iWin 472 HD - Game Bài Chính Hiệu iWin Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.... |
iOnline 320 - Chơi Bài Đậm Chất Dân Gian Hỗ trợ tất các dòng máy, chơi Bài cực chất và cùng Hot Girl nhận nhiều quà hấp dẫn.... |
Thợ săn người
Chương 1: Tiền bối và đàn em
Hôm nay Wendy không hài lòng với mái tóc của mình. Nó thẳng đuột, rủ xuống, báo hiệu một ngày u ám. Thậm chí lúc sáng cô còn bước ra khỏi nhà vệ sinh bằng chân trái, một dấu hiệu kém may mắn mà Wendy luôn cố tránh. Ngó quanh bàn trang điểm, Wendy chọn lá bùa may mắn xin tại miếu Thánh Mẫu. Đây là lá bùa mạnh nhất, cô luôn dùng trong những ngày đặc biệt thế này.
Wendy cẩn thận bước khỏi nhà, trước đó kiểm tra kỹ càng tất cả mặt cửa sổ, ống dẫn ga, quạt thông gió và các công tắc điện. Chắc chắn sẽ không một tai nạn nào có thể xảy ra do sai sót hay bất cẩn. Căn nhà này quá hoàn hảo với vách tường phủ kín các loại thần chú bảo vệ. Đã có ít nhất sáu vị pháp sư và hai thầy trừ tà ghé ngang qua, chẳng quỷ ma nào có thể vào ám trong nhà Wendy. Cô sửa lại vị trí thánh giá treo trên cửa rồi mới chịu rời đi. Mặc dù chưa từng nhìn thấy ma quỷ thật sự, nhưng Wendy tin rằng những thế lực hắc ám vẫn đang tồn tại trên thế giới.
Bà chủ hàng phở vừa tạt thau nước bẩn ra đường khi Wendy lướt ngang. Thông thường, dấu hiệu này cho biết hôm nay trời mưa. Thằng nhóc con quên buộc dây giày bên trái, dấu hiệu này lại nói về một ngày nắng ráo. Đôi khi các điềm báo chồng lấn lên nhau khiến Wendy bối rối. Nhưng đến cuối ngày, khi một trong những dấu hiệu đó linh nghiệm, cô lại càng tin chắc vào cảm giác của bản thân.
Wendy rẽ vào toà nhà cao ốc nhìn từ xa như một ngân hàng. Cô đậu xe vào vị trí đặt biệt, tới văn phòng làm việc từ một cánh cửa đặc biệt. Hệ thống bảo vệ hỏi những câu quen thuộc để khẳng định cô chắc chắn là Đỗ Quyên, hai mươi bốn tuổi, đặc vụ của SNH, vừa ra trường được một năm. Cuối cùng cánh cửa lì lợm cũng chịu mở sau hàng loạt kiểm tra trắc sinh học. Thư ký Evita chào cô khi cả hai gặp nhau trên hành lang. Họ là những người trẻ trung nhất trong bộ phận chỉ toàn lão tướng thế này.
Bước vào văn phòng, cô hơi bất ngờ vì không khí nhiệt đới tràn ngập. Một gã đàn ông mặc quần áo hoa hoè, nước da rám nắng đang là tâm điểm sự chú ý của mọi người.
- Wendy, William về rồi này! – Erik vui vẻ thông báo.
Hẳn lúc này mặt Wendy đang bí xị, vì cô đã biết tại sao mái tóc mình lại rủ xuống vào buổi sáng hôm nay rồi. WC đã về.
William Lý Nam Cường, đàn anh của Wendy trong tổ trọng án, ba mươi hai tuổi, tính tình lôi thôi, được cô đặt cho tên thân mật là WC. Dĩ nhiên cái tên này chẳng ai dám gọi, chỉ có Wendy thường hay lôi WC ra mắng chửi mỗi khi bực tức thôi.
- Đổ Thừa đến rồi đấy à. Quà của em đây. – William ném cho cô một hòn sỏi, có vẻ như tiện tay nhặt trên đường.
- Thưa anh, em là Đỗ Quyên. Nếu anh không thể nhớ tên này thì hãy gọi em là Wendy như mọi người dùm.
Dĩ nhiên công tác cùng đơn vị một năm trời, không lý gì William lại chẳng nhớ tên đồng nghiệp. Chỉ đơn giản là anh ta thích gọi cô là Đổ Thừa, cũng như Wendy thích gọi anh ta là WC.
William mới đi công tác ở vùng đảo phía nam, có vài vụ bí ẩn cần đến SNH điều tra. Ngư dân ở nơi đó báo rằng bọn họ bị người cá tấn công, chìm hết mấy chiếc tàu lớn. Thế nhưng cuối cùng chỉ là thủ đoạn của bọn buôn lậu muốn che dấu kho hàng của chúng. Ban đầu Wendy trông chờ vụ án biết bao, nhưng khi đọc báo cáo mà William gửi về, cô lại thất vọng bấy nhiêu.
Wendy luôn tin vào sức mạnh siêu nhiên, những lực lượng thần bí đứng trong bóng tối nhân loại. Vì vậy lúc được tuyển vào SNH cô đã hân hoan, tự hào biết chừng nào. Sự đời lại không như Wendy mong đợi. SNH là một tổ chức cảnh sát đặt biệt, họ được lập ra nhằm tiếp nhận những vụ án phi tự nhiên, nhưng hoá ra mọi người chỉ là những chuyên gia lật tẩy. Nếu có ai đó báo về những hồn ma, SNH sẽ đến và chứng minh tất cả đều do con người gây ra.
William là người cực lực phản đối thói mê tín. Tuyệt đối trung thành với thuyết vô thần, anh ta luôn hăng hái trong việc lật tẩy các vụ án giả ma giả quỷ. Một kẻ như thế chắc chắn sẽ mâu thuẫn với Wendy, người luôn mang trên mình bùa bình an. Ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc, họ đã biết sẽ có chiến tranh lâu dài giữa hai bên.
Trong sở cảnh sát, tên của mỗi người luôn được viết bằng tên quốc tế rồi mới đến tên khai sinh. Wendy Đỗ Quyên, William Lý Nam Cường. Chỉ vì lý do trùng hợp như vậy mà bọn họ luôn bị ghép thành một cặp khi phân tổ. Lần đầu tiên cô biết hối hận khi đăng ký tên Wendy trong hồ sơ công tác. Có rất nhiều đàn anh kinh nghiệm trong SNH, sao cô lại phải cặp với người tệ hại nhất thế này.
Bởi vì đơn vị không bắt buộc mặc đồng phục, William liền chơi loại thời trang cái bang mà chỉ có dân vô gia cư mới dám mặc. Anh ta để tóc dài ngang vai, cột thành chùm sau ót như bọn lập dị. William cũng lười biếng cạo râu, nên khuôn mặt anh ta luôn trong tình trạng khu vườn hoang cỏ mọc. À mà khoan, Wendy vừa phát hiện sự khác lạ của sư huynh rồi.
Ngoài việc phơi đến đen bóng và mặc quần áo biển khiến anh ta trở nên tươi trẻ, thì tóc tai của William đã thay đổi ngoạn mục. Có vị thánh nào đó khuyên nhủ William trở về với mái tóc kiểu nhà binh mạnh mẽ và cạo sạch râu trên mặt anh ta rồi. Wendy chưa từng nhìn thấy rõ diện mạo William đến vậy. Không có bộ râu che chắn tầm nhìn, William hẳn nhiến rất điển trai.
- Có chuyện gì với chi tiết để phân biệt đàn ông vào đàn bà của anh vậy? – Wendy xỉa xói câu thành ngữ “để râu cho biết đàn bà đàn ông” của WC.
Mọi người ngơ ngác quay qua nhìn cô, như thể Wendy vừa mới rơi từ trên trời xuống.
- Có chuyện gì với Mr & Ms W. vậy? Thậm chí cô không biết partner của mình đã trải qua chuyện gì trong lúc công tác à? – Erik cao giọng hỏi.
- Em … – Wendy cảm thấy bối rối, cô đã đọc báo cáo rồi mà. – Anh đụng độ với bọn buôn lậu đúng không?
- Ừ, xém chết cháy. Đó là lý do tại sao anh lại bị cạo sạch như cá thác lác thế này. – William pha trò, khiến mọi người xung quanh cười theo.
Wendy nhìn quà mọi người cầm trên tay. Những món lưu niệm nhỏ nhỏ, có sô cô la, mấy khúc vải hoạ tiết dân tộc, thậm chí là nón đan từ lá dừa … Hèn chi quà của Wendy lại là một viên sỏi. Với mức độ thân thiết của hai người, viên sỏi này cũng là quá quan tâm rồi.
Khi sếp lớn của họ vào phòng, mọi người tản ra đi về bàn làm việc. Chỉ riêng William cười hề hề, xách túi quà bí mật đi vào phòng sếp. Wendy không quan tâm đến những trò gian dối của “người lớn” hay các thủ đoạn tranh giành tình cảm. Cô cho rằng chỉ cần bản thân làm thật tốt nhiệm vụ, rồi ai cũng sẽ nhận ra năng lực của mình thôi.
Hai người ở trong phòng nói rất lâu những vấn đề không ai biết. Lát sau William đi ra, với nụ cười đắc chí ghê tởm của mình. Mặc dù đàn anh đã biến đổi hoàn toàn theo chiều hướng tích cực, Wendy vẫn giữ nguyên thành kiến cá nhân. Một người cảnh sát thường xuyên bất tuân thủ tục, phải nhờ quà cáp và thủ đoạn mới có thể tại vị thì sao làm đàn anh tốt được. Từ lúc biết mình phải dính với William, cô đã hiểu bản thân phải nỗ lực gấp nhiều lần. “Có khi thói xấu của anh ta sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của mình mất thôi.”
- Làm gì mà bí xị vậy Đổ Thừa, sáng nay con mèo đen lại nhảy ra trước mặt em à? – Giọng của William đầy châm chọc.
- Xui xui xui … dẹp cái mỏ quạ của anh đi, chẳng nói được thứ gì tốt đẹp. – Wendy cằn nhằn.
- Anh nói hoài mà có ảnh hưởng gì đến em được đâu, đồ mê tín. – William vơ lấy chiếc áo khoát tả tơi trên ghế. – Đi thôi, sếp giao cho chúng ta vụ án mới ở trường đại học Tây Đô.
Nghe có việc, tinh thần của Wendy lập tức được vực dậy. Cô yêu công tác cảnh sát, luôn hào hứng mỗi khi nghe đến những vụ bí ẩn xung quanh mình. Chỉ lúc xuống hiện trường, Wendy mới có thể nén chán ghét mà đi cùng William. Dù có phải cặp với người khó chịu hơn, cô cũng có thể nhịn vì tương lai phía trước.
William không có xe nên Wendy luôn là tài xế. Cô phải nhắc đến lần thứ một ngàn rằng người ngồi ở ghế trước nên thắt dây an toàn vào. William luôn xem lời của cô như tiếng chim hót ngoài cửa, không bao giờ sờ tới dây an toàn. Trong lúc Wendy vất vả bơi trong dòng xe cộ đặc nghẹt sáng đầu tuần thì tiền bối huýt sáo và xem hồ sơ vụ án từ máy cầm tay. Đi chưa hết con đường, anh ta đã giãy nãy lên, nhất quyết đòi ghé vào quán nào đó mua cà phê.
- Phải ăn sáng mới có sức làm việc. – William rên rỉ.
- Thưa anh, lẽ ra phải ăn sáng trước khi đi làm chứ. – Wendy cứng nhắc trả lời.
- Anh luôn ăn sáng sau khi vào văn phòng trình diện.
Wendy không biết bình luận thế nào về thói ăn cắp giờ công của William.
Đại học Tây Đô là một trường tư thục nổi tiếng nằm ở thành phố vệ tinh. Tây Đô có khuôn viên rất rộng, với mỗi chuyên khoa là một toà nhà độc lập. Từ cổng chính của trường, muốn đi vào từng khu vực cũng phải lái xe đi mất mấy chục phút. Wendy trình thẻ cảnh sát của mình cho bảo vệ, sau đó được giới thiệu đến gặp đại diện nhà trường.
Những vụ mất tích bí ẩn thường được ém tin, tránh làm hoang mang tinh thần sinh viên. Sau khi cảnh sát thu thập manh mối, vụ việc được chuyển đến SNH hẳn có nguyên nhân của nó. Wendy rất muốn biết họ đang phải đối diện với tình huống kiểu gì. Là những vụ hồn ma dấu người trong bụi cây hay ác quỷ trốn dưới nắp cống. Nhưng qua biểu tình thư thả của William, cô chẳng biết thêm thông tin gì khác. Nếu sư huynh là người lái xe còn Wendy đọc biên bản thì tốt biết bao.
“Việc này thật bất công!” Wendy bễu môi.
Đột nhiên một đàn quạ quác quác bay ngang trời khiến Wendy đi tái mặt. William nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó lèm bèm mấy câu “chuyện tầm phào” và “mê tín dị đoan”. Nhưng Wendy đã nhìn thấy dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm đó. Có rất nhiều sự chết chóc xảy đến, bầu trời mới giăng đầy tử khí thế này.
- Tiền bối, thật ra đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? – Giọng cô hơi run rẩy.
- Hôm nay chúng ta chỉ tới hỏi vài câu, chưa thể kết luận được gì đâu. – William nhàn nhạt trở lời.
Chương 2: Tra án
- Ah, nói đi nói lại, ngôi trường này cũng đã được hơn năm mươi năm rồi. Tôi làm việc ở đây từ hồi thanh niên trai tráng, đến khi thành ông già bủng beo thế này. Tự dưng lại có sinh viên mất tích, chắc hẳn có ai đó ghen ghét với danh tiếng của nhà trường đây mà.
Trên con đường rộng thênh thang đưa lối, hai nhân viên SNH lễ phép bước theo sau một người già, lặng yên nghe ông kể lại từng đoạn cố sự của mình với ngôi trường này. Người già mà, có cái bệnh thành tính. Họ thích nói nhiều, giống như chỉ hận không thể để lại toàn bộ những chiến tích trong cuộc đời mình cho lớp người sau biết, đây cũng là một cách để con người chứng minh sự tồn tại của bản thân. Vậy nên khi có một người già muốn kể lại chuyện gì đó, chúng ta đừng ngại phiền toái, hãy kính cẩn lắng nghe.
Hai bên đường, trên vòm phượng vĩ đã điểm xuyết những màu đỏ rực. Cánh phượng theo gió lả tả rơi xuống, dính trên vai William. Anh ta cũng lười phủi xuống, chỉ chăm chú nghe câu chuyện của ông lão. Tiền bối bê tha luộm thuộm lúc này lại trông có vẻ nghiêm trang thành kính lạ thường.
Hai người nghe, ông lão nói, tiếng ve kêu da diết ngày hè đáp lại.
- Đây là căn phòng của đứa nhỏ đó, sau khi nó mất tích thì tất cả các bạn cùng phòng đều chuyển đi cả. Đồ đạc cũng để lại còn nguyên, chiều nay phụ huynh nó sẽ đến thu dọn, hai người tới đúng lúc đấy.
Ông lão đẩy cửa phòng bước vào. Willam và Wendy còn đứng đó nhíu mày ngắm nghía xung quanh một hồi. Bọn họ đang ở trên tầng thứ tư của tòa ký túc xá dành cho sinh viên, dãy phòng bên trái tính từ bậc thang ở giữa, phòng trong cùng, sát với vách tường.
“Này, báo cáo gửi về nói rằng ngay khi có tiếng thét của nạn nhân, mọi người ở phòng bên cạnh lập tức chạy sang thì cô ta đã biến mất đúng không?” Wendy ghé vào tai William thì thầm.
“Ừm, đấy mới là chỗ khó hiểu. Căn phòng ở đây không thích hợp để giấu người. Thủ phạm muốn đem nạn nhân đi thì chỉ còn đường nhảy xuống hoặc chạy băng qua năm căn phòng khác để tới cầu thang.” William nhìn quanh rồi đưa ra đánh giá sơ bộ.
“Vậy chẳng lẽ thủ phạm là siêu nhân hay siêu năng lực gia biết bay gì đó!” Wendy nghiêm mặt đưa ra suy đoán.
Bộp. William gõ tập hồ sơ lên đầu đàn em, cười nói:
- Đã bảo em đừng xem nhiều mấy phim thể loại đó rồi mà không nghe. Ảnh hưởng đến phán đoán đấy.
- Vậy anh giải thích xem. – Wendy chỉnh chỉnh lại phần tóc rối của mình, bực mình trả lời.
- Thì chúng ta đang ở đây để tìm cách giải thích mà! – William nhún vai bước vào.
Wendy hừ lạnh một tiếng lấy lệ, rồi cũng dậm chân bước vào theo.
- Đây là danh sách đồ đạc trong phòng, chúng tôi đã cho người thống kê đầy đủ, hai người cứ tùy ý kiểm tra rồi bàn giao lại đầy đủ cho lão là được.
- Vâng, cám ơn cụ. Bọn con chắc còn ở đây lâu đấy, cụ cứ về nghỉ ngơi trước đi ạ. – William tiếp tờ giấy, mặt cười không đổi sắc quăng cho cấp dưới, vui vẻ tiễn ông cụ ra cửa.
Wendy tiếp lấy tập hồ sơ, cũng không để phí thời gian, loay hoay quanh phòng một hồi cũng kiểm kê đầy đủ đồ đạc trong phòng. “Không thấy thiếu sót gì cả, chốc nữa rời đi kiểm tra lại một lần nữa là được.”
Sau khi William tiễn ông cụ đi thì nhàn nhã nằm trên giường, châm một điếu thuốc lá, sảng khoái rít mấy hơi dài nhìn Wendy bận rộn. Anh ta lấy báo cáo chi tiết vụ án ra xem lại, kê cái gối lên thành giường, dựa lưng lên khiến nó nhàu nhĩ biến dạng mới tìm được tư thế thoái mái ngồi đọc.
- Ừm, nạn nhân là người hết sức bình thường. Nữ sinh hai mươi hai tuổi, không xinh, cũng chẳng xấu, được cái giỏi thể thao, vô cùng khỏe mạnh. Mình cô ta có thể vật tay với ba cô gái khác cũng không thành vấn đề, khổ thân ông chồng nào lấy phải, chỉ sợ không đủ tinh lực để thỏa mãn vợ nh…
- Tiền bối, đầu anh không nghĩ tới thứ gì tích cực hơn được à!? – Wendy lau mấy giọt mồ hôi trán đang làm bết tóc mái của mình, nhíu mày nói.
- Đâu có, tôi đang chỉ ra điểm chung giữa các nạn nhân đấy chứ. Đều là nữ nhé, tuổi khoảng đôi mươi, nhan sắc không quan trọng, quan trọng là đều rất khỏe. Không phải đối tượng dễ bị hãm.. à bắt cóc. – William cười đáp. – Tại sao bắt cóc lại chọn người khỏe mạnh? Không phải như vậy càng khó khống chế sao? Hơn nữa gia thế các cô gái này đều rất bình thường, hiển nhiên đối tượng chẳng cần tiền chuộc. Trên thực tế hắn cũng không làm vậy. Thế đấy, ngay mục đích của hắn cũng làm chúng ta tù mù rồi.
- Có thể hắn là yêu quái hay hồn ma gì đó, cần thu thập dương khí của những người khỏe mạnh chăng? – Wendy có hơi tái mặt nói.
- Ừm, cô nhắc tôi mới thấy lạ. – William như sực nhớ ra điều gì, trầm giọng nói. – Wendy, em có cảm thấy, nhiệt độ căn phòng này đang giảm xuống không? Và thỉnh thoảng, sau gáy cảm thấy lành lạnh.
Wendy đột ngột cảnh giác. Mồ hôi trên trán đã sớm bị khí lạnh hong khô, cô nheo mắt nhìn quanh, đầu gối hơi chùng xuống, sẵn sàng nhảy vọt tới bất cứ nơi nào trong phòng. Bàn tay đặt trên khẩu súng bên hông đã sớm mở chốt an toàn.
- Có thể nào … là nó không? – Wendy cẩn thận hỏi.
- Đúng, chính là nó. – William gật đầu, cười lạnh. – Chính là … cái điều hòa trong phòng này công suất mạnh thật. Sinh viên bây giờ thật sướng. Nhân tiện, em cứ để gió điều hòa phả vào gáy thế kia, cẩn thận về ốm đấy!
- Anh …
Wendy thật sự muốn rút súng ra khoan vài lỗ trên người tên này. Phía sau lưng cô, cánh điều hòa đều đặn đảo qua đảo lại, phun ra những dòng khí mát dịu, xua tan cái nóng mùa hè oi ả.
Sau một hồi nháo nhào, hai người cũng không điều tra được gì từ căn phòng. William từng nghĩ, “Có khi nào thủ phạm đu dây từ cửa sau xuống phần sân sau tòa ký túc không?” nhưng lập tức bác bỏ suy luận này.
Chưa nói đến việc sân sau gắn đầy đèn điện, sẽ sáng trưng vào buổi tối, một người ôm theo một cô gái khỏe mạnh, dù có dùng thuốc mê cực mạnh cũng khó lòng nhảy xuống nhanh chóng được. Lực tay kéo được hai người phải lớn cỡ nào chứ? Việc nạn nhân còn kịp hét lên một tiếng rõ kêu cũng là cái nan đề cho thủ phạm. Sinh viên phòng bên cạnh ập vào cửa phòng chưa tới năm giây, bên trong còn có một cô gái khác ở phòng tắm, thò đầu ra chắc cũng chỉ cần mất ba giây.
Làm gì có ai liều mạng cướp người như vậy?
Giống như quỷ thần ra tay. Tất nhiên là quỷ thần do hung thủ giả dạng, chỉ có điều thủ đoạn rất khá, người điều tra chưa nhìn ra mà thôi.
Wendy thì cho rằng có thể hung thủ trèo lên bằng đường ống nước, chạy tới đánh thuốc nạn nhân thật nhanh, sau đó lôi cô ta đi, ném sang ban công đằng sau của phòng bên cạnh. Rồi nhân lúc mọi người đang đổ xô đến phòng gây án, hắn ung dung dìu nạn nhân “say rượu” xuống bằng đường cầu thang.
Tất nhiên làm được thế thì phải là một người đàn ông cực khỏe mạnh, chỉ có điều đây là ký túc xá nữ, thường ngày cấm đàn ông ra vào, mang một cô gái rời khỏi bằng đường bộ dễ như vậy sao?
Điều tra đi vào ngõ cụt.
Đây mới chỉ là căn phòng của nạn nhân đầu tiên, trường đại học này phát sinh ba vụ án trong sáu ngày liên tiếp. Hai người bỏ cả buổi sáng để xem xét hai căn phòng còn lại, kết quả cũng tương tự.
Nhưng cứ hai ngày thủ phạm gây án một lần, vậy tối nay rất có thể sẽ có thêm đầu mối. Ông lão quản lý sinh viên rất thích thái độ của William khi nghe câu chuyện đời già nhà mình, anh ta dễ dàng xin được chìa khóa một phòng ở ký túc xá nữ, đêm nay hai người ở chung.
Wendy cũng chẳng quá ngại ngần. Dù ở chung với đàn anh thô lỗ có hơi phiền toái, nhưng chẳng có gì đáng sợ. Thành tích bắn súng và cận chiến tay không của anh ta đều kém cô một bậc, mỗi lần thua te tua đều chỉ nói được một câu: “Vết thương từ nhiệm vụ trước đây ảnh hưởng, hôm nay nhường cho cô vậy.”
“Thật tình, râu của anh ta phải cứng cỡ nào mới xuyên qua được loại da mặt dày như vậy?” Đây là câu hỏi Wendy thắc mắc đã từ lâu mà chưa có lời giải đáp.
William thì cả ngày vùi đầu vào đống tài liệu, hút được năm điếu thuốc thì hết tiền mua bao mới. Anh ta xin mượn tiền nhưng Wendy không cho, vậy là bắt đầu lôi rượu từ cái bình nhỏ tùy thân ra nhấm nháp, lại càng ngứa mắt hơn.
Nhất là lúc chiều, khi anh ta mượn đâu được cái kính không dộ dày cộp, ngồi dưới tán phượng hồng giả vờ chăm chú lật xem giấy tờ. Mấy nữ sinh đi qua, ánh mắt đều biến hình, sáng lên vẻ cuồng nhiệt, chính là đỉnh điểm của cơn ngứa mắt. Vì tiền bối của Wendy đóng giả thanh niên nghiêm túc nhưng lại ngồi đó đọc tiểu thuyết ba xu.
Chỉ có điều, trông William cũng có phần lôi cuốn thật. Tất nhiên, chỉ thu hút được mấy thiếu nữ chưa hiểu sự đời mà thôi. Wendy tự thấy rằng mình ở đẳng cấp khác bọn họ, không nên mất thời gian vào ông chú phiền toái này.
Gần như cả chiều hôm đó cô tự điều tra một mình, nhưng tất cả đều công cốc. Wendy bắt đầu thấy mệt mỏi, sau cùng cũng buông xuôi, thành thật chờ đến tối xem thủ phạm có lại dám gây án không.
William thì có một ngày nghỉ sảng khoái. Không khí vui tươi trong trường học làm anh ta rất dễ chịu. Ngồi dưới tán phượng đọc tiểu thuyết cũng làm anh ta nhớ lại những tháng ngày sinh viên tươi trẻ của mình.
Gấp lại cuốn tiểu thuyết “Những vụ mất tích bí ẩn trong phòng kín”, William vươn vai bước về phía nhà trọ mới được cấp của mình. Thấp thoáng xa xa, bên trên ghế đá, có mấy cô sinh viên đang chụm đầu chỉ trỏ, bàn tán này nọ.
Một buổi chiều này William cũng chẳng phải ngồi không. Kiến trúc và sắp xếp trong từng gian phòng đều được chuyên viên kiểm kê tỉ mỉ, ghi đầy đủ trong các bản báo cáo. Có rất nhiều góc khuất lợi dụng được mà các thanh tra chỉ ra, dù không đúng lắm, nhưng cũng là một giả thiết. Anh ta đã thuộc lòng toàn bộ, so với việc chạy đi chạy lại nhìn nhìn ngó ngó thì ngồi đây suy luận sẽ tiết kiệm thể lực hơn nhiều.
Đàn em của William tuy hay lạnh mặt nhưng thật ra là một cô gái dư thừa sinh lực. Không để Wendy chạy đi chạy lại khắp nơi, cô ta sẽ dùng sinh lực đó lải nhải bên tai anh. Dù sao cũng là người mới, cần dùng thái độ bao dung của trưởng bối mà kềm cặp cô ta. William xoa bụng thấy đói. “Không biết đồ ăn trong căn tin thế nào nhỉ?”
Tối hôm đó là một đêm rất dài, sẽ có nhiều người mất ngủ. Thậm chí William cũng không ngờ những sự kiện lần này sẽ đẩy cuộc đời anh ta đi lệch khỏi hướng ban đầu.
U ám và chết chóc nhiều hơn.
Chương 3: Mờ ám
Mặt trăng dần treo cao trên đỉnh đầu, kim ngắn và kim dài của đồng hồ cùng chỉ về phía mười hai giờ. Xung quanh tối om, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích trong bụi rậm. Anh ta đưa tai nghe cho cô gái bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm.
- Bài hát mới của nhóm Tảng Đá, nghe “chất” lắm.
Cô gái tiếp lấy tai nghe, hai mắt sáng rỡ thích thú. Cô khẽ ngâm nga, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc. Trong một đêm dài thế này, heavy metal sẽ khiến người ta can đảm hơn. Chàng trai lén nhìn bạn gái, thích thú khi vòng một của cô chuyển động bên dưới lớp áo thun bó sát. Bàn tay anh bò trên lớp cỏ, như một con thú săn mồi đang dần tiếp cận nạn nhân.
- Tiền bối, bài hát này nghe đã thật. – Cô dùng chất giọng hơi lớn để nói, quên rằng mình đang đeo tai nghe.
Anh ta đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Cô gái mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ
( Bạn đang xem bài viết tại website SinhThành.XtGem.Com. Chúc bạn vui vẻ..! )
đã hiểu rồi. Bọn họ đang trốn trong bụi rậm, không xa chỗ toà nhà lắm. Tuy nơi đây vắng bóng người, nhưng không gì bảo đảm không có bảo vệ đến kiểm tra đột xuất.
Cô nghiêng thân, ngã đầu vào vai bạn trai. Anh ta thoáng chấn động, nhưng cũng choàng tay qua vai cô. Đã biết bao nhiêu lâu anh chỉ muốn được tiếp xúc thân mật thế này. Mỗi lần nhìn thấy đàn em ương bướng hỉnh cái mũi kiêu ngạo về phía mình, anh chỉ muốn đè cô ta xuống đất. Hai người quen nhau đã lâu, nhưng trong mắt bạn bè họ chỉ là một cặp đôi khắc khẩu. Anh quá thoải mái trong cuộc sống, còn cô như vị thủ thư nghiêm khắc luôn chống đối đàn anh.
Vậy mà đêm nay, khi chỉ có hai người trong bóng tối, cô lại chủ động đến thế. Một trinh nữ vào ban sáng, và cô gái phóng đãng lúc đêm về. Anh hít sâu, cố kềm nén bản năng dã thú. Trong đầu chàng trai hiện ra cả trăm phương án, loay hoay lựa chọn không biết nên làm gì đầu tiên. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn linh động nhìn anh đầy mong chờ. Càng nhìn gần, dung nhan mỹ miều của cô càng đốt cháy tâm hồn kẻ đối diện.
Làn da cô trắng như sứ, được ánh trăng rọi vào càng thêm lấp lánh. Chiếc mũi cao thanh nhã, đôi môi mọng đỏ như quả cheery căng tràn sự sống. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên vai cô, sảng khoái như đang thưởng thức một tuyệt tác nghệ thuật. Khi cô khẽ liếm môi, anh như phát điên lên, không thể kềm chế được bản thân.
Chàng trai cúi xuống, hướng chính xác đến bờ môi đầy kẹo ngọt đó. Anh chạm vào, sướng tê người bởi cảm giác mềm mại như pudding. Trong khi anh đã ngừng lại, cô gái lại là người chủ động tiến tới. Cô mút môi dưới của anh thật mạnh, như một con quái vật thèm được ăn thịt người. Chàng trai sung sướng, không quan tâm đến kế hoạch hay sự kềm chế của tiền bối nữa. Tay anh vòng quanh thắt lưng cô gái, chỉ một cú trở người đã đặt cô nằm xuống lớp cỏ êm.
Vài âm thanh chùn chụt vang lên, và sau đó là tiếng thở mạnh, thổn thức, nỉ non. Bàn tay chàng trai loạn động, muốn chui vào bên dưới áo cô. Đàn em cười khúc khích, uốn éo người tránh né. Sự từ chối này không khiến anh bực mình mà ngược lại càng phấn khích hơn.
- Yêu nghiệt, em có biết tôi đã kềm chế biết bao lâu không?
- Sempai, anh thật xấu xa.
Từng lời của cô đều mang theo sự nũng nịu chết người, không gã đàn ông nào có thể kháng cự được. Anh tiếp tục hôn cô, mãnh liệt, dồn dập hơn đòn thăm dò đầu tiên. Lần này cô không từ chối khi chàng trai đặt tay lên ngực mình.
Đang trong giai đoạn sôi trào phấn khích, bỗng nhiên cô gái mở to mắt kinh hoảng. Anh ta không hiểu chuyện gì, vội vàng tách khỏi môi cô. Bỗng nhiên cơ thể anh bị giật mạnh một cú, cả thân người bay vội qua không trung. Anh nghe cô gái rú dài những tiếng la thống thiết. Mặc dù trời tối đen, không ánh đèn, nhưng chẳng hiểu sao anh lại nhìn thấy những dòng chất lỏng đỏ sậm bay lơ lửng quanh mình. Một khoảnh khắc không gian như ngừng đọng, chàng trai bơi giữa không trung, xung quanh ngập tràn máu tươi.
“Ở đâu ra vậy?” Anh mơ hồ thắc mắc.
Ý nghĩ vụt nhanh như xẹt điện, thời điểm thân người chàng trai tiếp đất cũng nhanh không kém. Trước khi chìm vào bóng tối, anh phát hiện ra giữa người mình là một lỗ trống toang hoác.
Chàng sinh viên không kịp nhận ra vì sao mình chết. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Kể cả sự hoạt động não bộ vượt mức trước khi chết cũng không giúp gì được. Loé lên, vụt tắt, rồi tất cả chỉ là những tiếng thét dài như tàu hoả của cô gái.
“Đáng ghét, chỉ còn một chút nữa thôi!” Đôi mắt chàng trai mở trừng trừng đầy căm tức.
Cô đã nhìn thấy bóng đen bước ra khỏi gốc cây phía sau lưng bạn trai. Thứ đó vừa giống người nhưng lại không phải người. Vươn lên cao khoảng hai mét, kẻ đáng sợ có tướng đi gù gù như một con tinh tinh. Cô cứng người kinh hãi, hai hàm răng dính chặt vào nhau, không thể la lên tiếng nào. Bàn tay của bóng đen giơ lên, ánh sáng trăng lấp lánh trên những chiếc vuốt nhọn như lưỡi dao vừa mài bén. Bạn trai cô không hề nhận ra chuyện gì khi năm chiếc vuốt cắm phậm xuống lưng anh ta, xuyên ra tới đằng bụng.
Cô hét lên hãi hùng lúc máu chảy xối xả xuống người mình. Bóng đen nhấc anh lên dễ dàng như đó chỉ là một con búp bê giẻ rách. Anh bị liệng qua một bên, nhanh chóng rơi bịch xuống gốc cây gần đó. Cô tiếp tục hét đến khản tiếng, hai chân vùng vẫy chuẩn bị chạy trốn. Nhưng sự kinh hoàng tột độ như những thanh gim, đính cô dính chặt vào mặt đất.
Gió bỗng thổi mạnh, xua tan đám mây đang che kín mặt trăng. Xuyên qua tàng lá của khu rừng, chút ánh sáng bàng bạc giúp cô nhìn rõ dung mạo kẻ sát nhân. Da hắn tái mét như sáp đang chảy xệ khi hơ qua lửa. Chiếc mũi nhô cao về phía trước khiến các cơ mặt bị kéo giãn, độc ác hệt loài chuột. Hàm răng mở to, lởm chởm tam giác như chiếc máy nghiền có thể cắn nát mọi thứ. Không biết vì sao cô có cảm tưởng ác ma đang cười. Hắn đang nhấm nháp nỗi sợ hãi của cô như người ta ăn món khai vị.
Cánh tay cô chòi tới trong nỗ lực chạy trốn. Ác ma tiếp tục tiến đến gần, để toàn bộ luồng sáng trăng chiếu rọi khắp người mình. Có thể hắn là người, hay ít ra đã từng là người. Chiếc áo khoát nâu sẫm cùng sơ mi ca rô bên trong nhìn rất giống kiểu thời trang thông dụng của sinh viên. Tuy nhiên, hai bàn tay của ác ma to như ki hốt rác, và tua tủa móng vuốt dính đầy máu. Hắn mặc quần ka ki cà phê sữa, không mang giày vì chẳng có thứ gì vừa được với chi sau của một con sói.
- Không … không … không … – Cô sinh viên tiếp tục la lên khi những chiếc vuốt tiến thẳng về phía mình.
Bỗng có tiếng hét từ phía xa vang tới, đồng thời rừng cây cũng lay động xào xạc. Có ai đó đang đến gần phá dỡ buổi đi săn của ác ma.
- Âm thanh ở gần đây thôi. – Giọng nữ khẩn trương nói.
- Chết tiệt, sao ban đêm không ở trong ký túc xá, mà chui vào rừng cây sau trường thế này, bọn sinh viên khốn khiếp! – Giọng nam tức giận chửi rủa.
Nhanh như chim cắt, gã quái vật lập tức tóm lấy cô gái đang trườn trên mặt đất. Cô ráng hét thêm vài tiếng để những người đang đến biết được vị trí của mình. Lẽ ra ác ma có thể tóm lấy đầu cô rồi bóp vỡ như một quả trứng. Nhưng tôn giáo của y không cho phép giết người trước khi đọc xong kinh Hiến Sinh. Thậm chí ăn thịt một kẻ không có khắc dấu thánh cũng là báng bổ thần linh. Sao con cái của Kato lại có thể no bụng trước khi dâng đồ ăn lên cho cha mẹ.
Cô gái ngay lập tức ngất sau khi bị đập mạnh vào bụng. Ác ma phóng vọt đi, nhẹ nhàng hơn vẻ ngoài đồ sộ của mình. Bản năng của con thú sau khi săn chính là giấu nhẹm con mồi. Nhiều thịt quá thì làm sao ăn cho hết. Quy trình biến đổi đã sắp kết thúc rồi, y không cần thêm máu người.
William phóng vọt qua bụi rậm, cảnh giác nhìn xung quanh. Anh nhanh chóng phát hiện xác người nằm bên gốc cây. Cả cơ thể chàng trai dường như đã gãy nát sau cú va chạm mạnh. Những khúc xương chòi ra khỏi cơ thể biến anh ta thành một đống nhàu nhĩ đáng sợ. Máu chảy ra lênh lánh, thấm ướt hết cả vạt cỏ xung quanh. Mùi tanh tưởi bốc lên lợm giọng, khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Wendy cũng vừa vọt tới gần sát bên đàn anh. Cô không rõ vì sao William lại có thể di chuyển nhanh đến vậy trong bóng tối. Chỉ dựa vào tiếng kêu cứu mà chạy, Wendy đã mấy lần xém té lộn cổ khi cố băng qua rừng.
Đêm nay bọn họ gần như đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Khi bầu trời vừa sụp tối, William và Wendy bắt đầu sục sạo khắp ký túc xá. Khác với ban sáng, lúc này họ hành động kín đáo, tránh mọi ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Nếu chỉ là án mất tích, người ta đã không gọi đến SNH. Ngoài bảng báo cáo của cảnh sát địa phương, William còn nhận được hồ sơ bí mật bên trinh sát. Họ nhặt được xương người trong đống phân của một con thú hoang. Những lóng tay cùng chiếc nhẫn mang huy hiệu trường đại học Tây Đô là biển chỉ đường rõ ràng nhất. Lúc William ở trong phòng sếp lớn chẳng phải nịnh nọt hay bàn về vấn đề thăng chức của anh ta.
“Trong thành phố không có thú lớn như hổ, báo, sư tử. Thậm chí sói hoang cũng đã biến mất mấy chục năm nay rồi. Thứ có thể ăn thịt người thì không thể nhỏ hơn con chó được. Những vụ án bí hiểm không lời giải thế này đưa chúng ta phụ trách là đúng nhất.” Sếp tổng của SNH ném cho William chiếc máy cầm tay lưu giữ toàn bộ chi tiết vụ án. “Dẫn cái đuôi của cậu đi điều tra vụ này, mấy tổ khác đều bận hết rồi.”
Chỉ có Wendy thiếu kinh nghiệm mới xem thường những nhân viên của SNH. Toàn bộ tổ chức này đều là những tinh anh được tuyển chọn từ ngành cảnh sát và bên quân đội chính quy. Mỗi người bọn họ đều là thanh tra xuất sắc, đồng thời cũng là một chiến binh dày dạng kinh nghiệm. Đặc biệt trong số họ, người có thành tích phá án đáng kinh ngạc nhất chính là đặc vụ Lý Nam Cường.
Sau khi chạm vào xác chết, William lập tức bỏ đi.
- Sao vậy anh? Chúng ta còn chưa thu được manh mối gì. – Wendy ngăn tiền bối lại.
- Giọng hét lúc nãy là nữ. Vẫn còn một nạn nhân khác, có lẽ đã bị bắt. – Giọng anh nghe rất quyết liệt.
- Anh giỏi phân biệt tiếng phụ nữ nhỉ. – Wendy châm chọc.
- Đây là vấn đề tính mạng con người. – William quắc mắt nhìn Wendy.
Trước khi cô kịp nói gì chống chế thì tiền bối lại vụt chạy đi mất. Wendy vội vã đuổi theo, không tin rằng mình thua kém anh ta. Hai tay cô cầm súng, mũi hướng xuống đất, từng bước đều chính xác theo kỹ thuật đã được huấn luyện. William chạy phía trước như một một kẻ ngoại đạo, thậm chí còn quên lôi súng của mình ra.
Đối tượng là một kẻ nguy hiểm, có sức khoẻ tốt mới vác người chạy đi nhanh như vậy. Mà không chừng còn có thêm tòng phạm hỗ trợ y, nên không thể coi thường. Cứ cái kiểu đuổi theo như William sẽ có ngày gặp nạn do bất cẩn. Wendy mím môi, căng thẳng cảnh giác thay cho phần của tiền bối.
Cô không biết vì sao William chạy mãi về một hướng mà không hề phân vân tìm kiếm dấu vết. Chẳng còn tiếng la hét nào, lấy gì định hướng khi đuổi theo.
- Tiền bối, chúng ta chạy theo cái gì vậy? – Wendy cố khua chân nhanh hơn, đuổi kịp người trước mặt.
- Mùi máu, em không nghe à? – Willam trả lời ngắn gọn. – Mà trong khi chạy đừng nói nhiều, coi chừng hụt hơi.
Wendy muốn trả lời “Anh có hụt hơi thì em vẫn còn khoẻ chán”, nhưng buồng phổi của cô không cho phép. William lại tiếp tục tăng tốc như thể anh ta là một con báo đầu thai.
“Vì cớ gì mỗi lần kiểm tra, thành tích của anh đều kém thế?” Lại thêm một câu hỏi của Wendy chưa nhận được lời giải đáp thích hợp.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy tay phải của William giơ cao ra hiệu phải tránh đi. Tuy thắc mắc nhưng Wendy vẫn tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh. Một bóng đen từ trên cao phóng ào xuống ngay chỗ William vừa đứng. Cô có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ loé lên từ hình dáng khổng lồ đè trên người tiền bối. Wendy không hề do dự khi bóp cò súng.
Chương 4: Vài phút ác mộng
Trong bóng đêm ảm đảm, đôi mắt của quái vật rực lên màu đỏ ma mị, cứ như thể hai hòn than cháy đang bay lơ lửng giữa không trung. Wendy không nhìn rõ hình dáng của kẻ đã tấn công William, nhưng cô biết không thể tự tiện giết chóc bừa bãi được. Wendy hơi nhích súng sang bên cạnh, bắn vào vị trí cơ thể của nghi phạm.
Tiếng súng nổ vang lên, xé toang đêm hè yên tĩnh. Bỗng nhiên cơ thể ấy chồm dậy, vươn lên cao, mỗi lúc một cao hơn mức mà Wendy có thể tượng tượng ra. “Có khi hơn hai mét …” Cô hơi e dè.
Wendy lại tiếp tục nhắm bắn vào vai nghi phạm. Nhưng trước khi chạm vào mục tiêu, viên đạn bỗng biến mất trong một tia lửa nháng. Tiếng keng để lại là âm thanh kim loại va chạm vào nhau. Khi Wendy tiếp tục bóp cò, thứ vũ khí như năm lưỡi kiếm của y nhanh chóng chặn được đường đạn. Cô chưa từng đối đầu với loại tội phạm khủng khiếp cỡ này, chưa từng nghĩ có kẻ sẽ chặn được đạn chỉ bằng vũ khí lạnh.
- Tránh ra mau. – Tiếng tiền bối hét lên.
Bóng đen khổng lồ kia chuyển động mạnh, trong chớp mắt đã phóng vọt khỏi vị trí của mình, lao thẳng đến chỗ Wendy. Cô nhoài mình lăn qua một bên, nghe tiếng cây khô gãy răng rắc sau đòn tấn công mạnh như xe tải húc. Adrenalin khiến trái tim Wendy nện mạnh từng hồi tức nghẹt. Cô đã nhìn thấy rõ gương mặt của y rồi, một con quỷ chuột khổng lồ.
Hai bên nhìn thẳng vào nhau. Đôi mắt đỏ như khoá chặt Wendy ghim xuống đất. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, “Thôi, tiêu rồi!”
Thứ mà Wendy tưởng vũ khí thì ra bộ móng vuốt sắc như dao cạo. Chúng giơ lên cao, tát ngang, đã tạo thành một lỗ hổng khủng khiếp trên thân cây. William đã kịp xô quái vật ra chỗ khác, ngay lúc y muốn giết đồng đội của anh. Cả hai nhào vào nhau, tạo thành một đống lộn xộn thật khó phân biệt lúc trời tối. Tất cả chỉ còn lại tiếng vật lộn, gầm rú và cào xé.
Wendy bật dậy, thoát khỏi đòn thôi miên của quái vật. Có một chút rủn rẩy khi cô nhớ lại bản thân đã ngồi yên mà chờ bị giết thế nào. Wendy nghiến răng, sôi trào tức giận. “Cuối cùng cũng gặp được quái vật thực sự. Điều đó có nghĩa là mình không cần phải nương tay.”
Khi Wendy nhấc súng bóp cò, tưởng chừng cô chưa kịp suy nghĩ, nhưng thực tế đường đạn và sức phá hoại của nó đã sớm nằm trong đầu nữ đặc vụ rồi.
Đoàng!!! Viên đạn như một vì sao băng, bỏ lại nòng súng còn bốc khói do chấn động từ thuốc nổ, rít gào bắn đi. Nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc của William, nó sượt qua vành tai anh ta, hiên ngang chặn đứng chiếc răng nanh hung ác đang khép lại của con quái vật.
Bốp. Con quái vật đang vồ xuống chợt bật ngửa đầu ra đằng sau, phần da mồm bị rách bắn ra vài giọt máu đỏ chót, bốc khói nghi ngút. Viên đạn không thể tiến sâu vào thêm, vừa tiếp xúc với dịch thể đỏ trong người quái vật nó đã bị ăn mòn triệt để. “Còn nhanh hơn bắn vào một lò dung nham.” William xoa xoa vành tai vẫn còn nguyên vẹn của mình. Anh nghiến răng thực hiện một cú bổ gót cự li gần, đá tung bộ hàm đồ sộ của quái vật, sau đó nhanh chóng lùi ra sau.
Giống cây tre bị người ta uốn cong rồi đột ngột thả ra, con quái vật bật ngược lại như thể xương sống nó đàn hồi hơn cả cao su hay nhựa dẻo. Nhanh như chớp, hai tay nó vỗ vào nhau, hệt lúc người ta đập ruồi, để lại một tiếng vang lớn như pháo nổ, gió sinh ra thổi tung bay lớp áo khoác ngoài của William. Nếu anh không kịp lùi lại, bị hai bộ vuốt to lớn kia đập vào, chỉ sợ giờ này đã nát bét như đậu hũ, đảm bảo xương thịt tung tóe theo đúng nghĩa đen.
Một đòn không đắc thủ, sự kiêu ngạo trong quái thú đã được kích phát, nó gầm lên một tiếng dữ tợn rồi lại chồm tới như tên bắn. Nhưng đúng lúc này, Wendy lại nổ súng can thiệp. Viên đạn xé gió lao đi, tinh chuẩn cực độ, nhắm vào hạ bộ của con quái, thổi bay vài ngón chân của nó. Chân con thú giống như chân sói, cần phải có những ngón chân nhỏ để làm điểm tựa mỗi lần bật lên. Một viên đạn này rất hiểm, cắt đứt phần trọng tâm lấy lực của nó. Con thú lập tức mất đà, ngã lăn ra đất vài vòng, đụng gãy một thân cây lớn mới lồm cồm chống tay định bò dậy.
Đoàng!!! Wendy không để nó có chút thời gian nghỉ ngơi nào. Cặp mắt lạnh lùng khẽ chuyển, đầu óc căng ra tính toán. Ngay khi con thú vừa ngẩng lên, viên đạn tiếp theo thổi tung vài nhúm lông mao giữa trán nó. Bản năng của thú vật thật thần kỳ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, dường như cơ thể quái vật hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, cổ nó mạnh mẽ bẻ sang, viên đạn lập tức chệch đi vài phân, chỉ có thể ngậm ngùi bắn tan một bên tai.
Nữ đặc vụ không thể ngờ viên đạn tất sát mình bắn ra lại có thể né được. Phản xạ trong lúc nguy cấp của con thú đã cao hơn tốc độ bay của viên đạn, đúng là không còn gì để nói. Nhưng cô chỉ nheo mắt ngắm tiếp, cánh tay vẫn thẳng tắp, lạnh lùng bóp cò súng.
Khi rút súng ra, Wendy như biến thành một người khác, lãnh khốc hơn, vô tình hơn. Mỗi viên đạn đều vô cùng hiểm ác, giống như không giết chết đối thủ thì sẽ không bỏ qua. Trên thực tế đã có ba vụ án hung thủ chống cự đã bị cô bắn bể gáo nát sọ, đau khổ đi vào nhà xác. Bởi vậy Wendy mới chỉ được mạng danh thực tập sinh trong SNH. Ở cô thiếu sự trầm ổn, bình tĩnh vốn có của các lão binh. Wendy chỉ ham muốn mãnh liệt dùng tài năng bắn súng tài tình của mình tiễn người khác đến địa phủ thôi.
Lại một viên đạn nữa bắn ra, con quái vật đã thông minh hơn, dùng hai tay ôm lấy đầu, cả người giống như một khối khép kín, lao về phía Wendy, William không có khả năng phản kháng đã bị nó vứt ra ngoài tầm mắt. Mục tiêu nguy hiểm nhất cần thanh trừ chính là cô gái đang lạnh lùng giương súng kia.
Bụp. Viên đạn bắn vào tay con quái thú, gim sâu vào được năm xăn ti mét thì bị máu nóng của nó làm cho tan chảy. Nhưng chưa hết, ngay khi viên đạn này vừa tan chảy hết, viên đạn tiếp theo cũng đã bắn tới găm vào cùng một vị trí. Cánh tay to lớn của con quái vật đang che đầu lập tức bị đục thủng, viên đạn cuối cùng chuẩn xác xuyên qua lỗ thủng ấy, lại nhắm tới thái dương con quái. Cơn đau khiến cánh tay của nó run lên bần bật, vừa hay đổi hướng viên đạn. Wendy chỉ có thể bắn rách khóe mắt của nó.
Lúc này gương mặt giống như sói càng thêm dữ tợn vì con mắt bị rách khóe giống như muốn lồi ra, gân máu lộ rõ, càng thêm vẻ điên cuồng. Wendy đã bắn hết cả băng đạn. Cô nhanh chóng bật khoá mở, thay đạn với một tốc độ thật kinh hồn. Nếu băng đạn này không kết liễu được con quái, người nằm lại đây chắc chắn là cô. Với sức lực dễ dàng ném bay một người trưởng thành, để quái vật tiếp cận được thì với bất cứ ai cũng là một tràng tai nạn. Bộ vuốt sắc bén thô ráp kia chỉ cần vung nhẹ qua là dư sức chém Wendy thành hai nửa.
Sự lựa chọn tốt nhất là nên chạy trốn, nhưng Wendy hình như không hề có khái niệm này. Chỉ trong một nhịp thở sâu, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vài mét. Mùi máu tanh tưởi đã xộc vào óc Wendy từ lúc nào. Súng trên tay vẫn giương thẳng, cô nín thở chờ đợi cho một kích cuối cùng.
- Đủ rồi!
Đột nhiên có bóng người chắn giữa hai đối thủ, một tay xô Wendy ra xa, một tay khéo léo tiếp lấy móng vuốt chưa giương lên hết cỡ của con quái kéo mạnh về phía sau, đồng thời gạt chân trụ của nó. Con quái vật đang hăm hở xông lên đột ngột bị chuyển hướng, lộn nhào một vòng trên không đẹp mắt, trước khi bị ấn dán xuống mặt đất, để lại một hồi cát bụi và lá cây tung bay. Nó gầm lên dữ dội, vung mạnh tay, hất tung người đang muốn bẻ gãy khớp vai mình, lại lần nữa nhào tới.
“Ôi, đúng là quái vật, người thường sau cú đó không nằm ba tháng thì đừng mong đứng lên.” William thầm than, nhanh nhẹn hụp người xuống né tránh một trảo quạt tới của con vật. Gió lốc mạnh đến nổi thổi anh nghiêng ngả, tóc trên đầu giống như vừa bị lột mất. William vừa ngồi xổm xuống, chân phải đã đá thẳng vào đúng phần chân trụ bị thương của con quái, khiến nó mất đà hơi chúi người về phía trước. Anh nhanh nhẹn bật thẳng người dậy, tung ra một cú móc hàm tiêu chuẩn.
Bốp. William có cảm giác như mình vừa đấm vào một cục sắt, bàn tay đỏ lên vì va chạm quá mạnh mẽ. Ma sát làm lớp da tay tróc ra, chảy máu. Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, nhân lúc con quái còn choáng váng, anh xoay người, thúc mạnh cùi chỏ vào vùng xương ức của nó, chỉ để lại một tiếng động trầm đục. Cả người con quái gần như bị đánh gập vào, nhưng không có vẻ bị thương nặng. William tự biết sức của mình, một đòn này đã dùng toàn lực, kể cả tảng đá cũng nên nứt ra rồi. Nào ngờ con quái tuy có bị hụp người xuống, nhưng vừa hay bộ mặt chuột dừng lại song song trước tầm nhìn của William. Con quái vật nhanh như chớp táp tới.
Crop … Cổ áo William bị cắn tan tành, da lông trên người anh dựng đứng lên hết cả. “Diêm vương mỉm cười sao mà thân thiện thế.” William muốn nhanh chóng lùi về, lại đau khổ phát hiện ra một tay của mình đã bị con quái vật nắm lấy từ lúc nào. Nó bóp mạnh đến nỗi xương tay trải qua bao năm tháng rèn luyện của anh sắp sửa giống như đất sét, mặc người nhào nặn tùy thích. Quái vật giương cao cần cổ, chuẩn bị cắn xuống. Nhưng nó lại đột ngột lôi bật William lên khỏi mặt đất, chắn trước người.
Đoàng. Ở cách đó không xa, Wendy đã lại nổ súng. Cô đâu ngờ một viên đạn nhắm thẳng vào mắt quái vật lại bắn trúng bụng tiền bối của mình. Nhìn thấy máu William bắn ra tung tóe giữa trời đêm, cùng ánh mắt giễu cợt của con thú, cô thoáng ngây ra một chút.
Con quái vật thấy vậy gầm lên một tiếng dữ tợn, nó quăng mạnh William về phía Wendy, hai người va vào nhau, lăn lông lốc túi bụi, đến khi đụng vào một gốc cây cổ thụ mới dừng lại. Wendy phun ra một ngụm máu tươi. William đột ngột bay tới giống như một xe tăng hạng nặng, nếu cô không kịp nhảy về phía sau để giảm bớt lực đẩy, chỉ sợ hai người đã thành hai cái xác rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, con quái vật đã biến mất. Vườn sau trường lại yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ đè lên ánh đèn đường êm dịu. Gió thổi, cỏ lay, những phiến lá bay bay, tiếng áo phơi ngoài ban công phần phật, giống như chưa từng có gì xảy ra. Nếu không phải gần đó còn một cái xác quặc quẹo không ra hình người, mọi thứ giống như chỉ là một giấc mơ. Cơn ác mộng kéo dài chưa tới ba phút, nhưng cực kỳ kinh hoàng.
Wendy sợ hãi chạm vào người William.
- Tiền bối, tiền bối! Anh có sao không?
Máu càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.
Bigone 135 - Game Bài Đại Chiến
Giải trí đa phương tiện, với các trò chơi đầy may rủi, đưa bạn làm ông Hoàng trên Mobile....
Tải miễn phí( Java, Ios , Apk, Jad )
|