h vào phòng. anh nhớ anh nhìn thấy Kim khóc. rồi anh không nhớ gì nữa hết. tại sao anh lại thấy Kim khóc chứ? Chã lẽ anh nhìn nhầm. tối qua anh biết chỉ có Kai ở bên cạnh anh thôi mà.
Anh bước xuống giường vơ quần áo mặc vội vào người. khi đi ra phòng khách thì trông thấy Kai đang dọn đồ ăn lên bàn. Khuôn mặt bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
- anh dậy rồi à? lại ăn sáng đi. Em về đi học đây.
Kai nói rồi quay bước định đi ra cửa. anh nhìn thấy khoé mắt Kai hơi đỏ. Hình như Kai mới khóc xong. chả lẽ đêm qua anh đã… với Kai ư? Không thể tha thứ được.
- em… tối qua… anh…anh uống say nên…anh không làm gì em chứ?- Khánh ấp úng hỏi.
- không. Không có chuyện gì hết. em về đi học đây.- Kai nói rồi chạy thẳng ra sân. Nó định đút chiếc chìa khoá vào ổ thì Khánh đã chạy theo sau giữ tay nó lại.
- buông em ra. Em đã nói không có chuyện gì mà.- mắt nó rưng rưng
- anh xin lỗi. quả thật anh say…anh không cố ý- Khánh nói giọng hối hận.
- em đã nói không có chuyện gì. Buông tay để em đi.- Kai hét. Vùng khỏi tay Khánh.
Nó lên xe. chạy thẳng một mạch. Không nhìn lại. vì nó đang khóc.
Khánh đứng như trời trồng nhìn nó. người mà anh luôn coi như em
gái. Nhưng tối qua anh hình như đã lảm tổn thương nó. Anh không thể tha thứ cho bản thân mình được. anh gọi cho Kai nhưng nó đã tắt máy. Nó cần thời gian để suy nghĩ. Hôm nay nó bỏ học. làm sao mà đi học được với tâm trạng này chứ. Nó lại ra biển. nó có nên trốn chạy thực tại như Kim đã làm để rồi ra đi như thế không nhỉ? Có nên chăng? Hay cứ đối mặt. hay cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Nó có làm được không? chắc chắn là không rồi. nhưng nó không muốn trốn chạy như Kim. Nó không muốn ra đi lãng xẹt như thế. Thôi chuyện gì đến nó sẽ đến. trốn tránh không phải cách tốt nhất. nó đâu phải là người yếu đuối.
BạnđangđọctruyệntạiSinhThanh[
Trở lại với Satomi. hết bất ngờ, nó đi xuống nhà bếp vì cái bụng đang biểu tình dữ dội. hic. Nó lại đụng mặt Kaishi nữa mới khổ chứ. Hai anh em nó nhìn nhau ngại ngùng. rốt cuộc chính nó phải lên tiếng để phá tan bầu không khí đáng sợ này:
- hmm… chuyện lúc nãy… em xin lỗi…vì em kéo anh nên anh mới ngã…- nó đằng hắng, má ửng hồng lên ngại ngùng.
- thật ra thì… anh mới phải xin lỗi. vì anh mà… thôi… xem như chưa có gì nhá…- hic. Kaishi cũng ngượng gần chết. mặt anh đỏ như gấc chín.
- ừm coi như chưa có gì đi. Anh ăn gì không em nấu?- Satomi hỏi.
Sao có thể xem như không có gì được chứ. Hai đứa nó vừa mới… vài chục phút trước đây cơ mà. Nhưng mà chả đứa nào dám nhắc lại cả. ngượng chết được. đấy. cứ như thế thì ai tin hai đứa nó là anh em được cơ chứ. Có mà người yêu thì đúng hơn.
cuối cùng thì Satomi nó cũng bê một cái nồi nghi ngút khói đặt lên bàn. Đưa tay quệt giọt mồ hôi vương trên trán, nó cười nói:
- mì tôm kiểu Việt Nam. nếm thử xem. Không chết đâu mà lo.- nó láu cá. tạm quên đi chuyện lúc nãy vậy. nhìn nó chả có chút gì gọi là lạnh lùng cố hữu cả. ai thấy chắc ngạc nhiên lắm. đến Kaishi còn mắt tròn mẳt dẹt nhìn nó cơ mà.
- an toàn thật chứ?- Kaishi lại hỏi xóc nó. Nhìn cái mặt hiện lên chữ ngờ to đùng.
- ăn không? Không thì biến. bực anh quá đấy.- nó nói tức tối, kéo nguyên nồi mì lại trước mặt, không thèm múc cho Kaishi miếng nào, nó đưa lên miệng ăn ngon lành, còn xuýt xoa kêu nóng nữa chứ. Nó đang nhèm nhèm chọc tức Kaishi đó mà.
- ai bảo không ăn. Đưa đây.- Kaishi giật cái nồi lại phía mình, giữ chặt như thể sợ Satomi lấy mất vậy.
- haha. Anh đúng là đồ con nít. – nó phá ra cười trước hành động quá ư trẻ con của Kaishi.
- con nít cái gì? Có em mới con nít. Tham ăn. Có mỗi miếng mì tôm cũng không cho. Hư ăn.- Kaishi chu mỏ cãi lại. tay vẫn giữ chặt thành nồi bằng hai miếng đệm mút.
- được rồi. không nói với anh nữa. đói quá. Đưa em ăn với chứ. Đưa đây em múc ra bát nào.
- không được ăn một mình đâu đấy
- rồi. cha trời. như con nít.- Satomi lẩm bẩm.
- em nói cái gì đấy?
- đâu nói gì. Nói anh người lớn. nói anh đẹp trai. được chưa hả ông tướng.
- anh mà lại. khi nào chả đẹp. há há há. – Kaishi hếch mặt lên trời đầy vẻ tự hào. Nhin mà muốn rút dép lên đập cho một phát quá đi mất.
………………..
bọn nó đang đánh chén ngon lành thì pama về. hai ông bà nhìn bọn nó ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ.
- ba nó ơi, em nhìn nhầm hả?- mẹ nó nhìn chòng chọc vào hai anh em nó, miệng hỏi ba nó.
- em này… nhầm đâu…- ba nó cũng ngạc nhiên không kém. Thì đây là lần đầu tiên anh em nó hoà thuận thế này. lại ăn cùng nhau nữa. chỉ có hai đứa mới lạ. đến hai điứa nó còn ngạc nhiên huống hồ gì là hai ông bà già.
- ba mẹ về rồi hả? có ai muốn ăn mì không nhỉ? Cô út nhà ta hôm nay trổ tài đấy. con thử nghiệm trước rồi. không có vấn đề gì.- Kaishi láu cá nhìn nó trêu chọc.
- thật không đấy? để ba xem con gái cưng trổ tài nội trợ nào.- ba nó nói, tiến về phía nồi mì, tay cầm đũa xêu một phát rồi bỏ vào miệng nuốt cái ực.
- chà. Ngon ghê nhỉ?.
- ba trêu con hả? mì ăn liền bỏ vào nước sôi chứ có gì mà ngon.
- thì… chỉ cần con gái nấu là ngon hết. hìhì.
4 người nhà nó nhìn nhau cười hạnh phúc. Thêm anh cả vừa đi chơi với vợ tương lai về nữa là năm người. một gia đình đầm ấm. nhưng một phần sâu thẳm trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn tìm được nguồn gốc của mình. biết bao đêm nó nằm mơ những giấc mơ lẫn lộn không rõ ràng. Bao nhiêu khuôn mặt hiện ra trước mắt nó nhưng nó không nhớ một ai. Đã bao đêm nó giật mình tỉnh giấc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. nó đã muốn về Việt Nam tìm lại kí ức nhưng nó nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Nó muốn tốt nghiệp xong đã. phải giúp ba nuôi nó quản lí một số công việc cho ổn định đã. trước sau gì nó nhất định phải về Việt Nam.
…………………
thời gian thấm thoắt trôi qua… cũng 3 năm rồi. nó đã tốt nghiệp. đậu Đại học. rồi trở thành cô chủ quản lí mọi việc thay ba nó vì ba nó cũng muốn an nhàn hưởng tuổi già với mẹ nuôi nó.
Anh cả không cùng chí hướng. chỉ còn nó với Kaishi có thể giúp được ba mẹ nó. dạo gần đây ba mẹ nuôi thường vắng nhà. Hai ông bà rủ nhau đi du lịch khắp mọi nơi. Ba nó tin tưởng vào năng lực quản lí của nó và Kaishi. Tuy Kaishi nóng tính dễ hỏng việc nhưng có nó bên cạnh nên cũng đỡ phần nào. Nó có thể điều hành mọi thứ. vấn đề là đến lúc nó muốn về Việt Nam thì ba mẹ lại không ở nhà. Đành chờ vậy.
ba năm. Kaishi hiểu rằng anh không xem Satomi là một cô em gái đúng nghĩa. Ngày ngày chỉ có hai anh em ăn cơm với nhau. Thay phiên nhau quản lí công việc của tổ chức. Satomi thật sự có uy tín đối với mọi người. ai cũng nể nó. tất nhiên anh cũng vậy. thời gian trôi qua khiến anh hiểu rằng anh đã yêu Satomi sâu đậm. nhưng anh không dám nói ra. Anh không biết Satomi sẽ nghĩ như thế nào khi anh nói anh yêu nó. từ trước giờ anh cảm thấy Satomi chỉ xem anh như một ngườ anh trai. Anh không hiểu nó nghĩ gì. Nó luôn mang một bộ mặt lạnh băng. Cũng đúng, không thế làm sao điều hành được công việc. bao lần anh muốn nói nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
còn nó- Satomi. Nó cũng như anh thôi. Sau nụ hôn bất ngờ đó nó bắt đầu có suy nghĩ khác về anh. Rồi bao nhiêu việc xảy ra nó dần dần có tình cảm với anh. Nhưng nó không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm của mình. Nó cảm thấy trong tim nó còn có nút thắt chưa gỡ được. là gì thì bản thân nó không biết được. nó không muốn để lộ tình cảm của mình nên nó lại tỏ ra lạnh lùng với anh. đối xử với anh như một đứa em gái với một người anh trai.
một lần nó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với Tamaki.
- anh. Anh thích cô Satomi phải không?- tamaki hỏi Kaishi
- thằng điên, nói vở vẩn cái gì đấy. nó là em gái tao. Thích cái gì. Nói lung tung tao đánh cho bây giờ.- Kaishi đỏ mặt cãi lại. anh không biết Satomi đứng ngoài đã nghe thấy hết lời anh vừa nói. Anh không dám nói cho ai kể cả Tamaki biết. anh sợ. một nỗi sợ vô hình rằng Satomi sẽ không thích anh. Nó sẽ nghĩ thế nào? lỡ nó tránh mặt anh thì sao? Thà cứ thế này ngày ngày anh còn trông thấy nụ cười của nó. nếu nó lại trở nên lạnh lùng với anh như trước kia thì anh cảm thấy khó chịu lắm.
- hoá ra với anh em chỉ là một cô em gái không hơn không kém.- nó lẩm bẩm. đành vậy thôi. Nó đã định tỏ ra lạnh lùng mỗi khi gặp anh nhưng không làm được. cứ thấy anh cười là nó lại cười với anh. Nhưng nó đau lắm. nó cứ tưởng những cử chỉ hành động của anh bao ngày qua là anh yêu noá. Hay ít ra cũng thích. Anh em thì không thể như thế được. hoá ra nó đã lầm. trong suy nghĩ của anh nó chỉ là cô em gái bé bỏng thay thế người em đã mất của anh thôi. Nhưng không sao. Đành vậy. cứ là một cô em gái ngoan cũng được rồi. chỉ cần được ở bên anh, trông thấy anh hằng ngày. thấy anh cười. thế là đủ lắm rồi. 3 năm cho một tình yêu không nói. Cũng không sao.
Nó vẫn là nó thôi. Nhưng trong trái tim đã không còn cô dộc như trước nữa. vì nó đã khắc tên một người vào đó. Tuy người ấy chỉ xem nó như em gái nhưng chỉ cần nó biết nó yêu người ấy là đủ rồi.
- Satomi, hômn ay rảnh không? Đi chơi nhé. – Kaishi bước vào phòng Satomi. Nó đang ngủ. một gương mặt bình yên đến lạ. mi mắt khép hờ hững. miệng hơi hé mở. đôi môi hồng nhạt ướt át. Tóc xoã ra trên gối. anh dựa cửa nhìn nó say đắm. ước gì anh được đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Anh tiến lại gần nó. ngồi lên một bên thành giường, Đưa tay vén mấy sợi tóc xoã trên mặt. hình như nó ngủ say lắm. không động đậy gì. chỉ có hơi thở đều đều. chắc công việc của ba giao cho nó nặng nề quá. Dù sao nó cũng chỉ là con gái. điều hành cả một băng đảng quả thật đến anh còn thấy khó nữa là. Kaishi miết nhẹ ngón tay trên cánh môi Satomi rồi từ từ, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. cảm giác thật êm dịu.
một lần nữa anh nhìn lại gương mặt đang say ngủ của nó. mỉm cười rồi bước ra, đóng cửa phòng lại. anh lại không biết rằng có người đang ngạc nhiên tột độ vì hành động của nh vừa rồi. là Satomi. Hoá ra nó không ngủ như anh tưởng. nó thức từ lúc anh ngồi lên giường kia. Nhưng nó chưa kịp mở mắt lên tiếng thì… nó bất ngờ quá. Không phải anh chỉ xem nó như em gái thôi sao? vậy hành động vừa rồi là sao?.... sao lại khó hiểu đến thế?...nó cứ ngồi ngây ra thế.
Nghe tiếng xe quen thuộc của Kaishi đi ra cổng, nó nghĩ anh đã đi ra ngoài nên bước xuống nhà định rủ Sakura và Haya đi dạo cho thoải mái. đầu óc nó đang căng thẳng tột độ. Ai ngờ vừa bước xuống phòng khách đã nghe tiếng Kaishi hỏi sau lưng:
- em dậy rồi hả? lúc nãy anh qua phòng định rủ em đi chơi nhưng thấy em đang ngủ nên thôi.- anh nói thản nhiên. Thì anh có biết lúc nãy nó đã thức đâu.
- lúc nãy em hơi mệt nên ngủ thiếp đi. – nó nói mà không dám nhìn mặt
anh. Nó vẫn nhớ lại cảnh lúc nãy. Ôi ngượng quá. Hic.
- ừm. đi dạo với anh không? Hình như cũng lâu rồi anh chưa đi biển thì phải. em có muốn đi cùng không?
- cũng được. đợi em thay đồ đã.- nó nói rồi ôm cái mặt đỏ như gấc chạy lên phòng thay đồ. ở dưới nhà Kaishi đang nhảy cẫng lên sung sướng. lâu lắm rồi anh với Satomi mới có dịp đi chơi riêng. Toàn là bọn Tamaki, Sakura với Haya đòi đi cùng.
Nó bước ra cổng, Kaishi đã ngồi trên chiếc môtô đợi sẵn. tiếng xe lúc nãy là Tamaki đến mượn xe ôtô của Kaishi chở Haya đi chơi. Làm nó tưởng là anh đi. Hôm nay nó không mặc đồ đen như mọi ngày mà thay vào đó là một bộ yukata cách điệu màu vàng nhạt dài đến đầu gối. trông nó không ngầu như lúc làm việc. đi chơi mà, phải thư giãn chứ. cứ ăn mặc như bình thường ra biển chơi người ta biết nó là dân xã hội đen mất. hic. Đen đủi. nó quên mất anh đi môtô nên mặc cái đấy. phải ngồi nghiêng một bên rồi. lại còn phải ôm chặt nữa chứ. Hay là lấy quách xe nó đi cho tiện chứ ngồi như thế chắc…tim nó rớt ra khỏi lồng ngực mất. ai bảo ngồi gần thế cơ mà. thế nên rốt cục thì sau một hồi thương thuyết anh cũng đồng ý đi bằng ôtô- chiếc mui trần màu đen của nó.
Trên đường đi chẳng ai nói với ai câu gì cho ra hồn. đúng hơn là nó không nói. chỉ toàn anh hỏi còn nó ậm ừ cho xong chuyện. nó có để ý gì đâu. Tâm trí đang nghĩ lại nụ hôn của anh lúc nãy. Nó cứ thắc mắc không biết tại sao anh lại hôn nó lúc nó đang ngủ cơ chứ.
Gió biển… thích quá…đã ra đến biển rồi cơ đấy… lâu rồi nó chưa ra biển. mở cửa xe, nó chạy ào xuống bãi cát. rồi lại chạy ra đùa giỡn với tứng con sóng nhỏ tấp vào bờ. nó thích cảm giác ấy. nước mát lạnh cả chân. Nó cứ giỡn chơi như thế, tạm thời quên đi nụ hôn kia, không để ý có người đang đứng dựa lưng vào ôtô nhìn nó như bị thôi miên. Nhìn nó cứ như một đứa trẻ con được người lớn đưa đi biển lần đầu vậy. hồn nhiên chơi hết chỗ nói. Nó chụm hai tay lên miệng làm thành loa hét lên gọi Kaishi xuống chơi. Anh mỉm cười lúc lắc đầu nhìn nó, nhìn cái vẻ đáng yêu ít thấy của nó. Càng nhìn nó, ngắm nó, trông thấy nó, anh lại cảm thấy anh yêu nó biết nhường nào. quyết định đi. Có nên nói hay không. Đây là thời điểm thích hợp nhất rồi. có nên chăng? Anh chạy ào xuống chỗ nó. Nhìn nó cười mà trong lòng anh hồi hộp lạ thường. thật không hiểu nổi anh nghĩ gì nữa, anh bất ngờ nói:
- Satomi…anh…hmm. Anh ôm em được không?- miệng Kaishi lắp bắp.
- hả? gì cơ?- nó giương mắt nhìn anh.
- à không..thì…chỉ là…mà anh em ôm nhau là chuyện bình thường mà…thôi quên đi. Xem như anh chưa nói gì nhé. – hic. lại nói lung tung rồi. anh vừa dứt câu, định quay người đi thì bị một bàn tay kéo ngược anh trở lại. Satomi kéo anh lại rồi bất ngờ đưa tay ôm ngang bụng anh.
Kaishi ngơ ngác.
- em…làm gì vậy?
- thì anh vừa nói anh em ôm nhau là bình thường mà. Em ôm anh thì khác gì anh ôm em chứ. Hì hì- nó ngượng ngùng nhe răng cười với anh. Phô hàm răng trắng tinh đếu tăm tắp.
Anh đứng như trời trồng để mặc nó ôm. chẳng biết phải làm gì. rồi thật nhẹ nhàng anh cúi xuống nâng mặt Satomi lên, vuốt ve bên khoé miệng rồi một lần nữa, anh hôn nó. Còn nó… mắt mở trừng trừng nhìn anh…nó ngạc nhiên buông tay khỏi người anh…đứng trơ ra như khúc gỗ. như kịp định thần lại, anh dứt nụ hôn. mắt cũng mở to nhìn nó.
- anh.. anh xin lỗi…cái đó…anh không cố ý đâu…anh xin lỗi…em là em gái anh mà…anh xin lỗi. anh đi mua nước…đợi anh…- Kaishi vụt chạy. anh muốn trốn tránh đôi mắt của nó. Đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên. Đôi mắt trong veo ngây thơ kia. Anh vừa làm cái quái gì vậy. anh chạy bỏ nó đứng một mình trên bãi biển. người nó cứ đơ ra.
BạnđangđọctruyệntạiSinhThanh[
Nó ngồi phịch xuống bãi cát, mắt nhìn ra xa xa về phí chân trời. nó không hiểu nổi tại sao nó lại ôm anh và tại sao anh lại hôn nó nữa. chẳng phải anh nói anh chỉ xem nó như em gái thôi sao. thật không hiểu nổi nữa.
- hey you? U’re very cute.- một đám thanh niên tiến về phía nó trêu choc. bọn này tới số rồi. chọc đúng lúc nó đang không được vui vì nghĩ nát óc không ra chuyện.
- where are you from?- nó hỏi.
- Vietnamese. Are you the Japanese?- một tên hất hàm kênh kiêu hỏi nó. bọn còn lại đứng xung quanh nó. một tên giơ tay vuốt tóc nó.
- bỏ cái tay mày ra khỏi người tao.- nó hất mạnh tay của thằng kia ra. giọng lạnh băng. Kaishi mà ở đây chắc bọn này không còn tên nào sống sót.
- ô. Hoá ra cô em cũng người Việt Nam cả. sao lại đứng đây một mình thế này? Đi chơi với anh đi. Đúng một mình buồn lắm.- tên vuốt tóc nó lúc nãy nói giọng nhão nhoẹt. cả bọn còn lại 5 đứa cười rần rần.
- ngậm miệng lại và cút khỏi đây trước khi tao nổi điên.
- hôhô. Cô em làm gì mà nóng vậy. bọn anh chỉ đùa chú cho vui thôi mà. Cùng là dân
Việt cả. giúp nhau bớt cô đơn thôi. chiều bọn anh thì bọn anh không làm em đau đâu mà.haha.- vừa nói, tên kia vừa tiến lại gần nó hơn, cúi mặt sát mặt nó. Tên này định đưa tay rút Obi ( thắt lưng dùng với Kimono của người Nhật í mà) sau lưng nó thì bị nó cầm ngang cổ tay bẻ ngược về phía trước.
- á. *** con ranh này. Mày dám làm thế với ông à. rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả? mày cũng ghê đấy. bọn mày vô. đứa nào thích chơi thì chơi đi.- thằng nhãi vừa bị nó bẻ tay hét lên, xoa xoa cái cổ tay đang đỏ ửng. lại có đứa ngoại lại dám đụng vào cô chủ một băng đảng xã hội đen thế lực ư? một lũ đầu to óc quả nho. Dù bọn nó có là băng đảng nổi tiếng nào ở Việt Nam đi chăng nữa thì cũng nên nhớ đây là Nhật Bản chứ.
cả bọn nghe tiếng quát của tên đầu đàn thì xông vào nó như hổ đói vồ mồi. ai bảo giữa bãi biển mêng mông vắng người này nó lại xinh quá làm gì.
Nó đưa tay lên phía thắt lưng, rút thanh kiếm quen thuộc ra. Đây là lần thứ hai nó phải dùng cây kiếm này chém người. lần đầu là cách đây 3 năm, lúc nó còn đang là học sinh. Ngay ngày đầu đi học, Sakura- giờ là cô em kết nghĩa ngoan ngoãn của nó gây sự với nó. Đó là lần đầu tiên. Và đây là lần thứ hai. Chưa có thêm lần nào nữa nó phải dùng đến kiếm. vì đi đâu nó cũng chỉ ngồi trong xe và ra lệnh. mọi chuyện đánh chém tranh giành địa bàn xảy ra như cơm bữa đều có Kaishi, Tamaki, Sakura lo. Còn Haya thì luôn kè kè bên nó nửa bước không rời. lần này ắt hẳn nó phải ra tay rồi.
Satomi vung kiếm. một tên, hai tên rồi bốn tên ngã xuống nằm sóng xoài trên bãi cát rên rỉ. tên có vẻ là đàn anh nhìn nó rồi nhìn xuống đám đàn em đang lăn lóc trong vũng máu mặt mũi tái mét.
vừa đúng lúc Kaishi đi mua nước về. từ đằng xa anh nhìn thấy Satomi tay cầm kiếm còn một bọn nằm quằn quại giữa bãi cát. Còn một tên đang đứng cách Satomi một khoảng. anh vội cho xe tấp vào thành đường rồi chạy xuống chỗ Satomi.
- có chuyện gì vậy?- anh hỏi nó.
- không có chuyện gì đâu. Đùa nhau tý thôi.- nó nói hờ hững với anh. Rút khăn ra lau kiếm, nó quát:
- Cút đi.
- nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? Em không sao chứ?- Kaishi lo lắng hỏi. nhìn nó bây giờ mặt lạnh tanh, không giống nó mấy phút trước còn vô tư hồn nhiên chạy nhảy dưới làn nước biển xanh ngắt.
- không sao. về thôi. mất cả hứng.
cả bọn kia nghe nó quát thì đứa nọ dìu đứa kia đứng dậy chạy. tên đầu sỏ còn ngoái đầu lại nhìn nó, buông một câu đe doạ:
- mày nhớ mặt tao đó.
Nó nhếch môi cười khinh bỉ. làm quái gì phải nhớ cái loại đó. Nói rồi nó bước về phía chiếc xe của nó, không nói thêm câu gì với Kaishi, nó mở cửa sau leo lên ngồi, mắt hướng về phía biển. một phàn vì nó không biết nói gì với anh sau chuyện cái ôm và nụ hôn bất ngờ kia. phần nữa là do mới đánh nhau nên nó hơi mệt. nó thiếp đi trên băng sau, đầu dựa vào tấm kính xe trong suốt. gương mặt nó lại thanh bình.
suốt quãng đường về anh vừa lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn nó qua tấm gương trước mặt. nụ hôn lúc nãy làm anh bối rối. nếu nó thức thì chắc hẳn anh cũng không biết phải nói gì với nó. nếu nó hỏi tại sao anh làm vậy thì anh càng chịu thua. Không giải thích nổi.
về đến nhà, anh ngắm nó ngủ một lúc rồi gọi nó dậy. nhưng mà nó ngủ say quá, hết cách, anh bèn mờ cửa xe rồi bế nó leo nguyên mấy tầng cầu thang đưa nó lên phòng. đặt nó nằm ngay ngắn lên giường, anh lại ngắm nhìn gương mặt của nó. Hic. cứ một lần nhìn cái miệng chúm chím hé mở của nó là anh cứ muốn hôn nó. Thêm một lần chắc không sao đâu nhỉ? với lại nó đang ngủ mà. Lúc trước cũng hôn lúc nó đang ngủ mà nó có biết gì đâu. thế là anh lại nhẹ nhàng chạm nhẹ môi anh vào môi Satomi. một chút tham lam, anh muốn thời gian ngừng lại ngay lúc này, để anh chìm vào thứ hạnh phúc giản đơn này.
- anh yêu em.- anh thì thầm vào tai nó. Nhưng lần này thì nó ngủ say thực sự nên chẳng nghe thấy gì. Đúng lúc anh nói cái câu quan trọng nhất thì nó lại ngủ thật mới chết chứ. Hic.
..………………
- ba, mẹ, 2 anh. Con có chuyện muốn nói.- sau buổi cơm chiều, khi mọi người đang ngồi quanh bàn ăn tráng miệng, nó nói.
- sao thế con gái? Có chuyện gì vậy?- ba nó hỏi thân mật.
- con muốn về Việt Nam một chuyến. mọi người có muốn đi với con không?
- về Việt Nam? ừ. Cũng đến lúc con nên về lại que hương con rồi. - mẹ nuôi nó nói giọng trầm buồn. bà sợ nó về đấy, nhớ ra tất cả, bà sẽ mất nó. Tuy nó không phải đứa con do bà mang nặng đẻ đau nhưng trong thâm tâm bà luôn xem nó như đứa con gái út trong nhà, hết lòng yêu thương chăm sóc nó. giờ nó muốn về nơi nó sinh ra và lớn lên, bà không thể phản đối. bà không muốn hằng đêm nó phải giật mỉnh tỉnh dậy vì những giấc mơ không đầu không cuối. nhìn ánh mắt buồn buồn của nó mỗi
khi nhắc đến gia đình, bà không cầm được nước mắt. tuy bà cũng cho nó đủ mọi thứ, không để nó thiếu thốn tình thương, nhưng bà hiểu giữ nó lại bên cạnh bà suốt đời không phải là cách tốt nhất.
- em định bao giờ đi?- anh cả hỏi nó.
- em đã sắp xếp xong chuyện ở đây. Sakura và Haya sẽ đi cùng em. Ngày kia em sẽ đi. Em đã mua vé rồi. Em chỉ muốn hỏi ba mẹ với anh có muốn về cùng em không thôi.
- ngày kia? Sao sớm vậy? ngày kia anh phải đi công tác. sợ không về kịp. Kaishi, em đi cùng Satomi đi. lỡ có chuyện gì có em bên cạnh mọi người cũng đỡ lo. Ba mẹ có lẽ cũng không đi được nhỉ? chuyến bay sang Paris vào thứ 5 tuần này rồi.
- ừ. Ba mẹ cũng không về Việt Nam với con được. thôi để Kaishi đi cùng con vậy. – ba nó lên tiếng.
- vâng, thế cũng được. thôi con có việc ra ngoài, ba mẹ nghỉ ngơi đi.
- đi cẩn thận nhé.- mẹ nó nói vọng ra khi nó mở cửa xe.
- vâng.- nó cười. mẹ nó bao giờ cũng vậy. nó cũng 21 tuổi rồi. có bé bỏng gì nữa đâu mà khi nào cũng dặn nó cẩn thận. nó biết mọi người tốt với nó. hết lòng yêu thương nó. Nhưng dù sao nó cũng nên đi tìm quá khứ của nó. 3 năm qua nó sống không có kí ức. mệt mỏi lắm. nó cứ sống với những giấc mơ hằng đêm. những con người lạ lẫm mà nó không nhớ tên. chỉ thấy những gương mặt sao mà quen đến thế. Nhưng sao nó lại không nhớ ra cơ chứ.
Nó chẳng có chút kí ức nào sau vụ tai nạn đó. thứ nó còn giữ lại về thế giới nó đã từng sống là một cái tên- Khánh… và một chiếc vòng cổ. hình như là một chiếc vòng đôi thì phải. mặt dây là hình một ngôi sao nhỏ có gắn đá. Xinh xinh nhưng bị khuyết một bên. Nó luôn mang sợi dây đó bên mình. Không biết sợi dây nó có được trong dịp nào, nó không nhớ, nhưng nó có cảm giác đó là một vật rất quan trọng
Sân bay Tokio…
- sang đên nơi nhớ gọi điên cho ba mẹ.- mẹ nó nói, nước mắt rưng rưng. quả thật bà không muốn để nó đi chút nào.
- vâng. Ba mẹ đừng lo. Còn có mọi người đi cùng con mà.
- đúng đấy. còn bọn con nữa mà. Bác đừng lo. bọn con sẽ chăm sóc chị Satomi cẩn thận.- Sakura lên tiếng.
- có mà cô chủ chăm sóc hai cô thì có.- Tamaki đùa.
- thôi được rồi. đến giờ lên máy bay rồi đấy. huyên thuyên vừa thôi. Có phải đi luôn đâu mà chia tay chia chân bịn rịn thế hả?- Ba nó gắt lên khi thấy mẹ nuôi nó khóc.
bọn nó lục đục kéo nhau lên máy bay. Là máy bay riêng của gia đình. chiếc máy bay cất cánh đưa nó về với nơi nó mong đợi. máy bay đáp xuống đất nước Việt Nam thân yêu. Nó đang có mặt ở sân bay, ở Sài Gòn, nơi mà hơn 3 năm trước nó đã ra đi. điểm kết thúc, cũng là nơi bắt đầu cuộc sống mới của nó.
- em nhìn gì đấy?- Kaishi hỏi khi thấy nó đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
- không có gì. chỉ thấy nơi đây quen thuộc thôi.- nó nói bâng quơ.
- vậy sao? Hơn 3 năm qua em không hề nhớ chút gì sao?
- nhớ? Em ước mình có thể nhớ dù chỉ là một cái tên. Nhưng…- nó cười, xen lẫn nụ cười là sự xót xa.
- thôi. từ từ em sẽ nhớ thôi mà. đừng suy nghĩ nhiều.- Kaishi an ủi nó.
- em không sao. Em muốn đi dạo một lát. mọi người về trước đi. Ba mẹ đã chuẩn bị chỗ ở cả rồi phải không? Hình như ở đây ba mẹ có mua một ngôi nhà nhỏ để thỉnh thoảng sang nghỉ hè đúng không?
- ừ. Nhưng đây là lần đầu anh sang Việt Nam.
- vậy hả? thôi anh đưa mọi người về đi. Em muốn đi một mình.
- nhưng… đi một mình không sao chứ?- Kaishi nhìn nó lo lắng. đây là lần đầu anh sang Việt Nam nên không biết bên này thế nào. Có phức tạp như ở Nhật không.
- anh lo cái gì thế hả? đây là đất nước của em. Đây là Việt Nam cơ mà. Không như Nhật đâu. Anh không cần lo đâu.- nó cười trước sự lo lắng thái quá của anh.
- ừ. nhớ về sớm. có chuyện gì thì gọi anh ngay nhé.
- ừm. về đi.
Nó bước lên chiếc mui trần đỏ chót, lao vun vút trên đường. nó không biết phải bắt đầu từ đâu. muốn tìm kí ức? nhưng phải làm thế nào mới được chứ? chả lẽ cứ ngồi một chỗ đợi xem có nhớ ra cái gì không à? nếu được thì hơn 3 năm trời kia nó đã không phải sống một cuộc sống hoàn toàn xa lạ kia. Thôi cứ đi đã. Nó muốn thả lỏng cơ thể. Muốn đi dạo trên đường phố để xem có thể tìm thấy nơi náo đó quen thuộc không. Nhưng vô vọng thôi. Vì nó sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. nó chỉ vào đây một lần duy nhất, chưa kịp có chút ấn tượng gì ở đây thì đã bị tai nạn và mất trí nhớ. Nơi quen nhất có chăng chỉ là cái bệnh viện mà nó đã nằm khi bị tai nạn. thật hết cách.tại sao nó không thể nhớ nổi một chút gì đó? tại sao không có nơi nào ở đây giống với những nơi đã từng hiện ra trong giấc mơ của nó. Không có một gương mặt nào nó cảm thấy thân quen. Nó mím môi, tự trách bản thân mình. đầu nó xoay quanh một mớ câu hỏi “tại sao” mà không có câu trả lời.
- Chán
quá đi. Con bé đi đâu mãi chưa về thế không biết. ôi buồn quá- Kaishi than thở. Ba mẹ anh là người Nhật gốc Việt. thường xuyên về đây chơi nhưng anh chưa bao giờ đặt chân lên đất nước này cả. đất nước này tuy là quê hương thứ 2 nhưng nó lại quá xa lạ với anh. ừt khi sinh ra anh chỉ sống ở Nhật. chưa một lần nghe ba mẹ nhắc đến người thân nào ở Việt Nam. chắc ba mẹ anh đưa mọi người qua Nhật hết rồi thì phải. ngồi một mình thế này chán quá. Tamaki, Sakura và Haya kéo nhau đi chơi rồi. anh không đi vì muốn chờ satomi về. nhưng chờ mãi mà chẳng thấy Satomi về gì hết, anh khoác thêm chiếc áo vét mỏng rồi đi bộ ra ngoài, chắc là định tìm xem quanh đây có Bar nào không đấy mà.
- đại ca. nhìn kìa. thằng đó trông quen quen. đại ca còn nhớ con bé lần trước mình gặp bên Nhật không? nếu em không nhìn nhầm thì đó là cái thằng bạn con bé đấy thì phải- từ xa, một thằng nhìn Kaishi chằm chằm, hỏi tên đại ca đang ngồi bên cạnh ôm một đứa con gái trong tay.
- DM. con nhãi đó làm sao tao quên được.- tên được gọi là đại ca nghiến răng ken két.
- đại ca nhìn kĩ xem. thằng đó hình như đúng là bạn con bé kia đấy. không bắt được con đó thì mình bắt thằng này. Em đoán thằng đó là người yêu con kia. Mình cứ thử tóm nó lại xem thế nào.
- được đấy. làm đi. cẩn thận nó có võ. Theo tao thì dùng thuốc mê cho nó chắc ăn. nếu là người yêu con đó thì chắc cũng không phải hạng thường. tao cay lắm. nó làm anh em ta nhục mặt, hôm nay mình phải trả gấp đôi.- hắn xô côn bé hắn đang ôm ra, đứng phắt dậy, cười kinh tởm vì cái ý nghĩ trả thù Satomi vừa lướt qua trong đầu. hắn quyết phải làm nhục bằng được con bé đã bẻ tay nó và chém bọn đàn em của hắn bị thương.
Kaishi đang đi trên đường, anh mải suy nghĩ về mối quan hệgiữa anh và Satomi nên không hề biết có người bám theo. bất ngờ anh bị đánh mạnh vào đầu. đang choáng váng thì bị một bàn tay chụp ngay một cái khăn có tẩm thuốc mê vào giữa mặt. Anh ngất lịm, không hay biết gì nữa.
- lục túi đi. Xem trong người nó có điện thoại không? Tìm số con kia đi.- tên đại ca ra lệnh cho bạn đàn em sau khi đã trói chặt tay chân Kaishi vào một chiếc ghế.
- đại ca. điện thoại đây. Nhưng con bé đó tên gì ạ?- một thằng cầm chiếc điện thoại của Kaishi chìa ra trước mặt tên đại ca.
- đại ca. em tìm thấy ảnh con bé đó trong ví thằng này. Hình như con bé đó tên là Satomi. đằng dưới ảnh có ghi tên.
- haha. Satomi à. Tên đẹp thật. haha. để xem nó làm thế nào khi biết thằng này đang ở trong tay tao- hắn cầm bức ảnh Satomi lên xem rồi hôn vào gương mặt trong ảnh mọt cách thô bỉ.
…………………
“ …. Always see, always be…come and dream the night with me… nocturne…” tiếng nhạc chuông quen thuộc từ máy Satomi vang lên. Nó cầm máy lên xem- là số Kaishi.
- có chuyện gì thế? Em đang trên đường về.
- còn nhớ ai đây không hả? con em có nhớ người cách đây không lâu bị em xử đẹp bên Nhật không nhỉ? Trên biển ấy mà.- một giọng nói cất lên bên kia đầu dây.
- mày là ai? Anh trai tao đâu?- nó ngạc nhiên vì giọng nói bên kia không phải của Kaishi mà hình như nó đã nghe đâu đó.
- ồ. Hoá ra là anh trai. vậy mà anh đây cứ tưởng thằng này là người yêu em đấy. haha. Anh trai em đang ngủ ngoan như một con *** trước mặt anh đây này. Haha. Mà không nhớ anh à? thất vọng quá nhỉ? Cố nhớ lại đi.
- mày đang ở đâu?- nó nghiến răng. tại sao Kaishi lại ở trong tay thằng này? Nó thắc mắc. chả nhẽ bị đánh lén. Nó đã nhớ ra thằng này là ai.
- bọn anh chờ em ở XXX. nhớ đến một mình nếu không muốn thằng anh yêu quý của em xuống mồ.
Thằng này vừa đọc xong địa chỉ thì nó cúp máy cái rụp, không nói thêm câu nào. Nó quay xe, phóng như bay đến địa chỉ thằng kia vừa đọc.
Kaishi giờ đã tỉnh. Anh đưa mắt nhìn quanh. Chưa bao giờ anh rơi vào hoàn cảnh như thế này. Chân tay lại bị trói chặt không thể cựa quậy nổi. anh nheo mắt nhìn những tên đang đứng trước mặt anh. Nhìn quen quen. À. nhớ rồi. đây là bọn đã bị Satomi chém khi anh và Satomi đang đi chơi biển. nhưng sao bọn này lại bắt anh?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng ôtô phanh gấp. cả bọn kia và anh đều nhìn ra cửa thì thấy Satomi bước xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng.
- Satomi? Sao em lại ở đây?- Kaishi hét lên hỏi nó.
Satomi đứng dựa lưng vào cánh cửa, hai tay bắt chéo, dáng vẻ bất cần đời.
- thả anh trai tao ra. người mày cần là tao. – nó hất hàm ra lệnh.
- thả thằng này ra cũng được nhưng cô em phải làm theo yêu cầu của anh. Đây không phải Nhật, em không làm gì được bọn này đâu. Hahaha - thằng cầm đầu lên tiếng không quên kèm theo một tràng cười dâm đãng.
- Mày muốn gì?- nó hỏi.
- Haha. Từ từ đã nào. Làm gì mà vội thế. Uống ly rượu đã nào. Haha.
Nó cầm ly rượu uống cạn rồi ném thẳng xuống sàn nhà. Nó không để ý tên kia đang nở một nụ
cười nửa miệng đáng khinh bỉ. tự dưng nó cảm thấy đầu nặng trĩu, choáng váng rồi nó ngã vật xuống sàn bất tỉnh. Nó không ngờ bọn kia lại bỉ ổi đến vậy, dám bỏ thuốc ngủ trong ly rượu mà nó đã uống.
- Satomiiiiiiii…iiiiiii…….- Kashi hét lên.
Nếu là ở Nhật chắc chắn bọn này không sống sót được quá 2 phút nữa. ********. khi rời khỏi nhà anh đã không đề phòng, cứ nghĩ là mình đang ở Nhật Bản nên không mang theo người. chỉ định đi bar chơi một lát…ai ngờ bị bọn người này đánh lén chứ nếu đánh trực diện thì cũng đã không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Anh lo lắng nhìn Satomi đang nằm bất động, xung quanh là những con mắt hau háu của bọn côn đồ.
- tạt nước cho nó tỉnh lại. để thế này không vui chút nào. Hahaha.- tên cầm đầu ra lệnh cho bọn đàn em sau khi đã trói chặt tay chân của nó.
- Hmm…mmm.. cái quái gì vậy?- nó mở mắt, cảm thấy lạnh buốt toàn thân.
Bây giờ nó đã nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.tay chân bị trói chặt. nó nghĩ không biết bọn khốn này đang định giở trò gì đây. Nó nhìn chằm chặp vào tên cầm đầu, khuôn mặt vẫn lạnh như một tảng băng. Rơi vào hoàn cảnh như thế này mà nó vẫn bình thản được như thế. Đến bọn kia cũng phải ngạc nhiên. Nó chỉ lo cho Kaishi. Đường đường là thiếu gia của một ông trùm xã hội đen lớn nhất nhì Nhật Bản mà giờ đây lại rơi vào hoàn cảnh này. Nó quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu lại đôi chút.
- thả anh tao ra. Mày muốn làm gì tao cũng được.- nó nói lạnh lùng.
- Haha. Đã thế này rồi mà còn không biết thân biết phận hả? mày nên xem lại mày đi. Đang nằm trong tay tao đấy.haha
- Mày muốn gì?
- Haha….muốn gì ư?
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần nó, tay hắn vuốt ve từ khuôn mặt nó rồi đưa dần xuống đến cổ.
- bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao.- nó hét lên khinh bỉ. chưa từng có ai dám đối xử với nó như thế này. Nó cảm thấy ghê tởm. nó ước nó có thể giết chết tên khốn này ngay bây giờ.
- Thương lượng nhé. Tao sẽ thả thằng đó ra với điều kiện mày phải ngoan ngoãn nghe lời tao. Haha. Tao sẽ không làm mày đau đâu. Haha.
- Mày muốn làm gì?
- Vui vẻ một tý thôi mà. Cô em cũng đâu mất gì. Xinh xắn thế này lại từng ở Nhật. đừng nói với anh cô em chưa từng….. haha.
- ********. câm cái mồm chó mày lại- nó rìt qua kẽ răng.
- Hôhô. Cá tính thật. anh đây thích rồi đấy. haha. chấp nhận yêu cầu của anh đi. Anh sẽ tha cho nó.- hắn nói, hất hàm về phía Kaishi.
- ….
- Satomi. anh cấm em. Không được làm thế. Anh có chết em cũng không được làm thế.- anh hét lên điên dại. bản năng của một thằng đàn ông không cho phép ai làm tổn thương người con gái anh thầm yêu.
- Kaishi….- nó nhìn anh rồi nhìn con dao sáng choang đang kề cạnh cổ anh.
- được. tao đồng ý. Mày đã hứa phải giữ lời.
Nó lại quay sang nhìn anh. Bất chợt hai hàng nước mắt rơi xuống. rồi nò mỉm cười nhìn anh. Một nụ cười hiếm hoi.
Anh chưa từng nhìn thấy nó khóc bao giờ. Kể cả khi còn ở bên Nhật, nó từng bị một bọn côn đồ chém vào tay khi cứu một cô bé – là Haya. Vậy mà giờ đây anh lại thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Vì cứu anh. Trái tim anh như có ai bóp nghẹt. anh nhìn nó trân trối.
Anh lắc đầu quầy quậy như một đứa trẻ , luôn miệng hét lên…“đừng mà”…
Nhìn chiếc áo bị xé nát, bàn tay thô thiển vuốt ve từng phần, từng phần trên cơ thể người con gái bé bỏng anh yêu, từng tiếng cười khoái trá dâm đãng của bọn kia mà đầu anh muốn nổ tung. Satomi nằm trước mặt anh, khuôn mặt đau đớn, nước mắt đầm đìa nhìn anh, anh không biết phải làm gì nữa. anh đã không bảo vệ được người con gái anh yêu mà lại được chính Satomi bảo vệ., tim anh như vỡ nát. Từng tiếng nấc của Satomi như nhưng mũi kim nhọn đâm vào trái tim anh. Đau đớn biết nhường nào. Anh quay mặt sang một bên, không dám nhìn khuôn mặt của nó nữa. nước mắt bắt đầu trào ra hai khoé mi.
Nó nằm đấy, nhìn anh…đau đớn. nó thấy anh quay mặt đi, nó nghĩ chắc giờ đây anh đang ghê tởm nó như nó đang ghê tởm cái thân xác đang nằm trên người nó vậy. nó bật cười chua chát. Mỗi lần bàn tay dơ bẩn kia chạm vào thân thể của nó, nó lại rùng mình, ớn lạnh. Hai hàm răng cắn chặt đôi môi đến rướm máu.
Xong xuôi. Nó vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt vô hồn. nó đã được cởi trói còn anh vẫn chưa. Anh vẫn không nhìn nó thêm một lần. Cay đắng.
Rầm….
Cánh cửa bật tung ra. Sakura, Haya và Tamaki cùng bọn đàn em ùa vào. Sakura và Haya chạy lại đỡ Satomi dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng khi nhìn thấy sự vô hồn trên gương mặt Satomi.
- chị làm sao thế?- Sakura hốt hoảng hỏi.
- chị muốn đi dạo một lát. Xử lí hết bọn chúng đi. Đừng để tên nào sống sót. Xong việc thì thu dọn cho sạch sẽ. đây là việt Nam.
Không cần nghe Sakura và Haya trả lời, nó quay lưng đi
thẳng không nói thêm gì nữa. sau lưng nó, Kaishi như một con thú điên chém xối xả tên cầm đầu, mắt anh đỏ ngầu. không một ai dám cản anh lại.
Khoác thêm chiếc áo len mỏng vừa lấy của Haya, nó đi ven theo lề đường. nó đã lấy lại khuôn mặt lạnh lùng vốn có. Trời đang mưa nhưng nó mặc kệ. cứ để mưa tẩy hết những gì nó vừa trải qua. Nó đau. Nhưng nỗi đau thân xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần. anh đã chẳng hề nhìn nó lấy một lần. nó cứ đi, đi mãi mà chưa có điểm dừng. rồi nó đi ra đến biển. từ bao giờ nó cũng không biết nữa, biển luôn cho nó cảm giác bình yên. Như bây giờ, thứ nó cần nhất chính là sự bình yên. Mỗi lần nhìn thấy biển nó lại có cảm giác thân quen mà không biết tại sao. Nó không định tự tử. chưa bao giờ nó có ý nghĩ đó trong đầu. nó chỉ muốn tìm lại sự bình yên trong lòng nó mà thôi. Và nó khóc, khóc một mình trên bãi biển vắng.
“ tại sao anh không thể tìm thấy em? Cô gái này…người con gái trong bức ảnh này không phải là em sao? chỉ một lần thôi, hãy cho anh nói câu xin lỗi đi em…”- Khánh cầm một bức ảnh trên tay. ngắm nhìn thật lâu. một lần anh tình cờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nó trong một tập ảnh cách đây 3 tháng. Anh đã cố gắng liên hệ với tác giả của bức tranh đó những mong tìm được địa chỉ người con gái trong ảnh nhưng sự đời thật trớ trêu, ngay cả một cơ hội mong manh cũng không đến với anh. người ta nói tác giả của bức tranh này là một nhiếp ảnh gia tự do. Thích đi đây đó và chụp những tấm hình anh cho là đẹp. cô gái trong bức tranh được chụp ngẫu hứng trong một chuyến du ngoạn của nhiếp ảnh gia này hơn 3 năm về trước. Nhưng không ai ngoài tác giả biết bức ảnh được chụp ở đâu. Và lúc anh tìm đến nhà thì được biết tác giả đã vác balô và máy ảnh đi du ngoạn. không ai biết người này đi đâu. Cũng chẳng có cách nào để liên lạc. hơn 3 năm rồi. chả lẽ Kim của anh đã không còn trên đời này thật sao?
……………………
“ anh đã đi hết mọi nơi trên cái đất nước nhỏ bé này chỉ mong một lần nữa được nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ thân quen của em. Em đã đi thật rồi sao? Đã không còn trên cõi đời này nữa sao? 3 năm… anh đã đi tìm em 3 năm trời. anh đã sai. Hãy cho anh một cơ hội để được nói rõ với em mọi thứ. Anh không tin. Không tin em đã rời khỏi thế giới này. Anh không tin… hãy trở về và nói với anh đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác mộng thôi. Được không em? Anh tưởng người phải xa rời thế giới này trước là anh. Nhưng tại sao? Tại sao người ra đi lại là em?”.- một nơi không xa trên bãi biển có một người con trai cũng đang rơi lệ. là Khánh. Anh đã đi tìm một người con gái suốt 3 năm trời trong vô vọng. anh không biết rằng người con gái đó đang ở gần bên anh… đang khóc như anh… nhưng không phải khóc vì anh.
Nó đứng dậy, dang hai tay ra, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại và……….hét. nó hét thật to. Nó nhớ có người đã bày cho nó làm vậy để giải tỏa stress nhưng nó không nhớ người đó là ai. Nó chợt giật mình vì không xa nơi nó đứng có một chàng trai cũng đang làm y hệt nó. Bất giác, nó nhìn chàng trai kia và mỉm cười.
Cô gái kia? Quen quá. Sao lại giống em đến thế. Không… không thể… Không phải em đâu. Chắc mình nhìn nhầm. nhưng… cô ta cười. lạ quá. Là em ư? Nụ cười đó… làm sao anh có thể quên được… nụ cười đó… có cái gì đó rất buồn… nụ cười ngày em nói câu chia tay…nụ cười cuối cùng của em mà anh được nhìn thấy… có phải là em đó không?...
lạ quá. Hình như chàng trai kia đang bước lại gần nó thì phải. sao nó thấy người này quen quá. Cái dáng ấy sao lại quen đến vậy. người đó là ai? người đó…người con tria trong giấc mơ của nó…phải không nhỉ? Sao anh ta lại nhìn mình chằm chằm vậy nhỉ? Mình nên đi hay đứng lại? không kịp nữa rồi…
- Em…. Là em thật sao? Anh không mơ chứ?- chàng trai kia chạy đến trước mặt nó, mắt mở to nhìn nó đầy vẻ xúc động còn hai cánh tay thì ghì chặt đôi vai nhỏ bé của nó.
- Tôi có quen anh không nhỉ?- nó hỏi lại, ngạc nhiên nhìn chàng trai.
- Kim? Em là Kim phải không? Đúng là em phải không Kim?- chàng trai kia hỏi trong hơi thở dồn dập.
- xin lỗi. anh nói tôi là ai kia? Tôi thấy anh rất quen nhưng không thể nhớ được. anh biết tôi ư?
- em sao thế? Anh mà…là anh đây mà. Khánh mà. Anh là Khánh đây mà. Em đừng đùa vậy chứ.- Khánh hốt hoảng nhìn nó.
- xin lỗi anh nhưng… tôi không nhớ nổi anh là ai.- nó lại ngơ ngác nhìn anh. Anh đúng là người nó thường thấy trong giấc mơ nhưng quả thật nó không thể nhớ ra chút gì. Chả lẽ người này biết nó là ai ư? Nhưng anh ta vừa gọi nó là Kim…là Kim cơ mà… nhưng nó tên Vân Khánh…tại sao thế này? rốt cuộc người này là ai?... nó ôm đầu đau đớn.
- em…em nói cái gì vậy? em không
nhớ anh ư? tại sao lại thế? Em có biết anh đã đi tìm em hơn 3 năm trời không hả? mọi người đều tin em đã chết nhưng anh không tin. Anh vẫn luôn đi tìm em mà. đừng nói với anh em không nhớ anh. đừng đùa với anh như vậy chứ. Anh biết anh sai rồi. tha thứ cho anh đi Kim…- Khánh nói trong nghẹn ngào. Nó nhìn thấy hai dòng lệ óng ánh chảy dài trên khuôn mặt tiều tuỵ của chàng trai kia. Nhưng nó không thể nhớ ra. đầu nó đau quá. Nó ôm đầu ngồi thụp xuống bài cát. miệng rên lên “đau quá..”.
- em làm sao vậy?- Khánh hốt hoảng nhìn vẻ mặt đau đớn của nó.
- đau quá…tôi không nhớ. Không nhớ gì hết…anh là ai?...tôi là ai?… ai nói cho tôi biết với…- nó hét lên rồi ngã xuống bất tỉnh.
……………………….
- cô bé này vừa trải qua một cú shock. với lại hình như trước đây đã gặp phải chuyện gì đó nên bị mất trí nhớ.- ông bác sĩ nói với vẻ mặt đăm chiêu.
- mất…mất trí nhớ…bác sĩ vừa nói cô ấy bị mất trí nhớ ư?...- Khánh lắp bắp hỏi.
- đúng vậy.- bác sĩ gật đầu xác nhận.
Khánh ngồi bên giường bệnh của Satomi- Kim- người con gái anh yêu. mất trí nhớ ư? chuyện gì đã xảy ra với em ba năm trước vậy? tại sao mọi ngườ lại nghĩem đã chết chứ? Em đang nằm trước mặt anh đây mà. Sao em hốc hác quá vậy?... em là Kim…Kim của anh…đúng không?
Anh đưa tay lướt nhẹ trên gương mặt nó. Bàn tay anh dừng lại khi thấy trên cổ nó là sợi dây chuyền. sợi dây chuyền đó…đúng là em rồi…là em thật rồi…đây là sợi dây anh đã đặt làm riêng cho anh và nó vào ngày Valentine đầu tiên của hai đứa…là sợi dây chuyền đôi. Anh đưa tay lên cổ mình và tháo sợi dây anh đang đeo trên cổ xuống, đưa ghép với cái mặt dây Satomi đang đeo. vừa khớp. một mặt trăng khuyết bao quanh ngôi sao bạch kim nhỏ.
- hmm…đau quá- Satomi vừa tỉnh. Đưa tay đập nhẹ vào trán, khuôn mặt nhăn nhó.
- anh là ai? tại sao tôi lại ở đây?- nó nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện.
Khánh ôm chầm lấy nó.
- là em…anh biết mà..anh biết em không chết mà…anh xin lỗi…- anh nói đầy vẻ xúc động.
Nó đẩy người con trai đang ôm chặt nó ra.
- anh làm gì vậy? tôi không biết anh.
- phải…đúng rồi. em bị mất trí nhớ. Em không nhớ anh là phải. rồi em sẽ nhớ ra anh là ai thôi.
- tại sao anh biết tôi bị mất trí nhớ? rốt cuộc anh là ai? tại sao anh lại gọi tôi là Kim? chắc anh nhầm tôi với ai đó rồi.
- không. Anh không nhầm. đúng là em mà. Em là Kim. Tên của em là Kim…. Em nhìn này…- Khánh nói, chìa sợi dây chuyền của anh ra rồi ghép lại với mặt dây của nó. Đúng là một đôi. Nó nhìn ngơ ngác. vậy là sao? tại sao nó lại có sợi dây này cơ chứ? Nó luôn mang sợi dây bên người. chả lẽ người con trai này biết nó thật? nhưng sợi dây với mặt ngôi sao lại ghép vừa vặn với mặt trăng khuyết lưỡi liềm của người con trai này. vậy là sao?
nếu tôi đúng là người anh quen… vậy…anh có thể kể cho tôi những chuyện anh biết về tôi được không? Tên tôi? Gia đình tôi? Và anh là ai? Anh có quan hệ như thế nào với tôi?
- anh tên Khánh. Anh là…người yêu của em…và tên của em là Kim…- anh kể tất cả mọi chuyện về nó, bạn bè nó, gia đình nó…và những chuyện về nó và anh…về xuất xứ của sợi dây chuyền. anh còn lôi trong ví ra một bức ảnh anh và nó chụp chung trên bãi biển. đúng là nó. Trong tấm hình nó đang chu cái miệng xinh xinh lên “ chụt” và má anh tinh nghịch. vẫn mái tóc dài ngang lưng như 3 năm về trước. vẫn đôi mắt tròn to lung linh. vẫn khuôn mặt ấy. là nó thật ư? Trên cổ vẫn đeo sợi dây kia. Đúng là nó rồi.
………………….
Kaishi…
Sau khi đã bình tĩnh lại, anh đưa mắt nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng Satomi nhưng không thấy đâu. Hốt hoảng, anh chạy lại hỏi Haya thì chỉ nghe cô bé nói Satomi đi dạo mà không biết đi đâu. Anh hoảng hốt chạy đi tìm. nếu có việc gì xảy ra với nó chắc anh không sống nổi mất. Kaishi gọi điện thoại cho nó…
“ …. Always see, always be…come and dream the night with me… nocturne…” tiếng nhạc chuông quen thuộc từ máy Satomi vang lên. Nó cầm máy lên xem- là số Kaishi.
- em nghe máy đi kìa- Khánh nói khi thấy nó đang nhìn vào màn hình chiếc di động và lưỡng lự không biết có nên nghe máy hay không.
- không sao.- nó dập máy. Nó không muốn nói chuyện với Kaishi bây giờ. Nó không biết phải nói gì. Bây giờ nó phải làm sao đây? Nó đã biết nó là ai tuy nó không hề nhớ mà chỉ qua lời kể của người con trai tự nhận là người yêu của nó. Anh nói anh đã đi tìm nó hơn 3 năm trời. thời gian nó biến mất cũng trùng với ngày xảy ra tai nạn. rồi cả sợi dây nữa. cả bức ảnh, cả giấc mơ nữa. Khánh đúng là người con trai nó thường thấy trong giấc mơ. Nhưng nếu là người mà nó đã yêu…vậy Kaishi thì sao…hai người con trai…nó không biết tình cảm Kaishi dành cho nó là như thế nào? Còn người con trai này… từ lúc gặp đến giờ, nó cảm thấy anh rất yêu
người con gái tên Kim- cũng chính là nó. Không hiểu sao nó không cảm thấy nghi ngờ gì lời nói của anh mà ngược lại, nó cảm thấy sự ấm áp chân thật trong mắt anh. Nhưng nó thật sự rất…rất rất yêu Kaishi… nếu không yêu anh liệu nó có sẵn sàng đánh đổi thứ quý giá nhất của đời con gái để cứu anh hay không? liệu… một lúc nào đó…nó có thể nhớ lại mọi thứ hay không?
- anh nói tôi ở đâu? Ý tôi là…người con gái tên Kim ấy. tôi không chắc có phải là tôi hay không. Tôi chỉ biết những người đưa tôi vào viện khi tôi bị tai nạn nói rằng trong lúc hôn mê tôi luôn miệng nhắc đến một cái tên- Khánh.. là tên anh chăng? Tôi không biết. nhưng mọi người nghĩ đó là tên tôi nên sau đó tôi được gọi là Vân Khánh. một cái tên khá đẹp.
- Khánh ư? tại sao lúc hôn mê em lại gọi tên anh. lại gọi tên ngườ mà em nghĩ đã nói dối em, đã phản bội em. tại sao vậy? em yêu anh đến thế ư? Hay là em quá căm hận anh…- Khánh thầm suy nghĩ, nét mặt anh lộ rõ vẻ đăm chiêu.
- em theo anh về Hà Nội nhé? về đấy có thể em sẽ nhớ lại mọi chuyện.
- Hà Nội? tôi sẽ về. tôi phải tìm lại kí ức của mình. Nhưng bây giờ tôi còn một số việc cần giải quyết. anh cho tôi địa chỉ và số liên lạc của anh. Bao giờ xong việc tôi sẽ liên lạc với anh.
- em làm gì? Còn việc gì quan trọng hơn về Hà Nội để khôi phục lại trí nhớ cho em chứ? Anh đã tìm em trong vô vọng suốt 3 năm trời. đừng bắt anh chờ đợi nữa được không em? Anh thật sự kiệt sức rồi. về với anh đi.
- khôi phục trí nhớ với tôi mà nói là việc hết sức quan trọng. nhưng tôi còn có việc khác cũng quan trọng không kém. Tôi sẽ liên lạc với anh sau khi tôi xong việc. còn bây giờ thì… cảm ơn anh đã nói cho tôi biết mọi chuyện tuy không chắc có phải sự trùng hợp ngẫu nhiên là ngưòi giống người hay không. Nhưng dù sao đó cũng là mắt xích quan trọng có thể giúp tôi nhớ ra mọi chuyện cũng nên. Còn giờ thì nếu anh cứ quả quyết tôi là người yêu của anh thì anh yên tâm đi…tôi sẽ liên lạc với anh mà. Tôi còn cần anh giúp tôi nhiều nữa. thật sự tôi rất cảm ơn anh.
- em đừng nói như vậy. anh biết chắc em là người con gái anh yêu. Em đúng là Kim. Không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu.trên đời này chẳng có sự trùng hợp đến vô lí như thế này đâu. Thôi được… anh sẽ chờ em. đừng để anh phải đau khổ thêm nữa em nhé. Anh đã đủ khố sở khi mất em lắm rồi. đừng biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa em nhé. Anh không chịu đựng nổi đâu.
Nó cười dịu dàng. người này yêu cô gái tên Kim- là nó đến vậy sao? nếu nó là Kim hẳn nó sẽ hạnh phúc lắm khi biết có người yêu nó đến vậy. còn nó…nó không biết Kaishi có yêu nó hay không? Anh hành động như thể anh yêu nó…nhưng lời anh nói lại trái ngược hoàn toàn với hành động.
…………………..
Sakura…tiếng chuông điện thoại của cô bé vang lên.
- chị satomi…chị đang ở đâu? chị có biết mọi người đang lo cho chị lắm không? chị không sao chứ?- giọng Sakura hốt hoảng khi biết Satomi gọi điện.
- được rồi Sakura. chị không sao. chị đang ở bệnh viện xxx. Em đến đón chị đi. – nó nói bằng tiếng Nhật. Khánh nhìn nó ngạc nhiên. Nó gọi cho ai có tên Sakura mà nói tiếng Nhật? anh cũng biết nói tiếng Nhật. chả là trước đây khi Kim với Kai đi học tiếng Nhật cũng lôi anh theo bằng được. Kim nói nếu sau này anh với Kim kết hôn thì phải đi tuần trăng mật ở Nhật, không biết nói tiếng Nhật thì phiền lắm. vì Kim thích nên anh cũng chiều theo ý nó. Anh yêu Kim. Anh yêu vẻ trẻ con hay làm nũng của nó. Anh yêu những lúc nó hỏi ngô nghê rằng “ anh yêu em không?” dù biết câu trả lời luôn là “có”. Anh yêu đôi mắt to tròn, mái tóc dài chấm lưng, cái miệng xinh xinh hay chu lên khi cãi nhau với anh…anh yêu tất cả những gì thuộc về nó. Vì nó anh bỏ đánh nhau. Vì nó anh không hút thuốc. vì nó anh bỏ thói quen tụ tập đi chơi với bạn bè mỗi tối thứ 7 để đưa nó đi dạo loanh quanh khắp thành phố. Và cũng vì quá yêu nó mà anh làm nó tổn thương chỉ vì không muốn nó đau khổ khi anh ra đi lúc anh biết tin mình bị bệnh. Anh không ngờ gia đình anh lại tìm được người có tuỷ thích hợp để thay cho anh. Và anh đã sống nhưng người con gái anh yêu thì lại không còn bên anh. Nhưng không sao. giờ nó đã ở đây. Kim của anh vẫn cò sống. anh tụ hứa với bản thân rằng sẽ không để nó ã rời anh thêm một lần nào nữa. dù có chết anh cũng phải chết trong vòng tay nó. một lần mất Kim là quá đủ. Nhưng anh lại không biết phải đối mặt với Kai- cô em gái nuôi và cũng là bạn thân của Kim như thế nào. Anh đã làm tổn thương Kai. Sau chuyện đó Kai đã đi du học và anh không hề gặp hay liên lạc được với Kai một lần nào hết. đến hỏi gia đình Kai thì họ không nói cho anh biết vì Kai đã dặn thế. Kai đi du học. còn anh thì lang thang khắp mọi nơi trên cái đất nước
hình chữ S bé nhỏ này những mong tìm được bóng dáng quen thuộc của Kim. Vì anh không tim Kim đã chết như mọi người vẫn tin. Anh có niềm tin mãnh liệt rằng Kim vẫn còn sống. Và kết quả là đây. Ngay lúc này đây Kim đang ngồi trước mặt anh. Là Kim bằng xương bằng thịt. chỉ có điều Kim không nhớ bất cứ thứ gì.
Anh đi cùng nó ra cổng bệnh viện đứng chờ Sakura.
một chiếc xe hơi đen bóng đỗ xịch trước mặ anh và Kim. ( từ giờ khi nói về Khánh thì gọi nó làKim và nói với Sakura, Kaishi…thì gọi là Satomi nhá).
- Satomi…em không sao chứ? Sao em lại ở đây? tại sao em lại làm việc ngu ngốc ấy chứ? Anh có chết thì đã sao…tại sao em lại làm thế hả?- Kaishi bước xuống xe, chạy lại ôm chặt lấy nó.
- buông em ra. – nó nói lạnh lùng.
- anh xin lỗi.anh… vì anh…- Kaishi buông nó ra, lắp bắp không nói nên lời…nghẹn ngào…
- em không sao. Không cần lo cho em.
-tôi sẽ liên lạc với anh sớm. cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi việc nhanh chóng. Anh cứ về Hà Nội, tôi sẽ đến đó tìm anh.- nó quay sang nói với Khánh đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn người con trai vừa ôm nó.
- Satomi…thằng này là ai?- Kaishi hỏi khi nhìn thấy Khánh đang đừng cạnh Satomi.
- anh không cần biết.
Nó nói, chào Khánh rồi bước lên xe. Haya ôm chặt nó mà khóc.
- chị không sao. Ngoan. đừng khóc nữa. nín đi nào. chị mệt lắm. đừng khóc nữa.- nó vỗ về Haya. Nó biết con bé đã rất lo lắng cho nó. Haya giống như một đứa em út bé bỏng hay làm nũng trong đại gia đình nhà nó. Sakura thì khác. Con bé lại có vẻ chín chắn. bề ngoài cũng lạnh lùng như nó. Nhưng nó biết thức ra con bé rất ấm áp. Luôn quan tâm mọi người. Haya khóc còn Sakura chỉ nhìn nó cười an tâm. Nó yêu quý cả hai đứa này. Luôn xem chúng như em ruột vậy.
Nó ngoái đầu nhìn ra phía sau khi chiếc xe lăn bánh. Khánh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe. mặt buồn rười rượi. nó cũng buồn. không hiểu sao nhìn người con trai ấy nó thấy buồn vô hạn. một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng nó đã đưa tay quệt vội. nó ngồi im dựa đầu vào kính và nhắm mắt lại giả vờ ngủ. nó không muốn nói chuyện với ai bây giờ. nhất là Kaishi. Anh đang nhìn nó chăm chú như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái là nó biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy
- Satomi…mở cửa cho anh đi.- Kaishi đập cửa phòng satomi, năn nỉ.
- em muốn nghỉ ngơi. để lúc khác nói chuyện sau đi. giờ em mệt lắm.- nó nói giọng uể oải.
- anh xin em. Nói chuyện với anh một lúc thôi.
cửa phòng bật mở. Kaishi đẩy cửa bước vào. Satomi ngồi trên chiếc ghế bành hướng ra phía cửa sổ. khuôn mặt vô cảm.
- anh… xin lỗi.- Kaishi nói ấp úng.
- chỉ một lần duy nhất. em không muốn nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa. anh không có lỗi. đừng xin lỗi.em đã nói em không sao. Nhưng lần sau dù anh có là ai đi chăng nữa thì cũng nên cẩn thận hơn. Ok? Còn bây giờ em mệt lắm. anh có thể ra ngoài dùm em không?- giọng nó đầy vẻ mệt mỏi. chuyện nó quan tâm bây giờ là người con trai biết nó là ai cơ. Nó có phải là cô gái tên Kim kia không? Câu hỏi này xoay trong đầu nó kể từ lúc nghe người con trai kia gọi nó là Kim.
- em có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà nói cho anh biết là em không sao không hả? nhìn anh thôi khó đến vậy sao?- Kaishi hét lên.
- nhìn anh? Cái lúc em cần anh nhìn em, nhìn sâu vào mắt em để cho em cảm giác bình yên đó thì anh có nhìn em không hả? bây giờ em nhìn anh làm gì. Em không sao. Anh muốn em nhìn anh và nói em không sao chứ gì. được thôi. – Satomi quay người lại nhìn thẳng vào mắt Kaishi và hét lên…” EM KHÔNG SAO”…
- em không sao nhưng anh thì có sao. Em nghĩ anh có thể mở mẵt trừng trừng mà nhìn em đau đớn trước mặt anh vì cứu anh sao? Anh là một thằng đàn ông mà không bảo vệ được em gái mà lại được chính em gái mình bảo vệ thì làm sao anh dám nhìn vào mắt em được chứ. Em nghĩ anh là thần thánh chắc.
“- em gái? lại em gái. ừ nhỉ. rốt cuộc vẫn chỉ là em gái thôi mà.”- satomi lẩm bẩm.
- anh đi ra đi. Em đã nói em không sao. Ra dùm em. – nó chùng giọng. quay người nhìn ra cửa sổ để che đi hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má trắng nhợt nhạt.
Kaishi nhìn nó, thở dài rồi bước ra ngoài.
một mình trong căn phòng vắng, nó khóc…gục đầu vào bệ cửa và khóc…đã bao lâu rồi nó không khóc như thế này nhỉ? Hình như trong tiềm thức nó nhớ nó đã từng có cảm giác đau khổ như thế này rồi. trong một giấc mơ nào đó nó cũng đã thấy nó đi giữa đêm tối…một mình…khóc lặng lẽ…vì ai vậy?...
một vòng tay nhẹ đặt lên đôi vai bé nhỏ đang run lên của nó. Là Sakura.
- chị không sao đâu.- nó thổn thức.
- em hiểu mà. Em thích chị như thế này hơn. cứ sống thật với bản thân không dễ chịu hơn sao. đứng cố quá. chị sẽ mệt mỏi lắm đấy. – Sakura mỉm cười dịu dàng nhìn nó.
- chị biết. chị thật sự mệt mỏi lắm rồi. không
biết bản thân mình là ai…không dám nói lên tình cảm của mình…có phải vì chị đã quả lạnh lùng không?
Sakura không nói gì. Cô bé ôm Satomi nhẹ nhàng, vì cô biết Satomi không hề lạnh lùng như mọi người vẫn tưởng. ẩn sâu bên trong là một Satomi yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ như pha lê. Vì sao cô biết ư? Vì đã bao lần cô thấy Satomi khóc lặng lẽ một mình trong phòng…luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ để rồi khi còn lại một mình thì trở về với con người thật…
- em hỏi một chuyện được không?- Sakura lên tiếng khi thấy Satomi bắt đầu ngừng khóc.
- ừ…sao thế?
- người con trai lúc nãy đứng cạnh chị trước cổng bện viện là ai vậy?
- là người có thể sẽ giúp chị biết chị là ai. người đó nói là người yêu của chị. Còn cho chị xem ảnh một người con gái giống hệt chị chụp với anh ta…rồi cả chiếc vòng chị luôn đeo từ khi mất trí nhớ nữa…là một nửa của chiếc vòng anh ta đang đeo…chị không biết nữa…đầu chị như muốn nổ tung ra…không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị nữa…
- vậy…chị định làm sao? Có gặp anh ta để tìm ra gia đình thật của chị không?
- có chứ. chị đã sống hơn 3 năm trời không có một chút kí ức nào…em không biết nó đáng sợ thế nào đâu…mỗi đêm chị luôn mơ thấy những giấc mơ khác nhau…cứ mỗi lần tỉnh dậy là chị thấy nước mắt ướt đẫm cả gối… nhưng chị sợ…sợ chị không phải là cô gái ấy…nhưng chị lại tin em ạ…mọi thứ quá trùng khớp khiến chị hoang mang…
- thật không dễ dàng gì để sống những tháng ngày như vậy. em hiểu. nhưng chị có chắc khi tìm lại được mọi thứ chị sẽ hạnh phúc không? Ý em là chị nói mỗi lần tỉnh dậy sau những giấc mơ là chị lại khóc…những giấc mơ đó liệu có liên quan gì đến quá khứ của chị không? cuộc sống của chị bây giờ tuy không trọn vẹn nhưng em nghĩ là vẫn đủ hạnh phúc. Bây giờ chị đang có một gia đình trọn vẹn…em biết…chị yêu Kaishi…đừng hỏi vì sao em biết…chị nói người con trai kia nhận là người yêu của chị trước đây…vậy khi nhớ ra rồi…chị sẽ làm thế nào…
- chị không biết nữa…chị không biết…nhưng dù sao…chị vẫn muốn biết chị là ai…rốt cuộc thì chị là ai…còn Kaishi ư? chị không biết nữa…anh ấy chỉ xem chị như em gái thôi mà…chị không thể hạnh phúc được khi không biết rõ chị là ai? Không biết gia đình mình ở đâu? Không thể hạnh phúc được khi kí ức suốt bao năm qua cứ như một tờ giấy trắng…
- được rồi.em hiểu rồi… chị có cần em giúp gì không hả bà chị ngốc…
- con bé này…bảo ai ngốc hả?- Satomi phùng má cãi. Nó hết khóc từ nãy giờ.
- chị ngốc. rồi sẽ hiểu tại sao em nói chị ngốc. thế là hết khóc nhá. Há há há…- Sakura trêu.
- con bé ngố…chị đánh giờ… giúp hả? ừmmm…nếu cẩn chị sẽ nói. Nhưng mà em đừng nói cho ai biết nhé. Kaishi cũng đừng nói.
- Ok. Ai bảo em là em của chị chứ… hahaha…
- ghét em quá…
- thôi chị nghỉ đi…mà… quên hết chuyện hôm nay đi. Em xử lí sạch sẽ rồi…ngủ một giấc đi…em thích nhìn chị cười hơn…chị cười trông xinh hơn…
-chị thì lúc nào chả xinh… hì…
Nó mỉm cười nhìn cái dáng Sakura đi ra khỏi phòng. Sakura luôn quan tâm nó theo kiểu riêng như thế đấy. nhẹ nhàng, tình cảm…đóng cửa lại…nó cầm tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của một người trên tay…nhìn chằm chằm…Nguyễn Hoàng Khánh…cái tên này…Vân Khánh…Khánh…trùng hợp vậy sao… đắn đo…nó rút điện thoại và bấm số…
“ …. Always see, always be…come and dream the night with me… nocturne…” …bản nhạc quen thuộc…một sự trùng hợp nữa sao…nhạc chờ của người con trai ấy…nhạc chuông của nó…đây là bản nhạc nó rất thích…
chiếc điện thoại để trong túi quần rung lên bần bật…Khánh đưa máy lên nhìn… một số điện thoại lạ…
- Alô? Ai đó?- Khánh đang ngồi trên tàu về Hà Nội. vì Kim của anh nói cô sẽ gọi điện hoặc về Hà Nội tìm anh nên anh quyết định về Hà Nội trước.
- tôi là Satomi…người mà anh cho là giống bạn của anh…Kim…- một giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kia. Là Kim của anh mà…làm sao anh quên được giọng nói của cô chứ.
3 phút ngắn ngủi trôi qua. Kim nói sẽ về Hà Nội rồi liên lạc với anh sau. một khoảng lặng len lỏi trong tâm trí anh…3 năm kiếm tìm trong vô vọng…cuối cùng anh cũng tìm được người con gái anh yêu…nhưng rốt cuộc Kim có còn thuộc về anh nữa không?......
ở đầu giây bên kia, Satomi đang yên lặng suy nghĩ. Nó lại đưa máy lên bấm số… đặt một chiếc vé máy bay bay thẳng ra HN, nơi một người đang chờ nó…mà không đúng…nếu nó là Kim…thì không phải chỉ có một người chờ nó…mà chờ nó ở đó là vô vàn thứ…kí ức…gia đình…bạn bè…tình yêu…
- chị gọi bọn em có việc gì vậy?- Sakura lên tiếng.
vẫn ngồi trên ghế, mắt hướng ra phía xa, không hề ngoảnh mặt lại nhìn hai
cô em kết nghĩa thân hơn cả chị em ruột, nó cất giọng đều đều:
- Chị sẽ rời khỏi đây một thời gian. Lí do? chị nghĩ hai đứa cũng đoán được. khi nào cần chị sẽ liên lạc với hai đứa. Vậy nên chị muốn nhờ hai đứa một số việc.
- bọn em hiểu. chị có việc gì cần cứ nói, bọn em sẽ cố hết sức.- Haya lên tiếng.
im lặng một lúc lâu………….
- chị nói tiếp đi.- Haya giục.
- -thứ nhất, việc chị đi và đến chỗ nào, ở đâu, với ai không được tiết lộ cho ai biết. chị nhấn mạnh KHÔNG MỘT AI NGOÀI HAI ĐỨA BIẾT. Ok?
- thứ hai, thay chị quản lí mọi việc ở đây thật tốt và giúp chị chăm sóc mọi người cho đến khi chị về. với lại mọi người hãy về Nhật đi- nó nhẹ nhàng lên tiếng.
- bọn em ở lại đây cũng được mà.chị cứ yên tâm. vậy khi nào chị đi? - Haya nói.
- chị sẽ đi ngay bây giờ. sắp xếp như vậy là tạm ổn. về phía Kaishi, không được nói bất cứ một lời nào. nếu có khó khăn gì thì có thể liên lạc với chị. Nhưng tất cả phải được giữ bí mật. chị sẽ thông báo cho hai đứa biết tình hình của chị khi chị ổn định. cứ về Nhật đi. Đưa cả Kaishi theo. bằng mọi giá phải đưa anh ấy về Nhật- nó thở dài.
- thôi được. theo ý chị vậy. nhưng phải cho bọn em tiễn chị chứ. Bao giờ chị đi?– hai đứa thở dài thườn thượt.
- được.chị đi luôn bây giờ. Vé đã đặt xong rồi. nhớ lời chị…bằng bất cứ cách nào cũng phải đưa bằng được Kaishi về Nhật và không để anh ấy biết chị đang ở đâu.
- dạ.
một chiếc xe đen bóng đưa cả ba người lao vun vút ra sân bay.
………………………..
chiếc máy bay cất cánh………
Điểm đến: Hà Nội - kí ức của nó. Quê hương của nó.
Nó trở về đây tìm lại miền kí ức đã đánh mất: Gia đình nó, bạn bè nó, kỉ niệm của nó và sự thật anh- người con trai tự nhận là người yêu của nó.
- Tamaki. bọn em nhờ anh một việc được không?- Haya nhẹ nhàng.
- có chuyện gì thế tiểu thư? Cô mà cũng có lúc nhờ vả tôi hả? – Tamaki châm chọc.
- em không đùa đâu. chuyện quan trọng đấy.
- được rồi nói xem là chuyện gì đã chứ.
- là… chúng ta sẽ trở về Nhật mà không có chị Satomi đi cùng. Nhưng phải đưa Kaishi theo. Nhưng bọn em sợ anh ấy không chịu về cùng chúng ta mà ở lại đây thì không ổn. chị Satomi muốn chúng ta bằng mọi cách phải đưa anh ấy về Nhật. em muốn anh giúp bọn em phòng khi anh ấy không chịu về.
- hơ hơ. Hay nhỉ. thế hai người bảo anh phải giúp thế nào đây?
- thế này…bọn em đã đặt vé về Nhật rồi. nhưng chưa dám nói với Kaishi vì sợ anh ấy không đồng ý. Anh biết lí do mà. Nên…em nghĩ chắc phải dùng đến cái này…- Sakura lúc lắc một cái lọ thuỷ tinh trước mặt Kaishi cùng một chiếc khăn tay trắng tinh. Là thuốc ngủ cực mạnh.
- hả? bọn em định… đừng đùa chứ…Kaishi dám giết anh mất. chịu thôi.- Tamaki nhăn mặt nhìn chai thuốc sóng sánh.
- giúp bọn em đi. Công việc cả thôi. Có gì bọn em chịu trách nhiệm. đây là thuốc ngủ cực mạnh. Anh ấy sẽ ngủ li bì cho đến khi về Nhật chắc cũng chưa tỉnh. Mà lỡ có tỉnh thì chuyện cũng đã rồi.
- thua hai đứa rồi. thôi được. nhưng chị Satomi đi đâu? Sao phải làm những chuyện này chứ?
- anh đừng hỏi gì cả. bọn em không được phép nói. Cũng là để bảo đảm an toàn cả thôi.
- thế là hai đứa không tin tưởng anh hả? thế thì nhờ anh làm gì- Tamaki ra vẻ giận dỗi.
- thôi mà. bọn em có lí do đặc biệt không nói được mà. đừng giận mà. Nha nha.- Haya “chụt” nhẹ lên má Tamaki một cái làm ai đó đứng ngẩn ngơ không dám chối từ.
……………...
- Sakura, Haya. Hai đứa có thấy Satomi đâu không? Anh lên phòng mà không thấy. gọi điện thì nó không bắt máy.- Kaishi hỏi.
- bọn em không biết chị ấy đi đâu. Nhưng trước khi đi chị ấy nói chúng ta về Nhật trước rồi chị ấy sẽ về.- Sakura và Haya nhìn nhau.
- sao lại không biết được chứ? đừng dấu anh. Satomi đi đâu? Nói đi.
- bọn em đã nói là không biết thật mà.
- anh biết Sakura biết. nói đi. nếu không đừng trách anh độc ác.- Kaishi điên lên dùng hai cánh tay rắn chắc như hai gọng kìm kẹp chặt đôi tay nhỏ bé của sakura ấn và tường.
- anh thôi đi. Buông chị ấy ra. Đã nói bọn em không biết mà.- Haya vừa hét lên vừa gỡ hai bàn tay của Kaishi ra khỏi cánh tay đang tê đi của Sakura.
bất ngờ, từ phía sau, Tamaki chụp nguyên một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt Kaishi. Anh buông tay Sakura ra, từ từ ngã xuống vòng tay của Tamaki giơ sẵn phía sau mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- anh làm tốt lắm- Sakura nói, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bbị Kaishi túm chặt.
- anh sẽ không sống nổi để về đến Nhật cho mà xem. Kaishi sẽ giết anh. Ông trời ơi…con còn chưa kịp lấy vợ, chưa kịp có con nối dõi…huhu…- Tamaki nói giọng thểu não.
- thôi thôi. Không sao đâu. Khóc gì. Có Haya đây sẵn sàng làm vợ anh, sẵn sàng sinh cho anh cả đội bóng mini.- Sakura
trêu. Haya và Tamaki thì đỏ mặt ngượng nghịu không biết nói gì.
- chị này…- Haya đánh Sakura.
- Á…nhẹ tay thôi chứ. Mày đánh trúng chỗ đau của chị rồi. mà chị nói sai chắc.
- hơ hơ. Em xin lỗi…
…………………..
Hà Nội…Sân bay…
- mình đã từng đến đây rồi thì phải. sao quen quá vậy?- Kim lẩm bẩm.
Nó ngước mặt lên hít một hơi thật sâu như muốn tìm lại cảm giác của quê hương. nếu nó là Kim, thì nó đã rời xa nơi đây quá lâu rồi.
- tôi vừa xuống máy bay, anh ra đón tôi hay để tôi tìm đến nhà anh?- nó rút máy và gọi cho Khánh.
- đợi anh 20 phút thôi. Anh đến đón em liền. đứng đó đừng đi đâu nhé.
- 20 phút? Thôi để tôi đến tìm anh.tôi không thích đợi lâu. mất thời gian lắm.
- thôi mà đợi một lát thôi. Em mà đến nhà tìm anh thì mọi người sốc lắm. anh chưa nói cho gia đình biết em còn sống mà.
- anh có vẻ chắc chắn tôi là Kim vậy sao?
- tin anh đi. Em là Kim. Anh không thể nhầm được.
- thôi được rồi. tôi chờ. Đi nhanh lên. Lát nữa gặp nhau nói chuyện sau.
- Ok anh đến liền.
dập máy. Khánh nhảy lên chiếc BMW của ba lao nhanh ra sân bay.
Nó đứng đấy nhìn trời, nhìn người, nhìn cảnh vật xung quanh. thật sự nó hi vọng nó là Kim. Nó đã mất hơn 3 năm trời tìm kiếm nhưng vô vọng. giàu có, xinh đẹp, được gia đình yêu thương… hình như trong 3 năm qua nó không thiếu thứ gì mà một cô gái có thể mơ ước. nhưng cái nó cần là tình yêu của Kaishi và kí ức.
- Kim…- Khánh dừng xe trước mặt nó. mặt máy hớn hở.
- chào anh. Cho đến khi biết được tôi có phải là Kim hay không thì anh khoan dùng cái tên đó để gọi tôi. Thay vào đó anh có thể gọi tôi là Vân Khánh nhưng tôi luôn cá cảm giác đó không phải tên thật của tôi nên anh hãy gọi tôi là Satomi như hơn 3 năm qua tôi vẫn dùng. Đó là tên Nhật của tôi.
- nhưng… thôi được. rồi em sẽ trở lại là Kim thôi. Anh sẽ giúp em nhớ ra mọi chuyện. đưa hành lí đây anh bó vào cốp. em vào xe ngồi trước đi, đợi anh một lát.- Khánh nói, tay đón lấy chiếc vali nhỏ từ tay Kim cho vào cốp xe rồi chạy đi đâu đó.
một lát sau…
- cho em nè.- Khánh chìa ra trước mặt Kim một cốc cacao đang bốc khói.
- sao anh lại mua thứ này? Cái này…
- là thứ em thích. Đúng không?- anh mỉm cười.
- tại sao anh biết tôi thích uống cacao nóng chứ?- nó ngạc nhiên.
- anh đã nói em là Kim mà. Vì Kim của anh thích uống cacao. biết sở thích của người yêu là chuyện bình thường mà.
Nó không nói thêm gì nữa. hai chuyến bay dài liên tiếp làm nó mệt mỏi. nó dựa đầu sau ghế, mắt nhắm nghiền. giấc ngủ đến với nó khá nhanh.
đột nhiên chiếc xe phanh gấp làm nó giật mình tỉnh giấc. nó đảo mắt như để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Phía trước mũi xe ôtô là hai chiếc xe máy phân khối lớn ngáng đường. chả lẽ bọn này biết hành tung của nó? Nó đã đi “ nhẹ nhàng” và không hề để lộ tí sơ hở nào cơ mà.
một tên quay xe lại cửa, gõ gõ vào kính. Khánh vẫn điềm nhiên kéo tầm kính xe xuống. tên kia cởi chiếc mũ bảo hiểm đang đội trên đầu xuống, cười khẩy…nhưng mà không phải với nó mà là…với Khánh:
- chú em. Anh tìm chú vất vả lắm đấy. dạo này biệt tích ở đâu thế hả? lại còn có thời gian đi với gái cơ đấy.
- có chuyện gì tao với mày giải quyết sau. giờ tao bận.- Khánh gằn giọng.
- hôhô. Mày tưởng tao là thằng ngu chắc. mày lại biến mất thì tao có mà tìm đằng trời à.thế nào? định giải quyết ở đây luôn hả? hôhô.
- thôi được. chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết dứt điểm. đằng kia có con hẻm vắng, vào đó rồi tính tiếp.
- được thôi. Mày ngon đấy. đi với gái mà không sợ hả? đừng có mà chạy đấy.
- mày thấy tao chạy bao giờ chưa?- Khánh nghiến răng. Anh đang căng thẳng. bọn này tìm anh trả thù vụ anh đánh máy tên đàn em chọc tức anh hôm anh say rượu vì biết tin Kim mất. hình như anh hơi mạnh tay nên mấy thằng kia nằm viện dài hạn. anh thì không sao. Nhưng còn Kim. Kim trước đây là một cô bé yếu ớt. tuy nó giỏi kiếm đạo nhưng chưa bao giờ sử dụng để làm hại ai. Nhưng anh đâu ngờ Kim của bây giờ lại… anh lo lắng nhìn Kim.
- xin lỗi em lôi em vào chuyện này. Lát nữa cứ ngồi yên trên xe được không? Anh không muốn em bị thương.
- anh không cần lo cho tôi. cứ đi theo xem bọn chúng muốn làm gì.
Anh im lặng không nói, căng thẳng lái xe vào con hẻm phía trước thì có đến chục tên đang đứng dàn trước đầu xe. một mình anh có vẻ còn khó địch nổi bọn này mà không có chút thương tích nào trên người huống hồ gì bây giờ anh phải bảo vệ Kim nữa. Khánh thật sự lo lắng. anh mở cửa xe bước xuống, không quên dặn Kim ngồi trong xe đóng chặt cửa lại.
được thôi. để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Có nên dùng từ tả xung hữu đột để miêu tả cảnh này không nhỉ? ^^…
Tên đàn anh hô to một tiếng “ xông vào”, có khoảng 4 tên xông vào bao vây lấy Khánh. Nhưng anh không vừa. chỉ
một loáng anh đã hạ gục 4 tên không thương tiếc. đến 5 tên khác xông lại phía anh, tay bọn chúng cầm những con dao sáng choang vờn vờn xung quanh anh. Trên người anh lại không có bất cứ vũ khí gì. Kim ngồi trong xe vẫn điềm nhiên xem trận đánh nhau. Khánh thì vừa đánh vừa ngoái đầu nhìn lại phía Kim để đảm bảo nó vẫn an toàn. Anh đã khá mệt. mồ hôi ướt đẫm cả áo. Trên tay đã có một vết thương nhỏ rướm máu nhưng vẫn không đủ để làm anh gục. nếu không vì lo lắng cho sự an toàn của Kim thì chừng này tên anh có thể xử lí được. trong một tích tắc quay lại nhìn Kim, anh không đẻ ý một mũi dao đang lao thẳng về phía anh. Nhưng chưa kịp chạm vào anh thì… phụp… con dao rơi xuống đất còn tên kia thì ôm lấy cổ tay đang chảy máu ròng ròng nhìn trân trối vào Kim. cả bọn cùng nhìn về phía cô gái đang lăm lăm trên tay khẩu súng giảm thanh, phía họng súng còn có một làn khói mỏng bay lên, mặt cô ta vẫn lạnh tanh.- người đó là Kim. Khánh ngạc nhiên tột độ.
- xong chưa? Tôi còn có chuyện gấp. để chuyện này xử lí sau hay là làm luôn bây giờ thì để tôi giúp một tay.- Kim lạnh lùng lên tiếng.
- em…- Khánh há hốc nhìn nó.
- bọn mày…xông vào cho tao. chả lẽ không làm gì được một đứa con gái. tất cả lên…
Tên này chưa kịp nói hết lời thì một viên đạn xé gió bay…sượt qua tóc hắn làm cháy xém một đường…
- lần sau không có viên nào bay chệch đường đâu.- Km nói, tay vẫn hướng khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên đàn anh.
- mày là ai? Tao chưa bao giờ thấy mày ở trên đất Hà thành này.- tên kia vẫn giương mắt hỏi, không có vẻ sợ sệt như mấy tên kia mặc dù vẫn khiếp sau đường đạn vừa rồi của nó. Nhưng dù sao cũng là một tên đàn anh, không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt một đứa con gái vô danh được.
- muốn biết lắm hả? được thôi. Đi lại đây tao nói cho một mình mày nghe nếu có gan.- nó hất tay gọi tên kia lại.
Dù rất sợ nhưng tên kia vẫn tiến lại gần nó bởi hằn tò mò muốn biết cô gái dám bắn hắn là ai.
- nghe cho kĩ nhé. Mày có thấy cái tên Satomi Koda quen quen không?- nó thì thầm vào tai tên kia.
- hả? tên này bật hẳn người ra phía sau nhìn nó sợ sệt. một tay anh chị trong giới như hắn mà không biết Satomi Koda là ai mới lạ.
- haha- nó bật cười.
…..
- bọn mày rút hết…- tên kia ra lệnh cho đám đàn em còn đang ngơ ngác.
- xin lỗi tiểu thư vì đã mạo phạm.- hắn cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi. đụng chạm vào một nhân vật tầm cỡ như Satomi thì hắn chỉ còn nước mua đất cất mộ trước may ra được chết yên ổn thôi.
- lần sau nhìn cho kĩ rồi hành động. hiểu chưa?- nó lạnh lùng dắt lại khẩu súng ra său thắt lưng.
- vâng vâng.- tên kia toát mồ hôi hột còn bọn đàn em thì nhìn hắn chằm chằm. thắnc mắc không biết đại ca của chúng vùa nghe thấy gì mà mặt mày biến sắc như vậy
BạnđangđọctruyệntạiSinhThanh[
Còn Khánh. Anh đang ngạc nhiên hết cỡ nhìn Kim. Mấy năm qua em đã sống như thế nào mà thành ra như vậy? em là ai mà tên kia vừa nghe em nói gì đó đã tỏ ra cung kính em một cách sợ sệt như thế?
bọn kia rút hết chỉ còn Kim đứng vô cảm còn Khánh vẫn không hiểu nổi Kim của anh nữa. ngày trước Kim rất sợ máu và cũng chưa bao giờ làm ai bị thương. Nhưng…bây giờ…anh cứ muốn hỏi những năm qua Kim sống như thế nào nhưng lại chưa có cơ hội. bây giờ đã ngồi yên trên xe, anh mới lên tiếng phá tan bầu không khí lặng yên đến ngột ngạt.
- hơn 3 năm qua…em đã sống như thế nào? Nói cho anh biết được không?- anh hỏi nhẹ nhàng.
- trước khi tôi nói…anh có thể cho tôi biết Kim đã từng là người như thế nào được không?- nó hỏi lại anh.
- em trước kia…à không…Kim trước kia…là một người rất đáng yêu. Nhí nhảnh. Thích cười đùa. Hay nghịch ngợm.hay khóc nhè. em…a anh cứ quen miệng…Kim thích đi dạo, nhất là biển. cô ấy nói biển mang lại cho cô ấy cảm giác bình yên.
bất chợt hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nó. Nó không biết tại sao nó khóc. Nhưng…có cái gì đó…nó cảm thấy chắc chắn nó là Kim… một cảm giác rất mãnh liệt…nhưng nó lại sợ nó hi vọng quá rồi lỡ may… nhưng…
nó quay vội người đi, đưa tay gạt nước mắt.
- tại sao anh yêu tôi…ý tôi là yêu Kim đến vậy? anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
- anh yêu Kim vì cô ấy là cô ấy. anh yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy. yêu nụ cười, yêu cả cái cách nháy mắt tinh nghịch của cô ấy nữa. và anh chắc chắn em là Kim. – anh nói chắc nịch.
- tôi cũng hi vọng tôi là Kim. Tôi mệt mỏi với cuộc sống không có kí ức, không có một chút quá khứ. Tôi ghét cảm giác mỗi khi tỉnh giấc sau những giấc mơ. Không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc. – nó nói một tràng. Hình như đây là lần đầu tiên nó thổ lộ nỗi lòng mình với một người mà nó cho là xa lạ. không hiểu sao nó cảm thấy anh gần gũi thế. cứ như đã quen từ lâu lắm rồi. mà cũng đúng thôi. Quen lâu rồi
đấy.
- vậy…em có thể cho anh biết cuộc sống của em nhưng năm qua được không? – Khánh quay sang nhìn nó dịu dàng như anh đã từng nhìn Kim trước đây.
- anh không nên biết nhiều về tôi của hiện tại. điều đó có thể lấy đi tính mạng của anh. Cũng như bây giờ, anh đang đi với tôi. sẽ có lúc anh gặp nguy hiểm. tôi không muốn làm gì có hại cho anh. vậy nên đến một lúc nào đó tôi sẽ cho anh biết. còn giờ tôi chỉ có thể nói hơn 3 năm qua tôi sống rất tốt. được gia đình yêu thương. chỉ thế thôi.
- vậy…có liên quan gì đến việc em mang súng bên người chứ? ở Việt Nam đâu được phép mang súng theo bên người.- anh nêu lên thắc mắc của mình.
- tôi nói rồi, anh chưa nên biết. biết càng ít càng có lợi cho anh thôi.
cuộc trò chuyện kết thúc khi chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà 3 tầng có cổng màu xanh dương và hai bên là giàn hoa giấy bông trắng xen lẫn hồng. nhìn ngôi nhà sao nó thấy quen thuộc đến thế. Nó đã thấy ở đâu rồi. hình như…trong giấc mơ…nó đã từng thấy ngôi nhà giống như thế này trong giấc mơ thì phải…ngôi nhà cổng xanh có giàn hoa giấy…
…King…Kong………
một chàng trai dáng cao cao, vẻ mặt cương trực đầy nam tính đi ra mở cửa- là anh trai nó. Anh ruột.
- Khánh hả em? Đi đâu mà lâu nay không thấy đến nhà anh chơi hả?- người đó cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh.
- anh Minh. Lâu nay em bận quá không đến chơi được. hai bác có nhà không anh?
- không. Ba mẹ anh hôm nay về quê có đám giỗ bên ngoại. đáng ra anh cũng về rồi nhưng công ty có việc đột xuất nên không về được. em vào nhà đi. Mà… ai đấy?- Minh hất hất mặt về phía cô gái đang đứng quay lưng về phía anh. Kim đang nhìn cảnh vật xung quanh. cảnh vật ở đây gợi cho nó cảm giác xao xuyến.
- cô ấy…anh bình tĩnh nhé…- Khánh trấn an Minh. Anh biết kiểu gì khi Minh nhìn thấy Kim cũng sẽ bị shock.
- Satomi...- Khánh gọi.
Nó đang nhìn lung tung, nghe tiếng gọi thì ngoảnh lại.
Chùm chìa khoá trên tay Minh rơi xuống đất. Kim- đứa em gái của anh…sao lại…nó…chẳng phải nó đã…rồi sao? tại sao…
- Kim?- Minh mở to mắt nhìn nó. Shock. Không nói được gì. chỉ lắp bắp tên nó. “Kim”…