- Tất cả đứng im! Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên!- Tiếng hét to phát ra từ phía cửa chính.
Không hẹn hàng loạt cái đầu quay vội sang nơi phát ra tiếng nói.
- Cướp!- Một vài người hốt hoảng thốt lên khi vừa thoáng nhìn thấy hai tên mặc áo mưa trùm đầu kín mít, chỉ chừa mắt và miệng. Còn tay thì lăm lăm khẩu súng ngắn đã lên đạn.
- Pằng!- Tên cướp bắn phát đạn cảnh cáo.
- Ngậm miệng! Giơ hai tay lên! Tất cả bước qua bên kia nhanh!- Vừa nói gã vừa hất đầu sang phía góc phải của tiệm.
- Cốp!- Nhân lúc đám đông còn lộn xộn, ông Huy giả vờ ngã gần chỗ tên cướp rồi nhanh chóng xoay người tung cú đá thật lực vào tay cầm súng của gã.
- Pằng! Phằng! Hai dòng máu đỏ tươi túa ra xối xả, hai viên đạn đã ghim thẳng vào đầu ông.
Ban đầu, ông Huy chỉ thấy một tên cầm súng nên ông lập kế hoạch ra tay với gã nhưng không ngờ tên cướp thứ hai giấu một khẩu khác vào lưng quần và khi ông Huy chưa kịp khống chế tên cướp 1 thì đã bị tên cướp 2 ra tay không thương tiếc.
Bà Vi thất kinh không kịp suy nghĩ chạy lại đỡ chồng thì lại bị một viên đạn vàng lườm ghim thẳng vào đầu. Giọt nước mắt vì cái chết của chồng chưa kịp tuôn thì bà đã không còn biết nói nữa.
Chưa đầy mười giây, hai mạng người đã ngã xuống. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai nấy đều hoảng hồn kinh sợ.
- Đứa nào còn dám chống cự thì sẽ có kết cục như bọn nó.- Tên cướp thứ 2 gằng giọng nói to.
Bên ngoài, còn có một tên vừa làm nhiệm vụ cảnh giới vừa chuẩn bị cho đồng bọn tẩu thoát khi lấy hàng xong.
Trước cái chết quá đỗi kinh hoàng của vợ chồng ông Huy, không một ai dám làm gì sau đó, chỉ nhắm mắt làm theo sự sai bảo của bọn chúng. Cuối cùng, chúng cũng quét sạch vàng bạc, đá quý trong tủ vào trong hai túi xách lớn. Trước khi bỏ đi, chúng còn đe dọa sẽ giết bất cứ kẻ nào nếu dám hé răng với công an.
Rầm! Rầm! Rầm!- Một loạt tiếng sét xóa tan cái tĩnh mịch, yên ắng của đêm khuya.
- Không! Không! K...h...ô…n...g! Mặt mày tái méc, mồ hôi nhễ nhại. Hắn sợ! Hắn sợ lắm! Hắn khóc! Đã hơn tuần nay hắn sống trong nỗi sợ hãi, hễ chợp mắt là hắn lại thấy cảnh ba mẹ hắn chết thảm.
Lộp…bộp…lộp…bộp…Mưa! Lại mưa nữa! Hắn ghét mưa! Hắn hận mưa.! Mưa đã cuốn trôi đi tất cả những gì quý giá nhất của hắn.
Sáng đó, hắn còn đến trường với tâm trạng vui vẻ và hồi hộp. Hắn vui vì mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, còn hồi hộp là do hôm nay hắn sẽ tỏ tình với cô ấy, người con gái của lòng hắn. Rồi hắn viết thư cho người con gái ấy, hắn hồi hộp chờ đợi hồi âm từ cô nàng. Như một dấu hiệu khởi đầu của ngày định mệnh \"thứ sáu ngày mười ba\", hắn đã không nhận được cái gật đầu từ cô nàng, cô không chấp nhận làm bạn gái hắn.
Người hắn thích là Nguyễn Lam Băng, cái tên vừa nghe thoáng qua đã cho ta cảm giác thật lạnh. Trước khi chuyển qua trường này và học chung với hắn, Băng là người con gái xinh đẹp, dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, hay cười, hay nói và đặc biệt học rất giỏi.
Nhưng từ khi cô nàng bị người cô yêu thương nhất là Trung phản bội thì cô không còn là cô của ngày xưa nữa. Và đã lâu, người ta không còn thấy mùa xuân trên nét mặt của cô nàng. Giờ đây, họ cảm nhận được có một lớp băng bao quanh lấy cô đang ngày càng dày lên.
Cô từ chối đề nghị làm bạn gái của hắn không phải cô không thích hắn mà vì cô sợ, cô sợ trái tim nhỏ bé của mình sẽ không chịu nổi nếu như một ngày nào đó cô và hắn chia tay. Lòng tin dành cho tình yêu của cô đã bị đánh mất kể từ ngày Trung nói lời đau lòng đó. Ai sẽ tìm lại lòng tin đó cho cô đây? Ai sẽ làm tan chảy lớp băng dày trong tim của cô? Phải chăng là hắn hay một chàng trai nào khác? Hơn nửa năm nay, con người của cô bớt giá băng hơn, hắn đã đem ngọn lửa của mình sởi ấm trái tim cô. Lớp băng giờ không còn dày nữa nhưng khoảng cách để cô đến với hắn dường như vẫn chưa thật sự rõ ràng.
Mưa lại tí tách rơi, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa vang vọng tạo nên điệu nhạc buồn sâu lắng.
Mang nỗi thất vọng, thất thần trở về, chưa kịp đặt chân đến nhà thì hắn đã nghe hàng xóm cho hay tin ba mẹ hắn bị bọn cướp bắn chết.
Hắn khóc ròng rã suốt mấy ngày đêm, người hắn trông tiều tụy đến thảm thương. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, nhìn hắn bây giờ trông rất tội nghiệp. Còn đâu hình ảnh hotboy Lâm Phong với nụ cười chết người, làm các cô nàng chết mê chết mệt, khiến bao con tim thổn thức khi đêm về.
Hôm nay không giống như hôm qua, hôm qua hắn có tất cả, còn giờ này hắn đã mất đi cái quý giá nhất đời mình. Mất ba mẹ đồng nghĩa với việc hắn sẽ tự kiếm sống, hắn sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình. Hắn tự hứa với ba mẹ hắn sẽ sống tốt, hắn không phải là chàng trai yếu đuối, nhưng liệu hắn có chịu nổi cuộc sống bận bịu, chen lấn này để đứng lên bước tiếp chặng đường còn lại hay không?
Gạt đi nỗi đau để sống tiếp, ba hắn đã dạy cho hắn thế, hắn đã hứa với ba không được phép gục ngã dù bất cứ hoàn cảnh nào nhưng liệu hắn sẽ làm được? Mọi câu hỏi đều không có câu trả lời nhưng thời gian sẽ cho biết tất cả.
Hôm nay, hắn bắt đầu quay lại việc học. Mọi người chào đón hắn trở lại sau hơn một tuần, ai cũng cố gắng làm hắn vui nhưng xem ra tất cả đều bất lực.
- Phong! Tao có cái này hay lắm. Mày xem thử đi.- Vừa nói An vừa cầm tấm hình chụp chung cả lớp hồi đầu năm đưa cho Phong xem.
Mấy đứa xem hình thằng An đưa mà lăn ra cười đau cả ruột, trong hình thằng Hoàng được vẽ thêm mấy ria mèo, con Hồng thì có hàm râu quai nón dữ tợn,...
Phong khẽ liếc qua nhưng ánh mắt hắn vô hồn, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc làm thằng An cụt cả hứng.
Suốt cả buổi học, không ai còn thấy nụ cười của hắn nữa, không còn thấy hắn giơ tay phát biểu, không còn thấy những lần lên bảng giải bài tập mà thay vào đó là sự im lặng và chỉ im lặng.
Cả buổi, Băng luôn quan sát hắn. Không giống như mọi người, cô chẳng cố tìm cách gì đó để làm hắn vui, cô chỉ im lặng ngồi nhìn. Nhìn đôi mắt vô hồn của hắn, nhìn đôi môi không buồn động đậy, nhìn mái tóc bù xù như đống rơm. Thấy hắn như vậy, cô rất đau xót nhưng chính bản thân cô cũng chẳng biết phải làm gì ngay lúc này, giờ lòng cô đang rất rối bời.
Hết buổi học, hắn không về nhà liền. Hắn đạp xe chạy dọc trên phố tìm nơi có thể làm thêm để kiếm sống. Không mất quá nhiều công sức, hắn cũng xin được một công việc ở quán cà phê cách nhà hắn không xa lắm, chạy xe chừng mười phút là tới. Vì thời khóa biểu học mỗi ngày ở trường của hắn kết thúc lúc 14h, nên từ 15h đến 21h là khoảng thời gian mà hắn đi làm, lương tháng thỏa thuận một triệu rưỡi.
Hôm nay, là buổi làm thêm đầu tiên của hắn, cũng khá vất vả nhưng hắn thấy thoải mái. Vừa đạp xe về nhà vừa cảm nhận không khí trời đêm mà lòng hắn đau, tim hắn như muốn chảy máu vậy.
Tại đoạn đường vắng.
- Này cô em! Sao đi có một mình vậy? Đi chơi với bọn anh đi! Em buồn à? Anh cũng đang buồn đây. Cùng đi uống rượu nhé?- Tên tóc đỏ nói rồi cười nham hiểm.
- Cút đi.- Người con gái đó lên tiếng.
- Sao nóng thế? Em biết không, loại con gái này anh khoái nhất đấy.- Hắn thích thú cười to.
- Biến.- Người con gái lạnh lùng.
- Vậy thì ta không khách sáo nữa. Cô em sẽ là người tình của ta đêm nay.- Nói rồi hắn cười đểu, hất hàm ra hiệu cho đàn em tiến lên.
- Thả ta ra bọn khốn!- Cô gái chống cự.
- Buông bàn tay dơ bẩn các ngươi ra mau!-Cô tức giận quát.
Như chẳng để ý đến lời nói của cô, bọn chúng lấy khăn bịt miệng rồi lôi cô vào hẻm gần đó. Nhưng mới đi được vài bước…
- Thả cô ấy ra!- Hắn không để ý chuyện người khác, đôi chân hắn vẫn đạp khi nghe những lời trêu chọc của bọn du côn. Nhưng hắn loáng thoáng nghe giọng nói quen quen nơi cô gái, thấy dáng người quen thuộc nên hắn quyết định quay lại.
- Mầy là thằng chó nào mà xía vô chuyện của tao? Khôn hồn thì biến!- Tên tóc đỏ bực mình.
Hắn không nói nửa lời bay tới hạ gục bọn chúng trong vòng chưa tới ba phút. Hắn đá đôi mắt vô hồn nơi cô gái đang ngồi.
- Sao lại là cô ấy.- Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Anh.
Cô và hắn đi học cũng nhau, chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập,…Thấm thoắt, một năm đã trôi qua, hắn và cô ngày càng trở nên thân thiết, có chuyện vui buồn hắn đều kể cho cô nghe và cô cũng vậy có chuyện gì cô đều tâm sự với hắn. Nhưng bỗng nhiên một ngày, hắn nhận được tin cô sẽ theo gia đình chuyển đi nơi khác. Hắn và cô đều rất buồn. Cô đã khóc nức nở trong ngày hắn tiễn cô ra sân bay. Còn hắn thì không khóc, hắn cố nặn ra nụ cười thật tươi để cô an tâm mà đi. Chỉ khi máy bay cất cánh ,vài giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt hắn mới được giải phóng. Kể từ ngày đó, đã ba năm rồi, hắn và cô không liên lạc với nhau. Cô không dám gọi cho hắn vì sợ mình sẽ nhớ hắn không chịu nổi mất khi mà mẹ cô nói sẽ không quay về đây nữa. Cô thay sim rồi dần xóa số điện thoại hắn khỏi kí ức mình, nhưng hình ảnh hắn thì cô không bao giờ quên được. Hắn nhớ cô như nỗi nhớ người bạn thân thiết, nhưng cô nhớ hắn bằng một nỗi nhớ khác, nó vượt qua tình bạn mà cô không hề nhận ra.
2
Hắn dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa để biết mình không lầm, nhưng kết quả cũng chẳng đổi khác. Vân Anh là cô bạn thân gần nhà hắn trước kia, một cô bé dễ thương, xinh xắn, học thì cũng giỏi nhưng không bằng hắn.
Nhớ lúc gia đình hắn mới chuyển đến đây sống, một thành phố nhộn nhịp, hắn không lạ nhưng hắn chẳng quen ai ở cái thành phố có số dân đông nhất nhì của đất nước hình chữ S này. Những ngày đầu sống ở đây, hắn cô đơn lắm. Khi màn đêm đã phủ khắp các nẻo đường, hắn thường lang thang một mình. Hắn rất thích dạo bộ một mình đêm khuya. Cái khu phố hắn sống không ồn ào náo nhiệt như những nơi khác trong thành phố. Mỗi bước chân trên con đường này đều là mỗi bước bình yên đến lạ! Hắn thấy lòng khoan khoái, thoải mái hơn. Nhưng đôi chân hắn chợt khựng lại khi nghe tiếng khóc thút thít của một cô bé. Đứng im vài phút hắn bước lại chỗ cô bé
- Xin lỗi! Tôi có thể giúp gì cho cậu không?- Hắn ân cần hỏi cô bé.
- Tránh ra! Cút đi!- Cô vẫn cúi gập mặt không thèm liếc nhìn hắn một cái, quăng vội câu trả lời.
Cô bé vẫn không ngừng thút thít. Đôi chân hắn vẫn không nhúc nhích mặc cho cô bé xua đuổi. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với cô bé, hắn không biết giờ mình nên làm gì.
Lộp bộp! Lộp bộp!...
Mưa! Mưa rồi! Mưa càng lúc càng to nhưng cô bé vẫn còn ngồi đó, bờ vai bé nhỏ run lên vì lạnh. Thấy thế, hắn không kịp suy nghĩ cởi phăng áo khoát rồi choàng lên người cô bé. Sững lại vài giây vì hành động của hắn, cô bé từ từ ngẩng đầu lên đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn. Khuất dưới làn tóc bù xù che quá nửa khuôn mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước. Đôi mắt cô cũng dừng lại nghỉ chân vài giây trên khuôn mặt hắn rồi vội vàng lảng tránh, cô vẫn im lặng không nói nửa lời.
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra đối với cậu nhưng cậu nên về nhà đi, không thì sẽ bị bệnh đó.- Hắn thấy mưa càng ngày càng to nên khuyên cô bé.
1s 2s 3s…10s 11s rồi một phút, cô bé vẫn im lặng. Hắn thấy thế nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô bé, vẫn im lặng, không phản ứng gì từ cô bé. Hắn ngẩng cao đầu ngước mặt lên trời, thè lưỡi hứng từng giọt nước mưa mát rượi. Những hành động của hắn vô tình làm cô bé tò mò, cô nghiêng đầu nhìn hắn, hắn không hề hay biết gì nên cứ vô tư nghịch mưa. Bất ngờ, hắn quay nhanh sang làm cô không kịp phản ứng nên cô bị đứng hình vài giây trước vẻ đẹp có phần hoang dại của hắn.- Tóc hắn lúc này ướt đẫm hòa vào nước mưa.
- Sao cậu lại ngồi khóc một mình nơi đây vậy? - Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cô ân cần hỏi.
- …
Cô bé quay mặt đi tránh cái nhìn từ hắn. Cô lại cúi đầu xuống, hai dòng lệ lại lăn dài trên đôi gò má cao cao có vẻ bướng bỉnh của cô.
- Xin lỗi! Có lẽ mình không nên hỏi.- Hắn bối rối khi thấy cô bé lại khóc.
- Không phải lỗi của cậu đâu.- Cuối cùng thì cô bé cũng mở miệng.
- Miêu mất rồi.- Cô nói tiếp.
- Miêu nào? Miêu là ai.- Hắn chả hiểu gì cả nên hỏi lại.
- Ơ.- Ngớ người giây lát vì lời nói không đầu không đuôi của mình rồi cô bèn kể lại chuyện con mèo của cô cho hắn nghe.
Hắn chăm chú nghe từng câu từng chữ, hóa ra con mèo tên Miêu chết vì quá già rồi. Cô luôn xem nó là em út trong nhà, cô rất yêu thương nó nên khi nó mất thì cô rất buồn rồi cô khóc.
- Thôi cậu đừng buồn nữa! Đau buồn cũng không giải quyết được chuyện gì. Dù sao Miêu cũng đã mất rồi, chúng ta nên cùng cầu nguyện cho linh hồn Miêu sẽ sớm siêu thoát. Biết đâu Miêu sẽ đầu thai ở bên kia thế giới, một thế giới mà cuộc sống của Miêu sẽ tốt đẹp hơn thì sao?- Hắn an ủi cô.
- Ừ nhỉ. Biết đâu điều đó sẽ tốt cho Miêu hơn.- Cô tươi tỉnh lên đôi chút rồi reo lên.
- Thôi còn chần chừ gì nữa, chúng ta cùng cầu nguyện cho Miêu sẽ sớm siêu thoát nào.- Hắn nhân cơ hội vội tiếp lời.
- Đúng đấy! Chúng ta cùng cầu nguyện nào.- Cô giục hắn.
Không khí tĩnh lặng giây lát, hai con người xa lạ đang cùng cầu nguyện một điều ước, hai trái tim xa lạ đang hướng về một nơi. Phía xa xa trên bầu trời vừa ánh lên một ngôi sao mang niềm tin mà hai trái tim vừa gởi vào đó. Mưa cũng đã tạnh, ngay lúc đó gió cũng nhè nhẹ thổi qua làm người hắn khẽ run lên.
Chớp chớp mắt vài cái, hắn quay sang cô. Đúng lúc đó, cô cũng quay sang nhìn hắn. Hai ánh mắt lại được dịp gặp nhau. Lần này không hẹn cả hai đều quay vội mỗi người một hướng, theo đuổi những suy nghĩ riêng. Cứ thế khoảng mấy mươi giây sau để phá tan cái không khí trầm buồn, hắn đành lên tiếng:
- Cậu ướt hết rồi kìa! Cậu về thay đồ đi không thì bị bệnh đó.
- Ừ. Cảm ơn cậu. Mà cậu cũng có hơn gì mình đâu.- Cô bé nhìn hắn một lượt rồi nói.
- Thôi chúng ta về đi không ba mẹ mong đó. Mà nhà bạn ở đâu để mình đưa về cho.- Hắn hơi lo cho cô bé.
- Ừ. Về thôi. Nhà mình ở gần ngã ba kia kìa.- Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ hướng bên kia đường.
- Nhà cậu ở chỗ đó á?- Hắn hơi ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừ. Sao vậy.- Cô có phần bất ngờ trước câu hỏi của hắn nên thắc mắc.
- Không. Không có gì. Chỉ là…hơi bất ngờ thôi. Hóa ra, nhà chúng ta ở cách nhau có vài căn mà không biết. Nhà mình kia kìa!- Vừa nói hắn đưa tay chỉ ngôi nhà màu trắng sạch sẽ.
- Nhà cậu đẹp thật!- Cô nhìn theo tay hắn vừa nhìn thấy ngôi nhà đã reo lên.
- Nhưng nhà cậu còn đẹp hơn.- Hắn nhìn sang nhà cô bé cũng đâu thua gì thì lên tiếng.
- Thôi đừng khen nhau nữa. Nhà hai chúng ta đều đẹp.- Cô cười cười nói với hắn.
- Ừ. Mà nãy giờ quên hỏi. Cậu tên gì vậy?- Hắn sực nhớ không biết tên cô bé nên vội hỏi.
- Mình tên là Lâm Vân Anh. Còn cậu tên gì.- Cô trả lời rồi hỏi lại hắn.
- Tên của mình là Nguyễn Lâm Phong. Chúng ta có thể làm bạn được chứ?- Vừa nói hắn vừa chìa tay ra chờ cô bắt.
- Rất vui khi được làm bạn với cậu. Chúng ta sẽ là bạn tốt nha?- Cô cười tươi bắt lấy tay hắn.
- Uhm. Tất nhiên rồi.
\"Mèo con ra vại nước
Bàn chân nó vuốt vuốt
Xoa mấy sợi râu cước…\"
Tiếng nhạc chuông điện thoại của cô làm cậu giật mình.
- Á! Mama mình gọi.- Vừa nói cô vừa ra hiệu cho cậu im lặng.
- Vâng. Vâng ạ! Dạ con về ngay.- Cô nói với mama xong quay sang hắn thì thấy hắn đang che miệng cười khúc khích.
- Này Phong! Cậu cười gì vậy?- Cô thấy bộ dạng cậu không nén nổi tò mò
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn để nhạc chuông trẻ con vậy?- Hắn thôi cười hỏi cô.
- Hứ! Kệ mình. Mình thích mình để ai cấm. Mình mới mười bốn tuổi thôi. Còn cậu bao nhiêu?- Cô hỏi lại hắn.
- Vậy là mình ngang tuổi cậu rồi. Mình mới chuyển về đây sống nên không quen ai cả, khi nào cậu rảnh ghé nhà mình chơi nha.- Hắn mời cô.
Hắn hỏi thăm cô bé một lúc sực nhớ cô bé phải về nên bảo cô về đi không mama lo. Thế là cô chào tạm biệt hắn rồi quay lưng bước nhanh về nhà. Hắn vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô bạn mới quen, chờ khi thấy cô bước vào cổng hắn mới chịu quay lưng đi.
Hắn rất vui vì chẳng ngờ rằng hắn và cô cùng học chung trường và lại còn chung lớp nữa chứ. Từ đó, cô và hắn đi học cũng nhau, chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập,…Thấm thoắt, một năm đã trôi qua, hắn và cô ngày càng trở nên thân thiết, có chuyện vui buồn hắn đều kể cho cô nghe và cô cũng vậy có chuyện gì cô đều tâm sự với hắn. Nhưng bỗng nhiên một ngày, hắn nhận được tin cô sẽ theo gia đình chuyển đi nơi khác. Hắn và cô đều rất buồn. Cô đã khóc nức nở trong ngày hắn tiễn cô ra sân bay. Còn hắn thì không khóc, hắn cố nặn ra nụ cười thật tươi để cô an tâm mà đi. Chỉ khi máy bay cất cánh ,vài giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt hắn mới được giải phóng. Kể từ ngày đó, đã ba năm rồi, hắn và cô không liên lạc với nhau. Cô không dám gọi cho hắn vì sợ mình sẽ nhớ hắn không chịu nổi mất khi mà mẹ cô nói sẽ không quay về đây nữa. Cô thay sim rồi dần xóa số điện thoại hắn khỏi kí ức mình, nhưng hình ảnh hắn thì cô không bao giờ quên được. Hắn nhớ cô như nỗi nhớ người bạn thân thiết, nhưng cô nhớ hắn bằng một nỗi nhớ khác, nó vượt qua tình bạn mà cô không hề nhận ra.
3
- Cẩn thận!- Tiếng hét thất thanh của cô gái kéo hắn về thực tại.
Theo phản xạ, hắn cúi thấp người né sang bên trái.
\"Xoẹt\" lưỡi dao sáng loáng sượt qua tai, hắn nghe mà lạnh toát xương sống.
Ngay lập tức, một động tác xoay người rồi tiếp theo là một cú ra chân hoàn hảo của hắn nhằm vào cánh tay của tên tóc đỏ. Con dao đã bị đá phăng ra cách đó chục mét. Nhìn vẻ mặt tức giận của gã và lũ đàn em ngỡ rằng sẽ sống chết ăn thua với hắn nhưng không ngờ chưa đầy mười giây tất cả bọn chúng đã biến mất như nãy giờ nơi đây chưa hề xảy ra chuyện gì.
- Cậu có sao không? Cảm ơn cậu đã cứu tôi.- Vân Anh vẫn chưa nhận ra hắn.
- Cậu…cậu không nhận ra tôi sao?- Hắn ngớ người hỏi lại.
- Cậu…cậu…- Đôi môi cô mấy máy mấy lần, cô không biết tại sao hắn lại biết cô.
Cô nhìn vào ánh mắt hắn cô thấy cảm giác rất quen. Màu đen xám ư? Đúng! Ánh mắt đó đã làm cô da diết nhớ, trái tim cô đã bị ánh mắt đó làm tan chảy.
- Phong! Phong phải không? Có phải cậu không?- Cô mừng rỡ reo lên
- Ừ. Mình đây. Ngay từ đầu sao cậu lại không nhận ra mình chứ!- Cậu tỏ vẻ hững hờ.
- Ờ. Mình xin lỗi đã không nhận ra cậu sớm hơn. Nhưng trông cậu khác trước nhiều quá.- Cô trả lời ái ngại.
Đúng vậy, sau ba năm không gặp, hắn đã thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Giờ đây, hắn đẹp trai hơn xưa nhiều. Nhưng hắn không còn đem lại cho người ta một cảm giác gần gũi, ngọn lửa ấm áp; không còn là cậu bé vui vẻ hay nói hay cười, hay kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nữa mà thay vào đó họ cảm nhận được sự giá băng trong tính cách của hắn.
Hơn tuần nay, hắn bỏ bê chuyện ăn uống nên người gầy hẳn đi, hai mắt trũng sâu. Với lại việc hắn bị khan tiếng vì những ngày khóc ròng bên linh cửu ba mẹ, nên có lẽ do đó mà cô nàng không nhận ra hắn ngay.
Cô đã biết chuyện xảy ra với hắn .Cô rất đau lòng, cô biết hắn phải gánh chịu nỗi đau rất lớn.
Gia đình cô lại chuyển về sống ở đây nhưng không phải nhà cũ. Ngay khi vừa đặt chân đến, cô nhanh chóng xin phép ba mẹ rồi vội chạy đi tìm hắn. Như có luồng điện mạnh vừa chạy dọc cơ thể khi mà cô nghe hàng xóm bảo rằng ba mẹ hắn vừa qua đời cách đây không lâu. Giọt lệ cô từ từ rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt,…rồi cô khóc òa như một đứa trẻ. Cô đi, đi tìm hắn, đi trong tiềm thức và cứ như thế bước chân vô định đã dẫn cô đến nơi này.
- Giờ cũng khuya rồi. Nhà cậu chỗ nào để mình đưa về?- Hắn không yên tâm để cô về một mình nên đề nghị.
- Ừ. Vừa đi mình vừa chỉ đường cho cậu.- Cô đáp.
Hai con người lặng lẽ trên chiếc xe đạp không ai chịu mở lời trước. Cô cũng chỉ hỏi thăm hắn vài câu, còn hắn chỉ biết đáp lại một cách máy móc.
Gặp lại cô hắn không vui ư? Không. Hắn vui chứ. Nhưng dường như, niềm vui nhỏ nhoi đó bị nỗi đau quá lớn kia đè nén xuống rồi. Và cô cũng vậy, cô rất vui khi được gặp lại hắn nhưng nó cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa khi cô thấy hắn như vậy.
Sáng hôm sau, hắn đi học, vẫn gương mặt hốc hác, vẫn đôi mắt vô hồn, vẫn lạnh lùng không nói không rằng. Nhưng bầu không khí lớp học hôm nay đã có sự thay đổi khang khác. Nếu hôm qua là cái không khí trầm lắng, chẳng mấy vui vẻ bao trùm lớp học, thì hôm nay quang cảnh ấy đã bị che lấp bởi tin nóng hổi: “Sẽ có một học sinh mới chuyển vào lớp ta”. Ai cũng bàn ra tán vào. Đám con trai thì mong thành viên mới là hotgirl đáng yêu, còn mấy bạn nữ thì thầm ước người đó sẽ là một hotboy chính hiệu. Hình như ngoài hắn và cô ra, thì tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ. Gởi ánh mắt vô hồn vào khoảng không mênh mông nằm bên ngoài ô cửa, chẳng ai biết trong đầu hắn có đang nghĩ gì không. Còn Băng, cô vẫn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cả lớp hiện giờ chỉ có hắn và cô là dùng ngôn ngữ của mắt, và lời nói nhịp đập từ trái tim.
Nhưng rất nhanh, mấy chục cái loa ồn ào của đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng bị lắng xuống bởi tiếng thánh thót mà đầy uy lực của Vi lớp trưởng:
- Cô Hương vào. Cả lớp đứng lên.
Tất cả mọi người trong lớp tức khắc đều đứng dậy, im lặng, cúi đầu chào cô. Vài ánh mắt liếc liếc lên cô bé đang đứng kế cô Hương vẻ dò xét.
- Uhm. Chào các em! Các em ngồi đi.
Thấy cả lớp bắt đầu ổn định cô lên tiếng:
- Từ hôm nay, lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới. Các em nhớ giúp đỡ cho bạn ấy nghen.- Giọng cô thanh thanh vang vọng.
- Em tự giới thiệu về mình đi.- Cô quay sang học sinh mới nói.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Vi Vân Anh, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Cô bé rụt rè nói nhỏ nhẹ.
Tít…Tít…Tít…
- Xin lỗi! Cô có điện thoại. Các em làm quen nhau đi ha.- Cô Hương nói nhanh rồi nghe máy.
- Dạ! Em nghe thầy. Vâng! Vâng! Vâng! Em chào thầy.
- Các em trật tự chút! Cô có lời muốn nói.- Cô nghiêm giọng nói to.
Cả lớp bốn chín cặp mắt đều đồng loạt hướng về cô giáo.
- Có sự nhẫm lẫn ở đây. Bạn Hoàng Vi Vân Anh không phải chuyển vào lớp ta, bạn cũng là học sinh mới chuyển đến nhưng gia đình bạn là 11A2.- Cô nhẹ giọng vẻ hơi e ngại nói.
- Cô thành thật xin lỗi em, Vân Anh. Thầy hiệu trưởng vừa mới báo cho cô biết.- Cô quay sang Vân Anh nhẹ nhàng.
- Dạ! Không sao ạ!- Vân Anh rụt rè cúi mặt nói nhỏ.
- Giờ em đi với cô sang nhận lớp em. Chắc cô em cũng chờ bên đó.- Cô vừa nói vừa bước ra cửa.
- Ôi trời! Hụt mất một hotgirl. Tiếc ghê!- Đám con trai đồng thanh.
- Hứ! Bộ mấy ông đui hết sao, lớp này hotgirl cũng đâu thiếu, như tui chẳng hạn.- Vi lớp trưởng cao giọng biễu môi.
- Ọe…Ọe…Ọe… Thôi xuống đi bà ơi, coi chừng đụng trần nhà kìa.- Tụi con trai ôm bụng cười lăn cười bò.
Mãi một lúc lâu, cô mới quay lại lớp. Và vẫn như lần trước, theo sau cô là một bạn nữ xinh xắn chẳng kém cô nữ sinh Vân Anh hồi nãy làm bọn con trai lại một phen đứng hình nhìn không chớp mắt.
Bọn con trai lại được dịp nhao nhao.
- Xinh quá mầy.
- Thiên thần nữa à.
- Đúng là học lớp này không uổng phí đời người mà.
Vvv…
- Vậy mấy ông lên trường để ngắm gái chứ không phải đi học à?- Một bạn nữ ngứa miệng xen vào.
Thấy vậy “Tuấn giáo sư” hắn giọng làm bộ trịnh trọng, nhíu nhíu mày ra vẻ nghiêm túc:
- Cậu nói vậy là không đúng rồi. Ngắm gái xinh là phản ứng tự nhiên của đàn ông. Mặc khác, theo khoa học nghiên cứu và chứng mình thì ngắm con gái xinh sẽ giúp làm gia tăng lượng hormone serotonin trong cơ thể qua đó giúp giảm stress hiệu quả. Ngoài ra nó còn có tác dụng có lợi cho tiêu hóa, tốt cho tim mạch và còn kéo dài cả tuổi thọ nữa đấy nhá.
Cô Hương hơi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
- Các em im lặng!
Cô tiếp tục:
- Cô xin lỗi! Nãy có chút hiểu lầm, giờ đây mới đúng là thành viên mới của đại gia đình 11A1 này.
- Em tự giới thiệu về bản thân đi!- Cô quay sang học sinh mới âu yếm
- Vâng ạ!
Cô học sinh mới khẽ gật đầu, rồi quay xuống lớp:
- Chào các bạn! Mình tên Lâm Vân Anh. Rất vui khi được làm quen với các bạn, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
\"Lâm Vân Anh\" cái tên nghe quen quen, hắn vội ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, Băng cũng dời ánh mắt, đang đậu trên khuôn mặt hắn, ngước lên nhìn xem người mới đến như thế nào mà làm cho hắn phải bận tâm.
Từ đầu buổi đến giờ, đôi mắt của Băng luôn quan sát nét mặt hắn, tất cả mọi việc đều không làm hắn chú ý. Vậy mà chỉ vừa nghe cái tên \"Lâm Vân Anh\" thì hắn đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn là sao? Rốt cục cô ấy có quan hệ gì với hắn? Hàng loạt câu hỏi trong đầu Băng nhưng không lời giải đáp.
- Vân Anh! Cô cho em chọn chỗ ngồi đó. Hiện giờ lớp chỉ còn có hai chỗ còn trống. Em muốn ngồi cạnh bạn Băng hay bạn Phong?- Cô từ tốn nói vừa đủ nghe.
- Dạ! Cô cho em ngồi cạnh bạn Phong có được không ạ?- Không cần suy nghĩ Vân Anh vội đáp.
- Vậy cũng được!- Cô hơi ái ngại khi liếc sắc mặt của Phong.
- Thôi em về chỗ ngồi đi, chuẩn bị vào tiết rồi.- Cô giáo nhỏ nhẹ bảo Vân Anh
- Dạ!- Vân Anh gật đầu nhẹ rồi xách cặp nhẹ nhàng như con mèo bước về chỗ ngồi nhưng khuôn mặt vẫn không giấu niềm vui nho nhỏ.
“Sao mình thấy không vui, lại còn khó chịu, bực bội khi Vân Anh được ngồi cạnh Phong thế này? Có phải mình đang ghen không? Không? Không phải? Không phải như vậy đâu? Mà nếu có ghen thì mình có tư cách gì để ghen chứ? Mình có là gì của Phong đâu mà.”- Băng lại đấu tranh tư tưởng.
\"Trong nóng ngoài lạnh\" là những gì diễn tả Băng lúc này. Dẫu cho bên trong nóng như lửa đốt nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm đạm.
Băng có đang ghen? Người ngoài nhìn vào thấy cô vẫn bình thường nhưng thực ra đó là vỏ bọc, Băng đang ghen nhưng chính cô lại cố không thừa nhận như thế.
- Phong!- Vân Anh khẽ gọi.
- …
- Phong!- Cô vẫn nhỏ nhẹ.
- …
- Phong!- Cô gọi to hơn.
- Ơ dạ! Cái gì ạ!- Bị giật mình Phong tưởng cô giáo gọi nên lúng túng hỏi lại.
4
Kể cả cô giáo, năm mươi tia ra-de lập tức cùng hội tụ tại một điểm trên khuôn mặt hắn. Ngay lúc này, dường như các phân tử không khí ngừng chuyển động, hơi thở của mọi người đều bị đóng băng.
Cô Hương cau mày khó hiểu:
- Em sao thế Phong?
- Ơ…Dạ! Em xin lỗi! Không có gì ạ.- Hắn ấp úng trông tội nghiệp.
- Uhm. Thôi em ngồi xuống đi.- Cô nhẹ nhàng.
Đã hơn tuần nay, ngoại trừ Vân Anh, tất cả các thành viên trong lớp đều không thấy hắn mở miệng lần nào, đừng nói chi là mong chờ hắn cười. Một thoáng suy nghĩ về cô bạn đã làm hắn mất tự chủ. Những kỉ niệm về ba năm trước của hắn và Vân Anh lại hiện về. Một niềm vui nho nhỏ cố vỗ về nỗi đau không bao giờ đo đếm được. Vậy một con người bé nhỏ có thể làm nỗi đau kia tan dần đi, giúp hắn tìm lại niềm vui trong cuộc sống được không?
Không khí trong lớp nhộn nhịp hơn hẳn, mọi người ai nấy cười nói nhiều hơn. Có mấy anh chàng lâu lâu lại sử dụng tia phóng xạ cực mạnh của đôi mắt tình ái nhằm truyền tín hiệu gởi thông điệp “anh yêu em” đến Vân Anh, nhưng cô nàng nào có nhận đâu. Đáp lại là ánh mắt thờ ơ, vẻ ngây thơ, trong sáng. Nhưng những chiếc “ra-đa” kia vẫn bền bỉ, chăm chỉ đưa ngang, liếc dọc,hoạt động hết công suất. Tụi con gái thấy cảnh đấy lại nổi máu ganh tị. Đâu đó lời xì xầm chẳng mấy thiện ý bay tới tai Vân Anh. Nhưng cô mặc kệ, giờ cô chỉ quan tâm hắn thôi. Trước khi quay về đây, cô đã xác định hắn là mục tiêu, là tương lai của mình. Dù biết rõ, hắn chỉ xem mình là bạn nhưng cô đã quyết tâm sẽ làm thay đổi suy nghĩ của hắn. Tự hứa với lòng sẽ không để mất hắn nên cô đã tìm cách để được học chung lớp với hắn, được gần hắn, được ở bên cạnh hắn cũng như được quan tâm, chăm sóc hắn. Cô tin \"lửa gần rơm lâu ngày cũng bén\", cô hy vọng mối quan hệ giữa cô và hắn sẽ tiến xa hơn khái niệm tình bạn.
Nhưng có lẽ cô quên mất một điều là dù lửa có gần rơm đi chăng nữa nhưng nếu rơm ướt thì lửa có cháy mãi cũng không làm rơm bén nổi. Cái \"lạnh\" từ rơm tỏa ra sẽ làm lửa lụi dần rồi có một ngày sẽ lụi tàn.
Còn hắn, sau một thoáng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Vân Anh, đôi mày khẽ xích lại gần hơn nhưng nhanh chóng đã trở về vị trí cũ. Bộ mặt nạ lạnh lùng mới cởi bỏ giây lát đã được đeo lại. Vẫn phớt lờ mọi việc xung quanh hắn mặc cho Vân Anh làm gì thì làm, mặc cho những tiếng bàn tán xì xào của bọn nhiều chuyện, hắn vẫn chỉ viết, nghe giảng và im lặng thôi.
- Coi kìa! Sao nãy giờ con đó cứ nhìn chằm chằm hoàng tử nhà ta thế.
- Đúng là đồ con gái không biết trơ trẽn.
- Sao không ngồi chỗ Lam Băng đi, thấy Phong đẹp trai chạy tới liền.
- Nhìn mặt giả nai kìa nhìn thấy ghét.
Lâu lâu lớp lại khẽ vang lên một câu làm Vân Anh chột dạ. Bọn họ ganh tị, nói xấu cô cũng bởi vì cô được ngồi cạnh Phong, được cơ hội tiếp cận Phong, rồi có cơ hội chinh phục trái tim Phong,…
Reng! Reng! Reng!
Chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm sau ba tiết đầy căng thẳng. Ai nấy cũng uốn éo, vươn vai, vặn mình tỏ ra mệt mỏi.
Hắn cất sách vở, rồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường (hắn ngồi bàn cuối lớp), khẽ xoay người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xa xăm buồn gởi vào cơn gió nhẹ vừa lướt qua, một nỗi buồn sâu thẳm.
Gió nhè nhẹ thổi làm mái tóc hắn khẽ bay bay. Vài chú chim non kêu chíp chíp khi thấy mẹ đã về. Chim bố sau đó cũng đã mang về kha khá thức ăn cho lũ con non háu đói. Liệu gia đình chim ấy sẽ như thế nào khi giông bão kéo đến? Nhưng có vẻ chúng chẳng mấy quan tâm về vấn đề ấy, khi mà cuộc sống hiện đã cho chúng cảm nhận được một điều, mà người ta gọi điều đó là hạnh phúc.
Hắn nhớ đến họ, những người sinh ra hắn, họ ra đi theo tiếng gọi của thần chết. Họ đã bỏ hắn lại bơ vơ trên mảnh đời này. Hắn rất nhớ, nỗi nhớ cuộn vào nỗi đau thắt chặt tim hắn, đã có lúc tưởng rằng hắn không chịu đựng được. Nhưng nhớ tới ba, tới mẹ, hắn cố nén nỗi đau mà bước tiếp.
Trông hắn bây giờ như thiên sứ vậy, đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn được hắn giấu sau hàng mi dài rậm.
- Phong! Cậu có thể đi cùng mình xuống căn tin được không?- Vân Anh vừa lay lay cánh tay hắn vừa hỏi.
Hắn im lặng, không đáp. Giờ hắn muốn yên tĩnh, hắn không muốn ai quấy rầy. Nhưng khi quay lại mắt hắn khẽ chạm cái nhìn từ cô thì hắn lại thấy hình ảnh hắn và cô hiện về, một tình bạn trong sáng, thật đẹp.
- Uhm.- Môi hắn khẽ mấp máy.
Hắn đồng ý không phải vì hắn muốn đi cùng cô, bởi lẽ lúc này, hắn thích sự yên tĩnh. Hắn gật đầu vì hắn biết mình không thể từ chối ánh mắt đó, ánh mắt bốn năm trước đã khóc nhòe vì Miêu.
Vân Anh thoáng nở nụ cười tươi như tỉa nắng mùa thu, làm mấy anh chàng trong lớp suýt sặc máu mũi, anh nào cũng mơ mơ màng màng nghĩ rằng đích đến là mình cả.
Cơn gió khẽ luồng qua từng sợi tóc Băng. Nó lại lách mình xuyên qua tâm hồn cô chạm nhẹ đến nỗi buồn. Cô không muốn có thêm một nét vẽ mang gam màu tối nào vào bức tranh cuộc sống của cô nữa, dù biết rằng điều đó sẽ là không thể. Cuộc sống ai mà biết trước điều gì sẽ xảy ra cơ chứ? Khi thấy Phong đi với Vân Anh tim cô phản ứng dữ dội, khó chịu vô cùng, lòng dạ xốn xang, một nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm hồn cô và nó nó cảnh báo “nếu cô không giữ thì có ngày co sẽ mất hắn”. Có phải cô đã yêu Phong? Băng là người con gái không đẹp vẻ đẹp kiêu sa, đài cát. Người cô toát lên vẻ đẹp tự nhiên như rừng cây xào sạt giữa đại ngàn, như ngọn gió thu cuối mùa reo vang bản tình ca tha thiết, như sóng biển vẫn hát ngoài khơi, vỗ về bãi cát trắng. Người con gái như cô không nhiều kẻ theo mới là lạ, nhưng đã có nhiều kẻ hy vọng rồi thất vọng, bỏ cuộc giữa chừng. Chẳng ai đủ kiên nhẫn, đủ sức khiến cô động lòng dù chỉ một chút, ngoại trừ hắn. Rồi cái trường này chẳng ai dám mơ sẽ có người bạn gái như cô, chẳng ai đả động gì đến cô. Dần dần một bông hoa hồng xinh đẹp vẫn tồn tại giữa rừng xanh, vẫn lặng lẽ sống nhưng chẳng ai dám hái. Nhưng cô có hay rằng có một người ngày đêm luôn nghĩ về cô, một người có thể vì cô mà làm tất cả, không ai khác chính là hắn. Từ khi cô ném cho hắn lời từ chối thì hắn đã không còn quan tâm cô như mọi ngày nữa, không đả động gì đến cô, hắn không ngắm nhìn cô như trước nữa. Hắn làm vậy không phải vì hắn không thích ngắm nhìn cô mỗi ngày. Mà thực ra hắn quan sát cô bằng cách khác, hắn không muốn có lúc sẽ bối rối khi ánh mắt của hai người bất ngờ tìm đến nhau.
Băng ngồi đó khi hắn không đi đâu. Nhưng từ lúc hắn theo chân Vân Anh xuống căn tin thì cô cũng không còn lí do gì ngồi lại trong lớp nữa. Giấu cảm xúc, không cho lộ ra ngoài, cô vẫn là cô như mọi ngày…không lẫn lộn. Một nơi yên tĩnh không ai quấy rầy là điều cô nghĩ tới lúc này. Lặng lẽ ra sau trường, ngồi dựa vào gốc cây, cô ngẩng đầu lên nhìn phía xa xa. Vài áng mây đang lững lờ trôi và gió kia nhẹ nhàng ôm trọn mây vào lòng âu yếm. Khép hờ bờ mi cong, khoanh tay trước ngực, dòng suy nghĩ về hắn lại bay về, không biết từ lúc nào hình ảnh hắn luôn luôn xuất hiện trong đầu mỗi khi cô nhắm mắt.
- Í… í… ! Huy…Huy…Mày nhìn xem ai kìa?
- Sau trường chỗ này có ai mà ra đây đâu.
- Thì mày nhìn đi rồi biết.
Á! Là bà chị Băng đây mà.
- Khẽ khẽ cái mồm lại coi! Sao loa mày to dữ zậy?
- Công nhận chị ý đẹp thiệt mày, nhìn dáng ngủ ngon quá mầy, y như thiên thần không cánh vậy. Ước gì chị ý là bạn gái tao thì sướng biết mấy hả mầy?
- Mày sốt ba bảy độ à? Xuống giùm tao cái, mới đó đã leo lên ngọn cây rồi.
- Thì tao chỉ ước thôi mà. Ai mà chẳng biết bà chị đó lạnh lùng còn hơn tảng băng.
Có khi mấy tảng băng ở Bắc Cực còn khóc thương số phận mình nữa chứ.
- Ờ. Con người chị đó sao lạnh thế không biết.
- Thôi vào lớp chơi đi đứng đây lảm nhảm hoài.
- Mà sao chị ý lại ngồi một mình ở đây vậy? Sao dạo này không thấy anh Phong đi cùng chị ý nữa mầy?
- Ừ. Cũng đúng. Mà sao mầy quan tâm chị ý nhiều vậy.
- À! Không có gì chỉ tò mò chút thôi. Thôi vào lớp chơi đi. Mà tao nói rồi chỗ này là nơi lý tưởng nhất, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy mà mầy không tin. Chừng nào có bạn gái mày dẫn ra đây hú hí thì sướng biết mấy.
- Dẹp đi mầy! Toàn nói bậy bạ.
- Tao đùa chút thôi, mà mình vào lớp đi, hôm khác hẵng ra đây chơi.
Khi hai đứa đàn em lớp mười vừa rời khỏi nơi đó thì Băng cũng vừa tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu đau nhức, mặt mày cô tái méc không chút máu, trước mặt cô bầu trời tối sầm rồi cô dần mất ý thức.
5
Lúc đó, hắn và Vân Anh mua đồ ăn xong rồi về lớp. Cô nàng thì bảo ở lại căn tin ngồi ăn nhưng hắn không chịu nổi cái không khí nơi đây nữa. Hắn chỉ muốn yên tĩnh nên lạnh lùng buông một từ \"về\", rồi đi thẳng. Vân Anh thấy vậy liền chạy theo í ới gọi tên hắn.
- Phong! Phong! Đợi mình với!
Mặc kệ Vân Anh, chân hắn vẫn bước đều.
- Nãy tao vừa gặp người được mênh danh là “công chúa lạnh lùng” đó mầy.
- Chị Băng à.
- Chứ còn ai vào đây nữa.
- Ờ chị ấy lạnh lắm. Chắc chị ấy cô đơn lắm nhỉ? Mà sao mày thấy được, mày qua lớp chị à.?
- Không. Nãy tao với thằng Nam đi ra sau trường nên bắt gặp.
Vừa lúc đó, hắn vô tình lướt ngang qua và não bộ cũng nhanh chóng tiếp nhận thông tin cuộc nói chuyện đó.
Đến cửa lớp, hắn lia mắt về chỗ ngồi của Băng nhưng không thấy cô đâu. Hắn vào lớp nằm gục xuống bàn mặc cho Vân Anh lay gọi.
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp.
Năm phút sau.
\"Sao giờ vẫn chưa vào lớp nhể\"- Hắn thắc mắc khi nghĩ đến Băng.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua.
\"Rốt cục là có chuyện gì nhể ?\"
- Thưa cô em ra ngoài.- Hắn không chịu được nữa nên xin ra ngoài tìm Băng.
Hắn chạy, chạy thật nhanh ra sau trường với tâm trạng thấp thỏm, lo âu.
- Phù…phù…phù…- Hắn hổn hển, thở dốc khi tới nơi.
- Băng.- Hắn gọi.
- ...
Quay đầu sang trái thì hắn thấy Băng đang nhắm mắt, đầu tựa vào gốc cây.
- Băng! Dậy đi! Vào học rồi.- Hắn tưởng cô nàng ngủ nên đến gần gọi lần nữa.
- …
- Dậy vào học nghe không hả?- Hắn bắt đầu gắt.
- …
Tưởng Băng ngủ say, gọi không nghe nên hắn lấy tay lay lay vai. Nào ngờ mới chạm nhẹ, Băng đã lăn ra đất.
- Băng tỉnh lại đi, sao ngủ hoài vậy.
- Nè. Rốt cục cậu làm sao vậy hả? Cậu nói đi.
Sau vài giây luống cuống không biết làm gì hắn cũng bình tĩnh lại và bế Băng lên phòng y tế.
Cô y tá nói cơ thể Băng chỉ bị suy nhược. Chuyền dịch rồi nghỉ ngơi là khỏe lại ngay. Nghe vậy hắn cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn chưa hết lo.Thấy thế, cô y tá bảo hắn quay về lớp mà học. Ở đây, đã có cô trông chừng rồi. Ban đầu, hắn không chịu nhưng rồi nghĩ lại chuyện của hai đứa hắn đành quay về lớp. Trước khi về, hắn không quên dặn cô y tá đừng nói cho Băng biết là hắn đưa Băng đến đây.
Hắn nhớ hình như Vân Anh nói thằng An có hỏi hắn gì đó nhưng hắn không nghe rõ, mà thực ra hắn có nghe họ nói đâu. Hắn về lớp mà tâm hồn cứ nghĩ về Băng, hắn không biết sao cô ấy lại bị ngất như thế, trước giờ đâu có bị thế đâu.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học mệt mỏi. Ai cũng phờ phạt trông tội nghiệp.
Lúc này, Băng cũng thấy đỡ hơn nhiều, người đã bớt mệt, chỉ cản thấy hơi đói đói thôi. Vội về lớp lấy cặp thì thấy hắn đi ra, tay xách cặp cô.
- Cậu…khỏe rồi à.- Hắn hỏi không được tự nhiên.
- Uhm. Đỡ nhiều rồi, sao biết mà…
- À! Nãy nghe mấy đứa trong lớp nói cậu bị ngất đang nằm trên phòng y tế nên mình định cầm cặp lên đưa cậu.
- Uhm. Cảm ơn! Mình về.
- Cậu chưa khỏe hẳn mà, hay để mình đưa về. Cậu đi như vậy không an toàn đâu.
- Cảm ơn. Nhưng có người đón mình rồi.
- Uhm! Mà sao nghe mấy đứa nói cậu bị suy nhược à?
- Không có gì! Hơi mệt nên vậy.
- Uhm.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe.- Hắn chép miệng khi cô đã đi.
Bùm…bùm…bùm.
Kít………….
Băng lạnh lùng lên leo lên xe một người con trai mà hắn không quen biết.
\"Thì ra là vậy. Cậu từ chối mình vì cậu đã có người khác. Mình ngốc thật. Sao không nhận ra sớm hơn nhể?\"- Hắn nhếnh môi, nụ cười nửa miệng xót xa pha chút cay đắng.
- Phong! Cậu đi đâu thế? Mình bảo chờ mình đi vệ sinh chút mà.- Vân Anh thấy Phong định bước về thì gọi lại.
- À! Hồi nãy…Mà không có gì.- Hắn ngập ngừng.
- Có chuyện gì à?
- Ờ. Không. Cậu đi vệ sinh xong chưa? Mình về đây.- Hắn lại lúng túng khi nói chuyện với Vân Anh, đầu óc hắn lại bay đi du ngoạn sơn thủy nơi đâu đó.
- Nè. Chẳng lẽ cậu bỏ mình đi bộ sao Phong?
- Chứ cậu không đi xe sao?
- Sao cậu ngốc thế hả? Nếu mình đi xe thì bảo cậu chờ mình đi vệ sinh làm gì?
- Uhm. Thôi về nhanh đi, chút nữa mình có việc rồi.
Hôm nay, đột nhiên cái gọi là tình bạn và tình yêu của hắn liên tục biểu tình, đòi quyền tự quyết. Vì lí do gì nhỉ?
Tại sao hắn thay đổi nhanh thế?
Trên chiếc xe đạp ấy, hắn không còn cô đơn, lặng lẽ suốt con đường về nhà nữa. Sau lưng hắn giờ đây, khoảng trống đã được che lấp. Nhưng đó chẳng phải là tình yêu của hắn. Vì đối với Vân Anh, hắn vẫn đang nuôi dưỡng một thứ tình cảm nhưng nó chỉ dừng lại ở mức tình bạn, một tình bạn đẹp mà hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể tiến xa hơn.
- Cậu đi đâu vậy?- Vân Anh lay lay cánh tay hắn hỏi.
- Về nhà cậu.
- Mà biết nhà tớ chỗ nào không mà đi vậy.
- Ờ quên. Nhà cậu nằm đường nào, nãy giờ quên hỏi.
- Xí. Chưa hỏi đường mà bày đặt chở người ta về nữa chớ.
- Ờ tại mãi suy nghĩ nên quên hỏi.
- Cậu cứ đi đi, vừa đi mình vừa chỉ cho.
- Mà nãy cậu nghĩ gì zợ?
- Không có gì.
- Hứ. Không nói thì thui.
Nhìn sơ qua, dễ dàng thấy được rằng “Vân Anh hôm nay không giống hôm qua”. Cô đã thay đổi? Cô chú ý cách ăn mặc hơn, nhõng nhẹo hơn với hắn. Cô đang từng bước thực hiện kế hoạch mà cô đã đặt hết tâm huyết vào nó.
Kít…
- Mình vào nhà đây. Cậu về cẩn thận.
- Uhm.
- À quên! Cậu cho mình số điện thoại của cậu đi. Lần trước, mình thay sim lạc mất số cậu rùi.- Trước khi hắn quay đầu xe về cô không quên hỏi số điện thoại của hắn.
- Hở…hèn gì…
Có vẻ hắn vừa nhớ tới điều gì đó.
Về nhà tắm xong, hắn đạp xe tới chỗ làm luôn, dù sao lúc này hắn muốn làm gì đó để quên đi chuyện khi nãy.
Hắn chả biết ông chủ là ai, chỉ biết rằng tay quản lí nơi đây là gã bụng phệ. Và có vẻ gã đã ấn tượng và mến hắn hôm hắn bước vô xin việc. Quán cà phê nơi hắn làm không to, không hoành tráng như những quán khác. Quán này được cái nhiều cây hơn chỗ khác, lấy thiên nhiên làm chủ đạo. Một cảm giác thoải mái, dễ chịu pha chút nỗi buồn là những gì là ai vào quán nãy cũng cảm nhận được.
Cái nắng như thiêu đốt, cái ồn ào vội vã, cái bon chen của mảnh đất Sài Thành đã thành \"thương hiệu\". Đi tìm sự thanh thản, dễ chịu trong tâm hồn lẫn thể xác, hỏi rằng Sài Gòn liệu có mấy nơi như thế. Một phần cũng vì lý do đó mà ông chủ mới đặt tên quán là \"Tuyết rơi mùa hè\"- lý do còn lại là ông chủ quán rất kết bài \"Tuyết rơi mùa hè\" do Hà Anh Tuấn trình bày.
- Ê Phong! Sao tới làm sớm zậy mày? Chưa tới giờ thay ca mà.- Gã quản lí thấy Phong thay đồ bước ra liền hỏi.
- Chào anh! Dạ không sao ạ! Giờ em cũng đang rảnh.
- Uhm. Thui vậy cũng được.
- Vâng! Em đi làm đây.
Giờ này quán khá đông khách nên mọi người phục vụ cũng khá mệt. Tụi phục vụ ở đây đa phần nghỉ học sớm, hoàn cảnh khó khăn, nhưng không vì thế mà tình cảm trong họ mất dần đi. Trái lại, mọi người nơi đây luôn vui vẻ, trao nhau nụ cười, chẳng ngần ngại chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với nhau. Một cảm giác thân thiết, gần gũi nhanh chóng bao quanh hắn, và nó làm hắn thấy chút ấm áp cõi lòng hơn.
6
Trạc tuổi hắn, cũng là nhân viên của quán, còn có một cô bé mà hắn không biết tên. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cô không đẹp lạnh lùng như Băng, cũng không đài cát như Vân Anh, vẻ đẹp ở cô là vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng. Ngày đầu làm việc nơi đây hắn không biết cô đã say nắng hắn rồi, hắn không biết lại thêm một trái tim nữa lại loạn nhịp vì hắn.
- Hi Phong!- Cô bé lại tìm cách làm quen hắn.
- À… ờ…Chào cậu.
- Chưa tới giờ thay ca mà sao cậu tới sớm thế?
- Cũng không sớm lắm đâu. Cũng gần tới giờ rùi mà.
- Thôi cậu nghỉ ngơi chút đi, đúng giờ rùi làm.
- Sớm chút cũng đâu sao, với lại quán đang đông khách mà.
- Uhm. Thôi vậy cũng được. Mình đi làm đây.
Nói rồi, hắn vội bước tới khu hắn phục vụ. Thằng làm ca trước chịu trách nhiệm phục vụ mấy bàn nơi này làm chưa hết giờ nên khi thấy hắn tới cũng hơi ngạc nhiên.
Lát sau, một số thanh niên choai choai cả trai lẫn gái, tóc tai xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, vài thằng còn bấm khuyên tai, kéo vào quán, hắn nhìn chẳng mấy thiện cảm. Cả bọn kéo vào quán cười nói oang oang, tự nhiên đùa giỡn, đôi khi buông vài ba câu tục tiễu gây cảm giác khó chịu cho những người tìm sự bình yên, thanh thản nơi đây.
Hắn thấy vậy bước tới:
- Dạ xin lỗi! Anh chị có thể giữ trật tự một chút không ạ.
- ĐM. Bọn tao nói thế nào kệ đéo bọn tao. Mày lấy tư cách gì ra nói này nói nọ.- Tên tóc vàng hùng hổ.
- Dạ! Em chỉ nói thế thôi. Nếu anh chị còn gây ồn ào, ảnh hưởng tới mọi người thì em mời quản lí quán ra nói chuyện.
- Mày uy hiếp bọn tao à.- Tên tóc xanh lên tiếng.
- Dạ không. Em chỉ mong mọi người thực hiện đúng nội quy của quán thôi.
- Thôi đi. Nãy bọn mày rên mệt nói vào quán nghỉ ngơi một lát, giờ vào rồi không im cái mồm mà nói nhiều thế? Tên tóc đỏ giờ mới lên tiếng.
“Hình như trong bọn, tên tóc đỏ là người có tiếng nói nhất hay sao mà vừa mở miệng thì đồng loạt mấy cái mồm đều ngậm lại.”- Hắn nghĩ.
Hắn thấy không khí dịu bớt nên đưa cái menu cho tên tóc đỏ rồi hỏi:
- Dạ! Anh chị gọi gì ạ!
Ngoại trừ tên tóc đỏ uống cà phê không đường, số còn lại toàn cà phê sữa đá và nước cam. Hắn hơi tò mò với tên tóc đỏ này, hắn có cảm giác tên này không phải làm người xấu, không phải như vẻ bề ngoài. Như một phản xạ tự nhiên, dường như bất cứ ai hễ gọi cái loại không đường đó thì dòng suy nghĩ “chắc họ đã trả qua nỗi đau nào đó trong quá khứ” lại chạy dọc qua đầu hắn.
- Tao đi vệ sinh chút.- Tên tóc đỏ nói với cả bọn.
- Nè cậu. Chỉ giùm anh nhà vệ sinh được không?- Gã quay sang hỏi hắn.
- Dạ anh đi thẳng quẹo phải là thấy à.
- Uhm. Cảm ơn.
- Dạ không có gì.
Trong khi hắn vào mang nước ra cho cả bọn thì cô bé làm cùng hắn gặp chuyện.
- Cô em, ngồi nói chuyện với bọn anh đi mà.
- Anh làm ơn buông tay em ra.- Cô bé nài nỉ.
- Thì cô em ngồi nói chuyện với bọn anh thì anh sẽ buông.
- Anh có buông ra không?- Cô hơi mất bình tĩnh.
- Cô em càng tức giận trông càng xinh nhỉ? Giờ anh không muốn uống cà phê nữa anh muốn uống vú sữa được không?- Hắn nói xong cả bọn cười to.
- Nếu anh muốn uống gì thì buông tay tôi ra tôi kêu người tới phục vụ anh, chỗ này không phải khu vực tôi quản lí.
- Nhưng anh muốn uống nước vú sữa do em phục vụ thôi.- Tên tóc vàng tiếp tục cợt nhả.
Cô cố dằn lòng:
- Được rồi. Nếu vậy anh thả tay em ra thì em mới vào bưng ra cho anh được chứ.
- Cần gì khổ vậy em, ở đây có vú sữa rồi. Em ngồi vắt đi, anh uống nóng luôn.- Bọn chúng sảng khoái cười ha hả.
Cô bé ngây thơ, ngơ ngác chẳng hiểu gì hết:
- Ở đây làm gì có trái vú sữa nào đâu.
- Sao lại không có. Nó đây này.- Thấy vậy hắn chỉ tay vào ngực cô với vẻ mặt dâm đãng.
Cô tức giận quát:
- Đồ khốn!
Vừa quát, cô vừa cố giằng tay ra khỏi tên tóc vàng. Do dùng lực quá mạnh nên cô mất thăng bằng ngả ngửa ra sau. Đúng lúc đó, hắn cũng vừa kịp mang nước ra nên hắn dùng tay còn lại đỡ cô bé.
Hắn đã loáng thoáng nghe những gì tên tóc vàng bỡn cợt cô bé nên bảo:
- Cậu qua oder bên kia đi, chỗ này ở mình lo.
- Thằng chó kia. Mày thích xía vào chuyện của bọn tao lắm à?- Tên tóc xanh lên tiếng.
- Thôi cậu cứ đi trước đi, chỗ này để mình lo.- Hắn lại nói với cô bé.
- Con nhỏ kia! Mày đi đâu hả. Tao còn chưa cho phép mà, mày nên nhớ khách hàng là thượng đế.- Tên tóc vàng to tiếng.
Nãy giờ chỗ này đã là trung tâm của sự chú ý rồi, đúng lúc nước sôi lửa bỏng tay quản lí lại biến đâu mất tiêu.
- Cậu cứ vào…- Hắn chưa nói hết câu với cô bé thì tên tóc vàng đã nhảy tới tung cú đấm thật uy lực. Nhưng hắn không phải kẻ vừa, khẽ lách người né cú đấm tay vẫn bê khay nước mà hắn vẫn không làm đổ giọt nào.
Liền đó, tên tóc xanh cũng rời khỏi chỗ ngồi bay tới đạp hắn. Còn hắn, hắn không muốn đánh trả, hắn chỉ né đòn.
Choảng! Rầm!
Khay nước trên tay hắn cố giữ nhưng không được nữa.
Nghe ồn ào, mấy anh bảo vệ nên liền chạy vào xem thử có chuyện gì. Bọn bảo vệ thấy người mình bị tấn công liền la inh oải rồi sấn tới đứng chắn trước mặt hắn.
Đúng lúc này, tên tóc đỏ cũng vừa bước ra. Hắn không nói không rằng tặng thằng tóc vàng và thằng tóc xanh mỗi thằng một cái bạt tai rồi lạnh lùng phán \"về\". Gã rút hai tờ năm trăm nghìn bỏ trên bàn rồi biến mất. Nhưng trước lúc quay đi, có gì đó biến đổi khác thường trên nét mặt tên tóc đỏ khi mà gã nhìn cô bé. Ánh mắt tên tóc vàng và tên tóc xanh gân lên vẻ rất tức giận nhưng không dám cãi lời.
Đợi đến lúc cả bọn rời hết khỏi quán thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy anh bảo vệ liền quay sang hỏi hắn có chuyện gì nhưng hắn chỉ nói có chút hiểu lầm thôi, bảo không có gì đáng bận tâm cả.
- Cảm ơn cậu về sự việc xảy ra lúc nãy.- Khi ai nấy trở về vị trí làm việc cô bé mới tiến lại gần hắn.
- Ờ. Không có gì. Thôi cậu làm việc đi, mình cũng còn nhiều việc chưa làm.
Nói rồi hắn bước sang bàn bên cạnh khi thấy một nam một nữ vừa ngồi vào bàn kế bên.
- Xin hỏi, anh chị dùng gì ạ.- Hắn hơi cúi mặt hỏi vị khách nam.
- Làm phiền cậu cho tôi một cam vắt, một cà phê sữa đá.
- Vâng! Anh chờ chút, có ngay ạ.
7
Vừa ngẩng đầu lên, hắn sững sờ khi đập vào mắt mình là khuôn mặt Băng, và cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Sực nhớ lại lúc tan học hồi chiều hắn nghĩ thầm \"thì ra là anh này\". Bình thản quay vào trong mang nước ra mà hắn không biết rằng có một sự nhầm lẫn trong ý nghĩ của mình.
- Á!- Chỉ kịp kêu một tiếng cô bé ngã nhào vào hắn.
Vì bất ngờ nên hắn bị cô nàng đẩy ngã ngửa ra sau, và nằm trên mình hắn. Giờ khoảng cách giữa hai môi chỉ là con số không tròn trĩnh. Hai người, bốn con mắt mở to hết cỡ nhìn nhau. Mất vài giây để kịp nhận ra tình cảnh của mình, hắn vội đẩy người cô ra. Cô bé lung túng, rối rít xin lỗi hắn. Hắn thì chẳng biết nói gì nên đành bỏ vô trong. Thì ra, cô định gọi hắn bảo quản lí cần gặp nhưng do mang giày cao gót không quen nên cô bị vấp ngã va vào người hắn, rồi còn cướp đi firt kiss của hắn nữa chứ.
Băng sững sờ khi quay lại thấy cảnh hắn và cô bé đang \"trao nhau nụ hôn vội vàng\". Mỗi người giờ một tâm trạng, một suy nghĩ khác nhau. Băng đang cố nén cơn \"ghen\" mặc dù biết đó là tai nạn, nhưng ngay lập tức cô tự trấn an bản thân \"mà mình lấy tư cách gì mà ghen với tuông chứ”. Cô bé có vẻ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng sau đó nghĩ lại thì thích thú mỉm cười nhẹ. Hắn thì thôi rùi \"tình ngay lí gian\", nhưng vội nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Băng hắn nhủ thầm \"chẳng có gì\".
Mặc dù vậy, hắn vẫn không ngừng để ý đến Băng. Hắn thấy người con trai kia cười cười nói nói rất nhiều, còn Băng chỉ im lặng, lâu lâu gật đầu vẻ lười nhát. Trong cuộc nói chuyện của họ, hình như loáng thoáng hắn nghe thấy tên mình được nhắc đến.
Nhìn bóng dáng quen thuộc rời khỏi rời khỏi quán cà phê cùng người con trai khác tim hắn lại nhói lên khó chịu.
Thấy hắn đứng im bất động cô bé lay lay tay hắn:
- Nè…Cậu làm gì mà đứng như tượng vậy
Giật mình hắn đáp:
- À! Không có gì.
- À…Mình xin lỗi chuyện lúc nãy nha.
- Thôi bỏ đi. Nhắc tới chuyện đó làm gì nữa, chỉ là sự cố ngoài mong muốn thôi mà.
Làm đến 6h nghỉ giải lao, hắn bưng dĩa cơm ra ngồi một góc khuất ít ai tới, ngồi ăn một mình.
- Tìm thấy rồi.- Cô bé reo lên khi thấy hắn đang ăn cơm một mình
- Thấy gì cơ?- Hắn ngơ ngác.
- Thì tìm thấy cậu chứ thấy gì nữa trời.
- Mà tìm mình chi?
- Tui thích tui tìm được hông.
- Ờ. Nếu cái gì mình thích mà không ảnh hưởng tới ai thì cậu cứ làm.
- Sao không ăn chung với mọi người cho vui lại chạy ra đây ngồi zậy?
- Thích.
- Hứ.
- …
- Cho mình hỏi một câu được không?- Cô bé có chút thắc mắc.
- Ờ. Hỏi đi.
- Sao cậu lại đi làm thêm vậy? Nghe anh Đức (gã quản lí) bảo cậu vẫn đang học lớp 11 mà.
- Chứ sao cậu lại làm ở đây?- Hắn hỏi lại.
- Mình cần va chạm cuộc sống nhiều hơn, như thế sẽ trưởng thành hơn, với lại ở nhà chỉ học bài không chán lắm.
- Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà.- Cô nhắc.
- Mình cần tiền.
- Cậu mới học lớp mười một mà cần tiền chi? Không có tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì?- Cô nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc.
- Nhưng… họ đã… mất rồi.- Hắn hơi ngập ngừng buông từng tiếng
- Ơ…Mình xin lỗi, mình không biết. Mình vô tâm quá.- Cô bối rối vẻ mặt hối hận.
Hai lòng bàn tay úp vào nhau, nắm thật chặt:
- Không sao. Mọi thứ dù sao đã thuộc về quá khứ.
- …
Ánh mắt xa xôi hướng về một nơi nào đó, hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, rất xa.
Hôm nay, hắn khác hẳn hôm qua. Một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao.
Có ai biết rằng tối hôm qua, hắn về nhà. Vô tình như một sự sắp đặt sẵn hắn đã bắt gặp bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây ba năm.
\" Gởi con trai yêu quý của ba!
Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nha con.
Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này.
Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàn mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à.
Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất.
Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai\"
Thân!
Ba của con.”
Vậy đó, hai hàng nước mắt lặng lẽ bò xuống gò má của hắn khi đọc xong những dòng tâm sự của ba. Và đó cũng là lý do hắn đã đứng dậy mạnh mẽ mà ai bắt gặp đều có thể cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột giữa ngày hôm qua và hôm nay trong con người của hắn.
- Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế. Cậu không thắc mắc à?- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiếng.
- Mà hỏi gì?
- Trời! Hỏi gì thì tự cậu biết chứ sao hỏi mình. Chẳng hạn cậu hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv
- Ờ. Vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa?
- Trời! Hỏi từng cái thôi, gì mà giống robot làm một lèo zậy. Hazz!!! Nghe nè, mình tên Phạm Tuyết Như. Cũng như cậu mình đang học lớp mười một và hiện tại mình đang ế.
- Ờ.
- Ờ là sao? Hết biết hỏi gì mình nữa à?
- Ờ.
- Trời, lại ờ nữa. Cậu nói chuyện với con gái vậy không sợ họ buồn à?
- Chẳng biết.
Hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau. Đâu đó câu ca: “Những yêu thương giờ không bên cạnh anh/ Giờ vội xa âm thầm bỏ rơi một ai chốn này/ Gió cứ mang em đến rồi lại đi/ Đùa vui trên nỗi đau gió ơi hãy trả em về” ngân nga thoáng qua tai hắn.
Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn, cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi niềm mà có lẽ nó chẳng hề vui vẻ gì đối với hắn.
Hôm nay, hắn làm việc hơi mệt bởi khách vào quán khá đông và khu vực hắn phục vụ luôn luôn nằm trong top có mật độ “những cô em gái” cao nhất.
Mấy cô nàng vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rồi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ để dễ dàng ngắm hắn. Cũng đúng thôi, một trăm cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo chín chín cô say liền, cô còn lại thì có lẽ chắc bị les. Trông hắn quyến rũ chết đi được, nhìn đôi môi hắn mà cô nào cũng muốn nhào vô cắn một phát.
8
Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, đôi bàn chân quay tròn đều đều trên chiếc bàn đạp nhẹ nhàng lướt đi, chẳng ồn ào vội vã mà chỉ có sự yên bình, tĩnh lặng. Không khí Sài Gòn về đêm thật ồn ào, náo nhiệt. Ai nấy tay trong tay í ới gọi nhau, ngược xuôi nối đuôi nhau chạy thành hang, bóp còi inh ỏi. Có cặp vợ chồng mới cưới thắm thiết siết chặt lấy tay nhìn nhau âu yếm, có anh công nhân chở bạn gái đi dạo phố, có ông bố chở con đi chơi vẻ mặt hớn hở,…Tất cả hòa làm một… dòng chảy cuộc đời.
- Ba ơi!
- Có gì không con?
- Ba mua cho con cây kem đi.
- Ừ. Để ba mua cho.
- Ba nhớ mua kem socola nhen.
- Ừ. Ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà.
- Mà mẹ đâu ba? Sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ?
- Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm…Thôi con ngồi đây với dì tám ba đi mua kem cho con.
Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những dòng lệ vừa bò ra khỏi mí mắt mình. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã. Bởi thế, họ rất cần bờ vai của “nửa kia” sẽ khích lệ họ đứng lên. Nhưng cũng có những người đàn ông rất cứng rắn vì họ nhận thức được rằng cuộc sống vốn dĩ có lúc này, lúc khác. Và mỗi người sẽ nằm trong mỗi hoàn cảnh, mỗi niềm vui, nỗi buồn chẳng ai giống ai.
Sững lại giây lát chứng kiến cảnh đó, tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm! Bước chân lê thê, nặng nề, uể oải và mọi thứ có vẻ chùng xuống khi đêm dần về khuya.
Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi mà hôm nay hắn đã làm việc khá vất vả, mệt mỏi. Màn đêm như tấm chăn lớn bao trùm lấy ngôi nhà hắn, không gian chìm lặng trong đêm đen yên ắng, tĩnh mịch.
- Sao cậu lại đứng đây?- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào.
- Gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
- À. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
- Có gì đâu mà bất ngờ?
- Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì?
- Thì đi học chung cho vui.
- Ờ.
- Cậu không vui à?
- Không. Mình vui.
- Ừ. Vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học hen.
- Tùy cậu.
- Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi.
- Thế cậu đi bằng gì?
- Thì mình đi chung với cậu.
- Thôi mỗi người đi một xe đi.
- Đi mà…đi chung đi…Sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình. Chứ chiều về trời còn nắng lắm mình đạp không nổi.
Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông đàn ang lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ. Vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu “tiến gần” tới hắn hơn.
Trên đường tới trường, ai cũng nhìn chằm chằm bởi nét đẹp của hai người. Lên tới trường lại không tránh khỏi bị lời ra tiếng vào của đám học sinh lắm chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách tốt đẹp.
- Chị Phương! Thế này là sao?- Nhỏ đàn em Phương vừa đưa tay chỉ trỏ phía dưới sân trường vừa lên tiếng thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu.
- Chị cũng có khác gì em đâu.- Hướng ánh mắt theo ngón tay đàn em, Phương bắt gặp hắn và Vân Anh đi cùng có vẻ thân thiết.
- Vậy chị định làm gì?
- Chị chưa biết. Nhưng nếu em là chị, em sẽ làm gì?
- Nếu là chị em sẽ không để việc này xảy ra lần nữa đâu.
- Lần nữa?
- Chị còn nhớ cái chuyện hồi cấp hai không?
- Chuyện gì?
- Chuyện lão Trung chia tay chị Băng để đi theo ả Thy đó.
- À!
- Mà sao lúc đó chị Băng không cố giành lại nhỉ.
- Để làm gì?
- Thì người yêu mình phải cố giữ chứ.
- Tùy em. Còn đối với chị, loại người phản bội đó không xứng với tình cảm của Băng.
- Vâng. Chị nói cũng đúng.
- Nhưng lần này thì khác, có lẽ chị nên giúp Băng.
- Sao chị nghĩ vậy?
- Mặc dù Băng nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Nó cũng đã nói với chị nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó. Nhưng chị sợ, nó thấy Phong và Vân Anh như vậy, tự động nó sẽ rút lui.
- Chị cho rằng anh Phong cũng giống như lão Trung sao?
- Không! Chị không nghĩ thế! Chị chỉ sợ…Phong không nhận ra tình cảm của Băng. Mà nếu như vậy thì sớm muộn gì cô bạn kia cũng cướp Phong khỏi cuộc đời Băng.
- Vâng.
- Trang nè, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này...bla bla và đứa khác làm thế này…bla bla.- Trầm ngâm giây lát Phương lên tiếng.
- Vâng.
- À, em nhớ đem theo máy quay loại nhỏ nữa nha.
- Vâng, em biết mà.
Ngẫm nghĩ giây lát, Phương rút điện thoại ra lục tìm trong danh bạ cái tên “Thành ht”. Ngón tay cái liền ấn nút xanh.
- Alo, anh nghe nè Phương.- Sau vài tiếng tít…tít…đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm mà chắc nịch của anh Thành.
- Em có chuyện muốn nhờ hội trưởng hội, việc này rất đơn giản…
Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài bóng người.
Ting! Ting! Ting!
Điện thoại hắn khẽ run báo có tin nhắn. Lười nhát mở hộp thư ra xem.
“Cậu lên văn phòng hội học sinh giỏi nhanh nha. Tôi có việc cần bàn với cậu.”
- Cậu đi đâu vậy Phong?- Vân Anh thấy hắn im lặng cất sách vở vô cặp như có vẻ định đi đâu nên theo quán tính cô lại hỏi hắn.
- Mình đi có chút việc.
- Mình đi cùng được không?
- Không.- Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Ngay lúc đó, hắn cảm thấy có chút khó chịu với cô và có vẻ như hắn không thích cái cách cô “bám” theo hắn như vậy.
- Chị tên Vân Anh phải không?- Nhân lúc Phong lên gặp hội trưởng hội học sinh giỏi của trường, đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch.
- Uhm. Sao em biết chị. Chị đâu có quen em đâu.- Cô nàng tỏ vẻ hơi bất ngờ.
- Cái đó em nói sau. Giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ.
- Ủa, nãy Phong nói đi có việc gì đó mà?
- Em không biết. Nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với chị ngay bây giờ.
- Ừ. Chị biết rồi. Cảm ơn em!- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ chút thôi.
\"Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?\"
\"Hay là điện thoại hết pin?”
“Tài khoản hết tiền chăng?\"
\"Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ?\"- Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười tươi men theo hành lang đi ra sau trường.
Còn hắn, sau một hồi nghe hội trưởng nói linh ta linh tinh gì gì đó, điều mà hắn chẳng buồn quan tâm, thì cũng được về lớp. Bước lại chỗ ngồi của mình, nằm dài lên bàn định ngủ nhưng chợt nghĩ đến Băng, hắn liền ngẩng đầu lên, quét mắt qua chỗ của cô nàng thì không còn thấy Băng ở đó nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn liền đứng dậy, đi dọc hành lang nhỏ, dẫn ra sau trường.
*****
- Sao về vội thế.- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào thì liền nghe tiếng nói sau lưng.
- Cậu là ai?- Nhìn cô gái lạ đứng trước mặt, Vân Anh liền hỏi.
- Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có chuyện cần nói với mày.
Lúc này đây, Vân Anh bắt đầu dự cảm được một sự chẳng lành sẽ đến với mình. Nhưng không vì thế mà cô mất đi sự bình tĩnh.
- Tôi và cậu không quen biết nên chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.
- Đúng vậy. Tao và mày không quen không biết nhưng chuyện tao muốn nói với mày là chuyện có liên quan đến Phong.
- Liên quan đến Phong?
- Sao? Giờ mày có hứng thú muốn biết tao định nói gì với mày nữa hay không?
- Nếu có liên quan đến Phong thì cậu nói đi. Tôi nghe.
- Trước khi tao nói những điều này, tao muốn biết là mày có cảm tình gì đặc biệt với Phong không?
- Hả, sao cậu…? Mà tôi chẳng có lý do gì để trả lời cậu hỏi của cậu cả.
- Được thôi. Nhưng tao khuyên mày, nếu mày có chút tình cảm gì với Phong thì tốt nhất, ngay bây giờ hãy dừng lại, bởi vì Phong không phải là của mày.
- Hê…hê…hê…Cậu vui tính thật. Vậy Phong là của cậu chắc?
- Tao không đùa đâu. Phong đã có người khác và tất nhiên đó không phải là tao.
- Vậy người đó là ai?
- Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình?
- Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
- Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại.
- Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không?
- Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì?
- Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm.
- Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Thế nào, đồng ý không?
“Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên.
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…”
Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới.
- Alo, chị nghe.
- Cái gì?
- Ừ.
Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn.
Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng:
- Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây.
Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo:
- Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi.
- Cậu…Chuyện này là sao?
- À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để…
- Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy?
- À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do.
- Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ.
- Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô.
- Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc.
- Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn.
- Ờ thì…tìm…
- Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha.
- Tìm Vân Anh.
- Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu.
- Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm.
Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh.
- Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước.
Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo:
- Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.
9
- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi rồi còn vào học.
- …
- Sao vậy? Cậu kêu mình ra đây bảo là có chuyện muốn nói riêng với mình mà.
- Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại mối quan hệ bạn bè bình thường phải không ?
- Cô ta?
- Cô gái hồi nãy đấy.
- À, ý cậu là Vân Anh hả?
-Ừ.
- Không, không phải vậy.
- Nói vậy…có nghĩa cậu có tình cảm với cô gái đó.
- Ô hay, cậu nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó.
- Chứ sao cậu nói giữa hai người không phải là bạn bè bình thường.
- Thì cậu để cho mình nói hết đã chứ. Chắc cậu không biết. Thật ra… mình với Vân Anh là bạn thân.
- Bạn thân?
- Ờ, mình với Vân Anh thân với nhau từ mấy năm trước.
- Vậy cậu có tình cảm gì, ngoài tình bạn thân với cô ấy hay không?
- Không! Mà sao cậu hỏi vậy?
- Không có gì. Nếu như lời cậu nói thì tôi yên tâm phần nào rồi.
- Cậu nói gì vậy? Chả hiểu gì cả.
- Còn chuyện giữa cậu và Băng sao rồi.
- Giữa mình Băng không có gì cả. Băng đã từ chối tình cảm của mình.
-Từ chối? Tôi thật sự không hiểu nổi hai cậu nghĩ gì nữa. Cậu có biết rằng Băng…
- Phương!- Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng.
- Nhưng…
- Cậu có còn xem tôi là bạn?- Băng cắt ngang lời Phương.
- Thôi được rùi, mình không nói nữa. Mình đi trước đây, hai người liệu mà nói chuyện.- Phương ngao ngán thở dài.
Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với hắn. Mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô cớ bao giờ. Vì tính tình nghĩa hiệp, cách sống có trước có sau với mọi người mà Phương được tụi đàn em rất tôn trọng, kính nể và đặt biệt danh cho cô là "nữ anh hùng Lương Sơn Bạt". Phương có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, và là một học sinh giỏi. Ngoài ra, cô cũng là một tay võ cừ khôi, về mặt này thì cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương rất chững chạc, biết lo, biết nghĩ cho người khác, nhưng đôi lúc hình ảnh trẻ con vẫn có thể thấy ở con người cô. Mặc dù mang cái mác là “chị hai” nhưng Phương rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay.
Hồi nãy, cô dùng kế rung cây dọa khỉ nên toàn dùng lời lẽ búa tạ, thêm mắm thêm muối cho hành động của mình trong việc uy hiếp Vân Anh, hòng mong cô sợ mà rút lui. Nào ngờ, sự xuất hiện không mong muốn của hắn làm sự việc biến chuyển theo hướng khác. Nhưng may mà Phương đã chuẩn bị phương án dự trù phòng khi có biến nên mọi việc lúc nãy xem như chưa có gì xảy ra. Nếu không vì cô bạn thân băng giá kia thì có lẽ Phương cũng chẳng thèm quan tâm để rồi có những lời nói, hành động khác với hình ảnh thường thấy hằng ngày ở cô.
Vài phút sau, trường chỉ còn hai người im lặng đứng nhìn nhau. Hắn chờ Băng lên tiếng, còn Băng thì đợi hắn mở lời.
- Mình…- Hắn và Băng cùng lên tiếng.
- Cậu nói trước đi.- Hắn quay mặt đi bảo.
- Thôi cậu nói trước đi.- Băng nhường.
- Cậu nói trước đi. Mình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.- Hắn không nhìn Băng đáp.
- Được rồi. Mình muốn nói với cậu là mình…
Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông cắt ngang câu nói của Băng.
- Thôi vào giờ học rồi, mà cũng không có chuyện gì quan trọng đâu.
- Vậy thì mình vào trước đây. - Nói xong, hắn đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng.
Băng nhìn theo dáng hắn, mỗi lúc một xa dần, rồi cô cũng theo chân hắn trở về lớp. Cô định nói rõ với hắn mọi chuyện nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó cứ ngăn cản cô, không cho cô mở miệng nói ra mọi chuyện.
Hắn đi trước, kế tiếp đó là Băng, hai người kẻ trước người sau vào lớp làm Vân Anh cảm thấy hơi lạ, linh tính mách bảo cô “người này chính là người mà Phương đã nhắc tới”. Nhưng giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết được.
Buổi học ì ạch trôi qua buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt phơi phới.
" Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu.
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu.
……"
Tiếng nhạc chuông bài Tuyết rơi mùa hè của hắn vang lên
- Mình nghe nè.- Hắn bắt máy.
- Mai ư.
- Ừ.
- 11A1.
- Cũng được.
- Ờ.
- Bye.
Hắn chở Vân Anh về nhà rồi ghé mua gói mì ăn đỡ đói. Thấy chưa đến giờ đi làm hắn lấy bài tập ra xử luôn. Hắn làm cực nhanh y như ngồi chép không cần suy nghĩ gì cả, loáng cái đã xong. Nhìn đồng hồ cũng vừa lúc đến giờ hắn vội thay đồ chạy tới chỗ làm.
Lộp bộp…lộp bộp…
Ầm…ầm…
Lúc hắn mới đi nửa đoạn đường thì bất chợt cơn mưa ào ào kéo đến. Hắn tấp vội vào một mái hiên ven đường. Lẫn trong chen chúc ồn ào của những người tránh mưa, hắn thoáng thấy Băng. Cô im lặng đưa mắt nhìn những làn mưa vẫn chưa thôi nặng hạt, ánh mắt xa xăm buồn. Bỗng cô đưa tay hứng, những giọt mưa như những bước chân bé nhỏ đạp vào lòng bàn tay cô rồi vội vàng tan biến. Kế bên cô, người con trai ấy cũng chẳng ồn à. Đã bao lần, mưa đem đến cho con người ta cảm giác buồn man mác, đã bao lần mưa gợi lên nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của ai kia. Và hình như, trong cơn mưa, đâu đó có mùi hương hoa vừa bay qua, thơm thoang thoảng mà tìm không thấy. Đâu đó có chú chim non lạc mẹ hốt hoảng kêu chip chip trên cành cây. Có những chiếc lá úa vàng thấm nước rơi vội xuống đường run rẩy.
Trời đã tạnh mưa!
Cô vội vàng lên xe người con trai đó mất hút.
Vội vã hắn phi xe đạp đến chỗ làm, vừa may kịp giờ. Mới thay đồ đi ra, hắn đã thấy bọn hôm qua bước vào quán. Tên tóc đỏ lạnh lùng đi trước theo sau vẫn là tên tóc vàng và tên tóc xanh. Chẳng nói tiếng nào bọn chúng tiếng tới chỗ ngồi hôm qua. Ánh mắt tên tóc đỏ lia một lượt khắp quán dường như đang tìm một ai đó.
- Dạ mấy anh đùng gì ạ.- Hắn tiến đến hỏi.
- Như cũ đi.- Tên tóc đỏ không buồn xem menu đáp.
- Vâng ạ.
- Này cậu!- Định quay vào bưng nước ra thì hắn đã nghe tên tóc đỏ gọi lại.
- Dạ! Có gì không anh?
- Cho anh hỏi cô bé hôm qua giờ có ở đây không. Anh có chuyện muốn gặp cô bé một lát.
Nhớ lại sự việc vừa xảy ra cách đây hai bốn tiếng ngay tại nơi này, định bụng bảo không, nhưng nghĩ lại hành động của tên tóc đỏ lúc đó, hắn đáp:
- Dạ cậu ấy trong kia ạ.
- Cậu có thể nhắn giùm với cô bé ấy là anh muốn gặp một chút được không.
- Dạ được ạ!
Ban đầu, cô không chịu ra nhưng nghe hắn nói vài câu sau đó cô cũng gật đầu đồng ý.