từ từ kể cho em nghe, có được không?"
Giọng cô như vỡ ra, nói trong đứt quãng:
" Em có còn nhớ, tuần trước khi em vô tình đổ ly sữa lên người chị, đột nhiên trong đầu chị lập tức xuất hiện hình ảnh một cô gái, hất thứ chất gì đó lên người chị. Bản thân chị khi đó cảm nhận được nỗi đau đớn toàn thân mình, nhức nhối, rát bỏng đến quằn quại. Hình ảnh đó rất giống thật, hoàn toàn không phải là ảo giác!"
Cô nói liền một mạch, trong lòng dấy lên mối linh cảm đầy bất an, lo lắng, nhưng càng nói càng tỉnh táo, lời nói cũng trở nên rành mạch cặn kẽ hơn:
" Tháng trước, chị đã từng mơ thấy hình ảnh một người con trai trong làn sương mờ ảo đang nói chuyện với chị, nhưng không tài nào chị thấy được mặt anh ta, hơn thế nữa, mỗi khi chị đến gần, thì lập tức cả người anh ta biến mất, sau đó thì chị tỉnh dậy. Cứ như thế giấc mơ đó lặp đi lặp lại vài lần liên tục. Nhưng cho đến dạo gần đây thì không còn mơ thấy người con trai đó nữa."
Nói đến đây, đột nhiên cô liền hạ giọng, cố gắng lấy lại hơi rồi bình tĩnh nói tiếp:
" Giấc mơ đó bây giờ không còn ám ảnh chị trong giấc ngủ nữa, nên nhất thời chị cũng không để tâm đến. Nhưng cho đến hôm nay, chị không muốn không nghĩ cũng không được. Thảo Nhi! Dường như, trước đây chị đã từng quen và yêu một người nào đó... chứ nếu không, làm sao con tim chị lại đau như thế???"
Thảo Nhi nhăn nhó nhìn cô, nhất thời đầu óc không tiếp thu hết nổi những gì cô nói, hai bàn tay đặt lên vai Phương Nhã cũng trở nên cứng đờ.
" Thảo Nhi! Em nói đi, chị phải làm sao đây? Khi chị còn đang hạnh phúc với lời tỏ tình của anh ấy, đột nhiên giọng nói của một người con trai cất lên trong đầu khiến chị quay cuồng nhức nhối. Chị cũng không biết mình bị gì nữa, chỉ biết là mỗi khi người đó nói một câu, lòng chị lại đau như cắt, cảm thấy như bản thân đã hụt hẫng thứ gì đó quý báu lắm.
Em biết mà, đã từng có khoảng thời gian, chị luôn mơ thấy một người con trai nói mãi một câu nói với chị, mà không tài nào thấy được khuôn mặt. Thế nhưng, ngày hôm nay, trước câu tỏ tình của Kevin, chị lại một lần nữa nghe được giọng của người lạ mặt đó. Em nói đi, rốt cuộc là thế nào đây???"
Không chỉ riêng gì Phương Nhã, ngay cả Thảo Nhi cũng ngỡ ngàng không kém. Cô bé không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp như thế, theo như cô kể, thì đây chắc chắn là một mảnh ghép của ký ức Phương Nhã, không lẫn vào đâu được. Và mối quan hệ giữa người con trai đó với cô nhất định không đơn giản. Bất chợt, cô bé cảm thấy xót xa cho Kevin, lòng thấy lo lắng với hoàn cảnh trớ trêu hiện tại.
" Chị Jessica, nếu chị đã có người yêu. Vậy thì giám đốc phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô run rẩy, nhất thời không kềm lòng được mà cụp xuống, nhất thời cô thật không biết phải làm thế nào, càng không thể lý giải được tình cảm của chính mình. Liệu tình cảm đối với Kevin có phải là thật không, hay chỉ là lòng cảm kích?
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Thảo Nhi cũng là người lên tiếng trước:
" Chị à, em thật không muốn nhiều chuyện. Nhưng quá khứ đã là quá khứ, cho dù xưa kia có thể chị đã yêu một người, nhưng bây giờ người chị yêu là giám đốc! Đừng để mọi chuyện lúc trước điều khiển cảm xúc bản thân mình. Có thể những hình ảnh chị nhớ, chỉ là một phần nhỏ trong ký ức của chị thôi, chưa chắc gì điều đó chứng minh lên được tất cả."
Phương Nhã mở bừng mắt như sực tỉnh. Lời Thảo Nhi nói đúng lắm, hiện tại mới quyết định tất cả. Cho dù cô đã mất trí nhớ, nhưng người hiện tại cô yêu chính là anh, đó là sự thật không bao giờ thay đổi!
Huống gì giọng nói và hình ảnh chập chờn trong đầu cô quá mơ hồ, chưa chắc gì đã là toàn bộ sự thật. Cũng có thể, cô và người đó đã không còn yêu nhau nữa!
Nhìn cả thân người cô đã bắt đầu thả lỏng, Thảo Nhi mới dần thở phào, lên tiếng khẳng định thêm lời nói của mình:
" Em thật không biết giám đốc bị tai nạn thế này là hên hay xui nữa. Nếu không nhờ vụ tai nạn này, chị làm sao có thể khẳng định được tình cảm của mình chứ. Chỉ nhìn thái độ với điệu bộ khóc thảm thương của chị là ai cũng có thể nhìn ra được!" - Cô nhìn lên bầu trời, rồi lại nói tiếp - " Trời đã tối lắm rồi, nhà lại xa bệnh viện nên chị hãy về Khách Sạn nghỉ ngơi đi, giám đốc còn có những người bảo vệ khác lo mà. Rồi sáng mai chúng ta sẽ đến đây sớm thăm ngài, có được không?"
Cô bật cười, lắc đầu nói:
" Cần gì phải nhọc công như vậy, chị sẽ ở lại đây với anh ấy. Em về trước đi!"
" Không được, em sao có thể để chị ở lại một mình. Chị ở lại, em sẽ ở lại với chị!"
Cô cười rạng rỡ, tay nắm lấy tay cô bé, lòng cảm thấy ấm áp lạ:
" Ừm!"
Cả hai cùng quay trở lại bệnh viện, nhưng vừa đứng ở cửa thang máy, cô liền giật mình nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Thảo Nhi đầy lo lắng:
" Phải rồi, còn bác trai, bác trai có biết chuyện Kevin gặp tai nạn không?"
" Em cũng không biết nữa, là em đi chung với chị mà, đâu hay biết gì đâu!" - Cô bé lắc đầu nói.
Ngẫm nghỉ một hồi, cuối cùng đành lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi điện cho Nhã Trúc, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì thì đầu dây bên kia đã oang oang:
" Jessica, cô gọi đúng lúc lắm. Chủ tịch vừa bảo tôi đặt book sang Hàn Quốc vào rạng sáng mai. Cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn đấy!"
Phương Nhã nghe thấy thế liền giật thót mình, đôi môi mấp máy run rẩy:
" Cái ... cái gì? Sao nhanh thế?"
" Còn nhanh cái gì nữa? Ông ấy biết chuyện của giám đốc rồi. Ban nãy giám đốc còn gọi cho tôi, cũng vừa mới hay tin mới đây thôi!"
" Sao? Kevin vừa gọi cho cô sao?"
" Phải đó, không phải cô đang bên cạnh giám đốc sao?" - Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn tạp, dường như là ai đó đang giục Nhã Trúc điều gì, chỉ kịp nghe thấy cô nói - " Jessica, tôi phải tranh thủ làm nốt công việc cho sáng mai, không nói với cô nữa. Nhớ cẩn thận nhé!"
Nói rồi cô thư ký cúp máy luôn, không kịp để Phương Nhã kịp thốt nên lời nào, bèn há hốc mồm kinh ngạc. Thảo Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt cô u ám như thế cũng đoán chắc có chuyện gì đó không hay, nên e dè hỏi:
" Chị Jessica, có phải chủ tịch sắp đến đây không?"
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thảo Nhi thấy thế đôi mắt liền sáng lên, nhưng chưa kịp nói gì thì thang máy lúc này chợt mở ra, hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra, nói chuyện huyên thuyên điều gì đó rất rôm rả.
" Quốc Thịnh! Thuốc tôi đưa cho anh, nhất định phải uống đấy. Nếu không bệnh tình của anh sẽ nghiêm trọng hơn nữa thì đừng có trách!"
Người đàn ông với chân mày rậm, mặc áo blouse trắng, hai tay đút vào trong túi áo, căn dặn với người đàn ông mặc bộ thường phục đứng kế bên bằng tiếng Việt. Điều này khiến Thảo Nhi lẫn Phương Nhã đều đứng sựng lại. Cô bé cảm thấy ngạc nhiên, liền thì thầm vào tai cô khi thấy hai người đàn ông kia đang đi tới gần:
" Hình như hai người đó là người Việt! Hay thật, không ngờ lại gặp đồng hương ở đây!"
Thảo Nhi hồ hởi nói, nhưng mãi một lúc sau cũng không thấy cô trả lời, bèn huých vài vai cô một cái:
" Chị Jessica, chị làm sao thế?"
Ánh mắt cô run rẩy, chớp liên tục khi nghe cái tên quen thuộc ấy, tim bất giác nhói lên, chưa kịp định thần lại thì lại nghe người đàn ông tên " Quốc Thịnh " kia trả lời:
" Biết rồi cái thằng này, hai năm qua không gặp, anh trở nên nói nhiều thế từ khi nào vậy???"
" Này, này! May cho anh là tôi làm ở đây nhé, nếu như anh không sang đây và gặp được tôi, thì quả thật tôi không biết căn bệnh của anh sẽ như thế nào nữa. Rõ ràng bệnh tình của anh là kỵ không được uống rượu, tại sao vẫn cứ uống?"
Quốc Thịnh cười giả lả, sâu trong đôi mắt là một nỗi buồn xót xa nào đó không nói thành lời, tay nhất thời lôi từ trong túi cái ví màu nâu sậm ra, rồi chẳng may tuột tay, chiếc ví rơi xuống đất, ngay chỗ Phương Nhã và Thảo Nhi đang đứng.
Cô bàng hoàng, đứng lặng người nhìn xuống cái ví yên tọa ngay dưới chân mình, lực rơi xuống khiến cái ví vô tình được mở ra, bên trong là tấm hình của một cô gái xinh đẹp, môi nở một nụ cười hiền dễ mến. Nhưng sao, người con gái đó nhìn có vẻ quen quá!
Vừa nghĩ, tay cô vô thức cúi người nhặt lấy cái ví, đôi mắt mơ hồ nhìn sâu vào tấm hình cô gái đó, đầu óc mụ mị không phân biệt rõ cảm giác lúc này có nghĩa là gì. Cho đến khi giọng nói của người đàn ông kia lên tiếng, bàn tay rắn chắc của anh ta cũng nhất thời đón lấy chiếc ví của mình:
" Cám ơn!"
Cám ơn!
Tim cô chợt nhói lên đến kỳ lạ, giọng nói của người này, trong nhận thức rõ ràng cô đã từng nghe ở đâu đó, quen lắm! Thế nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, mở một nụ cười gượng gạo:
" Không gì!"
Quốc Thịnh tắt ngấm đi nụ cười thân thiện, khóe môi co giật vì ngỡ ngàng, anh nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa, ngụ ý cô hãy nói thêm câu gì đó, để chứng minh giọng nói vừa mới thốt ra đó không làm cho anh có ảo giác ...
Thần thái Phương Nhã đang mơ màng, đột nhiên lại bị người con trai lạ mặt kia nhìn chằm chằm, bất giác hai má đỏ ửng không biết tại sao, chỉ cảm nhận được con tim đang bồi hồi rung động. Dường như khi đối mặt với người này cô lại có cảm giác rất thân thiết!
http://img.tamtay.vn/files....tjs.gif
Đối với cô là bồi hồi ngỡ ngàng, nhưng đối với anh lại là sự kích động bao lâu bị dồn nén. Giọng nói của người con gái anh yêu, nhất định không thể nào nhầm được. Mai Phương Nhã!
Nhưng không thể nào, người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh kia và người con gái anh yêu hoàn toàn là hai người khác nhau. Vậy cớ gì lại mang một giọng nói khiến tim anh bị đóng băng bao năm qua, phút chốc lại bị tan chảy mềm yếu như thế?
Bất giác, anh chợt nhận ra khuôn mặt của cô gái này nhìn rất quen. Đôi chân mày cũng vì thế mà nhíu chặt lại vào nhau. Không khí kỳ dị của cả hai cứ thế trôi qua vài phút sau, nhưng rốt cuộc anh vẫn không tài nào nhớ ra được mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của người con trai trước mặt, lòng cô bỗng thấy hơi khó chịu, bèn lùi một bước, quay đầu kéo tay Thảo Nhi đi vào trong thang máy. Nhưng người chưa kịp cử động, đã bị một tay rắn chắc cường bạo của Quốc Thịnh nắm giữ.
Khoảnh khắc như dừng lại đột ngột.
Cả anh chàng mặc blouse trắng và Thảo Nhi đều sửng sốt đứng nhìn.
Ngay cả Quốc Thịnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, anh bần thần nhìn vào cánh tay của cô gái lạ trước mặt bị anh nắm chặt, nhất thời liền buông tay ra, lúng túng. Như một nỗi lo sợ vô hình xâm chiếm, điều khiển lý trí khiến anh hành động theo bản năng, chỉ vì không muốn cô gái có giọng nói của người anh yêu bỏ đi nhanh chóng như thế.
" Xin ... xin lỗi!"
Anh lúng túng, không biết phải nói gì ngoại trừ câu xin lỗi. Ngay cả anh hiện giờ cũng không hiểu bản thân đang bị gì, thì làm sao có thể cất lời nổi.
" Xin lỗi, thật ngại quá, bạn tôi nhầm tưởng cô với một người quen của anh ấy. Không có gì đâu! Tạm biệt!" - Anh chàng bác sĩ kia nhanh chóng mở miệng nói với Phương Nhã, lập tức xua tan đi không khí u ám ban nãy, bèn khẽ giật cánh tay Quốc Thịnh ra hiệu.
Ánh mắt cô và anh chợt gặp nhau lần nữa, sau đó lại vụt đi mỗi người một phương như hai đường thẳng song song mãi không chạm đích. Trước khi thần thái kịp trở lại với Quốc Thịnh, anh còn kịp nhìn thấy đôi mắt trong veo to tròn ấy mơ màng nhìn anh, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác không thể tả.
" Này, anh bị tiếng sét à? Cho dù có bị tiếng sét cũng đừng có nắm tay người ta sổ sàng như thế chứ?"
Chiếc tà áo blouse trắng bay phất phới như hòa cùng giọng điệu đùa cợt của anh chàng bác sĩ. Cho đến khi Quốc Thịnh thoát khỏi trạng thái bần thần thì bóng dáng hai cô gái Việt đã khuất nhanh khỏi thang máy từ lúc nào:
" Hoàng Nhân! Tôi có cảm giác đã gặp cô ấy ở đâu rồi! Hơn thế nữa, giọng nói đó ... rất giống ... khụ khụ"
Quốc Thịnh lấy tay bụm miệng, kiềm chế cơn ho đang hoành hành, sắc mặt anh chợt trở nên tái mét khiến anh bạn đứng kế bên không khỏi lo lắng, tay đưa lên vỗ vỗ lưng anh, trách móc:
" Đấy thấy chưa, giống cái gì mà giống. Lo cho bản thân mình trước đi, bệnh tình của anh đáng lẽ sẽ không nghiêm trọng nếu như anh không uống thuốc đều đặn. Còn nữa, nếu muốn chết sớm thì cứ việc uống rượu nữa đi nhé?"
Nhắc đến từ " chết", anh chỉ cười lạnh, lập tức đứng thẳng người, đôi mắt liền trở nên có hồn, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của người bạn:
" Anh đừng lo, tôi không tự hành hạ mình vậy đâu. Chỉ là bấy lâu cai rượu, đột nhiên phát thèm thế thôi, không có lần sau đâu!"
" Vậy thì tốt! Thôi, tôi tiễn anh đến đây thôi. Chúc anh ngày mai về nhà bình an nhé!" - Anh bác sĩ vỗ bộp lên vai Quốc Thịnh, cười nói thân thiện.
" Về sao?" - Anh mơ màng hỏi lại, mắt vô thức nhìn phía trước, môi nở một nụ cười khó hiểu - " Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Để đến thăm bạn cũ lâu ngày không gặp chứ?"
" Này, này! Đừng tưởng tôi không biết nhé? Có phải là cô gái ban nãy không? Tôi cũng thấy cô ấy khá xinh đẹp, có vẻ là người Việt luôn đấy! Chấm rồi phải không? Để tôi canh chừng cho, ok?"
Hoàng Nhân bá vai Quốc Thịnh châm chọc, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười quyến rũ, lúm đồng tiền sâu hoắc khiến ai nấy cũng phải mê mẩn ngắm nhìn. Có điều, không môt cô gái nào dễ dàng lọt vào tầm mắt của công tử đào hoa như anh.
" Cái thằng này, bớt lôi thôi đi. Tôi về đây!"
Trái ngược với hành động đùa cợt của Hoàng Nhân, Quốc Thịnh chỉ lạnh lùng gắt lên. Thật tình tâm trạng anh không được tốt, làm gì có hứng thú giỡn nhây với cái tên ba hoa khoác lác này nữa. Chưa kịp để anh chàng bác sĩ kia phản ứng, anh đã nhanh chóng bỏ ra ngoài, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không cánh mà bay.
" Cái gì thế này, thằng này hôm nay lạ nhỉ?" - Hoàng Nhân nhất thời mất hứng, liền gãi đầu rồi cũng ngoảnh mặt trở về tiếp tục công việc của mình.
Bước chân anh nặng nề đứng lại, cho đến khi thấy bóng dáng thằng bạn cũ khuất dần, anh mới lập tức xoay người lại, chạy nhanh vào trong thang máy, bấm tầng lầu số 12, tim bất giác đập mạnh đợi chờ khoảnh khắc gặp lại lần nữa người con gái ban nãy.
Rất may là ban nãy trong thang máy chỉ có hai cô gái đó, anh nghiễm nhiên chú ý thang máy lên thẳng một mạch tới tầng 12 rồi dừng lại, sau đó lại di chuyển xuống đất. Vậy nên anh mới đoán ra được người con gái kia chắc chắn sẽ ở tầng lầu thứ 12.
Mặc dù lý trí đã bảo anh dừng lại, nhưng dường như con tim khó bảo này không nghe lời, cứ thế điều khiển đôi chân và tay anh, kéo anh vào trong thang máy lên tầng lầu thứ 12, chỉ để giải đáp thêm một lần nữa xúc cảm khó hiểu này của mình.
Chỉ vì, một cô gái mang giọng giống hệt Phương Nhã!?
Chỉ vì, con tim anh đột ngột phản ứng với một người con gái lạ mặt!?
Hai năm rồi, chuyện gì anh cũng có thể quên, duy nhất với giọng nói và gương mặt của cô, suốt đời anh cũng không thể nào quên, càng không cho phép mình được quên. Vậy thì cớ gì, một người con gái lạ mặt kia lại mang giọng nói hệt với cô như thế? Chỉ riêng với điều này thôi, anh đã bị lầm tưởng, ngỡ như Phương Nhã mà anh yêu đang đứng trước mặt mình vậy!
Trực giác anh mách bảo điều gì đó, thôi thúc anh tìm kiếm lần nữa, chỉ để nhìn thấy người con gái lạ mặt kia, không làm gì cả. Chỉ nhìn như thế thôi!
" Ting!"
Cánh cửa thang máy bật ra, anh ngó nghiêng xung quanh, đích thị tầng mà anh đang đứng là tầng 12, là phòng dành cho những bệnh nhân VIP. Cô gái đó tại sao lại ở đây? Nhìn cách ăn mặc chắc chắn không phải là bệnh nhân. Vậy thì chỉ có thể là đi thăm bệnh mà thôi!
Anh rảo bước, mắt nhìn quanh theo quán tính, lòng bất giác hồi hộp đến lạ. Hai năm rồi, cảm giác đó lần đầu tiên thức dậy sau hai năm ngủ yên trong lòng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi!
Những phòng VIP trong tầng này được cấu trúc đặc biệt hơn so với những tầng lầu khác, rộng và dài, nếu đếm sơ lược cũng phải mất 30 phòng. Không còn cách nào, chỉ có thể đi từng phòng một tìm kiếm mà thôi.
Đi được một dãy, anh vẫn không thấy bóng dáng người con gái đó đâu. Cho đến khi anh bước sang dãy A của tầng, mới chợt bất ngờ khi nhìn thấy trước mặt, bốn năm tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen, đứng canh ngay cửa của môt phòng bệnh. Dựa vào cảnh tượng trước mắt, anh đoán chắc rằng người ở trong căn phòng này tuyệt đối không phải là người tầm thường!
Nghĩ thế, anh liền tiếp tục tìm kiếm những căn phòng khác, mà chính bản thân anh cũng không rõ tại sao lại cất công kiếm cô gái đó để làm gì? Chỉ để nhìn thấy cô ấy thôi sao? Thật quá nực cười!
Nhưng vào giây phút anh chuẩn bị ngoảnh mặt đi, thì lúc này Thảo Nhi từ trong phòng bước ra, thầm thì gì đó với những tên to con mặc áo đen kia, rồi vài giây sau, vài ba tên rút đi mất, trước cửa phòng giờ chỉ vỏn vẹn đúng hai người bảo vệ.
Anh trợn mắt nhìn Thảo Nhi. Cô bé kia chẳng phải là người đi cùng với cô gái mang giọng nói của Phương Nhã hay sao? Cô bé ấy ở căn phòng đó, nghĩa là người anh muốn tìm cũng ở trong phòng đó.
Đến khi Thảo Nhi đã vào trong phòng, lúc này anh mới mạnh bạo bước đến gần xem kỹ số phòng, lòng chợt cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào cô gái này mang lai lịch to lớn đến mức phải có vệ sĩ theo sát bên cạnh để bảo vệ!
Những thắc mắc tò mò theo sát anh cho đến khi anh xuống thẳng tầng trệt, bất giác liền đi đến quầy lễ tân, sẵn giọng hỏi:
" Cô ơi cho tôi hỏi, bệnh nhân phòng A503 là ai ở thế ạ?"
Cô y tá nghiêng đầu, rồi đưa tay đánh máy, vài giây sau đã vội trả lời, môi nở một nụ cười thân thiện:
" À! Là ngài Kevin Nguyễn, giám đốc của khách sạn Red đấy!"
Anh ngẩn người vài giây, sau đó toàn thân liền cứng đờ, môi bật cười chua chát:
" Thì ra là thế!"
Vẻ mặt anh tối sầm, môi mím chặt lại khó chịu. Nhưng có vẻ như cô y tá không hề để ý, cứ vô tư huyên thuyên, hai tay chắp vào nhau tỏ ra hâm mộ:
" Ngài ấy đẹp trai như thế, lại có cô bạn gái xinh đẹp lại lo cho anh ấy đến vậy, anh không biết đâu, lúc hay tin anh ấy bị tai nạn, ngay cả nói cũng không thốt thành lời nữa kìa, trông vẻ mặt cô ấy tội lắm. Thật đáng ngưỡng mộ!"
Đáy mắt anh chợt hiện lên nỗi hụt hẫng không thể tả, bi thương, xót xa. Anh đang mong điều gì chứ? Cô gái đó đâu phải là Phương Nhã của anh. Cô ấy đích thị là người yêu của Kevin. Chẳng trách anh nhìn thấy quen như thế. Thì ra là anh đã nhìn thấy ảnh của cô ấy qua điện thoại của Kevin, hôm vị giám đốc trẻ tuổi ấy say rượu, và anh đã bắt máy nói vài câu với cô gái đó.
Anh nuốt nước bọt vào trong cổ họng đắng nghét, cố cất giọng bình thường nhất có thể:
" Giám đốc bị tai nạn gì? Có nghiêm trọng không?"
" Cuộc phẫu thuật đã trôi qua cách đây mấy tiếng rồi, xem ra chỉ cần tịnh dưỡng vài tuần là sẽ khỏi! Nhưng mà, sao anh hỏi nhiều thế? Anh là gì của anh ấy à?"
" Tôi chỉ là một vị khách trú trong khách sạn của anh ấy thôi!"
Lúc nói câu này ra, cô y tá trẻ kia nhìn thấy được nụ cười chua chát trên gương mặt Quốc Thịnh. Không hiểu sao, người đàn ông điển trai lịch lãm thế kia, trong đôi mắt lại phảng phất một nỗi buồn khôn xiết, bi ai, đau khổ, khiến cho những người nhìn sâu vào mắt anh cũng phải nhói lòng.
Đứng dưới bầu trời đêm tối của mảnh đất Seoul, lòng Quốc Thịnh cảm thấy cô đơn cùng cực, cảnh vật xung quanh đều lạ lẫm, khiến cho một người mang tâm sự đầy mình như anh không khỏi se thắt cõi lòng. Anh nhắm nghiền mắt, cảm nhận từng mạch máu trong người tuôn trào, cảm nhận sự hụt hẫng tột cùng của mình khi nhận ra bản thân mình đã quá lo xa, quá nghĩ nhiều về một cô gái chỉ mới gặp một lần duy nhất.
Có lẽ, hai năm qua, anh quả thật đã quên mất giọng của cô rồi!
Giọng nói của người anh yêu, tuyệt đối sẽ không phải là cô gái đó.
Cơn gió se lạnh khẽ vút qua người, khiến hô hấp trong phổi anh chợt thắt lại, lồng ngực đau đớn, anh đưa tay che cơn ho sắp sửa tái phát:
" Khụ ... khụ!"
Lại là cơn ho đáng ghét! Dù rằng căn bệnh không đến mức nghiêm trọng, chỉ cần duy trì sự điều đặn trong việc uống thuốc, tất nhiên sẽ khỏi!
Viêm Phổi! Anh phát hiện bản thân mình bị viêm phổi cách đây một tuần. Thỉnh thoảng, cơn tức ngực hoành hành, khiến anh chợt khó thở, và đôi khi lại ho ra máu.
Nhưng rồi anh vẫn không quan tâm, lòng chỉ muốn tìm lại Phương Nhã, lòng chỉ mong cô đứng ở trước mặt anh, để thỏa mãn lòng nhung nhớ của anh.
Nhớ cô trong quay cuồng, da diết, anh đã không chịu nổi, đành phải kiếm rượu, xóa tan đi muộn phiền trong lòng. Và cũng vì thế, ngày đó anh đã gặp Kevin, và rồi hôm nay, trời xui đất khiến đưa anh và cô gái có giọng nói giống Phương Nhã gặp mặt nhau, làm anh như một tên ngốc, kiếm từng phòng trên tầng 12 chỉ để nhìn thấy cô gái đó.
Từ khi bước chân vào mảnh đất Seoul này, lòng anh trở nên vô cùng nặng nề đến khó chịu, nỗi nhớ cô càng quay quắt, cồn cào hơn. Rất may là nơi đất khách xa lạ này, anh còn có thể gặp mặt được người bạn thân lâu năm xa cách, có thể cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Điều này đã giúp anh thanh thản đi một ít.
Hít một luồng khí lạnh vào trong khí quản, anh thở hắt, cố lấy lại tinh thần.
Thôi thì trước khi về Việt Nam, ngày mai anh sẽ đến thăm vị giám đốc trẻ tuổi đó. Xem như là lời tạm biệt cuối cùng khi anh rời khỏi sứ sở Hàn Quốc này vậy!
Đối Mặt (tt)
Bầu trời quang đãng, ánh nắng hiền diệu lan tỏa khắp phòng, Kevin mơ hồ chớp mắt nhìn cô gái đang nằm ngủ ngon lành, đầu còn vô tư gác lên bàn tay anh rất tự nhiên. Anh như hóa đá, mở căng mắt ra nhìn cho kỹ để chứng minh bản thân không nhìn lầm. Tại sao cô lại nằm ngủ ở đây? Chẳng phải đêm qua lúc nghe xong lời tỏ tình của anh thì cô đã chạy như như bay ra khỏi phòng hay sao???
Ánh mắt anh như sáng lên, tim bất giác cũng lệch một nhịp. Hay là, lúc anh ngủ quên mất, cô đã vào đây canh chừng anh tới sáng?
Khóe môi chợt cong lên, bàn tay vô thức chạm vào những sợi tóc mượt như nhung của cô, mân mê, ánh mắt trở nên dịu dàng, ấm áp lạ thường. Cho đến khi người kia có lẽ cảm nhận được luồng khí nóng trên tay anh, liền giật mình cử động, mắt mơ màng mở ra, ngái ngủ nhìn anh:
" Kevin! Anh dậy rồi à?"
Anh ngẩm người nhìn cô dụi dụi mắt trước mặt mình, lòng không tránh khỏi xúc động, buột miệng cất tiếng:
" Em mới đến sao?"
Quay mặt đi chỗ khác, anh không dám hỏi có phải đêm qua cô ở lại đây với anh đến sáng hay không? Tuy rằng miệng thì hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại mong rằng cô lên tiếng thừa nhận đêm qua là cô không về nhà, ở đây chăm sóc anh đến sáng!!!!
Bị anh hỏi bất ngờ, nhất thời cô không phản ứng kịp, mơ hồ hồi tưởng lại việc xảy ra đêm qua, liền e thẹn trả lời, mắt cũng không dám nhìn anh, cất giọng ngại ngùng:
" Không, em ... em ở đây từ tối hôm qua rồi. Chỉ là, lúc đó ... anh đang ngủ, nên không biết em vào đây thôi!"
Nhìn thấy khuôn mặt kia đỏ lên, anh ngỡ rằng cô phát sốt, theo quán tính liền đưa tay lên trán cô, sốt