Truyện Teen - Vợ Ơi Là Vợ - Trang 1Chương 1: Chồng ơi làchồng
Tại mộtquán karaoke, ánh đèn mờ ảo với những dàn âm ly công suất lớn,…
- Anh hai có điện thoại! - Yêu cầu tắt nhạc, Trần Hùng đem chiếc alo cho LạcThiên bằng cách kính cẩn.
- Lại chuyện đấy à? - anh ta tiếp tục nhai đậu phộng và vắt tay qua eo một phụnữ nóng bỏng dù đang nói chuyện với người lớn tuổi.
Đầu dây bên kia giọng có phần cầu khiến.
- Việc cỏn con đấy tôi không cần phải đến! Cứ chọn đại đi! - cười đùa và hônlên má một cô nàng vừa ngồi cạnh, Lạc Thiên tỏ thái độ bất cần.
- …
- Chân dài, da trắng, không tỳ vết là được!
- … - Hai cô nàng cố gắng lắng nghe cuộc thoại, ghé sát hơn vào lòng Lạc Thiên,loáng thoáng được từ « không có ».
- Thôi thế thì bảo mẫu thân chọn giùm đi ! Lằng nhằng quá ! - anh cụp máy luôn.
- Có chuyện gì vậy anh ?
- À, chuyện hệ trọng của đời người ấy mà ! - Lạc Thiên cười đểu.
Chuông điện thoại lại réo, anh biết thừa lần này sẽ là ai gọi nên đáp gọn :
- Thế này nhé, đại khái thôi, mẹ cứ chọn cô đứng cuối cùng trong dãy ấy ! - Tắtnguồn, anh gọi thêm chai rượu mạnh.
- Cho bọn em biết đi anh, chuyện gì thế ? - Thêm một vài cô nàng xúm lấy, họvây bủa anh để moi tiền.
- Anh sắp lấy vợ !
*
Khả Vy kết thúc mười tám năm được nuôi nấng trong cô nhi viện bằng một bữa tiệcchia tay chỉ có vài người cùng tuổi. Cô chẳng có mấy ấn tượng để lại trong kíức những vị xơ hay bọn trẻ vậy nên bữa cơm đạm bạc này cũng không mấy mặn mà.
Giờ đã trở thành một người đủ trách nhiệm pháp lý trước những hành động của bảnthân nên Khả Vy không thể cứ mãi bám víu lấy trại trẻ tình thương mãi được. Saunày nếu có thành đạt nhất định phải trả ơn tấm lòng từ thiện của các xơ vàquyên góp để gieo lên những hạt mầm đã từng bị bỏ rơi như mình. Tuy nhiên ngaychính bản thân lúc này còn chưa lo được thì không thể nghĩ đến điều to tát đó,…
Đứng trước cây si già đằng sau sân, thuở bé cô đã có bao nhiêu ước mơ về cuộcsống khi trưởng thành, rất tiếc chỉ với tấm bằng tốt nghiệp cấp ba do cô nhiviện tự cấp, thậm chí còn không bằng của các em học sinh cấp hai công lập thìsẽ làm được gì nên hồn… Một đứa trẻ côi cút đã lớn rồi, và cần phải bay xa. KhảVy phiền lòng than thở.
Người quản gia xuống xe mở cửa cho vị phu nhân. Họ đến gặp người quản lí viện.
- Trong năm nay có bao nhiêu cô gái vừa tròn 18 tuổi ở đây vậy?
- Thưa bà, có tất cả là sáu người, chúng tôi đang tìm cách tạo cơ hội việc làmcho họ. Trường Tồn có thể giúp…? - Người xơ hy vọng lòng tốt từ tập đoàn này.
- Được thôi, hãy dẫn họ đến đây. - Lão quản gia giúp lấy mắt kính cho vị phunhân.
Niềm vui thể hiện rạng ngời trên những khuôn mặt non nớt, các cô gái phấn khởikhi được gọi đi làm. Sáu người đứng ngay ngắn trước mặt hai người mang phongthái cao sang.
- Xuất thân của chúng có dây dưa gì không ?
- Không đâu, bọn trẻ bị bỏ lại trước viện đã bao năm nay, có mấy khi cha mẹruột đến đón.
- Chính xác đi ! - Lão quản gia nghiêm nghị.
- Chắc chắn, chỉ mỗi cô bé đứng cuối là có người thân, nhưng gia đình khôngnhận, còn lại trong hồ sơ đều ghi rõ cha mẹ đã chết do tai nạn nghề nghiệp.
- Vậy thì được !
Phu nhân đi một lượt kiểm tra ngoại hình và cách ứng xử của các cô gái, bà chỉquan tâm đến năm người còn lại.
- Các ông đào tạo người kém quá ! - Bà không hài lòng mấy, nhìn các cô thiếu nữkhông toát lên vẻ trang nhã cần tìm kiếm.
- Để tôi gọi cậu chủ đến chọn ! - Người quản gia lấy điện thoại thực hiện liênlạc.
- Cậu chủ, làm ơn hãy đến cô nhi viện Hy Viên đi ! - ông đã nói câu này nhiềulần nhưng chẳng lần nào có tác dụng. - Việc liên quan đến cả gia đình mà cậu!
Nghe thấy tiếng cằn nhằn trong điện thoại, phu nhân đợi lão quản gia nói xongrồi mới hỏi:
- Lạc Thiên không đến?
- Vâng, cậu chủ không coi đây là việc quan trọng.
- … - Bà thở dài.
- Nhưng cậu ấy chấp nhận để chúng ta chọn bất kì!
Sáu cô gái đứng đó đều không hiểu và ngay cả vị xơ cũng vậy.
- Làm sao có thể chọn linh tinh được, chí ít chúng sẽ sống với nhau một năm…
Vị phu nhân gặng gọi lại lần nữa thì cũng nhận được câu trả lời của con trai.
- Cô tên gì? - Bà chỉ vào người đứng vị trí thứ năm.
- Dạ, cháu là Khả Vy ạ! - Ban đầu cô gái còn tưởng vị phu nhân chỉ người khác.
Phu nhân nắm lấy tay cô rồi chẹp miệng nhủ:
- Mẹ cũng chịu thôi, tiêu chuẩn con thế nào thì không biết, nhưng vì con đã nóivậy nên đành…
Khả Vy không hiểu gì hết, cô vinh hạnh được ngồi xe hơi đi vào thành phố.
*
Ngồi trước bàn trà nghi ngút khói và hương thơm từ những chiếc bánh ngọt, KhảVy vẫn chưa xác định được việc mình có mặt tại đây. Cô đang ở một nhà hàng caocấp thuộc tập đoàn Trường Tồn.
- Cả họ lẫn tên của cô ?
- Cháu ạ, cháu chỉ có tên Khả Vy, còn họ theo cô nhi viện ạ ! - cố tỏ ra thậtlễ phép trước bề trên, Khả Vy ngồi đối diện với bà phu nhân, bên
cạnh là lão quản gia và một người trẻ tuổi dùng máy tính.
- Từ giờ cô sẽ là Triệu Khả Vy ! - Họ quả quyết, người thanh niên nạp dữ liệuvào máy và soạn thảo giấy tờ.
- Tại sao vậy ạ ? - những người này là ai mà lại có quyền đặt tên họ cho kẻ lạ.Năm cô gái cùng tuổi với Khả Vy ở viện đều được bố trí việc làm ổn định, cònriêng cô thì ở đây.
- Cô không có quyền hỏi tại sao. Chúng tôi sẽ cho cô một tài sản lớn với mộtđiều kiện.
- Cháu không hiểu ?
- Không cần hiểu, từ giờ cô sẽ là một Triệu Khả Vy có trong tay một xưởng dệtmay, một hệ thống các cửa hàng thời trang trên toàn quốc, và viện mồ côi sẽchuyển tên cô làm chủ.
Thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Khả Vy, cô chỉ biết trố mắt mà không thểnói nên lời nào.
- Đổi lại, cô phải mang thai giả !
*
Một bữa tiệc phô trương được tập đoàn Trường Tồn tổ chức trên lầu cao ốc củakhách sạn trung tâm. Các khách mời đến dự thuộc giới thượng lưu, công nương quýtộc hay các nhà kinh doanh trẻ tuổi, tiểu thư quý phái cùng bậc sinh thành sánhbước đến.
Mục đích của buổi tiệc một phần xúc tiến các mối quan hệ làm ăn của gia chủ,gắn kết những khách hàng lâu năm, và phần chính là một âm mưu sắp đặt trướctương lai của hai người trẻ tuổi.
- Biết rồi ! Lão cứ nói mãi, cô gái đó mặc váy màu thiên thanh chứ gì ! - LạcThiên thở dài. Anh tìm cách lẩn tránh để đi tới chỗ mấy người chiến hữu.
Quản gia đành phải ngậm ngùi thầm mong kế hoạch được ổn thỏa. Trước đó vị phunhân đã gài một tấm khăn gấp hình bông hoa trên túi áo ngực của Lạc Thiên. Giờbà đứng cùng vị chủ tịch để tiếp khách quý, đôi mắt vẫn để tâm đến Lạc Thiên,thật may anh lại chấp nhận lấy vợ.
- Phù ! Sao đôi giày này khó đi thế chứ ! - Khả Vy nhăn nhó, dù trong cả tuầnđã được học cấp tốc một lớp làm thiên kim tiểu thư. - Chết mất thôi, cứ tưởngtiền ở đâu tự rơi xuống, hóa ra lại phải lai lưng lao động thế này !
Khả Vy cố đứng thoải mái và đi trên một đường thẳng, nhẩm lại kịch bản mà cảsáng nay cô phải tập đi tập lại với một diễn viên đóng thế.
- Lạc Thiên à ? Nghe tên cũng hay đấy ! Chồng mình là Lạc Thiên ! - Khả Vy mỉmcười trước bức ảnh người ta đưa cho và nói rằng cô sẽ kết hôn với chàng traitrẻ này. Trong bức hình là một khuôn mặt thanh tú, cuốn hút từ mọi góc nhìn.Đôi môi vẽ lên một sự quyến rũ không thể chối từ và ánh mắt xa xăm.
- Nhìn anh ta cũng ngoan ngoãn thế này mà bắt cưới vợ sớm làm gì nhỉ ? Hay làmắc bệnh nan y đây !?! - Khả Vy đâu hay rằng bức ảnh này đã bị chỉnh sửa phầnnhiều.
Thực tế họ lấy từ bức ảnh Lạc Trung năm hai tư tuổi, người anh trai của LạcThiên và thêm bớt sao cho hao hao giống. Bởi lẽ không thể chụp ảnh xem mặt củacậu thiếu gia này khi thái độ lúc nào cũng xất xược và coi trời bằng vung. Hơnnữa cũng không thể ép một cô gái cưới một người mà chưa từng được nhìn mặt.
Bữa tiệc bắt đầu tổ chức từ 19h nhưng để gây sự chú ý, Khả Vy buộc phải đếnmuộn với cái bụng đói meo vì sợ trật eo váy. Rõ khổ, chỉ cần may nhích thêm mộtphân thôi thì có phải tốt hơn không, đằng này nhà thiết kế theo lệnh sít soátđến từng đường chỉ.
Lão quản gia thúc giục, đã đến lúc để nhân vật chính xuất hiện. Ông dặn dò KhảVy thêm lần nữa.
Cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy cố gắng bình tĩnh nhất có thể để bước vào.
Đúng như dự đoán, sẽ chẳng có ai ngất ngây trước sự hiện diện của cô, những côgái ở đây vận đồ thật kiều diễm đã thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của các chàngtrai, tuy nhiên hãy cứ an tâm vì có kịch bản rồi. Khả Vy tự nhủ.
Lạc Thiên đang ngó xem chân váy màu thiên thanh hiện đang ở cái xó xỉnh nào, họdặn anh đứng chiếu tướng cách thang máy chính chừng hai mươi mét đẻ đảm bảotính khách quan. Mấy người bạn của anh cũng vì thế phải đứng cùng.
- Này Thiên, sao nãy giờ cậu cứ ngó nghiêng đi đâu thế ? Ngóng ai à ? - TuấnKiệt thắc mắc.
- À không, mình đang luyện mắt ấy mà ! Dạo này ăn chơi nhiều quá, mắt lúc nàocũng mệt mỏi.
Lạc Thiên ngừng việc tìm kiếm, anh đã nhìn thấy một người mặc váy thiên thanh.Là cô gái đó, là người đã làm trái tim anh tan nát. Sao lại có thể như vậy, anhsẽ được lấy cô ấy làm vợ ư ?
Khả Vy đang bước, cô bỗng nhận thấy có nhiều ánh mắt dõi theo mình, chẳng lẽ côlại xinh đẹp như thế hay sao ? Hãnh diện vì bản thân, cô cười duyên dáng nhưngnhận ngay ra, cô gái đi trước vài bước mới là tâm điểm của sự chú ý. Cô ấy cũngmặc một chiếc váy có màu tương đối giống.
Nhìn vào bờ vai trần gợi cảm kia đủ để Khả Vy hình dung được phần nào vẻ đẹpkiêu sa.
- Mọi người làm sao lại cứ nhìn em chằm chằm thế chứ ?! - Nhược Lam tiến thẳngvề phía trước nhanh hơn, cô khẽ cúi đầu chào và tránh ánh mắt của Lạc Thiên.
- Em lúc nào cũng đẹp ! - Lạc Trung phải thừa nhận điều đó.
Những chàng trai vây xung quanh đều có cơ hội bắt chuyện với một Nhược Lam cởimở, riêng Lạc Thiên vẫn giữ nguyên ánh nhìn của mình lúc vừa thấy cô, lúc nàymắt anh chỉ thấy một khoảng không trống vắng.
- Đấy, cô gái đó, nhớ phải vô tình vào ! - Lão quản gia lại tưởng thiếu gia đãnhìn thấy « con mồi » vội sai người phục vụ đem ly rượu tới.
Khả Vy đứng ở góc nhìn này cũng đã bắt gặp được « chồng tương lai ».
- Thiên, Nhược Lam đang hỏi em đấy ! - Lạc Trung huých nhẹ vào tay em trai, anhcũng nhận ra có chút gì ngượng ngùng trong ánh mắt của
hai người chẳng may chạm phải nhau.
Lạc Thiên không trả lời, anh biết đó chỉ là câu xã giao mà Nhược Lam hỏi mộtvòng mới quay lại anh.
- Ối ! Tôi xin lỗi quý cô, đã làm bẩn bộ váy đắt tiền… - nữ phục vụ đã va vàoKhả Vy, ly rượu mới chỉ sóng sánh nhưng đã nhanh nhẹn dùng tay hất đổ vào ngườicô.
- Không sao ! Cũng là lỗi tại tôi ! - Khả Vy từ tốn nâng khay cầm giúp, cô đangđợi nam diễn viên rút chiếc khăn trên ngực đến lau cho mình.
- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi tiểu thư ! - Sợ nam diễn viên không nghethấy, phục vụ cố tình nói to.
Nhưng hình như kế hoạch không theo dự kiến. Lạc Thiên cứ đứng trân trân nhìn,tay vẫn trong túi quần.
Nhược Lam thấy vậy, cô lấy khăn tay tiến đến chỗ nạn nhân.
- « Sao tên chồng mình lâu thế ? Hắn ta không thấy nước bẩn trên người mình à ?» - Khả Vy đã phải dùng đến ánh mắt để lườm đích danh
chàng trai mặc Vest màu nâu trầm mà vẫn không ăn thua.
Lạc Trung thấy thế cũng đi theo Nhược Lam ra chỗ Khả Vy.
- Cô có sao không ? Để tôi lau cho ! - Nói rồi đôi tay thon thả của Nhược Lamlướt nhẹ trên tấm váy bị nhọ.
Do chưa gặp mặt lần nào, ngay khi Lạc Trung bước đến, Khả Vy đã tưởng là nhânvật nam, tuy rằng anh không mặc áo Vest như lời mô tả. Nhân lúc Nhược Lam khôngđể ý, Khả Vy ghé sát vào Lạc Trung nói :
- Này anh, cởi áo cho tôi mượn ! - cũng theo lời dặn, nếu nhân vật chính khônghợp tác hoặc quên thao tác thì phải hối thúc, Khả Vy nhìn vào mắt Lạc Trung màđề nghị.
- Áo ?
Lạc Trung khá bất ngờ, thứ nhất vết bẩn của cô gái này nằm ở chân váy. Thứ hai,anh mặc chiếc áo gile ngắn. Nhưng vì phép lịch sự, anh cởi ra cho cô mượn.
Thế rồi sao nữa, sau khi khoác áo lên người thì nam diễn viên sẽ phải đưa cô đitới phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn bộ cánh mới. Nhưng chàng thanh niên chỉ hỏithăm. Đúng hơn chẳng có một ai ở đây chuẩn bị hai cái váy đi tiệc tùng cả vìcăn phòng lớn này là của khách sạn chứ không phải buổi party ở nhà.
- Được rồi đấy, chắc sẽ không sao đâu ! - Nhược Lam cười hiền.
- À vâng, cảm ơn cô - Liếc sang Lạc Trung, Khả Vy nói nhỏ - Đưa tôi đi !
Lạc Trung tò mò về cô gái này, tự dưng lại sai khiến người lạ như mình là sao,theo lẽ thông thường thì cô ta có thể phiền Nhược Lam hay cô phục vụ bàn đưamình tới nhà vệ sinh nếu không biết lối.
- Ơ kìa cái anh này ! Đưa tôi đi ! - Khả Vy chỉ đang gắng mình đóng đạt đểtránh bị la mắng.
Thấy vậy anh cũng đồng ý, đặt tay hờ lên bờ vai Khả Vy và bước đi.
- Nhược Lam, để anh dẫn cô ấy đi thay đồ !
Khả Vy hài lòng với anh chàng, một người chồng vâng lời thế này còn gì bằng.Hoàn tất bước một trong giai đoạn gặp gỡ của hai nhân vật, tiếp đến là nảy sinhtình yêu, Khả Vy biết đoạn này không cần diễn.
Lạc Thiên vẫn đứng đấy, có lẽ anh đã quên mất vài chi tiết cần làm lúc vừa rồi,để khi người phục vụ đi tới đánh động mới thức tỉnh.
- Nhưng như thế thì cần gì phải diễn nữa ? - Anh suy nghĩ, rồi không muốn ở lạicùng Nhược Lam, sải bước đuổi theo. Vừa đi tay vừa tháo cúc áo khoác.
- ÚI ! - Khả Vy phút chốc trở thành món hàng để Lạc Thiên kéo xệch và úp vàolòng.
- Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !
1.2. Chồng ơi là chồng
- Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !
- Ơ cái anh này ! Bỏ ra !
Ngay lập tức Khả Vy bị Lạc Thiên bịp chặt miệng, anh nở một nụ cười trước LạcTrung.
Đế giày của Khả Vy liên tiếp bị quay vòng, cô vẫn đang nghĩ Lạc Trung mới làchồng chưa cưới. Hành động quá nhanh và gọn của Lạc Thiên làm cô không kịp để ýmặt huống chi xem xét chiếc khăn hình bông hồng trên ngực áo ai kia.
- Oặm ! - Cắn cho anh một cái, cô lại đi tới chỗ Lạc Trung, cầm tay anh và kéođi.
Mọi người nhìn nhưng chẳng ai hiểu, ngay cả người nghĩ ra kịch bản có mặt ở đấycũng vậy. Vị phu nhân thất vọng phải biết.
- Bạn em à ? - Lạc Trung trả lời cho câu nói của Lạc Thiên lúc nãy, anh camđoan chưa từng gặp cô gái này.
Đến lúc này Khả Vy mới phân biệt, minh mẫn ngoái lại nhìn vào các đặc điểm nhậndạng của Lạc Thiên.
- Oh ! I miss you so much ! - Chuyển sang kế hoạch B, Khả Vy chạy tới Lạc Thiênôm chầm.
Nhưng Lạc Thiên đâu đã được phổ biến kế hoạch thứ hai, anh đờ người ra.
- My Honey! I love you!!!!!! How are you?
Khả Vy đóng vai một cô bồ từ nước ngoài về gặp người yêu cũ, Lạc Thiên nhanhchóng ăn nhập.
- Kissing my love! - anh cũng ôm lại cô đằm thắm như một cảnh chia ly hay hộingộ vô tình. - You and me finally meet again!
Dù không hiểu anh nói gì nhưng Khả Vy vẫn tiếp tục diễn.
- Được rồi đấy, giờ thì cô bỏ tôi ra! - Lạc Thiên gằn giọng.
- Anh Thiên, anh có tình yêu hồi nào thế? - Trần Hùng lên tiếng phá tan nhữngánh nhìn kì dị của mọi người.
- Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi!
- Ba năm trước!
Không đồng thời phát ra cùng lúc, Lạc Thiên dù nói sau nhưng anh đã không nghĩcô gái lại trả lời. Còn Khả Vy, cứ theo kịch bản mà đối đáp.
- À, ý của cô ấy muốn nói tới khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau thầm lặng! -Anh chữ cháy, đôi mắt vẫn đau đáu nhìn Nhược Lam, hy vọng cô sẽ đau.
- À, vậy là em vừa nhầm anh với Lạc Thiên? - Lạc Trung tiến tới, cũng khá vô líkhi yêu nhau từng ấy năm trời mà không nhận ra.
- Cô ấy bị cận!
- Em muốn nghẹo anh Lạc Thiên ấy mà!
Thêm một câu bộc phát của hai diễn viên không chuyên, họ không hề ý thức rằngngười kia sẽ trả lời.
- Em mới mổ mắt rồi à??? Vui quá!!! - Lạc Thiên làm bộ ngắm nghía khuôn mặt côgái mới gặp nhau lần đầu này.
- Dạ!
Hai người đứng cười với nhau cho tới chán thì mới nhớ ra việc phải làm.
- Mọi người ở lại, tôi dẫn cô ấy đi đằng này chút nhé!!!
- Hai người định cặp kè ngay đấy à!!! Ha ha!
Ngoái lại Nhược Lam, cô có chút phiền lòng vì hành động trẻ con vừa rồi củaanh. - “ Đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế, anh Thiên!”.
Lạc Thiên buông tay khỏi Khả Vy ngay khi bước ra hành lang.
- Sao mà anh đi nhanh thế! Khổ thân cái chân tôi! Này, anh lại định đi đâu nữa,đứng chờ tôi thay đồ đã!
- Cậu chủ! Chúng tôi phải giữ cậu lại để tiếp tục bữa tiệc.
Hai tên mặc áo bảo vệ khách sạn chặn ngang đường đi.
- Xong rồi còn gì, ta đã hoàn thành vở hài kịch của mấy người còn ở lại làm gìnữa!
- Theo chỉ đạo thì anh sẽ nhảy cùng tôi!
- Khỏi, tuần tới làm đám cưới luôn, sao phải diễn kịch gì nữa thế? - Lạc Thiênbực dọc.
Dù sao cũng nên tôn trọng người dàn xếp vụ việc này, anh chấp nhận ở lại vớimục đích trêu ngươi người con gái chiếm giữ trái tim mình. Đợi Khả Vy một lúc,cả hai lại bước ra.
- Anh nhớ phải khen tôi đẹp và trao sợi dây chuyền này cho tôi đấy, nhớ là nóđánh dấu ngày chúng ta chia tay, tôi đã đưa anh giữ, giờ gặp lại rồi thì trảcho chủ nhân! Hiểu chưa?
Không nhận lại bất kì thái độ gì của Lạc Thiên, Khả Vy đành độc thoại.
- They comeback! - Tuấn Kiệt reo hò khi nhìn thấy cặp đôi một lần nữa xuấthiện.
Khả Vy muốn kéo Lạc Thiên tới chỗ người lớn tuổi.
- Cô định đi đâu thì cứ đi, không phải rủ rê tôi đâu!
- Là Khả Vy phải không con? - Vị phu nhân dừng việc nói chuyện với gia đìnhNhược Lam và một vài người có chức vị khác.
- Dạ, con chào bác! Lâu lắm con không được làm các món ăn truyền thống với bácrồi! Nhớ quá!
Khả Vy cúi chào từng người một.
- Bác cũng mong con lắm đấy! - Chủ tịch tập đoàn Trường Tồn bước đến và ôm lấy cô.
- “Bố già mà cũng vào hùa vụ kết hôn này là sao?” - Lạc Thiên lại có thêm mộtdấu hỏi lớn. Nhìn ba người họ tay bắt mặt mừng y như thật.
- Đi xa con nhớ hai người lắm! Con có mua nhiều thứ làm quà cho hai bác!
- Vậy lần này con có về hẳn nước không?
- Dạ có! - Nhìn đá sang Lạc Thiên bằng ánh mắt tràn đầy tình thương, Khả Vykhiến những người xung quanh tin rằng câu chuyện là sự thật.
- Thế thì chuyện hai đứa cũng phải tính đi thôi!
Nghe xong câu này mà Lạc Thiên cười thầm, rõ là họ sắp sẵn từ lâu rồi màcòn....
- Giới thiệu với các vị, đây là Triệu Khả Vy, con gái chủ tịch Triệu Tấn, bạnlàm ăn lâu năm của Trường Tồn chúng tôi. Con bé và Lạc Thiên là thanh mai trúcmã mà hai gia đình đã vun vén từ lâu.
- Thế à, chào cháu! - họ chỉ a dua niềm nở, trước nay chưa từng nghe tên TriệuTấn trên thương trường.
- À, chắc các vị không biết, thời niên thiếu tôi có người bạn thân là TriệuTấn, anh ấy và tôi đã từng vào sinh ra tử, thân nhau như tay với chân. Anh ấylập nghiệp ở trong Nam, cùng góp vốn với tôi. Tiếc là một tai nạn đã lấy đi giađình của Vy Vy, thương cháu chúng tôi đã tạo điều kiện và chăm sóc từ nhỏ.
- Vậy à! Con bé xinh lắm! Hai đứa thật hợp đôi!
Thì ra vị chủ tịch muốn kiếm người cô thế là vậy, Khả Vy cũng đoán ra ý đồ tạisao họ lại nhượng cho mình nhiều tài sản đến thế, thì ra để đến với cậu ấm này,cũng phải có chút ít danh tiếng.
Lạc Thiên chỉ im lặng quan sát, chẳng có gì thú vị khi nói chuyện phiếm mônglung thế này cả.
Giai điệu du dương nằm trong bản giao hưởng số 40 của nhà soạn nhạc Mozart cấtlên, đèn dìu dịu hẳn rồi đi vào bóng tối.
- Thưa quý ông quý bà, đây là thời khắc để chúng ta gần nhau hơn, hãy quyện vàonhững nốt nhạc trầm bổng để vẽ lên vũ điệu dành cho những người yêu nhau!!!
Người dẫn chương trình đứng trên bục, ông ta còn văn chương dài dài nhưng KhảVy không để ý nữa. Cô chẳng biết bà phu nhân đã thuê ai viết ra cái thứ này đểmình phải trật vật tập luyện mấy ngày qua. Tình cờ gặp nhau trong buổi tiệc,chàng thương nàng bị bẩn váy liền đặt mua ngay một bộ váy khác để nàng mặc, rồicả hai phiêu theo mấy kiểu khiêu vũ nhàm chán, nếu tình yêu mà bắt đầu và đâmchồi dễ dàng như thế này thì đời chẳng có ai bị ế. Nhưng biết làm sao được,trước khi làm lễ cưới cũng phải cho bàn dân thiên hạ biết tóm tắt mối tình chóngvánh của cặp tình nhân. Lối mòn của ông tác giả vẽ đường cho hai con người nàynghe qua thì nhan nhản mô tuýp của tiểu thuyết, sao không nghĩ tới sự lăn lộnkhi hai họ phải thể hiện sự lãng mạn bất đắc dĩ.
- Tý nữa nếu đến cảnh hôn nhau thì tôi không làm theo đâu đấy! - Khả Vy đặt taylên vai Lạc Thiên, để anh luồn tay vào eo mình. Họ bắt đầu thụ nhạc.
- Cô tưởng ai cũng được đặt lên môi tôi à?! Mà cô có biết bước chân không đấy?
Lạc Thiên không muốn bị lỡ nhịp với người bạn nhảy khi đứng trước những quý tộckhác.
- Yên tâm, tôi đã tập với thầy dạy rồi! Học bài bản luôn đấy!
Vừa dứt câu thì cô vô ý giẫm lên chiếc váy của mình.
- Học cẩn thận nhỉ?
- Không, do cái váy này dài chứ bộ!
- Thế thì cô chỉ cần lắc lư người thôi, chân cứ để nguyên là được!
Lạc Thiên không sải bước rộng như những cặp đôi khác, anh lướt nhẹ trong phạmvi viên gạch đang đứng để tránh cô gái giẫm lên mình.
- Hay quá! Rảnh nợ!
- Mẫu thân tôi đích thân chọn cô à? - Ánh mắt anh vẫn tìm kiếm một người. Kiarồi, cô ấy ở bên Lạc Trung.
- Vâng, bà ấy hỏi tên tôi rồi chọn luôn. Mà tại sao chúng ta lại kết hôn?
- I don’t know!
Lạc Thiên cũng vậy, anh chỉ muốn xin ra ở riêng để tránh sự phiền hà khi sốngtrong gia đình có quá nhiều tình thương. Từ nhỏ đã được mẹ nuông chiều một cáchthái quá, ngày ngày cử người giám sát, người cha tuy bộn bề việc chèo lái tậpđoàn vẫn không quên xoa đầu anh mỗi tối. Một gã thanh niên từng này tuổi rồi màbị coi như bảo bối, thật nhàm chán và đơn điệu. Khi đề xuất việc ở riêng thìgia đình lại muốn anh lập gia, cho phép lựa chọn giữa việc đóng cọc với mộttiểu thư lá ngọc cành vàng, ăn đời ở kiếp mà không xuất phát từ tình yêu với sựchỉ định lấy một cô nàng trong một năm rồi ly hôn, sau đó muốn lấy ai cũngđược. Chính anh là người trong cuộc đây còn hồ nghi như thế thì làm sao Khả Vyhiểu. Vậy nên việc chọn một “gái ngoan” trong cô nhi viện là tối ưu. Gia đìnhđâu có bắt phải sinh con đẻ cái hay để cô ta quản lí mình, Lạc Thiên lại thấyquá lời khi lấy vợ, anh vẫn có thể chơi bời mà không còn bị cấm vận.
- Khó tin nhỉ? Anh lấy vợ hay họ lấy vợ mà lại không hay? - Khả Vy bặp bẹ hiểuđược vài câu tiếng anh giao tiếp.
- Thế sao cô không hỏi kĩ người ta rồi lấy tôi!
Lạc Thiên chẳng cần gì từ cô gái này, thứ quan tâm là tờ đăng kí kết hôn chứngminh cha mẹ sẽ không thể chăm sóc mình.
- Này, khen tôi đẹp đi! - Khả Vy nói mà hơi ngại, khoảng cách giữa hai ngườigần nhau quá.
- Việc gì phải làm thế!?!!
- Thì họ dặn tôi khi ở gần mấy người bạn của anh phải để anh thể hiện tình yêu!- mặt cô thoáng ửng hồng.
- Khỏi!
Lạc Thiên không hù theo trò trẻ con. - Đẹp thì kêu đẹp, xấu xí thì chỉ là convịt bầu thôi!
Khả Vy đành phải nhịn nhục, anh nói đúng, cô đâu có đẹp nhưng cũng chẳng đếnnỗi nào. Hiểu được câu nói một điều nhịn là chín điều lành, cô để yên.
- Hai người vừa ra mắt bố mẹ đấy à?
Lạc Trung để cặp đôi của mình lại gần, anh hỏi chuyện.
- Sao? Có việc gì? Anh sợ tôi lấy vợ trước à?!
Siết Khả Vy chặt hơn, Lạc Thiên rắn rỏi, nhìn thẳng vào mắt cô chứ không thèmđoái hoài đến ai cả.
- Lấy vợ? Cậu sẽ lấy vợ ư?
Đây là một tin động trời đối với con trai thứ của chủ tịch, một kẻ theo chủnghĩa tự do lại đồng ý “game over” các cuộc chơi tại đây là sao?
Nhược Lam câm nín, tiếc nuối cho người con trai này và chính bản thân mình.
- Ờ, chuẩn bị quà cưới cho tôi đi! - Nâng cằm Khả Vy, Lạc Thiên giơ sợ dâychuyền ra trước. - Anh đã đợi giây phút trao cho em sợi dây gắn kết chúng talại từ lâu lắm rồi em có biết không? Yêu em nhiều lắm!
Mặt Khả Vy tự nhiên đổi sắc, có chút gì mếu máo, nghe những lời này mà ớn quátrời. Không hay anh nghĩ gì nhưng cô cam đoan anh đang giễu mình.
Lạc Thiên hoàn toàn làm chủ được hành động, đưa sợi dây đặt lên chiếc cổ kiêusa, khóa móc lại là đặt hai ngón tay lên bờ môi Khả Vy. Con tim anh nóng đếnđiên cuồng, cầu xin người con gái đó thôi đừng hướng mắt về phía mình nữa.
Mắt chạm mắt, Khả Vy có chút bối rối trước sự gần gũi của người khác giới. Đôimắt anh sao mà sáng và cháy bỏng tới thế, như một ngọn đuốc bừng lên giữa giárét, xa lắm, cô thấy mình trong đó.
... Tự dưng cô lại muốn chọc tay cho anh bị mù...
- Anh không cần diễn nữa đâu! - Cụt hứng.
Anh không nói gì, biết hai người kia lặng lẽ bỏ đi để lại sự riêng tư cho mình.
- Và sau đây sẽ là một bản nhạc do Quý ông Cao Lạc Thiên yêu cầu dành cho mộtngười con gái có biệt danh Ống Mút! Chúng ta hãy cũng thưởng thức!!! - Tiếngngười dẫn chương trình đưa anh về thực tại, ánh đèn trở lại vẻ lung linh.
- Ống Mút? Cô là ống mút của tôi hả?
- Đâu có, biệt danh gì mà kì vậy? Lại là cái ông tác giả bịa linh tinh tùm lumđấy!
Ra vậy, ống mút chỉ một kỉ niệm hư cấu trong mối tình nhiều năm của họ.
- Sao họ cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta thế?
- Vì sao ư? Vì cái dáng lạch bạch của cô đấy! Nhìn chúng ta bây giờ chẳng khácgì chim cánh cụt đâu!
Mất một phút để ngẫm, Khả Vy mới hiểu vì cách di chuyển chậm chạp của mình.
- Khỉ thật, lão nào chọn cái bài chết tiệt này cơ chứ!!!
- Bài hát đang chạy á? Anh chọn chứ còn ai! - Khả Vy cười tinh nghịch - Mà bàinày là gì thế, nghe cứ quen quen, giống quảng cáo kẹo cao
su hồi xưa xửa xừa xưa?
- Rhythm of the rain!
- Không hiểu! - Cô thậm chí còn không nghe rõ anh nói gì.
- Giai điệu của mưa!
Anh đang bức xúc đoạn này:
Listen to the rhythm of the falling rain
Tôi lắngnghe giai điệu của mưa
Telling mejust what a fool I've been
Tiếng mưanhư nói với tôi rằng tôi chỉ là một kẻ khờ khạo
Oh I wishthat it would go and let me cry in vain
Mưa ơi xinngừng rơi để tôi khóc trong đau khổ
And let mebe alone again
Tôi muốnđược cô đơn một mình
Thành ra tự nói mình là kẻ khờ khạo là sao? Nói luôn là ngu ngốc. Cô gái này cógì khiến tay chơi như anh phải thế. Kỳ này mà biết được ai đề nghị cái trò lãngmạn chẳng ra mà sến thì cực kì này thì anh sẽ cho lão biết tay. Bài hát chê baikẻ si tình như anh chắc ? Dù vậy nhưng đứng trên một khía cạnh hướng về ngườicon gái ấy, anh chấp nhận là một gã khờ, sẵn sàng trao trọn con tim và ngặmnhấm kí ức.
Khả Vy kết giai điệu nhồn nhộn, cô không thấy có gì là quá « điêu » cả, ở lứatuổi này thì đây là một mơ mộng.
- Chúng tôi muốn gửi một món quà nho nhỏ cho cặp đôi nào có được sự ủng hộ củatrò chơi sau đây. Các vị có nhìn thấy trên trần bao gồm cả một hệ thống đènkhông ạ ? Giờ đèn sẽ tự động tắt và có duy nhất một chiếc vẫn bật ở một nơi nàođó, thật ngẫu nhiên để dành cho cặp tình nhân may mắn !
- Lại cái trò dở hơi gì nữa đây ? - Lạc Thiên chắc chắn sẽ chỉ đúng chỗ mìnhđứng. Và không sai.
- Phụt !
Đèn rọi chiếu xuống đúng nơi hai người đứng, còn lại tất cả là bóng tối mờ ảodiệu kì. Dù rất muốn trực tiếp hỏi đi hỏi lão quản gia hay một kẻ chỉ đạo nàođó nhưng Lạc Thiên không thể, xung quanh cậu chỉ nhìn thấy những đôi mắt ánhlên nơi mình đứng, tất cả đổ dồn vào mình.
- Trời ơi, họ bắt anh hôn tôi à ? - Khả Vy đã dự kiến đến điều này nên đã tômột lớp son dày. Theo cách này để đánh mất nụ hôn đầu đời thì thật đáng ghi nhớnhưng mới chỉ gặp anh chưa đầy một tiếng, sao có thể.
- Hai người hãy thể hiện một phút thăng hoa được chứ !!!!!!!!!!!
- Cái thằng cha MC kia rõ là vô duyên ! - Lạc Thiên chỉ biết rủa thầm, đâu cầnphải quá quắt một cách hợm hĩnh, chắc sau ngày hôm nay sẽ không có thể diện màđi vũ trường nữa.
Các nhân viên thừa lệnh len lỏi vào đám đông mà nhỏ to để lên cân cho danhtiếng của Khả Vy.
- Tình huống này tôi đã từng thấy ở đâu đó ! - Khả Vy rụt rè.
- Và rồi đôi nam nữ phải tiến hành chứ gì !?!! Nhưng cô nhóc à, tôi là con sóigià đấy ! - Anh cười nham hiểm.
- Còn tôi không phải con thỏ ngu ngơ hay cô bé quàng khăn đỏ đâu !
Nói đoạn Khả Vy kiễng chân hết cỡ để chạm môi lên trán Lạc Thiên.
- Sao anh cao thế ? Cúi người xuống tý ty đi !
Lạc Thiên đồng tình với sáng kiến đó, anh khụy người để cô có thể « thăng hoa »với nụ hôn chống chế này.
Nhưng khổ nỗi khi cô thực hiện phép nhảy để vươn tới vòm trán khôi ngô kia dễdàng thế nào thì khi tiếp đất, ôi thôi nguyên cả đế hài cắm thủng đôi giày bằngda Vallentino.
- Bụp ! - Anh giữ cả thân cô lại để tránh trọng lượng lớn đè lên chân mình, cốgắng không thét lên vì đau.
- Anh giở trò gì thế ? - Đấm vào bụng tên sở khanh, anh đã vô tình đặt tay lênphía trên của vòng eo, siết chặt, điều này là tối kị đối với một cô gái mớilớn.
Thế là phải thả bàn tay ra, Lạc Thiên nghiến răng chịu đựng, cảm giác như đôichân đã ứa máu mất rồi.
- Họ vừa làm gì vậy ?
Dư luận bắt đầu xôn xao trước sự ngượng ép của hai người. Đối với một cô gái duhọc ở phương Tây và cậu chủ thứ của tập đoàn này thì thực hiện một màn khóa môiđâu cần dè chừng bị xỉa xói.
- Ôi, anh có bị sao không ? Em thương anh quá ! - Khả Vy nhanh nhạy.
- … - Lạc Thiên để cô độc diễn.
- Em xin lỗi, nhớ ngày xưa quá anh ạ, hồi ấy chúng ta suốt ngày chí chóe !!!
- À, hóa ra họ yêu nhau theo cách hung dữ !
Xem ra Khả Vy có khả năng tùy cơ ứng biến rất tốt. Cô đưa tay lên trán chỉ choLạc Thiên, vệt son môi màu cam đã hằn lên.
- Nhìn anh giống tử tù lắm !
- Cô nói gì ?
- Chỉ những phạm nhân mới bị đóng dấu trên trán thôi !
Lạc Thiên nhìn đôi môi nhoen nhoét của Khả Vy thì cũng hiểu, đôi môi bóng nhẫyson, anh kéo khăn ra để lau… cho mình. Xong đâu đó nắm tay
Khả Vy và lôi ra ngoài vì ở lại sẽ chỉ thành trò lố cho thiên hạ !
*
Ngồi cùng hàng với Lạc Thiên, Khả Vy thi thoảng lại nhìn lên gương chiếc hậu đểquan sát đôi mắt lạnh lùng.
- Tôi có thể hỏi một câu được không ?
- …
- Được chứ ?
- Thì cứ hỏi đi ! Trả lời được thì tôi nói !
Lạc Thiên vẫn đang lái xe. Anh cũng không keo kẹt gì mấy lời.
- Anh… có thể cho tôi biết lí do vì sao lại đồng ý lấy vợ không ? À, chả là tôithấy chúng ta sắp là vợ chồng cũng nên chia sẻ để hiểu nhau
chút ít,… cũng để tôi biết mà tránh làm những thứ anh không thích !
Khả Vy biết không dễ mà làm dâu người ta, hơn nữa đây lại là một gia đình danhgia vọng tộc.
- Thích thì lấy ! - Đáp lại là một câu nói thiếu suy nghĩ chỉ như bọn trẻ mườisáu mười bảy tuổi của Lạc Thiên.
- Anh này, sao lại nói thế ! Tôi biết không phải do gia đình sắp xếp được vìtôi chẳng xuất thân từ gia đình giàu có… nhưng… hãy cho tôi một lí do !
- …
Khả Vy khó chịu trước sự im lặng đó, hỏi quản gia hay người trong nhà anh tađều không được rồi, nghĩ một lúc cô quyết định kích đểu, hy vọng trong cơn tứcgiận anh ta sẽ tuôn ra.
- Lí do thì tôi có thể tự nghĩ ra, nhưng chẳng dám nói mà không chắc đã đúng! -Khả Vy hướng mắt tinh nghịch nhìn.
- Đúng thứ cô đang nghĩ đó ! - Lạc Thiên giả vờ ho, hẳn cô ta sẽ nghĩ mình mắcphải căn bệnh thế kỉ, sida, lậu hay gì gì đại loại thế. Vì chỉ có chúng mới hạthấp phẩm chất của con nhà giàu được. Lạc Thiên chẳng dại mà mắc mưu.
- Thế à !
Cúi mặt xuống, Khả Vy thở dài. Cô thậm chí còn không được quyền rút lại quyềnkết hôn của mình một khi đã bị vị phu nhân hỏi tên. Gần giống với kế hoạch đổiđời, tuy nhiên tự dưng làm gì có thảm đỏ trải dài trên con đường đời được, hẳnngười chồng của cô phải mang một khiếm khuyết gì đó, hoặc không… Khả Vy độtnhiên lạnh người, hay tập đoàn này sắp sụp đổ và muốn lấy tên mình làm thủ tụcnợ nần. Không đúng, thế thì họ lấy đâu tiền tổ chức buổi tiệc này, hay là ngườithanh niên này phạm trọng tội giết người phải lấy vợ để ỉm đi.
- Này, cô còn tươi chứ ?
- Cái gì cơ, anh vừa hỏi tôi gì à ? - Khả Vy chưa nghe rõ.
- Không cần biết người tốt đẹp hay loại chơi bời, vợ tôi chỉ cần còn nguyên làđược !
Vợ chỉ là hình thức để che giấu những mối quan hệ của anh, và dẫu nếu có phảisống dưới một mái nhà với Khả Vy trong một năm thì có lẽ anh cũng chẳng địnhnhìn mặt cô quá năm lần trong các trường hợp gặp mặt gia đình.
- Thế thì hẳn kết cấu của anh cũng không phải hạng xoàng đâu nhỉ ?!!! - Khả Vylợi hại chẳng kém.
- Đi xuống !
- Sao ? - Khả Vy không nghĩ anh lại trẻ con khi thả mình ở một nơi nào đó.
- Tới nhà tôi rồi !
Ra khỏi xe, Lạc Thiên đi trước không thèm đợi, anh chẳng biết mang cô về đâunên chở tới nhà để mặc, rồi người làm cũng sẽ ra tiếp đón mà thôi. Ở góc nhìnchính diện thì cô ta sắp lên đời.
Không ngờ lại có một ngôi nhà hùng vĩ tới thế, Khả Vy ước tính nó phải bằng mộtphần năm mặt bằng khách sạn mà hôm nay cô có mặt… Người làm đưa cô vào phòngtiếp khách rộng lớn.
Lạc Thiên đang ngồi ở đó, anh ngủ ngồi. Khả Vân cũng chỉ biết tìm một chiếc ghếvà đợi, chẳng biết đợi ai.
Khi chủ tịch và phu nhân về thì lập tức Lạc Thiên đứng dậy. Khả Vy cúi chào.
- Chúng ta đi lên lầu ! - Phu nhân dời cuộc nói chuyện sang một nhà lớn khác đểgiữ bí mật.
Phòng sách là nơi phù hợp, không khí có chút gò bó và cẩn trọng.
- Tại sao con lại phải lấy vợ ?
- Thiên à, con cứ nghe theo mẹ, cuộc hôn nhân này hoàn toàn có lợi với con ! -Bà không nói thêm lí do.
- Con đây không tò mò nhưng cô gái này thì có !
- À không ạ, cháu không hỏi gì đâu ! - Khả Vy biết mình không được đặt câu hỏi,và cô sợ bà.
- Thế là được rồi, hôm nay Khả Vy ở tạm nhà ta cũng được, rồi quản gia sẽ chỉcho cô từng phòng trong nhà, và cả con nữa, cả hai phải học thuộc một vài điều.
- Đúng rồi, việc con thắc mắc là tại sao lại phải diễn kịch làm gì, cứ làm đámcưới luôn cho nhanh ! - anh muốn dọn ra càng sớm càng tốt.
Quả thực việc lập gia thế giữ một vai trò cốt lỗi đánh dấu sự trưởng thành củamột người đàn ông, nhưng với Lạc Thiên thì trái lại. Anh cần một người vợ nhưmột bà cô quản gia dễ tính, chuyên bao che những hành vi ham vui của chồng, dođó lựa một cô gái hiền như bụt là sự lựa chọn sáng suốt.
- Không được, gia đình chúng ta không thể tùy tiện cưới gả được.
- Thế mẹ cho sự việc diễn ra tối nay là hay ho à ? Lão nào đem cái trò vớ vẩnbắt con phải diễn thế ? - Về điểm này thì cả Lạc Thiên và Khả
Vy đều không tán đồng.
- À, mẹ đã thuê tiểu thuyết gia tuổi mới lớn viết cho, vì nghĩ nó sẽ lãng mạnvới hai đứa. Thế nào, hay chứ, mẹ thấy sáng tạo lắm !
- Trời ạ ! Con trai mẹ quá tuổi chip chip rồi ! Dẹp ngay đi ! - Lạc Thiên gắtlên - Con không phải diễn viên gì hết ! Cưới thì cưới ngay cho rồi !
- Lễ đính hôn và hôn lễ sẽ được gộp chung và tổ chức vào ngày 26 này !
Lạc Thiên sửng sốt không ngờ cha mình cũng đứng ra can thiệp vào. Giả dụ như côdâu là một thiên kim thì ông Cao và phu nhân dàn xếp là đương nhiên, đây chỉ làmột con nhóc không rõ nguồn gốc,…
- Tức là thứ ba tuần sau ư ? - Giọng anh phảng phất chút hối hận, có nên haykhông.
- Chính xác, từ hôm nay tới cuối tuần hai đứa sẽ cùng ta đến thăm các bậc kháchkhứa thân quen của nhà họ Cao chúng ta ! Khả Vy à, dù sao cũng sắp làm dâu củanhà này rồi nên cháu hãy tự nhiên, cũng phải đổi cách xưng hô đi. Bác, à chatrông cậy vào con nhiều lắm ! - Ông
Cao đặt đôi bàn tay của Khả vy vào lòng bàn tay mình dặn dò.
- Cũng không vất vả đâu Vy, Lạc Thiên là con trai thứ nên con cũng không phảilo việc gia thất, cuộc hôn nhân này sẽ duy trì trong mười một tháng nên chúngta mong sẽ hợp tác tốt với con !
Lời vị phu nhân có sự tính toán, chưa kết hôn đã tính tới ngày ly hôn, rõ ràngcuộc hôn nhân này có điều bất ổn. Khả Vy nghĩ thầm, dường như họ sợ cô xơ múitài sản không bằng.
- Dạ vâng ạ ! - Khả Vy cúi đầu lễ phép, cảm giác như một mình lạc lõng giữa nơiđất khách quê người.
- Quản gia ! Muộn rồi, ông dẫn Khả Vy đi nghỉ, mai có nhiều việc cần làm !
Nói rồi ông bà Cao về phòng, Lạc Thiên lững thững lên tầng, còn lại Khả Vy dèdặt bám đuôi ông quản gia. Ông ta chỉ cho cô một căn phòng được dùng làm nơidừng chân cho khách quý trong nhà, đưa cho cô một vài thứ để học thuộc. Mãimười lăm phút sau mới có tiếng đóng cửa, cuối cùng vị quản gia mới an tâm đểKhả Vy lại. Đúng là người già cẩn thận và kĩ tính, Khả Vy thở dài thượt, cầmtrong tay một lốc giấy tờ liên quan đến chữ « Cao », nào là xuất xứ gia đình,gia thế gia tiên,… Thôi ngủ cái đã mai tính sau. Một ngày dài dằng đẵng khéplại trên chiếc giường công chúa, Khả Vy chìm vào giấc ngủ.
1.3. Chồng ơi là chồng!
- Cộc cộc cộc !
Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại. Khả Vy vẫn đang say sưa ngắm nghía dung nhanvà các thứ đồ đắt tiền trang trí trong phòng. Quả thực là nhà có thế, bất kìthứ gì kể từ tấm lót giày, đồng hồ treo tường đến những họa tiết văn phong tỉmỉ,… tất cả đều toát lên vẻ kiêu sa giàu có, Khả Vy ngồi cười một mình, tự khenmình có phước lớn.
- Tiểu thư xuống ăn cơm ! Mọi người đều đã đợi ở dưới nhà !
Thấy vậy cô cũng vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy cô lão quản gia không hài lòngvới cách chào hỏi thông thường đó, cô đổi ngay lại. Từ tốn mỉm cười, phải nhớlà mình danh giá, mình có học, nhã nhặn, điềm tĩnh và thanh cao. Úi giời ơi,lằng nhằng rách việc quá, bụng cô đang réo ầm ĩ đây.
- Tiểu thư đã hoàn thành cuốn sách hôm qua tôi đưa chưa ?
Sớm muộn cũng là cô chủ rồi nên quản gia Tôn cung kính, ông cũng không hài lòngvề cô gái này cho lắm nhưng có vẻ cô ta biết điều và cũng biết vâng lời.
- Dạ, hoàn thành gì cơ ? À à, bác cho cháu xin lỗi, tại cháu mệt quá nên ngủquên chưa kịp đọc ạ ! - Khả Vy mới nhớ ra, cô đã dậy từ sớm, nghĩ không có việcgì làm mà nhốt mình trong phòng lôi phấn son tô tô vẽ vẽ lên mặt, quên khấyviệc học thuộc gia môn nhà họ Cao.
- Ay da, thôi được rồi, cũng may ở dưới toàn người nhà, tôi sẽ chỉ cho cô,nhưng nhớ lúc nào rảnh phải đọc nghiền ngẫm các quy tắc trong nhà này đấy !
Bước xuống cầu thang, Khả Vy hơi run run một chút, cảm giác chính là đi ra mắtgia đình nhà chồng, cô chậm rãi bước.
- Vy Vy, đêm qua con ngủ ngon chứ ?
- Dạ, bác ngủ cũng ngon ạ ?! - Theo lời dặn thì cha mẹ chồng sẽ gọi cô như concái trong nhà, còn cô khi chưa nhập môn thì cần giữ lễ. Ông Cao cười hiền bảoLạc Thiên đẩy ghế cho con dâu.
- Vy Vy ? À, chính là chị dâu tương lai của em đây mà ! - Lạc Nhã tươi cườiniềm nở - Không ngờ anh Thiên lại muốn lấy vợ sớm quá xá!
Lạc Thiên lườm cho em gái mình một cái, bỏ ngoài tai mấy lời giao tiếp, nhìn côvợ tương lại không chút thiện cảm.
Khả Vy lúc này mới đếm xuể mười hai thành viên tạm thời trong gia đình này. Nóitạm thời bởi vì đây chưa hẳn là bữa cơm gia đình đón cháu dâu nên các cụ bô lãokhông tới, chỉ có con cháu trong nhà thì cố gắng bố trí thời gian để góp mặt.
- Triệu tiểu thư, để tôi giới thiệu các thành viên cho cô - Lão quản gia bắtđầu - Đây là cậu Lạc Trung, con trai trưởng của nhà họ Cao, cậu ấy đang giữ vịtrí phó Tổng công ty Trường Tồn.
- Chào anh ạ !
- Đây là cô Lạc Nhã, tam tiểu thư, cô ấy hiện đang giữ chức giám đốc khu vựcphía Bắc.
- Chào chị ạ !
- Ấy, không dám, cứ gọi mình là Lạc Nhã là được rồi, dù sao Vy Vy cũng sắp làmchị dâu !
Khả Vy có chút ái ngại trong lối giao tiếp bởi Lạc Nhã hơn tuổi mình.
- Tiếp đến là cậu Lạc Tâm,… Lạc Dĩnh,… Lạc Ngôn,… Lạc Nhi,…, Lạc Mỹ,…, Lạc Kiệt…
Thôi, đến đây thì Khả Vy không còn nhớ nổi ai với ai nữa, cả nhà mà toàn lạcvới chẳng khoai, chóng hết cả đầu. Cô cứ vâng vâng dạ dạ cho qua lệ. Lão quảngia thao thao bất tuyệt, người quan trọng nhất thì không thấy nói, đến giờ nàycô cũng vẫn chưa biết chồng mình làm cái gì ở công ty, có khi lại kiểu như cậuhai chơi bời vô công dồi nghề chìa tay xin tiền mẹ mỗi sáng. Có vẻ như thế lắm.
- Được rồi, quản gia Tôn cứ để em ấy tiếp xúc với chúng tôi nhiều sẽ quen, chứông cứ nói vậy thì chẳng có ai nhớ nổi đâu ! Em dâu dùng bữa đi ! - Lạc Trungnhìn vào sự tập trung nơi đồ ăn trong ánh mắt của Khả Vy hơn là dỏng tai nghe,anh lịch sự gắp cho em dâu tương lai một miếng ngon.
- Chị hai, chị và anh hai quen nhau trong hoàn cảnh nào thế ạ ? Chúng em tò mò lắm! - Lạc Kiệt và Lạc Mỹ kháo ầm lên, thật là bất ngờ khi anh trai lại chọn khẩuvị hương đồng gió nội thế này.
- Mấy đứa trẻ này, đừng có nhiều chuyện, Vy Vy vừa mới về còn chưa quen khíhậu, các con hỏi ít thôi ! - Cao phu nhân sợ rằng sẽ để lộ điều gì đó nên dẹpngay những câu hỏi về sự gặp mặt trước đó của đôi vợ chồng sắp cưới, bà lảngsang chuyện khác.
- Bác à, để cho chúng con hỏi han hai người một tẹo thôi ạ ! Anh hai tìnhtrường như thế mà lọt lưới chị Vy thì quả là một câu chuyện đáng để kể, con còncứ tưởng anh ấy và chị Nhược Lam sẽ thành một đôi cơ ! - Biết rằng ông bà Caochỉ khó tính với người ngoài còn trong nhà rất dễ tính nên Lạc Kiệt truy hỏiLạc Thiên đến cùng, kể cả bây giờ chưa hỏi ngay được thì cậu trai này sẽ còn đitheo mà dò mãi.
Lạc Thiên dường như dị ứng tới hai từ « Nhược Lam », anh không thích nhắc tớicái tên đó bởi nó quá đỗi quen thuộc rồi, nó sâm đậm bưng đầy trong con tim tớinghẹt thở. - Yêu là lấy, thế thôi ! - Một câu trả lời dối từ trong ra ngoài,nhưng anh biết nói gì hơn chứ. Chẳng lẽ lại nói rằng cô ấy bỏ anh vì một ngườicon trai hèn mọn thì anh bắt chước tìm một cô gái chẳng ra sao để gắn kết.
Có một thực tế mà ông Cao là người tường tận rõ nhất. Xét về vai vế nhà họTrịnh và họ Cao, Nhược Lam với Lạc Thiên là đôi thanh mai trúc mã, vừa vai phảilứa. Ông và phu nhân đều coi cô ấy như con cái trong nhà, nhưng có lẽ vì sự quáthân thiết ấy đã ngăn cản ông không thể nhận một người con dâu như thế, vànghiễm nhiên ông thà chấp nhận một cô con dâu như Khả Vy còn hơn, một phần đểchia cắt tình cảm của đôi tình nhân trẻ.
- Chị Vy, chị kể cho chúng em mở mang tầm mắt đi ạ ! - Lạc Mỹ nhõng nhẽo.
- Mỹ Mỹ, con ngồi im đi nào ! - Ông Cao nhếch mắt.
- À, thực ra là có chút thú vị ! - Khả Vy vốn thẳng thắn, ai hỏi gì thì nóilấy, dù sao cô cũng được ôn lại kế hoạch B đến nỗi khắc cốt ghi tâm rồi, bắtđầu : - Anh ấy gặp chị trong một buổi party của một người bạn tên Antony.
Biết rằng tên chồng đang vắt óc tìm xem mình có người bạn nào tên như thếkhông, Khả Vy lén huých nhẹ vào người ngồi cạnh là anh. Chắc chắn Antony chỉ làsản phẩm của trí tưởng tượng.
- Anh Antony là người Pháp gốc Ý, anh ta học khóa 47, đại học Columbia, có sởthích đánh tennis, những buổi chiều anh ta thường chạy bộ bên dòng sông…
- Nàng ơi, bỏ qua cái sơ yếu lí lịch của người ta đi ! - Lạc Thiên không nóinên lời nhưng thầm nhắn nhủ qua đôi mắt. Từ « Nàng » không phải lấy từ cáchxưng hô chàng và nàng thân mật mà là nàng hai lúa, một cách châm biếm.
- À, - Khả Vy hiểu ý - hôm ấy chị mới chân ướt chân ráo tới New York, đáng lẽphải vào phòng lẻ 401 thì lại đi nhầm tới phòng đối diện đang hội hè. Thế đấy,quả thực rất tình cờ - Khả Vy cũng giỏi khua chân múa tay, cô nhập tâm vào câuchuyện như chính mình đã từng trải - Trong khi những cô gái với nhiều màu dakhác nhau vận các món đồ lụa là váy vóc, mà chị cứ áo sơ mi quần kaki đóng hộp,chưa kịp hiểu ra vấn đề thì một người phục vụ vô tình làm đổ rượu vang lênngười, anh Lạc - Thôi chết rồi, quả thực Khả Vy đang quên mất tên chồng mình làgì. Bộ nhớ đệm trong não không tài nào nghĩ ra, chỉ tại lão quản gia nói nhiềuLạc quá mà giờ ngay cả một chữ cũng không nặn nổi ra miệng. Trí nhớ cô vốnkhông tốt, hơn nữa mọi người đổ dồn mắt nghe cô nói khiến tâm trạng không tránhkhỏi sự lúng túng. Bên cạnh đó thức ăn ngon cũng là một tác nhân khiến đầu ócmụ mị. May mà cô còn phân biệt được con trai cả và con trai thứ nhà họ Cao, à,một người là Lạc Trung, một người là Lạc Thiên. Nhớ rồi. Nhưng… ai là Lạc Trungvà ai là Lạc Thiên thì tự dưng quên béng. Ngộ nhỡ nói nhầm thì…
- Ha ha ! Có phải sau đó Lạc Thiên lịch thiệp đưa áo khoác và dìu em vào nhàtrong phải không ? Thảo nào… bữa tiệc tối qua là em chủ định bảo anh kéo em đi! Ha ha, anh lúc đấy cũng không hiểu vì sao em lại nói là « Này anh, cởi áo chotôi mượn ! », rồi còn « Đưa tôi đi » nữa ! Thì ra là hai đứa muốn ôn lại chuyệnxưa.
Lạc Trung giờ mới hiểu, anh cười trước sự ngại ngùng không thể tả của Khả Vy,má cô đỏ hồng lên. Gượng chết đi được, đã thế anh chàng thiếu gia này còn ômbụng cười làm cô cũng vờ hùa theo :
- Ha ha, hài quá ! Em thích gây bất ngờ cho người khác ấy mà ! Ha ha !
Khả Vy cười được hai tiếng thì lập tức bắt gặp ánh mắt trừng trừng của vị quảngia và phu nhân. Cô lại im phăng phắc. Lạc Thiên tỏ ra khó chịu, anh giả vờ ehèm một tiếng. Nhận xét ban đầu của anh về cô quả không sai, con gái con đứa màvô duyên.
- Có gì đâu, em cứ cười thoải mái ! Nhà mình toàn những người vui tính ! Cứ nhưcon bé Nhược Lam ấy, đến nhà chơi mà cứ chọc cả nhà cười hoài ! Em chỉ ở nhànày mấy hôm là sẽ cười tưng bừng ấy mà !
- Thôi đi, ai chẳng biết anh quý Nhược Lam, đừng có nhắc đến tên cô ta nữa, vợtôi… cô ấy không thích cái tên đó ! - Lạc Thiên nói gằn giọng, ngay sau đó anhgắp cho Khả vy một cái đùi gà mập bự - Ăn đi em !
Đấy, cứ thế này thì Khả Vy đã cho một chân vào nhà họ Cao rồi.
*
Sau khi bữa ăn kết thúc thì mỗi người một việc. Ông Cao cùng ba người con vàcác cháu tới công ty, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ còn là sinh viên nên đi học. Khả Vy ởlại nghe giáo huấn.
Lạc Thiên chân đi khập khiễng, có người quan tâm hỏi thăm nhưng anh nhất quyếtkhông nói lí do. Khả Vy chẳng rõ có phải do mình không nhưng bộ mặt tỉnh bơ củacô làm anh ngán ngẩm.
- Haiz, ta đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được nói quá nhiều,cười quá to và vào hùa theo người khác. Cô vừa có để ý không,
Lạc Trung được phép cười lớn bởi nó là đàn ông con trai, nó là sếp lớn, tiếngcười đồng thời thể hiện phong thái giàu sang, còn cô, cô là thục nữ thì chỉ népsau vạt chồng thôi. Tôi chỉ dám mong cô không làm Lạc Thiên mất mặt. Ở cô nhiviện chẳng có nề nếp gia giáo gì hết, thế nên vào cái nhà này cô phải tự biết ýbiết tứ để che lấp cái thân phận của mình đi ! - Cao phu nhân cao giọng, bàkhông hề coi Khả Vy là con dâu.
- Vâng ạ, cháu sẽ cẩn thận hơn.
- Bây giờ thì tiếp tục bài học của mình đi !
Khả Vy bắt đầu chạy sô.
• Từ 8 - 10 h : Học tiếng Anh.
- Cháu phải bồi tiếng Anh ạ? Hello, How are you?,...
Khả Vy phải nhồi cả một cuốn tiếng Anh giao tiếp trong thời gian ngắn. Họ yêucầu khi xã giao cô phải “chèn” một vài từ vựng thông dụng kèm tiếng mẹ đẻ đểcho người ta biết: Triệu Khả Vy đã từng là một du học sinh.
Cũng chỉ tại tên chồng chết tiệt, nếu đóng theo kế hoạch A thì đâu phải lằngnhằng thế cơ chứ.
• Từ 10 - 12 h : Giờ của nữ công gia chánh.
Bắt đầu là các món ăn truyền thống, sau đó phải học thêm các món ăn của thếgiới. Người Ý người ta thích ăn mì, phải biết xào mì, người Nhật chuộng sushi, thếthì còn chờ gì nữa, học thôi. Người Hàn không được quên món canh rong biển,...Riêng thời gian này Khả Vy phải tốn rất nhiều thời gian, từ ngày này qua ngàykhác.
Thế mà Khả Vy cứ tưởng phương Tây họ ăn đơn giản, ốp hai lát bánh mì, phết ítbơ là được, ai ngờ đâu...
• Từ 14 - 16 h : Ôn tập
Mấy hôm trước đã học gì thì hôm nay đem ra ôn lại, cách pha trà đạo, cách róttrà, cách thường thức. Không có thú vui chăm hoa thì nghệ thuật bon sai đâu,phải biết. Tango, dancesport, điệu Latin cứ thế mà phô diễn,...
Trước đây khi ăn một viên ô mai, cô thường bốc và nhét vào miệng dễ dàng, thếmà giờ phải cầm viên kẹo sao cho những ngón tay thật điệu, ngón út phải duỗithẳng, nhẹ nhàng mở cằm và đặt vào giữa lưỡi, tận hưởng hương vị một cách từtừ. Trước đây hay hái trộm mấy bông hồng để cắm trong phòng thì giờ phải lướtnhững ngón tay mảnh khảnh qua từng cánh hồng, đặt chiếc mũi cảm nhận hương thơmdùi dịu của tinh hoa,...
*
Lạc Thiên kết thúc công việc sớm hơn dự tính, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.Từ sáng tới giờ những cô nhân viên luôn nhìn anh với ánh mắt nuối tiếc, dườngnhư thông tin anh sắp kết hôn đã lên sàn khua mép của các bà các chị buônchuyện từ công ty mẹ lan tới công ty con. Điều này khiến anh không hề thích,lấy vợ thì sao chứ, lấy vợ mà như ở tù và bị bọn đàn ông chưa vợ nhìn với ánhmắt coi thường thì còn gì là cậu hai nhà họ Cao này nữa.
Đã có vài cuộc gọi từ mấy công tử chơi bời trong hội sát gái nhưng Lạc Thiênđành khất sang tuần. Tuần này anh phải lo việc hậu thế. Biết ngay mà chiều nay phảiở nhà với cha mẹ và cô vợ “quê mùa”, thôi thì cố gắng mấy bữa để ăn chơi dàidài.
- Thiên à, bác thấy trán cháu có chữ Hỷ đấy! Đi đâu mà vội vàng thế? Ha ha, hômnay gia đình bác có vẻ làm phiền cháu rồi! Các bác đang định đến nhà cháu chơiđây!
- Vâng! - Lạc Thiên không nói gì, trong lòng mang nhiều mối rối không tài nàogỡ bỏ. Đáng lẽ có một ngày anh được gọi hai người lớn tuổi này là cha, là mẹ.
- Anh Thiên, anh chưa trực tiếp giới thiệu chị dâu cho em đâu đấy! - Nhược Lamkhông thể nói to hơn, trong lòng anh nghĩ gì cô đều thấu, tình yêu này đâu phảichỉ của riêng mình anh.
- À ừ! - Lạc Thiên không hề liếc nhìn cô lấy một lần. Chỉ cần nhìn thôi tráitim anh sẽ kêu gào dữ dội, rồi sẽ rỉ máu đau đớn, nên tốt nhất hãy coi cô làphù du.
- Chân anh bị...?
- À không có gì, bị một vật thể lạ cắm lủng ấy mà! - Anh chẳng buồn giải thích,càng không muốn nói là cô vợ mình gây ra. Thêm cả Lạc Trung là năm người tan sởlên xe về nhà họ Cao.
*
- Úi ông trời ơi! Cứu con với!!!!!!!!!!!!!!
- Kẹp chân phanh đã!
- Không được! Em không làm chủ được vô lăng.
- Tôi bảo cô phanh chứ đâu phải rồ ga?!
- Con xe điên kia ai đang lái vậy? - Lạc Trung cùng Nhược Lam vừa đỗ xe vàogara đã chứng kiến toàn bộ màn xiếc của chiếc xe được coi là nồi đồng cối đáhết quẹt vào tường rồi lại chà đạp lên vườn cỏ kì công chăm sóc.
Tiếng máy nổ nhộn nhịp hay inh ỏi cả một góc vườn. Chẳng khác vó ngựa quânNguyên, bánh xe đi tới đâu hoa tàn như ngả rạ. Hàng cây dừa cảnh trồng dọc haibên lối đi thì đến ba bốn cây bị xe tông đổ rạp, gia nhân người làm đều co giòẩn náu tìm cho mình chốn an thân.
Chiếc xe con của Lạc Thiên vào cổng cách xe trước 50m thì chuốc họa vào thân.Một bóng xám bạc quẹo đột ngột và đi ngược chiều với tốc độ cao. Anh vội vàngtáp ngay sang phải để tránh cơn thịnh nộ không rõ nguyên nhân của chiếc xe hiệuToyota kia. Tưởng thế là an toàn, ai dè chiếc xe ấy lại muốn chạm mui xe này.
- Cô rẽ phải mau, không thì đâm vào chiếc xe trước mắt đấy!
- Nhưng em không rẽ được, càng quành nó càng lao trái!
Hai người ngồi trong chiếc xe xám bạc tranh luận nhiều nhiều, đến nỗi mà ngườitrung niên kia bất lực phải giằng lấy bánh lái. Xe của Lạc Thiên chỉ cách chừng5m, anh đã cố đi chậm và yêu cầu hai bậc phụ huynh nhà họ Trịnh thắt dây antoàn cẩn thận. Giờ muốn quay đầu xe lại cũng khó, cần thời gian và diện tích,anh nắm chặt vô lăng có chút lo lắng.
- Brừng !!!! - Động cơ xe Toyota vẫn tiếp tục chạy, duy chỉ vị trí đã yên ổn.Sau khi lộn hai vòng và nhờ chiếc bánh xe bị nổ lốp kịp thời hai người trong xemới hoàn hồn. Thở dốc.
- Chịu thôi, mười lăm năm vào nghề tôi chưa từng gặp phải người nào như cô đây!- Bước xuống xe, thầy giáo dạy lái xe lắc đầu, chỉnh đốn lại quần áo, thức ăntrong người tuy đã cư ngụ chừng ba tiếng mà quấy rối cả khoang tiêu hóa.
- Em thành thật xin lỗi thầy! - Khả Vy cúi ngằm, không nhờ người thầy ngồi cạnhnày thì có khi cô đã húc vào cả hàng rào sắt hoặc chiếc xe đối diện rồi.
- Thôi thôi! Tôi không thể tiếp tục vật lộn nữa! Chắc tôi già rồi! - Rõ mớingoài bốn mươi mà thầy Viên đã khuất phục trước sự cứng đầu của Khả Vy. Nửatiếng vừa qua đúng là một đoạn đường dẫn tới địa ngục, toàn bộ hai bên vỏ xe bịxước hết, mui thì bị lật, chẳng còn thấy biển số và thương hiệu xe.
- Có chuyện gì vậy?
Bởi vì có Nhược Lam đứng ở phía xa nên Lạc Thiên mới tỏ vẻ gần gũi bất đắc dĩvới thứ quê mùa biết nói kia. Anh dìu hai bậc tiền bối xuống rồi đi tới dò xét.Nhìn Khả Vy từ trên xuống dưới, tóc tai rối bời, mồ hôi nhễ nhại.
- À à, mong các bác thông cảm, cô Triệu mấy lâu nay quen lái xe bên trái nên vềnước chúng tôi muốn để cô ấy quen dần các tập tục giao thông nước nhà. - Lãoquản gia đi tới trình bày với cậu chủ cũng là với đối tác làm ăn gia đình họTrịnh.
Trên thực tế Khả Vy cần phải học lái xe bởi một công dân du học nước ngoài cóđiều kiện khá giả không lẽ gì lại không thể đi ô tô. Trước khi bắt đầu thựchành lái xe, thầy Viên đã dạy cặn kẽ các thao tác xử lí tình huống thường gặp,thầy tự tin có thể đào tạo được cô gái này, nhưng có vẻ cô hơi bị tối dạ vàương bướng.
- Vậy à? - Phu nhân nhà họ Trịnh thở mệt - Bác cứ tưởng cháu du học ở Hoa Kỳcùng Lạc Thiên...
- Không không, tiểu thư Triệu phần lớn sống ở London nên bằng lái xe cũng dochính quyền sở tại cấp, thói quen lái bên trái vẫn chưa sửa được! - Vẫn là lãoquản gia đứng ra tiếp lời.
Thầy Viên lờ đi, còn Khả Vy cũng chẳng hiểu mấy người họ nói gì. Trong kế hoạchcô là du học sinh bên Mỹ cơ mà nhỉ, xem ra tầm nhìn của cô vẫn còn hạn hẹp vàếch ngồi đáy giếng lắm.
- Chậc! - Lạc Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, biết thế này anh đã đích thân đichọn vợ.
Khả Vy phóng tầm nhìn ra xa, ôi thôi, tan hoang cả một bãi cỏ xanh mượt. Cô vừamới ở nhà họ Cao chưa hết một ngày mà đã làm vỡ một cái bình trà cổ, mẻ cái lụcbình lớn bày ở phòng hưởng nguyệt, và tiêu điều khu vườn. Kiểu này chắc chắn sẽbị phạt nặng rồi, một khi những vị khách quý này về...
- Này, tóc! - Nếu là một cô gái nào khác Lạc Thiên sẽ phóng thoáng mà vuốt lạimái tóc mềm cho, tuy nhiên cô vợ này thì không đáng để động tay. Anh nói thế đểcô ta tự biết mà chỉnh trang sắc đẹp.
- Ha? - Khả Vy trố mắt, lòng cô đang sợ muốn chết đây, lão quản gia vừa dùngánh mắt sắc lẹm để hành hình.
- Haiz! - Thở dài, anh phải đích thân đặt úp bàn tay lên mái đầu cô, cánh taykhỏe mạnh không thương hoa tiếc ngọc cộp vào hộp sọ, vuốt xuống theo làn tóc -Nhìn tóc cô như con điên ấy! - Nói rất nhỏ, anh áp mặt lại gần cô, chỉ bởiNhược Lam đang tiến lại gần.
- Thầy Viên, chuyện này là sao? - Lạc Trung bước tới, anh học lái xe từ ngườithầy này, ngay cả Lạc Thiên hay Nhược Lam cũng đều do thầy đào tạo cả, do vừarồi đứng ở xa chưa nghe rõ lí do tạm ứng của quản gia. Chẳng ai ngờ thầy lại bịhóc xương ở cô học trò kia.
- Có lẽ do hôm nay tôi bị mệt nên không tập trung giảng dạy, xin lỗi cô Triệu!- Thầy Viên cũng chỉ vì giữ sĩ diện cho họ Cao, đặc biệt là Lạc
Thiên mới phải hạ mình, cam đoan rằng cái cô Khả Vy này học cả đời cũng khôngbiết lái xe.
- Ý! Cây dừa thứ tư từ ngoài vào bị đổ mất rồi! - Nhược Lam trầm ngâm. Nhớ lạimột thuở, khi ấy Lạc Thiên mười một còn cô tròn mười tuổi, cả hai nằng nặc đòingười thợ trồng cây cho phép tự tay vun trồng nó, rồi thì bao kỉ niệm êm đẹpđều có sự chứng giáng của cái cây này... Ngày ấy chơi trò vợ chồng, Lạc Thiênđã hứa khi nào dừa có quả sẽ đích thân trèo lên hái để làm vật hẹn ước... Lớnlên chờ mãi dừa đâu ra quả mới biết đây chỉ là dừa cảnh cũng như tình yêu củahai người chỉ có thể thầm yêu thầm nhớ chứ chẳng thể kết trái.
- Sớm muộn thì mấy cái cây dừa này cũng già mà chết thôi! Còn cả đám hoa xungquanh nữa! Quản gia à, nhân tiện ông gọi người thiết kế lại toàn bộ khuân viênnày chứ đừng trách Khả Vy, cô ấy... vợ chưa cưới của tôi thích trồng cây lávàng nhập từ xứ Hàn. Tôi cũng định cho người nhổ mấy cái kì cục kia thì thậthay Khả Vy đã giúp tôi! - Mỗi câu nói Lạc Thiên đều phải nuốt nước trong miệng,cố tỏ ra lạnh lùng, cánh tay anh đẩy Khả Vy lại gần, ngự bàn tay lên vòng eocô.
Có được câu nói này của chồng thì Khả Vy mừng quýnh, khà khà thế này thì cònlâu mới bị mắng. Trái lại con tim của Nhược Lam và Lạc Thiên đã bị đẩy cách xanhau vạn dặm. Thứ kì cục chẳng phải đang nói đến những đóa hoa đỗ quyên mà anhthích, Nhược Lam vẫn hay qua chăm sóc,... tất cả đều trở thành quá khứ mất rồi.Anh vô tình hay vì anh hữu ý?
- Còn nữa, Vy Vy à, em không biết lái xe sao không bảo anh. Không phải phiền hàtới thầy Viên.
- Không phải em không biết lái mà vì em chưa lái quen! - Khả Vy cười trừ, khẩungữ của nhà họ Triệu là: không có gì không biết, chẳng qua không nhớ thôi. Điềunày được giáo huấn với người soạn ra là lão quản gia. Đương nhiên chẳng ai muốnrước một cô gái “kém đảng cấp” vào nhà cả.
- Ờ!
- Chà chà! Hai đứa trẻ các cháu chưa kết hôn mà cứ quấn lấy nhau thế này, hẳnsẽ hạnh phúc lắm. Chắc ông bà Cao mong cháu bế lắm đây!
- Ông Trịnh cười hiền, quả thực trong nếp nghĩ ông vẫn luôn cho rằng con gáimình với chàng thanh niên này mới là một cặp trời sinh, tuy nhiên không hiểusao mấy tháng trở lại đây tình cảm hai đứa rạn nứt, vị phu nhân của ông cũngkhông tán thành. Ban đầu ông còn ngỡ hay là vun cho Lạc Trung và Nhược Lam, tuynhiên có gì đó mà phu nhân ông tỏ vẻ phản đối kịch liệt.
- Dạ! Thế hai bác và em đây vào nhà cháu uống chén trà, chắc bố mẹ cháu ở lầutrên đó. Cháu muốn dành thời gian cho Khả Vy, cô ấy cần học lái! - Lẽ phép vớibề trên, Lạc Thiên cúi đầu chào để mặc Lạc Trung tiếp tục tiếp khách. Anh kéoKhả Vy về bên chiếc xe của mình, mở cửa để cô ngồi ghế chính, anh chỉ ngồi bêncạnh.
Mấy người họ rồi cũng bước vào, anh lặng nhìn theo.
- Cậu Thiên, tôi nghĩ nếu muốn dạy tiểu thư Triệu học lái thì cậu nên dùngchiếc xe khác! Tôi e rằng sẽ làm hư mất chiếc xe này! - Thầy Viên chân tìnhkhuyên nhủ.
- Không sao! Thầy cứ để tôi dạy cô ta! Thầy cũng vào dùng trà đi!
Bây giờ chỉ còn Khả Vy và anh trong xe, cô thấy không khí có chút ngột ngạt.Nghe người ta nói cậu hai này khó tính lắm.
- Sao? Lái xe đi! - Lạc Thiên ra lệnh, không bởi đã dựng ra cái việc dạy cô ảthì còn lâu mới phải ngồi tiêu khiển giết thời gian.
- Dạ vâng ạ! - Chồng tương lai nói thì phải nghe thôi. Khả Vy nhìn trân trốianh ta một hồi để khi Lạc Thiên trừng mắt mới vội vàng tra khóa khởi động máy.
...
- Cô định đi đâu đấy? - Khoanh tay ra dáng phú hộ, Lạc Thiên chủ quan khôngthắt dây bảo hiểm, nãy giờ để ý thấy bạn lái chỉ đi thẳng, dường như định đivào gara.
- Thì em đang định đánh lái ra ngoài, phải kiếm chỗ nào thoáng mới vòng xe đượcchứ! - Khả Vy đang rất tập trung. Chiếc xe của cậu hai này có vể đắt đỏ, láikhó hơn cái xe cũ.
- Ê ê, cô định tông vào xe của Lạc Trung đấy hả? - Rõ ràng trong đầu Khả Vy nhủphải vòng vô lăng một đường bán nguyệt mà đôi tay nắm chặt quá không thể như ý.
- Này này, cô định đâm vào cái xe đằng sau à? Tôi bảo cô chọn đoạn gần cửa garađể quành mà cô chui tọt vào trong làm gì?
- Em cũng muốn thế lắm nhưng có được đâu? Lỡ đà nên xe phóng vào trong hầm! -cô thanh minh.
- Cho lùi đi!
- Nhưng... em không biết! - Mặt cô ngắn tũn lại, nghe cái giọng gia trưởng củatên chồng mà ức chế nhưng gắng mà nhịn nhục.
- Cô là đầu bò à? Vừa rồi thầy Viên không dạy cô mấy cái căn bản này sao?
- Thôi đi, anh khoanh tay mà nói thì ai chẳng làm được, mau, mau giúp em lùiđi!
- Cô kia, cô định phá tan xe của tôi ra đấy hả? Cô mù hay mắt tớn lên trời màkhông thấy cái xe trước mắt!
- Binh! - Không kịp trở tay, khi Lạc Thiên đỡ lấy vô lăng thì Khả Vy đã mạnphép tông vào con xe thể thao màu xanh lam.
- Cô bị đần hay ngu quá đáng vậy? Không biết thắng phanh à? - Lạc Thiên dứtkhoát lấy chân trái bước qua để vào bàn đạp thế chỗ, đẩy mạnh chân Khả Vy ra.Như thế con xe đã dừng lại sau khi gây tội với xe khác.
- Á! - Mắc cá chân bị đập mạnh vào thành, Khả Vy suýt soa.
- Con nhỏ này! Cô xem cô làm gì với chiếc xe của tôi rồi!
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi. Con xe dóng thể thao phía trước cũnglà của Lạc Thiên, đuôi xe bị méo xẹo, còn đầu xe này bị dập một phần.
- Ngu xuẩn!
- Cái gì, anh bảo ai ngu cơ? Tôi ngu á? Tôi... - Đến lúc này thì chẳng cần phảitỏ ra ngoan ngoãn mà anh anh em em gì hết, Khả Vy theo Lạc Thiên bước ra ngoài,khám xét hiện trường, thật là vô lý khi nói người ta ngu dốt, chí ít cũng nênnói giảm nói tránh. Tuy nhiên nếu là anh ta, Khả Vy có khi đã làm ầm lên, nhìnthấy hai con siêu xe mà cô sợ xanh mặt, cô đã làm mất mĩ quan của chúng, nếuphải đền thì chết tiền - ... Tôi đi chậm làm sao mà lại làm hai cái xe... hônnhau được, ...tại... tại anh đấy chứ, tự dưng anh thò chân sang làm tôi...
- Có phải cô rồ ga đúng không? - Nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi, Lạc Thiên biếtngay là thế.
- Ờ thì, thực ra cái chân phanh và chân ga nó... làm tôi hơi khó nghĩ... nênphản ứng không kịp - Đây cũng là cái khiến thầy giáo trách cô ngớ ngẩn. - A,đau chân quá, chết rồi hình như bị trật khớp rồi, hức hức, đau quá!
- Thôi được rồi, tôi không tra cứu! - Mặt Lạc Thiên có chút áy náy, hình nhưvừa nãy anh đã hơi mạnh chân. Cô ta cũng là phái yếu nên nhượng bộ đôi chút thìhơn. Dân gian có khuyên đối với những cô gái đẹp thì hãy tìm mọi cách để lại ấntượng, còn loại gái quê như con bé này thì bao dung là tốt nhất, để cô ta gâysự thì chỉ rắc rối thêm. Đúng hơn là Lạc Thiên khinh không thèm tiếp chuyện.
Khả Vy đã chứng minh thành công rằng chỉ cần giả vờ đau là bọn đàn ông con traisẽ phải e dè hết.
- Nhưng khoan đã! Tôi bảo cái này!
- Có việc gì anh cứ sai bảo! - cô vừa nói cái gì thế nhỉ, nói vậy cứ như cô chỉlà a hoàn của anh ta thôi vậy, ít ra cô cũng ngang hàng ấy chứ -
Anh biểu tôi coi! - Tay chống hông, trông anh ta hách dịch thế nào thì cô lạitỏ ra chanh chua tột độ. Vênh mặt, hất cằm.
- Tôi nói trước cuộc hôn nhân này sẽ không đi tới đâu hết, vì thế nên cô khôngđược phép can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi! Trước mặt gia đình chúng tacó thể phải đóng kịch, trừ bố và mẹ tôi ra, còn khi ở ngoài thì tôi không quenbiết cô. Hiểu chưa! - Đây là sự đề phòng của Lạc Thiên, người ta vẫn hay nóinhững cặp vợ chồng hờ sống lâu bên nhau sẽ nảy sinh tình cảm, ban đầu có thể cảhai đều không ưa nhau như cô và anh lúc này. Đời có nhiều chuyện không biếtđược, nhìn cô ta trước mặt người lớn tỏ vẻ ngoan hiền thế này không ai đoán ratâm nghĩ gì, tốt nhất là tránh xa. Loại hàng giảm giá (như cô ta) thì càngkhông nên động đến.
- Xời ơi! Tưởng chuyện gì! Tôi đây cũng chẳng thèm nghía đến việc của anh! -Nói là thế nhưng Khả Vy đã nhen nhóm kế hoạch rồi. Ai kiểm soát được chuyệntình cảm chứ, chỉ cần cô cứ tỏ ra xất xược, ngang bướng trước mặt anh ta, chíchóe châm chọc thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không sớm thì muộn sẽ thànhmột cặp đôi như kiểu ngôi nhà hạnh phúc thôi. He he, nghĩ rồi cô cười thầm ranhmãnh.
- Biết điều thế thì tốt! Giờ tôi đi ra ngoài, cô cũng đi đâu thì đi, đến giờ ăntối thì phải đợi tôi vào cùng! - Vẫn là anh muốn diễn kịch trước Nhược Lam.
- Ơ...! - Chưa nói hết câu thì Lạc Thiên đã lên một chiếc xe khác phóng đi, anhtìm đến một quán bar.
Khả Vy ậm ực, thế là bỏ học lái xe rồi, hơn nữa mục tiêu khó đạt được quá. Côsẽ sống với anh ta mười một tháng, trong thời gian đó cô phải tìm mọi cách đểgiữa hai người nảy sinh tình cảm và kết cục cô sẽ vĩnh viễn trở thành Cao thiếuphu nhân. Ha ha...
*
- Rất mong được hợp tác với cô em!
- Anh là ai và tại sao lại có số điện thoại của tôi? Lại còn hẹn tôi ra đây nóichuyện nữa? Trả lời mau! - Khả Vy đang ngồi trong một quán cafe cách nhà họ Caohai mươi phút taxi.
- Cô bé cứ từ từ, anh có nói sẽ không trả lời đâu! - Một chàng thanh niên vớivẻ mặt khôi ngô cười tươi gọi một ly nước giải khát cho cô.
- Tại sao anh biết tôi uống nước anh đào? - Khả Vy chưa từng gặp người này,nhìn anh ta khá cởi mở và hiền lành.
- Không những thế anh còn biết cô em là du học sinh, là tiểu thư nhà họ Triệu,một tai nạn đã cướp đi gia đình của cô em nữa!!! - Anh ta vẫn cười hiền. - Emlà tuýp người thích màu vàng, cư xử đoan trang, hòa hợp. Biết nấu các món ăncủa nước ngoài, nhảy các điệu khiêu vũ,...
- Rốt cuộc anh là ai? - Những điều anh ta nói không giống với con người thậtcủa Khả Vy nhưng hình tượng con dâu nhà họ Cao thì đúng là thế.
- Bởi vì anh chính là người nặn ra một Triệu Khả Vy!
- Không hiểu?
- Anh là Triệu Đông Kỳ, một tiểu thuyết gia.
- Sặc! - Khả Vy vừa phát ngôn ra từ này cũng vừa bị sặc thật, anh ta chính làkẻ đã bắt cô múa rối cho thiên hạ coi?
- Chậc chậc! Anh gọi cô tới đây là biết tâm đồ của cô, có phải cô muốn cái đámcưới giả nhà họ Cao sẽ trở thành mãi mãi phải không? - Nhấp một ly trà nóng,Triệu Đông Kỳ thư thái.
- Ai bảo anh nói linh tinh vậy, tôi... đâu có ý đó! - Quỷ tha ma bắt, sao cáicon người này lại biết được nhỉ?
- Thì trong tiểu thuyết vẫn luôn là vậy, anh chuyên viết truyện tâm lí tuổi mớilớn nên đừng qua mắt anh! Anh biết cô khôn đáo để.
- Thế thì sao? Anh định giúp tôi chắc?
- Phải! Anh giúp cô cũng là giúp chính bản thân mình!
- Anh nói rõ ra xem nào!
- Haiz, anh và cô có một đường tình duyên khá tương đồng. Trong một lần anh đigửi bản thảo cho nhà xuất bản, vô tình bắt gặp Trịnh tiểu thư, là Trịnh NhượcLam đó! Nhìn mặt cô em sao ngu quá!
- Ờ thì anh cứ nói đi, tôi đang nghe...
- Cô Trịnh thích đọc tiểu thuyết của anh, chả là anh cũng có mấy cuốn sách bánchạy, anh cũng giỏi lắm, em đã đọc tiểu thuyết...
- Đề nghị anh kể vào trọng tâm, tôi không có nhiều thời gian đâu, mà nãy giờanh kể đâu có liên quan gì đến tôi?
- Im, không được cắt ngang. Nghe đây, Cao Lạc Thiên và Trịnh Nhược Lam haingười họ yêu nhau từ tấm bé, anh và cô chính là gỉ mũi đứng tránh đường họ đó!- Lần này Triệu Đông Kỳ bộp luôn, đi thẳng vấn đề. - Cô Trịnh nhờ anh đóng giảlàm bạn trai cô ấy để che mắt Lạc Thiên, còn
Lạc Thiên lại lấy cô em ra làm lá chắn!
- Thế á? - Vẫn thái độ dửng dưng nhưng Khả Vy đã mập mờ hiểu ra mấu chốt vấnđề.
- Trùng hợp thay, ông bà Cao lại thuê anh dựng một vở kịch cho buổi tiệc gặpmặt của cô em với tên Lạc Thiên đó.
- Và thế là anh vết mấy thứ linh ta linh tinh, nào là làm đổ rượu, khiêu vũvà...
- Phải, cái này anh lười nghĩ nên ăn trộm ý tưởng trong truyện của người khácấy mà! Anh có nhiệm vụ viết kịch bản sau này,...
- Gớm, tại anh mà tôi bị trẹo chân đây này, suốt ngày phải học nhảy rồi lái xe,cả nấu ăn nữa chứ.
- Hết tuần này thì không phải khổ nữa đâu, chap tiếp theo em sẽ được nâng nhưnâng trứng, hứng như hứng hoa dưới ngòi bút của anh!
- ...
- Tóm lại là cũng như em, anh cũng muốn giữ cho mình một nàng công chúa. Nếu emlà nàng lọ lem vớ được hoàng tử thì anh cũng muốn là chàng lọ lem câu được tiểuthư nhà quý tộc. Hiểu chưa, vì thế nên rất vui nếu cả hai mình cùng hợp tác!
Khả Vy cần thời gian để suy nghĩ. Có được sự hậu thuẫn của tác giả thì hay quácòn gì, có sự việc gì đều được biết trước, rồi có thể bảo anh ta nhẹ tay xâydựng hình tượng Triệu Khả Vy đừng hoàn hảo quá để mình bớt phải gồng mình gánhvác. Hơn nữa anh ta viết truyện chuyên nghiệp hẳn sẽ thấu hiểu tâm lí, biếtcách giải quyết tình thế, lại còn là quân sư... Đúng là chỉ thấy lợi không thấyhại.
- Này anh, như thế chúng ta có giống nhân vật phản diện không? Mà đã là phảndiện thì kết cục... - Khả Vy có dấu hiệu bị thuyết phục.
- Yên tâm đi, ông Cao đã cấm đoán Lạc Thiên và Nhược Lam không được đến vớinhau, lí do thì anh không rõ nhưng đây có vẻ là điều kiện tất yếu, vô cùng quantrọng.
- Đấy là việc của hai người bọn họ làm sao gia đình cấm được?
- Cô ngốc này! Hẳn phải có một điều gì đó trắc trở không thể vượt qua mới khiếnđôi trai gái đâm vào ngõ cụt như thế chứ. Coi xem, hai gia đình quen biết từnhỏ, lại còn xoay chuyển nguồn vốn cung ứng luân hồi giúp đỡ nhau như họ Cao vàTrịnh, cớ gì lại phải nghiêm cấm việc họ qua lại.
- Thì giả dụ như anh trai Lạc Thiên, là Lạc gì nhỉ, Lạc Trung ấy, có khi nàoanh ta là kẻ thứ ba xen giữa...?
- Không phải mới lạ! Cái gia đình này rắc rối mà lại đơn giản, cô không biếtthì thôi, thằng cha Lạc Trung thậm chí còn dự định đứng ra làm chủ hôn cho haingười kia đấy. Hắn ta bề ngoài tỏ ra nể nang cô nhưng thực tế thì chỉ mong muốnNhược Lam là em dâu thôi.
- Vậy ư? - Khả Vy buồn, cô cứ nghĩ thế này này, một ngày nào đó không chỉ LạcThiên mà cả Lạc Trung cũng nghiêng ngả vì cô đấy.
- Chứ còn gì nữa! Việc họ Cao muốn chọn cô là dâu bởi họ bắt cô phải mang thaigiả cho họ. Cái thai mới là thứ để giữ cô ở lại nhà người ta!
- Cái gì? Tôi phải mang thai á?
- Be bé cái mồm thôi! Đã bảo là thai giả rồi mà! Anh cũng chỉ biết hơn cô tý tyđây thôi, nhà họ Cao kín tiếng lắm, không đề cập gì thêm cho anh cả. Việc củaanh chỉ là vẽ vài đường nét cho cuộc sống vợ chồng của cô thôi.
- Thật là khó hiểu!
- Biết nhiều không tốt đâu, cứ giả vờ ngu ngu ngơ ngơ hóa ra lại hay! Dù thếnào thì anh cũng sẽ tìm mọi cách tác hợp cho cô và Lạc Thiên!
...
Chia tay với Triệu Đông Kỳ, Khả Vy đứng đợi Lạc Thiên ở đầu phố để hai ngườicùng đi về.
Trên đường tuyệt nhiên không thấy cô nói gì, còn Lạc Thiên vốn phải hợp cạ mớitung hứng, không khí ảm đạm, tiếng gió rít...
- Lạ thật, giữa Lạc Thiên này và Nhược Lam có chướng ngại vật gì nhỉ, tại saohai người họ không tới được với nhau? Mình xen vào liệu có phải xấu tính không?Là gì được nhỉ? Nhược Lam? Cô gái này trông dễ mến,... còn Lạc Thiên, hắn tacũng đẹp trai hào hoa đấy,... Nhưng mình và cái anh Đông Kỳ ấy cũng được mà,cũng khá xinh xắn và đẹp đẽ chứ. Anh ta với Nhược Lam, mình với chồng mình...Tuyệt cú mèo!
- Cô đang nghĩ cái gì thế? - Lạc Thiên không thể đọc được những dòng suy nghĩtrên của Khả Vy, chăng chỉ thấy thi thoảng cô cốc đầu mình, rồi lại lắc lắc,cười gian rồi chớp chớp mắt.
- Con nhỏ này bị đao hả? Hay là tớc nơ? - Từ trước tới giờ những cô gái đẹpngồi cùng hàng ghế với anh luôn quay về phía trong và ngắm nhìn người đàn ônglái xe một cách men lỳ, riêng Khả Vy lại như trẻ lên ba.
- HẢ? - Giật mình trở về thực tại, Khả Vy quay sang bên, mắt đối mắt với LạcThiên.
- Nhìn cái gì mà nhìn, cô đừng có hét điếc tai như thế! Xuống xe!
- Xuống xe? Tôi làm gì mà kêu tôi xuống, có ai chọc giận anh đâu? - chưa điđược nửa đường mà xe đã dừng lại.
- Cô không muốn làm con dâu ngoan hiền à?
- Đừng có chơi chữ!
- Thế cô đi tới nhà người khác thường hay làm gì? Nên nhớ cô chưa phải dâu nhàhọ Cao chúng tôi đâu?
- ... Đến nhà người ta thì phải chào hỏi lễ phép, kính trên nhường dưới... À, ýanh bảo mua quà biếu hả? Gớm, nói toẹt luôn cho rồi! - Không phải quên giữ kẽvới chồng tương lai nhưng bởi mải suy tính nên cái thói ăn nói tùy tiện từ nhỏbộc chực song hành bên mình.
- Chẹp! - Cũng vẫn là Lạc Thiên muốn ghi điểm cho nàng dâu này trong mắt ngườilớn, cô ta không cảm ơn thì thôi lại còn.
Khả Vy một mình bước vào cửa hàng bán hoa quả, chỉ trong mấy ngày mà cô cũng đãtrở thành một tiểu đại gia, tiền lúc nào cũng được chu cấp đầy ví, chẳng phảiđắn đo như ngày xưa.
...
- Cô ta làm gì mà lâu thế? Để bổn công tử ta phải đợi từ nãy đến giờ, đúng làđàn bà con gái ai cũng giống ai, đã vào chợ là không biết lối ra.
- Khỉ thật, mình còn chẳng biết số điện thoại của cô ta!
Đành chấp nhận thôi, quản gia đã lựa sim số đẹp và dễ nhớ, mua cho cô hẳn mộtchiếc điện thoại HTC cao cấp và đưa số cho anh nhưng anh đâu có thèm quan tâm.
Thêm hai mươi phút nữa,...
- Con nhỏ này đúng là không biết phép tắc gì cả!
Không thể đợi thêm được nữa, cũng không thể bỏ mặc cô ta về một mình vì như thếsẽ bị người lớn dò hỏi, Lạc Thiên đành phải xuống xe tìm.
- Xin hỏi chị có thấy một cô gái tóc xoăn dài, mặc một bộ áo liền da báo không?- Anh dừng lại trước cửa hàng ở đầu dãy phố ngang, mỉm cười và hỏi thăm.
- À, cô gái vừa mua một rổ táo Mỹ ấy hả, cô ấy gửi tạm đồ chỗ tôi và bảo mộtlát nữa qua lấy nhưng tôi vẫy chưa thấy quay lại, cô ấy đi sâu vào trong chợđó, bảo là muốn mua thêm rượu vang, tôi cũng đã chỉ chỗ cho, cậu cứ đi thẳngtới số 302 là tiệm rượu nổi tiếng ở đây! - Cô bán hàng có vẻ nhiệt tình, đưaLạc Thiên cầm rỏ táo. Nụ cười của đáng lãng tử làm cô ngay ngất một hồi.
- Trời ạ, con nhỏ này định mua cho cả làng cả tổng chắc!? - Nhìn vào rỏ táo cỡphải mấy chục quả, trả lại thì anh không quen nên đành xách theo.
- Anh có nhìn thấy cô gái bặc bộ đồ da báo vào mua hàng ở đây không?
- Không thấy! Từ sáng tới giờ khách hàng toàn là nam giới, anh mua gì?