- Chuyển lời đến ông ta: Đừng nhúng tay vào chuyện này
- Vâng, chủ nhân cũng nhắn đến người: Ta sẽ đón xem kì tích
- Kris !!
Lin chạy về phía Kris, nhỏ đưa tay quệt mồ hôi, rồi nắm lấy tay Kris, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Tớ, có câu này..luôn muốn hỏi cậu
Kris xoay người đối diện với Lin, ánh mắt sâu thằm nhìn nhỏ
- Cậu..có hối hận không?
Kris hơi nhíu mày, mắt hướng nhìn nơi khác
- Không
- Không???
Lin mở to mắt lặp lại, nhỏ bắt đầu cảm thấy tức giận
- Sao ca…
- Nếu cứ hối hận về những việc đã xảy ra thì ngay cả mình cũng không cách nào tha thứ cho mình
Kris nói giọng nhàn nhạt đều đều, nhưng đâu đó nghe thoảng thấy 1 nỗi buồn vô hạn. Lin im bặt, nhìn Kris mà đau thay cho nó, nhỏ thả lỏng tay Kris, quay người bước đi che dấu tiếng thở dài bất lực
7 giờ tối, Phong được đưa vào phòng phẫu thuật
Khang, Lin và Mẫn Nhi lo lắng đứng ngồi không yên trên ghế, Kris nhìn vào phòng phẫu thuật, mắt nhắm hờ, miệng khẽ đếm
Lần kích tim thứ nhất
Tim của Phong đập chậm lại 1 nhịp, các bác sĩ nhanh chóng tim vào vị trí của tụ máu bầm. Một thứ dung dịch lỏng dần được truyền vào não của Phong, khiến cho tụ máu tan và loãng dần, nhưng tốc độ vô cùng chậm
Tim Phong tiếp tục đập chậm nhịp 2
Oxy lưu thông lên não ít dần khiến cho tụ máu tan càng chậm hơn. Vị bác sĩ chính căng thẳng quan sát khối máu, chúng đang kết dính lại chứ không tan ra nữa, tình hình vô cùng tệ. Cô y ta cầm máy kích tim, lo lắng nhìn điện tâm đồ, sẵn sàng lao vào khi nhận được cái gật đầu của bác sĩ
Sang nhịp thứ 3, máu không còn lưu thông lên não nữa. Vị bác sĩ liếc nhìn một hồi rồi nhanh chóng cầm lấy một kim tim không, cắm phập vào vị trí của cây kim chứa dịch lúc nãy, lần này, ông không truyền gì cả, mà hút tụ máu ngược vào trong ống tim. Các y tá kinh ngạc nhìn ông, nếu não không còn máu, bệnh nhân chắc chắn sẽ chết hoặc thành người thực vật
- Kích tim
Ông bác sĩ hô to. Ngay lập tức cô y tá lao vào kích tim cho Phong. Nhưng cơ thể Phong không hề có phản ứng
Tim đã ngừng đập được 5 giây
Nhưng họ vẫn không bỏ cuộc
10 giây trôi qua
Vẫn không có phản ứng nào
Tiếng bíp ngang phè của máy đo nhịp tim kêu lên thật đáng sợ
Cửa phòng phẫu thuật bật mở sau hơn 4 tiếng. 3 người kia lao nhanh đến, vây lấy vị bác sĩ
- Sao rồi bác sĩ???
- Thành công chứ????
- …..
Vị bác sĩ chầm chậm tháo chiếc khẩu trang ra, và ẩn sau đó, không phải là nụ cười
- Rất xin lỗi, nhưng…có thể, cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa
- Sao cơ??? Ông có nhầm không vậy?
Mẫn Nhi mắt mở to liên tục lắc vai ông bác sĩ tội nghiệp
- Thực sự chúng tôi đã cố hết sức rồi
- Tại sao Blue lại rơi vào tình trạng hôn mê?
- Trên thực tế tim còn đập là còn sống, nhưng tim cậu ấy vì đã ngưng đập trong hơn 10 giây nên đập chậm hơn tim của người bình thường 1 nhịp, khiến cho não của cậu ấy thiếu máu và rơi vào tình trạng “chết giả”. Kết quả là cậu ấy chìm vào hôn mê sâu. Tình trạng này nhất định không thể để kéo dài quá 12 tiếng, vì khi đó, não sẽ tê liệt và chết hoàn toàn
- Vậy chẳng phải chỉ cần đưa đủ máu lên não Blue là được rồi sao
- Không đơn giản như vậy đâu. Vì tim của cậu ấy bây giờ quá yếu, giữ được nhịp đập đã là một kì tích rồi, kích tim lần thứ 3 chắc chắn sẽ giết chết cậu ấy. Đêm nay sẽ quyết định tất cả, nếu cậu ấy không tỉnh dậy trước bình minh, thì mãi mãi, cậu ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa
Lin nghe xong bật khóc nức nở, Khang buồn bã ôm nhỏ vào lòng. Mẫn Nhi đau lòng gục đầu vào tay, sau đó cô ta ngay lập tức quay sang Kris giận dữ
- Chị đã…ơ, chị ta đi đâu rồi???
Kirs lang thang trong khuôn viên bệnh viện, ẩn sau khuôn mặt điềm tĩnh là hàng trăm suy nghĩ băn khoăn. Trăng đã lên cao, khu vườn chìm ngập trong ánh sáng trắng mờ ảo. Kris dừng bước bên bờ hồ, ngồi xuống nơi 4 năm trước nó và Phong từng ngồi. Gió thổi khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Kris vuốt nhẹ mái tóc, tựa cằm lên đầu gối, mắt rơi vào xa xăm
- Anh mất hết người thân. Tuổi thơ của anh bị hủy hoại. 11 năm qua anh sống trong hận thù. Tất cả đều vì X
……
- Cậu..có hối hận không?
Kris gục đầu xuống, đau đớn mím chặt môi
Rồi bỗng nhiên
Kris đứng bật dậy
Chạy vụt đi
Cửa phòng bật mở, Phong nằm trên giường bệnh, hơi thở phả ra đều đều hòa lẫn với những tiếng động nho nhỏ từ máy móc khiến cho căn phòng trông thật buồn tẻ và thiếu sức sống. Khang đang gục gặt trên ghế sopha, thấy Kris chạy vào, cậu lo lắng hỏi
- Có chuyện gì vậy???
Lin từ nhà vệ sinh bước ra, cũng ngạc nhiên đi đến chỗ Kris. Nó không đáp lại, chỉ chú mục nhìn vào Phong, từ từ tiến sát đến bên hắn
- Kris, cậu làm sao vậy????
Lin nắm lấy tay Kris, nó không hề quan tâm, nhẹ nhàng gỡ ra
- Thứ mạnh nhất trên thế gian này là gì?
Kris bâng quơ hỏi, rồi cúi gần xuống khuôn mặt Phong. Được một lúc thì nó quay sang Lin và Khang từ nãy giờ vẫn ngớ người nhìn nó đầy thắc mắc, nói khẽ
- A true love kiss
Ngay lập tức môi Kris áp chặt lên môi Phong, tay nó luồn qua mái tóc mềm mại của hắn, kéo 2 người sát vào nhau hơn.
Nụ hôn cháy bỏng như thay cho tất cả những lời nói, những yêu thương chưa kịp trao. Khoảng thời gian 4 năm trong phút chốc biến mất. Những âm mưu toan tính, hận thù lừa dối trở nên lu mờ, trong Kris giờ đây, điều duy nhất hiện hữu, chính là tình yêu của nó dành cho Phong, rõ ràng và mãnh liệt
Khang và Lin sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, 2 má dần đỏ ửng lên
Máy đo nhịp tim kêu lên, nhịp đập của Phong trở nên nhanh bất thường. Một toán bác sĩ và y tá hối hả chạy vào thì cũng sững lại vì những gì mà họ nhìn thấy
Hàng chục con mắt đổ vào 2 người, nhưng Kris không quan tâm, trong tâm trí nó giờ đây, chỉ có Phong
Tim Phong đập nhanh hơn
Kris siết chặt lấy Phong
Giọt nước mắt bất chợt rơi
- Mong chờ lắm phải không?
- Công chúa đến đánh thức hoàng tử đây
- Xin lỗi yêu cầu cô tránh sang một bên ạ
Một bác sĩ chợt đi đến, gấp rút hối thúc Kris để họ cấp cứu cho Phong. Lúc này Kris mới rời môi Phong, bước thẳng ra ngoài, ngồi sụp xuống ôm lấy trái tim đang run rẩy. Lin ôm lấy Kris, khóc òa
- Không sao, anh Phong sẽ không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ tỉnh dậy mà…
-
Tiếng hỗn loạn trong phòng vang lên
Nhưng hoàn toàn không có âm thanh của sự sống
Còn 1 giờ nữa
Bình minh sẽ đến
Trong phòng
Đã không còn nghe thấy nhịp đập của Phong
……
Cửa bật mạnh
Kris chạy nhanh đến bên Phong
- Xin lỗi
Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, không dám nhìn thẳng vào Kris
Nó bàng hoàng, nắm chặt lấy tay Phong
- Không….đừng, Phong !!
Kris gục mặt xuống, hôn thật sâu vào bàn tay lạnh giá, khẽ thì thầm
- Em yêu anh, Phong. Đừng đi
Một gợn sóng nhỏ bất chợt hiện trên điện tâm đồ
- Tiểu Phong !!
…..
CHAP 40 – TỈNH GIẤC
Giọng nói cuốn hút chợt vang lên. Mọi âm thanh khác đột nhiên im bặt. Kris ngước mặt lên, đôi mắt xanh sâu thẳm đang nhìn nó. Các y bác sĩ rất ngạc nhiên, rồi như sực tỉnh, họ yêu cầu những người không có phận sự ra ngoài và nhanh chóng hồi sức lại cho Phong
- Thật kỳ lạ, tim của cậu ấy đã đập chậm đến mức sắp ngừng đập rồi lại đột nhiên đập thật nhanh, có lẽ là…ừm..nhờ nụ hôn của cô ấy. Đây thật là một điều đáng mừng vì tụ máu bầm của cậu ấy cũng đã biến mất rồi
- Vậy có nghĩ là anh Phong nhớ lại hết rồi phải không bác sĩ
- Àh…chuyện này thì chưa thể nói chính xác được, chỉ còn cách chờ cậu ấy tỉnh dậy thôi
Khang còn trao đổi vài vấn đề với vị bác sĩ nữa, còn Lin thì quay sang nhìn Kris, nhỏ vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ. Nếu không phải chứng kiến từ đầu đến cuối chắc Lin sẽ chẳng tin nhưng đúng thật là nụ hôn của Kris đã “đánh thức” Phong. Mặc dù hôn mê sâu, và đã mất trí nhớ, nhưng trái tim của Phong vẫn mãi chỉ “phản ứng” trước Kris.
- Thật đúng là kì tích
Vị bác sĩ lẩm bẩm, Lin khẽ cười, quay sang nói với ông
- Không đâu, đó chính là tình yêu
- Kris, Blue tỉnh rồi. Mau đến đi
Khang nói như hét lên trong điện thoại. Kris ậm ừ rồi cúp máy. Tắt luôn nguồn. Thật ra nó đã đứng ở khuôn viên bệnh viện gần 2 tiếng rồi. Nghe tin Phong đã tỉnh, Kris rất vui nhưng lại không đủ can đảm để gặp Phong. Nó xoay xoay chiếc điện thoại, mắt đăm chiêu nhìn về phía hồ và cứ như thế đến khi chiều dần buông xuống, mặt hồ trong xanh ngả sang màu vàng mật ong và sáng lấp lành những tia nắng cuối cùng của ngày
Kris khẽ thở dài, một mình đứng trong hoàng hôn, sao thấy cô đơn gấp bội
- Tìm được rồi
1 vòng tay bất chợt ôm lấy Kris từ phía sau. Nó hơi bất ngờ, nhưng không hề đẩy người kia ra, vì Kris biết rất rõ đó là ai
Phong siết nhẹ lấy Kris hơn, tựa cằm vào bờ vai nhỏ nhắn. Nó có thể cảm nhận được hơi thở đều đều phả vào cổ mình
- Đã nhớ lại rồi?
Phong đứng thẳng người, xoay Kris lại, nhìn thật sâu vào mắt nó
- Phải
- …đừng
- ….
- Đừng nhớ làm gì
Kris nói giọng lạnh căm, đôi mắt buồn sâu thẳm. Phong đưa tay nâng nhẹ cằm Kris, bắt nó phải nhìn mình
- Tạo một hồi ức khác chẳng phải tốt hơn sao
- ….
- Vì em đã đánh thức anh dậy, nên em phải chịu trách nhiệm
Kris khẽ nhíu mày, Phong cũng làm ra vẻ đăm chiêu, rồi bất ngờ hôn nhanh lên môi Kris
- Bắt đầu từ cái này
Kris sững người, đưa mắt nhìn nơi khác, mặt thoáng đỏ. Phong nhoẻn miệng cười, kéo Kris ôm vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm
- Anh rất nhớ em, Tiểu Phong
Kris vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, vòng tay ôm chặt lấy Phong, khẽ mỉm cười
Cuối cùng, sau 4 năm, họ đã về bên nhau
Kris quay trở lại trường Đại học Quốc Gia học, phần vì hiệu trưởng đã đích thân đến năn nỉ, và phần vì Kris không thích Đại học W.K mấy
Học kì mới đã bắt đầu được một tuần, và Kris…nghỉ trọn tuần đó
- Kris, cuối cùng em cũng đi học lại rồi
Jin chạy đến bàn Kris, vui mừng nói
- Em đã đi đâu suốt tuần nay vậy???
Kris chăm chú nhìn ra cửa sổ, không quan tâm. Jin cũng đã hiểu tính cách của nó rồi, nên vẫn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh
- Anh Jin
Annie bước vào, giọng gọi Jin ngọt sớt. Nhưng vừa thấy Kris, mặt cô ả đã sa sầm xuống
- Sao anh lại ngồi ở đây?
- Anh thích chỗ này
Jin nhếch miệng trả lời. Annie tức tối
- Qua bên bàn em đi
- Tại sao?
- Không lẽ em phải giương mắt nhìn bạn trai của mình ngồi cạnh đứa con gái khác àh
Anni to tiếng gắt, mọi ánh mắt trong lớp dần đổ dồn lên họ, vài tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên
- Xem kìa, Annie đang ghen đấy
- Cũng phải thôi, cô ấy và anh Jin đang quen nhau mà
- Nhưng anh Jin có vẻ lại thích con nhỏ mới rồi
- Cứ tưởng cô ta bị đuổi học rồi chứ, sao lại mò về đây rồi
- Chắc nghe tin anh Jin với Annie đang quen lại nên về đây cướp lại hoàng tử đây mà
- Q@$@#%
- #^%^$&
Trong thời gian Kris biến mất tăm, Jin và Annie đã quen lại nhau, tình cảm rất tốt, cả 2 suốt ngày quấn quýt bên nhau, nhưng tình hình bây giờ có vẻ không được sáng sủa mấy
- Vậy chúng ta chia tay
Jin thản nhiên nói, Annie bàng hoàng, đám đông hiếu kì lại có dịp sôi nổi bàn tán
- Anh…
Annie nói không nên lời, mặt đỏ rần vì nhục nhã và tức giận, cô ta liếc nhìn Kris, rồi bước thẳng ra ngoài. Kris thì khỏi nói, nhưng Jin lại hoàn toàn chẳng quan tâm, cậu lại vui vẻ quay sang Kris. Rồi lớp cũng giải tán dần khi giáo sư bước vào
Môn Triết học vốn rất khô khan và khó hiểu, rất hiếm khi tạo hứng thú cho sinh viên. Trong lớp mỗi người một việc riêng, hoàn toàn không chú ý đến bài giảng. Kris lơ đễnh nghe nhạc, Jin thì ngắm nó một cách lộ liễu
Có tiếng gỗ cửa lớp, tiếng gõ nhẹ tênh nhưng hầu như toàn bộ sinh viên đều im bặt, đồng loạt nhìn về phía ấy, vì ông thầy giám thị khó tính vẫn hay thường xuyên đi tuần tra xem các sinh viên học tập thế nào. Nhưng hôm nay, ông thầy giám thị với khuôn mặt luôn cau có đã được thay bằng một chàng trai trẻ, dáng người dong dỏng cao đang tựa người vào cửa, tay đút vào túi quần với khuôn mặt hoàn mĩ. Lũ con gái trong lớp đồng loạt chết ngất vì vẻ đẹp nam tính và đôi mắt đầy cuốn hút
- Đó chẳng phải là anh Dương Thiên Phong của E.K hay sao?????
- Trời ơi nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong hình chụp lén nhiều
- Sao anh ấy lại đến đây nhỉ???
- Có khi nào anh ấy kết ai trong lớp mình không?
- Aaaa không phải chứ, có khi nào là tao không???
- Lấy gương tự soi lại đi, nói mà không biết ngượng
- @!$$#%@#
- !#!$
Lớp học lại ồn ào lên. Kris chống cằm nhìn Phong, hắn nghiêng đầu nhìn lại. Nó mỉm cười, xách balo đứng lên, bước ra cửa
- Sao lại đến đây???
- Đến cứu công chúa
Kris bật cười, nắm lấy tay Phong
- Đúng lúc lắm, hoàng tử
- Ơ, họ đang quen nhau à???
- Trời ạ không tin được, con đó mà quen được với anh Thiên Phong
- Chắc lại dùng bùa ngải gì để mê hoặc ảnh rồi
- Vậy là anh Jin bị cho ra rìa àh???
- @#$#
Jin nghe những lời bàn tán mà sôi máu
- Đừng-chạm-vào-tôi
…..
- Hãy để tôi thay thế người đó, được không?
- Không
…..
- Không thể thay thế. Cũng không muốn thay thế
…..
- Muốn thay thế người ấy? Đùa. Không-đời-nào
….
- Vậy là anh Jin bị cho ra rìa àh???
Jin nhìn bóng hai người dưới sân với đôi mắt giận dữ: “Dương Thiên Phong? Mày có gì hơn tao chứ? Muốn giành với tao à, đừng hòng”
Cây viết chì gỗ gãy làm đôi
Đứng trước một khu biệt thự, Kris khẽ nhíu mày, Phong gạt chống xuống, thong thả bước vào
- Đến đây làm gì?
Phong không trả lời, đều đều chân bước tiếp, Kris đi theo sau, được một lúc, Phong dừng lại trước một căn biệt thự to nhất, được xây theo kiến trúc phương Tây, hắn nhếch miệng, nói nhẹ tênh
- Trả nợ
Kris nhìn lướt qua căn nhà, rồi cũng chợt mỉm cười khi nhìn thấy tấm bảng
“Lưu Gia”
Truyện tình cảm - Winds’s love ( Tình yêu của gió ) - trang 16
CHAP 41 – HÌNH PHẠT
Trước mặt Phong và Kris là một cánh cổng cao cài then kín mít. Được khoảng 5 giây thì một tấm bảng điện tử hạ xuống. Phong đút tay vào túi quần, lãnh đạm
- Rei
Những đường sóng tần số nhấp nhô, rồi một giọng nói máy móc vang lên
- Welcome home Rei
Và ngay lập tức cánh cổng mở ra.
Bãi cỏ xanh rì được cắt tỉa cẩn thận mọc ngay ngắn 2 bên tạo thành một đường đi thẳng tắp. Phía cuối đó là một ngôi nhà to lớn màu kem nhạt sang trọng. Phía trước nhà đã đậu sẵn rất nhiều chiếc xe hơi đen bóng xếp thành hàng dài tựa như đang có một bữa tiệc diễn ra, nhưng tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào
4 năm trước, Phong đã tỉnh dậy trong căn nhà này với một kí ức hoàn toàn mới, một cuộc đời mới, những người sống trong ngôi nhà đó chẳng bao giờ tệ bạc với Phong, và hắn dửng dưng để mặc mọi chuyện không quan tâm người khác vẽ gì vào cuộc đời của mình, nhưng ngay từ giây phút nhớ lại, Phong đã chắc chắn hắn sẽ trở về đây, để thanh toán món nợ. Bọn người kia chắc chắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Phong, nhất là từ khi hắn có nguy cơ hồi phục lại trí nhớ. Nếu Phong chết, chúng sẽ hao tổn một nhân tài, nhưng nếu Phong sống và nhớ lại, với cá tính của hắn, thì chúng sẽ chẳng bao giờ toàn mạng, đó là lý do vì sao Lưu Mẫn Nhi không xuất hiện khi Phong tỉnh lại, nhưng cánh cổng vẫn lưu giữ giọng nói và cho phép “Rei” vào, cho thấy sắp sửa diễn ra một cuộc thanh trừng
2người dừng bước trước bậc thang dẫn vào nhà
- Xem ra đang có một bữa tiệc “chào mừng”
Phong nhìn cánh cửa chính đóng im ỉm, giễu cợt. Kris nhếch miệng, thái độ thách thức
- Vậy đừng để họ thất vọng
Và 2 người đẩy cửa bước vào,. Quả không sai, hàng trăm người đang chờ “nghênh tiếp” họ
Những người hàng ngày vẫn gật đầu kính cẩn cúi chào Phong giờ trong tay lăm lăm vũ khí và khuôn mặt đầy sát khí. Phong khinh khỉnh cười
- Rei, chào mừng con về nhà
Một bà già mặt mũi nghiêm nghị, gian ác bước lên, ngọt ngào nói
Phong hừ mũi, đưa tay quàng qua cổ Kris kéo nó lại
- Đùa, đây mới là “nhà” của tôi
Mẫn Nhi không dám lên tiếng mắng chữi như thường ngày nữa mà đứng sau lưng bà già lúc nãy, tuy không nói gì nhưng khuôn mặt cô ta biểu thị rõ sự ghen tức
Bà Tổng quản (bà già) nhìn sang Kris, nhìn từ đầu đến chân, có cảm giác như đôi mắt diều hâu của bà ta đang soi mói đến từng tế bào của nó
- Không tệ, nhưng xem ra chẳng có bản lĩnh gì
Bà ta liếc mắt khinh thường, Kris không đáp, khẽ cười
- Ta biết lý do con đến đây, nhưng hãy luôn biết rằng, con là một phần trong gia đình của chúng ta và chúng ta thật sự yêu thương con
Phong nhếch miệng cười
- Định nghĩa “gia đình” của bà thật dơ bẩn, bà cứ việc sống trong đó đi, tôi đã có gia đình của tôi rồi
Vừa nói Phong vừa quay sang Kris, nó cũng nhìn hắn mỉm cười
Mẫn Nhi mím chặt môi, buồn bực nhìn sang nơi khác
- Haha, gia đình bé nhỏ của 2 người, thật lãng mạn quá. Ta thật sự muốn chúc phúc cho cả 2, nhưng đáng tiếc, ta không thể để 2 ngươi toàn mạng ra khỏi đây được
- Tôi cũng không có ý định để ai sống sót rời khỏi đây đâu
Kris nhìn tổng quản, vẻ mặt đầy thách thức, bà ta quay sang nhìn nó, đôi mắt quắc lại
- Khẩu khí không tầm thường, quả không hổ danh là con gái của Hàn Thiên
Kris cười nhẹ, tổng quản tiếp
- Đừng bất ngờ, ta còn biết cả mẹ của cô – Bạch Dĩ Thuần
- Tôi biết
Bà ta hơi khựng lại, Kris vẫn điềm tĩnh nhìn bà
- Bà chính là người đã gửi tấm ảnh đó cho tôi?
Có chút kinh ngạc, bà tổng quản hơi bước về phía nó
- Cô đã biết?
- Thân tín lâu năm của Giang Tĩnh Nguyệt, sau này chuyển về nhà họ Lưu làm quản gia, đúng chứ? Trương Thúy Hoa
- Không sai
Tuy bất ngờ, nhưng bà ta vẫn giữ được bình tĩnh, thản nhiên trả lời
- Nhưng vẫn còn rất nhiều điều ngươi chưa biết, cô gái ạ
- Không sao, vì bà sẽ nói tôi nghe
- Điều gì khiến cô tự tin như thế?
- Nếu bà còn quý trọng mạng sống…
- Haha, không hù dọa được ta đâu. Muốn giết ta, cứ việc
- …của con trai mình
- ..sa.o…cơ
Lần này, Tổng quản mở trừng mắt. Kris điềm nhiên nói tiếp
- Làm quản gia mà có con riêng ở ngoài, đây quả là một tiếng dơ để đời. Tôi không quan tâm đến chuyện riêng tư của bà, nhưng nếu bà ngoan cố, hậu quả như thế nào, đứa con 9 tuổi của bà sẽ lãnh hết
Bà ta chớp mắt, tay lồng vào nhau nắm chặt. Được một lúc thì đột nhiên ngẩng cao mặt, hét to
- Giết chúng cho ta
Đám người phía sau nhanh chóng lao vào Kris và Phong như vũ bão. Nó nhìn bà ta, nhún vai rồi lao vào cuộc chiến
Tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi thật chói tai. Mẫn Nhi và bà tổng quản đứng ngoài cuộc quan sát
- Tổng quản, đừng làm anh Rei bị thương
- Tiểu thư, bây giờ Rei đã nhớ ra rồi, nếu để cậu ta sống, thì rất nguy hiểm
- Nhưng…
Nhi mím môi. Lời bà tổng quản nói rất đúng, chỉ riêng việc lừa dối Phong trong 4 năm đã khó sống rồi, huống hồ họ còn làm nhiều chuyện không thể tha thứ hơn
Âm thanh đầy ám ảnh đối với Lưu Mẫn Nhi chợt vang lên khiến cô ta lạnh hết sống lưng, quay lại nhìn thì thấy đã tàn cuộc, khắp người Phong và Kris dính đầy máu, nhưng đương nhiên không phải là máu của họ
Mẫn Nhi sợ hãi quay sang nhìn bà tổng quản, thì đã chẳng thấy bà ta đâu, hoảng loạn, cô ta bước lùi về sau rồi chạy nhanh đi
Thật không khôn ngoan khi cô ta chọn chạy lên hướng sân thượng
Hết đường rồi
Lúc quay lại, đã thấy Kris đứng chặn ở cửa
- Chị..
- Tôi đã nói sẽ đến đòi lại mạng của cô
Nhi lùi dần, miệng lắp bắp, 1 lần trước thôi đã quá đủ rồi
- Tôi..tôi….không làm gì chị cả
Kris rút một con dao ra
- Chắc chứ?
Nhi nuốt khan, mắt trân trối nhìn vào con dao sáng bóng
- Tôi..tôi không liên quan gì đến vụ tai nạn 4 năm trước cả
Kris cười
- Chắc chứ?
Nó lặp lại câu hỏi đó, nghe thật đáng sợ. Mẫn Nhi cứ tiếp tục lùi lại, thì bỗng không đi tiếp được nữa, cô ta hoảng loạn quay lại nhìn, thì ra đã đụng lan can rồi
Và chợt nhanh như cắt, một bàn tay xô cô ta ngã xuống
Nhưng còn may, Mẫn Nhi đã tóm được vào thanh ngang. Kris chống tay lên lan can, nhìn xuống
- Nếu sống sót, thì đừng phí phạm cuộc đời mình nữa
Nhi đang khó nhọc với tư thế lơ lửng, toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên cánh tay yếu đuối, chưa kịp hiểu chuyện gì thì chợt thấy một cảm giác nhói đau ở bàn tay
Một con dao cắm ngập sâu vào mu bàn tay cô ta, đóng tay Nhi và lan can thành một
Mẫn Nhi hét lên đầy đau đớn
- Nếu có trách, thì hãy trách chính bản thân chị đi, chính chị đã khiến sư phụ chị và cả Rei trở nên như vậy…
Cô ta nuốt khan, mồ hôi vã ra như tắm, nuốt cơn đau xuống, Nhi tiếp tục hét to
- Chủ mưu vụ tai nạn đó, chính là cha của chị
Kris đã quay lưng đi, không để ý những gì Nhi nói, nhưng được mấy bước, thì nó chợt quay lại, nói khẽ
- Tôi biết
Rồi đóng sầm cửa lại
Còn bà tổng quản, là phần thưởng của Phong
Tra tấn phụ nữ, vả lại còn là người già, Phong không có hứng thú, hắn lấy trong tủ khẩu súng
- Khoan….khoan đã, cậu chủ, xin cậu, hãy nể tình mẹ của cậu mà tha cho ta
Phong vẫn như chẳng nghe thấy gì, lạnh lùng chĩa họng súng vào cổ bà ta
- Cậu….không muốn biết sự thật về tao nạn đó sao????
- Không hứng thú
- Không phải 4, mà là 10 năm trước
Mặt Phong có chút dao động, bà tổng quản mừng như bắt được vàng, nhanh chóng nói
- Nếu cậu để…
- Nói
Họng súng chỉa thẳng vào mắt bà ta, biết cá tính của Phong, bà ta liền run rẩy kể
- Ai cũng nghĩ tai nạn đó là do phu nhân sắp đặt, đó là sự thật, nhưng, chủ đích của phu nhân không phải là giết Bạch Dĩ Thuần, mà chính là Chủ tịch Hoàng Thiên Hùng, cha của cậu..
Phong vẫn điềm nhiên nghe, mặt không biến sắc
- Nhưng không ngờ Chủ tịch lại cho Bạch Dĩ Thuần đi nhờ xe, thế là một mũi tên trúng 2 con nhạn…
Tay Phong tiến dần đến cò súng, tổng quản nhanh chóng nói tiếp
- Nhưng sự thật không ai biết chính là, không phải 1, mà là 2 toán người đuổi theo chiếc xe của Chủ tịch..một xe của phu nhân, và xe còn lại, chính là của…..Hàn Thiên..
- ….
- ..Chủ tịch Hàn đã thuê sát thủ đuổi giết cha của cậu
Phong vẫn chẳng mảy may manh động, bà tổng quản im bặt, mắt mở to, nhưng không phải vì sợ, mà là kinh ngạc
- Cậu chủ…người đã biết rồi sao????
Phong điềm nhiên nhìn vào mắt bà ta, thay cho câu trả lời
- Cậu đã biết cô ta…là con gái của kẻ đã giết Chủ tịch, sao cậu chủ….lại còn yêu cô ta??
Khẩu súng vẫn dí sát trán của tổng quản, nhưng đôi mắt Phong như rơi vào xa xăm. Nếu Kris từng nói Phong là kẻ thù của mình, thì Kris cũng là kẻ thù của Phong
Phong lạnh lùng nhìn bà tổng quản gục xuống, vất khẩu súng sang một bên
Thanh kiếm rơi xuống sàn
Kris đứng ở cửa
Mắt mở to
……
CHAP 42 – VÒNG TRÒN
Phong quay sang, tuyệt nhiên không chút bất ngờ, thản nhiên đối mặt Kris. Nó cũng chăm chăm nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống, miệng nói khẽ
- Là thật sao?
Trong lòng Kris lúc này hoảng loạn vô cùng, lời bà tổng quản cứ vang lên
- ..con gái của kẻ thù……
- ..toán thứ 2 chính là do Hàn chủ tịch…..
- ….vụ tai nạn 4 năm trước chính là cha chị chủ mưu…..
Vậy rốt cuộc, 4 năm trước, phát súng đó, là vì cái gì
Phong chợt bước nhanh đến bên Kris, kéo nó ôm vào lòng, nhưng Kris đẩy mạnh hắn ra, quay người bước đi như trốn chạy
Ngoài trời chợt mưa
Cơn mưa to và dai dẳng
Giống như cơn mưa của 4 năm trước
Lạnh nao lòng
Mưa tạt thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Kris, cũng như chính sự thật kia đang đâm thẳng vào tim nó
Vô tình đến tàn nhẫn
1 bàn tay nắm chặt lấy tay Kris, kéo giật nó lại
Phong đau lòng nhìn gương mặt của người con gái hắn yêu ướt đẫm vì mưa, nhưng hơn hết là nó đang nhìn hắn với đôi mắt đầy giận dữ
- Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết?
- ……
- Tại sao lại để tôi oán hận anh???
- ….
- Tại sao lại lãnh lấy viên đạn đó????
Kris hét lên trong làn mưa, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến vô tình của Phong. Nó tức giận gạt tay hắn ra, xoay người bỏ đi
- …vì anh muốn em nợ anh
Kris khựng lại, ngạc nhiên khi nghe thấy những gì Phong vừa nói. Rồi nhanh như cắt, nó rút trong người ra khẩu súng, nhét vào tay Phong
- Anh nói không sai, tôi nợ anh. Hãy bắn đi
Phong nhìn khẩu súng, giơ lên, và bấm…cho băng đạn trượt xuống, vất ra xa
- Nếu bắn, người đau sẽ là anh
Kris mím chặt môi, mắt nhìn sang nơi khác
- Anh biết từ lúc nào?
- Ngày đầu tiên chạm mặt ở E.K
- Vậy tại sao còn….
Kris chưa kịp nói xong thì Phong bỗng ôm chầm lấy nó
- Rất đơn giản, vì anh yêu em
Kris im lặng, nó buông thõng tay, mắt khẽ nhắm, để mặc cơn mưa và nước mắt rơi trên khóe mi
Đây là lần đầu tiên Kris đến nhà của Phong
Ngôi nhà màu xám lạnh lẽo nằm sâu trong con phố đắt đỏ nhất thành phố. Đồ đạc bày biện rất đơn giản, nhìn qua chỉ thấy 3 màu trắng đen và xám, khi phối lại với nhau trông rất độc đáo. Kris từ phòng tắm bước ra, trên người là chiếc áo sơ mi trắng của Phong, mái tóc rũ xuống ướt sũng càng làm Kris trở nên quyến rũ, nhưng đôi mắt lại lạnh căm vô hồn
Phong với tay lấy chiếc khăn khô, kéo Kris ngồi xuống giường, và bắt đầu lau tóc cho nó. Kris nhìn Phong, mái tóc chưa khô hẳn che khuất khuôn mặt tuấn tú càng làm tăng vẻ đẹp ngang tàng, chiếc bông tai nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp gợi nhớ cho nó về buổi tối của 4 năm trước
Kris quay mặt đi
Phong dừng tay lại. Khẽ thở dài rồi đứng lên bước vào nhà tắm
Nước lạnh từ vòi sen tuôn ra khiến cho Phong dễ chịu phần nào. Đối với Phong, ban đầu hắn chỉ đơn thuần muốn trả thù cho cha, nhưng khi đã tiếp xúc với Kris rồi, hắn mới biết sự thật người giết cha mình lại chính là người mà hắn gọi là mẹ, và người phụ nữ vô tội nhưng yểu mệnh kia lại là mẹ của Kris, càng không ngờ công ty mà Phong ép đến bước đường cùng năm xưa theo lệnh của Giang Tĩnh Nguyệt lại là công ty của ông Ngoại Kris. Và suy cho cùng, Phong và Kris, cũng chỉ là nạn nhân của trò chơi thù hận này thôi, Phong không hề muốn chuyện này kéo dài, nhưng từ sau cái chết của sư phụ Kris, hắn biết, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, trừ phi một người bỏ cuộc…
Kris lắng nghe tiếng nước trong nhà tắm, đứng lên tiến về phía cửa kính, nhấc điện thoại
- Tôi có chuyện muốn nói
Bệnh viện
Trời tờ mờ sáng, tiếng dung dịch truyền đều đều
Tiếng gõ cửa vang lên khô khốc, Lưu Mẫn Nhi khẽ nheo mắt
Không đợi sự cho phép của bệnh nhân, người bên ngoài đã tự tiện bước vào
Và Mẫn Nhi choàng tỉnh
- Chị…đến đây làm gì??
Có chút hoảng loạn trong giọng nói, cô ta nhìn Kris rồi liếc nhìn chuông báo động trên đầu
- Đừng nghĩ đến chuyện đó
Kris nói nhẹ nhàng nhưng khiến Nhi như đứng tim, cô ta nuốt khan, nhắc lại câu hỏi
- Chị đến đây làm gì???
- Thăm bệnh
Nhi nhếch mép khinh khỉnh
- Rốt cuộc chị muốn biết gì, đừng vòng vo nữa
Kris cười nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế đặt sát giường bệnh
- Tại sao cô lại xen vào chuyện này?
- Chuyện này? Ý chị là việc trả thù nhàm chán của chị sao?? Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú đâu, tôi chỉ giành lại anh Blue của mình thôi
- Phong không phải là của ai cả
- Không, Blue chính là của tôi, chúng tôi đã có đính ước từ nhỏ rồi..
- …..
- Trước sau gì chị cũng biết, vậy thì tôi cũng không ngại nói. Từ nhỏ tôi và anh Blue đã có hôn ước với nhau, chuyện này là do chính mẹ của anh ấy làm chủ..
- “Blue là của con, nếu có ai cướp mất Blue, con nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để giành lại..”. Đó chính là lời cuối cùng mà Giang Tĩnh Nguyệt đã nói với cô phải không?
- …tại sao….tại sao chị lại biết????
Lưu Mẫn Nhi mở to mắt kinh ngạc, Kris không đáp, phóng tầm nhìn ra cửa sổ.
Rốt cuộc, Mẫn Nhi cũng chỉ là con rối thôi. Thân tín của bà ta gữi tấm ảnh đó cho Kris mục đích là để nó đến E.K, để nó gặp được Phong, và chắc chắn bà ta đã đoán được tụi nó sẽ yêu nhau, lúc đó Lưu Mẫn Nhi nhất định sẽ xuất hiện để phá hoại, không bao giờ có thể khiến Phong yêu cô ta nhưng mục đích chính của Giang Tĩnh Nguyệt là dùng Nhi để khơi ra mối thù giữa nó và Phong. Và viên đạn của 4 năm trước, chính là kết quả mà bà ta muốn thấy. Vì mục đích của bà ta là khiến cho con gái của Bạch Dĩ Thuần phải chịu đau khổ, dù cho phải làm tổn hại đến chính con ruột của mình. Đúng là một người đàn bà độc ác nham hiểm
- Tôi…vẫn có một chuyện luôn thắc mắc….
Mẫn Nhi chợt lên tiếng
- Tại sao..chị lại biết chính tôi là người đã giết Giản Hựu????
Kris nhếch miệng
- 4 năm trước lúc vào nhìn mặt sư phụ lần cuối, tôi thấy trên bàn tay của người có một vết giày, đó là giày con gái cỡ 37, không khó để suy luận ra cô là người đã đạp tay sư phụ khiến người rơi xuống vực
Mẫn Nhi thoáng rùng mình. Kris đứng lên, nhìn vào bàn tay băng trắng toát của cô ta, lạnh nhạt nói
- Thế nào, giờ đã hiểu cảm giác của ông ấy rồi chứ??
Cửa đóng sầm lại. Lưng của Mẫn Nhi đã ướt đẫm mồ hôi
- Ta ghét đợi
Hàn Thiên không xoay người lại, nói với giọng không hài lòng. Kris dừng lại sau lưng ông, không để tâm
- Tại sao ông có thể làm như vậy với mẹ??
- …..
- Chính ông đã giết chết bà ấy
- Im ngay, ai cho con phát ngôn bừa bãi như vậy
- Vậy ông muốn tôi phải hiểu như thế nào?
Hàn Thiên im lặng, ông hướng mắt nhìn xa xăm. Lúc biết được Dĩ Thuần có mặt trên chiếc xe đó, ông đã đau đớn và tự trách mình nhiều như thế nào, nhưng tất cả đã quá muộn
- Trả lời đi
- Ta không hề biết mẹ con có mặt trên chiếc xe ấy
- Vậy tại sao ông lại thuê người đuổi giết chủ tịch Hoàng?
- Chuyện làm ăn
- Dương Thiên Phong có liên quan gì?
- Con của kẻ thù
- Vậy còn tôi?
- …..
- Tại sao ông có thể làm vậy với tôi?? Ông khiến tôi phải bắn người tôi thương yêu nhất, ông khiến chúng tôi phải chia ly 4 năm. Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng gì cả, chỉ để thỏa mãn cơn hận thù của các người mà thôi
- …..
- Giờ ông bảo tôi phải làm sao để đối diện với Phong đây
- Quên nó đi
- Như cách ông quên mẹ sao?
Kris chợt nhếch miệng cười chua chát
- Ngay đến giây phút cuối cùng mẹ còn sống, ông cũng không xuất hiện, nhưng bà ấy thì vẫn gọi tên ông. Ông không đủ tư cách để nói yêu mẹ
- …..
- Nếu muốn báo thù cho mẹ, thì ông nên lấy súng tự bắn vào đầu mình đi
Những lời này thật tàn nhẫn, nhưng cơn căm phẫn trong lòng Kris đã khiến nó không còn đủ tỉnh táo
- Chẳng phải “tình yêu” của con cũng vậy sao?
Hàn Thiên chợt nói khi Kris quay người bước đi
- Nếu yêu nó, con đã không bóp cò rồi
Kris xoay người lại, khẽ cười
- Nếu tôi không nổ súng, thì những tay súng bắn tỉa của ông ở gần đó cũng sẽ bắn thôi
- Đó không phải là cái cớ để tự tay bắn chết người mình yêu
Rồi nó chợt mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt Phong, ngắm thật kĩ những đường nét thân quen, thật kĩ, thật kĩ
Vì đây
Sẽ là lần cuối
- Em nhất định sẽ tìm anh
Kris khẽ nói, đôi mắt trong khoảnh khắc chuyển thành cái nhìn đầy yêu thương
Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười mà Kris thích nhất
- Vậy ra 2 ngươi đã biết rồi
Hàn Thiên cũng quay ra hướng khác, giọng nói có chút ngạc nhiên những vẫn điềm tĩnh lạnh lùng
Đã bao nhiêu lần Phong ôm Kris trong vòng tay của mình, nó đương nhiên có thể dễ dàng nhận thấy nhịp đập trái tim của hắn là ở bên phải. Không những thế, Kris cũng biết tất cả đều là kế hoạch của Hàn Thiên, và Giang Tĩnh Nguyệt. 4 năm trước trên bãi biển, Phong và Kris biết họ đã bị mai phục, nếu không “diễn” đúng chính xác những gì Hàn Thiên muốn thấy, thì chỉ có con đường chết, vì thế mặc dù rất đau đớn, nhưng Kris vẫn phải chọn kế sách vẹn toàn nhất
- Tôi đã cho ông thưởng thức một vở kịch hay, nên, bây giờ kết thúc được rồi
- Sao con lại tự tin cho rằng ta sẽ không tiếp tục tìm giết tên nhóc đó nữa
Khóe môi của Kris hơi cong lên, tạo thành một nụ cười thoảng
- Nếu ông làm vậy, tôi sẽ tự tay bóp chết tập đoàn LKey
- Vậy ra 4 năm nay con ngoan ngoãn làm việc cho ta chỉ vì mục đích này
- Có lẽ
- Được, ta sẽ không động tới nó nữa
- …vì sao??
Kris hơi bất ngờ, hủy hoại tập đoàn LKey của Hàn Thiên, nó có thể làm được, nhưng ông không phải người có thể uy hiếp như thế này, chắc chắn còn có nguyên nhân nào khác
Hàn Thiên đút tay vào túi áo khoác, quay người bước đi, Kris chạy nhanh lên trước, chặn trước mặt ông, ánh mắt cương quyết. Hàn Thiên dừng lại, và lần đầu tiên, ông nhìn thẳng vào mắt Kris. Đôi mắt màu nâu sữa tuyệt đẹp, ông nhớ mình đã yêu say đắm một người con gái cũng có đôi mắt đẹp như vậy
- Vì…con là con gái của ta
Lần đầu tiên, Kris cảm thấy tình yêu của cha hiện hữu, nó sững người kinh ngạc, trong khi đó Hàn Thiên đã đi khuất sau cánh cửa. Kris quay lại nhìn ông. Dáng người oai nghiêm bước đi thật đĩnh đạc uy quyền, nhưng trong suốt 4 năm, Kris vẫn là chỉ thấy hình ảnh ông bước đi một mình, kể cả trong những bữa tiệc, khi các ông chủ lớn thường sánh bước với người đẹp bên cạnh. Suốt 10 năm qua, không hề có bản tin nào viết về ông mà có dính đến phụ nữ. Chủ tịch Hàn Thiên của tập đoàn LKey danh tiếng bậc nhất thế giới có tất cả mọi thứ trong tay, nếu muốn cưới 1 người vợ khác, thậm chí là 10 người, ông cũng hoàn toàn có thể làm được, nhưng ông không muốn, và cũng chưa từng có ý nghĩ đó, vì vị trí đó, và cả trái tim của ông, mãi mãi cũng chỉ dành cho một người
Sáng hôm sau. Trường đại học Quốc gia
- Hôm trước em bỏ đi đâu vậy??? Người con trai đó là ai??????
Jun liên tục hỏi đủ thứ, Kris như thường lệ đang định nhét headphone vào tai thì Jun đột nhiên giật lấy và ném xuống đất
- Sao em có thể khinh thường người khác như vậy?
Kris vẫn lãnh đạm trước hành động của Jun, nó nhìn tai nghe bị giẫm nát dười sàn, rồi nhìn vào mắt Jun
- Tôi không khinh thường người khác. Tôi khinh anh
Jun hơi giật mình trước giọng nói lạnh như băng của Kris
- Em…nói vậy là sao?
Kris nhếch mép khinh bỉ, bước về phía Jun, ghé sát tai cậu nói khẽ
- Vì sao Lưu Mẫn Nhi có thể biết đến tấm hình đó?? Hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, phải không ???
Jun mở to mắt kinh ngạc. Tấm hình mà Kris nói đến chính là bức chụp Phong và Kris ở bãi biển. Có một lần Jun đã tình cờ thấy khi Kris lấy từ trong balo ra cất vào người. Còn giữa Jun và Nhi chẳng có mối quan hệ nào ngoài mục đích chung là chia rẽ Phong và Kris, vì thế, chí lớn gặp nhau thôi
- Anh…không biết em đang nói gì……
Kris vô cảm nhìn Jun
- Cút đi
Kris từ tốn xoay người bước đi, giờ nó không muốn truy cứu những chuyện đã qua nữa, vả lại chuyện cũng chẳng đáng để động tay
- Anh hà tất phải bận tâm đến cô ta như thế chứ
Annie từ sau đi lại, đưa tay vuốt khẽ khuôn mặt của Jun. Cậu vẫn mải nhìn theo bóng dáng xa dần của Kris, cho đến khi nó khuất sau dãy hành lang, thì Jun bất giác cười, rồi quay sang hôn vào môi Annie
- Đồ chơi không thú vị nữa. Phá cho hư thôi
Annie vòng tay ôm lấy cổ Jun, khóe mắt ánh lên vẻ thích thú, rồi lại đặt lên môi cậu một nụ hôn say đắm
Quảng trường
Phong đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt lạnh không để bất cứ thứ gì vào tầm nhìn, chỉ mải chăm chú với đôi headphone bên tai. Vẫn phong cách cũ, áo thun xám, quần jeans đen vào đôi sneaker xanh đen, chỉ khác bây giờ trên tai của Phong có thêm chiếc bông tai nhỏ thi thoảng lại phát ra ánh sáng lấp lánh.
Một con người nổi bật như thế, nghiễm nhiên lại trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn
- Xin…lỗi, anh có thể chỉ cho em đường đến….được không ạ????
Một cô gái xinh xắn tiến đến bắt chuyện, không biết đây đã là cô gái thứ bao nhiêu trong vòng 15 phút qua đến “hỏi đường” Phong. Vẫn như mọi khi. Không quan tâm
- Này tránh ra
Bỗng nhiên một cô nữ sinh mặc đồng phục hùng hổ đi tới, đẩy cô gái kia sang một bên
- Biến đi đừng đụng vào bạn trai của tao
Không thấy Phong phản bác lại. Cô gái kia và cả những người đang đứng đó “ngắm” há hốc mồm. Cô nữ sinh kia nhan sắc không tệ, nhưng nói chuyện thì thô lỗ thế kia không ngờ lại là bạn gái của “chàng trai hoàn mĩ”. Thấy mọi người trơ ra nhìn mình, cô ả trợn ngược mắt lên
- Còn nhiều chuyện àh?? Chán sống sao hả??????
Thấy giọng điệu dữ dằn của ả, mọi người mới bắt đầu tản ra
- Anh đẹp trai, hôm nay đi chơi với em nhé
Cô ta sà đến bên Phong, giọng ngọt như mía lùa khác hẳn với lúc nãy. Không ngờ loại con gái mặt dầy trơ tráo như cô ta còn tồn tại trên thế gian này
Phong vẫn dửng dưng không nhìn không nghe không đáp, khiến cô ta càng cảm thấy thích thú hơn
Một vài cô ban nãy vẫn hiếu kì đứng lại xem, thấy Phong có vẻ cũng chẳng đoái hoài đến cô nữ sinh kia, nên bất bình tiến lại
- Này, cô nói đây là bạn trai cô àh??? Căn cứ vào đâu???
- Ơ hay con này, ngon nhỉ, tao nói anh ấy là bạn trai tao thì là bạn trai tao
- Từ lúc nào???
- Bắt đầu từ bây giờ
- Hahaha, thì ra cô cũng giống bọn tôi. Thôi mặt dầy quá rồi đấy
- Mày nói gì hả??? dám nói tao vậy sao?????@$#!$!#$
- @$@!$#$#%^^&5
- ^$$^^6&*^
Thế là chỗ đứng của Phong vô tình biến thành một chiến trường, tiếng cãi vã ồn ào đinh tai, càng thu hút người đi đường hơn, trong phút chốc đã nghẹt kín người đứng
- Đến muộn rồi
Một giọng nói lạnh và nhẹ như cơn gió thoảng chợt cất lên, âm lượng rất nhỏ so với tiếng ồn ào ở đây nhưng dường như là ngay lập tức, Phong đã hướng mắt đến nơi phát ra tiếng nói. Hắn rẽ đám đông, bước đến nơi Kris đang đứng
Vẫn im lặng không nói nửa câu, Phong khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc rối và lau vài giọt mồ hôi trên trán của Kris. Đám người xung quanh được dịp rộ lên, vài người ý tứ đã bỏ đi ngay từ lúc Kris xuất hiện, nhưng một số vẫn rất “vô tư” đứng xem
Phong đột nhiên nhanh như cắt nắm lấy tay Kris kéo đi, Nó im lặng, hơi mỉm cười. Kris biết Phong không thích nơi đông người, vì lúc nào cũng sẽ bị người khác “ngắm”, giống như hồi trong tiệm kem Buddy 4 năm trước vậy
Chợt Kris kéo giật Phong lại
Và họ dừng trước một cửa hàng nón
- Như vậy sẽ không sao
Kris nghiêng đầu cười sau khi đội cho Phong 1 chiếc nón lưỡi trai đen. Thật ra Kris cũng khó chịu lắm khi người khác “ngắm” Phong của nó
Phong chộp lấy 1 chiếc nón khác màu xám đội vào cho Kris
- Như vậy mới công bằng (cả nhà có ai hiểu ý của Phong ka không)
Phong cười ma mãnh rồi nắm tay Kris bước ra khỏi tiệm
St. Sakura
Đây là con đường rất nổi tiếng của thành phố vì suốt dọc con đường này chỉ trồng toàn hoa anh đào. Vào cuối tháng 3 đầu tháng 4, là thời điểm đông người nhất vì đó là mùa hoa đào nở rộ
Bây giờ, là cuối tháng 1
Những cành cây xơ xác trơ trụi không một bông hoa vì mùa đông chỉ vừa qua, đó cũng là lý do St.Sakura giờ đây không một bóng người nào ngoài Kris và Phong
Khung cảnh thật lạnh lẽo cô tịch, khiến cho con đường như dài vô tận. Đây hoàn toàn không phải là nơi lý tưởng để hẹn hò, ít ra là trong khoảng thời gian này, vì nó khiến ta liên tưởng đến điều gì đó rất buồn bã đau thương
Nhưng Kris rất thích thú với nơi này
Phong nhíu mày, những địa điểm Kris chọn để hẹn hò luôn làm hắn thắc mắc
Thấy Phong nhìn mình, Kris nghiêng đầu nhìn lại, tựa như đang chờ một câu hỏi
- Tại sao lại chọn chỗ này?
Kris bật cười, lần nào nó chọn chỗ, Phong cũng hỏi câu này. Kris không đáp, đan tay mình vào tay Phong, từ tốn dạo bước. Đi được đến nửa đường, Kris chợt dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy Phong
- Vì khi đi giữa những làn gió lạnh như vậy, em mới cảm nhận được hơi ấm của anh
Kris vòng tay choàng qua cổ Phong, nheo mắt nói. Phong bật cười, cúi người xuống bế Kris lên
- Nghe gì nãy giờ vậy??
Phong không đáp, Kris chồm lên gỡ một bên tai nghe xuống nhét vào tai mình, rồi nó mỉm cười thích thú
Let it be – The Beatles
Truyện tình cảm - Winds’s love ( Tình yêu của gió ) - trang 17
CHAP 44 – HOME
Siêu thị
Phong nhíu mày, lại một địa điểm kì lạ mà Kris kéo hắn đến. Vâng, đối với Phong, siêu thị chính là nơi rất lạ lẫm, đương nhiên không phải lạ theo kiểu dân quê lên thành phố, mà là hắn chưa từng phải đi siêu thị qua, vì theo quan niệm của Phong, siêu thị = chợ, không đáng để tới
Kris hiểu Phong đang nghĩ gì, nó mặc kệ, kéo hắn vào
Vì Phong và Kris đã đội nón vào che bớt phần nào khuôn mặt nên cũng không gây chú ý nhiều, thế nên tụi nó được an toàn bước đi
Kris đi từng dãy hàng, xem xét lựa chọn rồi thảy vào rổ xe, mà không ai khác ngoài Phong là người đẩy
Lần đầu tiên đến siêu thị, nhưng với cá tính của mình, Phong vẫn không đoái hoài đến xung quanh, mà chỉ mải nhìn Kris, và cảm thấy thích thú khi ngắm nó lựa đồ
Tuy đã che bớt gương mặt, nhưng dáng người và thần thái vẫn rất nổi bật, đó giải thích vì sao vẫn có một số người len lén nhìn Phong và Kris, bàn tán gì đó
- Xin mời ghé thử rượu táo của chúng tôi đi ạ….rượu táo nguyên chất thơm ngon….a cô gái trẻ, mời dùng thử ạ
Một bà cô đon đả chạy đến bên Kris, mời chào rượu táo. Kris uống một ngụm
- Xin cảm ơn ạ, a còn chàng trai trẻ, cậu đợi chút nhé để tôi chạy đi lấy thêm….
Chưa kịp nói xong, thì bà đã há hốc mồm
Phong đang cúi xuống hôn vào môi Kris, nụ hôn phớt qua khiến cho Kris hơi đỏ mặt. Phong thản nhiên đẩy xe đi tiếp, trước khi đi bỏ lại một câu
- Không tệ
Khi 2 người đã đi rồi, bà cô bán hàng, và một vài người quanh đó nữa, bỗng chốc ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, rồi ánh mắt bắt đầu mơ màng tưởng tượng gì đó
Sau “sự cố” ở quầy rượu, Kris như dè chừng hơn, lúc nào cũng bước cách Phong một khoảng, có trời mới biết hắn sẽ lại bày trò gì. Không phải Kris ngại ngùng hay để ý người khác nhìn, chỉ vì nó không muốn Phong lại có hành động gì khiến người khác mê mẩn ( ví dụ mấy bà cô ở quầy rượu lúc nãy)
Phong nhìn Kris, khẽ mỉm cười, rồi hắn bước nhanh hơn, ngang hàng với nó và luồn tay qua eo kéo sát nó vào người
- Làm gì vậy?
- Như vậy mới giống
- Giống gì cơ?
- Vợ chồng
Kris mở to mắt ngạc nhiên trước câu trả lời của Phong. Hắn cười rồi quay đi tiện tay ném vài bịch bánh phồng tôm vào rổ. Kris vẫn nhìn Phong, đôi mắt nâu trở nên khó dò, vừa ánh lên tia hạnh phúc lại vừa có chút màu đau thương
Tính tiền xong, 2 tay xách 2 túi, Phong chau mày
- Giờ đi đâu?
Kris xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, mỉm cười
- Nhà em
Kris sống ở một căn hộ áp mái trong tòa nhà cao nhất thành phố. Không cần nói cũng có thể hình dung sự hiện đại sang trọng bậc nhất ở đây. Toàn bộ bề mặt đều được làm bằng kính đổi màu, có thể biến đen hay trong suốt ngay tức khắc. Phong ngồi ở ghế sopha chờ Kris thay đồ. Hắn quan sát nơi Kris sống. Phòng khách làm trung tâm, từ đó tỏa đi các phòng khác. Có phòng ngủ, bếp, nhà tắm, phòng vệ sinh…
Soạt
Có tiếng động trong bếp, Phong bước vào thì thấy Kris đứng ở bồn rửa cà chua. Nó mặc chiếc quần jean lửng xắn gấu và áo thun đơn giản, quan trọng là trước ngực có đeo thêm cái tạp dề caro đỏ. Phong khoang tay, dựa đầu vào cửa bếp, thích thú với hình ảnh mình đang thấy. Kris dừng tay, quay sang nhìn, thấy Phong, nó nhíu mày, rồi thảy bịch cần tây cho hắn. Biết ý của Kris, Phong không chụp mà quay người bước ra phòng khách
30 phút trôi qua, Phong nằm trên chiếc ghế sopha, chăm chú nhìn trần nhà. Tất cả nội thất và tường ở đây đều chỉ sử dụng có 2 màu xám và xanh dương. Về mặt thẩm mĩ thì 2 màu này kết hợp nhìn thật tuyệt, nhưng nó lại khiến căn nhà trở nên thật lạnh lẽo u buồn. Tiếng Kris làm bếp vọng ra, và rơi nhanh vào tĩnh mịch
Phong thở dài
2 tiếng sau
Kris từ bếp bước ra, thấy Phong đã ngủ say trên sopha. Nó khẽ ngồi xuống sàn, chống tay nhìn. Dáng vẻ Phong ngủ vẫn vô cùng quyến rũ, Kris đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày ngang tàng, rồi lần xuống sống mũi cao, khi đến môi, nó rụt tay lại, và hôn phớt vào một nụ hôn như gió thoảng, nhưng Phong đã tỉnh, hắn đưa tay kéo Kris sát vào mình và hôn đáp lại, mạnh mẽ và “nhiệt tình” hơn. Đến khi hơi thở của Kris ngắt quãng, Phong mới buông nó ra. Kris đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy
- Ăn cơm thôi
Nó nói nhanh rồi bước ngay vào bếp, Phong nhìn theo, bật cười
Kris làm cho Phong món mì ý, món ruột của nó. Nước sốt đậm đà với độ nêm nếm vô cùng chính xác làm nên món mì ý rất ngon, không hề khác gì so với đầu bếp chuyên nghiệp nấu
Sau khi ăn xong, bỏ chén dĩa vào bồn rửa rồi, Kris kéo Phong đến trước một cánh cửa bằng gỗ. Thật bất ngờ khi bên trong là một chiếc cầu thang khác
Được một đoạn thì đến được một căn phòng nhỏ. Vì căn hộ của Kris đã là áp mái nên căn phòng này được xây chếch ra một đoạn, từ xa nhìn có cảm giác như nó đang lơ lửng giữa khoảng không, điều đặc biệt nữa là toàn bộ 6 mặt của căn phòng này đều làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh vật dưới chân. Phong và Kris ngồi xuống, cảm giác như chính mình như đang lơ lửng, rồi một vùng trời sáng lên màu cam rực rỡ thu hút sự chú ý của cả 2.
Hoàng hôn rồi
Những tia ánh sáng cuối cùng của mặt trời tỏa ra bao trùm cảnh vật lần cuối, toàn bộ căn phòng ngập trong hoàng hôn. Kris khẽ tựa vào vai Phong
- Này
- ?
- Món mì ý của em thế nào?
- Dở tệ
- Sao cơ?
- Anh thích món “khai vị” của em hơn
Phong nói kèm theo nụ cười ranh mãnh, Kris thoáng đỏ mặt, đưa tay đấm nhẹ vào vai hắn, Phong dễ dàng đỡ được, sẵn đà hắn kéo Kris lại gần và hôn nhanh lên môi nó
Một người phục vụ lịch sự đưa cho nó 1 tấm thiếp mời
Kris cầm tấm thiếp, hơi nhíu mày
- Đây là..?
- Một người đàn ông nhờ chuyển đến cô
- Ai?
- Ông ấy xưng là Jack
Jack? Kris hơi ngạc nhiên. Đó chính là tay sai thân tín nhất của Hàn Thiên. Nó đóng cửa lại, nhìn tấm thiệp, rồi nhìn căn phòng trong suốt
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- …Jack?
- Chủ nhân không liên quan chuyện này
- ….
- Người hãy đến đó..
- Để làm gì?
- Xem kịch hay
- Không hứng thú
- Kể cả nhân vật chính là chủ nhân…
- …
- Và tân phu nhân
Kris hơi sững người. Tân phu nhân? Không thể nào
- Buổi tiệc đã bắt đầu rồi thưa cô chủ
Hoàn toàn không hổ danh là thân tín của Hàn Thiên, ông già Jack này thật lợi hại khi đọc được cả suy nghĩ của Kris
Cụp
Kris cúp điện thoại rồi mở cửa bước ra ngoài, chỉ để lại một mẩu giấy note nhỏ trên bàn
Đừng lo – Tiểu Phong
Khách sạn KingTower
Đây là một khách sạn rất lớn nằm trong chuỗi kinh doanh khách sạn của tập đoàn LKey. Vậy không cần phải nói cũng biết “chủ nhà” của bữa tiệc là ai. Chủ tịch Hàn Thiên đứng tiếp chuyện với khách, toàn những nhân vật quyền cao chức trọng của thế giới. Ông vận trên người bộ vét đen vô cùng lịch lãm, 1 tay bỏ túi quần một tay thả lỏng, tư thế tỏ rõ phong thái quyền quý . Khác với những ông chủ lớn khác, chủ tịch Hàn là người rất ít cười. “Cười” ở đây nghĩa là nụ cười xã giao. Ai cũng biết những ông trùm trong giới kinh doanh đều phần lớn máu lạnh, nhưng họ không bao giờ tiết kiệm nụ cười xã giao, còn chủ tịch Hàn thì khác, ngay từ những ngày đầu bước chân vào thế giới thương trường khốc liệt, ông chưa bao giờ phải khúm núm cười lấy lòng ai mà vẫn nhanh chóng trở thành ông hoàng của giới kinh doanh. Bây giờ chỉ cần giơ tay ra chủ tịch Hàn đã dễ dàng thao túng tất cả, thay trắng đổi đen, nắm giữ số phận của hàng tỉ người nên càng không có lý do gì khiến ông phải cười nữa
Chủ tịch của Ngân hàng US vừa bước vào hội trường đã đến bên Hàn Thiên ngay. Đó là một người phụ nữ có nét đẹp vô cùng quý phái, bà diện chiếc đầm bó sát màu đỏ sẫm tôn lên những đường cong cơ thể càng khiến bà trở nên quyến rũ
- Chào chủ tịch Hàn
- Chủ tịch Phan
Hàn Thiên không hề liếc nhìn đến bà ta, chỉ khẽ gật đáp lại
- Ôi tôi đã nói bao nhiêu làn rồi, ngài cứ gọi tôi là Maria
Hàn Thiên không đáp mà hướng mắt nhìn sang nơi khác. Bà Maria này thấy bị phớt lờ, có hơi ngượng nhưng ngay sau đó lại cười giả lả
- Haha chủ tịch Hàn, gọi tên thân mật của nhau cũng không bị coi là ngoại tình đâu
- ….
- Mà tôi nghĩ ngài cũng nên tìm cho mình một người phu nhân đi, chứ đến những bữa tiệc lớn như thế này mà không có người phụ nữ bên cạnh, hình như không được tốt cho lắm, người ta sẽ đánh giá ngài đấy
Hàn Thiên lúc này mới quay sang nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt lạnh toát khiến cho Maria hơi rùng mình. Bây giờ bà ta như sực tỉnh, đã rất nhiều lần nghe cảnh báo là đừng bao giờ nhắc đến vị phu nhân của tập đoàn LKey trước mặt chủ tịch, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm. Không biết hôm nay ăn phải mật gấu hay sao mà khiến cho bà ta can đảm đến như vậy
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, huống hồ Maria là một chủ tịch của một công ty rất quyền thế, và chính cái tôi đó đã hại bà ta rất thê thảm
- …huống hồ phu nhân cũng đã qua đời 10 năm rồi. Tôi nghĩ nếu ngài đi thêm bước nữa, Phu nhân quá cố có thể cũng vui lây ấy chứ
- Chuyện gia đình chúng tôi không cần người ngoài xen vào
Một giọng nói chợt vang lên, Maria quay lại và ngạc nhiên khi thấy một người con gái rất xinh đẹp đã đứng đó từ khi nào, thản nhiên cất giọng
- Cô là ai? Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Kris không quan tâm đến bà ta, mà quay sang nói với Hàn Thiên
- Có thể nói chuyện chút không?
Ông không đáp, chỉ đút tay vào túi quần và bước ra phía khuôn viên khách sạn
Kris đứng cách Hàn Thiên 1 khoảng, nhìn dáng người ông từ phía sau cảm thấy thật trơ trọi cô đơn, lòng Kris hơi chùng xuống
- Khi nào về Mỹ?
- Tối nay
- …ngày mai là..
- Nếu chỉ để nói những chuyện nhảm nhí thì ta rất bận
Nói xong, Hàn Thiên sải bước nhanh vào trong. Kris không nói gì, cũng không biểu lộ thái độ gì, chỉ đứng yên nhìn theo bước chân ông. Hàn Thiên khẽ thở dài, đôi mắt lạnh thoáng chút ưu buồn
- Ôi trời, con cái nhà ai mà vô phép vô tắc vậy chứ?? Thiệt tình…
Bà Maria uống 1 hớp rượu, tức giận rủa thầm trong miệng
- Chắc không có cha mẹ dạy dỗ nên…..
- Tôi tin chắc cô ấy đã được dạy dỗ rất tốt
Maria giật mình quay lại
- Ôi ngài đang nói giúp cho cô ta sao? Sao lại…..
- Bênh vực con gái mình không có gì là sai, phải không chủ tịch Phan
- …sao cơ..ạ
Xem ra lần này Ngân hàng US sẽ có một chủ tịch mới đây
Kris ngồi xuống bồn cây ở khuôn viên. Trong khung cảnh yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông báo 0h. Kris ngẩng mặt nhìn lên trời, miệng khẽ cười và nói
- Mẹ à, chúc mừng sinh nhật !!
Ding
Có một tin nhắn tới, Kris mở điện thoại ra xem
Ngày hôm nay của em thuộc về anh, đến trình diện trong 5 phút – Phong
CHAP 45 – NGÃ RẼ
- Trễ 5 phút
Phong nhìn đồng hồ, rồi khẽ chau mày nhìn Kris đang từ tốn đi đến
- Đổi lại anh có cả ngày của em, như vậy là quá lời rồi
Kris vòng tay ôm lấy cổ Phong nghiêng đầu cười. Nhưng có vẻ chẳng khiến hắn hài lòng hơn chút nào. Kris mặc kệ, lôi Phong đi
- Này, đi đâu?
- Đến một nơi trước
Phong chạy theo chỉ dẫn của Kris, ra đến ngoại thành rồi qua nhiều dãy núi. Cuối cùng đã đến
- Đây là…
- Mộ của mẹ
Kris trả lời nhẹ tênh. Mười năm rồi nó chưa ghé lại đây. Khung cảnh vẫn như xưa không hề thay đổi, mộ mẹ vẫn nằm yên trong khoảng trời xanh đầy gió. Mùi oải hương đưa nhẹ khiến Kris cảm thấy thoải mái dễ chịu. Bước đến trước phần mộ của mẹ, nhìn vào di ảnh của bà, Kris khẽ mỉm cười
- Mẹ, Tiểu Phong đến thăm mẹ đây
Một làn gió ấm áp chợt thổi tới, bao quanh lấy Kris, tựa như cái ôm đầy sung sướng nhớ nhung
Phong đứng cách một khoảng, ánh mắt thoáng buồn nhìn về phía Kris, vừa lúc Kris cũng quay sang nhìn Phong, nó mỉm cười nhẹ, rồi bước đến kéo tay hắn lôi đến trước phần mộ
- Mẹ, đây là Phong, là người con trai..mà..Tiểu Phong..hm….yêu
Kris nói có chút bẽn lẽn, đôi má ửng lên chút sắc hồng. Phong nhìn thấy được khuôn mặt đáng yêu đó của Kris, cảm thấy thật hạnh phúc. Thấy hắn cứ nhìn mình, Kris hơi chau mày rồi hắng giọng. Phong thôi không nhìn nữa, mà quay sang đối diện với bức ảnh của Bạch Dĩ Thuần
Đây là lần đầu tiên Phong được thấy mặt mẹ của Kris. 2 mẹ con thật sự rất giống nhau, đặc biệt là ở đôi mắt. Bạch Dĩ Thuần cũng có đôi mắt màu nâu. Nhưng nếu là người tinh ý sẽ nhận ra được mắt Dĩ Thuần nâu sữa còn Kris là nâu đen, một dạng nâu sữa nhưng hơi tối hơn. Và điểm khác biệt nhất ở cả 2 chính là Bạch Dĩ Thuần mang vẻ đẹp trong sáng, ấm áp, dịu dàng trong khi Kris đẹp một cách thuần khiết đến băng giá, sắc lạnh. Nhiều người nói Kris giống mẹ, nhưng thật ra nó giống Hàn Thiên nhiều hơn
Phong ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn lâu. Suy cho cùng, đó là người phụ nữ mà mẹ hắn đã hại chết, là nguồn cơn của nỗi hận mãi chưa chấm dứt
Kris biết Phong đang nghĩ gì, và cũng biết nó đã làm hắn khó xử. Mắt vẫn nhìn mẹ, Kris nhẹ nhàng nói
- Mẹ àh, Tiểu Phong đã thực hiện được điều ước ngày xưa rồi
Ngưng một chút, Kris quay sang khoác tay Phong
- Anh ấy rất phong độ phải không?
Một vài tia nắng hiếm hoi soi rọi vào tấm ảnh khiến Dĩ Thuần như đang cười. Phong nhìn Kris, chỉ khi nào nói chuyện với mẹ, nó mới như một đứa con gái tinh nghịch đáng yêu. Có thế mới biết, tình cảm Kris dành cho mẹ mình sâu đậm đến thế nào. Trong lòng Phong có chút ngưỡng mộ, vì nếu gia đình Kris tan nát từ nhỏ, thì Phong cũng đâu hơn, tuy sống với mẹ đến năm 9 tuổi, nhưng hắn chưa bao giờ dành hay nhận được tình cảm nào cả.
Lúc lấy xe, như sực nhớ ra gì đó, Phong bỗng chạy ngược lại về phía phần mộ, ghé sát xuống như thủ thỉ bên tai Dĩ Thuần điều gì đó rất quan trọng. Lúc bước ra, thấy Kris nheo mắt nhìn, nhưng hắn không hề có ý định giải thích
- Được rồi, hôm nay anh định đưa em đi đâu đây?
Phong dừng trước cửa sân bay, đáp một chuyến bay đến Vịnh Bắc, sau đó khi vừa bước xuống máy bay, Phong đã nắm tay Kris kéo đi vào cửa máy bay cá nhân. Có lẽ chưa ai biết rõ thân thế của Phong ngoài việc hắn rất giàu. Như đã nói 11 năm trước Phong dùng danh nghĩa của chủ tịch Dương Nghinh để tiếp quản công ty, lúc đó hắn còn nhỏ nên được Grey-trợ lý đắc lực hiện giờ của Phong–giúp đỡ nhiều. Nhưng bây giờ, Phong không còn mượn danh cha nuôi nữa, mà ai cũng biết đến uy danh của chủ tịch Dương Thiên Phong của tập đoàn DKey nổi tiếng thế giới, là địch thủ duy nhất của tập đoàn LKey. Ôi dường như ông trời đã an bài Hàn Thiên và Phong sẽ phải luôn đối đầu nhau rồi.
Đây là lần thứ 2 Kris đi máy bay với Phong và vẫn thấy hắn ngang tàng như ngày nào. Bao giờ cũng chỉ làm việc mình thích bất kể người khác có muốn hay không. Nhưng lần này có hơi khác, là Phong đảm nhận làm “cơ trưởng” luôn
Sau 2 tiếng thì máy bay đáp xuống 1 vịnh khá lớn. Kris hơi bất ngờ vì hình như ngoài Phong và nó ra, nơi đây hoàn toàn không có ai khác.
Phong cầm tay Kris dẫn đi 1 vòng. Đây có vẻ là một khu du lịch mới chưa khai trương. Xung quanh đều bao bọc bởi mặt biển xanh trong vắt. Phong không dẫn Kris đi xuống phía biển mà đi ngược lên trên vùng đồi núi
Địa hình núi ở đây thực sự rất nguy hiểm, thưởng xuyên xuất hiện các khe rất sâu, thông tới tận biển. Kris chẳng ngại hiểm trở, nên đối với nó thì khu vịnh này rất đẹp và thú vị
Leo một lúc cũng lên tới đỉnh, và thật ngạc nhiên khi trên đỉnh có một cái cổng bằng đá, không rõ là nhân tạo hay tự nhiên, nhưng chiếc cổng có hình thù rất kì lạ. có nét cổ kính, lại có vẻ đẹp rất hùng vĩ diễm lệ, đặc biệt hơn, sau cánh cổng chính là 1 khoảng trời bao la rộng lớn hòa với mặt biển xanh ngắt tạo nên một tiên cảnh không khác gì thiên đàng. Phải, nếu nói đây là cánh cổng dẫn đến thiên đàng cũng không ngoa, thứ nhất vì khung cảnh tuyệt đẹp, thứ 2 vì nếu bước qua cánh cổng một bước, sẽ rơi thẳng xuống biển cách đó mấy ngàn thước
Phong đứng ra mép vực, ngay dưới cánh cổng, quay lại nhìn Kris, ánh bình minh phía sau lưng Phong chói lòa khiến hắn càng trông như một vị thần. Phong chìa tay đưa về phía Kris, nó khẽ nheo mắt lại, rồi mỉm cười nắm lấy tay hắn, bước lên tảng đá cao nhất mà Phong đang đứng
Cảm giác đứng ngay mép vực chưa bao giờ tuyệt vời đến vậy. Phía dưới là mặt biển xanh thăm thẳm, còn trước mặt là khoảng không gian bao la rộng lớn, một vài đảo nhỏ lác đác làm nền khiến cho cảnh mặt trời mọc thêm hùng vĩ. Một luồng gió thổi đến, mát rượi cả tâm hồn. Kris chợt chú ý, đảo này có rất nhiều gió, từng đợt ào ạt mạnh mẽ. Thấy Kris thích thú, Phong hơi nhoẻn miệng cười
- Có muốn trải nghiệm cảm giác mạnh không?
Kris quay sang Phong, rồi nhìn xuống mặt biển cách xa hơn ngàn thước và mấy tảng đá rải rác xung quanh. Phong cười ranh ma, rồi kéo Kris nghiêng hẳn người ra khỏi nơi đang đứng. Hai người đã đứng sát mép rồi, đương nhiên không còn đường nào ngoài đâm đầu xuống biển, Phong tuy chỉ kéo nghiêng người chúi ra ngoài thôi, nhưng theo phản xạ, không ai có thể giữ được thăng bằng cả
Kris hơi bất ngờ, nhắm chặt mắt, nhưng kì lạ, mãi vẫn không có hiện tượng rơi tự do. Khẽ hé mắt ra nhìn, thì thấy vẫn chưa rơi khỏi vách núi, nhưng rõ ràng cả cơ thể của Kris đã nghiêng gần 180 độ ra ngoài rồi
Rất đơn giản, đó là nhờ gió. Từng đợt gió mạnh từ dưới thổi ngược lên đã nâng cơ thể của Kris khiến nó không ngã, đủ biết sức gió ở đây mạnh đến cỡ nào. Kris nhìn sang Phong, vừa kinh ngạc vừa thích thú, nó dang thẳng 2 tay ra, cảm giác bay chính là thế này đây, rất tuyệt
Được vài phút, Phong kéo Kris đứng thẳng dậy, vừa lúc gió lặng, hắn canh giờ rất chính xác
- Để em đoán, vịnh này tên là Wind Bay (vịnh Gió) phải không?
- Không sai
Kris cười đắc chí, Phong hơi nheo mắt
- Có biết vì sao tên đó không?
- Đơn giản thôi, vì vịnh này rất nhiều gió
- Sai rồi
Lần này đến lượt Phong ra vẻ đắc thắng, Kris nhíu mày, ngoài lý do này ra, thì lẽ nào..
Phong choàng tay qua eo Kris, kéo nó sát vào hắn, cúi xuống nói nhỏ vào tai nó
- Không sai, là vì em, Tiểu Phong
Kris mở to mắt kinh ngạc. Nói vậy là vịnh này được đặt theo tên nó. Phong nói tiếp
- Em là người thứ hai đặt chân lên đây..
Rồi Phong dang tay như một người bồi bàn mời khách
- …tất cả những thứ trong bán kính 200km này đều thuộc quyền sở hữu của em
Hèn chi hòn đảo này không hề có bóng người, thì ra Phong đã mua tặng nó. Kris rất thích món quà này, nó ôm chầm lấy cổ Phong
- Em yêu anh, Phong
Phong cũng vòng tay ôm chặt lấy Kris, cười
- Đây là lời cảm ơn sao?
- ….
- Anh không thích cảm ơn suông đâu
Kris hơi nhíu mày, buông lỏng tay ra, mặt đối diện mặt nhìn thẳng vào Phong. Hắn nghiêng đầu, nheo mắt. Kris bật cười, kiễng chân hôn nhanh vào má của Phong
- Như vậy được rồi chứ
- Thiếu một chút
- Sao…
Kris chưa kịp nói xong thì đã bị Phong cúi xuống hôn vào môi. Nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến Kris như lịm dần đi. Lần nào cũng vậy, Phong luôn khiến Kris rơi vào trạng thái này
Và vẫn như mọi khi, đến lúc Kris thở một cách khó khăn Phong mới buông lỏng vòng tay
- Vậy đây là cách cám ơn của anh?
Kris nói pha chút giận dỗi trong khi khuôn mặt thì đỏ bừng, chẳng ai có thể nhận ra được đây là một Kris lạnh lùng băng giá vô cảm nữa
Phong nhún vai
- Không, đây là cách anh nói “Anh yêu em”
Phong nhìn sâu vào mắt Kris, giọng nói trầm ấm mạnh mẽ đầy mê lực khiến Kris cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Phong luôn khiến Kris không thể nào giận được
Suốt cả ngày hôm đó, cả 2 lang thang khám phá hết mọi ngóc ngách trong vịnh. Đến khi mệt nhoài người nằm trên bãi cát cũng là lúc mặt trời lặn xuống mặt biển. Kris nằm yên trong lòng của Phong, nó rất thích vị trí đó, ấm áp và vững chãi. Rồi như phát hiện ra điều gì hay lắm, Kris nói không giấu được sự thích thú
- Này, trong bán kính 200km àh?
- Ừm
- Vậy anh thuộc quyền sở hữu của em rồi
Phong bật cười, nhưng nhanh chóng lắc đầu
- Không đúng sao?
- Sai hoàn toàn
- ….
- Ngoài phạm vi 200km, em vẫn thuộc về anh
- ….này em có nghe nhầm không?
- Không biết
Phong nở nụ cười mà Kris thích nhất, rồi ôm nó chặt vào lòng, nhắm mắt, ngủ. Kris chẳng biết nói gì, mỉm cười rồi cũng rúc vào lòng của hắn, chìm dần vào giấc ngủ say
Tiếng chuông điện thoại giữa đêm vang lên khiến lòng có chút bất an. Kris nhìn vào màn hình điện thoại, có chút ngập ngừng, nhưng rồi nó cũng bắt máy
- Jack?
- Chủ nhân…đang trong phòng cấp cứu
- Sao?
- Người bị đột quỵ
- ….
- Tuy chủ nhân không nói gì, nhưng người đang rất cần cô chủ ở bên cạnh
Kris cúp máy. Trong lòng hoang mang và đầy thắc mắc
- Đi đi
Bàn tay mát lạnh của Phong khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt Kris. Nó nhìn Phong, trong phút chốc, đôi mắt nâu chợt se lại, nhưng rất nhanh sau lại cụp xuống. Kris khẽ gật đầu
Sân bay
Phong đáp chuyến bay về nhà, còn Kris thì đáp chuyến đến NewYork. Loa thông báo chuyến bay của Phong đã tới, 2 người chia tay ở cửa vào. Không gian dường như im bặt, tay vẫn nắm chặt tay Phong, Kris chẳng biết phải nói gì. Loa thông báo lần thứ 3, Kris vẫn nắm chặt tay, Phong mỉm cười, gỡ nhẹ tay nó ra, rồi cúi xuống hôn lên trán Kris, như thay cho lời tạm biệt
Nhìn bóng dáng Phong bước đi, Kris chỉ muốn chạy đến mà ôm thật chặt bờ vai rộng kia, nhưng nó lại không đủ can đảm. Lần này đi NewYork, tuy là thăm Hàn Thiên, nhưng phần nhiều là tiếp quản công việc của tập đoàn LKey, vì nay chủ tịch đã lâm bệnh, nên phó chủ tịch đương nhiên phải có trọng trách điều hành thay. Vì thế rất khó để nói chắc chắn thời gian trở về. Hơn nữa, thực sự trong lòng Kris vẫn chưa nguôi ngoa khi biết sự thật Phong chấp nhận gạt hận thù của mình sang một bên để “giúp” nó trả thù, quả thật, Kris đã thiếu nợ Phong quá nhiều
Loa thông báo chuyến bay của Kris đã đến, nó thôi không dõi theo Phong nữa, mà quay bước vào cửa của mình, thì lúc dó, chợt nghe tiếng Phong thét lớn
- Anh sẽ đợi, Hàn Tiểu Phong. 5 năm, 10 năm, thậm chí 100 năm, anh cũng sẽ đợi em
Những người khách ở gần đó đều dán chặt mắt vào Phong, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm chuyện này. Hét lên xong, Phong đưa tay chạm vào chiếc bông tai rồi quay người bước qua cửa hải quan
Kris tuy không hề quay lại, nhưng gần như cùng lúc với Phong, cũng đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bông tai, cảm thấy một hơi ấm nhỏ truyền sang. Cố để bản thân không rơi nước mắt, Kris xốc lại hành lý, bước qua cửa hải quan
CHAP 46 – CHA
Lúc Kris đến phi trường New York đã là 6 giờ sáng. Một người đàn ông vận vét đen lịch sự đến cúi chào khi Kris vừa bước ra
- Cô chủ (tiếng Anh)
Kris không đáp, nhìn lướt qua cảnh vật, nó khẽ thở dài, rồi đội chiếc nón lưỡi trai vào, kéo sụp xuống che khuất hoàn toàn khuôn mặt của mình, và dấu đi cả sự mệt mỏi trong đôi mắt
Bệnh viện
Kris không vội . Nó bước thong thả qua khuôn viên trồng đầy cây xanh của bệnh viện. Từng vệt nắng ngả dài xuống khoảng sân cỏ tươi mát, hôm nay thời tiết rất tuyệt để thả bộ. Một dáng người cân đối nghiêm nghị đứng khoảng giữa sân, tay chống cây gậy gỗ bóng loáng được khắc họa tinh xảo. Kris bước về phía người đàn ông đó, ông khẽ nở nụ cười tựa hồ như đã chờ nó rất lâu, khóe miệng nhếch lên khiến cho những nếp nhăn xô vào nhau, đôi mắt nâu đục nhuốm màu thời gian nhưng tinh anh lạ thường, một đôi mắt có thể đọc thấu tâm tư của người khác khiến người ta có chút kinh sợ
Kris dừng lại, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén ấy
- Jack
- Chào cô chủ
Ông già Jack nhẹ cúi đầu gật đáp lại
- Ta đang chờ một lời giải thích đây
Kris ngồi xuống chiếc ghế đá đặt bên cạnh, phóng tầm mắt ra xa, khuôn mặt vô hồn. Già Jack lại khẽ mỉm cười
- Tôi nghĩ người đã tìm được lời giải thích hợp lý nhất trong bữa tiệc ấy rồi
- Vậy sao? Vở kịch ngươi cho ta xem thật tệ
- Tôi lại nghĩ diễn viên chính đã đóng rất hay đó chư
- Vậy ra ngươi muốn ta thấy ông ta “chung thủy” như thế nào sao
- Haha, không sai
Kris nhếch mép, lắc lắc đầu
- Dư thừa. Ta không có hứng thú
- Nếu vậy người đã chẳng đến bữa tiệc đó
- ….
Già Jack quay sang nhìn Kris, đôi mắt nghiêm khắc trong phút chốc trở nên hiền từ. Ông đã theo phục vụ gia đình họ Hàn từ rất lâu, ngay từ những ngày Hàn Thiên còn là cậu thanh niên lạnh lùng bất cần đến khi trở thành một Hàn chủ tịch sắt thép uy quyền. Khoảng thời gian Hàn Thiên lập gia đình, thì ông quản lý tập đoàn ở chi nhánh bên Pháp. Già Jack đã từng gặp Bạch Dĩ Thuần đôi lần, và theo nhận xét của ông, đó là một người phụ nữ có đôi mắt ấm áp nhất thế giới, có thể làm tan chảy bất cứ trái tim băng giá nào, thêm vào đó trái tim cô thuần khiết nhân hậu, tính tình thì hoạt bát vui vẻ lại có chút nghịch ngợm, chẳng trách cậu chủ của ông yêu cô say đắm
Một lần ông đến nhà của Hàn Thiên, lúc đó là lần đầu tiên ông gặp Kris. Khi ấy Kris mới lên 5, đôi mắt tuyệt đẹp mở to nhìn ông đầy thắc mắc. Già Jack hơi bất ngờ khi một thiên thần nhỏ nhìn ông chăm chú, không khó để ông nhận ra vài nét quen thuộc trên gương mặt tuyệt mĩ kia. Đang lúc ông không biết phải mở miệng nói như thế nào, thì đôi môi nhỏ xinh xắn đã lên tiếng
- Tiểu Phong lấy nước cho ông uống nhé?
Khi ấy, già Jack như bị mê hoặc bởi giọng nói ngọt ngào của thiên thần, rồi một lần nữa, ông ngây người khi Kris nở nụ cười với ông. Già Jack thích thú với nụ cười sáng bừng như nắng sớm đó, đôi mắt nâu sẫm ánh lên những nét lấp lánh như sao sáng. Lúc ấy ông đã nghĩ, định nghĩa “thiên thần” cũng chỉ đến đó thôi, không thể nào đẹp hơn được nữa
Và rồi, 4 năm trước, ông gặp lại thiên thẩn. Nhưng thiên thần nhỏ của ông giờ đây đôi mắt đã chìm ngập trong máu và nước mắt. Già Jack không thể ngờ thù hận có thể tàn phá tâm hồn một con người tàn nhẫn đến như vậy. Kris đã đánh mất ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên xa lạ, đến cả tâm hồn cũng bị vấy bẩn bởi máu tanh và mưu toan hận thù. Già Jack đau lòng nhìn thiên thần nhỏ của ông, và còn đau lòng hơn khi suốt 4 năm qua ông không hề thấy Kris có cảm xúc nào khác ngoài sự vô cảm đến tàn nhẫn, và chính trong khoảnh khắc đó, ông chợt nhận ra, ông cũng đã từng đau xót như vậy, đã rất lâu rồi…..
- Cô chủ, người có biết suốt 4 năm qua, tôi thấy được gì ở người không?
- ….
- Đó chính là hình ảnh của chủ nhân…
- ..
- …ngay sau cái chết của phu nhân
Mặc cho già Jack nói, Kris vẫn im lặng, đôi mắt vô cảm hời hợt nhìn xung quanh, nhưng thực ra trong lòng Kris đã có chút gợn sóng, và Jack biết điều đó
Kris bước vào khu VIP của bệnh viện, bàn tay nắm lấy nắm cửa, có chút ngập ngừng, nhưng rồi nó cũng mở ra
Hàn Thiên nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền. Không bước vào phòng, Kris chỉ đứng ở ngưỡng cửa, tựa đầu vào tường
- Năm đó, trước cái chết của phu nhân, chủ nhân suy sụp hoàn toàn. Khi ấy, trong mắt của người, chỉ còn mỗi chữ thù hận. Đó là lý do người lao điên cuồng vào công việc, bất kể cả ngày đêm. Lúc đó, cô chủ còn quá nhỏ, nên chủ nhân không thể đưa người theo, đành gửi người cho ông ngoại nuôi…..
- ..xin người đừng trách chủ nhân, chỉ vì người quá yêu phu nhân, nên người đã gần như đánh mất hết lý trí, chấp nhận hi sinh tất cả chỉ để thỏa cơn thù hận, kể cả, hi sinh con gái của mình….
- Đó chính là hình phạt dành cho ông ta
- …chủ nhân cũng từng nói như vậy…..
- Bệnh của Chủ tịch khá nghiêm trọng, sức khỏe của người giảm sút nhiều, có lẽ đã kéo dài một thời gian nhưng chủ tịch vẫn không đi kiểm tra, thêm vào dạo gần đây có lẽ làm việc hoặc căng thẳng quá mức nên đã dẫn đến đột quỵ….(Lời của bác sĩ – tiếng Anh)
Kris nhìn con người nhợt nhạt đang nằm trên giường kia, có lẽ chỉ khi chìm trong hôn mê ông mới có vẻ mặt vô lo như vậy. Có thể nói Kris có ngoại hình giống mẹ còn tính cách thì hoàn toàn giống cha. Hàn Thiên cũng có một vẻ mặt vô cảm và đôi mắt lạnh căm. Suốt 4 năm làm việc trong tập đoàn LKey, Kris đã chứng kiến biết bao nhiêu vụ ám sát và mưu toan thủ đoạn nhằm giúp cho tập đoàn phát triển ngày một lớn mạnh. Kris không bất ngờ cũng chẳng ghê sợ, những chuyện đó đều rất bình thường trong những tập đoàn lớn mạnh như LKey, chỉ khác là chủ tịch Hàn ra tay cực kì tàn nhẫn và triệt để, đó là lý do người ta kinh sợ ông, đến cả Kris cũng có chút nể sợ những gì ông có thể làm. Và khi người ta nhìn vào Hàn Chủ tịch, họ thấy một ông vua, phải, một ông vua trong thế giới văn minh hiện đại này, một vị vua quyền lực ngút trời, dễ dàng chế ngự mọi thứ trong tay
Và bây giờ
Nhà vua đang ngủ say
Giấc ngủ dài
…và bình yên nhất của ông
Bệnh viện ở NewYork có tầng thượng rất đẹp, cây cối trồng um tùm như một mảnh rừng thu nhỏ. Tìm cho mình một chỗ ngồi sát lan can, Kris lấy trong người ra một bức thư cũ kĩ đã bắt đầu ngả vàng
- Đây là lá thư năm đó Chủ nhân muốn đưa cho Phu nhân, nhưng…không được. Người đã giữ kĩ lá thư này bên mình suốt 11 năm qua
- Vậy liên quan gì đến ta?
- Chẳng phải cô chủ luôn muốn biết về tình cảm của chủ nhân dành cho phu nhân hay sao?
Hơi ngừng một chút, già Jack giơ giơ lá thư
- …câu trả lời đang ở trước mặt người đây
Dĩ Thuần !
Đây là lá thư đầu tiên anh viết cho em, và cũng là cuối cùng, vì anh sẽ không làm lại chuyện nhảm nhí này đâu.
Chúng ta mới vừa nói chuyện qua điện thoại năm phút trước, và giờ anh lại bắt đầu thấy…nhớ em. Thực ra khuya hôm trước anh mới tạt về nhà, lúc đó cả em và con đều đã ngủ say. Anh đứng bên giường nhìn thấy 2 mẹ con ngủ ngon quá nên không đánh thức, nhưng nhờ vậy mà em biết không, anh nghĩ mình đã tìm thấy bức tranh đẹp nhất mà anh từng thấy rồi. Tiểu Phong của chúng ta thật xinh đẹp, và đương nhiên cả vợ của anh nữa. Lúc đó anh chợt nhận ra, em và con chính là món quà lớn nhất mà Thượng đế ban cho anh, và anh không muốn phí phạm món quà đẹp như vậy
Anh xin lỗi vì quãng thời gian qua đã không quan tâm đến em và con. Khoảnh khắc nhìn em và con ngủ, anh mới biết được em đã gầy đi, và con đã lớn nhanh đến thế nào. Nhưng sau này, nhất định anh sẽ luôn ở bên cạnh em, ôm em mỗi ngày để chắc rằng em không được phép gầy đi n