Ngồi trước đàn dương cầm là một cô gái tuổi chừng mười sáu, cô mặc bộ váy công chúa, mái tóc dài xõa trên vai, mười ngón tay thon nhỏ đang lả lướt trên các phím đàn tạo nên những âm thanh du dương bay bổng.
An Quốc Hào kiêu ngạo nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tuy rằng cô mới học đàn dương cầm chừng bốn năm nay, nhưng hiện tại cô đã gặt hái được không ít thành tích, cũng có thể nói cô là người có tư chất.
"Dừng lại, con dừng lại một chút, ba muốn giới thiệu cho con một người em gái." Nói xong, An Quốc Hào kéo đứa nhỏ vẫn giấu đằng sau lưng đưa đến trước mặt cô, tiếng đàn cũng theo đó mà ngừng lại.
"Đây là An Tịnh, từ hôm nay, em và dì Minh Nhu của con sẽ chuyển đến đây ở, bây giờ chúng ta chính là người một nhà, tiểu Tịnh chỉ mới năm tuổi, là em gái của con, con cần phải yêu thương em gái thật nhiều nhé."
"Baba, bây giờ chính là thời gian luyện đàn của con, là baba nói, dù có chuyện gì cũng không thể gián đoạn thời gian luyện tập được." Khuôn mặt cô gái vẫn không lộ ra nét biểu cảm nào.
"Được được, là ba nuốt lời, về sau không bao giờ quấy rầy con tập đàn nữa. Con hôm nay hãy cùng An Tịnh đi chơi, đưa em tham quan quanh nhà được không?" Đối diện với con gái rượu thì kẻ làm ba như ông chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng lấy lòng con mà thôi.
"Được rồi." Nói xong cô nhìn về phía đứa bé có tên là An Tịnh, con bé có mái tóc thật dài, trên người là chiếc váy caro màu hồng, con bé đang cầm trong tay búp bê vải, trong đôi mắt đen tròn lộ ra ánh mắt khẩn trương cùng bất an. Baba thật là kẻ hay nuốt lời, baba nói phải chăm sóc cho mẹ cả đời, thế mà mẹ vừa mới mất hai tháng, trong nhà liền có dì mới thay thế, còn có em gái chẳng biết ở đâu ra, tuy rằng cô cũng không phải là con gái của baba, tên của con bé, An Tịnh, cùng tên của cô – An Bình, thật đúng là một cặp tỉ muội.
An Bình bình thản nở nụ cười, "Baba, em gái thật đáng yêu quá."
An Quốc Hào nở nụ cười, "Vậy con liền cùng em gái đi chơi một lát đi, baba cùng dì Điền ra ngoài một lát."
Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái một lớn một nhỏ.
An Bình lạnh lùng liếc nhìn người đứng bên cạnh mình một cái lại tiếp tục chuyển động mười ngón tay, tiếp tục bản nhạc bị bỏ dở. Đứa bé gái vẫn đứng đấy, nó càng thêm bất an, đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không biết là nên tiếp tục xấu hổ đứng ở đây, hay là ra khỏi phòng đi tìm mẹ.
Cuối cùng bản nhạc kia cũng kết thúc. An Bình quay đầu lại nhìn đứa bé, có chút kì quái, con bé cư nhiên không khóc chạy đi tìm mẹ.
"Mày thật có tên là An Tịnh sao?" Cái tên này không phải là không kì quái, chẳng lẽ baba đã sớm nghĩ muốn mẹ con đứa bé này sống ở đây, cho nên sớm có dự kiến đặt tên đứa bé này theo họ của mình.
Đứa bé lắc đầu, chị ấy rốt cục cũng chịu cùng mình nói chuyện, điều này làm cho nó kích động không ít. "Em vốn tên là Điền Tịnh, baba em họ Điền, đáng tiếc baba đã mất trước khi em ra đời. Mẹ nói "Tịnh" là sự tĩnh lặng của tâm hồn." Tuy rằng nó cũng không rõ, tên mình có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác tên mình là một cái tên đẹp.
"Vậy sao bây giờ mày lại đổi họ?" ngữ khí của An Bình lập tức trở nên bén nhọn.
"Baba nói em ở An gia, tốt nhất vẫn là mang họ An," lời còn chưa nói xong đã bị An Bình chặn lại, "Baba? Đó là ba tao, mày dựa vào đâu dám kêu baba? Baba mày không phải đã chết rồi sao?"
An baba và chị gái, baba nói chị gái sẽ đối xử tốt với nó, tại sao hiện tại lại không giống như lời baba nói. Đứa bé thử vươn tay túm lấy ống tay áo của An Bình, "Chị à, chị đừng tức giận."
Không nghĩ tới hành động này lại càng làm cho cô gái cảm thấy chán ghét, "Tao cũng không phải là chị gái mày, đồ quê mùa, mau lấy bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao." Nói xong, An Bình quắc mắt đứng dậy, dùng sức gạt bàn tay nhỏ đang túm ống tay áo mình, con búp bê bằng vải đứa bé gái ôm theo trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
"Nhớ kĩ, cho dù baba cho mày họ An, mày cũng vĩnh viễn không phải là người của An gia, baba chỉ là baba của mình tao, cũng không cho mày gọi tao là chị gái, mày chỉ là ở đây vài năm, một ngày nào đó mày cùng mẹ mày cũng sẽ rời đi, mày tốt nhất nhớ kĩ lời tao nói." Nói xong, An Bình cố ý đạp qua con búp
bê vải đang nằm trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, cứ thế bước ra khỏi phòng.
Đứa bé ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy con búp bê đã bị biến dạng, nhỏ giọng thì thào: "Tay của em không bẩn, tay của em không bẩn." Sáng nay mẹ gọi nó dậy sớm, rửa mặt mày sạch sẽ, còn thay cho nó bộ váy rất đẹp, mang nó tới gặp An baba, bọn họ cùng nói với nó từ hôm nay trở đi, nó còn có baba, còn có chị gái, thế nhưng hiện tại. . . . nó liều mạng nhịn khóc, nhưng nước mắt lại lẳng lặng mà rơi xuống từng giọt, từng giọt một.
Trong phòng tràn ngập tiếng nhạc Rock & Roll hạng nặng, tôi không thích Rock & Roll, nhưng muốn thử xem tạp âm này có thể đối địch lại với tiếng hát dưới lầu hay không.
"An Tịnh" Mẹ mở cửa bước vào phòng, nhíu đôi mày tao nhã.
"Ok, con" An Tịnh" đây." * Tôi lạnh lùng trả lời một câu, tùy tay đóng cửa lại.
Tắt nhạc, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh một cách kì quái. Tôi khiêu khích nhìn thấy mặt mẹ khẽ biến sắc, mẹ vừa rồi gọi cả họ lẫn tên của tôi, tôi họ An, tên Tịnh.
"Hôm nay tổ chức vũ hội là vì chúc mừng An Bình về nước, baba con rất vui, con nhất định phải xuống dưới tham gia. Đúng rồi, nhớ phải mặc chiếc váy mẹ mua cho con đấy."
Mẹ giống như đang nói một cách vô thức, lại bước về phía tủ quần áo, lấy ra bộ váy màu xanh nhạt đã chuẩn bị kĩ càng cho tôi, rồi đặt ngay trên giường tôi. "Thay xong quần áo lập tức xuống lầu, khách đã đến gần đủ rồi đấy."
Tôi nhìn bộ váy, màu xanh ngọc thật ôn nhu, nhưng không thích hợp với tôi. Tôi cũng không muốn mặc nó, vì khi yến hội bắt đầu, tôi biết An Bình cũng mặc một bộ váy cùng kiểu, chỉ là váy của chị ta màu đỏ.
Thấy tôi vẫn không nói lời nào, mẹ thở dài, "Thật không biết đặt tên cho con như vậy là đúng hay sai nữa, chưa thấy qua người nào lại im lặng giống con vậy."
"Mẹ xuống lầu trước giúp baba con tiếp khách, con thay quần áo rồi cũng nhanh xuống dưới đi." Nói rồi bà quay nhìn mình trong gương, bộ váy bó Tây âu quyến rũ, lộ rõ đường cong cơ thể, mẹ quả thật rất mãn nguyện với dáng người của mình. Bà sẽ xuống lầu, sẽ hòa vào nhóm các quí bà giàu có phốp pháp. Mẹ lúc trẻ là mỹ nhân có tiếng, hiện tại dù đang ở tuổi trung niên, nhưng phong thái vẫn như xưa. Tôi nghĩ mẹ luôn trẻ đẹp cũng do một phần nguyên nhân là mẹ thích làm công việc xã giao kia.
"Con cũng không nên quá trễ mới xuống dưới, như vậy là không lễ phép." Trước khi đóng cửa, mẹ không quên dặn dò một lần nữa, sau đó bước những bước chân tao nhã đi xuống dưới lầu.
An Bình là chị gái của tôi, sáu năm trước sang Mỹ du học, ba ngày trước trở về nước với tấm bằng thạc sĩ trong tay. Chị ấy cũng không phải loại con gái nhà giàu không có lí tưởng nhưng muốn ra nước ngoài du học, văn bằng đó là thật, đó cũng là lí do baba mở yến tiệc lớn như vậy, người ba nào có được người con gái xuất sắc như vậy đều muốn khoe cho mọi người cùng biết.
Nằm trở lại trên ghế dựa, vặn lớn âm thanh, tôi tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Thấm thoát đĩa CD đã hát xong.
"Nhị tiểu thư, phu nhân mời cô xuống lầu." Không biết Chu quản gia vào phòng từ khi nào, đang đứng ở cửa thúc giục tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, bà ta không hề gõ cửa, hay là do tiếng gõ cửa đã bị tiếng âm nhạc át mất nên tôi không nghe thấy.
Cầm bộ váy trên giường, tôi nhìn chằm chằm Chu quản gia – Chu Tư Tư đang đứng ngay cửa, xem ra bà ta cố ý đứng chờ đến khi tôi xuống lầu.
"Nhị tiểu thư, trước hết mời thay quần áo, tôi ở ngoài cửa chờ cô." Thật đúng như dự đoán.
Thay xong quần áo, đong đưa mái tóc dài, tôi nở nụ cười tự giễu, cư nhiên cũng là một bộ dạng thanh thuần động lòng người, đây cũng chính là bộ dạng mà mẹ tôi thích.
Chu Tư Tư quả nhiên chờ ngoài cửa, tuy rằng thái độ của bà rất kính cẩn, là thái độ của một người quản gia lâu năm, tôi vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt bà nhìn tôi có vài phần hèn mọn, nói vậy bà cũng nhìn ra tôi và An Bình chỉ là chị em trên danh nghĩa.
"Chu quản gia, bà đi làm việc đi, tôi tự mình xuống lầu là được rồi." Tuy rằng đã sớm quen với ánh mắt này của bà, còn thấy đây cũng là thỏa đáng, cũng may bà vẫn xem tôi là nhị tiểu thư, vẫn còn có quyền lực với bà.
Nói xong tôi thẳng lưng bước xuống lầu. Nói đến mà nực cười, bởi vì tên của bà ta quá mức trẻ trung, tôi vẫn gọi bà là Chu quản gia, trong khi An Bình lại ngọt ngào kêu bà là dì Tư.
Sự xuất hiện của tôi không gây chú ý cho mọi người, ba mẹ đang đứng tại cầu thang cùng vài người bạn tốt nói chuyện phiếm, điều làm tôi bất ngờ chính là An Bình cư nhiên đã có mặt ở đó rồi, lại đang kéo cánh tay của baba chứ không ở cùng với các bạn của chị ta.
"An tổng, vốn đang nghĩ khi An Bình về nước, chúng ta có hi vọng trở thành thông gia, không nghĩ tới con gái ngài lại có nơi có chốn nhanh như vậy." Nói chuyện cùng baba là người bạn làm ăn của baba, trong vũ hội tối nay, tôi không đoán cũng biết, chắc chắn sẽ có chuyện gọi là "Bạn già mang theo con trai đến thăm" , mục tiêu đương nhiên là An Bình, trên thương trường ai chẳng biết, An Quốc Hào không có con, lấy được An Bình cũng coi như là lấy được xí nghiệp An thị.
"Tôi lo lắng hơn hai mươi năm, sợ hãi chính là ngày này đấy." Phu nhân cố tình thở dài làm trò cho mọi người được một trận cười to.
"Chị không nghe người ta nói con gái lớn rồi là không được giữ lại, giữ lại chỉ rước thêm sầu, con gái bảo bối cũng phải lập gia đình thôi." Đây là lời nói của mẹ, không nhanh không chậm, ôn nhu dịu dàng.
"Nếu có được con rể như Mặc Vũ, con gái lớn không giữ lại cũng được." Lại có phu nhân hùa vào.
"Chú Hoàng, chú lại trêu đùa cháu." Thật không dám tin An Bình cũng có lúc lại nữ tính như vậy.
"Nói thực thì nếu con gái tôi có được người bạn trai như Mặc Vũ, tôi lập tức cho con bé xuất giá." Mặc Vũ hẳn là bạn trai của An Bình ở Mỹ, hắn rất nổi tiếng sao? Tại sao mọi người đều nhắc đến hắn.
Lúc này có người nói "An Bình, cháu không ở cùng bạn trai, lại ở đây nói chuyện với mấy bà già này, không sợ cậu ta bị người khác cướp mất sao?"
"Là của cháu thì sẽ không mất được, không phải của cháu, cháu giữ cũng không được, cháu việc gì phải lo lắng?" An Bình nhếch mi nói, đôi mắt đảo qua mọi người, lơ đãng nhìn về phía tôi, thì ra chị ta đã sớm nhìn thấy tôi. Tôi ảm đạm cười, nâng li rượu cocktail lên cao ra hiệu lại. Ánh mắt chị ta dừng lại một lát, lại nhìn ngược về, nhưng tôi vẫn nhận ra chút hèn mọn trong ánh mắt đó, chị hẳn đã nhìn ra bộ váy tôi mặc là cùng kiểu dáng với váy chị.
Tôi tự giễu cười cười bỏ đi, giống như tôi đã tạo thói quen ở trước mặt An Bình duy trì nụ cười tự giễu này.
Bàn ăn đã không còn ai, cơm cũng đã nguội mất, tôi cũng không muốn ăn đồ người khác để lại, cũng may các món tráng miệng vẫn còn nguyên vẹn, những món này đàn ông không thích ăn, nhóm yểu điệu thục nữ của xã hội thượng lưu e chỉ sợ tránh xa còn không kịp.
Bánh bông lan nho rừng đen, bánh ngọt sữa, bánh tiêu bơ ngọt, còn có bánh dưa lam mà tôi thích, tất cả vẫn còn nguyên, bưng khối chén dĩa nặng trịch, tôi ngồi xuống chiếc ghế lạnh ở cửa sân phơi, từng đợt gió thổi mát lạnh, tôi đưa mắt nhìn đám nam thanh nữ tú trong đại sảnh.
Không biết sao lại cảm thấy thế giới trong đại sảnh y hệt thế giới động vật. Một đám thương nhân giàu có bụng phệ khoác trên người quần áo Tây trang đi giày da, trong tay cầm những li rượu mà hồng, giống như những con gấu ngựa đắc ý, vừa thoải mái cười cợt vừa lập mưu thâm tính kế tìm kiếm cơ hội, kế đó là một đám con cháu giống như những con sói tham lam háo sắc, hoặc vì sự nghiệp, hoặc vì nữ nhân, tìm kiếm khắp nơi mục tiêu đáng giá để chuẩn bị ra tay; vị tiểu thư xinh đẹp kia như hồ li ẩn giấu bên trong vẻ mê người đầy nguy hiểm, tùy ý nở rộ nụ cười mị hoặc; còn kia là cô gái đang tuổi thanh xuân theo chân người nhà hoàn thành công việc xã giao lại không ngừng ngượng ngùng kinh hoảng như con thỏ nhỏ, ở trước mặt đám người xa lạ bộ lộ nét cười ngây ngô mà ngượng ngùng. Nếu tôi là mẹ, nhất định trong thiệp mời lần này sẽ ghi rõ "Chào mừng tham gia thiên đường vui chơi của các loài động vật" , nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười rộ lên.
Trong ánh sáng mờ mịt của sân phơi phát ra một giọng cười trầm thấp, hiển nhiên đây không phải là tiếng cười của tôi, tôi âm thầm lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện có người ở phía sau tôi, không trông rõ được diện mạo, chỉ nhìn thấy được một mẩu thuốc lá.
"Tôi như thế nào lại cảm thấy vẻ mặt của cô y như là ở vườn bách thú xem thú vật ấy nhỉ?" Trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm. Thì ra trong lúc tôi quan sát người khác thì đã bị người khác quan sát, thật đúng như câu "Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau" [Bọ ngựa đuổi ve, lơ là chim tước">.
Người này đang hết sức thoải mái ngồi trên ghế, xem ra đã ngồi ở đó từ rất lâu, không biết vì cái gì, tư thế của hắn làm cho tôi liên tưởng đến hình ảnh một con báo đen (hắc báo) đang tao nhã thả lỏng thân người, xem ra tôi quả thật đã lấy ánh mắt nhìn động vật để hình dung con người mất rồi.
Người xưa đã từng nói, sự khinh miệt lớn nhất đối với một người chính là không thèm liếc nhìn người đó một cái, tôi đem những lời này thực hành một cách triệt để.
"Cô thật im lặng, từ khi cô vào đại sảnh vẫn chưa nói câu nào." Thì ra con báo này đã quan sát tôi cũng được một lúc rồi.
Nếu nói tôi thực im lặng, tôi đây càng im lặng trầm mặc.
Mắt nhìn mũi, mũi có tâm, tâm chính là bánh ngọt.
"Những cô gái không thích giảm cân tôi biết là vẫn có, nhưng lại thích ăn đồ ngọt như cô tôi vẫn chưa thấy bao giờ." Hắc báo còn đang lầm bầm lầu bầu. "Cô thực sự không sợ béo phì sao?"
Trong sân phơi hầu như không nghe được tiếng nhạc đệm ngoài kia, là một nơi khá yên tĩnh, nếu muốn tìm đến sự tĩnh mịch nhàm chán thì quả là đã tìm không sai chỗ.
"Cảm ơn đã quan tâm." Tôi đứng dậy, "Tôi hoàn toàn hài lòng về dáng người của mình." Trong giây phút tôi xoay người đi, tôi nghe được câu nói kia "Tôi cũng rất hài lòng." Nếu món điểm tâm ngọt của tôi không bị tiêu hóa đi mất, hiện tại khẳng định có thể phun ngay vào mặt hắn.
Nhìn thấy đoàn trai gái thanh lịch trong đại sảnh, ai nấy đều tao nhã cao quý, nhất cử nhất động đều giống như đã được hướng dẫn từ trước, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng dối trá. Nâng bước muốn trở về phòng, lại chợt nhớ đến mẹ hình như vẫn chưa nhìn thấy tôi, trong đại sảnh này, dù cho không có mẹ con tình thâm, chúng tôi cũng muốn giữ gìn hình ảnh mẫu từ nữ hiếu [mẹ hiền con hiếu">
Mẹ vẫn đang đứng bên cạnh baba, sắm vai nữ chủ nhân một cách hoàn mĩ.
"Baba, mẹ, con xin lỗi, con xuống hơi muộn." Nghe cứ như là đang thỉnh an phụ vương mẫu hậu vậy, tôi không khỏi mỉm cười.
"Không sao, mẹ nói con có chút không thoải mái, hiện tại đã ổn rồi chứ?" Sớm biết mẹ đã tìm cho tôi một lí do vắng mặt hợp lí, tôi sẽ không xuống dưới này.
"Cảm ơn baba đã quan tâm, con đỡ nhiều rồi." Bất luận là người thời xưa hay người thời nay, baba luôn là một người ba nhân từ, cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là khách sáo. Mới trước đây, An Bình còn cưỡi ở trên vai baba làm nũng khóc nháo, mà tôi lại chỉ biết lễ độ nói tiếng cảm ơn ông, thực xin lỗi. Đúng vậy, mọi người đoán đúng rồi, chuyện xưa kia, tôi không phải con gái của ông, khi mẹ đi theo baba, tôi cũng đã được năm tuổi, cũng có thể gọi là con của chồng trước. Bởi vì ông hiền lành, tôi vẫn muốn gọi ông một tiếng baba. Tiếng gọi baba này thật là danh bất chính ngôn bất thuận, thậm chí baba còn không hề cưới mẹ, tuy rằng mỗi người đều cho rằng mẹ hiện tại là nữ chủ nhân của An gia, có khi ngay cả mẹ cũng quên điều này, nhưng tôi lại nhớ rất rõ, bọn họ cũng không hề có một giấy chứng nhận nào quan hệ vợ chồng, nói khó nghe một chút, mẹ cùng lắm chỉ là tình nhân được nuôi suốt mười mấy năm qua.
"Đây chắc là An Tịnh, An tổng thật là có phúc, hai người con gái đều xinh đẹp như vậy." Tôi nghĩ lúc baba giới thiệu An Bình với mọi người, đại khái mọi người cũng sẽ có một lời chào đáp lại như vậy.
"Lớn như vậy vẫn là không hiểu chuyện, đến giờ này mới đến chào hỏi các vị trưởng bối." Mẹ nén giận bày ra bộ dáng sủng ái nồng đậm, ai cũng đều nghĩ như vậy, ngoại trừ tôi.
Mẹ kéo tay tôi, giới thiệu với từng người, tay bị mẹ nắm, nhất thời không tìm được lí do để rời đi, đành phải nhu thuận theo sau mẹ nói tiếng "Chào bác" , "Chào dì" . Tôi tuy rằng rất ít tham dự xã giao, biết rõ mẹ giới thiệu cho tôi toàn là những bậc chú bác có con trai trong lúc nhà tôi lại có những hai khuê nữ.
"Con gái đầu nhà An gia đã trưởng thành rồi, Tiểu Tịnh cũng đang học đại học chứ?" Tiểu Tịnh? Ông bác này, không cần kêu thân cận như vậy. Ba mẹ tôi cũng không kêu tôi là Tiểu Tịnh.
"An Tịnh vừa mừng sinh nhật mười tám tuổi, cháu nó đến trường sớm, nhảy hai lớp, tháng này mới lên năm thứ tư, là sinh viên trường đại học Thánh Huy, nghỉ đông và nghỉ hè cháu nó đến công ty làm trợ lí, ba cháu cũng khen con bé làm việc cũng rất tốt." Tôi âm thầm thở dài, cầu cho mẹ không cần lại báo cáo tư liệu cá nhân của tôi cho mọi người, lời của bà đơn giản là muốn ám chỉ con trai nhà ai có thể lấy được tôi chính là phúc lợi của nhà đó.
"Không biết An tiểu thư có cho tôi được vinh hạnh nhảy cùng điệu nhảy kế tiếp không?" Mẹ vừa mạnh mẽ tuyên truyền liền có người hưởng ứng. Vị này hẳn là Hoàng Khải, con trai tổng tài Ngân Đô – Hoàng Hiển Văn, vừa rồi tôi thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó không thích hợp. Không có biện pháp, nhược điểm của người có chỉ số IQ cao cộng với bộ nhớ siêu việt sẽ không quên bất kỳ thông tin bên ngoài nào, ngay cả khi bản thân không hề muốn nhớ những thứ vô bổ như vậy.
"A Khải, con không phải vừa nói muốn nhảy cùng Thải Vi sao? Con bé sẽ lại đây, An tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, cẩn thận Thải Vi lại ghen yêu đấy." Hoàng Hiển Văn vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức cười haha.
Tôi cũng mỉm cười theo, An Quốc Hào chỉ có một người con gái, An nhị tiểu thư là hữu danh vô thực, công ty Bình An chỉ là công ty bán cổ phần, tương lai cũng không phải do người thừa kế của An gia làm chủ, người thông minh như Hoàng Hiển Văn đương nhiên biết lựa chọn tốt nhất cho con trai vẫn là Duẫn Thải Vi của Duẫn thị, Duẫn gia chỉ có một người con gái thừa kế duy nhất.
"Vậy điệu nhảy tiếp theo em có thể nhảy cùng với tôi không?" Hoàng Khải đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng hỏi, hắn cũng muốn càng ngày càng gần được thân ảnh mĩ lệ kia.
"Được," tôi mỉm cười, "Nếu anh có cơ hội lựa chọn bạn nhảy cho điệu nhảy tiếp theo." Hoàng Khải lập tức có chút mất tự nhiên đứng lên, trong thế giới thương nhân này thật khó có người thành thật giống hắn vậy, tôi quyết định không lấy hắn làm trò đùa vui nữa.
Duẫn Thải Vi đã bước tới, giữ lấy cánh tay Hoàng Khải, "A Khải, điệu nhảy anh thích cũng đã bắt đầu rồi, anh đồng ý nhảy với em, cũng không thể lỡ hẹn được." Duẫn Thải Vi nói xong cũng không quên đưa mắt đánh giá tôi. Cô ta hẳn là một cô gái được dạy dỗ tốt, muốn tìm ra điểm khó coi của các cô gái trong đại sảnh này cũng không phải dễ, lễ phục cùng nguyên bộ phụ kiện đi cùng đều là hàng hiệu, cho dù là nhà giàu mới nổi nhìn qua cũng sẽ có vài phần khí chất, huống chi là Thải Vi chính là danh môn.
"Xin chào, Duẫn tiểu thư, tôi là An Tịnh, hi vọng cô cùng Hoàng tiên sinh khiêu vũ thật thoải mái." Tuy rằng tôi rất ít giao thiệp với người khác, nhưng lối xã giao kiểu thương mại như vậy hình như là bản tính trời sinh của tôi rồi.
Một câu nói bộc lộ rõ các mối quan hệ, nét thù ghét của Duẫn Thải Vi đối với tôi lập tức biến mất, cô nháy nháy đôi mắt to, "Đây là nhà cô? Cô là An Tịnh?"
Tôi không nghĩ cô ta lại phản ứng như vậy, đối với câu hỏi ngu ngốc của cô ta, tôi chỉ gật gật đầu.
"Thực xin lỗi, câu hỏi của tôi hơi ngây ngô." Cô ta ngượng ngùng cười, đồng ý với suy nghĩ của tôi. "Tôi cũng học ở đại học Thánh Huy, là sinh viên năm ba khoa kế toán, danh tiếng của cô trong trường tôi sớm đã nghe qua, không nghĩ tới cô là con gái của chú An, hôm nào mời cô uống trà được không, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau."
"Được, nói không chừng về sau lại thường gặp nhau ở trường."
Có chút buồn bực, tôi ở trong trường thực sự có danh tiếng sao, bất quá Duẫn Thải Vi không thật lòng, hỉ ghét đều hiện lên trên mặt, trái ngược hoàn toàn với Hoàng Khải thành thật kia.
"Bác Hoàng, tối hôm nay cho cháu mượn A Khải nhé." Duẫn Thải Vi cười duyên nói.
"Không thành vấn đề, cháu muốn mượn bao lâu đều được." Hoàng Hiển Văn vẻ mặt vui vẻ cười lớn.
Duẫn Thải Vi kéo Hoàng Khải đang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ ra sân nhảy, tôi quay đầu lại nhìn thấy mẹ tao nhã quí phái, xem ra việc Hoàng Khải mời tôi khiêu vũ mẹ căn bản đã không nhìn thấy, có được cô con gái xinh đẹp, vẫn là niềm kiêu ngạo của bà, nhất là trong buổi yến tiệc tối nay.
"Mẹ, con hơi mệt, muốn về phòng trước." Tôi chán ghét cảm giác bị mẹ xem như hàng mẫu trưng bày cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
"Nhưng con vừa mới xuống, còn chưa gặp An Bình, vũ hội này được tổ chức chính là vì chị gái con." Mẹ ôn nhu cũng kiên định không cho tôi về phòng.
Xem ra tôi nên phải nghe theo lời mẹ, đồng thời đến bên chị gái An Bình yêu quí nói lời chúc mừng, mẹ không phải không biết, quan hệ của tôi cùng An Bình không phải có thể dùng hình tượng "như nước với lửa" để hình dung là được, nhưng ở trong mắt người ngoài, càng muốn giữ gì quan hệ gia đình, muốn xây dựng hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ một cách giả dối.
Đang nói về An Bình, An Bình lại bước lại đây, bên cạnh còn có một người nữa. Hắn không mặc Tây trang, chiếc áo sơmi đen tương xứng với chiếc quần bò màu đồng, lẽ ra trong trường hợp này lối ăn mặc như vậy là lỗi thời rồi, nhưng mặc trên người hắn lại làm cho người ta cảm thấy được vốn dĩ phải mặc như vậy, trong hắn có khí chất làm cho người ta cảm thấy được vô luận hắn làm gì đều là việc đương nhiên.
An Bình thật đúng là nữ nhân hoa lệ yêu kiều, cùng hắn sánh vai bước tới, ánh sáng như bị hắn che mất, không chỉ bởi vì hắn tuấn tú mà vì tà khí tỏa ra từ hắn, có điểm giống khí thế của một con báo đen. Hắc báo? Rất giống hình dung quen thuộc đó.
"Baba, Mặc Vũ phải về trước, anh ấy đến chào baba." Mặc Vũ? Hẳn là bạn trai của An Bình. An Bình nói xong liếc tôi một cái, tựa hồ là bất mãn việc tôi đứng cạnh baba.
"Sao lại muốn về sớm vậy, Mặc Vũ, cháu về rồi An Bình sẽ thất vọng lắm đây." Baba mở miệng cười đùa.
"Cháu còn có việc, ngày mai cháu có hẹn đánh Tennis với Sarah." Mặc Vũ trả lời baba, trong giọng nói lộ ra vài phần lãnh đạm, không giống với thần thái của An Bình.
"Người ta chiều nay mới bay từ New York về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đến tham gia buổi tiệc của con, cũng nên sớm quay về nghỉ ngơi rồi."
Baba gật đầu cười, "Thật đúng là nữ sinh ngoài tượng [chỉ nghĩ cho người ngoài">, sao con lại không chăm sóc cho người baba già này như vậy nhỉ."
"Baba, lại trêu con rồi." An Bình thẹn thùng cười đáp lại. Có thể chính baba cũng không biết, chỉ khi đối mặt với An Bình, mới giống hệt như cha và con gái, còn đối với tôi, vĩnh viễn đều là khách sáo xa cách.
"Baba vì con mà tổ chức vũ hội, con còn chưa hài lòng sao?" Theo như hiểu biết của tôi về baba, câu hỏi này nhất định là có ẩn ý ở bên trong.
"Cảm ơn baba, con thật sự rất vui, cực kì hài lòng." Nói xong An Bình nhón chân hôn baba một cái.
"Cháu cũng rất hài lòng." Mặc Vũ nãy giờ không mở miệng giờ đột nhiên lại nói ra câu này, ánh mắt của hắn cũng không nhìn tôi, nhưng cả người tôi lại chấn động, nam tử trên sân phơi kia, đây đúng là câu hắn đã nói với tôi lúc đó.
Ngoài tôi ra không ai biết những lời này là có hàm ý gì. Baba vẫn cười hỏi An Bình, "Cho con nghỉ ngơi một tuần, cuối tuần đến công ty phụ baba."
"Biết ngay là baba không có ý tốt mà mở tiệc vì con mà, lại muốn bắt con làm việc rồi." bên trong những lời làm nũng này lộ ra vài phần đắc ý.
"An Tịnh, theo mẹ tiễn Trương phu nhân nào, bác ấy vừa rồi nói trong người không khỏe, xe cũng vừa mới chuẩn bị xong." Nghe qua thật đúng dáng vẻ một nữ chủ nhân chu đáo cẩn thận, nhưng tôi biết, mẹ rất mất hứng. Trước khi tôi tốt nghiệp, An Bình đã vào công ty làm, tôi liền mất cơ hội, ý nghĩ của việc học nhảy lớp cũng mất theo, mẹ hiện tại nhất định muốn tôi vươn lên được một bậc, như vậy chí ít mới có thể đứng ngang hàng được với An Bình, bằng tư chất của tôi, cùng chị ta cân sức cũng không phải là vấn đề. Thật ra tôi cũng có vài phần hứng thú, tập đoàn Bình An của baba vốn là của An Bình, ngay cả tên gọi cũng dựa vào tên chị ta mà đặt, nhưng tôi lại không hứng thú với nghiệp kinh doanh.
Quả nhiên, mẹ bước ra đại sảnh cũng không phải vì tiễn Trương phu nhân, mà là vì trút bớt tí chút bực bội hờn dỗi trong lòng. "An Tịnh, ngày nghỉ năm nay con không cần phải đến công ty làm trợ lí nữa à?"
Tôi không khỏi nhịn cười, kì nghỉ hè vừa mới kết thúc, hiện tại khai giảng còn chưa được một tháng, thế mà mẹ lại hỏi đến kì nghỉ năm nay, mẹ hiển nhiên có chút rối loạn rồi, cũng may mẹ khôi phục lại ngay, vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ, " Hiện tại nói ra còn quá sớm, nhưng con cũng thử vì công ty vẽ vài bức bích họa, sang năm lúc con vào công ty làm cũng không phải mang tiếng không có gì cả."
"Sau khi tốt nghiệp con cũng không nhất định phải làm ở công ty, con nghĩ An Bình cũng có năng lực tiếp nhận sự nghiệp của baba." Đây không phải là lần đầu tiên tôi tỏ thái độ như vậy. Tôi không sợ chết khi châm ngòi nổ, quả nhiên mẹ tôi bị chọc tức lên.
"Con dám! Không thể làm uổng phí nhiều năm qua mẹ kì vọng như vậy, mẹ không cần con đoạt lấy công ty, nhưng ít ra con và An Bình phải được chia phần cân xứng. Nếu không con cũng đừng nhìn nhận người mẹ này!"
Thật là xấu hổ, đến nước này, tôi không chút do dự tránh ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiu quạnh của mẹ, trong lòng có chút không đành.
"Nhị tiểu thư, cô có điện thoại." Chu quản gia đem điện thoại vào cho tôi, vô luận là ai, tôi đều thấy cuộc gọi này đến rất đúng lúc.
"Alo, là An tứ phải không?" Không cần đoán, tôi đã nghe ra thanh âm nóng vội của Tiểu Ngải, vừa rồi không phải quản gia nói muốn tìm An tứ tiểu thư sao.
Không đợi tôi mở miệng, Tiểu Ngải vội vàng nói, "Cậu ấy, mình gọi điện thoại, cậu lại không nghe máy, hôm nay là sinh nhật mình, Mạch nhất và Nhược tam đều đến cả rồi, đang chờ cậu, chúng ta sẽ đến Lão Miếu chơi, tụi mình sẽ đứng dưới cây hòe già chờ cậu, nói với mẹ cậu, hôm nay sẽ chơi suốt đêm, tối sẽ về nhà mình, không gặp không về." Người này nói xong liền ngắt điện thoại, cũng không cho tôi nói một câu, tự tin chắc chắn không gọi nhầm số, cái gì mà cây hòe già, có chỗ như vậy sao? Làm như nơi gặp mặt của Thất Tiên và Đổng Vĩnh xưa kia không bằng.
Không biết ba người kia lại bày trò gì nữa đây, mai mới là sinh nhật của Tiểu Ngải, chẳng phải tối mai chúng tôi sẽ đãi tiệc mừng cậu ấy sao, sao lại có thể có chuyện tôi nhớ lầm thời gian chứ?
Đêm nay có việc à? Mẹ dùng ánh mắt hỏi tôi, giọng Tiểu Ngải lớn như vậy mẹ không muốn nghe cũng không được.
"Hôm nay là sinh nhật của Ngải Vu, bọn con sẽ chơi đến tận khuya, con sẽ ở lại nhà cậu ấy."
Mẹ gật gật đầu, bà hiện tại cũng không còn tâm tư quay lại đại sảnh để "chào hàng" tôi. Trước kia tôi cũng có vài lần đi chơi suốt đêm không về, thế nên mẹ cũng sẽ không lo lắng.
"Bảo lái xe chở con đi." Bà nói xong liền quay người về đại sảnh.
Tôi nhanh chóng quay về phòng, mặc chiếc áo thun bó thân cùng chiếc quần bò tôi vẫn thường hay mặc, mang theo quà tặng, không khỏi mừng thầm tối hôm nay tôi thật may mắn quá, có thể thoải mái rời khỏi yến hội này.
Mẹ đại khái là đã quên mất viên tài xế còn đang bận đưa vị Trương phu nhân gì đó về nhà, nên tôi quyết định tự mình đón taxi. Một khiếm khuyết khi sống trong khu dân cư cao cấp là rất khó bắt xe taxi, tôi nghĩ bọn họ sợ suy nghĩ kẻ có tiền bị bắt gặp ngồi xe taxi thì chả khác gì người nghèo, lúc đó bọn họ chẳng còn mặt mũi nào cả như thể bọn họ chính là những mụ đàn bà dâm đãng đáng chê trách. Không có cách nào khác, đành phải lấy điện thoại gọi cho công ty taxi, nhờ bọn họ cho xe đến đây, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chí ít cũng phải đợi hai mươi phút.
Tôi buồn chán ngồi phịch xuống vệ đường, đang định ngẩng đầu đếm sao thì một chiếc xe màu đen trờ tới trước mặt tôi không một tiếng động. Tấm kính xe từ từ hạ xuống, là Mặc Vũ, tôi không hề cảm thấy sợ khi gặp hắn, nhưng lại có chút kinh ngạc. Không phải là chê chiếc xe hắn đang chạy, mà là thông qua thái độ của baba và An Bình đối với hắn làm cho tôi có cảm giác xe hắn chạy nhất định phải rất phong cách.
"Tiểu thư Silence đi đâu nào, tôi đưa cô đi." Chỉ có mình hắn, An Bình không ở bên cạnh hắn, nghĩ cũng thật là, nếu An Bình ở bên hắn, cũng sẽ không cho hắn ngừng xe lại vì tôi.
"Cảm ơn, tôi đang đợi taxi." Tôi vẫn ngồi trên vệ đường, không hề động đậy. Không phải tôi cố ý từ chối, tôi cũng không phải người lập dị, chỉ là tôi không muốn người của hãng taxi đến đây rồi lại không công quay về.
"Ở đây chỉ sợ rất khó gọi xe, vẫn nên là tôi đưa cô đi." Người gì không biết, chỉ sợ hắn không biết hãng taxi có dịch vụ taxi 24h.
"Nơi tôi đến không phù hợp với anh." Lời này không giả, chợ đêm Lão Miếu ở trong thành phố, là nơi buôn bán nhỏ, rất ít khi thấy thành phần trí thức giày da Tây trang xuất hiện ở đó, đừng nói là đi chợ đêm, tại đây trong cái thành phố này, những người muốn đi chợ đêm e rằng cũng không muốn đến đó.
Nhìn hắn nhíu mày vẻ khó hỉu, tôi chỉ bổ sung một câu, "Tôi cũng không muốn ngồi xe lạ."
Hắn mỉm cười, "Tôi là Mặc Vũ, cô chẳng phải đã biết rồi sao."
"Tôi chỉ biết mực ống hay mực nang gì cũng đều được gọi là mực, khi gặp tình huống đặc biệt cũng sẽ phu ra chất lỏng màu đen." Tôi nghiêm trang nói.
Hắn lập tức cười rộ lên, như thể tôi vừa mới kể một câu chuyện gì đáng cười lắm vậy. Xem ra tôi tự biến mình thành trò tiêu khiển của người khác cũng đủ rồi, tôi đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy đèn xe taxi của hãng Sao Bắc Cực, nhìn đồng hồ, lần này chỉ phải đợi chưa đến mười lăm phút, phong cách phục vụ của bọn họ quả thật càng ngày càng tốt.
"Xe đã đến rồi, tạm biệt." Không nghĩ sẽ đi xe hắn, nhưng tôi vẫn nói lời cảm ơn, chí ít trong lúc chờ xe cũng đã có người nói chuyện phiếm với tôi.
Hắn cũng thấy được ánh đèn phát ra từ ngôi sao nhỏ trên đỉnh xe taxi của hãng Sao Bắc Cực, nhìn tôi cười cười, nói lời tạm biệt rồi lập tức rời đi, hắn cũng không phải loại thích mè nheo ướt át gì.
Có Mạch nhất, Ngải nhị, Nhược tam ở đó, tuyệt đối không thể thiếu An tứ, nếu không thì không thể thành nhóm giang hồ "Phong Tư" rồi [nghĩa là nhóm những người điên">, nhất định là sẽ làm cho không ai được yên.
Chúng tôi làm bạn với nhau cũng do Vu Tiểu Ngải, từ nhỏ tôi vốn lãnh đạm với người ngoài, không có bạn bè, lên đến đại học cũng vẫn như thế. Đó là lúc học năm nhất, ngành Luật doanh nghiệp, thầy giáo muốn chúng tôi ấn định chỗ ngồi thành một tổ sáu người để tiện sửa bài tập, cũng tiện cho việc thảo luận tổ các án lệ doanh nghiệp.
Cầm lấy tập, tôi còn chưa kịp xem thầy giáo phê gì, chợt nghe giọng một nữ sinh hỏi, "Lời bình luận này của ai vậy, là có ý gì?"
Cô ném tập bài tập đi, chỉ thấy trên mặt giấy trống trơn đề hai câu tiếng Anh "My sesame oil! My sesame oil!" Tất cả mọi người đều không hiểu là gì.
Nữ sinh có đôi mắt thông minh ngồi ở đằng trước nói vọng một câu, "Thật ngại quá, mình lỡ tay đem tập bài tập của cậu làm giấy nháp."
Cô ta vừa nói xong, chợt nghe tôi nhỏ giọng thì thầm, "Mẹ của tôi ơ. . . ơ. . . ơ. . . , mẹ của tôi ơ. . . ơ. . . ơ. . . (dầu vừng của tôi)." Mọi người liền cười ồ lên, chỉ có cô gái nhận được lời bình kia thì lại giống như một cô ngốc.
Chỉ thấy cô gái kia mắt sáng rỡ, "Cậu là An Tịnh à, giữa trưa cùng đi ăn cơm đi." Sau này tôi biết được, cậu ấy từ lúc đó bắt đầu xem tôi là tri kỉ. Cậu ấy chính là Tiểu Ngải, lại nói đến ngày đó, cậu ấy vẫn còn tức giận nói, "Sớm biết cô gái ngốc đó viết lời bình luận, mình sẽ trực tiếp viết lại là "thả chó" thì tốt rồi, không, hẳn phải là "đồ chó thối" , rất thối mới thích hợp."
Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Ngãi là cô gái dám nghĩ dám làm.
Mạch nhất làm bạn với Tiểu Ngải khi cô tham gia xã đoàn, nghe nói Mạch nhất rất am hiểu đàn tỳ bà, là cô gái hiểu biết rất rộng. Nhã tam là bạn tốt của Tiểu Ngải từ hồi học trung học, học khoa Lịch sử trường đại học Thánh Huy, là mĩ nhân theo đúng tiêu chuẩn cổ điển, từ khi Tiểu Ngải xem tôi làm tri kỉ, liền giới thiệu tôi gia nhập nhóm các cậu ấy, hơn nữa còn táo bạo tuyên bố rằng cô rốt cục cũng đã gom tụ đủ tứ đại mĩ nhân.
Vào bữa tiệc đặc biết mừng bốn cô hợp thành nhóm, Tiểu Ngải dõng dạc hô hào, chúng tôi không cần xưng tên, cứ lấy tuổi để đề ra thứ tự, lần đó, tôi hoàn toàn tin tưởng vì cậu ấy bị bệnh thiếu máu, chứ không nhất định hội chúng tôi sẽ uống máu ăn thề.
Nghe đến Mạch nhất, Ngải nhị, Nhã tam sau họ và tên, sẽ hiểu được các cậu ấy cực lực tán thành việc bắt chướng phong cách xã hội đen đến thế nào, vẫn là sắp xếp theo thứ tự nhất, nhị, tam ấy.
Mạch nhất tên là Mạch Nghệ, ba mẹ hi vọng cô sẽ có tài năng nghệ thuật thiên phúc, theo như lời Tiểu Ngải nói, lúc Mạch nhất đánh tì bà, làm cho người ta tưởng tượng tên cô nên có thêm phần sau nữa – Mạch nghệ không bán thân.
Ngải nhị cũng chính là Tiểu Ngải, tên cậu ấy là Ngải Vu, những người nói tiếng Nam trong trường học đều gọi cậu ấy là "yêu tôi" *, từng có giáo viên người Thượng Hải chỉ tay vào danh sách sinh viên, đến tên Ngải Vu lại hỏi "Cô "yêu tôi" sao?" , lúc ngày Tiểu Ngải lớn tiếng trả lời "Em tên là Ngải Vu, nhưng em không yêu thầy."
Nhược tam là tên chúng tôi cố ý đặt thêm, lại may mắn trùng tên với nhân vật tiểu thuyết, cậu ấy là Trương Chỉ Nhược, có thể thấy được ba mẹ cậu ấy là cực kì yêu thích tác phẩm của Kim đại hiệp, cậu ấy khóc lóc kể lể với chúng tôi, "Vì sao lại không đặt mình là Triệu Mẫn, như vậy ít nhất mình cũng là một mĩ nhân nổi tiếng."
Ngải nhị chân thật trấn an, "Hay đem sửa lại thành Trương Mẫn, nếu không sửa lại thành Trương Nhược Chỉ?" Mắt thấy em gái Trương tức giận, Ngải nhị nghi hoặc hỏi một câu: "Hay là cậu thích Nhược Chỉ Trương? Đây chính là thói quen của người nước ngoài, cách này thấy cũng không ổn."
Mạch nhất cho ý kiến, "Gọi mình là Mạch nhất, cũng không khác lắm so với gọi là Mạch Nghệ." **
Ngải nhị vẻ mặt mưu ma chước quỉ, "Nếu không chịu liền gọi ba mẹ cậu đến đây đổi tên cho cậu nhé?"
Tôi cùng Nhược tam cười haha, tất cả mọi người đều biết trung tâm giải trí Châu Tế do Mạch Vĩnh Văn sáng lập, vợ của ông là Thái Phương Phương, cũng chính là ba mẹ của Mạch nhất.
"Bán đồ ăn thì chính là bán đồi ăn, từ nhỏ mẹ mình đã dạy mình như thế." Mạch nhất lập tức phản kích Ngải nhị, "Không bằng chúng ta có lão đại, lão nhị, thế thì cứ thế mà tiếp tục."
Ngải nhị chịu đả kích, vẻ mặt suy sụp, "Cậu gọi mình là lão nhị? Không bằng kêu là em trai đi." Mọi người lại cùng cười.
"Nếu vậy thì gọi là tiểu nhị?" Mạch nhất lại thử nói.
"Tốt, ông chủ Mạch." Ngải nhị đã muốn cãi nhau.
Mọi người điên nháo một hồi, vẫn định Mạch nhất, Ngải nhị là biệt danh, chỉ có Nhược tam sống chết không chịu làm Trương tam, đành phải làm cho cậu ấy cái tên mĩ miều là Nhược tam, Ngải nhị vẻ mặt tiếc hận, nói lớn tiếng, "Khi sư diệt tổ." [ý là không được dối trên gạt dưới, lường gạt lẫn nhau">
Tên của tôi vốn là thứ tự bình thường trong nhóm, không ngờ lại làm cho Ngải nhị lớn giọng hô to đến kinh người. Một lần đi học, giáo viên không đến lớp, lớp học loạn rầm rầm, chỉ nghe cậu ấy quay đầu hét lớn một tiếng, "An Tịnh!" Bốn phía đều im lặng, "Cho mình mượn tập bài tập kinh tế đi." Cậu ấy xem như không có việc gì, vươn tay về phía trước, không nhìn mọi người đang chưng hửng vây xung quanh, cái cậu này, tôi chỉ ngồi ngay sau cậu ấy một dãy bàn thôi mà.
Lại có một lần, Ngải nhị từ bàn trên quay đầu xuống, ngọt ngào nói, "An An, mình phát hiện cậu chính là ngôi sao quảng cáo đấy." Nói xong liền quay đầu lên.
Tôi đã quen với tính tình có chút kì quái của cậu ấy nên cũng không phản ứng gì, tan học, cậu ấy lại lôi tôi đi mua sắm, nói cái gì là mua đồ cho tôi, thì ra là mua băng vệ sinh, mà sản phẩm lại đóng dấu hai chữ "An An" to tướng, sản phẩm này ra đời từ khi nào thế không biết đây trời. Ngải nhị lại thì thầm như thật, "Che chở dịu dàng, cảm giác nhẵn nhịu," thấy cậu ấy cũng không đến nỗi hô quát tên tôi đến mức dọa người, cũng không muốn bị kêu thành băng vệ sinh, nên tôi đồng ý cái tên An tứ kia.
* Tên của Ngải Vu đọc theo tiếng Trung Quốc thì đồng âm với từ Yêu tôi (đều là ai wu)
** Chữ "nhất" và chữ "nghệ" (trong từ kĩ nghệ) là hai từ đồng âm với nhau, đều đọc là ‘yi’
Đến chợ đêm Lão Miếu, liếc mắt đã thấy ba cô gái trẻ đẹp vây quanh quầy nước của lão Vương. Ba cô gái đang ghé vào cùng nhau truyện trò, chốc chốc lại đưa mắt tìm kiếm ai đó.
"An tứ, ở đây, ở đây." Ngải nhị mạnh mẽ khua tay ra dấu. Không cần khoa trương như vậy chứ, tôi chỉ cách chỗ các cậu ấy chưa đến mười bước chân, thế mà cậu ấy lại hô to như thế.
Nhìn vào chỗ ngồi còn trống, "Đây là chỗ mà cậu gọi là dưới gốc cây hòe già à?" Nơi này nói thật ngay cả cỏ còn chả thấy cọng nào.
"Hắc hắc, kì thật lúc gọi điện thoại thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ nói xong mới phát hiện cả khu chợ đêm thế này lại chẳng có cái cây nào, vùng này là vùng sát cổng thành giải phóng cũ mà."
Mạch nhất duyên dáng bước hai bước, "Mình chứng minh, Ngải nhị vẫn là nói đúng." Nói xong cô nhìn lên tấm bảng quảng cáo tên cửa hàng của lão Vương đang tung bay trong gió, lên lớp giảng nghĩa mấy chữ to viết trên đấy, "Cây hòe già" . Quả nhiên là phong cách hành sự của Ngải nhị.
"Đây, tặng cậu." Tôi tặng quà cho cậu ấy, món quà vẫn còn vẹn nguyên.
"Thật keo kiệt, món quà nhỏ như vậy, không phải là áo mưa chứ." Ngải nhị nói giọng chẳng cảm kích gì, vừa mở hộp quà, vừa nén giận. Ngôn ngữ của Ngải nhĩ thật kinh người, không chỉ tập mãi thành thói quen, còn giúp chúng tôi ai nấy đều được da mặt thật dầy.
"Vì cũng chưa gặp được mặt bạn trai cậu, tặng áo mưa, chỉ sợ sẽ bị chảy thành kẹo mất." Nếu không phải nhờ vẻ mặt thanh thuần, những lời nói kia sẽ làm người khác thất kinh mất.
"Khuyên tai pha lê. Vẫn là An tứ tốt nhất với mình, cậu đoán xem hai người không có lương tâm kia tặng mình cái gì, một người tặng nội y, một người tặng mình tất chân mắt lưới cùng đôi giày da siêu cao."
"Nếu không ngày mai mình sẽ bồi thường cho cậu một cây roi da nhé?" Tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi. Mạch nhất cùng Nhược tam cười ngã cả vào bàn, xem ra tất cả mọi người đều đang hình dung đến cảnh Ngải nhị diện bộ cánh gợi cảm mĩ miều.
"Kì thật mình đang muốn bộ truyện A Phiến, cuối cùng lại có thể có được những thứ này." Ngải nhị nhìn tôi với vẻ mặt mong đợi.
Tôi nhìn lại cậu ấy với hàm ý "Không có cửa đâu" , đừng hi vọng tôi sẽ lén lút theo sát người bán sách lậu hỏi mua bộ truyện đó cho cậu ấy.
"Ước một điều ước, năm sau sẽ đạt được một phần." Cô nhắm mắt lại khát khao vô hạn, thầm cầu nguyện một ước vọng trong đêm sinh nhật.
Một lát sau lại thấy Ngải nhị hạnh phúc mở to mắt, quát to một tiếng, "Ông chủ, mang một mâm cá viên lên đây."
Tôi che lỗ tai nhằm giảm âm thanh, "Ngải nhị, để mình xem Amidan của cậu xem."
Ngải nhị cười hì hì, "Bên người mĩ nữ như mây, lớn tiếng vài chữ, người khác tự nhiên cũng sẽ chú ý mình vài lần."
Tôi cố ý ném ánh mắt lạnh lùng về phía cậu ấy, "Có người chú ý đến cậu, chính là anh thợ cả béo ù làm bánh bao ở gian hàng kế bên."
Ngải nhị tưởng thật quay đầu nhìn lại, "Cậu nhìn lầm rồi, đó là con trai chú thợ cả béo ù, nó vẫn còn là đứa nhỏ." Nói xong câu này, cô lại dựa nửa thân mình vào người tôi, "An tứ, viên thịt bò này mình mới chỉ ăn có một nửa, còn lại cố tình để cho cậu, Mạch một và Nhược tam vẫn chưa giành lấy được."
Tôi không nhìn cũng biết cậu ấy muốn diễn kịch gì, làm bạn suốt ba năm cũng không phải là không biết được tính nhau, tôi lập tức hợp diễn, cùng dựa vào đầu cô, giọng nói như ai oán: "Mình nghĩ cậu đã quên mất mình rồi."
Ở bên Ngải nhị, việc quan trọng nhất là da mặt phải đủ dầy.
Quả nhiên, Ngải nhị quay đầu lại, thét lên với đứa nhỏ đang đứng ngẩn người nhìn ở quán bên kia, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đồng tính luyến ái bao giờ à?" Đứa nhỏ lập tức mặt đỏ tai hồng quay trở lại vào trong quán.
"An tứ, cậu tiến bộ rất nhiều nha." Ngải nhị ngạc nhiên nhìn tôi, trong bốn người, chỉ có tôi là ít khi cùng nổi loạn với cậu ấy.
Tôi liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, vào lúc này, nếu tôi nói lại cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ lại tức điên lên.
"Nếu không chúng ta thử nghiệm hai cái "sức nóng lưu huỳnh" được không?" Cô nhìn tôi với vẻ mặt khát khao.
"Mình sợ bệnh truyền nhiễm." Cư nhiên muốn cùng tôi thí nghiệm KISS, tuy rằng tôi biết cậu ấy chỉ có thói quen điên ngôn điên ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có can đảm nói, không có can đảm làm.
"Cậu mới vừa thấy Amidan của mình đó thôi, mình khỏe mạnh mà." Sớm vẫn biết da mặt Ngải nhị rất dầy mà.
"Nếu nhìn Amidan của trâu điên cũng không phát hiện được bệnh đâu." Mạch nhất cùng Nhược tam ở bên kia cười đến run rẩy cả người.
"Dù cho nghĩ muốn, mình cũng không dám cùng cậu làm thí nghiệm, nếu nụ hôn đầu tiên của cậu bị mình lấy đi, anh mình sẽ đem mình băm thành tám khúc ấy." Nói xong cô quay lại mục tiêu, dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm Mạch nhất cùng Nhược tam, "Ai muốn cùng mình thử một lần?"
Một phen cười đùa, Ngải nhị lập tức quên ngay lời đề nghị ghê tởm đó, chờ chủ tiệm bưng mâm cá viên lên, mọi người lại nghiêm chỉnh trở về hình dáng thục nữ gương mẫu.
"Trung thực cho mình một chút, sinh nhật của cậu không phải là ngày mai sao? Sao lại sinh ra sớm trước một ngày thế này?"
Nhắc tới việc này, Ngải nhị lập tức chùng xuống, "Đừng nói nữa, ngày mai mẹ mình mở tiệc sinh nhật, đến hôm nay mình mới biết được chuyện đó, đành phải gọi điện gấp rủ các cậu ra đây."
Tôi cười cười nhìn Ngại nhị, đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Tân Thế Kỉ mà cũng chỉ được báo trước có một ngày.
Ngải nhị bi ai kêu lên, "Không biết nếu mình nói với ba mẹ mình là đồng tính luyến ái, họ có tin không nhỉ?" Trách không được mở màn tuồng hôm nay cậu ấy lại muốn cùng tôi diễn vở đồng tính luyến ái, thì ra là diễn thử.
"Mình hiện tại thống khổ quá muốn chết đi đây, vì sao mình lại hai mươi mốt tuổi nhỉ." Ngải nhị ghé vào bàn, vô cùng đau đớn, "Tại sao thời gian không chờ mình, sao lại không chờ mình aaaaa."
Trong bốn người, chỉ có tôi là cô gái thiên tài, mười lăm tuổi đã đậu vào đại học, Mạch nhất, Ngải nhị và Nhược tam đều cùng tuổi nhau, nhưng thực lòng mà nói, bốn người chúng tôi mỗi người mỗi cảnh, Mạch nhất sinh ra trong gia đình hạnh phúc, là vị tiểu thư không hề biết đến cái gì gọi là mùi vị sầu đau của nhân gian; Ngải nhị lại luôn là cô gái không bao giờ trưởng thành, thật ra tôi cùng Nhược tam, thoạt nhìn lại giống sinh viên năm tư rồi.
"Nếu không, chúng ta đi quán bar uống rượu đi." Mạch nhất nhẹ nhàng cười nói. Đề nghị này lập tức được Ngải nhị đồng ý cả hai tay.
"Đã trễ thế này, con gái đi quán bar không tốt lắm đâu." Nhược tam vĩnh viễn vẫn là cô gái ngoan.
"Không thành vấn đề, anh họ mình mở một quán bar cao cấp, chỗ đó không hề có một tên côn đồ nào, mình có thể nhờ anh họ đưa bọn mình về nhà, như vậy là ổn rồi chứ."
Nói xong Mạch nhất nhìn tôi, tựa hồ như tôi mới là người cuối cùng không chịu thỏa hiệp, tôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, "Chỉ cần có người mời là được rồi."
Ngải nhị kéo vai tôi, "Cô gái nhỏ, đi theo chị lớn, chị hai, không biết khi nào thì mới cho em chuyển sổ nợ đây." Mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng người ngoài không ai biết tôi là một trong hai người con gái của An Quốc Hào, đại khái là vì tôi cảm thấy thân phận này không phải của tôi, tôi cũng không muốn cho bất kì ai biết. Còn nữa, ở trường học, tôi từ đầu đến chân đều không dùng hàng hiệu, ngược lại tôi vui vẻ dùng đồ bình dân giống những người xuất thân từ chỗ nghèo khó.
Tên quán bar này cũng thật đặc biệt, tuy rằng mỗi một quán bar đều có tên rất cá biệt, tên của quán này vẫn là đáng để nhắc tới, trên bảng hiệu đề hai chữ thật to "Quán bar" . Tôi nở nụ cười, mọi người luôn đem sự việc đơn giản biến thành phức tạp, sau đó đem chính bản thân mình lâm vào thế bí khó có thể tự kiểm soát được. Kế bên đó là những cái tên "Nháy mắt" , "Phía sau" , "Nguyên nhân gặp gỡ" , hai chữ "Quán bar" tuy đơn giản nhưng lại cho người khác cảm giác thoải mái. Nếu tôi có quán bar riêng, nói không chừng sẽ đặt một cái tên thật cao cấp, nhoắc nhở mọi người đó là một quán rượu "Cao cấp."
Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì các cô ấy đã bước vào trong quán. Anh họ Mạch nhất là một thanh niên còn rất trẻ tuổi, mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, thoạt nhìn rất có khí chất của nghệ sĩ, cậu ta dành cho chúng tôi một vị trí sáng sủa trong quán.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, cậu ta lập tức cho đưa tới các món đồ ăn vặt cùng đồ uống.
"Mạch nhất, không thể nào, anh họ cậu lại còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, chúng ta muốn đến chỗ nào đó uống rượu mà." Ngải nhị bưng li nước dưa hấu trong tay, vẻ mặt buồn bực nói.
Mạch nhất cười cười, đưa tay gọi mấy người phục vụ, mấy vại lớn được đưa đến. Cậu ta còn có nguyên một vại lớn, van vẫn còn nguyên đề tên Heiniken, xem ra cậu ấy phải chuẩn bị thét lên rồi.
"Vạn tuế, Mạch nhất." Ngải nhị tặng cho cô một cái ôm nồng nhiệt, hào hùng nói, "Hôm nay không say không về." Quay đầu nhìn vẻ mặt thờ ơ của tôi cùng vẻ mặt khổ sở của Nhược tam, "Yên tâm đi, uống rượu xong sẽ ngủ ở nhà mình, ba mẹ mình đi thăm bà ngoại rồi, ngày mai mới về, vốn dĩ mình muốn mời các cậu đến nhà mình chơi suốt đêm ấy chứ."
Vừa nghe đến đây, Nhược tam lập tức hào sảng nâng li hưởng ứng, chỉ có tôi, điều tôi lo lắng không phải là say không thể về nhà, mà là nếu đến nhà Ngải nhị sẽ không tránh khỏi việc gặp anh trai cậu ấy.
Tửu lượng của tôi cũng không tồi, có lẽ tôi sẽ là người cuối cùng trong nhóm say rượu.
"Mạch nhất, anh họ cậu nhìn qua trông còn được hơn món cơm nhiều màu đấy." Ngải nhị giơ li bia lên, tay kia nhấp vài món đồ nhắm.
"Nhưng món cơm này đã có người ăn rồi." Mạch nhất hất cho cô một chậu nước lạnh.
"Mình đã nói rồi, đầu năm nay, những nam nhân chỉnh tề một chút đều đã bị thu phục, thậm chí còn bị đóng dấu phong ấn, làm sao còn được đến mình." Ngải nhị hối hận.
"Không đến phiên cậu đâu. Trên thực tế, quán bar này chính là do anh họ và vợ cùng mở."
"Thật sao? Cô ấy có nhà không, mình muốn xem cô ấy là người thế nào." Ngải nhị vừa nói vừa kéo tay áo, ra dáng kèo nài.
Mạch nhất chỉ ngón tay, "Ngay bên kia, là người đang biểu diễn đàn dương cầm."
Là con gái liền tránh không được hiếu kì, tuy chỉ có mình Ngải nhị mở miệng hỏi nhưng cả bọn chúng tôi đều cùng quay lại nhìn.
"Không. . . không thể nào," Ngải nhị phản ứng mạnh đến nỗi nói lắp bắp, cô hung trợn trừng mắt với Mạch nhất, "Người kia rõ ràng là nam nhân mà." Dám trêu chọc bổn tiểu thư.
Mạch nhất không nhanh không chậm nói: "Đừng nói với mình là cậu không biết trên đời này có một loại tình cảm lưu luyến gọi là đồng tính luyến ái nhé, dường như hôm nay cậu vẫn ồn ào muốn làm Les đấy thôi."
Ngải nhị vội vàng cười: "Hắc hắc, mình nói thế thôi, nếu không các cậu còn lâu mới cho mình ăn, lấy nhân cách và mị lực của mình mà nói, nếu là Les, số vợ của mình đã sớm vượt qua Vi Tiểu Bảo rồi."
Như cảm giác được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, thiếu niên đang đánh đàn quay đầu nhìn về phía chúng tôi nở nụ cười, Mạch nhất đưa tay vẫy vẫy hắn, xem ra bọn họ rất thân với nhau.
Đáp lại cái xoay đầu của người đánh đàn là tiếng thở dài liên tục của Ngải nhị, "Không có thiên lí, thật sự là không có thiên lí, người đẹp như vậy thật lãng phí quá, mình đã nói rồi, nam nhân có thể chấm được càng ngày càng ít, thì ra không riêng gì nữ nhân chúng ta thích nam nhân, ngay cả nam nhân cũng muốn cướp nam nhân của chúng ta."
Ngải nhị cảm thán một phen làm mọi người cười mãi không ngừng, Mạch nhất chợt tắt ý cười, khéo léo nói: "Kì thật anh họ và Paul vì tình cảm này mà chịu không ít đau khổ, anh họ thậm chí còn bỏ cả quyền thừa kế công ty của chú, quyết tâm ở lại đây cùng Paul kinh doanh quán bar này."
Lời nói của Mạch nhất làm chúng tôi trầm mặc một lúc. Bản nhạc kết thúc, người thanh niên đứng dậy đi về phía sau quầy bar, anh họ Mạch nhất đang ở đó, bọn họ nói chuyện với nhau, người thiếu niên đó giúp cậu ta lau sạch các li rượu có đế. Trên mặt bọn họ phảng phất nét cười, tôi không khỏi nghĩ: Đây chính là tình yêu đích thực sao?
Ngải nhị là người đầu tiên bị rượu tác dụng, cô nói năng càng lúc càng dài dòng. "Thật không hiểu nổi, ba mẹ mình hiểu biết như vậy, sao lại không chờ mình tốt nghiệp mà đã tìm mai mốt cho mình, diện mạo của mình thực đáng thương sao, có cần người khác quan tâm nhiều vậy không, các cậu không biết đâu, hôm nay dì Thẩm còn gọi điện thoại đến mời mình cuối tuần tham gia yến tiệc nhà dì ấy, nói là người cháu trai họ ngoại xa từ Mĩ mới về, muốn cho bọn mình gặp mặt."
Kéo tay tôi, cô ngã vào vai, "An tứ, cậu không biết miệng lưỡi dì ấy độc địa thế nào đâu, so với miệng lưỡi của cậu còn gấp nhiều lần." Tôi cười thầm trong lòng, coi như cô ấy đang khen ngợi tôi đi. "Dì ấy nói, tuy nói cháu con gái hoàng đế không cần phải lo nhiều, bằng điều kiện của bản thân cháu, nếu muốn tìm người, lại thật lòng yêu cháu, quả thật cũng không phải chuyện dễ." Ngải nhị nhại theo điệu bộ dì Thẩm, xem ra hôm nay cô bị kích thích cao quá.
"Ai kêu cậu luôn cùng một đám mĩ nhân bọn mình ở cùng nhau, đương nhiên là mất hết hình tượng rồi." Mạch nhất không biết sống chết nói chen vào.
"Mình mất hết hình tượng? Mình là cô gái rất đáng yêu, ba mẹ và anh trai đều nói mình rất đáng yêu."
Ngải nhị uống một ngụm lớn, quả nhiên trở nên đáng yêu ngay, làm cho tôi nhịn không được nghĩ muốn nhéo đôi má hồng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Cậu xem cậu kìa, lại còn ngã vào người An tứ, cuối cùng vẫn là ngã vào lòng mĩ nhân mà, căn bản chỉ là dấu đầu hở đuôi thôi." Mạch nhất nâng li kính rượu, càng làm cho Ngải nhị thêm hăng say, "Ngải nhị Ngải nhị, cậu ở đâu thế, trong mắt mình chỉ có An tứ, căn bản không nhìn thấy cậu,"
Ngải nhị bị chọc phát giận lên, hỏi lại Nhược tam ở bên kia, "Nhược tam, cậu có thể thấy mình không?"
Nhược tam mới từ toilet đi ra, không nghe thấy đoạn đối thoại nãy giờ của chúng tôi, đành phải mù tịt gật gật đầu, "Đương nhiên là thấy được."
"Vậy cậu nói xem mình có đáng yêu không?" Chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục truy vấn.
Nhược tam đành phải tiếp tục gật đầu, "Rất đáng yêu" . Cô không hiểu gì cả, chỉ thấy Ngải nhị cười tươi như hoa.
Tôi cùng Mạch nhất rốt cục nhịn không được cười rộ lên, Mạch nhất cười ngã nghiêng ngã ngửa, mà tôi chỉ mỉm cười đối mặt với sự nghi vấn của Nhược tam nói, "Không có gì, Ngải nhị muốn tìm một đối tượng đồng tính luyến ái, xem ra cậu ấy đã chọn trúng cậu rồi."
"Ngải nhị, cậu không thích nhà cậu an bài cho, vậy thì không cần phải thật sự giả làm đồng tính luyến ái." Nhược tam vẻ mặt chân thành khuyên giải Ngải nhị.
Mạch nhất cười càng thêm to hơn, nhưng cô lại cố nén, khóe mắt còn đang ươn ướt, "Ngải nhị, nghe lời người bạn đồng tính tốt bụng nói cậu hãy cố mà phấn đấu trở nên đáng yêu đi, cậu không biết nam nhân nữ nhân vừa mắt nhau sẽ sinh ra phản ứng lúc nhìn vào mắt nhau sao? Vả lại mình thấy Nhược tam rất đồng cảm với cậu đấy." Cô bày ra vẻ mặt vô hại tiếp tục châm ngòi thổi gió.
"Mình đi tìm nam nhân hỏi lại đã, hơn nữa còn phải tìm một người thật đẹp trai." Nói xong, cô nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt sáng lên, "Có, chính là hắn." Nói xong túm lấy tôi cùng đứng dậy.
Tôi thoáng cái không phản ứng lại, không biết hành động lần này của cô là muốn gì nữa, cô say khướt rồi, còn muốn kéo tôi đi đâu.
Quả nhiên người cậu ấy chọn trông cũng dễ nhìn, tuy rằng tôi uống rượu cũng không ít, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt rất rõ ràng, tôi rõ ràng nhìn thấy nam nhân dễ nhìn cậu ấy chọn kia quả nhiên là người tôi mới gặp cách đây vài tiếng đồng hồ – Mặc Vũ.
Thấy hắn không lộ chút kinh ngạc nào, chắc là đã sớm nhìn thấy tôi.
Ngay khi bước gần đến trước mặt Mặc Vũ, cậu ta bỗng dưng thay đổi mục tiêu, giữ chặt gã nam tử bên cạnh Mặc Vũ, cười hỏi người ta, "Tôi không phải rất đáng yêu sao?"
Xem ra Ngải nhị còn chưa say hoàn toàn, trong lúc say rượu cũng cảm giác được Mặc Vũ không phải là người có thể chọc vào, liền thuận thế đổi sang trêu chọc người bên cạnh hắn, tôi vội vàng liếc mắt đánh giá một cái, Ngải nhị vẫn chưa say đến mức xem nhầm lão đầu heo nào đấy thành Điêu Thuyền, anh này mặt mũi cũng dễ nhìn, sau đó cô nở nụ cười tươi rói nhìn về phía Mạch nhất.
Anh này mỉm cười hợp tác, "Cô thật đáng yêu."
Tôi rõ ràng nhìn thấy nụ cười của Mặc Vũ khi hắn liếc ánh nhìn về phía tôi, thừa dịp Ngải nhị buông tay tôi ra, tôi chuẩn bị lập tức quay về chỗ ngồi.
Ai ngờ còn chưa xoay người lại, đã bị Ngải nhị kéo lại, lực đạo mạnh mẽ làm cho tôi hoài nghi cô chính là bị rượu làm cho điên loạn rồi. Cô kéo tôi về phía mình, cùng cô sóng vai đứng cạnh nhau, "Bây giờ thì thế nào? Anh cảm thấy tôi rất đáng yêu đúng không?" Cô lại hỏi anh ta lần nữa, lần này khẩu khí rất nghiêm nghị.
Tôi hoàn toàn bị cô giữ lại, thì ra cô còn nhớ đến lời nói của Mạch nhất, kéo tôi đến làm vật tham chiếu.
"Cô vẫn rất đáng yêu." Anh chàng quả nhiên thu hồi vẻ tươi cười, cũng nghiêm nghị đáp lời cô, tôi không khỏi thở dài, xem ra hôm nay tôi phải là kẻ dở hơi theo sau kẻ dở hơi rồi.
Ngải hai hào phóng cười thật to, "Anh có thể đem những lời này nói với bạn tôi đang ngồi đằng kia không?" Nói xong cô chỉ chỉ chỗ chúng tôi ngồi. Tôi bắt đầu có cảm giác đau đầu.
"Tôi có thể dùng Micro nói cho tất cả mọi người cùng nghe." Nói xong, anh ta nở nụ cười đắc ý kéo Ngải nhị về phía sàn biểu diễn của quán bar. Tôi thật sự muốn phát ra tiếng rên rồi đây.
"Tôi nghĩ em cũng muốn đến hỏi tôi xem em có đáng yêu hay không." Không biết Mặc Vũ đã đứng phía sau tôi tự lúc nào, khi hắn nói chuyện, hơi thở của hắn phả sau tai tôi, phát hiện khoảng cách này quá gần, tôi lập tức thối lui vài bước.
"Kì thật em chẳng đáng yêu chút nào." Tuy rằng từ nhỏ tôi với hai chữ "đáng yêu" là vô duyên với nhau, nhưng giờ phút này, nghe được chính miệng hắn nói như thế, vẫn làm cho tôi cảm thấy phẫn nộ.
"Chuyện này không liên quan đến anh." Tôi lạnh lùng nói.
Hắn không tức giận mà ngược lại còn cười to, đột nhiên cúi người về phía tôi, nói bên tai tôi, "Nhưng em lại thật mê người." Lòng tôi chợt hoảng hốt, cơ hồ cảm thấy môi hắn đã đụng đến vành tai mình.
Trừng mắt liếc hắn một cái, cũng may mọi người đều đang tập trung vào hai kẻ dở hơi đang ở trên sàn biểu diễn kia nên không ai chú ý đến chúng tôi, tôi bước nhanh về phía toilet nữ, biết chắc hắn sẽ không theo tôi đến đây.
Nhìn chằm chằm tấm gương trong toilet, thật không dám tin cô gái trong gương lại chính là tôi, phải dùng chữ "con gái" mới chuẩn xác, hai gò má ửng hồng, sóng mắt lưu chuyển, cô gái ngây ngô sẽ không có được vẻ phong tình mị hoặc lòng người như vậy, đây không phải lần đầu tiên tôi uống rượu, nhưng là lần đầu tiên biến được rượu ở trong tôi lại có tác dụng thế này.
Ra khỏi toilet, không nghĩ đến Mặc Vũ đứng canh trước cửa, tôi chỉ kịp đọc được vẻ nguy hiểm trong ánh mắt hắn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo vào trong ngực, môi tôi lập tức bị hắn bao trùm.
Tôi đoan chắc đều là do tác dụng của rượu, rõ ràng biết rõ hắn muốn làm gì, nhưng tôi lại không hề phản kháng ngã vào lòng ngực hắn, tùy ý hắn ép môi lên tôi, lưỡi hắn linh hoạt du ngoạn từng góc trong miệng tôi, thậm chí tôi còn hưởng ứng lại hành động chiếm giữ mãnh liệt của hắn, hơi thở của chúng tôi lượn lờ cùng một chỗ, lưỡi của tôi và hắn cùng nhau giao triền, hắn bá đạo cướp hết mùi vị thơm ngọt trong miệng tôi, mà tôi thì bất tri bất giác đưa tay lên ôm cổ hắn.
Tôi không biết nụ hôn dây dưa này kéo dài bao lâu, cảm giác như đã trải qua mấy thế kỉ rồi, khi mở mắt ra, tôi lại tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm tôi vẫn ở trong lòng ngực hắn. Trong ánh mắt kia có chút gì đó thật đặc biệt, tôi miễn cưỡng đứng thẳng người đậy, "Thật xin lỗi, tôi nghĩ là do tôi đã uống rượu."
"Không sao, chờ em tỉnh táo lại, chúng ta thử lại một lần nữa, lúc đó em sẽ biết chính mình có say rượu hay không." Khóe môi hắn cong lên, tôi lại đột nhiên cảm thấy được nụ cười này lộ ra vài tia châm chọc.
"Thử một lần, tôi không có hứng thú thử lại lần thứ hai." Tôi xoay người, vừa đi vừa bỏ lại câu nói đó. Phía sau lại truyền đến giọng cười to của hắn, "Cảnh Kiệt đã đưa bạn em về chỗ rồi, mọi người hình như sắp rời đi thì phải."
Tôi lập tức bước nhanh hơn, cái tên đáng ghét này cũng không nói sớm, hi vọng ba người say rượu kia cũng không quên tôi.
Thật tốt, ba người đó vẫn còn có lương tâm đứng ở cửa chờ tôi, anh họ Mạch nhất đúng hẹn đưa chúng tôi trở về. Dọc đường đi, Ngải nhị không ngừng hưng phấn kể tôi nghe anh chàng hay cười kia trước mặt mọi người đã tuyên bố cô là cô gái đáng yêu nhất, nói xong cô còn kiêu ngạo ưỡn ngực, "Cậu nghe thấy không, hắn nói là "cô gái đáng yêu nhất" , không phải đáng yêu thường thôi đâu, là cực kì cực kì đáng yêu."
Tôi cười cười không nói gì, đối với người say rượu thì không cần phải nói gì nhiều. Quay đầu nhìn sang Nhược tam, vẫn không thấy nói chuyện, thì ra là đã ngủ rồi.
Cả ba người bọn họ cũng không biết tôi là nhị tiểu thư của An gia, tôi cũng không muốn phiền anh họ Mạch nhất đêm hôm lại phải lái xe đưa tôi về nhà, thế là tôi cùng với Nhược tam ngủ lại nhà Ngải nhị, dù sao phòng ngủ dành cho khách nhà Ngải nhị cũng nhiều nên không lo.
Nhấn chuông cửa, hi vọng người hầu nhanh mở cửa, không cần làm ảnh hưởng đến anh trai Ngải nhị - Ngải Bồng.
Nhưng trời thật không chiều lòng người, người mở cửa lại đúng là Ngải Bồng.
"An Tịnh, sao chơi khuya thế này mới về, anh vẫn ngồi ở phòng khách chờ, em uống rượu à?"
Suốt đoạn đường về, tôi bị Ngải nhị làm cho đau cả đầu, thật sự không còn khí lực để giải thích, đành phải gật gật đầu cho có lệ, hi vọng anh tự giác nhìn đến hai người say đến không biết trời đất là gì, chứ không phải ở đây cùng tôi giảng đạo lí vô bổ.
"Anh à, anh hãy nghe em nói, hôm nay có người nói em đáng yêu, hơn nữa người đó lại rất đẹp trai." Ngải nhị được lôi ra từ trong xe, miệng vẫn không ngừng nói lại chuyện đã nói đến hơn tám trăm lần, Ngải nhị nhíu chặt mày, hiển nhiên là bị rượu làm cho dạ co thắt không yên.
"Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Tuy là nói với Ngải Vu nhưng anh lại đưa mắt nhìn tôi.
"Là làm trước sinh nhật cho Ngải Vu, bọn em đến quán bar của anh họ Mạch nhất, cậu ấy đưa bọn em về, tóm lại là đã an toàn rồi." Kì thật Ngải Vu là người uống ít nhất trong bọn, không ngờ tửu lượng của cô lại kém thế, mới uống đã say túy lúy rồi.
"Em không sao chứ? Muốn anh giúp không?" Ánh mắt Ngải Bồng lộ vẻ thân thiết.
Tôi khoát tay, xem bộ dạng của tôi cũng không giống người vô tích sự, từ trong tay anh ôm lấy Ngải nhị, "Có việc là việc ở trong xe, Ngải nhị cứ giao cho em đi." Nhược tam còn say đến bất tỉnh nhân sự, cũng may suốt cả đoạn đường về cô cũng không ói chút nào, nhưng muốn đem cô bế lên giường thì chỉ có thể cầu cạnh Ngải gia đại ca mà thôi.
"An tứ, anh họ mình đưa mình về nhà đây, Ngải nhị cùng Nhược tam giao cho cậu, tạm biệt!" Nói xong, Mạch nhất còn để lại cho tôi ánh nhìn bỡn cợt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, tôi cam đoan lúc ở quán bar tranh cãi cùng Ngải nhị, cô hoàn toàn tỉnh táo, thật sự là yêu nữ ở đâu cũng có, hôm nay là được mở mang tầm mắt rồi.
Ngải Bồng ôm Nhược tam lên phòng khách lầu hai, Ngại nhị cơ bản còn có thể tự mình đi được sau lại được người giúp việc săn sóc, tôi căn bản không cần phải nhúng tay. Ở phòng kế bên phòng Nhược tam, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm, vừa mới bị gây sức ép, giờ lại cảm thấy rất mệt. Cũng không phải lần đầu tiên tôi đến đây, trước kia cũng có hai ba lần ở lại nhà Ngải nhị suốt đêm chơi điện tử, phòng khách nhà cô ấy tôi đã sớm quen thuộc.
"An Tịnh, anh đã dặn người giúp việc làm cho em li trà giải rượu, lát nữa sẽ mang lên cho em." Ngải Bồng ngăn tôi lại trước khi tôi về phòng.
"Không cần, em không sao, hiện tại em muốn ngủ, hôm nay làm phiền anh rồi, thực ngại quá." Nói xong, tôi đưa tay dụi mắt, ra vẻ mình thật sự rất mệt mỏi.
Đại khái anh cũng nghe ra giọng điệu khách sáo trong lời nói của tôi, đành phải ngượng ngùng nói: "Thế không quấy rầy em nữa, em đi ngủ sớm một chút đi."
Còn sớm chán, vào phòng tôi mới biết đã ba giờ sáng rồi. Thật không muốn tắm rửa, cũng may tôi không phải loại người một ngày không tắm sẽ chết, tôi rửa mặt rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ trong gương, tôi mới hiểu vì sao Ngải Bồng lại lo lắng hỏi tôi có sao không. Mỗi khi uống rượu, mặt tôi liền đỏ lên, nhưng nghe nói những người như vậy rất khó say rượu, cufng lắm mặt chỉ đỏ lên tí chút, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí, hệt như là người bị hạ xuaân dược ẫn thường thấy trong các cuốn tiểu thuyết, tôi cười thầm, so sánh thế này chắc chỉ có Ngải nhị mới có thể nghĩ ra được.
Nếu thật sự có xuân dược, vậy sẽ thành nụ hôn kia. Sinh nhật mười tám tuổi của tôi trôi qua còn chưa đến hai tuần, coi như là mình đã lớn rồi đi. Tất cả sẽ trôi qua rất nhanh.
Đêm nay sẽ là một đêm ngủ ngon đây.
Hôm sau tôi tỉnh dậy thật sớm, chỗ ngủ lạ lẫm làm cho tôi khó ngủ, ngồi dậy bước vào phòng tắm, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, tôi nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, xem ra Ngải nhị và Nhược tam hôm qua thê thảm như vậy chắc chắn sẽ không thể dậy sớm được, chi bằng trở về nhà rồi ngủ tiếp cũng được, tôi chính là một người phải ngủ đủ tám tiếng một ngày mới có thể thỏa mãn được.
Trong đại sảnh dưới lầu, người giúp việc bắt đầu vẩy nước quét nhà quét sân, vừa lúc thấy quản gia, tôi liền nhờ ông ấy chuẩn bị xe đưa tôi về nhà.
"An tiểu thư có muốn chào thiếu gia một câu không, cậu ấy đã dậy rồi, giờ đang ở phòng tập, để tôi đi gọi cậu ấy."
Anh ta thật đúng là sinh lực dồi dào, ngủ còn chưa đến bốn tiếng, cư nhiên còn có thể tập thể dục, tôi cũng không muốn cùng Ngải Bồng diễn tuồng tiễn biệt lâm li, vội xua tay nói: "Không cần đâu, khi nào Ngải Vu tỉnh dậy, nói với cậu ấy cháu về nhà ngủ bù, ngày mai sẽ gặp cậu ấy ở trường." Đang nói tôi liền thấy một bóng người từ vườn hoa chạy vào, dưới ánh nắng ban mai có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, xem ra lúc này là trốn không xong rồi.
"An Tịnh, sao về sớm thế?"
"Chỗ lạ nên ngủ không quen." Nói dối thôi, tối qua tôi ngủ say quên trời quên đất.
"Đại thiếu gia, An tiểu thư muốn tôi chuẩn bị xe đưa cô ấy về nhà, hai vị nói chuyện đi, khi nào muốn đi, hãy báo tôi biết." Quản gia nói xong lập tức khoanh tay thối lui bên trong cánh cửa, tôi thấy quản gia Ngải gia có đạo đức nghề nghiệp hơn Chu Tư Tư.
"Em phải về sao?" Thấy tôi gật đầu không chút do dự, thần sắc anh ta tối sầm, "Em đang lảng tránh anh sao?"
Đang lảng tránh sao? Người đang ở trước mặt tôi đây, Ngải Bồng theo đuổi tôi đã ba năm nay, đây là việc mọi người đều biết, anh ta chính là lớp trưởng lớp tôi. Nhưng anh ta thích tôi, chứ tôi không thích anh ta.
"Lớp trưởng, anh suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là muốn về ngủ bù thôi, em không quen giường." Lí do đơn giản mà hợp lí, anh ta hẳn là nghe ra ý tứ không muốn gây bất hòa trong lời nói của tôi chứ.
"Vậy. . . để anh đưa em về." Đôi mắt mở lớn đầy hàm ý chờ mong, tôi chỉ gật gật đầu, xem ra đành phải như thế.
Ngồi đợi trước bậc thềm, Ngải Bồng dừng xe trước mặt tôi, tôi không khỏi buồn bực khi sự tình ngày hôm nay lại thành thế này, không nhớ rõ Ngải Bồng theo đuổi tôi từ lúc nào, chỉ có thể khẳng định là đã ba năm rồi, tuy rằng tôi làm ra vẻ rất lí trí lạnh lùng, nhưng chuyện tình cảm lại làm cho nội tâm của tôi đâm ra lo sợ. Nhớ rõ lúc đầu tôi cự tuyệt anh ta, sau vì Ngải Bồng kiên trì quá, tôi đành phải chọn biện pháp trốn tránh, anh ta nói rất đúng, tôi một mực không tự giác được muốn lẩn tránh anh ta, trung gian lại là Ngải nhị, thời gian ba năm cứ thế mà dây dưa không dứt.
Cả đoạn đường không nói với nhau câu nào, bầu không khí bên trong xe căng thẳng lạ thường. tôi đột nhiên nhớ đến Mặc Vũ thần bí kia, giống như là thứ ánh sáng xuất hiện trong khoảng không trống rỗng, Ngải Bồng là tổng giám đốc hành chính tập đoàn Tân Thế Kỉ, cũng không nhất định sẽ biết Mặc Vũ.
"Anh có biết một người tên là Mặc Vũ không?" Buột miệng hỏi tôi một câu tôi mới phát hiện mình thật đường đột, nãy giờ vẫn không nói chuyện với Ngải Bồng một lời nào, thế mà lúc mở miệng hỏi thăm lại hỏi đến người không liên quan gì cả.
Ngải Bồng chần chừ một lát rồi nói: "Em muốn hỏi về Mạc Ốc Nhĩ à? Anh nhớ tên Trung Quốc của người này là Mặc Vũ."
Mạc Ốc Nhĩ? Chính là người thao túng thị trường tài chính Mỹ sao? Nhắc đến hắn là nhắc đến người sáng lập nên Black Feather, so với công cụ tra cứu của Yahoo thì còn có phần ưu việt hơn, chỉ cần là bị công ty này nhìn trúng, sẽ không thể thoát khỏi được số kiếp bị thu mua, hắn đã thu mua rất nhiều công ty, thậm chí còn được đưa vào tài liệu học xem như là án lệ điển hình, cho dù không nói tới hắn là người của gia tộc Mạc Ốc, bản thân hắn cũng đã là một thần thoại vô tiền khoán hậu trong giới thương nhân rồi. Chính là Mặc Vũ tuổi còn trẻ, nhìn qua là biết chính là người phương Đông, không ngờ lại chính là người sáng lập Black Feather sao? Tuy có nghi vấn, nhưng trực giác lại cho tôi biết hắn đúng là người Phần Lan - Mạc Ốc Nhĩ.
Thấy tôi vẫn cúi đầu trầm tư, Ngải Bồng lo lắng hỏi: "Em gặp người này rồi sao?"
"Không, chỉ là nghe các bạn trong lớp nhắc đến người này, nên thấy có hứng thú thôi."
Ngải Bồng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, thực ra, mỗi một hành động của Mặc Vũ đều khiến cho giới thương nhân phải chú ý cao độ. "Anh cũng không phải thân quen gì anh ta, chỉ là có nói chuyện xã giao vài lần, không nghĩ tới anh ta lại còn trẻ như vậy, nhìn cũng rất giống người phương Đông, nghe nói mẹ anh ta là người Hoa, trước mắt hình như anh ta có hứng thú đầu tư vào Trung Quốc, không ít công ty lớn muốn thử liên hệ với anh ta, nhưng đến nay vẫn chưa có ai nắm bắt được ý đồ của anh ta là gì cả."
Ý đồ của hắn? Việc này tôi cũng không rõ, chẳng qua tôi tin người như hắn sẽ không vì muốn tìm sự bình yên mà tìm đến Trung Quốc.
"Nếu em thấy hứng thú, bữa tiệc của giới thương nhân lần sau, anh sẽ dẫn em theo, đến lúc đó sẽ giới thiệu anh ta cho em làm quen." Tôi hiểu Ngải Bồng là muốn có thêm cơ hội gần gũi với tôi, nếu hắn biết cô gái đang ở trước mặt hắn bị người hắn muốn giới thiệu cho cô làm quen - Mạc Ốc Nhĩ hôn nhau, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
"Không cần, tính hiếu kì của em cũng không mạnh như vậy."
Không muốn Ngải Bồng chạy xe thẳng đến cửa biệt thự An gia, thậm chí không muốn anh ta chạy xe đến khu biệt thự cao cấp kia, tôi nói tên đường rồi bảo anh ta dừng xe ở đây. Không phải là cố ý giấu diếm, mà là ngay từ đầu không nói, về sau cũng sẽ không cần nói. Giống như khi gặp người xa lạ, hỏi tên họ vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng đã gặp mặt vài lần, tán gẫu vài buổi, đã xem là bạn bè mà còn hỏi tên nhau thì đó mới thật là chuyện xấu hổ đến cực điểm.
"Xuống ở đây sao?" Ngải Bồng nhìn công viên kề đường, nghi vấn hỏi.
"Nhà em cách đây một con phố, em đi bộ là được rồi."
"Em không muốn cho tôi biết nhà em sao." Câu hỏi nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định, không biết có nên dùng hai chữ u oán để hình dung vẻ mặt lúc này của Ngải Bồng hay không đây.
Mặt vẫn không đổi sắc, tôi nói dối, "Em cả đêm không về, sáng sớm lại do con trai đưa về, mẹ nhìn thấy sẽ nghi ngờ lung tung."
Tuy rằng Ngải Bồng vừa mới tốt nghiệp lấy bằng thạc sĩ tại đại học Thánh Huy, hắn vẫn là một người hoàn hảo, đến giờ vẫn không ai có thể tìm ra được nhược điểm của hắn, chỉ có mình tôi rất rõ ràng, hắn quá dễ tin người, nói một cách chính xác, hắn luôn luôn tin tưởng tôi.
"Em sẽ tới nhà anh chơi nữa chứ" Ý anh là sau này cũng sẽ không còn được thấy em ở trường nữa." Tôi mở cửa xe, đang muốn xuống xe thì bị Ngải Bồng kéo tay lại.
Tôi giằng tay lại, đối diện với ánh mắt vô cùng chân thật của hắn. Nói thật, Ngải Bồng là người rất tuấn tú, tạo cho người khác hương vị hấp dẫn rất độc đáo, đại học là nơi rất hay ho, nếu chỉ có tướng mạo, hắn cũng sẽ không thể làm nghiên cứu sinh một cách chính qui được, không thể làm thần thoại trong suốt sáu bảy năm qua được. Tiếc rằng thần thoại này, tôi vĩnh viễn cũng không thể đáp lại được.
Tôi rút tay về, thản nhiên nói, "Đương nhiên em sẽ đến, em là bạn tốt của Ngải nhị mà."
"Chỉ vì thế thôi sao." Hắn nhẹ nhàng nói.
Tôi vờ như không nghe thấy, xoay người xuống xe, thản nhiên nói lời tạm biệt, "Cảm ơn lớp trưởng đã đưa em về." Có đôi khi làm cho người ta hi vọng so với việc làm cho người ta tuyệt vọng còn tang khốc hơn nhiều, chính là tôi không biết phải làm thế nào mới có thể thu hẹp bớt những hi vọng trong lòng anh ta.
Đi qua một con phố, tôi bắt đầu về nhà. Nhìn khu biệt thự lưng chừng núi, trong lòng tự an ủi chính mình, coi như là tập thể dục đi, cũng may hôm qua mặc đồ kiểu dáng thể thao, bằng không nửa ngày đi bộ trên núi thế này là đủ để chân tôi bị rút gân.
Khẩu hiệu đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rèn luyện thân thể ngày thường đại khái chính là giống việc tôi làm bây giờ, chưa đến mười phút tôi đã thở hổn hển giống như bị bệnh thở khò khè, vốn đang tính một hơi chạy lên núi, kết quả là sau ba bước lại phải ngừng lại thở dốc.
Đang cúi đầu thở, nghĩ muốn nghe được tiếng trống cổ vũ tinh thần cho thêm hăng hái để chạy về nhà thì một chiếc xe màu đen không một tiếng động trờ tới dừng sát người tôi. Kính xe hạ xuống, Mặc Vũ ôn hòa nở nụ cười.
Trong ánh nắng buổi sớm, trên người hắn hoàn toàn không còn tà khí đêm qua nữa, giờ phút này, vẻ mặt thiếu niên của hắn trở nên thật tuấn tú, mị hoặc động lòng người, hắn vẫn như cũng làm cho tôi cảm giác được trong hắn ẩn chứa gì đó rất nguy hiểm.
"Đây không phải là em gái An sao, em hình như có chút không khỏe, muốn chúng tôi đưa em về không?" Cái gọi là "chúng tôi" , đương nhiên là chỉ hắn cùng người lạnh lùng bên cạnh hắn - An Bình, thì ra là hắn đến đưa An Bình ra ngoài chơi.
Cố gắng đứng thẳng thân người, kiềm chế tiếng thở dốc ồ ồ, gắng không cho bản thân có vẻ chật vật. "Cảm ơn, không cần, em đang tập thể dục mà."
"Sarah, đã nghe rồi đấy, có người còn tập thể dục sớm hơn cả chúng ta đấy." Nói xong hắn nhìn An Bình ngồi kế bên cười haha.
"Tạm biệt." Không muốn nghe hắn cười nữa, tôi xoay người bỏ đi, dù sao trước mặt người An gia tôi đã sớm thành thói quen thô lỗ cùng vô lễ. Nghĩ đến tên lông chim đen đủi kia cũng đã thấy trên người tôi vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, tôi có chút bực bội.
Không biết sao lại xui vậy chứ, hôm qua đi chơi, hôm nay về nhà, đều gặp mặt hắn.
Tối hôm qua chỉ ngủ được ba bốn tiếng, hôm nay phải dùng cả ngày để ngủ bù, thẳng đến giờ cơm tối, đợi người giúp việc lên gõ cửa tôi mới nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, xem ra tôi thật giống người vô tích sự chỉ biết lãng phí thời gian quí báu.
Tôi qua quýt rửa mặt chải đầu rồi lập tức xuống lầu, ba mẹ đều đang ngồi đợi trong phòng ăn, An Bình không có ở đây, ra là đi chơi vẫn chưa về. An Bình về nước đã một tuần rồi, ngoại trừ buổi tối đầu tiên, còn lại hầu như không hề dùng bữa tối ở nhà.
"Cơ thể có chỗ nào không khỏe không? Còn trẻ cũng không biết tự giữ sức khỏe cho tốt, lại đi chơi suốt đêm, như vậy rất hại cho sức khỏe." Baba vẫn giáo huấn như xưa nay vẫn vậy.
"Ngủ một giấc đã đỡ nhiều rồi. Ngày hôm qua là sinh nhật bạn con, đi chơi hơi khuya, nhưng không phải chơi suốt đêm, sau đó về nhà cậu ấy có ngủ được mấy tiếng rồi ạ." Nói ra thật xấu hổ, buổi sáng vừa vào cửa liền ngã xiêu vẹo, vừa lúc chuẩn bị bước vào phòng thì bị baba bắt gặp.
"Là bạn nào? Con gái vẫn là không nên ngủ qua đêm ở nhà người khác." Vẻ mặt baba vẫn nghiêm túc như cũ, tôi bỗng nhiên cảm thấy mấy năm nay ở cùng với ông thật giống như đệ tử và lão sư, mỗi ngày đều là những lời tận tình khuyên bảo.
"Là Tiểu Ngải, cậu ấy gọi điện thoại đến, mẹ biết chuyện này."
Baba nhìn mẹ, thấy mẹ gật gật đầu, lúc này mới dịu giọng nói, "Ăn cơm xong đi ngủ sớm một chút, con gái bọn con không phải coi trọng nhất là mỹ dung sao."
Tôi cúi đầu không nói gì ăn cơm, không thể nào, tôi mới vừa ngủ cả ngày, không phải muốn biến tôi thành heo mập chứ. Nhịn không được lại nghĩ, nếu là An Bình thì sao nhỉ, chị ta nhất định sẽ ôm đầu vai baba, nũng nịu nói, "Baba à, tại sao lại quản nhiều như vậy, còn xem người ta là con nít sao."
Tôi là tự mình nghĩ nhiều rồi, ba người vẫn tiếp tục ăn cơm trong bầu không khí im lặng như vậy.
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối thật khó ngủ, nằm lăn qua lăn lại, nghe hết ba cái đĩa CD, rốt cuộc tôi nhịn không được, quyết định xuống lầu uống li sữa, hi vọng nó có thể giúp tôi sớm đi vào giấc ngủ.
Bưng li sữa ra khỏi bếp, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, là An Bình, nhìn quần áo chị ta biết ngay là mới trở về. Tôi nhất thời không biết nên lên tiếng chào chị ta hay là lẳng lặng lên lầu, vẫn nên như cũ, hai chúng tôi hẳn nên là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hiện tại tôi lại phát hiện chị ta đang nhìn tôi chằm chằm, hình như là đang tìm gì đó trên người tôi.
An Bình quyết định phải giải quyết cho xong vấn đề, chị bước đến trước mặt tôi, "Mày ở đây chờ ai? Không phải là vì chờ tao chứ. Mặc Vũ đưa tao tới cửa nhưng không vào nhà, mày thấy rất đáng tiếc phải không." Trên mặt chị ta hiện rõ vẻ khinh bỉ và châm chọc.
Tôi nghĩ không thể nói lí với chị ta được, xoay người rời đi, chị ta lại nắm mạnh lấy tay tôi, "Sáng nay tựa như mày và Mặc Vũ rất thân với nhau, tối hôm qua hai người đi với nhau sao?" Chị ta giờ đây chẳng khác gì người đàn bà chanh chua đang ghen tuông, tuy rằng tôi từ trước đến nay không tranh giành gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chị ta đúng là cô gái thông minh xinh đẹp độc lập, tình yêu quả nhiên có thể hoàn toàn thay đổi một con người.
Nhẹ nhàng buông tay chị tar a, tôi lạnh lùng nói, "Tôi không muốn cùng người không có lí trí nói chuyện, sao chị không dám tưởng tượng, nói không chừng đêm qua tôi và hắn đã vượt rào làm chuyện gì đấy."
An Bình bỗng nhiên tỉnh táo lại, "An Tịnh, tao cũng biết hỏi mày như vậy thật buồn cười, mày có biết tao vì sao lại hỏi mày như vậy không?" Chị ta gằn từng tiếng: "Bời vì tao đột nhiên phát hiện mày rất có tiềm chất câu dẫn đàn ông."
Mãi đến khi tôi xoay người lên lầu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lợi hại của chị ta vẫn nhìn theo bóng lưng tôi.
Sáng ngày thứ hai, bầu trời thật trong xanh, xem ra ngày hôm qua tôi ngủ thật đẫy giấc. Vào bếp ăn chút điểm tâm, tôi liền muốn đến trường sớm.
Bình thường ba mẹ sẽ không dùng điểm tâm sớm như vậy, có lẽ do An Bình ở nhà, nên mọi thứ không giống như trước, không nghĩ đến sáng sớm cũng bị chị ta làm khó, nên tôi phải ra khỏi nhà thật sớm.
Vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, Chu Tư Tư đã xuất hiện ngay cửa, "Nhị tiểu thư, lái xe đã chở đại tiểu thư đến công ty, giờ cô muốn đi chỉ sợ khôn