Tớbấtchấp...chỉcầncậu
Tớ bất chấp...chỉ cần cậu
Đã bảo là hai người không có duyên rồi mà! Hai cậu bất chấp...lại ra kết cục này!
***
Tôi năm nay lên lớp 11, bây giờ là hè lớp 10 – thời gian thoải mái vui chơi. Hè năm nào gia đình tôi cũng về quê tắm biển vì quê tôi ở thành phố Vinh, Nghệ An.
Trong những ngày ở quê, tôi thường dậy sớm ngắm bình minh và chiều tối lại ngắm hoàng hôn trên biển. Như đã thành một thói quen, hôm nay tôi ra biển ngắm hoàng hôn. Mỗi lần dạo bước trên cát mịn, tắm trong những tia nắng cuối ngày, tôi lại cảm thấy thật hạnh phúc. Tứ bé đến lớn, tôi chẳng phải trải qua chuyện gì đau buồn, mọi việc đều suôn sẻ mặc dù không phải quá tuyệt vời. Cũng chẳng sao! Nhưng tôi đâu biết rằng mình sắp phải trải qua một việc đau buồn, không suôn sẻ mà tôi nhớ suốt đời.
Tôi dừng bước, trước mặt tôi, một người con trai cao cao, hai tay đút túi quần, đang đứng hướng về phía biển. Đó là bạn cùng lớp tôi! Cậu ấy tên Phạm Văn Lực. Cậu có khuôn mặt ưa nhìn, học tốt mặc dù không quá giỏi, cao hơn tôi một cái đầu. Bình thường trong lớp tôi chẳng mấy khi nói chuyện với Lực.
- Ê! Lực!
Tôi đập nhẹ vào vai Lực. Cậu quay đầu lại, khuôn mặt ngạc nhiên lộ rõ.
- Trang...sao cậu...
- Đi du lịch à? Ở đây đẹp lắm!
Tôi nhân tiện "quảng cáo" cho quê nhà luôn.
- Không!
Cậu ấy lắc lắc đầu.
- Hả?
- Đây là quê tớ.
Cái gì??????
- Nhưng... đây là quê tớ...
Tôi nhăn mặt.
- Ừ! Thì sao?
À ừ nhỉ! Thì sao? Chẳng qua là đồng hương thôi mà! Kệ đi!
- Chẳng sao!
Tôi cười xòa. Ánh hoàng hôn đỏ au in bóng hai chúng tôi trên nền cát mịn. Tôi cùng cậu ấy đi dạo trên bãi biển, cùng ngắm cảnh mặt trời từ từ khuất dưới mặt biển. Cảnh đẹp này tôi và cậu ấy có lẽ đã nhìn vô số lần nhưng hôm nay, tôi có một cảm giác mới lạ mà vẫn thân quen. Sao vậy nhỉ?
***
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học hè ở trường. Tôi tung tăng đi bộ đến trường, nghỉ lâu quá thấy nhớ nhớ rồi nên đi học tôi rất vui. Mát thật! Không khí buổi sáng thật là tuyệt! Hi hi!
- Trang!
Có tiếng gọi tôi từ phía sau.
- Hello!
Tôi quay đầu lại, là Lực.
- Đi bộ à? Lên đây tớ đèo!
Cậu ấy đỗ xe đạp trước mặt tôi, rất tốt bụng bảo tôi lên xe.
- Ủa? Cậu đi đường này à?
Tôi có bao giờ thấy cậu ấy trên đường đi học đâu nhỉ? Hôm nào tôi cũng đi bộ đến trường mà có gặp Lực đâu?
- À...không! Hôm nay tớ nổi hứng đi đường khác đi học ấy mà.
- Ừ!
Tôi không nghi ngờ gì, lập tức leo lên yên sau xe đạp ngồi.
Đến trường, tôi ôm chầm lấy con bạn thân xa cách lâu ngày. Nó vui vẻ khoe tôi mùa hè của nó. Nào là học bơi, học võ, đi biển, làm vòng tay,...Nó thích thật! Tôi thì hè chỉ có về quê! Hết! Chán chết đi! Bạn thân của tôi tên là Ngân. Nó cực kì tò mò, lúc nào cũng thích tìm hiểu cái này cái nọ. Nó vừa học được bói toán thế là cứ nằng nặc đòi bói cho tôi. Tôi thì chẳng vấn đề gì.
- Bây giờ cậu bói về cái gì?
Nó tươi cười hỏi tôi vẻ hào hứng.
- Cậu bói gì cũng được! Chắc tớ không đen quá đâu!
- Ok! Thế thì bói tình duyên đi! Cậu muốn xem duyên của cậu với ai?
- Thằng ngồi cạnh thử xem!
Thế là Ngân lon ton đi hỏi ngày sinh của bạn ngồi cạnh tôi. Sau một hồi tính toán, nó đưa ra kết luận:
- Cậu với nó lấy nhau thì sẽ không có con nhưng tiền bạc thì tiêu không hết, nhà lầu xe hơi chẳng thiếu thứ gì.
- Thế cơ à?
Tôi thích thú ngó vào cái quyển nháp nó vừa viết nhưng chẳng hiểu gì cả.
- Cậu thử thằng Lực xem nào?
Tôi giả bộ chỉ bừa.
- Ờ! Để tớ đi hỏi ngày sinh!
Ngân lại tiếp tục nhiệm vụ cao cả của nó nhưng mà không cần mệt thế. Tôi kéo nó lại!
- Không phải hỏi! Nó sinh ngày x tháng x.
- Thế à? Sao cậu biết thế?
Ngân tròn mắt nhìn tôi.
- Tại vì nó cùng quê với tớ.
Điều này thật sự là tôi cuống quá nói bừa. Thật sự thì cùng quê cũng chẳng liên quan nhưng mà may là Ngân vẫn gật gù ngồi bói tiếp cho tôi.
- Cậu với Lực không có duyên.
Nó chốt lại một câu rất chắc chắn.
- Ơ? Tại sao?
Tôi ngẩn người.
- Thì cậu với nó không con cái, không nhà cửa, không tiền của, không xe cộ,...tóm lại là cái gì cũng không. Cho nên hai người không có duyên.
Nó trả lời tỉnh bơ, rất tự tin.
- Tức là tớ mà lấy Lực thì sẽ không có cái gì đúng không?
- Ơ hay? Đã không có duyên rồi mà! Không thể lấy nhau được.
Thật sao? Chắc không phải đâu chứ? Mấy trò bói toán này sao tin được? Vớ vẩn!
- Cậu bói chuẩn không đấy?
- Làm sao tớ biết được? Chuyện tương lai mà!
Trong lòng tôi dường như thở phào một cái. Tuy rất nhỏ nhặt nhưng có cái gì đó đang dần dần đổi thay. Tôi vẫn chưa kịp nắm bắt. Thôi cứ từ từ vậy!
***
Cây hoa sữa trước cửa lớp tôi đã bắt đầu tỏa ra hương thơm dịu dàng vấn vít, mang lại cảm giác dễ chịu. Tôi đang ngồi nói chuyện với Ngân thì Lực đi qua chỗ tôi. Tôi có chút để ý nhưng cũng chỉ thầm để ý chứ ngoài mặt thì tảng lờ.
- Này cậu ăn sáng chưa?
Chẳng ngờ cậu ấy dừng lại và hỏi tôi một câu "dễ khiến người khác hiểu lầm". Mà chẳng cần nói đâu xa, ngay trước mặt tôi là một đứa chuyên gia suy diễn đây.
- Sao cậu...lại hỏi thế?
Tôi hỏi.
- Cậu ăn chưa tớ đi mua cho.
Hả? Tự dưng hôm nay lại có người quan tâm tôi thế nhỉ?
- Tại sao cậu lại mua đồ ăn cho Trang?
Ngân thắc mắc. Nó nheo nheo mắt nhìn Lực đầy nghi hoặc.
- Liên quan quá ha?
Cậu ấy nhíu mày, có vẻ không vừa ý với Ngân.
- Sao không liên quan?
Ngân vênh mặt lên, giọng đã có chút bực mình.
- Thôi hai người. Chuyện bé xé ra to!
Tôi can.
- Tớ ăn rồi!
Tôi nói với Lực rồi khẽ cười một cái. Thực ra là tôi đã ăn uống gì đâu nhưng bây giờ mà được Lực mua đồ ăn cho thì vừa bị Ngân giảng đạo vừa bị người khác nói này nói nọ. Nên thôi!
- Ừ...
Cậu ấy dường như muốn nói gì nữa nhưng lại thôi.
- Xong rồi đấy! Đi về chỗ đi! Cậu còn đứng đây làm cái gì?
Ngân lườm một cái. Lực tỏ vẻ tức tối nhưng cũng không nói lại mà đi về chỗ.
- Cậu làm sao thế? Lực có làm gì cậu đâu?
Tôi bất lực với con bạn thân, sao nó hôm nay lại có vẻ cáu gắt thế nhỉ?
- Tự dưng hôm nay tớ cứ quên quên cái gì nên đang khó chịu. Mà cậu ta ra vẻ với tớ trước đấy chứ. Bực mình!
Nó nhăn nhăn mặt, bất bình phản bác tôi.
- Cái này...quà của cậu!
Cậu ấy một lần nữa xuất hiện trước bàn tôi kèm theo một hộp quà nhỏ.
- Quà? Sao...
Tôi mở to mắt nhìn Lực. Tôi bây giờ mới cảm thấy mình quên quên cái gì giống Ngân.
- Ngân ơi! Hôm nay ngày bao nhiêu?
Tôi vô thức hỏi Ngân mà quên là nó mù tịt ngày giờ.
- Không nhớ! Nhưng nhìn thế này là biết hôm nay sinh nhật cậu.
Không nhớ? Thế mà lại bảo là sinh nhật tôi? Tôi thật sự rất muốn cốc đầu nó một cái. Bạn với bè! Đến sinh nhật tôi nó cũng không nhớ nữa. Nhưng không thể trách nó được. Tôi còn chẳng nhớ cơ mà! Ờ! Tôi cũng không nhớ! Thế mà Lực lại nhớ!
- Sinh nhật vui vẻ!
Cậu ấy cười nhẹ nhàng ấm áp. Cậu ấy không có khuôn mặt đẹp như những hot boy vạn người mê, nụ cười ấy không tỏa nắng chói mắt, cũng chẳng đẹp như tranh vẽ nhưng đối với tôi, khuôn mặt này, nụ cười này từ lúc nào trở nên đặc biệt đến thế? Tôi không hiểu! Mà cũng chẳng buồn tìm hiểu! Tôi không tò mò như Ngân! Để nó tự nhiên đi!
- Cảm ơn cậu!
- Lực tốt thật đấy!
Ngân! Cái đồ hỉ nộ vô thường!
***
Tiết trời sắp vào đông chưa quá lạnh nên bình thường tôi chỉ mặc một cái áo đồng phục dài tay và khoác áo là đủ. Hôm nay tôi dậy muộn, suýt thì muộn học. Tôi phải gấp rút chạy thục mạng đến trường mới may vẫn kịp.
- Cậu đến rồi à? Cứ tưởng cậu nghỉ chứ!
Lực thấy tôi đến thì lo lắng chạy ra đón tôi rồi hỏi vẻ quan tâm. Dạo này tôi và cậu ấy rất tự nhiên hành động theo cảm xúc vì Ngân – cái trướng ngại vật lớn nhất – đã chấp thuận Lực rồi. Hôm sinh nhật tôi, cậu ấy nhớ nên giúp Ngân giải tỏa sự khó chịu vì "quên quên cái gì".
- Hì! Tại tớ ngủ quên ý mà! Cũng may chưa muộn!
Tôi đi song song với cậu ấy vào lớp.
- Sao cậu không mặc áo khoác?
Hả? Bây giờ tôi mới để ý tôi chỉ mặc mỗi áo đồng phục lại còn ngắn tay. Thôi chết! Tí nữa ngồi học lạnh lắm!
- Này! Cậu mặc áo tớ đi!
Cậu ấy đưa tôi áo khoác đồng phục của cậu ấy, vẻ mặt rất chân thành. Nhưng nó cứ giống trong phim ý nhỉ! Tôi thì không thích phim tình cảm!
- Thôi áo cậu mà! Cũng có lạnh lắm đâu!
Sao tôi cứ thấy trái lòng mình thế nào ấy? Nhưng biết sao được, phải giữ thể diện một chút chứ!
- Mặc vào! Không nói nhiều!
Lực nói như ra lệnh rồi tự tay khoác áo lên vai tôi. Thôi kệ! Giống trong phim thì cũng có sao đâu? Tôi cứ thấy vui vui!
Giờ ra chơi...
Ngân sang bàn tôi ngồi buôn chuyện. Nhìn thấy tôi khoác áo của Lực thì cười cười rồi trêu tôi.
- Tớ đã bảo rồi, hai người không có duyên đâu! Khổ lắm!
Tôi lườm nó.
- Không có duyên thì sao? Tớ bất chấp...
Lực đi đến, nghe thế thì ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười nói với Ngân.
- Chỉ cần cậu!
Tay tôi nằm gọn trong bàn tay ấm áp của ai kia. Cậu ấy nói rất nhỏ, rất khẽ, Ngân hoàn toàn không nghe thấy gì. Nhưng tôi thì nghe rất rõ!
- Hè năm nay, tớ rất mong chờ về quê.
Tôi cười, nói với Ngân.
- Tại sao?
Nó ngờ nghệch hỏi lại, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi biết có người đang cười tươi rói.
***
- Sao dạo này cậu lại tránh mặt tớ?
Lực đứng trước bàn tôi với Ngân đang ngồi, mắt nhìn tôi chằm chằm.
- Cậu lấy đâu ra cái tự tin đấy mà dám khẳng định như thế?
Tôi không tránh ánh mắt ấy, mặt không biểu cảm đáp lại. Khả năng diễn kịch của tôi đang tăng một cách chóng mặt. Kinh ngạc thật! Ngân ngồi bên cạnh tôi cúi gằm mặt.
- Tớ không hiểu! Cậu làm sao thế?
Cậu ấy lắc lắc đầu như thể để tự an ủi chính mình. Rồi hỏi tôi với sự trông đợi mong manh.
- Chẳng sao cả! Sao cậu lắm chuyện thế?
Tôi quắc mắt nhìn cậu ấy. Mắt Ngân đỏ hoe nhưng Lực không nhìn thấy. Cậu ấy thất thần rời bước về chỗ.
- Không có duyên...tớ bảo rồi mà...cậu bất chấp đi Lực...cho cậu biết mặt...tớ bảo rồi...đã bảo không có duyên rồi...
Ngân lầm bầm trong tiếng nức nở, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
- Tớ còn chưa khóc mà.
Tôi rất muốn nói gì đó an ủi Ngân nhưng bây giờ tôi mới là người cần được an ủi chứ nhỉ?
- Cậu đau đến mức không khóc được nữa rồi.
Ngân cắn môi, nói ra điều tôi không muốn chấp nhận.
- Có lẽ thế!
Tôi cười buồn.
- Cậu định thế nào?
- Còn mấy ngày thôi! Ngân về Nghệ An với tớ!
***
Hôm sau, tôi cùng Ngân đi xe khách về quê tôi. Ngân chẳng nói chuyện được mấy câu. Nó không khóc thì lại ngồi thẫn thờ. Chuyến về quê trước dự định này tôi chỉ bảo bố mẹ là tôi học hành căng thẳng, muốn về quê với ông bà mấy ngày.
- Tớ ra biển một chút!
Tôi báo với Ngân một tiếng. Tới giờ tôi ngắm hoàng hôn rồi.
- Ừ cậu đi cẩn thận!
Ngân buồn rầu dặn tôi.
Hôm nay tôi không đi dạo mà chỉ ngồi trên cát. Đang là mùa đông, bãi biển vắng tanh. Tôi lặng lẽ ngồi đó. Ánh hoàng hôn đỏ au in bóng tôi – chỉ mình tôi – trên nền cát mịn. Tôi khẽ nghiêng đầu, bờ vai quen thuộc xuất hiện. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp, thả lỏng người, ngả vào bờ vai của cậu ấy. Tôi tin tưởng cậu ấy vô điều kiện, chẳng chút do dự dựa vào nơi mà tôi an tâm nhất. Giây phút ấy, mãi mãi chúng tôi ngồi bên nhau, cùng ngắm hoàng hôn trên biển.
Tia nắng cuối ngày tắt ngấm, bóng dáng một cô gái đổ gục xuống nền cát.
***
Trời đã tối, chưa thấy Trang về, Ngân rất lo lắng. Ngân rất thương cô bạn thân này! Hai người mới học lớp 11, Trang lại còn rất thích Lực nữa. Thế mà hôm hai người đi chơi, Trang đột nhiên bị ngất. Ngân đưa bạn vào viện thì mới biết nó bị ung thư máu, đã giai đoạn cuối. Tại sao không ai biết chuyện này? Ngay cả bố mẹ Trang cũng không biết! Mà cái đứa vô tâm này lại càng chẳng hay. Vốn dĩ Ngân định giấu Trang nhưng hai người quá hiểu nhau rồi, Ngân chẳng thể giấu được. Ngân đi ra biển tìm Trang.
Tìm mãi, tìm mãi rồi cũng thấy bạn. Trang nằm trên cát, như vừa mất đi một điểm tựa chắc chắn nào nó mà đổ gục xuống. Trang nói đi ngắm hoàng hôn. Trời đã tối đen rồi, hết hoàng hôn từ lâu rồi. Bây giờ thì Ngân đã cảm nhận được thế nào là đau đến mức không thể khóc được. Bây giờ Ngân chỉ ao ước có thể khóc cho nhẹ nhõm.
Đêm nay không trăng, không sao, trời tối mịt mờ. Ngân nhìn trân trân vào Trang. Một cái bóng chậm rãi sượt qua Ngân, đi đến bên cạnh Trang đang nằm đó. Cái bóng cởi áo khoác đồng phục ra, đỡ Trang dậy rồi khoác lên vai Trang.
- Sao cậu lại nằm đây? Lạnh lắm!
Đã bảo là hai người không có duyên rồi mà! Hai cậu bất chấp...lại ra kết cục này! Ngân lẳng lặng cúi đầu.
12:53 AM
Hà Nội, ngày 1 tháng 8 năm 2014
Tái bút: Dùng wifi nhà cậu, viết cho cậu một truyện. Hai người không có duyên đâu đừng có cố nữa! Cậu đủ khổ rồi!