Thục Hiền lách người qua cửa, chạy vọt tuốt ra sân tìm chút không khí trong lành để thở. Trong phòng, khói thuốc và tiếng ồn làm nhức đầu không chịu được. Đến nỗi ham vui như cô cũng tìm cách chạy trốn đám nhí nhố trong ấy
Năm nào cũng vậy, đêm Noel là chị Thanh Thư tổ chức họp mặt linh đình, lớn hơn cả tất niên. Gặp ông anh rể của cô cũng thuộc loại dân chịu quậy. Cho nên nhà của hai người lúc nào cũng bạn bè tới tấp. Thục Hiền thích đến đây hơn là ở nhà mình. Ở nhà, đi ra đi vô mẹ con dì Phương lúc nào cũng yểu điệu thục nữ, nhìn mà bực cả mắt.
Tính cô sôi nổi và thích bay nhảy. Còn hai người thì lúc nào cũng điệu đàng, sướt mướt. Điệu rơi điệu rụng, điệu từ mẹ xuống con, từ con lên mẹ, nhìn mà chịu không nổi. Phải chi tính tình cũng mềm mỏng như vẻ ngoài thì còn đỡ. Đằng này đụng chuyện một chút là dữ lên như sư tử. Đạo đức giả không chịu được. Nghĩ tới là thêm bực mình
Thục Hiền nguẩy đầu một cái, khẽ nhăn mặt tự trách mình. Đã bỏ học thi vì ham vui, vậy mà đến đây còn chịu khó nhớ tới hai người đó rối tức. Dại dột chưa từng thấy
Cô rời băng đá đứng dậy, đi lòng vòng giữa mấy chậu kiểng. Vừa đi, cô vừa hát khe khẽ. Một lát hứng chí lên. Cô dậm dậm chân theo điệu nhạc và nhảy một mình
Cuối cùng mệt quá, cô ngồi phịch xuống băng đá mà thở. Chợt có tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo một câu " Hay tuyệt " vẳng ra từ phía bên kia cây bùm sụm làm Thục Hiền quay lại tìm kiếm
Từ trong chỗ tối, một gã con trai bước ra. Trên tay hắn là lon coca và điếu thuốc cháy đỏ. Hắn đến đứng trước mặt Thục Hiền, búng tay cái tách:
- Cô hát hay lắm và nhảy cũng đẹp. Tôi biết chắc là cô mệt lắm, đúng không?
Hắn chìa lon coca về phía cô:
- Xin mời
Hắn nheo mắt, nói thêm:
- Tôi vừa mới khui chứ chưa uống, có thể yên tâm
Chẳng đợi mời lần thứ hai, Thục Hiền cầm ngay lon coca, nói tỉnh bơ:
- Cám ơn ý tốt của anh
Cô uống liền một hơi, rồi chép miệng:
- Tôi khát khô cả cổ, nhưng lại lười vào nhà. Lon coca này xuất hiện thật đúng lúc. Cám ơn anh
- Không có chi
Tên con trai vừa nói vừa ngồi xuống bờ xi măng, đối diện với băng đá. Hắn ngồi im, kín đáo quan sát cô. Thục Hiền cũng nhìn lại hắn. Ôi trời! Người gì mà tóc tai như ổ quạ, dài phủ kín cả gáy. Ăn mặc thì bụi đời hết chỗ nói. Bộ đồ jean bạc phếch cắt tua ở ống tay và gấu áo. Trông hắn có vẻ dân chơi chính cống. Rất may là hắn có khuôn mặt trầm tĩnh và dễ nhìn. Nếu không chắc cô đã bỏ chạy mất rồi
Hắn biết Thục Hiền nhìn, nhưng có vẻ như không quan tâm, cũng như bất cần biết cô nhận xét ra sao về mình. Hắn mỉm cười, chìa tay ra:
- Cô hát hay lắm. Có theo nhóm nào không?
- Nhóm gì?
- Ý tôi muốn nói có theo ban nạc nào không hay là hát ở các tụ điểm? Tôi thấy không quen
Thục Hiền hiểu ra, bật cười:
- Bộ tôi giống ca sĩ lắm hả? Có người nhận xét mình như vậy thì thích thật
- Bộ không phải?
- Không tôi còn đi học. Thỉnh thoảng cũng hát chút ít, nhưng không theo nhóm nào cả. Thế còn anh? Nghe cách nói, tôi đoán anh thuộc ban nhạc nào đó?
Tên con trai không trả lời Thục Hiền. Hắn buông một câu nhận xét nghiêm chỉnh:
- Cô có phong cách biểu diễn độc đáo lắm, hoàn toàn mới lạ. Không phải là ca sĩ thì phí thật
Thục Hiền hỏi một cách vui thích:
- Thế nếu có ai đó rủ, tôi có thể theo một nhóm nào đó được không? Tôi thích đi hát lắm
- Cái đó đâu có khó, chỉ cần cô luyện giọng là được
- Nghe cách nói của anh, tôi có cảm tưởng trở thành ca sĩ là điều rất dễ, ai cũng có thể hát được cả
- Chứ gì nữa
Hắn chợt nheo mắt:
- Mọi người ai cũng có thể hát, từ già đến trẻ
Thục Hiền ngắt lời:
- Nhưng hát hay thì lại là chuyện khác. Không có ai " hét " một bản nhạc mà trở thành ca sĩ được
Tên con trai mỉm cười:
- Cũng có đấy
Thục Hiền toan phản đối, nhưng thấy hắn cứ ngồi mãi ở dưới đất, cô hơi ngọ nguậy:
- Này, sao anh không ngồi trên băng? Tôi đâu có giành chỗ, cũng đâu có bất lịch sự mà đề phòng anh. Anh lên đây đi
Cô nhích ra đầu ghế, nhưng tên con trai vẫn ngồi im, hắn khoát tay:
- Thôi khỏi, tôi thích ngồi ở đây hơn. ở vị trí này, tôi có thể nhìn đôi giày và bàn chân xinh xắn của cô. Cô có đôi chân đẹp lắm
- Hả?
Bất giác, Thục Hiền rụt chân lại, tròn xoe mắt nhìn hắn, cố tìm hiểu xem hắn có đùa không. nhưng vẻ mặt hắn tỉnh bơ như đag nói về mưa nắng, không có dấu hiệu gì là sàm sỡ hay tán tỉnh. Cô thấy yên tâm hơn và ngồi im. Lạ thật! hắn nhìn lúc nào, sao cô không biết nhỉ?
Thấy hắn cứ ngồi im hút thuốc, Thục Hiền khẽ hỏi:
- Này, anh không nhìn tôi đấy chứ? nếu biết nãy giờ bị anh nhận xét thì tôi không tự nhiên được đâu
Tên con trai nháy mắt:
- Sao vậy?
Thục Hiền hơi nhăn mặt:
- Chẳng lẽ anh không hiểu? Ai mà tự nhiên chịu nổi, khi biết mình bị nhìn
- À, ra là vậy, nhưng có gì mà cô phải ngượng? Cái đẹp là để mọi người thưởng thức mà. Tôi chỉ nhìn cô như người ta nhìn một bức tranh đẹp, ngoài ra không nghĩ gì cả. Cứ yên tâm
Nói xong, hắn lại thản nhiên nhả khói, Thục Hiền nhìn hắn, không hiểu hắn thuộc tuýt người nào. chắc chắn hắn không phải là sinh viên hay dân tri thức rồi, người đàng hoàng, chẳng ai bụi đời như vậy. Vậy thì hắn là dân công tử lêu lổng ăn chơi? Cũng không phải luôn. Hắn chẳng có vẻ gì là công tử ngổ ngáo cả. Rõ ràng hắn không phải mẫu người khoái đi tán gái đẹp, có trời mới biết hắn là loại người nào. Đàng hoàng thì không phải, dân tạp nhạp cũng không. Sao lại có loại người khó hiểu như vậy?
Thục Hiền nhìn hắn một cách tò mò:
- Tên anh là gì vậy?
- Hả?
- Tôi hỏi anh tên gì? - Thục Hiền nhắc lại
Tên con trai buông một tiếng cười:
- Vũ
- Cái gì Vũ?
- Luân
Sao mà hắn bỗng tiết kiệm lời đến vậy? Thục Hiền bực mình nghĩ thầm. Thậm chí hắn cũng không có ý định hỏi tên cô, trong khi lẽ ra phải ngược lại. Bất lịch sự dễ sợ
Thục Hiền định đứng thì hắn bỗng lên tiếng:
- Sao cô không ở trong đó cho vui?
- Tôi muốn ra đây thở một chút. Trong đó ngợp quá, toàn là khói thuốc
Luân Vũ mỉm cười, dụi thuốc xuống cỏ:
- Vậy nãy giờ cô bực lắm chứ gì? Sao không nói?
Thục Hiền xua tay:
- Anh cứ hút tự nhiên đi. Ngoài này dù sao cũng thoáng hơn mà
- Cám ơn. Cô dễ chịu quá nhỉ.
- Còn anh, sao không ở trong đó cho vui?
- Tại thèm thuốc
- Chà, có ý thức bảo vệ môi trường ghê
- Dĩ nhiên
- Nhưng anh có nghĩ thật như vậy không? Tôi muốn biết, tại sao anh trốn ra đây? Nói thật đi
- Tôi đã nói rồi. Vì thèm thuốc, tôi không thích mình làm phiền người khác. Không ngờ ra đây lại làm phiền cô
- Chỉ hơi hơi thôi
- Như vậy cũng đã là phiền rồi. Xin lỗi nhé
- Không có chi
Thục Hiền xoay xoay lon coca trên tay. Chợt nhớ ra, cô phì cười:
- Sao tôi vô ý quá, trả anh nè
Cô chìa lon về phía Luân Vũ. Hắn cầm lấy, nhưng không uống, chỉ ngắm nghía như thể lần đầu tiên mới thấy có loại nước như vậy. Thục Hiền hỏi như trêu chọc:
- Anh thấy có gì lạ? Có phát hiện thêm điều gì không?
Luân Vũ chỉ cười, chứ không trả lời câu châm chọc của cô. Cử chỉ anh làm Thục Hiền mất hứng. Cô nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Tôi vô đây. Anh có thể hút thoải mái rồi đó
- Cám ơn
- Không có chi
Thục Hiền đi vài bước thì hắn chợt lên tiếng:
- À quên, chúc cô đêm Noel vui vẻ
Thục Hiền quay lại:
- Cám ơn anh và " sao y bản chính "
Câu nói của cô làm hắn phì cười, Thục Hiền thấy hắn có nụ cười thật đẹp. Lần đầu tiên cô thấy một tên con trai rất gây ấn tượng như vậy. Tự nhiên cô cũng cười một mình, rồi đi vào nhà
Cô gặp Thanh Thư ở cửa. Thanh Thư kéo cô về phía ghế:
- Nãy giờ em đi đâu vậy?
- Em ra ngoài sân chơi. Chi vậy chị?
- Không có gì. Tối rồi, chị định bảo em về thôi
Thục Hiền nhăn mặt:
- Mới hơn chín giờ mà bắt em về. Bộ em là gà hả?
- Không gà, nhưng em về khuya dì Phượng lại càu nhàu, chị không thích. Bả có thể gọi điện cho ba lắm chứ
Đang bực, nên Thục Hiền nói bừa:
- Dám không? Nói là em bẻ răng cho coi
Thanh Thư phì cười:
- Thôi đi cô nương, hung hăng như con bọ xít
- Nói gì thì nói, em không về đâu
Cô đến bàn pha một ly nước, uống ngon lành. Thanh Thư đi theo cô:
- Nãy giờ em đi đâu vậy? Mấy ông bạn của anh Thái cứ hỏi em hoài
Thanh Thư cười cười:
- Em thấy anh Quang sao? Anh Thái định làm mai cho em đó. Ông đó cũng được đấy chứ
Thục Hiền lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi đi, em ngán thấy ông gàn gàn lắm. Khi nào thành bà già, em sẽ chịu khó ngồi nghe ông ấy triết lý. Em không hợp với ổng đâu
- Ai em cũng chê cả. Khó quá, không ai chịu nổi đâu. Anh Quang thích em lắm đó
- Em thấy ổng hợp với nhỏ Ngân hơn. Nó hiền hiền, lại chịu ngồi yên. Còn em thì chịu không nổi mấy chuyện đó. Bảo anh Thái làm mai cho nó đi
Thanh Thư nhún vai:
- Khổ nỗi nhân vật chính là không thấy điều đó. Mấy ông gàn lại thích có người yêu nhảy nhót như em. Luật bù trừ mà
- Thôi, em không thích bù trừ kiểu đó đâu. Quên nữa, anh Vũ là bạn của chị hay anh Thái vậy?
Thanh Thư cau mày như cố nhớ:
- Bạn bè của chị đâu có ai tên Vũ. Anh Thái cũng vậy, nhưng sao...?
Thục Hiền cười khúc khích:
- Em gặp ổng ngoài vườn. Một nhân vật vô cùng kỳ dị, bảo đảm là không giống ai cả, chả có gì thu hút cả
Thanh Thư nhìn cô nhíu mày:
- Nhân vật mào mà mới gặp đã làm cho em có ấn tượng đến vậy? "Không giống ai " hả? Em thì luôn thích cái gì khác người. Sao em không bình thường như người ta cho chị yên tâm? Thế nhân vật đặc biệt đó làm gì? Nhà ở đâu?
- Em đâu có biết. Nói chuyện có chút xíu mà hỏi chi mấy chuyện đó
Thanh Thư nhún vai:
- Không biết gì về người ta mà bảo thích. Em làm chị lo quá! Không biết lần này em lại quậy chuyện gì nữa đây? Đang mùa thi đó nghe Hiền
Thục Hiền nhăn mặt:
- Chị làm như em nhiễu sự lắm vậy. Em nói là thích cái gì khác thường, chứ có nói thích hắn đâu. Làm gì để phòng em dữ vậy?
- Tại em " hiền " quá, nên người khác phải lo chứ sao. Em đừng làm mọi người điên đầu nữa đi, rồi chị sẽ không còn để ý đến em
Thục Hiền phẩy tay:
- Nói chuyện với chị chán chết được
Cô quay lại, rót thêm nước vào ly rồi lững thững đi về phía đàm đông. Thanh Thư nhìn theo Thục Hiền, cô cố tìm nhân vật nào đó khác thường tên Vũ nhưng cô không thấy ai đặc biệt cả. Không biết Thục Hiền gặp nhân vật đặc biệt đó ở đâu? Nếu có thì chắc đúng là một người "Không giống ai " thật rồi. Vì như vậy mới làm cho Thục Hiền thích được, không biết lần này cô nàng lại gây ra chuyện gì nữa đây?
Nhà có hai chị em, nhưng cô ngoan ngoãn bao nhiêu thì Thục Hiền lại ngang bướng bấy nhiêu. Khi ba cưới dì Phương về, giữa cô với bà mẹ kế thì không có gì, nhưng với Thục Hiền thì xảy ra vô số chuyện làm ba cô điên đầu. Ngay cả cô cũng thấy ngán cô em náo nhiệt của mình, huống chi là dì Phương
Mặc dù cô răn đe, nhưng Thục Hiền vẫn mê chơi đến khuya mới về. Cô vòi vĩnh, bắt ông anh rể đưa về để làm bình phong, tránh nghe dì Phương ca cẩm
Nhưng như vậy cũng không xong, vì dì Phương là người mở cửa. Thục Hiền chạy vọt về phòng, để mặc bà tiễn anh Thái. Cô thay đồ thật nhanh và định lên giường nhưng bà cũng không tha. Ngồi bên cạnh bàn phấn nhìn Thục Hiền, bà hỏi như hỏi tội:
- Sao con về khuya quá vậy?
Thục Hiền khép mắt như rất buồn ngủ:
- Tại bạn bè ai cũng ở lại, con bỏ về sợ họ bảo mình bất lịch sự
- Nhưng con đang học thi mà. Lý luận của con nghe không vững chút nào. Con đi khuya như vậy, bắt dì phải thức khuya. Chưa kể đến chuyện người ta có thể đánh giá gia đình này. Con gái đi đêm chẳng hay ho gì đâu
"Như vậy, dì bực cái gì vậy? Vì sợ tai tiếng hay vì phải thức chờ cửa?" Thục Hiền nghĩ thầm. Cô rất ghét cách nói hai mặt của dì Phương. Mới nghe tưởng đâu lo cho cô dữ lắm, nhưng ý nghĩ thật thì nhỏ mọn không thể tưởng
Thấy cô nằm im, dì Phương cao giọng:
- Dì biết con chưa ngủ đâu. Đừng làm bộ không nghe
Bực mình quá, Thục Hiền ngồi lên:
- Con đã nói nhiều lần rồi. Dì cứ mặc con đi, sao dì cứ quan tâm đến con hoài vậy?
- Dì cũng không thích như vậy đâu. Nếu ba con không giao con cho dì thì dì không để ý chuyện của con làm gì cho mệt
- Nhưng con không làm gì bậy cả, nên không việc gì con phải sợ
- Con đi đêm như vậy mà bảo là không làm gì à? Con gái thời nay coi bộ loạn hết rồi. Đi chơi đến khuya mới về mà không chịu lả bậy
- Đi chơi lông ngông ngoài đường không có nghĩa là làm chuyện bậy đâu. Đến khi hư rồi thì dì có nhốt ở nhà vẫn hư như thường
Câu nói của Thục Hiền làm dì Phương hiểu theo nghĩa khác. Bà nổi giận:
- Con muốn ám chỉ ai vậy? Phượng Ngân phải không?
- Phượng Ngân không ảnh hưởng gì đến con cả. Dì nói đến nó làm gì?
- Chứ không phải con không ưa nó sao? Nó hiền ngoan thì con nghĩ là làm ra vẻ con nhà tiểu thư. Còn dì thì đạo đức giả, dì còn biết vô số ý nghĩ của con kìa
Thục Hiền ngồi yên ngẫm nghĩ, những gì dì Phượng nói là cô đã ghi vào nhật ký. Chẳng lẽ dì Phượng dám...
Cô nhìn bà một cách hoài nghi:
- Dì đọc nhật ký của con phải không?
- Nếu không kiểm soát như vậy, làm sao dì hiểu ý nghĩ của con. Con thật là dễ sợ đó Hiền. Dì sợ con thật đấy
Mặt Thục Hiền đỏ bừng lên. Cô tức đến nghẹn thở. Thật là một sự xúc phạm quá mức! Cô nhảy phắt xuống giường, nói như hét:
- Tại sao dì dám lục nhật ký của con? Tại sao xâm phạm đời tư con một cách bỉ ổi như vậy? Con không cho phép ai làm như vậy với con cả
Bà Phương cũng bật dậy:
- Khuya rồi, làm gì la hét um sùm vậy?
Thục Hiền tức ghê gớm. Cô dậm chân thình thịch và ném mạnh chiếc gối xuống giường:
- Dì có biết làm như vậy là xúc phạm người khác không? Dì là người lớn, tại sao dì không hiểu điều tế nhị đó chứ? dì quá đáng lắm
- Nếu không đọc nhật ký của cô, làm sao tôi biết cô khinh rẻ mẹ con tôi đến vậy. Ba cô mà về lúc này chắc ổng thấy hết tính nết hung dữ của cô, để ổng hiểu con gái cưng của ổng mất dạy đến thế nào. Dám quát nạt cả tôi. Thật là mất dạy
Bị mắng nhiếc, Thục Hiền càng tức. Cô hét thật to:
- Nếu tôi có như thế thì cũng do bà khơi lên trước mà thôi. Tôi sẽ mách ba tôi về hành động của bà. Nếu tôi lục lọi cuộc sống riêng tư của bà, bà có chấp nhận không?
- Đồ hung dữ! Chuyện có một chút cũng làm ầm ĩ lên thế đấy. Con gái như vậy, ai mà chịu cho nổi
Mắt Thục Hiền sáng quắc vì bị khích động, môi cô run lên:
- Chính tôi mới không chịu nổi bà, chị em tôi thật bất hạnh khi phải sống với bà
Cô chạy đến tủ áo, lôi ra bộ đồ rồi bước vào phía sau tủ thay ra. Cử chỉ của cô làm bà Phương kinh ngạc:
- Cô đi đâu vậy?
Thục Hiền hếch mặt lên nhìn bà:
- Tôi chưa từng căm ghét ai như bà
Nói rồi cô lao ra cửa, chạy tuốt xuống cầu thang. Bà Phương đứng sững ngó theo. Bà không tin cô bỏ đi lúc khuya như vậy, dù đã biết tính cô rất bốc đồng. Bà chưa thấy đứa con gái nào bướng bỉnh, bất trị như cô. Một đứa con gái không hề biết sợ gì cả, và chỉ thích theo ý mình. Không biết lần này cô lại quậy chuyện gì nữa đây? Bà thấy ngán ngẩm vô cùng
Thục Hiền lững thững đi bên đường. Bây giờ cô mới nhớ mình quên mang theo tiền, nhưng điều đó cũng không làm cô lo lắng. Không có tiền một đêm cũng chả chết, chỉ cần thoát khỏi nhà là cô dễ chịu hơn rồi
Cô kéo sát áo khoác vào người, đi lơ ngơ qua các con đường, vừa đi vừa nghĩ đến những địa chỉ mình muốn đến khuya nay. Cuối cùng cô quyết định sẽ đến nhà chị Thanh Thư
Cô đứng trước cổng, bấm chuông rồi dựa lưng vào cửa chờ. Thanh Thư đứng trên ban cong nhìn xuống xem ai. Thấy Thục Hiền, cô kinh ngạc chạy vội xuống mở cửa. Thục Hiền cười toe toét:
- Tối nay em ngủ với chị
- Cái gì? Em lại quậy chuyện gì nữa đây?
Cô kéo Thục Hiền vào phòng khách. Quốc Thái cũng đã xuống nhà. Anh nhướng mắt:
- Em đi đâu giờ này vậy? Gần một giờ rồi, ai đưa em qua đây?
Thục Hiềm ngối xuống salon, nguẩy đầu một cái:
- Em đi bộ một mình qua. Đêm nay em ở đây sáng mai sẽ vào ký túc xá ở với nhỏ Oanh. Em không về nhà nữa đâu
- Cái gì? - Thanh Thư và Quốc Thái cùng kêu lên một lượt, mắt tròn xoe nhìn Thục Hiền. Cô tỉnh bơ nói tiếp:
- Em chán ở nhà lắm rồi, và quyết định sẽ vào ký túc xá ở với bạn em
Thanh Thư thở hắt ra:
- Ba mới đi có mấy ngày mà em lại giở trò nữa rồi. Chuyện gì xảy ra vậy? Dì Phương mắng em phải không?
Thục Hiền vung tay hung hăng:
- Không phải chỉ mắng thôi, mà còn lục lọi nhật ký của em. Chị xem như vậy có chịu nổi không? Em tức lắm! Em ghét nhất bị kiểm soát như vậy. Coi thường em quá mà
Quốc Thái nhíu mày:
- Dì Phương làm vậy quá đáng thật!
- Bà đọc lén mà còn lôi những gì em viết ra mắng. Anh xem bà ấy cư xử có thô thiển không? Em đâu phải là trẻ con mà áp đắt như vậy
Thanh Thư thở dài:
- Đến lượt em bị nữa à? Thì ra bà ấy không hề ngượng về hành động của mình
Thục Hiền quay lại tò mò:
- Bộ chị cũng theo dõi kiểu đó hả?
- Có chứ. Có lần bà ấy đọc nhật ký của chị, rồi quăng vào mặt chị mà mắng cho một trận, vì chị cũng đã lên án bà ta
Thục Hiền lại nổi nóng lên:
- Vậy sao em không thấy chị nói gì vậy?
Thanh Thư cười như nhẫn nhịn:
- Lúc đó, chị khóc suốt đêm vì tức. Sau đó, chị bỏ viết nhật ký luôn
- Hừm! sao chị hiền quá vậy? Sao chị không bảo cho bà ấy biết như vậy là bất lịch sự? Nếu lúc ấy chị không dám thì nói với em, em sẽ cho bà ấy một trận
- Làm ầm ĩ trong nhà thì có ai dễ chịu đâu, nên chị nhịn cho xong. Nhưng này, chuyện chỉ có vậy mà em không chịu ở nhà à? Mai mốt ba về thì sao?
Nhắc đến ba, Thục Hiền thoáng chùng lại. Nhưng cô lập tức hất mặt lên bướng bỉnh:
- Chừng đó hẵng tính. Bây giờ em chỉ biết là không thích ở nhà nữa. Ở với bạn vui hơn
- Vậy thì ở đây với chị đi
Thục Hiền gần ngừ. Ở đây với chị Thanh Thư cũng dễ chịu, nhưng đâu có tự do bằng sống với bạn. Vui gấp mấy lần. Nghĩ vậy, cô tìm cớ để thoái thác
- Em đang học thi, ở chung vời bạn dễ hỏi bài hơn. Với lại ở đây mất công dì Phương bảo chị rủ rê em. Phiền cho chị lắm
- Chứ không phải em muốn sống tự do cho dễ bay nhảy hả? Chị không hiểu em thì ai hiểu
- Chị chỉ toàn đoán mò
Nói rồi, cô tìm cách lấp liếm sang chuyện khác. Quốc Thái và Thanh Thư, cả hai nhún vai như chịu thua. Thục Hiền mà thích gì rồi thì chỉ có trời cản. Cô nàng chỉ sợ một mình ba nhưng ông đã đi công tác ở Ấn Độ, Thanh Thư không muốn ông bận lòng vì Thục Hiền. Dù không nói chuyện này thì ông cũng đã lo rồi.
Chuong 2:
Thục Hiền nằm nghiêng một bên. Theo thói quen cô giơ tay kéo chiếc gối ôm vào lòng. Nhưng nay không thấy chiếc gối, cô lười biếng nằm yên trong giấc ngủ chưa đầy. Cô định mở mắt xem mấy giờ, nhưng cơn buồn ngủ làm cho mắt mở chẳng lên. Cô với người, lăn một vòng trên giường, nhưng " bịch " một cái. Cô chới với mở mắt, hét lên một tiếng hết hồn, cảm thấy đau điếng
Lan Oanh quay lại. Thấy Thục Hiền còn loay hoay dưới nền nhà, cô phát ra cười ngặt nghẽo:
- Té nữa rồi hả tiểu thư? Ta đã nói rồi mà. Ở đây là giường cá nhân, chứ không có rộng rãi như giường ngủ ở nhà mi mà lăn cho lắm vào. Có sao không?
Thục Hiền đã tỉnh ngủ hẳn. Cô xoa xoa vai nhăn nhó:
- Đau muốn chết được
Cô chống tay đứng dậy, rên lên:
- Đau quá! Đau tùm lum! Tối nay để ta ngủ dưới gạch nghe Oanh?
- Chi vậy?
- Cho đừng té. Sáng nào cũng bị thế này chắc ta chết mất
Dáng điệu thiểu não của Thục Hiền làm Lan Oanh không nín được, cô cười khúc khích:
- Ta thấy mi nên về nhà đi. Ở đây chịu không nổi đâu, nhà rộng rãi ở sướng gần chết mà không chịu ở. Trời ơi! Giường có chút xíu còn đòi ôm gối. Để chiếc gối của mi rồi không biết ta nằm ở đâu nữa. Về nhà được rồi đó, tiểu thư. Giận bao nhiêu đó đủ rồi
Thục Hiền nhăn mặt:
- Ta đã nói là không về mà. Ai mà nói câu đó nữa là ta đập chết liền, nghe chưa?
- Dạ, nghe ạ - Lan Oanh nhún vai nói
Như không thấy vẻ trêu chọc của Lan Oanh, cô quệt kem vào bàn chải. Cô thấy ê ẩm cả người mà không dám rên, sợ Lan Oanh bảo là tiểu thư. Chiếc giường cá nhân có chút xíu, lại không có nệm. Nằm đã đau người mà còn không được xoay trở. Mỗi sáng dậy, cô thấy khổ sở vô cùng. Nhưng cô hoàn toàn không có ý định về nhà. Không phải chỉ vì cô giận dì Phương, mà còn ham vui. Cô chán kiểu sống nề nếp tiểu thư lắm rồi. Ở đây, cô muốn làm gì tuỳ thích, không có ai mỗi chút mỗi hăm dọa gọi điện mách ba, giống hệt như con nít. Nhỏ Oanh thì đời nào dám ca cẩm cô. Chỉ cần con nhỏ hở môi phản đối những gì cô làm, là cô sẽ cắt nhỏ nó ra ngay
Khi Thục Hiền trở ra thì Lan Oanh đã thay đồ va đang loay hoay chải tóc. Mấy nhỏ trong phòng cũng chuẩn bị đi đâu đó. Thục Hiền vừa lau mặt, vừa nhìn Lan Oanh
- Đi làm hả?
- Ừ
- Cho ta đi với. Ta bán phụ cho
LanOanh xua tay:
- Thôi, thôi. Cho ta xin. Mi mà đi một buổi là chiều nghỉ học luôn đó
- Chưa thử, làm sao mà biết được
- Nhưng ta chắc mi sẽ làm không được. Gặp mấy người dễ chịu thì không nói làm gì, nhưng gặp người khó chịu, họ làm mình tự ái lắm
- Kệ họ chứ
Và mặc cho Lan Oanh thuyết phục, Thục Hiền cứ nhất định đi theo. Cô nói với vẻ trịnh trọng:
- Ta đi với mi cho biết. Mai mốt ta cũng sẻ tự mình làm ra tiền, không thèm nhờ gia đình nữa. Ghét lắm!
Lan Oanh phì cười:
- Đừng có giỏi nói! Bảo đảm mi chịu cực không nổi đâu
- Rồi mi sẽ thấy ta làm được khối việc. Đừng nói nhiều mà làm ta tự ái
Lan Oanh nhún vai chịu thua:
- Thì không nói nữa, cứ để mi thử cho biết. Sáng nay ăn bánh mì nổi không đó? Vừa đi vừa ăn, bây giờ mà đi ăn nữa thì không kịp đâu
- Đâu có sao. Đi đi
Một giờ sau, Lan Oanh và Thục Hiền đã đi được vài con đường. Trên tay Lan Oanh là chiếc làn đựng các chai xà bông nặng trĩu. Mồ hôi cô rịn ra trên mặt, Thục Hiền bắt đầu thấy mỏi chân, nhưng không dám than. Cô mừng quýnh khi Lan Oanh đi vào một quán nước. Cô định tìm bàn gồi thì Lan Oanh đã đến một bàn ở gần cửa, nhỏ nhẹ mời một thanh niên:
- Anh mua giùm em một chai đi anh, loại này mới ra, có mùi nhẹ, thích hợp với người còn trẻ. Em mở cho anh xem thử nghe
Một tên cười bông lơn:
- Thơm thật không đó? Ngửi thử mới biết à
- Dạ, anh cứ tự nhiên đi
Tên nọ cầm chai xà bông, nhưng chỉ nhìn lướt qua và lại tiếp tục giọng đùa cợt:
- Phải được chính tay em gội đầu cho anh, thì anh sẽ mua một lượt mười chai
Thục Hiền mở lớn mắt nhìn hắn. Ăn nói vô duyên vậy mà nghe được, lại còn cười nữa chứ. Cô nổi khùng lên, định kéo Lan Oanh bỏ đi. Nhưng Lan Oanh vẫn cười, mềm mỏng:
- Em cũng muốn làm vui lòng anh lắm, nhưng em không có điều kiện, chỉ có thể giúp anh lựa chọn xà bông tốt thôi. Anh mua giùm em đi, một chai cũng giúp em rồi. Em cảm ơn lắm
Một tên khác nãy giờ nhìn Thục Hiền chăm chú, chợt kéo áo cô:
- Cô bé xinh quá! Làm tiếp thị đi nắng nôi thế này mà mặt vẫn trắng, thấy muốn cắn quá. Em muốn anh mua mấy chai đây?
Thục Hiền vội giật áo ra, định quạt cho hắn một trận. Nhưng Lan Oanh đã khều nhẹ tay cô, rồi tươi cười:
- Em không dám mời nhiều. Mời anh mua giùm em một chai được rồi
- Cho anh hôn một cái đi, anh mua hết cho
- Cái gì? - Thục Hiền kêu lên
Thật là quá lắm! Thấy người ta nhịn rồi được thể làm tới. Đồ sàm sỡ! Cô nổi giận, quắc mắt nhìn hắn:
- Này, anh nói gì vậy? Anh có biết mình đã bất lịch sự với con gái không?
Phản ứng của cô làm mọi người kinh ngạc, Lan Oanh vội kéo tay cô, la nhỏ:
- Đừng nó như vậy! Ta sắp bán được rồi. Mi ra ngoài kia chờ ta đi
Nhưng đang tức, nên Thục Hiền bất kể mọi thứ, kể cả sợ... Cô gạt tay Lan Oanh ra, đến đứng trước mặt tên nọ:
- Anh mua thì cứ mua đi, còn không muốn mua thì thôi làm gì trêu chọc người ta. Như vậy là bất lịch sự, anh biết không?
- Ê, cô bé! nói chơi một chút mà làm gì dữ vậy?
- Nhưng tôi không thích đùa như vậy. Nếu bây giờ môt người lạ đòi hôn anh, anh có tức không?
Câu nói của cô làm cả bọn cười rần lên. Tên nọ có vẻ khoái chí:
- Tất nhiên là anh thích rồi, nhưng với điều kiện là cô bé đó phải đẹp như em vậy đó
- Ăn nói vô duyên
Thục Hiền cầm chiếc ly trên bàn, hất nước vào mặt hắn. Cử chì đột ngột của cô làm Lan Oanh sợ run lên. Nhưng Lan Oanh chưa biết phải làm gì thì tên nọ đã đập bàn, la lớn:
- Thật là quá lắm! Con gái gì dữ quá vậy? Muốn gì? Xin lỗi mau
Mọi người trong quán đổ dồn mắt về phía họ. Ai cũng sợ dùm Thục Hền. Chỉ có cô là không biết sợ là gì cả. Cô nói như hét vào mặt hắn:
- Anh là ai vậy? Người xin lỗi là anh chứ không phải tôi. Ăn nói lung tung còn bắt người ta xin lỗi. Thật là đáng ghét!
- Cô nói ai đáng ghét?
Gã thanh niên hùng hổ đứng dậy. Bị mọi người nhìn nên hắn càng quê và nhất định trị tội Thục Hiền. Hắn lao về phía cô. Lan Oanh sợ hết hồn, vội kéo Thục Hiền ra, nhưng cô vẫn tỉnh bơ đứng lại:
- Anh định làm gì vậy? Đừng có hăm dọa, tôi không sợ đâu
Hắn sấn tới một bước, Lan Oanh tưởng Thục Hiền bị đòn đến nơi thì chợt có cánh tay giữ vai hắn lại. Một giọng nói nửa nghiêm chỉnh, nửa giễu cợt vang lên:
- Thôi nào, không nên đánh phụ nữ, dù chỉ bằng một cành hoa. Bỏ qua đi bạn
Gã thanh niên quay lại. Thục Hiền cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn nhân vật xuất hiện. Cô bỗng ngạc nhiên kêu lên:
- Anh Vũ!
Đúng là Luân Vũ, con người " không giống ai " mà cô đã gặp ở nhà chị Thanh Thư. Cô nhận ra hắn ngay nhờ mái tóc dài phủ gáy. Hắn giơ tay vẫy một cái:
- Xin chào
Thục Hiền chưa kịp nói gì thì Luân Vũ đã quay về phía tên nọ:
- Hòa đi bạn. Okie?
- Hòa con khỉ! Con nhỏ này là gì của ông? Bồ hả?
Thục Hiền cau mày nhìn hắn. Luân Vũ tỉnh bơ gật đầu:
- Có thể coi là vậy. Sao?
- Bảo nó xin lỗi tôi một tiếng mới đồng ý hòa, còn không thì...
- Không thì sao nào?
- Tôi sẽ cho nó một bài học ngay trước mặt ông
Luân Vũ cười cười:
- Có quá đáng không vậy? Tôi nghĩ cô ta không chịu làm vậy đâu
- Vậy thì ông khuyên cô ta biết điều một chút đi. Dám tạt nước vào mặt tôi.To gan thật!
Luân Vũ thọc tay vào túi quần, dáng điệu lừng khừng:
- Ai bảo cợt nhả với người ta. Làm vậy là phải rồi
Kiểu nói như chọc tức của Luân Vũ làm gả thanh niên quắc mắt nhìn anh, tay khuỳnh lên như chực đánh lộn:
- Ê, ông bạn không biết điều thì đi chỗ khác chơi đừng xỏ mũi vào chuyện người khác. Nếu không thì có chuyện lôi thôi đấy
Tranh thủ lúc tên nọ đôi co với Luân Vũ, Lan Oanh định kéo Thục Hiền bỏ đi, nhưng hắn đã kéo chiếc làn đựng xà bông lại:
- Ê, tính bỏ đi suông vậy hả? Xin lỗi rồi mới đi được
Luân Vũ hơi nhướng mắt nhìn hắn. Rồi vẫn cử chỉ lừng khừng nửa nghiêm nửa đùa, anh gạt tay hắn ra:
- Làm gì vậy bạn? Muốn mua xà bông hay muốn gây chuyện? Làm vậy với con gái là không được lịch sự lắm đâu
Bị gạt tay, gã thanh niên quay phắt lại phía Luân Vũ:
- Muốn gì đây? Muốn thử sức không?
Hắn xô Luân Vũ một cái làm anh loạng choạng phải vịn xuống bàn. Nhưng anh lập tức đứng ngay lên, gật gù:
- Muốn đánh cũng được, mời ra sân, okie chứ?
Vừa nói, anh vừa cởi áo ra quăng cho người bạn đi chung, rồi hất mặt về phía gã thanh niên:
- Ra đây
Bà chủ quán nãy giờ léo nhéo can hết người này đến người kia, nhưng không ai thèm để ý. Thấy điệu bộ du côn của Luân Vũ, bà ta xanh mặt:
- Tui năn nỉ mấy cậu! Mấy cậu muốn đánh nhau thì làm ơn đi chỗ khác giùm, ở đây làm đổ bàn ghế của tui hết. Chỗ làm ăn mà, mấy cậu tha giùm đi!
Luân Vũ giơ tay chặn lại:
- Dì yên tâm đi! Tụi này không phá quán của dì đâu
Anh ngoắt tay tên nọ một cái:
- Muốn gì thì ra đây
Cử chỉ gàn gàn ngang ngang của Luân Vũ làm hắn hơi chùng lại. Sẵn mấy tên bạn đi chung can ngăn, hắn lẩm bẩm mấy câu rồi vội đi ra cửa lấy xe. Trong quán trở lại trật tự như trước. Bà chủ quán thở phào nhẹ nhõm:
- Hú hồn hú vía
Thục Hiền đửng ỉu xìu nhìn theo mấy tên nọ, cô muốn xem Luân Vũ đánh lộn ra sao. Nhưng mọi chuyện xảy ra êm thấm làm cô cụt hứng. Cô thất vọng đứng nhìn Luân Vũ đang mặc lại áo, điệu bộ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Mặc áo xong anh ta đi về phía cô:
- Không ngờ gặp cô ở đây
Anh ta nhìn chiếc làn đựng xà bông, rồi nhìn cô:
- Cô bán cái này đây hả? Từ sáng đến giờ bán được mấy chai rồi? Để tôi mua giùm cho
Mắt Lan Oanh sáng lên, mừng húm:
- Anh lấy mấy chai?
- Lấy hết
- Hả? Anh nói thật chứ? - Lan Oanh tròn xoe mắt. Hai tên bạn đi chung với Luân Vũ la oai oái:
- Mua chi nhiều vậy ông nội? Giúp người đẹp một chai thôi cha
Luân Vũ lừng khừng quay lại, xoa đầu tên nọ:
- Mua về rửa cái đầu mày. Đứa nào phản đối, tao bóp mũi
Nói rồi anh ngông nghênh lấy mấy chai xà bông nhét vào túi áo và túi quần hai tên bạn, rồi tự bỏ mấy chai còn lại vào túi áo mình. Anh móc xấp tiền trong túi ra đưa cho Lan Oanh:
- Bao nhiêu đây đủ chưa cô bạn?
Lan Oanh mừng muốn hét lên. Cô vội đếm tiền, rồi hấp tấp nói:
- Để tôi tính tiền rồi trả lại cho anh, bao nhiêu đây dư rồi
Luân Vũ khoát tay:
- Khỏi trả, cô giữ lấy đi
- Hả?
Lan Oanh tròn mắt nhìn Luân Vũ. Thục Hiền cũng ngạc nhiên về thái độ phóng khoáng của anh ta. Cô ta chìa tay ra, hơi nhún chân một cái:
- Thank you
- Không có chi. Này cô có bàn tay rất mềm. Để bàn tay đẹp vậy làm việc nặng thì tội quá. Tôi thấy xót ruột lắm
Nói rồi anh ta buông tay Thục Hiền ra, nheo mắt cười với cô. Nụ cười làm Thục Hiền muốn rụng tim. Cách tán tỉnh anh ta nghe thật dễ chịu, dù biết nó có hơi bạo một tí, nhưng mẫu người như anh ta mà không tán tỉnh mới lạ. Bạo một chút cũng không làm cô phật ý lắm.
Anh ta giơ tay chào Thục Hiền, rồi lững thững ra cửa. Trong phút chốc, bóng anh ta đã mất hút ngoài đường.
Lan Oanh hớn hở kéo tay cô:
- Về mi
Cả hai đi ra đường, trên tay Lan Oanh là chiếc làn trống không. Cô ngước mặt lên trời, thở phào nhẹ nhõm:
- Ta không biết đi với mi là may hay rủi nữa. Lúc nãy mi làm ta sợ hết vía, hắn mà đành mi thì ta không biết phải làm sao
Thục Hiền hếch mặt lên:
- Dám đánh không?
Lan Oanh châm chọc:
- Nếu không có anh Vũ thì đã đánh thật rồi, chứ không đợi hỏi ý mi rồi mới đánh đâu
Thục Hiền đuối lý, mỉm cười:
- Ta cũng không biết tại sao lúc nãy ta gan vậy nữa
Lan Oanh mát mẻ:
- Mi mà nổi giận lên rồi thì còn biết sợ ai. Thưa tiểu thư, mai mốt tiểu thư bỏ ý định đi làm giùm đi. Bị chọc giận một chút là " xù lông "lên. Đi làm không có ai chiều chuộng tiểu thư đâu
- Mi mà có ý nghĩ ta là tiểu thư nữa là ta bẻ răng nhớ chưa?
Lan Oanh giả vờ le lưỡi sợ sệt. Cô biết Thục Hiền rất ghét bị coi là tiểu thư. Trong mắt Thục Hiền, tiểu thư thì cũng giống như nhỏ Phương Ngân của dì Phượng, nghĩa là điệu đàng, yểu điệu và vô tích sự. Thục Hiền tích chứng tỏ mình mạnh mẽ, dù thực ra cô cũng rất phong cách tiểu thư. Dĩ nhiên là không giống Phương Ngân
Chợt nhớ ra, Lan Oanh láu lỉnh:
- Vậy ra đó là "Nhân vật khác người " mà mi kể đó hả? Đúng thật đó. Mới nhìn là thấy hắn khác thiên hạ luôn. Cách xử sự cũng không giống ai. Người đâu mà lạ thế?
- Mi cũng thấy vậy nữa hả?
- Chứ gì nữa. Lúc hắn cười, nhìn hay ghê mi. Nếu tóc tai hắn đàng hoàng thì hay hết ý luôn
- Theo mi thì hắn làm nghề gì?
- Ta không biết, không đoán được. Hắn nữa đàng hoàng, nửa du côn. Nhìn hắn kỳ quá mi
- Thì ta đã bảo hắn không giống ai mà, không xếp loại được
Lan Oanh ngẫm nghĩ, rồi bật cười khúc khích:
- Chà! Mi với hắn gặp nhau thì phải biết. Một bên khác người, hay tán gái, chịu chơi. Một bên tính tình kỳ quặc, bốc đồng, nhõng nhẽo. Mi với hắn mà là vợ chồng nhà mau sập lắm
- Con khỉ! ăn nói vậy đó hả? Vợ chồng nói nghe thấy ghê
- Nhưng mà coi chừng có thật
Thục Hiền bĩu môi:
- Không dám đâu. Sống một mình không sướng hơn sao? Khi nào trời dúi vào tay ta một đức ông chồng thì ta mới miễn cưỡng đồng ý, miễn cưỡng thôi đấy nhé
Lan Oanh cười khúc khích:
- Nói là nhớ đó. Lỡ trời xui khiến cho mi yêu ông Vũ, xem mi có miễn cưỡng đồng ý không? Chừng ấy ta sẽ lôi chuyện này ra nói cho ông ấy biết
Thục Hiền lại bĩu môi, làm thinh.Trừ phi số cô xui xẻo đến mức tận cùng thì phải chịu, còn không thì chẳng đời nào cô dám yêu mấy tên con trai bay bướm như vậy. Người gì mà tán gái đạt tới trình độ siêu đẳng, lạ quen gì cũng tán tỉnh được cả. Yêu mấy ông như vậy, không khùng thì cũng điên vì ghen. Cô đâu có ngu
Cô kéo tay Lan Oanh, hớn hở:
- Bây giờ có nhiều tiền rồi, tối nay đi chơi nhé
- Đi chơi đâu?
- Nhiều tiết mục lắm. Đi ăn bún bò huế, ăn kem, uống cà phê, sau đó đi xem ca nhạc. Xem xong về lại ăn bánh bèo, rồi mua bánh su kem mang về phòng. Tối nay sẽ...
Lan Oanh cướp lời:
- Ngủ
- Tầm bậy, không có ngủ. Mai chủ nhật, để nguyên ngày ngủ. Ta đổi ý rồi, tối nay sẽ không về ký túc xá, đi long nhong suốt đêm xem người ta sinh hoạt. Vui lắm, sau đó sẽ vào vũ trường nhảy chơi. Ta với mi nhảy
"Trời ơi! hết tiền xài trong tháng rồi " Lan Oanh rên thầm trong bụng. Cô rất ngán kiểu chơi quý tộc của Thục Hiền. Từ nhỏ đến lớn, Thục Hiền chưa biết thiếu tiền là gì, nên nó rất mơ hồ về cuộc sống tằn tiện của một sinh viên xa nhà như cô. Tính Thục Hiền rất phòng khoáng và ít để tâm tới những chuyện " nhỏ nhặt " như tiền bạc. Còn cô thì không nỡ làm cho cô nàng mất hứng.
Lan Oanh nhướng mắt nhìn Thục Hiền:
- Đi ngay bây giờ hả?
- Không, về tắm rồi mới đi
Buổi chiều, Thục Hiền kéo Lan Oanh đi công viên ăn quả, sau đó đến tụ điểm ca nhạc. Cả hai gởi xe chen lấn lộn xộn để vào trong. Lan Oanh nhìn lướt về phía sân khấu. Cô chợt quay lại nhìn lần nữa. Nếu cô không lầm thì ca sĩ đang hát là Luân Vũ. Cô bấm tay Thục Hiền:
- Ê mi, hình như đó là anh chàng mua xà bông cho mình lúc trưa. Nhìn kỹ xem
Thục Hiền nhìn lên, mắt cô sáng lên, ngạc nhiên:
- Đúng là anh ta rồi
Thục Hiền kéo tay Lan Oanh. Cả hai lách qua đám đông, đi về phía sân khấu. Mãi chen lấn, chiếc giày của Thục Hiền bị tuột lạc mất tiêu. Cô buông tay Lan Oanh loay hoay tìm kiếm. Lan Oanh không để ý Thục Hiền. Cô náo nức nhìn lên sân khấu, rồi quay lại:
- Đúng là ông Vũ rồi mi ơi. Thì ra ông ấy là ca sĩ. Thú vị thật!
Thục Hiền đã tìm được chiếc giày. Cô vừa mang vào chân, vừa ngẩng lên:
- Nhìn điệu bộ của hắn thì chỉ có làm nghề này thôi, hắn nhảy đẹp chứ mi?
- Đẹp quá đi chứ. Ôi trời! nhìn hắn đẹp trai chi lạ. Chết ta rồi, Hiền ơi! Đêm nay ta sẽ mất ngủ vì chàng
Thục Hiền cười khúc khích rồi nói như ngâm thơ:
- Ta cũng vậy. Ôi chàng đã làm xao xuyến ta. Chàng là ánh sáng, là ngôi sao, là bầu trời của ta
Lan Oanh cười ngặt nghẽo, rồi hòa theo:
- Chàng là tất cả. Nếu không co chàng thì...
Thục Hiền cắt ngang:
- Thì ta tìm người khác lập tức, chứ không thì ta chết mất
Cả hai cười ré lên, vui vẻ và hứng chí. Thục Hiền thôi không cười nữa. Cô hát nho nhỏ trong miệng và vô tình nhịp nhịp chân theo điệu nhạc, không để ý có vài người quay lại nhìn mình
Lan Oanh nhìn cô, cười tủm tỉm:
- Ê, mi dám lên sân khấu nhảy bên cạnh hắn không?
- Ta sợ gì chứ
- Vậy thì lên đi
Thấy Thục Hiền làm thinh, cô nheo mắt, tinh quái:
- Mi mà lên nhảy, bảo đảm hắn sẽ ngạc nhiên và phục mi sát đất. Lên đi!
- Khùng!
- Không dám hả? Tưởng mi ngon lành lắm, ai ngờ nhát như thỏ
- Hứ!
- Chứ gì nữa. Lên nhảy, bảo đảm mi sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt
- Điên!
- Đúng là đồ chết nhát! Bình thường ta tưởng mi dạn dĩ lắm, ai ngờ cũng õng ẹo như nhỏ Ngân. Đúng là tiểu thư
Bị nói khích, Thục Hiền vung tay lên, hùng hổ:
- Mi tưởng ta không dám hả? Coi nè
Nói rồi, cô rẽ đám người, đi băng băng lên sân khấu. Ban nhạc vẫn đang biểu diễn sôi nổi. Luân Vũ hơi ngạc nhiên khi thấy Hiền Thục, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục hát. Thục Hiền đi thẳng đến bên anh:
- Cho tôi hát với nhé?
Củ chỉ dạn dĩ của cô làm ban nhạc phấn khởi lên. Mọi người nhìn cô, mỉm cười. Luân Vũ hơi chìa micro về phía Thục Hiền. Cô nghiêng đầu về phía micro, bắt đầu hát. Vừa hát, cô vừa nhảy, cách nhảy của cô không điêu luyện lắm, nhưng nhờ khuôn mặt và phong cách dễ thương, nên cô lập tức chiếm được cảm tình của mọi người
Khi hết bản nhạc, Thục Hiền cũng cúi chào khán giả như mọi người. Cô le lưỡi vì thấy mình bạo quá. Cử chỉ rụt rè một cách đáng yêu, khiến đám đông rộ lên khuyến khích. Thục Hiền định đi xuống thì tay trống của ban nhạc đã ra hiệu cho cô đứng lại. Rồi anh ta cầm micro lên:
- Cám ơn sự tham gia nhiệt tình của cô bạn trẻ. Sau đây, ban nhạc chúng tôi xin mời bạn biểu diễn một bài hát tặng khán giả có lòng ủng hộ. Xin một tràng pháo tay cổ vũ của các bạn
Tiếng vỗ tay và huýt sáo của đám đông vang lên làm Thục Hiền hơi khớp. Cô đứng yên và cười. Luân Vũ nhìn cô, động viên:
- Hát đại đi cô bé. Chọn bản nào cũng được, tụi anh hỗ trợ cho
Thục Hiền đỡ lấy micro, cười lúng túng:
- Thục Hiền xin hát bài " Lemon tree "
Cô quay lại dàn nhạc, nói nhỏ hơn như quá khớp:
- Chơi theo nhạc pop
Tay guitar đứng cạnh cô mở lớn mắt ngạc nhiên, nhưng có vẻ thú vị. Anh ta giơ tay lên cao, hô lớn:
- Pop nào
Nhạc nổi lên giần giật. Chưa nghe hát,khán giả đã bị cuồng chân. Ngay cả Thục Hiền cũng hết khớp và bắt đầu dạn dĩ. Đây là bản nhạc ruột của cô nên cô hát một cách vững vàng, không khác một ca sĩ chuyên nghiệp, nhìn thích mắt không kém khi xem ban nhạc Fool s garden biểu diễn
Ở phía dưới sân khấu, Lan Oanh tròn xoe mắt nhìn Thục Hiền và phục sát đất. Cô biết Thục Hiền mê nhạc và hát hay, nhưng không ngờ cô nàng có thể biểu diễn trên sân khấu hay tuyệt như vậy. Đúng là con nhỏ chuyên môn làm chuyện bất ngờ, chẳng hạn như lúc này đây.
Cô vỗ tay một cách nhiệt tình và la lên " bis, bis ". Một vài khán giả choai choai cũng bắt chước la lên theo, nhốn nháo và ồn ào. Trên sân khấu, Thục Hiền cúi chào và trao micro lại cho Luân Vũ. Anh nhìn cô một cách vui thich:
- Đừng về nhé chờ anh đi. Diễn xong, bọn anh mời em đi uống nước và cảm ơn em. Không từ chối chứ?
- Em đồng ý, nhưng đừng có khuya quá
- Okie
Thục Hiền đi xuống chen đến chỗ Lan Oanh. Mọi người nhìn cô, mỉm cười.
Lan Oanh đánh vào vai cô:
- Trời ơi, số một là mi! không ngờ mi tuyệt đến như vậy. Ta cứ tưởng ca sĩ chuyên nghiệp ấy chứ.
Thục Hiền xoa vai, nhăn mặt:
- Con khỉ! Mi đánh ta dã man vậy đó hả? Đau chết được. Có thôi đi không?
Lan Oanh xoa vai cô, rối rít:
- Xin lỗi ta quên, nhưng mà mi hết ý thật. Trước giờ ta đâu có biết mi giỏi như vậy. Ở bên cạnh thiên tài mà không hay, thật là thiếu sót
- Thôi stop here. Nói đủ chưa?
Lan oanh định trả lời thì có tiếng gọi léo nhéo:
- Ê, Oanh đi đâu vậy?
Cả Lan Oanh và Thục Hiền quay lại nhìn nhân vật vừa mới xuất hiện. Đó là một cô nàng tròn như trứng ngỗng. Lan Oanh mừng rối rít khi thấy cô nàng:
- Trời ơi! Lâu quá không gặp. Đi đâu vậy?
- Xem ca nhạc chứ đi đâu
Cô nàng tròn trịa quay qua nhìn Thục Hiền, cười toe toét:
- Bạn hát hay quá trời! Nhìn bạn dễ thương ghê
Thục Hiền mỉm cười:
- Bạn cũng vậy
Cô định nói thêm "Bồ có hơi bụ bẫm một tí nhưng mà dễ thương" nhưng lại thôi. Nói năng lung tung nhỏ Oanh cự cho mà xem. Cô làm thinh mà cười. Vậy mà cô nàng lại la chói lói:
- Mình mà dễ thương gì. Tròn như hột vịt, ai mà thương nổi
Lan Oanh châm chọc:
- Hột vịt đâu mà hột vịt. Hột ngỗng chứ vịt gì
Ráng kềm lắm mà Thục Hiền cũng phải cười rộ lên. Cô nàng kia lườm Lan Oanh môt cái, rồi cười một tràng
- Mấy hôm nay cóc đi bán không? Mình về quê mất mấy ngày. Ông Hùng có tìm người nào khác không? Mình sợ có người thế chân mình thì chết toi. Về nhà mình bị ở nhà la quá trời, nhưng làm thì vẫn cứ làm. Làm cực thử xem nó có ốm bớt không?
Xem ra cô nàng chịu nói này không có ý định chấm dứt câu chuyện. Ở giữa chỗ đông người mà cứ tía lia như thể lâu ngày không được nói. Thục Hiền khều tay Lan Oanh:
- Ta ra cổng chờ mi nghe
- Ừ, một lát ta ra, nhớ đừng đi đâu nghe mi
- Dĩ nhiên rồi
Thục Hiền thoát khỏi đám đông. Cô cảm thấy như rơi vào vùng không khí khác, thật mát mẻ và dễ chịu. Cô đến mua hộp sữa, rồi ngồi tựa hàng chấn song, hút ngon lành
Chợt có một giọng nói vang lên bên cạnh cô:
- Thì ra em ở đây
Thục Hiền quay lại, ngước lên nhìn. Rồi cô nhả ống hút, đứng lên:
- Anh Vũ
- Em chờ anh hả?
- Đâu có. Em chờ nhỏ bạn. Nó còn trong kia
Luân Vũ nheo mắt nhìn cô:
- Thế còn anh?
Đến giờ, Thục Hiền mới sực nhớ cái hẹn lúc nãy. Cô cũng nheo mắt bắt chước Luân Vũ, nói lấp liếm:
- Em có nhớ anh rủ đi uống cà phê, nhưng lúc nãy lại quên hẹn gặp ở đâu. Thế là thôi. Lỗi là tại anh
- Chà! Miệng lưỡi nhỉ? Thế bây giờ đi được chứ?
- Chờ chút nha để em vô gọi nhỏ bạn
- Cô bé gì đi bán chung với em đó hả?
Thục Hiền gật đầu, nói như trêu chọc:
- Nó đó. Nó thích gặp lại anh lắm. Nó định nhờ anh mua giùm một giỏ xà bông nữa
Luân Vũ mỉm cười:
- Okie
Thục Hiền nguýt một cái, rồi biến mất sau cổng. Cô đến chỗ lúc nãy tìm Lan Oanh, nhưng không thấy. Cô kiên nhẫn đi lòng vòng trong sân. Con nhỏ vẫn biến mất tiêu. Thục Hiền nổi giận đi trở vào mọt lần nữa. Vẫn không thấy, cô cảm thấy tức giận thật sự. Đúng là đồ lắm lời! Hai con vịt gặp nhau, chắc là đi tìm chỗ để họp chợ rồi
Thục Hiền giận dỗi trở ra cổng. Luân Vũ vẫn còn chờ cô dưới gốc me. Anh ngồi trên chiếc mô to cồng kềnh, với những trang bị bảo hộ cũng cồng kềnh. Nhìn càng ra vẻ dân chơi. Lì lợm như Thục Hiền mà cũng cảm thấy ngán. Hình như dân quậy thích loại xe "hình sự" này lắm thì phải. Cũng đúng thôi, cho dễ phóng như bay để hù thiên hạ ấy mà.
Thục Hiền đến đứng ở đầu xe. Luân Vũ nhướng mắt:
- Cô bạn em đâu?
- Biến mất rồi. Tan vào không khí rồi
Anh phì cười:
- Thôi đừng giận nữa. Con gái mà giận nhiều sẽ mau trở thành bà già. Xấu lắm!
Đang giận mà còn bị chọc, Thục Hiền nổi khùng nhìn anh nguýt một cái, nói ngang:
- Nhưng em mà thành bà già thì càng đẹp. Em thích làm bà già lắm
Luân Vũ tỉnh bơ như không biết cô giận:
- Vậy hả? Kể ra đó cũng là một ý thích độc đáo. Anh luôn tôn trọng những sở thích riêng của phụ nữ
Thục Hiền hầm hầm nhìn Luân Vũ, rồi định bỏ đi. Nhưng anh vội giữ hộp sữa trên tay cô lại, cười như vô tư nhất trên đời:
- Em uống hết sữa đi. Bộ thích uống sữa lắm hả?
- Anh hỏi chi vậy?
Luân Vũ hài hước nói một hơi:
- Uống sữa tốt lắm. Nó chứa các loại vitamin và chất khoáng, đem lại nguồn sinh lực dồi dào cho cơ thể bạn
- Hứ! lắm lời
Thục Hiền bật cười và vô tình nguýt Luân Vũ một cái. Biết cô đã hết giận, anh hơi nghiêng người tới trước nhìn vào mặt cô:
- Thế nào, đi chứ? Lát nữa bạn em sẽ tự về, không sao đâu
- Đi đâu?
- Lúc nãy định rủ em đi uống cà phê, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi. Ra xa lộ chơi nhé?
Thục Hiền lùi lại một bước tròn mắt:
- Chi vậy? Đặng anh phóng xe hả?
Luân Vũ nháy mắt:
- Dám không?
Thấy cô im lặng suy nghĩ, anh cười cười:
- Sao bấy giờ em nhát thế? Lúc nãy thấy em xông xáo lên sân khấu, anh tưởng em bản lĩnh lắm
Thục Hiền tự ái lên:
- Ai nói với anh là em sợ? Em suy nghĩ xem về có khuya không đấy
- Nhà em ở đâu?
- Em ở ký túc xá. 11h là phải về rồi
- Sợ bị nhốt hả?
- Không sợ, chỉ không thích ở ngoài đường, lạnh lắm
Luân Vũ búng tay cái tách:
- Okie. Bảo đảm em sẽ về lúc 10h59 . Lên xe đi!
Thục Hiền bậm môi, bước lên phía sau anh. Luân Vũ quay lại:
- Cứ vịn thoải mái, nếu còn sợ, em có thể tự nhiên ôm eo. Anh không tính tiền đâu
- Vô duyên!
Thục Hiền đấm vai Luân Vũ một cái, nhưng anh vẫn tỉnh bơ:
- Chuẩn bị tinh thần nghe!
Vút một cái, chiếc xe lao đi như tên bắn, luồn lách qua các xe khác một cách tài tình. Thục Hiền cẩn thận vịn chặt lấy áo Luân Vũ. Cô không thấy sợ tí nào, thậm chí còn thích những lúc xe nghiêng qua một bên để tránh xe khác. Chẳng bao lâu, cả hai đã rời thành phố và chạy như bay trên xa lộ. Luân Vũ hỏi lớn, giọng bạt đi vì gió:
- Sợ không?
- Không hề! Em thích phóng xe thế này lắm, vì có cảm tưởng mình đang bay ấy. Anh xem Janet Jackson khi hát bài “Run way” bà ấy “bay” hết nơi này đến nơi khác. Thích dễ sợ
- Chà, có máu phiêu lưu nhỉ!
- Có chút chút. Còn anh?
- Dĩ nhiên là thích phiêu lưu
- Về mọi mặt chứ?
- Về mọi mặt, kể cả tình cảm. Này, đi với anh tối nay, em có thấy mình phiêu lưu không?
- Có quá đi chứ. Cả một sự phiêu lưu mạo hiểm
Luân Vũ quay lại:
- Không mạo hiểm đâu. Bảo đảm là sẽ không làm gì để em sợ. Từ đó giờ, anh chưa làm gì để con gái sợ cả
Thục Hiền thấy một chút tức tức:
- Nói vậy là anh hay chở bạn gái đi thế này lắm chứ gì? Em là cô thứ mấy trăm vậy?
- Nó nghe giống ghen quá
Thục Hiền bĩu môi:
- Còn lâu. Đừng có hòng
Luân Vũ chợt thắng xe một cái, làm Thục Hiền ngã ấp vào anh. Cô vội gượng lại, nhéo hông anh thật mạnh:
- Giỡn vậy đó hả? Em không sợ đâu
- Thật không?
- Thật cái gì?
- Thật tình là không sợ chứ?
- Việc gì em phải sợ anh? đừng có hù!
- Xuống xe đi
- Chi vậy?
Luân Vũ nhắc lại:
- Xuống xe đi
Thục Hiền hoang mang bước xuống. Cô đến đứng vịn tay lái:
- Sao vậy? Xe hư hả?
- Không hư
- Vậy anh ngưng lại làm gì?
Luân Vũ lầm lì nhìn cô, vẻ mặt đầy đe dọa:
- Anh muốn hôn em
- Hả?
Thục Hiền hoảng hốt lùi lại. Cô nhìn quanh, nhưng chỉ thấy xa lộ vắng ngắt, tối thui. Cô quay nhìn Luân Vũ, anh tì nửa người trên aty lái, nhìn cô chằm chằm. Thục Hiền thật sự thấy sợ. Cô run giọng:
- Anh làm gì vậy?
- Không làm gì cả, chỉ muốn hôn em
Cô vội lùi ra xa:
- Nếu anh làm vậy, tôi sẽ la lên
Luân Vũ nhún vai:
- Em thấy đó. Ở đây không có ai cả
Cử chỉ ngang ngang của anh làm Thục Hiền sợ thót tim. Cô tuyệt vọng nhìn quanh, rồi bật khóc:
- Anh là dân gạt gẫm! Nếu biết anh đểu như vậy, lúc nãy tôi không dám đi với anh đâu
Luân Vũ nhìn cô một cách thú vị, rồi chợt cười lớn. Anh cười như khoái chí:
- Đùa một chút mà khóc thật sao? làm gì mà sợ run thế? Nhát như thỏ!
Thục Hiền ngước lên,ngơ ngác. Cô chưa hiểu anh cười cái gì, cô quẹt nước mắt nhìn anh. Luân Vũ cố nín cười:
- Thôi lên xe đi, đừng có khóc nữa
Thấy cô đứng yên, anh nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào mặt cô:
- Thấy em dạn dĩ nên anh chọc một chút thôi, ai ngờ nhát như thỏ đế. Nín đi nào, lên xe anh đưa về
Thục Hiền đã bắt đầu hiểu. Cô lập tức nín khóc, quắc mắt lên:
- Anh đùa kiểu khó ưa như vậy đó hả? Anh có biết tôi sợ thế nào không?Tôi chưa thấy ai đáng ghét như anh
- Vậy hả?
- Anh là đồ khó ưa
- Anh xin lỗi
- Tôi không thèm nghe xin lỗi.Tôi không thèm vể với anh đâu
- Nhưng bây giờ tối rồi.ở đây cũng không có xe. Em về bằng cách nào?
- Mặc tôi
Vừa nói,Thục Hiền vừa bỏ đi thật nhanh. Luân Vũ chạy chậm một bên theo cô:
- Cho anh xin lỗi, mai mốt anh không chọc em nữa
- Không cần, không bao giờ tôi thèm đi chơi với anh nữa đâu
- Anh biết, anh xin lỗi thật mà. Em lên xe đi
- Không
- Bắt anh chạy chậm vì thế này, chừng nào mới về nhà được đây?
- Kệ anh
- Giận dai quá vậy cô bé? Anh đã xin lỗi rồi
Thục Hiền không thèm trả lời, vẫn mím môi bỏ đi. Luân Vũ kiên nhẫn chạy chậm theo cô. Cuối cùng, hết chịu nổi, anh bắt đầu dọa:
- Đoạn đường này vắng người, nguy hiểm lắm đó Thục Hiền
- Mặc tôi
- Vậy anh về trước nhé?
Thục Hiền hơi hoảng, nhưng còn đang giận nên cô gạt phăng:
- Không ai cần anh. Anh về một mình đi
Luân Vũ lắc đầu chịu thua, rồi nói như dọa:
- Ở đây có băng cướp đó. Anh chỉ đòi hôn mà em còn sợ. Nếu lọt vào tay họ thì chuyện sẽ xảy ra với em? Ghê gớm gấp mấy lần đấy. Một mình anh không bảo vệ được em đâu
Câu nói thật có hiệu quả.Thục Hiền dừng phắt lại, leo nhanh lên xe:
- Làm ơn chạy nhanh đi
Luân Vũ cười tinh quái, rồi cho xe vọt tới. Suốt đoạn đường dài, cả hai vẫn im lặng. Một lát sau anh gợi chuyện:
- Lúc nãy tự em lên sân khấu, hay có ai nói khích vậy?
Không nghe trả lời, anh mỉm cười hỏi tiếp:
- Em có học trường nhạc không? Em hát khá lắm
- ...
- Còn giận hả?
- ...
- Mình mới gặp nhau có ba lần mà đã có chuyện giận hờn rồi. Vậy là sớm đó Thục Hiền.
Thấy Thục Hiền cứ một mực làm thinh, Luân Vũ nhún vai rồi cũng làm thinh.Anh chạy từ từ chứ không phóng ào ào như lúc nãy nữa. Khi đã trở vào thành phố, anh cố gắng gợi chuyện:
- Lần sau chúng ta có gặp nhau nữa không, Thục Hiền?
Không nghe trả lời, anh lắc đầu như thực sự chịu thua:
- Em ở chỗ nào?
Thục Hiền nói vắn tắt chỗ ở của mình, rồi tiếp tục im lặng. Cô vẫn còn đang tức Luân Vũ, bởi vì cô không làm gì được anh, mới quen nhau đã đùa kiểu đó. Con người anh ta có lúc nào nghiêm chỉnh được không?
Xe dừng trước ký túc xá, Thục Hiền nhảy phắt xuống, đi ào ào vào trong sân. Cô nghe tiếng chào của anh, nhưng vẫn không thèm quay lại, ngay cả cách tạm biệt tỉnh queo của anh cũng làm cô thấy ghét kinh khủng
Cô đi lên phòng. Nhỏ Lan Oanh vẫn chưa về, đúng là dân lắm chuyện gặp nhau có khác. Nếu có nó thì tối nay cô đã không bị Luân Vũ cho một trận khiếp vía. Tự nhiên cô nổi giận đùng đùng mà không biết giận ai, bạn bè gì mà ai cũng làm cô tức được cả. Biến hết đi!
Lát sau Lan Oanh về. Thục Hiền nổi trận lôi đình:
- Mi đi đâu vậy? Ta kiếm muốn chết mà mi vẫn biến mất tiêu. Ta kiếm tới nỗi chỉ chưa đào đất lên xem mi có chui ở dưới đó không? Mi có biết tại mi mà ta bị hù cho một trận thế nào không?
Lan Oanh gân cổ lên thanh minh:
- Chứ không phải ta kiếm mi muốn chết. Người ta về hết ta vẫn đứng chờ ở cổng, buồn ngủ muốn chết luôn. Còn mi thì nằm khểnh ở nhà
Thục Hiền hơi nguôi giận, nhưng vẫn làm thinh. Kể ra thì cô cũng vô lý, nhưng chỉ vô lý chút thôi. Vì nếu Lan Oanh không nhiều chuyện thì cô đâu đi chơi một mình với tên ca sĩ đáng ghét kia
Lan Oanh tò mò hỏi:
- Này, lúc nãy ai hù mi vậy?
Thục Hiền mát mẻ:
- Người trong mộng của mi hù chứ ai
Lan Oanh tròn mắt:
- Bộ mi gặp ảnh hả?
- Không những gặp mà còn đi chơi. Ban đầu định vào quán cà phê, nhưng sau đó hắn đổi ý ra xa lộ. Tao cũng khoái phóng xe,thế là đồng ý lập tức
- Rồi anh hù mi chuyện gì?
- Hắn...
Thục Hiền ngắc ngứ làm thinh. Cho rằng, cô cũng không dám kể cho Lan Oanh nghe, sợ bị chọc dai dẳng. Lan Oanh là vua chọc ghẹo mấy chuyện đó
Nhưng Lan Oanh không tha. Cô hỏi tới, giọng tò mò và háo hức:
- Hắn làm gì mi thế? Nói đi
Thục Hiền ngồi im. Cuối cùng cứ bị tra hỏi, cô bực quá, quát khẽ:
- Hắn đòi hôn ta. Đó, vừa lòng mi chưa?
- Trời đất!
Lan Oanh kêu lên một tiếng, rồi lăn đùng ra cười. Cô cười đến đỏ cả mặt:
- Úi giời ơi! Đã hôn rồi à? đã phải lòng nhau thật rồi à? ôi, thật là lâm li, lãng mạn! Yêu nhau chỉ sau hai lần gặp gỡ. Thơ mộng quá đỗi!
- Thơ mộng con khỉ! mi tưởng tượng chuyện gì vậy? Ta đã nói là hắn chỉ dọa chứ không làm thật. Hiểu chưa?
Lan Oanh cố tình đùa dai. Cô làm ra vẻ nghiêm trọng:
- Hiểu rồi, thì ra mi tức vì hắn chỉ dọa chứ không làm thật. Phải chi hắn hôn thật thì đâu có tức..hí...hí...
Thục Hiền mím môi, bóp mũi Lan Oanh thật mạnh chứ không nói. Đau quá, Lan Oanh cười không nổi nữa. Cô nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt vẫn tinh quái:
- Rồi mi phản ứng ra sao?
- Tao không thèm nói chuyện với hắn nữa
- Còn ảnh?
- Xin lỗi vài câu
- Cũng còn lịch sự đấy chứ
- Lịch sự con khỉ! Người gì khó ưa. Mới quen đã đùa giỡn rồi. Mẫu người như vậy không biết đàng hoàng là gì đâu
- Cũng không đến nỗi đâu. Nếu không đàng hoàng thì ảnh đâu có xin lỗi mi. Ông này tính tình kỳ quặc thật... Ta thích mấy người đặc biệt như vậy đó. Quen với họ mình không biết chán, vì cá tính của họ sẽ gây cho mình những bất ngờ
Thục Hiền nhìn vẻ mơ mộng của Lan Oanh. Cô hếch mũi trêu chọc:
- Được, chàng hào phóng mua hết một giỏ xà bông coi bộ mi để trái tim đi lung tung rồi đó. Làm ơn ngưng ngay ý nghĩ lãng mạn đó đi. Vướng vào mấy tay như vậy, khổ sở lắm
Lan Oanh cười tỉnh bơ:
- Là ta chỉ thích vậy thôi, chứ có mơ mộng hão đâu. Nhưng nếu là ta, mi có thích cử chỉ như vậy không?
- Cử chỉ gì?
Hỏi xong, Thục Hiền mới nhớ, cô im lặng ngẫm nghĩ. Lan Oanh thích hắn cũng đúng thôi. Tự nhiên có một tên con trai xa lạ hào phóng với mình, làm sao không thích cho được. Cô cũng đã thích hắn đấy chứ. Nếu hắn không đùa giỡn kiểu đó thì cô có ghét hắn không? Đồ nham nhở
Môt tuần sau thì cô quên hẳn Luân Vũ, hắn cũng không đến tìm, dù đã biết chỗ ở của cô. Lan Oanh bảo hắn thuộc loại con trai giao du rộng rãi, dĩ nhiên hắn sẽ có nhiều cô gái để quen biết, tán tỉnh. Thục Hiền chỉ là một trong vô số mối quan hệ lung tung của hắn. Cô cũng đồng ý với Lan Oanh, vì chỉ nhìn cách hắn cư xử cũng biết rồi.
Chiều nay, Thục Hiền đang nằm đọc sách thì Lan Oanh về đến. Cô buông giỏ xuống giường, mắt long lanh:
- Ê, Hiền lúc nãy ta gặp anh Vũ
- Vậy hả?
- Ảnh chở nhỏ nào đó đẹp dễ sợ, mặc đồ mốt lắm
Thục Hiền buông quyển sách xuống:
- Hắn như vậy thì quen với mấy nhỏ như vậy là phải rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên
- Thì ta nói vậy thôi. Khiếp! Chạy xe ngoài đường mà ôm eo tình tứ như ở chỗ không người. Bạo quá đi
Thục Hiền không nói gì, nhưng tự nhiên cô cũng thấy khó chịu. Một cái gì đó mơ hồ làm cô không vui. Cô cảm thấy Lan Oanh cũng vậy. Nhưng không thể nói ra được điều đó vì nó mơ hồ quá
Chuong 3:
Tin Thục Hiền bị gãy tay chỉ trong buổi sáng đã được loan báo rộng rãi trong lớp cô. Buổi chiều, bạn bè kéo vào bệnh viện lố nhố, đến mức không có chỗ ngồi. Thục Hiền ngồi tựa lưng vào thành giường, cánh tay bó bột treo trước ngực. Vẻ mặt ủ rũ của cô khác một trời một vực với bình thường, khiền ai cũng tức cười mà không dám cười lớn.
Không ai hỏi thăm tại sao cô ra nông nỗi như vậy, vì Lan Oanh đã tường thuật tỉ mỉ “tai nạn” đáng tội của Thục Hiền. Tối qua, cô leo lên giường trên của Xuân xem tờ báo và ngủ luôn trên đó. Báo hại Hòa Xuân phải chui xuống giường Lan Oanh ngủ. Lan Oanh biết Thục Hiền có tật ngủ hay lăn, nên đã gọi cô xuống. Nhưng cô lười lĩnh, không chịu nhúc nhích. Nửa đêm cả phòng phải nháo nhác cả lên vì cô bị té, khóc rền rĩ vang cả phòng.
Khi bạn bè về rồi, Lan Oanh còn ở lại. Cô nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Thục Hiền, cười cười:
- Còn đau không mi
- Còn
- Nằm xuống chút nghe?
- Thôi
- Tụi nó mang quà cho mi quá trời. Ăn gì không?
- Không!
- Có táo nè. Ta gọt cho mi ăn nghe?
- Thôi
Lan Oanh đứng dậy, bụm miệng để khỏi cười. vẻ ỉu xìu kiểu này không đúng là Thục Hiền chút nào quen nghe nhỏ nói chuyện huyên thuyên và hoạt động liên tục. Bây giờ Thục Hiền ngồi im một chỗ trông cũng thuỳ mị ra phết. Thậm chí một đống quà trước mặt,Thục Hiền cũng không muốn ăn. Đúng là chuyện cổ tích!
Thục Hiền chợt ngước lên. Thấy nụ cười Lan Oanh, cô nghiêm nghị ngồi yên. Không hiểu nhỏ cười chuyện gì đây? Trong khi cô thì khổ sở muốn chết được. viễn cảnh phả ngồi một chỗ làm cô bực muốn chết. Vậy mà Lan Oanh cứ nhìn cô rồi cười. Cười lãng nhách!
Lan Oanh đang lúi húi cất những thứ quà vào giỏ thì chị Thanh Thư tới, phía sau là anh Thái. Thoạt nhìn Thục Hiền, anh mỉm cười nửa đùa nửa thật:
- Lâu ghê không gặp nhìn Thục Hiền lạ quá. Trong thuỳ mị hẳn ra, nếu không có Lan Oanh đứng đây, chắc anh còn đi kiếm nữa
Lan Oanh thơ ngây hỏi:
- Sao vậy anh?
- Vì anh nhận không ra Thục Hiền chứ sao?
Lan Oanh phì cười, Thanh Thư đánh nhẹ vào tay Quốc Thái:
- Con nhỏ thế này mà còn chọc. Nó nhè bây giờ, bộ anh không biết tính tiểu thư nhà ta hả?
Mặc cho mọi người trêu chọc,Thục Hiền vẫn im lặng ngồi yên. Dáng điệu của cô rầu rầu như thế giới sắp tận thế đến nơi. Thanh Thư ngồi xuống trước mặt cô, nhăn mặt tội nghiệp:
- Em đau lắm hả?
Miệng Thục Hiền chợt méo xệch, nước mắt ứa ra từng giọt:
- Em khó chịu quá! Chị hỏi bác sĩ xem chừng nào em mới được về?
- Í! mới vô mà đòi về sao được. Ít nhất cũng phải ở một tuần chứ.
- Ở đây một tuần, chắc em chết mất
Lan Oanh xen vào:
- Ta chưa thấy ai bị gãy tay mà chết bao giờ. Đừng lo! Ở đây ngày nào cũng có bạn tới thăm mi không buồn đâu
Thục Hiền quẹt mắt:
- Mi thích sao mi không gãy tay đi, để bạn vô thăm cho vui?
- Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng ta ngủ không có lăn, nên té không được - Lan Oanh châm chọc
Thanh Thư vội can:
- Thôi, đừng có chọc nó nữa. Con nhỏ này, đã bệnh hoạn mà cũng còn hung hăng. Lần này em ra viện bắt buộc em về nhà, không cho đi lung tung nữa
- Đúng đó. Ở lung tung coi chừng gãy luôn tay bên kia
Quốc Thái nhìn Lan Oanh cười như cảnh giác. Quả thật, Thục Hiền bực tức lên, hung hăng định nói thì Thanh Thư đã vội can lại:
- Thôi thôi. Chị không hiểu tại sao hai đứa lại ở chung với nhau được. Suốt ngày cứ châm chọc nhau hoài, bộ không mệt hả? Lần này em nhất định phải về nhà. Ba sắp về rồi đó.
- Còn sáu tháng nữa ba mới về. Chị đừng dọa em.
- Nói vậy là em vẫn còn muốn lông bông, chưa chịu về hả?
Thục Hiền nhăn mặt:
- Nếu chị bảo được dì Phương đi chỗ khác thì em sẽ về
- Chị bảo em ở nhà chị, chứ có phải về nhà mình đâu
Lan Oanh nháy mắt với Thục Hiền, ra hiệu cho cô từ chối. Thục Hiền gật đầu, rồi nói một cách cương quyết:
- Thôi đi, nhà chị bạn bè tối ngày. Ồn ào quá, em không học được
Thanh Thư bực mình thật sự:
- Khi đã không muốn về là em viện một nghìn lẻ một lý do để từ chối. Chị không ép đâu nhưng mai mốt ba về, em có bị la thì đừng khóc đó.
Ngay cả uy tín của ba cũng không làm Thục Hiền sờn lòng nữa. Hơn hai tháng nay ở ký túc xá với Lan Oanh, cô vui vẻ và tự do quen rồi. Về nhà để bị kiểm soát cô chịu không nổi.
Mấy ngày sau, tay Thục Hiền đã bớt đau. Cô bắt đầu đi lung tung trong bệnh viện. Cô tò mò đi qua các phòng xem bệnh nhân hoặc đi lang thang xuống sân chơi. Đôi lúc bạn bè hoặc Thanh Thư đến là phải đi tìm cô mãi mới gặp
Chiều nay, Thục Hiền lại rời phòng đi ra ngoài. Cô ngồi một mình trên băng đá, vừa xem sách vừa nhấm nháp bánh ống. Cô không để ý đến một người vừa đi qua trước mặt mình còn ngoái lại nhìn rõ hơn. Sau đó, anh ta quay lại, đứng trước mặt cô:
- Thục Hiền phải không?
Thục Hiền ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là hắn, con người hào phóng đã có lần tán tỉnh làm cô một phen khiếp đảm. Dù đã lâu không gặp anh ta, nhưng vừa gặp lại cô lập tức nhớ ngay chuyện đó. Thấy cô cứ nhìn mình, Luân Vũ ngồi xuống cạnh cô:
- Quên anh rồi hả? Mau quên thế?
"Còn lâu mới quên, dù có mất trí nhớ đi nữa thì tôi cũng ráng nhớ cho được con người khó ưa của anh " Thục Hiền nghĩ thầm. Nhưng cô không nói với anh ta bằng những lời chanh chua như ý nghĩ mà chỉ nhướng mắt lên:
- Ban nhạc bốn phương nổi tiếng quá, ai mà quên được
Đến phiên Luân Vũ nhướng mắt nhìn cô, rồi bật cười:
- Cách nói chuyện này thì đúng là Thục Hiền rồi. Nhưng đó là câu nói khâm phục hay châm chọc vậy?
- Ai muốn nghĩ sao cũng được. Tuỳ, thích cái gì cứ nghĩ cái đó
Luân Vũ mỉm cười, ngồi im. Thục Hiền quay lại nhìn anh ta, không biết anh ta còn nhớ buổi tối ở xa lộ không? Đúng là trời xui đất khiến để cô gặp lại tên con trai chết tiệt này
Thấy cô nhìn, Luân Vũ cũng quay đầu lại:
- Trái đất tròn thật, không ngờ gặp lại em
- Tôi cũng đang nghĩ vậy. Không ngờ gặp lại anh
Luân Vũ quan sát cô hồi lâu, rồi lên tiếng:
- Tay em làm sao vậy?
- Bị té
- Do chạy nhảy nghịch phá hay là tai nạn?
- Anh nói gì?
Thục Hiền tròn mắt ngó Luân Vũ, rồi nói tiếp với vẻ mếch lòng:
- Đừng có hỏi kiểu đó! Tôi không phải là đứa bé. Anh moi đâu ra cách hỏi làm người ta tự ái vậy? Chết tiệt cách hỏi của anh đi
Vẻ phật lòng của cô làm Luân Vũ có vẻ thích thú, anh cười lớn:
- Nói như vậy là không phải em té vì leo trèo. Xin lỗi em nghe
Và anh ta lại tiếp tục giọng cười của mình. Thục Hiề ngồi im, chờ cho anh ta ngưng cười. Cô hỏi tò mò, nửa châm chọc ác ý:
- Anh đi đâu vậy?Thăm người quen hay là vào tái khám sau một đợt gãy chân?
- Anh đi thăm một người bạn. Một người đáng yêu như anh, thượng đế đâu có phạt bao giờ. Cảm ơn lời hỏi thăm của em nghe
"Con trai gì mà mệng lưỡi dẻo hơn cả con gái". Thục Hiền háy anh ta một cái, rồi làm thinh. Vờ làm như không biết cách nói kháy của anh, cô hỏi với vẻ quan tâm:
- Bạn anh làm sao vậy?
- Bị té xe
- Chắc đua xe với anh nên bị té chứ gì?
- Không phải, bị tai nạn thật mà
Thục Hiền rất muốn hỏi đó là con trai hay con gái, nhưng không dám. Cô mà hỏi anh ta lại bảo là ghen nữa không chừng. Tự nhiên cô nhớ lại buổi tối ở xa lộ, khi cô hỏi cô là người thứ mấy trăm, anh ta đã thản nhiên bảo: "Nói nghe giống ghen quá". Chọc vào con người miệng lưỡi này chỉ tổ bị thiệt thân mà thôi. Người gì đâu mà khó ưa không thể tưởng
Luân Vũ chợt lên tiếng:
- Em vào đây bao lâu rồi?
- Khoảng ba ngày
- Chắc khó chịu lắm nhỉ?
- Sao anh biết?
- Anh đoán vậy. Một cô gái như em mà bị ngồi một chỗ là điều không dễ chịu tí nào
- Anh có vẻ rành tâm lý quá há
- Sơ sơ
“Không phải sơ sơ, mà là quá rành thì đúng hơn. Mấy người như vậy thật là nguy hiểm. giỏi tâm lý vậy mà đi tán tỉnh thỉ đố con gái nào không bị ngã” - ờ… dĩ nhiên là trừ cô, thì cô cũng phải đề phòng chứ
Nhưng dù đề phòng, cô cũng phải công nhận có lúc anh ta rất dễ thương. Nhất là bây giờ, anh ta có vẻ nghiêm chỉnh và quan tâm thật tình. Tóm lại, có lúc anh ta tỏ ra đàng hoàng không kém phong cách con nhà có giáo dục, mặc dù có những lúc như vậy thật là hiếm hoi.
Thục Hiền còn đang nghĩ lan man thì Luân Vũ chợt đứng dậy:
- Tạm biệt em nghe. Chúc một buổi chiều vui vẻ
- Cảm ơn anh và ngược lại
- Cảm ơn
Luân Vũ lững thững đi ra cỗng. Thục Hiền cũng đứng dậy trở vào phòng. Sự gặp lại bất ngờ với hắn làm cô thấy vui vui. Nói chuyện với hắn cũng thú vị không kém những lần gặp trước. Vậy mà cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ còn gặp hắn nữa
Thật bất ngờ cho cô khi chiều hôm sau Luân Vũ lại vào thăm, trên tay một bó hoa. Và không phải chỉ một lần vào thăm, mà cả mấy buổi chiều sau cũng vậy. Lần nào anh ta củng đến với mọt bó hoa trên tay. Đúng là phong cách ga lăng, lịch sự. Anh ta làm Thục Hiền cảm động đến quên bẵng có lúc cô rất giận anh. Vả chăng, bây giờ cô có nhớ thì cũng không thể nào ghét nổi nữa.
Chiều nay, cô đang đứng bên lan can thì Luân Vũ đi đến. Anh chìa bó hoa về phía cô:
- Chúc mau lành bệnh
- Cám ơn
Cả hai đi ra sân, ngồi xuống chiếc băng đá hôm nọ. Thục Hiền ngắm nghía mấy cánh hoa thật lâu rồi chợt ngước lên:
- Anh Vũ này, anh nghĩ gỉ khi tặng hoa cho tôi vây?Hỏi nghiêm chỉnh đấy
Luân Vủ mỉm cười:
- Vì đó là cách thể hiện tình cảm và nó làm vui lòng mọi người
- Cho tất cả những ai là bạn của anh chứ?
- Cho tất cả
Tự nhiên Thục Hiền thấy chán hết sức. Cô muốn ngắt cả hoa lẫn lá vứt đi cho rồi. Vậy là anh ta ga lăng với mọi người, chứ đâu phải riêng cô. Cô thấy tức tức mà không biết nói thế nào. Sao anh ta không biềt nói dối cho bó hoa có giá trị một chút?Đồ ngốc!
Nhưng dù sao anh at cũng thật tình đấy chứ. Như vậy để cô đừng ảo tưởng, vậy mà nhận được hoa thì cô lại tưởng cho lắm vào. Không lẽ bây giờ nhét bó hoa vào tay anh ta và bảo đi tặng cô gái khác? Chứ cô thấy chán dễ sợ
Thấy Thục Hiền xụ mặt như đứa bé, Luân Vũ ngạc nhiên, nhướng mắt:
- Có chuyện gì vậy cô bé? Sao tự nhiên buồn vậy?
- Không có gì hết
Con gái khó hiểu thật. Vui buồn còn nhanh hơn cả mưa nắng. Anh cũng không biết mình có lỗi gì nữa
Biết mình vô lý, nhưng tức quá nên Thục Hiền cười không nổi. Cô lầm lì ngồi yên. Luân Vũ nhìn cô với anh mắt tò mò, vẻ mặt vô tội nhất trên đời:
- Nếu em giận bạn bè thì anh không hỏi để làm gì. Nhưng nếu anh có làm gì khiến em phật ý thì em phải nói ra anh mới hiểu
- Đã nói là không có gì mà. Tôi bất thường như vậy đó, không thích thì đừng có chơi với tôi
Luân Vũ cười như thông cảm:
- Ngược lại, anh rất thích những cử chỉ của em. Nói chuyện với em, anh thấy thoải mái lắm. Dĩ nhiên là trừ những lúc em nổi cáu.
- Tôi đã nói là tôi khó ưa lắm mà. Ai bảo anh tặng hoa cho tôi? Trả anh nè
Cô dúi bó hoa vào tay Luân Vũ. Anh ngơ ngác nhìn xuống tay mình nhưng không cầm. Không biết nghĩ thế nào đó, Thục Hiền chợt giật phắt bó hoa lại, đừng lên, ngoe nguẩy bỏ đi:
- Anh là một tên ngốc
Luân Vũ vẫn ngồi yên, nhíu mày không hiểu. Anh nhìn theo Thục Hiền cho đến khi cô đi khuất góc tường. Tự nhiên anh mỉm cười một mình với ý nghĩ mình quen với một cô gái khác người. Một cô gái vừa chịu chơi, vừa khó tính. Cô dạn dĩ hoạt bát, nhưng có lúc nhút nhát đến không ngờ. Một cô nàng vừa tiểu thư đỏng đảnh, vừa chật vật với cuộc sống. Cô không giống ai trong số các cô gái anhh quen biết. Vậy cô là người như thế nào?
Luân Vũ đứng lên, định vào phòng tìm cô. Nhưng nhớ ra Thục Hền đang bực mình, anh lửng thững ra về không thấy ánh mắt giận hờn của Thục Hiền nhìn theo.
Cô mím môi, ngắt kỳ hết mấy cánh hoa quăng xuống đất, như trút tất cả cơn tức vào những cánh hoa tội nghiệp. Bởi vì chủ của chúng là tên con trai đáng ghét!
Cô đi về phòng thì gặp dì Phương, bên cạnh là Phương Ngân. Bà ngồi yên nhìn cô:
- Sao con không nằm nghỉ mà đi lung tung vậy?
- Con muốn đi dạo một chút
- Ở đây là bệnh viện chứ đâu phải công viên. Bệnh thì cho ra bệnh, mạnh cho ra mạnh. Con tính làm khác mấy bệnh nhân trong đây để được chú ý phải không?
"Luôn luôn là nói chuyện như xóc vào đầu người ta" Thục Hiền nghĩ thầm. Cô nhìn bà mẹ kế một cách bất mãn. Bà ta chuyên môn nói những câu vô duyên, không hiểu ba thương bà ta ở điểm nào?
Bà muốn cô suốt ngày phải nắm dấm dúi trong giường, nhăn nhăn nhó nhó cho ra dáng người bệnh chắc? Có cần phải làm màu như vậy không?
Như không để ý vẻ mặt cáu kỉnh của Thục Hiền, bà Phương nói tiếp:
- Lúc nãy dì thấy con với bạn con ở dưới sân. Dì không tưởng tượng nổi bạn bè con là vậy đó,Thục Hiền
- Ý dì muốn nói gì?
Bà Phương trề môi như khinh miệt:
- Thanh niên gì mà tóc dài thậm thượt, ăn mặc kỳ cục không giống ai, giống như dân công tử đàn đúm ngoài đường phố hơn là người đàng hoàng. Chậc, hết biết!
Thục Hiền nguẩy đầu chỗ khác, như không muốn nghe.
Bà vẫn tiếp tục chê bai:
- Con là con nhà gia giáo, lại có học,sao lại kết bạn với hạng người như vậy? Dì thấy mà xấu hổ lây cho con
Thật là hết nhịn nổi, Thục Hiền quay lại trả đũa:
- Con thế nào thì kết bạn với tính cách thế ấy. Cái áo không làm nên thầy tu. Con chỉ nói vậy, còn dì tự hiểu
- Hỗn hào!
- Nhưng không giả dối - Thục Hiền lập tức trả lời
- Tôi vô thăm cô mà cô ăn nói vậy đó hả? Nếu không phải ba cô nhờ tôi giáo dục cô, thì tôi không rảnh mà dạy cho cô biết đều hay lẽ phải đâu
- Cám ơn lòng tốt của dì, nhưng có phải thật sự là vậy không? Con không giống chị Thư đâu, chị ấy biết nhịn nhục để cho dì áp đặt. Còn con không chịu nổi sự lập lờ của dì. Con đã nói rất nhiểu lần rồi. Sao dì cứ bám theo quan tâm tới con vậy?
- Chỉ vì ba cô thôi. Bộ cô tưởng tôi thích một đứa con gái ngổ ngáo như cô lắm sao? Chị cô đâu có quá quắt như cô vậy. Trong nhà chỉ có mình cô là bất trị. Sao cô không giống ai hết vậy?
- Con là con, dù tệ hay khó chịu đi nữa thì con vẫn cứ để nguyên như vậy, chứ con không muốn bắt chước ai cả
- Hừ! Lắm lời! Nhưng thôi, tôi không muốn tranh luận với cô. Ba cô sắp về rồi, cô về nhà đi, đừng để tôi mang tiếng cư xử hà khắc với con chồng
Thục Hiền ngồi im một lát. Cô biết ba cô sẽ nổi giận nếu ông biết mấy ngày qua cô sống thoải mái bên ngoài. Cô hơi lo nhưng cố chống chế:
- Khi nào ba con về, con sẽ về. Dì khỏi lo, con không làm phiền dì đâu
- Thật là bướng bỉnh quá lắm
Nói rồi bà Phương quay qua Phương Ngân:
- Về con
Phương Ngân đứng dậy, nói nhỏ đến mức không nghe được:
- Em về nha chị Hiền
Thục Hiền hơi cười với cô và gật đầu. Nãy giờ cô quên bẵng có Phương Ngân ở đó. Cô nàng lúc nào cũng là chiếc bóng mờ nhạt của mẹ, không một cá tính gì rõ nét. Thục Hiền nhớ là chưa bao giờ cô với Phương Ngân nói chuyện với nhau quá mười câu. Cô nhỏ hiền đến mức ngu ngơ như đứa trẻ, lớn đến vậy mà không có bạn bè gì ngoài việc ở nhà với mẹ. Bộ nhỏ không thấy chán sao nhỉ? Thời đại này mà còn một cô thục nữ như vậy thật là hiếm hoi
Ý nghĩ của cô quay về dì Phương rồi Luân Vũ. Toàn là những chuyện bực mình muốn chết được. Đã vậy còn bị nhốt trong bệnh viện như con cóc bị nhốt trong hộp, có nhảy nhót loi choi cũng chỉ quanh quẩn trong khung. Chán ơi là chán!
Hôm sau Thục Hiền trốn viện ra ngoài chơi. Cách tay cô chưa lành hẳn nhưng cũng không đến nỗi làm cô vướng víu lắm. Cô xếp lại giường cho ngay ngắn, rồi lững thững đi ra sân. Nhưng lúc đi ngang qua dãy phòng của khoa nội, cô chợt nghe tiếng gọi vui vẻ:
- Thục Hiền
Khỏi nhìn, cô cũng biết là Luân Vũ. Cô đứng im phân vân, nửa muốn rủ anh ta đi chơi, nửa muốn tránh xa tên con trai hào phóng tình cảm này. Cô còn đang lừng khừng thì Luân Vũ đã đi về phía cô:
- Em định đi đâu vậy? Ra sân chơi hả?
- Ừ. . . ờ. . . chưa biết
- Đi mà không biết mình đi đâu hả? Cho anh đi với
- Không từ chối
Nói xong, Thục Hiền lại thấy bực mình. Đáng lẽ cô phải từ chối thẳng thừng mới phải. Rõ ràng là cô muốn đi chơi với hắn rồi. Sao cô dễ yếu lòng vậy không biết nữa? Cô thở hắt ra một hơi, rồi đi băng băng trên hành lang
Luân Vũ đi nhanh theo:
- Hình như hôm nay em khoẻ rồi nên đi như bay thế kia
Thục Hiền quay lại:
- Tôi có bệnh hồi nào đâu mà khoẻ, tôi ghét yếu đuối lắm
Chợt nhớ cách nói xóc của dì Phương, cô chanh chua:
- Dĩ nhiên mạnh phải ra mạnh, yếu cho ra yếu. Tôi không thích làm bộ
Luân Vũ không hiểu cô muốn nói gì, nhưng cũng gật đầu:
- Đúng, không nên làm bộ, như vậy giống đóng kịch lắm
Thục Hiền tươi ngay nét mặt:
- Anh cũng thấy vậy hả?Vậy anh có ghét mấy người giả dối không?
- Dĩ nhiên
- Thật là tri kỷ gặp nhau. Hôm nay anh thật dễ thương
Luân Vũ nhìn vào mặt Thục Hiền. Hình như cô nàng đang nghĩ cái gì đó. Không biết trong cái đầu rắc rối kia còn có ý nghĩ nhiêu khê nào nữa? Cô bé cư xử thất thường, lúc nóng lúc lạnh, làm anh không biết đâu mà đoán trước được. Hôm qua tự nhiên cô cáu kỉnh với anh một cách vô lý, bay giờ lại vui vẻ nhận là tri kỷ. Anh còn biết nói gì hơn ngoài nhận xét là cô khác người?!
Đi đến cuối hành lang, Thục Hiền chợt đứng lại:
- Anh có muốn đi chơi không?
Luân Vũ nhìn cô như quan sát:
- Đi đâu?
- Thì ra ngoài chơi, hay đi uống cà phê gì đó. Ngoài đường mấy hôm nay chắc vui lắm nhỉ?
Luân Vũ lắc đầu:
- Cũng bình thường như mọi ngày, không có gì mới cả
- Không, em nghĩ là nó vui hơn, khác hơn. Anh có muốn đi với em không?
- Em đang nằm viện mà, đi chơi như vậy đâu có được
Thục Hiền bướng bỉnh:
- Nhưng em đi đứng bình thường, chứ có phải yếu đuối gì đâu. Lẽ ra em có thể về nhà nhưng không hiểu tại sao người ta không cho về
Cô nói như rên rỉ:
- Suốt ngày không được đi đâu xa, em chán ghê lắm. Anh không hiểu được đâu
Luân Vũ thọc tay vô túi quần gật gù:
- Anh có thể hình dung mức độ chán của em. Nếu vậy thì em vượt rào một lần xem sao. Em có thích phóng xe ra xa lộ không?
- Như lần trước đó hả?
- Tất nhiên
Thấy Thục Hiền ngần ngừ, anh cười lớn:
- Anh sẽ không hù em như lần trước nữa đâu. Hứa danh dự
Thục Hiền thấy yên tâm ngay. Cô chìa ngón tay ra:
- Chắc nhé?
- Bảo đảm
Luân Vũ ngoéo tay với cô, nheo mắt:
- Đi đến tối, hù cho mọi người hết hồn chơi. Thích chứ?
Thục Hiền cười hớn hở:
- Em thích như vậy đó. Anh tri kỉ dễ sợ
Cả hai vui vẻ lấy xe. Mặc dù bị thương một tay nhưng Thục Hiền không tỏ ra sợ tí nào. Cô vịn một tay lên hông Luân Vũ nói một cách náo nức:
- Anh cứ chạy nhanh đi, em không sao đâu
- Ngồi cho vững nghe
- Dạ
Chiếc xe lao nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc đã bon bon trên xa lộ. Gió thổi làm tóc Thục Hiền bay loạn xạ. Cô cười vui thích:
- Đi thế này thích dễ sợ
- Chạy thế này thấy nhanh lắm không?
- Không có đâu. Anh chạy nhanh nữa đi
- Không sợ chứ?
- Không sợ tí nào. Em có cảm tưởng như mình đang bay ấy, em thích bay lắm. Lúc đó tay chân tha hồ vung ra
- Em chịu chơi lắm đó,Thục Hiền
- Vậy hả?
Cả hai không nói gì nữa. Thục Hiền hơi nheo mắt nhìn ra bên đường. Cây cối vùn vụt chạy qua, gió thổi đến mức tưởng mình sắp bay vèo như chiếc lá. Thật tự do như cánh chim
Cô chợt nghiêng người tới trước, nói lớn vào tai Luân Vũ:
- Anh biết không, ban nhạc của anh có phong cách giống nhóm 3T lắm
Luân Vũ hơi ngoái lại:
- Em nhận xét vậy à?
Thục Hiền gật đầu:
- Chứ gì nữa. Em thấy bạn anh cũng vậy, mấy anh ăn mặc không giống ai cả. Có vẻ bụi đời lang thang thế nào ấy. Em không hiểu mấy anh tìm đâu ra đ