Đừngđểbuồnlênmắtmẹ
Đừng để buồn lên mắt mẹ
SinhThanh.XtGem.Com
Bố tôi mất khi tôi vừa tròn 7 tuổi, dù lúc đó tôi chưa đủ khôn lớn để cảm nhận nỗi đau ấy nhưng tôi cũng đã lờ mờ hiểu rằng từ đây mình sẽ không còn bố bên cạnh nữa. Bố ra đi bỏ lại bà và 3 mẹ con tôi, mẹ tôi đã khóc rất nhiều, vật vã đau đớn biết bao nhiêu... nhưng cuối cùng mẹ đã nén đau thương lại để chăm sóc cho mẹ chồng và hai chị em tôi. Ngày ấy nhà tôi rất nghèo, một mái nhà tranh vách đất. Thời buổi khó khăn, nền kinh tế đất nước vừa chuyển từ bao cấp sang XHCN, ngày ấy dù cả hai vợ chồng cùng chung tay nuôi dạy con cái còn khó, vậy mà mẹ tôi một mình vất vả xoay sở sớm hôm để lo cho gia đình. Ban ngày mẹ làm việc cơ quan, rảnh là mẹ lại tranh thủ làm ruộng vườn, chăn nuôi... Mẹ làm tất cả mọi việc từ đơn giản đến phức tạp, nặng nhọc miễn sao có thêm thu nhập. Đêm đêm mẹ miệt mài làm việc, ngày đó có lẽ mẹ chưa có lúc nào được ngủ một giấc ngon lành, chưa phút giây nào mẹ cảm thấy được thanh thản không phải suy nghĩ gì cả… Tôi không thể kể hết những tháng ngày vất vả, những khó khăn, nhọc nhằn, những đắng cay, những hờn ghen, đố kị của cuộc đời, những gánh nặng trên đôi vai bé nhỏ, đôi tay đã chai sạn đi vì sương gió, bao vất vả làm mẹ tê tái, biết bao giọt nước mắt tủi hờn mà mẹ đã phải trải qua… Ngày ấy như có một sức mạnh vô hình nào đó mà mẹ đã vượt qua những thánh ngày khó khăn đó.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chị em tôi đã lớn khôn và được mẹ dạy giỗ nên người. Bao năm qua mẹ vẫn đi về lặng lẽ như một cái bóng, mỗi khi có một cơn gió mùa đông bắc tràn về lòng mẹ lại lạnh hơn, mẹ cũng cần lắm một vòng tay ấm áp, một bờ vai dịu dàng để tựa vào mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống hay đơn giản chỉ để mẹ bớt cô đơn hơn. Mẹ cũng là phụ nữ như bao người phụ nữ khác mà! Ôi! hạnh phúc thật giản đơn nhưng với mẹ không đơn giản chút nào. Mẹ đã hy sinh hạnh phúc riêng của mình mà ở vậy nuôi bà và hai chị em tôi, mẹ sợ chúng tôi sẽ khổ khi mẹ đi thêm bước nữa... Có những nỗi đau mẹ giữ cho riêng mình.
Ngày chị tôi lấy chồng có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời mẹ kể từ khi bố mất, mẹ vui vì chị đã trưởng thành, vui vì chị lấy được người chồng tốt, và mẹ vui hơn cả là chị lấy chồng trong làng, ở gần mẹ bởi người xưa nói đâu có sai "có phúc gả được chồng gần, có bát canh cần nó còn mang cho". Tôi biết rằng đằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt chảy vào trong, đó là niềm vui không trọn vẹn, nếu còn bố mẹ sẽ không phải vất vả lo toan mọt mình, mẹ cũng không phải tiếp khách một mình, nhưng tất cả là số phận là cuộc đời mẹ không thể khác được.
Mặc dù tôi là con trai nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy khó sử về mẹ của mình, mẹ rất tâm lý, mẹ luôn chăm sóc, dạy giỗ, chỉ bảo cho tôi tất cả, mẹ đảm nhận luôn vai trò của một người bố. Nhưng không ít lần tôi làm mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ lo lắng. Tôi còn nhớ năm tôi 23 tuổi, tôi đã đua xe cùng chúng bạn và rồi bị tan nạn, một tai nạn khủng khiếp. Ai chứng kiến cảnh đó đều nghĩ rằng tôi không thể qua khỏi. Mẹ đã chuyển tôi xuống Hà Nội để được điều trị tốt hơn, những tháng ngày trong bệnh viện, mẹ luôn túc trực ở bên chăm sóc tôi, động viên, an ủi tôi, đã bao đêm mẹ không ngủ được vì lo lắng, tóc mẹ đã có thêm sợi bạc, khuôn mặt mẹ gầy và xanh hơn, đặc biệt là đôi mắt, mắt mẹ trũng sâu vì mất ngủ, vì đã cạn khô những giọt nước mắt. Tôi biết mẹ sợ mất tôi, mất đứa con mà mẹ còn quý hơn mạng sống của mình. Lúc ấy tôi thực sự hối hận và cảm thấy thương mẹ vô cùng, tự hứa với sẽ không bao giờ làm mẹ phải buồn nữa. Sau những tháng ngày điều trị, cuối cùng tôi đã dần bình phục và đã được xuất viện. Sẽ không còn những tháng ngày ăn cơm bệnh viện, không còn phải ở chung phòng với những bệnh nhân khác nữa, không phải ngửi thấy mùi thuốc và mẹ cũng không phai vất vả chăm tôi nữa.
Từ ngày ấy đến giờ tôi đã sống có trách nhiệm hơn, đã không còn làm mẹ phải buồn phiền hay lo lắng nữa. Giờ đây tôi đã có một công việc ổn định, mẹ đã không còn vất vả nhiều, gia đình tôi đã xây được một ngôi nhà khang trang, tất cả là do sự khéo léo thu vén của mẹ, tôi thật sự khâm phục và tự hào về mẹ vì ở vào hoàn cảnh đó mấy ai làm được như vậy.
Cám ơn mẹ, cám ơn ông trời đã cho tôi một người mẹ tốt như vậy.
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ....
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mẹ nuôi con khôn lớn...
Ai còn mẹ
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn
Lên mắt mẹ nghe không?"
SinhThanh.XtGem.Com