- Không đâu, cứ để con bé gọi thế,... bố có chuyện này muốn nói... chúng ta rangoài một lát.
- Thôi ạ, có chuyện gì nói trong nhà cũng được, để Khả Vy ở nhà một mình conkhông yên tâm.
*
Khả Vy nhấc máy lên nghe, vì là điện thoại của Cao phu nhân nên cô giấu anh.
- Dạ.. !?
- Cô hãy giữ khoảng cách với Lạc Thiên !
- ... Vâng,... anh ấy vẫn luôn... cháu cũng không mấy ở gần...
- Bố của Lạc Thiên có ở đây không?
- Dạ, có. Bác ấy vừa đến, bác và anh Thiên đang nói chuyện ạ !
Khả Vy dự tính cuộc nói chuyện điện thoại còn dài nhưng Cao phu nhân đã cúpmáy. Giọng bà đầy nghi vấn và mang tính kiểm tra, lẽ nào lại không tin tưởngông.
Cô đặt điện thoại xuống, nâng niu con búp bê lên, cô quên đi định nghĩa của từkhoảng cách mất rồi... Khả Vy nghĩ tới hai người dưới nhà, mình thật thất lễ,nghĩ vậy cô xuống bếp mang thêm nước hoa quả mời. Họ không còn ở phòng khách,họ ra ngoài vườn.
- Nhược Lam và con vẫn thường xuyên liên lạc chứ ?
- Vâng !
- LạcThiên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đang hướng về phía mình, dường như nãy giờông Trương nói về Nhược Lam là có mục đích.
- Cóchuyện gì... bố cứ nói !
- Hai bên gia đình chúng ta đều ưng thuận, mong muốn tác hợp cho cả hai.
Lạc Thiên đang nghĩ đến hai chữ “hoang đường”. Hình dung về Nhược Lam trong anhlúc này còn lại những niềm vui bất tận, xóa nhòa cái đau khổ của ngày sự thậtphơi bày, nên lúc này anh để ông nói tiếp mà không nói gì thêm.
- Mẹ con cũng rất thích Nhược Lam, và ông Trịnh cũng ưng con lắm. Công tygia đình bên ấy lại đang cần người điều hành, họ chỉ có con một, sang năm tớicả hai đều hai lăm... cũng vừa kết thúc cuộc hôn nhân với Khả Vy...
Khả Vy nghe thấy tên mình, loáng thoáng vài lời nhận xét về Nhược Lam, cô dừnglại đôi chút theo bản năng.
- Vậy bố nghĩ Nhược Lam thế nào ?
- LạcThiên có cách hỏi của riêng anh.
- À, bố rất thích con bé, bố coi nó như con cái trong nhà mà.
Anh thực sự muốn gạt tôi ra ư, tại sao lại... Khả Vy thắt tim, anh đã nói nhữnggì lúc sáng và những gì lúc này. Chúng đối lập tàn nhẫn khiến tôi không thểphân biệt được anh là ai ? Anh là của Nhược Lam hay thuộc về gia đình cótôi...?
- Nhưng làm sao bố biết Trịnh phu nhân quý con, con có nhiều khuyết điểm...
- LạcThiên đi từ sơ hở trong câu nói của ông Trương. Cả anh và ông đều không nghĩ cókẻ thứ ba nghe được đoạn đối thoại.
- À thì, con trai của bố, con luôn tự tin về bản lĩnh của mình mà !
- Thế còn Khả Vy, cô ta sẽ được hưởng những quyền lợi gì ?
Khả Vy đặt khay nước xuống, tìm một chỗ nghe thích hợp rõ hơn, giọng lưỡi củaLạc Thiên sao mà toan tính và phân bua. Cô tự dựng lên khuôn mặt của anh lúcnày. Vô tình và phủi nhận sự hiện diện của cô, hoán đổi chúng thành những tậptiền có giá trị sử dụng.
- Bất cứ thứ gì nó muốn trong phạm vi nhà chúng ta đáp ứng được.
- Vậy còn con của con và cô ấy ?
- LạcThiên không cố gắng nói là cô ta nữa, bởi từ cô ta xa lạ và không liên quan đếnanh.
- Conkhông chấp nhận việc hủy hoại tài sản của mình !
- anhkhẳng khái quyết định.
- Con hiểu sai ý ta rồi, đương nhiên gia đình chúng ta sẽ giữ lấy đứa trẻ,con lập gia đình với Nhược Lam, con bé rất tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận. Hơnnữa, trẻ con còn bé, bảo mẹ nó là ai thì chắc nó sẽ tin tưởng mãi.
- Cũngthật đúng như người nào nhận làm bố thì nó sẽ theo và gọi papa suốt đời.
- Hóa ra ý bố là thế !
- LạcThiên đã nắm được nội dung, anh vờ tỏ ra không hiểu trước đó. -
Bố... !Con...
- Và nhưtrút nỗi lòng, anh cứ tưởng cha mình vì muốn tranh tài sản nến mới “gài condâu” vào, thì ra ông đang nghĩ về tưong lai của anh và Nhược Lam. Anh và côkhông đi được đến điểm cuối cùng của tình yêu vì ông, nên ông tìm kiếm điểm đếnđó thay hai người. Anh chợt nắm lấy tay ông mà cười, ông vẫn vĩ đại như anhtừng nghĩ, chỉ có điều Lạc Thiên bây giờ còn thấu đến sự hi sinh của người kháchơn cái lợi của bản thân rồi.
- Nếu con muốn bố sẽ thúc đẩy nhanh hơn, con bé Khả Vy hiền lành và ngốcnghếch, hẳn rất đơn giản. Hay quá, thế là Nhược Lam sẽ trở thành con dâu củanhà ta ! Rồi nó cũng sẽ được ăn cơm cùng bàn với Lạc Trung, Lạc Nhã,... con sẽvề nhà nhé ! Bố muốn nhìn thấy các con nhiều hơn...
Lạc Thiên nuốt tới cạn khô khoang miệng, anh cũng muốn cho người đàn ông nàyđược như ý, nếu là trước đây, nếu không có đám cưới này. Anh để ông tận hưởngảo mộng và không nỡ đánh đổi nó, nhưng thế là quá nhẫn tâm với một người...
- Vậy nếu giả dụ như... hai bác Trịnh muốn có cháu bế thì sao ? Hai báckhông thích con của Khả Vy...
- LạcThiên vẫn nhớ như in những gì Nhược Lam nói với mình. Nếu trên đời không có quyluật dị hóa đồng hóa quái quỷ thì lúc ấy anh tin đã biến Nhược Lam thành cô dâuduy nhất của đời mình.
Khả Vy mày là một quân cờ ư ? Tôi có thể hỏi về công dụng của mình đối với cácngười không ? Nghe đến đây cô tự tìm được giá trị, tức là Lạc Thiên ơi, nếu tôikhông có trẻ con, thì anh sẵn sàng đánh rơi và tìm về cô gái yêu thương củaanh. Anh chỉ cần tôi như một người mang giọt máu của mình và quý cô Nhược Lam,xong rồi tôi bị bỏ... Cả đời tôi đã từng bị vất lại một lần rồi, sao ông trờiđộc ác cho thêm một lần nữa... À ha, giờ thì tôi biết, công việc của mình chínhlà “đẻ mướn”. Có gì đau lòng hơn, nghiệt ngã hơn, mướn gì họ không mướn, sứclao động, thời gian, và cả tâm hồn...
Thật may, tôi không có con dê non của anh, tôi chẳng có ơn huệ, tôi không dínhdáng đến Cao Lạc Thiên... nhưng, tôi sợ lắm, tôi sợ vì không có nên anh sẽ đuổiKhả Vy cút...
Họ thật quá đáng, Lạc Thiên, anh lạnh lắm, cũng đáng hận vô cùng. Anh ghét tôinhư thế sao, tôi không có chỗ đứng nào ư... Tôi là người vô hình trong cuộc đờianh... ? Cô lấy tay ôm miệng ngăn tiếng khóc rồi lui thủi leo lên phòng. Bướcchân lạc lõng ở chân trời...
- Ờ thì... con của Khả Vy chắc đáng yêu lắm, họ không từ chối được sự đángyêu của bé đâu ! Con trai của con mà!
Vẫn là bế tắc thôi, Lạc Thiên nhạt dần khóe môi, anh tu nguyên chai bia. Mọithứ nên dừng lại tại đây, anh hiểu được tấm lòng của người cha này là đủ, anhthật sự không trách ông.
- Con và Nhược Lam không như mọi người nghĩ đâu. Cả hai đều có một khoảngthời gian dài dài sống bên nhau, tưởng rằng đã yêu nhau nhưng...
- LạcThiên nói dối để đi tới một sự thật mà anh mong muốn -
... chúngcon đi tới điểm dừng vĩnh viễn rồi. Con chỉ coi cô ấy như em gái, và cô ấy cũngkhông thể coi con hơn người anh trai... chúng con đã nhiều lần cố gắng tiếntriển, lại không thể hơn. Vậy nên bố đừng suy nghĩ nhiều về việc con kết hônvới Khả Vy. Con... không hối hận... đến bây giờ không hề hối hận. Nhược Lamcũng tìm được cho mình một người thích hợp rồi. Con vẫn thương cô ấy, và cô ấymãi là em gái của con... ! Con cũng sẽ để con mình gọi cô ấy như Lạc Nhã, bấtkể là gì con vẫn luôn gìn giữ tình cảm của cả hai, con sẽ cùng anh Trung bảo vệcô ấy... Hơn nữa, kể cả con của chúng con, của Khả Vy và con, có là một tiểucông chúa thì con vẫn viên mãn!
- Lạc Thiên... !
- ÔngTrương bất giác cho rằng có khi nào bọn trẻ biết được quan hệ ruột thịt củamình. Khẽ khàng và tế nhị.
- Bố yên tâm đi, con không nhẫn nhịn ai bao giờ, nếu con không hạnh phúcnhất định con sẽ đổi mới môi trường sống. Bố đừng nghĩ Khả Vy là người nhàmchán, cô ấy cũng... hay lắm. Hơn nữa gia đình lại sắp có thêm thành viên,haha,...
- LạcThiên đã nhắc tới Nhược Lam quá nhiều lần, anh muốn giải thích cặn kẽ cho mọingười để họ đừng nhắc tới quá khứ trước mặt Khả Vy nữa, vì có hay không tìnhyêu giữa cả hai, việc gợi về mối tình đầu luôn gây bức bối cho nửa còn lại. Từgiờ anh đâu còn nhìn cùng một hướng với Nhược Lam, từ giờ anh đã có lối điriêng.
- Ta...
- Con dự định sẽ viết giấy đăng kí kết hôn với cô ấy...
Ông Trương đã đạt được mục đích, một khi có giấy kết hôn, đứa trẻ có giấy chứngsinh và một vị trí không nhỏ trong gia phả. Mọi chuyện thật dễ dàng theo kếhoạch của ông. Điều băn khoăn giờ đã được tháo gỡ. Nếu Nhược Lam và Lạc Thiênkì thực thuộc về hai thái cực thì ông đã thoái được một cục đá trong rất nhiềutảng đá phải gánh, lại càng không phải xót xa khi đem cả cả ba đứa con mìnhchắp vá thành gia đình. Ông ngồi dậy và ôm lấy con trai.
Lạc Thiên tiễn ông về, nhìn theo bóng chiếc xe khuất rồi bao quát về ngôi nhàcủa mình, anh cảm thấy ấm áp lạ kì.
- Cộc cộc cộc !
- ...
- Muốn vào thăm dê con ! - Lạc Thiên thăm dò qua khe cửa nhưng kín quá, anhkhông biết được Khả Vy đang làm gì trong đấy.
Lạc Thiên thử vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa trong. Nhớ đã từng có lần mìnhphòng vệ bằng cách này mà ngắc ngoải, trách mình bày đặt. Đứng trực bên ngoài,anh đi lên đi xuống, lòng và lòng vòng chờ đợi, mới nửa tiếng không gặp đã thấynhớ nhung, dẫu vẫn dặn lòng lảng tránh hình bóng cô.
- Ngủ rồi à ? Hay bị mệt ? Có cần... à, hạn chế uống thuốc, này, có muốn xoabóp thái dương không ? - Lạc Thiên vẫn cố nói vọng vào, chẳng biết trong đấy cónghe thấy không nhưng anh muốn làm tất cả để san sẻ cùng. Việc mang thai đâu cónghĩa là riêng người mẹ mang nặng đẻ đau, bên cạnh đó vai trò của người chacũng rất quan trọng, là người ôm giữ, vỗ về hai mẹ con.
...
Chờ đợi nằm ngoài mức tưởng tượng. Nếu bắt anh đợi một chiếc xe taxi, chờ thanhtoán hàng hóa hay một hợp đồng kí kết làm ăn,... anh sẵn sàng, vì đó là luậtlệ, nhưng cũng có ngoại lệ với một ai đó, rằng phủ nhận những tíc tắc thời giantrôi vô vị.
Khả Vy trong cơn uất ức hai khóe mắt đỏ ngàu, cô muốn ngủ đi nhưng không tàinào. Đặt mình xuống giường, cô đấm thụm vào con búp bê. Thứ đồ chơi vô tri nàychí ít còn giúp cô giải tỏa nỗi lòng, nó vẫn cười dù bị người ta chà đạp. Phútchốc cô chỉ muốn lao ra và hét to rằng mối ràng buộc giữa mình với Lạc Thiên làhư cấu. Cô sẽ dập tắt mọi hy vọng trong lòng anh ta, phá tan ảo tưởng về mộtgia đình mà mình có vai trò không hề nhỏ.
Khả Vy lau hàng mi đẫm lệ, cô tĩnh lặng một hồi lâu. Thử hình dung khi đem sosánh giữa mình và Nhược Lam. Đương nhiên cô ấy thắng, về mọi mặt, ngay cả làmchiếc bóng núp sau một tiểu thư cao quý chưa chắc Khả Vy đã vươn tới. Hay nóicách khác, từ « hàng giả » xứng đáng với cô hơn bất kì từ ngữ nào khác. Từ tênhọ, cung cách ứng xử, giá trị vật chất đến góc tâm hồn của cô đều lọt thỏm giữanhững con người cao sang quyền quý này mà nếu không gặp Lạc Thiên, cô nào biếttới.
Người ta vẫn nói, mỗi khi con gái buồn, họ thích ăn và Khả Vy là tín đồ ẩmthực. Từ giờ cô quyết định sẽ làm những điều mình thích, không phải gò bó vìbất cứ điều gì nữa, để đến lúc khép bức màn lại, chẳng còn tiếc nuối cho bảnthân.
- … Dê… dê… con nhớ… bố… papa à ?
Cô vừa mở cửa đã bắt gặp Lạc Thiên đứng chầu chực. Hành vi của anh ta thật đángngờ, chẳng khác một kẻ vô công rồi nghề xỉa xói chuyện đời tư người khác. Nhấtlà khi cô quắc mắt nhìn, anh giả vờ lượn ra xa vươn vai, vặn khớp, nói lắp bắp.Ngoài từ “con” ra anh ta không thể nói về cô được à, và đôi mắt làm ơn nhìn lênkhuôn mặt này được không.
- Ơ, đi đâu đấy ? - Lạc Thiên thốt lên nhằm dò hỏi, có phần ái ngại khi nhận ramình dường như đang quản thúc cô.
- Đi nạp năng lượng! - Khả Vy đáp gọn, cô giậm chân khoan thai như thể vốn dĩmình là người nhàn nhã, vô lo.
- Mắt lại làm sao thế kia ? Sao cứ khóc hoài thế ? Có chuyện gì… thì nói rađi... ? - Lạc Thiên nói giọng tội nghiệp bám theo, anh thắc mắc mọi thứ thuộcvề cô. Ai ?, Cái gì ? đã chọc giận mẹ dê con của anh chứ ?
- Vậy anh nghĩ tôi làm sao ? - Khả Vy mở to mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồiđi xuống. Quả thật đúng, không thể nắm bắt được ý đồ một con người thông quaviệc tiếp xúc, giờ cô không tin anh ta có lòng quan tâm tới mình, bất kì điềugì thuộc về anh ta hướng về cô chẳng qua có quyền sở hữu về hình nhân ảo mà vẫnđược gọi bằng cái tên dễ thương.
- Không nói ai biết ? Mẹ dê đừng làm dê buồn nhé !
- Tôi đang muốn ăn thịt anh đây ! Mà tôi là Cáo, không phải làm lũ dê kêu be benhư anh ! - Khả Vy thiết nghĩ, mình không yếu đuối, hãy chống mắt mà xem ta đâysống nhăn răng hưởng thụ cuộc đời, rồi đến lúc cần phải cuốn gói thì cô sẵnsàng dọn sạch lưu luyến. Cô mở tủ lạnh và bắt đầu chiến dịch càn quét.
- Ăn vừa thôi, không ăn mít, nóng lắm, ăn cam hay nho đây này... ! Đừng ăn bánhngọt, đường trong máu đấy! - Lạc Thiên cũng mong cô bồi bổ sức khỏe, miễn làđừng tiêu thụ những loại hoa quả chỉ ngon miệng mà không thực sự tốt.
- Tôi ăn cho tôi chứ cho anh à, bỏ tay ra! - Khả Vy cứng rắn.
- Nhưng… dê con không thích thế ! - Thật là khó khăn để nói lên chủ ngữ thực sựtrong mục đích của câu nói, Lạc Thiên chặn tay cô lại.
- Tôi thích nuôi lợn chứ không thích nuôi dê! - Cô vừa nói vừa cắn chocopiekhiến hàm răng đen xì như bà lão nhai trầu. Cô làm vợ của anh ta để sau nàygiương mắt nhìn anh ta « tái giá », thì con dê hay con lợn con cũng là vônghĩa.Cô đưa tay trái chống bụng, hai chân cho hẳn lên ghế.
Lạc Thiên đành châm trước, anh bóc giùm cô đồ ăn nhưng chỉ chọn những món tốtcho sức khỏe và tăng chất dinh dưỡng nhưng lạ thay cô không hề đoái hoài đếnchúng. Hơn ai hết anh hiểu phụ nữ mang thai cần được chiều chuộng và quan tâmgấp bội.
Khả Vy biến hóa qua trí tưởng tượng bằng phép tượng hình, cô cho rằng tất cảnhững thứ mình đang ngấu nghiến là từng lời lẽ xát muối của Cao Lạc Thiên. Cônuốt gọn ghẽ như ao ước cuốn chúng thành tàn tro.
Vũ Gia Minh vừa mới sắp xếp một căn phòng cho người bạn cùng làm ăn cáchxa nơi trung tâm để tránh tai tiếng. Người bạn này cùng hoạt động vũ trường vớianh, tuy nhiên công ty của cha anh ta hiện đang trong tình thế ngàn cân treosợi tóc, hiện thời cần phải tránh hoạt động của viện kiểm soát. Sau khi tậntình dặn dò các nhân viên của mình chăm sóc khách chu đáo, Gia Minh trả khônggian yên lặng về cho anh ta. Ngay trong gara của nhà nghỉ, anh vô tình trôngthấy một cặp nhân tình, người đàn ông có dáng dựa với cha của Lạc Trung, còn cônàng sánh bên có vóc dáng của một thanh niên trẻ. Vốn không hứng thú với chuyệnriêng tư của người đời nên anh phóng xe về căn hộ của mình. Hình như anh đãtừng trông thấy cô gái kia ở nơi nào đó một lần.
Quả nhiên giác quan của Gia Minh không sai, người phụ nữ đó chính là Yến Yến,người đã đem mang giấc mơ cổ tích đến cho Khả Vy.
- Em à, đừng dùng thuốc lá bừa bãi, em nên nhớ mình đang mang trong mình dòngmáu nhà họ Cao đấy !
Yên Yến khoác trên mình một tấm khăn mỏng, nằm trên ghế dài phả khói, cô tatheo dõi những tấm ảnh về cặp vợ chồng trẻ.
- Lạc Thiên, tưởng cậu ta tinh tường cỡ nào, không ngờ cũng bị màn kịch của connhỏ này làm mờ mắt. Anh có mắt chọn diễn viên đấy ! Con trai của mẹ thật maymắn khi có một ông bố tốt như thế ! - cô ta tiếp tục hút thuốc, - Đời bèo bọt !Đáng trách Yến Yến này không đủ khả năng để nuôi con ! - Cô ta khẽ rít một hơidài, quãng đời tuổi thơ sống với người cha say xỉn và bất lương làm cho Yến Yếntin tưởng tuyệt đối vào việc giao chính máu mủ của mình cho người đàng hoàng tửtế dù có ít nhiều thói xấu về phụ nữ. Những ngày qua từ xa quan sát, Yến Yếnthầm ghen tị với cô gái Khả Vy, cô ấy thật sung sướng khi có một người đàn ôngquan tâm đến đứa trẻ. Người mẹ bệnh tật quá cố cũng chỉ mong chồng lo gánhtrách nhiệm với Yến Yến, ấy thế mà ông ta có thèm đoái hoài gì đến.
- Ây, em đừng não nề như thế, anh sẽ không để con chúng ta thiệt thòi đâu. LạcThiên nó hơn anh, anh chỉ là một người đàn ông tồi, còn nó suy nghĩ thấu đáo vàđặt hai chữ gia đình lên nhất ! Cũng may, vì nó quý trẻ con nên con bé Khả Vymới được săn sóc đâu vào đấy !
Theo như bà Cao thuật lại từ những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa Lạc Thiên vàkẻ ngoại đẳng, Ông Trương cho rằng anh không hề thấy một chút thu hút gì ở côvợ trẻ, Bà Cao vẫn cứ ái ngại về những cử chỉ yêu thương mà Lạc Thiên đã thểhiện với Khả Vy, theo ông chẳng qua do quá bất ngờ và hạnh phúc vì thiên chứclàm bố nên anh đã không mảy may do dự nghi ngờ kế hoạch, chứ nào phải nhờ tàicán của con bé thuê từ cô nhi viện kia.
- Con nhỏ nào sẽ nối gót phúc phận được chăm ẵm con của Yến Yến này ? - Cô tagiữ âm vực lưng lửng, vừa hững hờ mà rất chú tâm.
- Ban đầu anh định vun cho Nhược Lam, con gái của tập đoàn Trịnh Thế, nhưng LạcThiên không đồng ý nên cứ biết tới đó đã, để Khả Vy hoàn thành vai trò củamình. Chưa chắc Lạc Thiên đã muốn li dị bởi nó nghĩ cho đứa con. Nếu không cósự can thiệp của bà ta thì anh chấp nhận con bé Khả Vy làm con dâu, nó thiếutình thương rồi sẽ bù đắp cho con chúng ta hơn những đứa trẻ khác! Chỉ tiếcrằng bà ta mới nắm quyền quyết định và Lạc Thiên đâu có thương yêu gì con bé !
- Cái bà Cao cậy mình lắm tiền nên bắt nạt tôi tớ ! Hay anh bỏ quách bà ta đi !Rồi dẹp cái trò này, con em em nuôi ! Chẳng mắc mớ dây mơ gì hết !
- Ngốc, nếu anh ra đi sẽ mất hết toàn bộ công sức gây dựng suốt ba mươi nămtrời, tuổi thanh xuân, tiền bạc, lòng tin, con cái và một phần tài sản chứngkhoán. Đến khi ấy làm sao có tiền nuôi mẹ con em !
Ông Trương phiền muội hơn cả. Chính ông là trung tâm của rắc rối, ngày đầu ôngtuyên bố phản đối mối quan hệ giữa Nhược Lam và Lạc Thiên rồi sau một thời gianlại thay đổi. Ông dự định nói cho Nhược Lam hiểu và thông cảm cho hoàn cảnhmình, lừa gạt Lạc Thiên, để hai người đến được với nhau, và coi em mình như đứacon kết tinh duy nhất trong cuộc hôn nhân. Đấy là vì thương tiếc cho mối tìnhdang dở của cả hai, không đành thiêu rụi mầm hoa căng tràn sức sống, một mặtmuốn danh chính môn thuận gọi Nhược Lam là con, nào ngờ Lạc Thiên khước từ, ôngvừa được hưởng lợi lại vừa xót xa. Đành vậy thôi, nếu mọi chuyện đã lỡ hãy đểtự bọn trẻ tháo gỡ, ông chỉ mong đứa con trong bụng Yến Yến có chỗ dung thân.Đối với ông con cái là món quà mà Thượng đế ban tặng, dù đó là của bất kì ai.Và phạm phải luân thường đạo lí.
*
Một điều ông Trương đã nhìn nhận đúng về Lạc Thiên, anh là người dám làm dámchịu, dũng cảm gánh vác những hành động mình gây ra. Lật qua lật lại bức scanảnh siêu âm, anh hân hoan chào đón bé con. Thời gian sống với Khả Vy chưa đủdài để đi hết con đường thói quen, tính cách và hiểu biết về cô nên vô hìnhchung anh làm mờ thực tế tình cảm của mình. Hoặc cũng có thể chính vì sự xuấthiện của một sinh linh bé nhỏ đã làm anh không thể kiểm soát được trái tim ngựtrong lồng ngực và bẵng đi những hồ nghi về đêm tân hôn.
Xoay một vòng ghế, Lạc Thiên vừa muốn chú tâm vào công việc để kết thúc sớm,lại cứ mải mê chuyện gia đình. Cứ chốc chốc anh muốn gọi điện về nhà hỏi thăm,lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại bên người.
Khả Vy quằn quại ôm bụng. Hậu quả của việc ăn uống bừa bãi vô tội vạ đem lạimột buổi sáng không mấy yên lành. Thà rằng khi ấy sáng suốt hơn, nghe theo lờiLạc Thiên đã không đến nông nỗi này.
Cô ngồi lì trong nhà vệ sinh như được trả công cho việc trông giữ chúng. Hễ khivừa ra ngoài đã phải lao vào trong, tập đoàn thức ăn đang biểu tình một cách dữdội, trong khoang ruột xảy ra vụ ùn tắc giao thông. Bên cạnh đó điện thoại cứréo chuông khiến cô dũng cảm lắm mới chạy ra giường lượm.
Hóa ra chính là người mà ai cũng biết là ai, cô liên tục từ chối nhưng máy vẫnđổ chuông mãi, đành bấm bụng bực mình nghe :
- Gì ? Anh gọi hoài lắm thế ?
- Thì tôi... tôi quan tâm đến con tôi, cô cho bé ăn chưa ?
- Giời ạ ! Ăn đến béo trục béo tròn rồi ! - Khả Vy cúp máy, nhanh chóng khuônmặt nhăn nhó đến khó tả. Anh còn bảo cô nạp thêm để tống một thể ra ngoài chắc.
Lạc Thiên vẫn còn chằm chằm nhìn vào điện thoại, không hiểu vì sao cô ấy lại dữdằn, anh có ý tốt hỏi han mà. Chưa đầy một tiếng nữa anh lại gọi:
- Tôi muốn hỏi dê của tôi ngủ chưa?
- Tôi đang trả lời anh thì ngủ được chắc ? - Khả Vy vẫn trong giai đoạn bị thểxác hành hạ, lại thêm tên chồng chỉ một mực lo cho con khiến tâm trạng khôngthể khá khẩm. Nếu cô là một người mẹ thật sự thì không nói, đằng này chỉ làthuê dưới dạng hình thức, âu dẫn đến khó chịu.
Lạc Thiên lúc này mới nhận thấy mình tắc trách, nhưng anh luôn mong mỏi đượcche chờ và sưởi ấm gia đình nho nhỏ của riêng mình. Anh cố gắng tập trung tốiđa vào bản hợp đồng với công ty giải trí Countdown. Kí tên trên góc dưới củavăn bản, đúng thật là tên mình quả là thú vị, điều mà ngoài Khả Vy ra không ainhận thấy.
*
Khả Vy suy nhược một lát, cuối cùng cô cũng có thể ngồi lâu lâu mà không phảico giò làm bạn với bồn cầu. Cô ngồi nghỉ lấy lại sức, suy tính xem trưa naymình ăn cơm chấm mắm hay nhịn qua bữa. Vấn đề là Lạc Thiên, hắn ta mà biết thìkiểu gì cũng la mắng cô không màng tới bé dê của hắn.
- Vợ ơi ! Chúng ta đi thể hiện đi !
Khả Vy đánh rơi chiếc khăn lau mặt khi đột ngột xuất hiện tiếng của chồng, côvội vàng ra cửa, thiếu gia Lạc Thiên đứng đó và vẫy tay gọi.
- Anh nói đi đâu cơ ?
- Phải cho dê con đi giao lưu với bạn của bố bé chứ !!! - Lúc cười anh để lộđôi môi trái tim đầy khêu gợi, đứng dựa vào thân xe, anh mở sẵn cửa để lối KhảVy vào.
- … - Cô vẫn đứng trong nhà, khoanh tay trân trối nhìn anh kèm suy ngẫm - Tôimệt !
- Vợ mệt thì chồng sẽ đi theo kèm cặp, bao nhiêu bạn bè đang đợi chúng ta đấy !
Khả Vy phát xấu hổ với láng giềng vì cách xưng hô quá chớn của anh ta. Cứ cholà cả hai đều còn trẻ, trong độ tuổi lãng mạn nhưng cũng đừng nói lãng xẹt vàdễ gây ngượng ngùng từng ấy.
- Ơ kìa, chuẩn bị đi vợ ! Hôm nay anh sẽ chính thức giới thiệu thành viên thứba của nhà mình trước mặt mọi người, anh Trung, Lạc Nhã, Nhược Lam, Trần Hùng,Tuấn Kiệt, … và cả Vũ Gia Minh nữa ! - Lạc Thiên ngập ngừng khi nhắc đến tênngười cuối cùng. Mục đích chính của anh là cho Vũ Gia Minh biết chứ nào phảigiới thiệu cho người thân quen, không hiểu sao anh sinh đố kị với hắn, người togan dám ném vợ anh xuống bùn.
- Tại sao lại muốn giới thiệu… ? - còn Khả Vy lại để tâm tới danh từ riêng thứba, có những hy vọng mà người đem gieo không hề hay biết đã đâm chồi nảy lộctrên mảnh đất mà họ đã thực hiện.
- Ờ… ờ… để đòi đồ chơi và sữa ! Thời buổi kinh tế thị trường giá sữa đắt đỏ ghê! - Lạc Thiên đánh lảng, anh khịt mũi ngó xem có vị hàng xóm nào nghe thấykhông.
Khả Vy đáp lại bằng một cái lắc đầu, vậy là cô lại bị mềm lòng.
- Các người suốt ngày tiệc với chẳng tùng !
Lên xe, Lạc Thiên cứ để Khả Vy cằn nhằn, cô nói thế nhưng cũng đã theo anh điđấy thôi, theo anh được biết, Cao Khả Vy chỉ mạnh miệng chứ hoàn toàn rất dễlôi kéo.
Chương 9.1 : Cao Lạc ...?
Một bữa tiệc nho nhỏ tổ chức tại gian đặc biệt của khách sạn kiêm hộp đêmGia Gia, người làm đã trang hoàng theo đúng theo yêu cầu của khách hàng đặtphòng. Lạc Thiên muốn tạo bất ngờ cho Khả Vy nên anh bỏ ngoài tai những lờichâm chọc của bạn bè, đề nghị thả bóng bay và các hình thù ngộ nghĩnh.
- Chúng ta vào nhầm nhà trẻ rồi ! - Trần Hùng liếc sang Khả Vy, thấy cô tươitắn pha chút ngỡ ngàng càng thêm ngưỡng mộ « bản năng cua phái nữ » của LạcThiên. Anh xung phong chỉ phòng cho mọi người, cứ đi vài bước lại hùa theo TuấnKiệt phá đám Lạc Thiên, cũng nhờ thế mà Khả Vy thân thiết với họ hơn.
Lạc Thiên dẫn Khả Vy vào chỗ trung tâm, không quên hãnh diện trước đám đông vềthiên thần bé nhỏ của mình. Anh bắt đầu bài thuyết trình đã chuẩn bị trong đầu,anh khoái nhất là nói cho tên Vũ Gia Minh kia nghe, xét về nhiều mặt Gia Minhđồng hạng trong bảng xếp hạng cuốn hút cùng anh mà trong bữa cơm hôm công ty,Khả Vy đã nhìn về phía tên đó.
Thực ra cũng vì bắc cầu qua Lạc Trung, Vũ Gia Minh mới tới chứ anh có thânthiết gì. Có điều hơi chướng, anh nhượng cho Lạc Thiên thuê phòng VIP một cáchvui vẻ, thế mà hắn ta cứ đề cập tới con nhỏ vợ, nào là Khả Vy của tôi, Vy Vynhà này,… chậc, con bé thổ dân ấy mà cũng làm cậu hai họ Cao hạ mình thì khôngxem thường được.
Khả Vy nhận thấy sự góp mặt của Nhược Lam, khiến phần da thịt chạm vào các ngóntay của Lạc Thiên tê dại, cô không hiểu được những thứ phức tạp đâu, việc anhnói với mọi người cô là mẹ của con anh trước mặt người con gái đó có ý gì… Dođó cô vội chạy trốn nhân ảnh của Nhược Lam, nghĩ về điều tốt đẹp hơn sẽ khiếntâm trạng thoải mái.
Khả Vy rời sang Phi Hàm, cô đi cùng Lạc Trung, coi bộ anh chồng đã không cònphút bối rối ban đầu nữa, nhìn họ thật xứng đôi, trai thanh gái tú, rồi cô lạichìm vào mớ so sánh hỗn độn mà bản thân mãi mãi không ngoi lên vạch số không.
Thêm một vị khách quan trọng đó là Triệu Đông Kì. Việc anh có mặt ở đây chứngtỏ mối khăng khít với tiểu thư họ Trịnh, nhân tố này càng thêm rắc rối cho mũitên hai chiều giữa cô ấy và Lạc Thiên. Ngoài ra còn có một vài người bạn khácvà chị em song sinh Lạc Mỹ, Lạc Kiệt. Vũ Gia Minh đứng góc khuất nhâm nhi lirượu, anh ta thật không tôn trọng ai cả, đã cạn ly đâu mà. Khả Vy thích mẫungười như thế hơn một « anh chồng » lớn người lắm chuyện.
Lạc Thiên vừa diễn thuyết, anh hồ hởi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. Thế giớilà cả Trái Đất bao la, đối với riêng mình anh, một quả đất yêu thương không quáto lại chẳng nhỏ bé đang lớn dần để phủ kín trái tim. Hạnh phúc tới hoàn hào.
Vẫn là Trần Hùng tinh quái, anh không đo chính xác được tình cảm của Lạc Thiêndành cho vợ nhưng phần nào nắm được giá trị của danh từ « vợ » ấy :
- Ố ồ, mấy hôm nay trông chị dâu gầy gò quá! Xin hỏi bé con được mấy tuần tuổirồi ! - Rõ ràng mới cưới, đã tra hỏi người chồng, việc tính toán ngày tháng củathai nhi không khó, anh lại hoặn họe xuồng xã.
Khả Vy chợt nhớ ra tần suất nghén của mình không đáp ứng đủ yêu cầu, điều đángngại đặt ra, hiện tại khoang bụng của cô trống rỗng và nó không thể béo tốt chongười ta nghĩ rằng mình mang bầu. Chiếc áo đang mặc có vẻ hơi bị thon thả. Mộtkhi đã nói dối, người ta thường cố tình để lộ cho toàn dân biết mặt không trungthực của vấn đề. Như cô đây, mang thai giả nên phải gắng « lậy ông con ở bụinày », công báo cho mọi người. Khả Vy chỉnh lại thế đứng, một tay chống sườn,tấm lưng cố ưỡn trước để tằng bề dầy cho cơ thể. ( Mường tượng Lạc Thiên bêncạnh như một tên lính cận vệ không hơn không kém, phục tùng nữ hoàng chuangoa).
- Nhìn em đúng là xanh xao, Lạc Thiên, cậu phải bồi bổ cho em dâu đi chứ ! -Lạc Trung đồng tình tỏ ý trách móc.
- Hay anh lại ăn hết phần của chị Vy rồi ! Anh đấy, toàn bắt nạt chị ấy ha ?! -Lạc Nhã cũng đi theo mạch câu chuyện.
Khả Vy soi lại mình, những hôm trước thì không tổ chức tiệc tùng, lại chọn đúngngày này, ngày mà cô dẹp lép và phẳng lì. Dù sao cũng là chồng, người ta tráchanh ta để vợ bị ốm yếu mà nguyên do đâu phải thế, nói đúng thì không sao, là docô ham ăn nên mới ra nông nỗi này.
- Không đâu, tại trong người em không được khỏe chứ nào có phải do Lạc Thiên !- Một sáng kiến lóe lên trong đầu, Khả Vy lập tức tiến hành biến không thànhcó.
Nước lọc, chính xác rất hữu ích trong trường hợp này, cô không thể khai chươngtuyến giao thông đường tiêu hóa ngay nên phương án tối ưu phải là uống thậtnhiều nước. Bắt đầu với cốc nước lọc ở gần, Khả Vy nâng cốc và uống ngon lành,tiếp diễn cho tới khi vòng bụng chương phình. Đương nhiên cô đều quay mặt đilảng tránh, ngộ nhỡ có ai hỏi thì cô chẳng thể nào lí giải cho chứng thèm nướctạm thời. Cứ thế cô nới rộng bán kính với Lạc Thiên, hễ có người cất tiếng chúcmừng cô niềm nở đáp lại và giấu giếm li nước.
- Cô khá thông minh đấy ! Uống nước để tăng cân ha !!! - Triệu Đông Kỳ tiến lạigần một cách tế nhị, để Nhược Lam đứng chỗ Trần Hùng, anh không cùng đẳng cắpvới họ.
- Sao anh biết ? Tại em đang bị sụt cân !
- Anh thừa uyên thâm để hiểu ! - Triệu Đông Kỳ nhìn Khả Vy một lượt, mục tiêutăng 10 kg anh đề ra dường như cô diễn viên này lười biếng quá - Lạc Thiên rấthạnh phúc, vì thế nên cô hãy đừng để anh ta thất vọng, phải tự giác mà nôntrước mặt anh ta, đồng thời thể hiện những cử chỉ của bà bầu không chỉ trướcmặt người lớn, ở nhà cũng phải thế !
- Không thích, anh ta nói chung là… không biết nói thế nào nữa… họ… rồi sẽ đếnvới nhau, em không muốn làm kẻ thứ ba ! - Khả Vy nhìn về phía Nhược Lam, cô ấyđang nói chuyện với chồng cô.
- Ừ ! - Triệu Đông Kỳ nếm ly rượu mà không cảm nhận hương vị. Anh quả thực rấtthương Nhược Lam nhưng anh biết mình không xứng, cũng như Khả Vy sao có thểsong song trên cùng mặt phẳng với Lạc Thiên. Mới ngày nào anh quả quyết lắm,thế mà giờ dường như mọi ý chí, tự tin đều nằm trong mức tối thiểu.
Lạc Thiên hướng tầm nhìn về Khả Vy, cầm theo ly hoa quả vừa mới yêu cầu phụcvụ, anh xem xét lại việc mình đã quá tham lam trong những bữa cơm, toàn giànhgiật của cô thôi, từ giờ anh cần phải mẫu mực và ra dáng. Khả Vy vẫn đứng cạnhTriệu Đông Kỳ, cả hai đều đang cúi xuống thắt bụng cô. Anh rời chỗ Nhược Lam vàcác bạn để tiến đến.
- Thôi, cô uống nhiều nước quá ra mồ hôi và… ha ha, ăn đời ở kiếp với cáitoilet đó !!! Bụng phệ rồi, chắc được bốn tháng quá ! - Triệu Đông Kỳ hóm hỉnh,cũng tội nghiệp Khả Vy quá.
- Hứ ! Thế rồi mấy tháng nữa em phải vác gối theo à ? - Khả Vy xoa bụng thanthở, cô ngậm ngùi nhìn các cô gái khác dáng ngọc dáng ngà, trong khi mình phảilên cân.
- Trừ phi là giả thành thật thì không cần đâu ! - Triệu Đông Kì khúc khích, anhđã thực hiện lời hứa với cô, sau ngày cưới cô đã nhàn nhã hơn nhiều.
Hai người mải tán dóc dẫu khi Lạc Thiên chỉ cách chừng gần mười bước chân.Triệu Đông Kỳ là bạn trai « hờ » của Nhược Lam, lí do nào lại quen biết Khả Vy?
- Có nước cam, uống mát và bổ hơn ! Khả Vy ! - Lạc Thiên gọi cô.
Có tật giật mình, Triệu Đông Kỳ vừa thấy anh, vì muốn lấp liếm vai trò ngườicầm bút nên ngoắt sang một hướng khác phớt lờ. Khả Vy cũng thay đổi sắc mặt, cóchút gò bó khi tiếp chuyện với Lạc Thiên, uống thêm một ngụm nước lọc và xuatay, khi nuốt rồi mới trả lời :
- Không, không uống, tôi… vẫn no mà !
- Uống nước trắng thì no ? Hắn ta biết em à ? - Anh để Khả Vy nói, nếu là bạnbè bình thường thì anh sẵn lòng.
- Làm gì có, anh ta vừa đi qua đây thôi ! - Khả Vy chối biến.
- Thật chứ ? - còn số danh bạ trong điện thoại của cô nữa, anh nhìn vào mắt cô,vội vàng cô lẩn tránh.
- Thì thật chứ sao? Mấy người kia là bạn của anh à ? Giới thiệu cho tôi biết đi!
Thêm một điểm nữa, Khả Vy đâu thích giao thiệp với đám bạn của anh, chắc chắncô đang muốn giấu, nhưng thôi, anh có dê con làm tin thì lo gì chứ.
Không để chủ nhân bữa tiệc chỉ đứng với nhau, những người có mặt bắt đầu chúcrượu cả hai và đương nhiên Lạc Thiên là người uống hết. Mỗi lượt người tới anhnhiệt tình ngốn sạch sẽ.
- Chén này chị dâu phải uống nhá, không uống là không nể mặt tụi này, theonghiên cứu một lượng vừa và nhỏ cồn tốt cho phụ nữ mang thai đấy !
Khả Vy rụt rè đỡ lấy ly rượu từ Tuấn Kiệt, cô không hiểu vì sao những thứ đăngđắng lại được đấng mày râu ưa thích, và thông lệ luôn luôn có Lạc Thiên bêncạnh xử lí giùm.
- Ấy ấy, thế thì ai tính ! Chúng tôi chúc mừng bé con và mẹ bé, chứ nào có chúctụng cha bé đâu ! - họ khích lệ Khả Vy.
Lạc Thiên bằng mọi cách nhận về mình lại không được. Khả Vy « bưng » ly rượuvang bằng hai tay dù dung tích của nó không lớn, cô nhìn chằm chằm một hồi, mặccho những tiếng vỗ tay hưởng ứng.
Đột nhiên sắc mặt Vũ Gia Minh sa sầm, anh len lỏi ra ngoài. Khả Vy cũng chỉmong có thể tự do thoát ra nhưng một khi đã theo Lạc Thiên rồi thì không thể.
- Thôi, cô ấy không uống được đâu, các người đừng ép.
- Chán thế, mấy cô gái ở đây ai cũng uống được rượu mà vợ của thiếu gia LạcThiên lại không à ? Nhược Lam, Lạc Nhã, các em biểu diễn cho Khả Vy coi ! -Tuấn Kiệt chèn ép, trong cuộc vui phải hết mình.
- Ai bảo em không uống được rượu ! - Khả Vy chẳng cần ai làm mẫu hết, cô uốngmột mạch cạn ly, rồi dốc lên đầu.
- Hoan hô ! Jojo !!!!
- Rót nữa đi, em uống ! - Đắng cay cũng chỉ là thứ đồ uống thôi mà, người khácuống được thì cô cũng làm được.
- Em thôi nào, uống nhiều không tốt đâu ! - Lạc Thiên không cho Trần Hùng rótthêm, đối với anh cô còn nhỏ bé và non nớt lắm, điều đó thể hiện qua bờ vaimỏng manh mà anh muốn giữ vững.
Nhưng Khả Vy vốn đã hiểu nhầm, cô mặc định trong tiềm thức : lúc nào anh cũngdùng những từ ngữ nhẹ nhàng để khuyên răn tôi khi nghĩ về bé con, mà từ trướccó bao giờ anh không đấu khẩu với tôi, liệu không có bé thì tôi là chút gìtrong anh ?
- Anh Trung, nhân tiện cũng giới thiệu bạn mình đi chứ ! - Lạc Thiên chơi lạibài đổi chủ đề, nhờ vậy không ai ép anh và cô uống rượu nữa. Lát nữa đi về màsay xỉn thì không đảm bảo an toàn giao thông, bây giờ anh đâu còn sống vì bảnthân nữa.
- Cô ấy là Phi Hàm, là bạn… anh !
- Hầy hầy, bạn bè gì, Khả Vy à, em sắp có chị dâu rồi nhá ! Ánh mắt hai ngườikhông giấu nổi ai đâu ! - Lạc Thiên quay sang cười với cô bằng một ánh mắt cònhơn cả sắc thái được nhắc tới trong câu nói.
Phi Hàm vén mái tóc, cô cúi đầu nho nhã :
- Khả Vy mang thai chắc vất vả lắm, thi thoảng qua chỗ tôi, tôi sẽ giúp Khả Vythư giãn.
- Dạ vâng !
- Phi Hàm à, có rất nhiều cô gái mong muốn được nắm giữ vị trí trong trái timanh trai tôi đấy !
- Anh Lạc Thiên nói tôi không hiểu lắm ! - Phi Hàm vẫn duy trì bức tường trongsuốt trong chuyện tình cảm, cô mang tâm sự dựa dựa với Khả Vy, đũa mốc chòi mâmson kệch cỡm vô cùng…
Đúng là thế, xã hội xưa nay thành kiến về vai vế trong thành phần gia đình rấtnhiều, những tưởng có tình yêu là tất cả nào đã đúng. Chỉ những người trongcuộc mới điên cuồng lao theo mũi tên của thần ái tình mà không lường được cáigiá phải trả sau này.
- Khả Vy, bạn có biết trước đây tôi từng làm girlfriend của chồng bạn không ? -Một cô gái có làn da màu đồng tủm tỉm.
- Hả ? Mỹ Mỹ, em đừng đùa như thế chứ ? - Lạc Thiên tỏ thái độ phản đối ngaylập tức - Anh chỉ coi em như một người em với tư cách là bạn thân của Lạc Nhãkhông hơn không kém, đừng có bịa đặt !
Mỹ Mỹ nháy mắt với Trần Hùng và những người khác, kì này họ định tổng tấn côngLạc Thiên để đo lường cung cách biểu diễn « sư tử Hà Đông » của vợ anh.
- Anh đã quên rồi sao ? Ngày trước anh toàn phiền em làm bồ câu đánh mối với MỹMỹ, anh còn hứa tặng em bộ trang sức, từ hồi nào giờ không thấy anh đả động gìhết ! - Lạc Nhã lắc đầu.
Lạc Thiên trợn mắt nhìn cô em gái lì lợm, anh không muốn dê con nghe thấy tiềnán của cha nó, lại càng không muốn Khả Vy « trừ khử », nghe nói những bà bầuđánh ghen ghê lắm.
- Anh Thiên, sao lại phủi tay sạch sẽ như vậy, những người đẹp khác mà nghe anhnói thế chắc héo hon nhan sắc mất, ngày xưa họ đều bị những lời ngon ngọt dụdỗ… tiếc thay !!! - Trần Hùng coi như không có Khả Vy ở đây, anh ăn nhập vớihai cô gái.
- Em thật thất vọng vì anh đấy ! - Mỹ Mỹ ra vẻ tức tối.
Khả Vy liếc sang Lạc Thiên, khẽ nheo mặt, anh ta thật đáng ghét, ngoài NhượcLam, cô gái này và bao nhiêu cô nàng khác nữa, đồ lăng nhăng !
- Đừng tin họ ! - Lạc Thiên chỉ có thể nói như vậy với Khả Vy vì anh tin chắcmình có nói thêm bất kì điều gì cũng sẽ bị bắt bẻ bởi hội đồng những người cómặt ở đây. Thực ra họ nói có sách mách có chứng, thấy ân hận vì một thời sa đàlêu lổng, thà cứ nhất nhất như lúc này có phải an ổn không. Điều đó chứng tỏquyết định lấy vợ thiệt đúng đắn.
- Lạc Thiên, cậu còn món nợ tình với cô ca sĩ Pinky tây tây, dạo này cô ấy cứhỏi tôi về chuyện cậu lấy vợ, tôi chẳng biết nói sao để cắt liên lạc với cô ả?! - Tuấn Kiệt là thành viên thứ tiếp tham gia.
- Lại còn người nước ngoài ? - Khả Vy tự cho mình quyền phát ngôn, cô mấp máymôi và lườm anh không chỉ một mà chuỗi sê-ri hình tên lửa.
- Không không, chỉ mẹ cô ấy là dân gốc Đức thôi,… à à, cô ta mê anh chết mêchết mệt chứ nào có nhận được tình cảm đáp lại.
- Vậy còn em…
- Mấy người thôi ngay ! - Lạc Thiên ra hiệu cho họ cấm khẩu bằng đôi mắt thànhkhẩn, nỗi sợ dâng lên theo từng cấp độ của chuyện quá khứ, chẳng phải vốn dĩđàn ông đều sợ vợ hay sao.
Nhược Lam cùng những người khác không nhịn được cười, khuôn mặt thiểu não đồngthời lo sốt vó của Lạc Thiên thật đáng phê phán, ai bảo ngày xưa ham vui la cà.Giờ Nhược Lam cũng đã thoải mái và cởi mở hơn khi tiếp xúc với anh, vì cô cócuộc sống của riêng mình.
Khả Vy bặm môi hếch mặt về phía khác, càng nhìn càng thấy không ưa được LạcThiên. Lấy chồng đẹp trai đâu phải hay ho gì, nếu anh ta chỉ là một sản vật côsẽ đóng gói và nhốt trong lồng kính, dán tem chống trộm và đăng kí bản quyền.
- Khả Vy à, em đừng giận Lạc Thiên, cậu ta đúng là đào hoa nhưng cũng là ngườisâu sắc và thương yêu vợ ! Em… chiếu cố cho… ! - Lạc Trung rất muốn nói đỡ choLạc Thiên nhưng e rằng anh cũng không phủ định giúp được.
- Đấy, em thấy chưa, nghe anh Trung nói chứ nghe họ nói làm gì ! Em cứ tintưởng vào anh đây ! - Lạc Thiên đã hình thành thói quen xưng hô « chuẩn » vớiKhả Vy, không chỉ để qua mặt người khác mà cách gọi này thích hợp về mọi phươngdiện.
- Chị dâu à, khi nào chúng ta làm một bữa café em sẽ kể tường tận từng mối tìnhcủa anh trai cho chị nghe ! Em sẽ đứng về phe chị ! - Nhưng Lạc Nhã đâu chịubuông tha.
- Khả Vy, em tin anh hay nghe Lạc Nhã luyên thuyên !
- Tôi thấy tội nghiệp cho Khả Vy quá, một lòng một dạ chung thủy với Lạc Thiên,mối tình đầu cũng là tình cuối luôn, lại lấy phải cậu ! - Tuấn Kiệt đưa đến caotrào, dồn dập nói lấn át tiếng chới với của người bị lên án.
- Nhầm, anh Tuấn Kiệt nói Lạc Thiên là người duy nhất trong chuyện tình cảm củaem là sai ! Em đâu có nói như thế bao giờ ? - Khả Vy đứng thẳng người, khoáttay Lạc Thiên và cứng giọng quả quyết.
- HẢ ? - Tất cả con mắt đổ dồn về, họ đều dựa vào câu chuyện tình lãng mạn nămnăm trời đã dựng ra ngày xa xứ của cả hai mà mặc định câu chuyện tình yêu củaKhả Vy, sự kiện được chính cô nói ra đây thật nóng hổi và giật gân !
- … Đằng nào cũng đã qua rồi nên… thực ra… em vì chia tay người yêu cũ mới tìmđến Lạc Thiên !
- Tức là Lạc Thiên chỉ là kẻ thế thân cho cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng của KhảVy thôi ư ? Vậy… chàng trai nào có thể… đánh bật được Lạc Thiên ?
Hết sức bất ngờ, nó nằm ngoài tầm đánh giá của tất tần tật những ai nghe đượcKhả Vy nói, xưa nay anh chàng playboy đâu có tiền sử với người đã từng yêu.Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, vấn đề này kích thích trí tò mò củakhông riêng mình ai.
Khả Vy liếc mắt qua Triệu Đông Kỳ, hẳn anh biết cô uất ức nên nói nhảm, và đangxin cầu cứu. Chẳng qua việc làm này nhằm mục đích tăng giá trị cho mình, côkhông muốn người khác nhìn vào mình như một cây leo muốn ăn theo mức độ nổitiếng của chồng. Anh có nhiều người theo đuổi, tôi lẽ nào lại không !
Lạc Thiên đâu có được « phổ biến » về quá khứ của Khả Vy, những thứ anh biết vềcô gỏn gọn là một đứa con gái mười tám năm sống trong cô nhi viện cùng phần lớnlà phái nữ. Vậy người con trai được cô nhắc đến với âm điệu trầm lắng, đong đầythân thương - Hắn-ta-là-ai-?-Người mà cướp đi cảm xúc đầu đời của vợ mình ?
- Khả Vy, em không cần phải phịa chuyện đâu ! - Lạc Thiên huých nhẹ vào mangsườn, anh mong rằng tất cả chỉ là cô nhất thời nói cho bõ tức. Khả Vy chưa từngquen biết ai ngoài anh có phải không ? Và làm gì có người nào xứng đáng hơn anh?
Từng ánh mắt dò xét cử chỉ của Khả Vy, nét tắc mắc của cô vô tình đánh bóng hữuhiệu biểm cảm chan chứa khi hoài niệm về một thời yêu dấu. Bát nước đổ đi khôngthể đong lại, một lời đã nói ra thì phải dựa vào mà biến tấu, Khả Vy vốn khôngcó khiếu ăn nói, lại thêm thiếu xót ở môn Ngữ Văn trong mười hai năm đi học,nhưng đổi lại cô có trí tưởng tượng không tồi, được thôi, thế thì :
- Haiz - cô thở dài - Sao lại đem chuyện quá khứ nói ra ở đây chứ ! Hì hì, dùsao thì giờ em với anh Thiên cũng đã là vợ chồng…
Đến giờ thì Triệu Đông Kỳ không thể gọi cô nàng này là diễn viên nghiệp dư nữrồi, cách diễn đạt tâm trạng của Khả Vy rất nhập tâm. Cô đưa người theo dõi vàođúng chủ đề của mình qua nét đủng đỉnh vấn vương nuối tiếc.
Phân tích rõ vào câu cuối, « dù sao » giống với xuôi theo dòng số phận, đã đànhkết hôn cùng Lạc Thiên, Khả Vy ngậm ngùi chôn dấu kí ức. Thuyền theo lái, gáitheo chồng, cô đành bất lực buông tuổi thanh xuân, để nó dạt vào bờ của một aiđó vô định, ra sao thì ra, và chuyện có thêm một nhóc con xen giữa âu cũngchẳng có gì đáng trông đợi.
Lạc Thiên có thái độ nghiêm túc về từ ngữ mang đầy khúc mắc đó, đứng trên danhnghĩa một cặp vợ chồng hợp pháp, anh và Khả Vy thuộc về nhau tuy nhiên tâm hồnlại đẩy nhau xa vời vợi, lấp lửng ranh giới không trọng lượng.
- Em nói đi… em chưa từng kể với anh… ! Người đó là ai ? Như thế nào ? Baonhiêu tuổi ?
Cánh tay anh giữ thân hình cô về phía mình, nhất quyết đón con ngươi màu nâuthẫm đối diện, không ghen tuông mà đang kiếm tìm hạt mầm gieo niềm tin. Thứ anhcần là vốn liếng chân thực để xây nền móng gia đình, mà nếu đủ đầy mọi thứ, duychỉ thiếu nó sẽ không thể trụ vững theo năm tháng...
Khả Vy đâu được nghe từ chính anh nói về Nhược Lam, cũng đâu đã biết tới Mỹ Mỹ,Pinky hay Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên, vân vân vô số những cái tên hoa mỹkhác. Đường chân mày, nội tâm và sự đắm đuối anh trao lúc này liệu đã từngthuộc về những họ, chốt lại thì anh là của ai ? Có thực thể nào nắm giữ đượccon người anh không, lẽ nào trái tim anh vốn không có khóa,... hoặc nó đã hỏngmất rồi... ?...!
Đó là lần đầu tiên Lạc Thiên không nhìn bằng trực giác, cô gái này không đángđể đánh cắp ảo ảnh qua bề ngoài, lại chẳng đủ trình độ để tiếp chuyện một ngườiđàn ông thành đạt, cô có gì và không là gì... Anh hoàn toàn bị dao động rồi.Mức co thắt của con tim không tuần hoàn, nó dồn dập hay đang lỡ từng nhịp theodòng thời gian,...
- Hai người kia dừng hình đi ! Đừng tình củm trước hội độc thân này chứ ! -Trần Hùng kiến nghị, anh chưa được nắm tay người trong mộng nên “ghen ăn tứcở”, bộ ba sát gái nay chỉ còn mình anh trụ lại, Tuấn Kiệt đã có bạn gái, LạcThiên thì cùng vợ, ai sẽ đến với anh đây.
Và nếu không có câu nhắc khéo đó Lạc Thiên sẽ vẫn rong chơi nơi đám mây màuhồng, anh choàng tỉnh khỏi mạch xúc cảm, rời cánh tay khỏi người Khả Vy, cơ thểrơi vào trạng thái mất thăng bằng sau khi đã dồn hết sức lãnh thụ giây phút đilệch.
- Chắc là... người đó... không thể so sánh với anh được đâu !
Khả Vy cúi mặt giấu giếm hàng mi run rẩy. Người con trai mà mỗi cô gái đã từngmơ mộng khác xa với ngoài đời, đối với Khả Vy người đó chẳng thể toàn vẹn, côcần một người lắng nghe, một bờ vai rộng, một người có cha mẹ, và chỉ thế thôi.Lạc Thiên đã vượt quá tiêu chuẩn này rồi, chiếc ô tô có thể chở rất nhiều ngườicòn xe đạp thì lại hạn chế số lượng, và làn đường luôn rạch ròi phân biệt chỗđứng của chúng.
Thậm chí cả hai còn nghe được tiếng thở than luân phiên nhau, Lạc Thiên trướcKhả Vy không già giặn trong chuyện tình cảm, bởi chưa một ai như cô bước quaanh.
- Đương nhiên là thế rồi ! Anh là superman thì ai địch nổi ! - Anh lên giọngphá tan cơn lốc này đi. Tan rồi, anh thương dê con nên mới lây sang mẹ dê, lànhư thế, cần phải là như thế ! - À, chúng ta đi vào trọng tâm của bữa tiệc ngàyhôm nay ! - Lạc Thiên không thấy Vũ Gia Minh còn trong bữa tiệc, hắn đi đâu rồi,anh có chuyện khoe khoang.
- Là gì vậy anh ? - Đây cũng là câu hỏi của Khả Vy khi hai chị em Lạc Mỹ, LạcKiệt đồng thanh.
- À... Anh và chị Vy muốn đặt tên cháu, tham khảo ý kiến mọi người!!!
- À, ra thế !
Cứ tưởng chuyện dì to tát lắm hóa ra ông bố trẻ lo xa, cũng đúng thôi, cái tênđi kèm cuộc đời con người. Xem ra được hưởng ứng, ai cũng thích được mang dấuấn góp phần tạo nên một góc văn hóa cho cháu bé của Lạc Thiên.
- Là bé trai hay bé gái vậy ?
- Chưa rõ, nhưng cứ đặt trước không sợ thừa, gia đình chúng tôi không định dừnglại ở một cháu !
Khả Vy mím chặt môi, cô rút từ tham gia vào nghĩa vụ cao cả này, bé con ấy saunày cô chẳng biết có cơ hội được ôm ấp không huống chi là gọi một tiếng « Con».
- …
- Khả Vy à, em thấy tên là Minh thế nào ? - Lạc Thiên đi đầu, anh tâm đắc vớicái tên này, không bởi một và nhiều lí do. Chữ « Minh » liên kết với các vị vuavà vị tướng oanh liệt trong lịch sử, minh quân, minh tướng, cho thấy vai vế lẫmliệt.
- Hì,... Lạc Minh nghe cũng ấn tượng ! - Nhận xét của cô đi ngược lại với nhiệttình của người hỏi.
- Không thích hợp lắm, theo anh, từ Lạc có nghĩa tương đồng trong một số ngữcảnh với từ Minh, như Lạc Vương và Minh Vương chẳng hạn,... Để bác trưởng nghĩtên cho cháu là hay nhất… đặt tên có chữ T, tên ông, tên bố đều là T thì têncon cũng nên, con trai là Thành, con gái là Thanh. Thành đạt và thanh nhã !
- Chẳng phù hợp tẹo nào, Thành thì đặt luôn là bức tường cho rồi, còn Thanh thìgiống tên con bé theo đuổi em hồi cấp 2 lắm, không thích ! - Lạc Thiên cố tìnhgợi chuyện mình đã có người thích từ tấm bé trước mặt Khả Vy. Một mặt cái tênMinh đáng yêu như thế bị bác bỏ khiến anh ngẫm kĩ hơn.
Khả Vy khẽ chẹp miệng, chuyện hồi nảo hồi nào còn đem ra trưng bày. Cô quay trởlại với việc uống nước.
- Ờ, vậy thì là Lạc Bình, Thiên bao la rộng lớn, Vy là đóa hoa nhỏ, tính trungbình cộng ra bé con, cái tên này đặt cho nam hay nữ đều được hết ! - Trần Hùngbon chen tư duy.
Lạc Thiên nghe thấy khá logic, kết hợp giữa cả ten anh và Khả Vy nhưng cái tênđã thấy tầm thường, cứ bình bình thì làm việc lớn kiểu nào, anh lại bỏ qua -Không bình bong bính bong gì hết !
- Sơn thì sao ? Sơn Hà nằm trong tay ông Trời ! Sơn vừa vững chắc, kiên cố, lạihùng vĩ hiên ngang trước thiên nhiên ! Hà thánh thoát vẻ nữ tính, trong sánglại kiêu sa,…
- Sơn ? Ừm, cũng… oai, - Lạc Thiên gật gật, Vy và Sơn Hà chênh lệch nhiều quá,như thế cả nhà cùng to lớn mà lọt thỏm mình Khả Vy bé tí tẹo đâu có được !!! -Đi học chúng nó sẽ trêu con tôi là
Sơn nipponsơn mông cũng đẹp
mất, bỏ đi,còn nữa, Hà hơi chín chuối, hà mã, sơn tặc, hà tiện, sơn…
- Cậu có biết người tôi thương tên là Hà không hả ? - Tuấn Kiệt ngứa ngáy chântay, thằng cha Lạc Thiên này có vốn từ vựng phong phú quá chừng.
- Tôi nghĩ gì thì nói vậy, đâu có sai ! - Lạc Thiên bấm bụng cười, anh kĩ tínhlà có nguyên do.
- Anh Kiệt à, tại anh Thiên thương bé con nên muốn chọn tên nào hay và ý nghĩanhất, đừng trách anh ấy ! - Nhược Lam từ tốn giải thích - Em đề xuất tên là LạcLong và Lạc Hồng. Ba công ty của các anh đang xây dựng công trình Đại Long, béLong chính là niềm tự hào không giới hạn trong phạm vi gia đình mà toàn thểnhân viên làm việc. Biểu tượng Rồng luôn được coi trọng trong các nền văn hóakể cả phương Tây. Còn Hồng, nói lên vạn điều tốt đẹp, trọn vẹn và vĩnh cửu.
Khả Vy nghe diễn giải, cô thắc mắc rằng ngay trước cha mẹ có suy nghĩ cặn kẽnhư họ để ra tên mình.
- … Kể ra… cũng được… nhưng… !
- Sao cậu không nói là lở mồm long móng đi ! Cái gì cũng nhưng, ông tướng, tôinghĩ đặt quách là Cao Lạc Mỡ cho rảnh nợ !
Tuấn Kiệt vừa dứt câu lập tức nhận được sự ủng hộ. Khả Vy cười lăn cười bò, gọibé là Mỡ ớn chết đi, nhanh chóng cô lấy lại thể diện cho chồng :
- Anh Tuấn Kiệt thù dai lắm nha !!! - còn định nói thêm nhưng cô vẫn khôngngừng việc cười lại được, đến nỗi thắt bụng. Ngoại trừ Lạc Thiên, cơ miệng củasố còn lại vận động hết công suất.
- Theo ý kiến của tôi, cha là Thiên, con là Phong. - Phi Hàm là người cười «xong » đầu tiên, cô an ủi - Lạc Phong vừa cân bằng thanh điệu, lại vừa mang ngữnghĩa. Cơn gió giữa bầu trời xanh, cuộc đời con dù có vươn xa tới thế nào chăngnữa, dẫu phong ba bão táp, con đã trưởng thành làm thành cơn Mãnh Phong thì mãimãi vẫn bé bỏng trong vòm chữ « Thiên ».
- Hay đấy, chữ « Phong » trong phong lưu đa tình, chẳng phải quá hợp với quyluật di truyền ! Em thích cái tên này đấy ! - Trần Hùng vỗ đầu gối làm thànhtiếng tét, kiểu gì ông Thiên cũng vùi dập cho coi.
- Hơn nữa, nếu hai người có một cặp kim đồng ngọc nữ thì tuyệt vời, bé gái đặtlà Linh, Phong Linh tức là chuông gió, cũng chính là đem lại cát khí, sự anlành và may mắn cho gia đình.
- Không chịu đâu, anh Thiên sinh cháu trước, lấy hết tên hay rồi, sau này biếtđặt tên con em là gì đây !
Lạc Mỹ nhõng nhẽo, nãy giờ lời Phi Hàm sắc sảo và đúc kết nhất. Lạc Thiên nghethấy thế ưng thuận. Nhưng anh vốn là người lo xa, anh đang nghĩ, nếu dê con làmột bé trai và có tên là Phong thật, khi bé lớn thành một người đàn ông trưởngthành…
- Em không ăn được món này đâu ! - Lạc Phong giật lấy miếng thịt rán của côgái bên cạnh.
- Tại sao lại không được ?
- Cả món này nữa, em bị dị ứng mà… Ha ha !!! -
[ nguyênvăn tình huống có chỉnh sửa và bổ sung trích từ thiên tình sử của bậc cha mẹ ">.
- Phong này, tên anh mà thêm dấu sắc sẽ ra sao hả ?
Đọc tiếp: Vợ Ơi Là Vợ - trang 11
Truyện Teen - Vợ Ơi Là Vợ - Trang 11Lạc Thiên lắc đầu không chịu, anh đang hình dung về một bữa ăn, khi màcon trai dẫn bạn gái về nhà, thông thường cha vẫn hay ngồi đối diện với contrai, thế thì… Từ Phong hay thì hay thật, nhưng kèm thêm dấu sắc và đi với từ «uế » thì thật kinh khủng, cũng rưa rứa như từ « Thiên », tuyệt như thế còn bịxỏ xiên, anh liếc nhìn Khả Vy, khuôn mặt tỉnh bơ khiến thước phim hiện rõ mồngmột, đấy là ngày thứ hai quen biết nhau của hai người.
- Anh thấy mĩ mãn toàn diện với Phong Linh, đồng ý hai tay ! - Lạc Trung kếtluận.
- Phi Hàm thật hiểu biết, Lạc Thiên, tôi xem cậu còn nghĩ được cái tên nào hoànhảo hơn không ? - Tuấn Kiệt đâu biết rằng Lạc Thiên định phản biện.
- Không,… từ Phong nghe cứ kiểu gì ấy ! - Lạc Thiên biết rồi mọi người sẽ hỏivặn và đành phải lẩn tránh - Phong đi đồng với mấy con ghẻ đó ! Không thấyngười ta vẫn xa lánh người bệnh phong à ? - để họ biết được « yếu điểm » trongcái tên còn đáng xấu hổ hơn là nói thô tục.
Phi Hàm là người đưa ra ý kiến về tên gọi này, cô như bị nhả khói ô nhiễm. LạcThiên là người quá cầu toàn, suy xét đa chiều vấn đề hoặc vốn chẳng hiểu gì vềvăn phong từ ngữ. Ai nấy đều thiên về khả năng thứ nhất, nãy giờ Khả Vy lắngnghe, họ đều cảm thông, chắc cô vất vả nhẫn nhịn nhiều lắm mới sống dưới máinhà hòa thuận cùng Lạc Thiên rồi.
- Khó quá ! - Lạc Thiên than phiền, anh chống cằm đăm chiêu.
- Cậu kén cá chọn canh như vầy thì chẳng bao giờ hài lòng đâu ! - Lạc Trung đếnnản, kể cả Nhược Lam hay Phi Hàm cũng giảm thái độ nhiệt tình.
- Lạc Thiên à,… còn rất lâu nữa… bé mới chào đời, chúng… ta… còn nhiều thờigian chọn ra tên… phù hợp nhất, chi bằng để dấu ba chấm thay thế tạm thời ! -Khả Vy dè dặt, anh càng vui sướng chuẩn bị đón bé con cô càng có lỗi và dằn vặthơn dù sẽ biết mình ắt là người ra đi.
- Ba chấm ? - Lạc Thiên chú ý tới những gì Khả Vy nói.
- Cao Lạc Ba Chấm ! Rồi, duyệt !
Không để cho Lạc Thiên có cơ hội lục lọi, biến tấu thêm gì cả, Tuấn Kiệt cùngnhững người khác chặn họng anh tức thì. Khả Vy lấy làm tiếc thay cho những cáitên hay, cô cười trừ duyên dáng khi anh nhìn về mình.
Số nước Khả Vy nạp vào người đã đến lúc cần được khai thông, cô chột dạ, gỡ tayanh ra khỏi vai mình, xin phép ra ngoài.
- Em đi đâu thế ? Để anh đưa đi !
Khả Vy căn bản không muốn thất lễ trước mọi người, đáp lại sự chu đáo của LạcThiên cô khẽ lắc đầu.
- Con dê ngốc của anh muốn vô WC ! - Cô đi vào trong để lại nét ái ngại tronganh, đâu phải lúc nào sự quan tâm đều biểu hiện ra được.
Khả Vy rẽ phải, xoa cái bụng tội nghiệp, lại chẳng thể trách ai, tại cô tham ănmà ra, vậy còn lạc thiên, sao đường ruột hắn tốt thế nhỉ ?
Bao trùm sắc mặt đỏ hoắc là cơn tức giận kịch điểm, anh điên cuồng đập nát mọithứ nhìn thấy với cây gậy sắt trên tay. Từng đường ngân nổi lên trên nền dangăm khỏe khoắn, huyết dồn dập chảy trong vòng tuần hoàn từ tim tới khắp mọingóc ngách và ra cả môi trường bên ngoài cơ thể.
Khả Vy là người duy nhất có mặt ở phòng bên, cô hoàn tất việc rửa tay và chỉnhtrang đầu tóc, tiếng đinh tai nhức nhối kèm âm thanh miếng kim loại va chạm dấylên căng thẳng, tấm gương phòng cô rung lên.
Khả Vy lo sợ thoát ra ngoài, vừa bước ra cửa, thùng rác inox phi thẳng từ trongphòng ra, suýt thì va trúng cô đang tiến lên, cô quay ngang, có một người đànông ý thức tồi, đang phá hoại tài sản. Chiếc áo trắng anh ta mặc in lên nhữngvệt máu từ sâu trong cơ thể, đến khi khuôn mặt vương đầy máu hướng ra cô mớibiết đó chính là Vũ Gia Minh.
- Anh làm sao vậy ? Máu ! Người anh dính nhiều máu lắm ! - Cô thất thanh, tuynhiên không dám lại gần, đôi chân vẫn trên ngưỡng cửa.
Vũ Gia Minh không bận tâm, bàn tay quấn một tấm khăn ngả màu siết chặt hơn cáicôn, nhằm thẳng bồn rửa mặt mà trút giận. Cánh tay cường tránh mạnh mẽ tác dụngmột lực rất lớn xuống, sau tiếng « Binh », cái côn gãy làm đôi, đập thẳng vàogương khiến tấm kính dát bạc vỡ thành từng miếng nhỏ, đều phản chiếu một Vũ GiaMinh thất bại, anh không màng mảnh sành cứa rách thịt, đứng buông thõng để lànnước xối vào mặt. Vòi rửa tay méo mó và văng ra xa, hàng ngàn hàng vạn tia longlanh cứ thế phun trào theo áp suất, chúng nhằm đúng hồng tâm mà tới, là rửatrôi vệt máu cho anh.
Khả Vy vội vàng chạy vào, cô dùng hai tay bịt chặt ống, ngăn không cho nước làmđau anh, nhưng nước ngoan cố chảy mãi, cô chấp nhận ướt cùng.
Vũ Gia Minh thở dốc, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống, giọt lệ đi từ mái tóc trôixuống đôi hàng mi, lằn dài trên má và thấm vào vết thương, chua xót theo phươngthức riêng của nó. Đôi mắt thu hẹp về, vô định hướng nhìn, mọi thứ trở nên ảoảnh, không đáng để tin cậy.
Khả Vy để anh lấy lại bình tĩnh hơn mới cử động, cô rời tay khỏi ống nước, lànnước được thông suốt, làm thành đường bán nguyệt băng qua nơi anh ngồi, mộtmảnh cầu vòng trong vắt. Trong tiếng xè xè, cô mải miết nhìn anh, là một Vũ GiaMinh đang khổ sở chạy chốn một Vũ Gia Minh khác, không phong thái khoáng đạt,chỉ thấy một màu xám xịt thành thực. Vậy là cũng có người giống cô rồi, Khả Vyđang theo đuổi một Cao Khả Vy đấy thôi.
- Tôi lấy bông để băng cho anh nhé ! - Khả Vy thỏ thẻ nói, từ cánh tay anh đangrỉ máu. Hình ảnh anh cô độc đến cằn cỗi nỗi lòng.
- Tránh xa ra !
Anh nói cô không nghe, lặng lẽ mở ngăn tủ lớn phía góc phòng. Cô vừa lấy mộttấm khăn ở bên nhà nữ giới nên đoán ở đây cũng tương tự, không chắc có thiết bịy tế ở đây nhưng vải mềm và khăn mặt thì không thiếu.
- Anh bình tĩnh, tôi có ý tốt chứ không định làm gì đâu ! - Khả Vy lại gần, côngồi xuống chạm nhẹ vào vết thương. Hình như anh vừa bị đánh, trang phục trênngười vẫn y nguyên lúc cô thấy ở bữa tiệc, khác một điều chúng nhăn nhúm và bịsờn.
- Khỉ thật ! Người lạ còn tốt hơn ruột thịt !
Gia Minh giật lấy tấm khăn từ Khả Vy, anh tự mình lau gọn ghẽ rồi nhếch nửamiệng với cô. Anh không muốn người khác nhìn thấu mục rỗng từ đáy lòng.
- Cảm ơn !
Khả Vy chưa chắc đã thích nhận lời cảm ơn này, cô không thấy sự thoải mái củaanh. Khoảng cách giữa Gia Minh với người xung quanh và cô luôn bị chặn bởi cácphân tử hữu ý vô hình, trải dài theo những cư sử lịch sự thái quá. Dù sao anhta ý thức được việc không làm mình đau là được rồi, Khả Vy đứng dậy nhìn lạimình một lượt, cô sẽ lí giải thế nào khi Lạc Thiên hỏi về những khoang nướctrên trang phục đây.
- Alo !... 30 bánh cơ à ? Đợi chút ! Tôi không sao... Rè rè… Tôi sẽ chặn cớmgiúp cậu !
Chiếc điện thoại dính nước sập máy, Gia Minh ném vào góc phòng không thươngtiếc. Anh đứng lên rồi gấp rút đi bằng lối cửa phụ, đi qua Khả Vy và quên ngaynhững nỗi đau.
Cô vừa nghe thấy từ « bánh », lại là chuyện tàng trữ chất gây nghiện hồi nào ư? Vũ Gia Minh làm giàu bất chính từ việc hèn hạ mà toàn xã hội cấm kị, Khả Vykhông tin vào điều này, cô quyết định lén lút đi theo để làm rõ. Đồng thời muốnbiết loại « bánh » đó có thực là được giới trẻ trong quầy sử dụng không, có khinào Lạc Thiên, Tuấn Kiệt, Trần Hùng thường xuyên tới đây lại là khách hàng. Côđẩy cái thùng rác vào trong và đóng cửa nhà nam lại, hy vọng không có vị kháchnào trông thấy đống đổ nát này, rồi nhân viên phục vụ sẽ giải quyết sau, âucũng là tài sản của Gia Minh.
*
Lạc Nhã vừa đi vừa chú ý tìm người, tiến về toilet nữ. Cô không thấy Khả Vyđâu, Lạc Thiên vừa nhờ cô kiểm tra giúp. Chị dâu có lẽ đã vào rồi mà không hay,cô quay lại bữa tiệc.
*
Khả Vy thập thò quan sát Vũ Gia Minh, anh đang đứng cạnh một chàng trai chạctuổi to cao và cô gái bên cạnh. Hai người kia có tác phong gấp gáp. Chàng traiđảo mắt nhìn xung quanh, anh ta có một khuôn mặt quý tộc, cũng có thể cô đãtừng gặp trong tiệc cưới của mình.
- Cậu thế này mà nói là không sao ?
- Gì đâu, ti hin máu này thì thấm gì với mấy vụ đánh nhau tranh giành đấtlàm ăn ! Ha ha !
- Vũ GiaMinh đặt tay trái lên bả vai phải, tay còn lại làm mấy động tác khởi động. Anhvẫn đau nhưng khong một chút nhăn nhó.
- À, Một vài ca sĩ của công ty tôi không thể tiếp tục đứng hát cho các quánbar và vũ trường của cậu nữa ! Rất tiếc ! Họ tự động cắt hợp đồng với Countdown[1"> rồi ! Khốn !
- Chàngthanh niên dốc ngược chiếc túi màu đen, một số lượng không nhỏ khối hình hộprơi xuống đất, chúng đều có màu trắng.
- Không sao ! Chúng ta là chỗ anh em thân thiết, việc đơn phương hủy cam kếtcủa cậu tôi hiểu và thông cảm. Long, cậu bỏ cái này vào, tôi đã chuẩn bị xe chocậu rồi !
- Vũ GiaMinh chỉ về phía chiếc xe phân phối lớn. Có hai chiếc xe hằm hố giống hệt nhautới từng chi tiết đang ở trong tình trạng sẵn sàng.
Anh chàng có tên Long đó lại cầm chiếc túi lên, để cô gái bên cạnh bỏ thứ hànghóa khác vào. Ngay sau đó Vũ Gia Minh ra hiệu cho đàn em thủ tiêu những thứ màutrắng đi. Hành động này chính là đánh tráo, Khả Vy phiếm diện đặt giả thiết,hai người kia đã bị sập bẫy mang theo thứ hàng lóng bên người, tới gặp Gia Minhđể hoán đổi.
- Cậu hãy đi đường vòng tới quốc lộ, tôi sẽ đi lối tắt đến đó và cắt đuôicớm !
- Cậu ư ? Ông Vũ đánh cậu đến nông nỗi này làm sao cầm lái được !
- Không sao ! Tôi thông thuộc đường trong lòng bàn tay, tính trường hợp bị cớmbắt còn biết cách giải quyết. Để bọn đàn em làm tôi không yên tâm, mà mấy tênđàn em của cậu ra sao rồi ?
- Họ bị tạm giam rồi !
- Cô gáivới vóc dáng nhỏ bé lên tiếng.
- Đây là đồng bọn của cậu à ? Gay nhỉ, tôi tưởng mỗi mình cậu nên không rủngười đóng thế cho cô gái này !
- Anh Minh, lũ cớm trá hình đã vào đến cổng KTV rồi ! Mau lên !
Anh chàng tên Long nhìn cô gái một lúc, không biết xử lí ra sao, anh không thểbỏ lại cô gái vì cảnh sát đã biết mặt, hơn nữa cô còn là vị thành niên... Trongkhi đó Vũ Gia Minh thay áo, anh vận cùng một màu áo đen với bạn.
- Đại ca ! Con nhỏ này theo dõi các anh ! - Một tên to cao bất thình lình xuấthiện sau lưng Khả Vy, hắn đã thiếu cẩn tắc khi để cho người khác biết được sựviệc.
Ba người như vớ được cứu cánh. Họ nhằm thẳng vào Khả Vy mà tiếp diễn hành động.
- Sin, mau cắt tóc của cô gái này nhanh !
Vũ Gia Minh kéo Khả Vy lại, để cô gái kia dùng một con dao linh hoạt cắt phăngmột nửa già tóc của Khả Vy. Cô chưa kịp hiểu gì đã thấy tóc mình rơi rụng xuốngsàn.
- Chị mặc cái áo này vào !
Khả Vy như một con rối mặc trùm áo trên người, cô chợt nhận thấy mình tham giamột bộ phim khác mà vai trò giống với Gia Minh, là đóng thế. Sau đó hai ngườiđàn ông gấp rút lên xe và khởi động. Bắt chước cô gái kia, Khả Vy cầm lấy mộtchiếc túi và leo lên. Chiếc xe khá cao, cô gái kia vịn lấy lưng chàng trai màchèo lên, Khả Vy có phần cao hơn nhưng cũng phải phụ thuộc tên bảo vệ đứngngoài, hắn ôm cô mang lên.
- Làm phiền cô một lát ! - Dứt câu hai chiếc xe phóng vèo đi nhả lại bụi khóimờ mịt. Mỗi cặp một ngả.
Tốc lực nhanh tới ngạt thở, ép luồng khí hai bên, tiếng vù vù kéo dài hai bênmàng nhĩ. Tay lái Vũ Gia Minh không ổn định lắm, thi thoảng bị lạng khỏi đườngthẳng, nhưng anh rất hăng, tối đa hóa động cơ pittong xe.
Khi tới gần giao lộ của các trục đường bao Vũ Gia Minh nấp vào một rãnh nhỏgiữa chân cầu vượt, chờ đợi trong tư thế nắm chặt tay ga. Khả Vy tranh thủ hôhấp, cô dùng miệng để nạp Oxi và cũng dùng nó để nhả khí Cacbonic, người runbần bật. Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng thử các trò mạo hiểm đến mức này và cũngchẳng bao giờ nghĩ mình sẽ mắc phải chúng. Mái tóc của cô đã khô ráo, đem vuốtthu được một vài hạt cát bụi vương.
Đúng như sắp xếp, chiếc xe y hệt đã xuất hiện, theo sau nó có tới bảy tám độngcơ khác, cả bốn bánh và hai bánh. Qua đoạn cua, xe Vũ Gia Minh mang biển số giảphóng vèo lên. Trong tích tắc vượt qua chiếc xe của người bạn, nhân ảnh chuyểnđộng quá nhanh đã đánh lừa thị giác cảnh sát khi họ chưa kịp theo dõi phân tíchtừ camera giao thông. Rồi anh chàng kia phóng theo một con đường nhỏ để GiaMinh thay thế trong tầm ngắm của cảnh sát, Khả Vy ngồi theo sau, họ đều chỉ độichiếc mũ lưỡi chai màu đen nên rất nguy hiểm khi phóng cao độ. Cô chỉ biết bámchặt vào eo của anh. Tay lái của Gia Minh bộc lộ rõ hơn yếu điểm vì vết thươngbị Khả Vy giằng xéo.
Khi đi ra tới ngoại thành, bỗng nhiên Vũ Gia Minh nhớ ra điều gì đó, anh giảmtốc độ và thắng phanh từ từ.
- Khả Vy, cô ổn không ? - Anh quay đầu lại.
- Hic, may là tôi không có gì để nôn ! Phim hành động à ? Mà mau lên, đi tiếpđi, cảnh sát đuổi theo sau đó !
- Thôi, chịu bắt rồi bị treo bằng và ngồi nhà đá tạm vài ngày, tôi sẽ thu xếpđể cô không liên can ! Này, có thật là không sao chứ ? - Anh lo lắng, sắc mặtcủa cô tái mét như mình, cả hai đều thiếu khí.
- Cái gì ? Tôi sợ cán bộ lắm ! Đi tiếp đi, tôi vẫn chịu được ! Anh nên nhớ tôivừa mới qua tuổi bẻ gãy sừng trâu thôi !
Tiếng bi bo đã rất gần nhưng không thấy Gia Minh có ý định đi tiếp, Khả Vy bámlấy vai anh hối thúc :
- Ơ kìa, anh còn phải tiếp tục giúp đỡ bạn nữa chứ ! - Cô nhận thấy Gia Minh làngười trọng nghĩa, anh rất tốt với bạn bè, lẽ nào cô lại không hưởng ứng.
- Nhưng… tôi dẫn cô đi khám !
- Khám ? Khám gì, tôi bị sao… ?
- Tôi thật có lỗi với Lạc Thiên và nhà họ Cao, cả cô nữa… ! Lúc ấy thời giangấp rút nên tôi không kịp nghĩ mà kéo cô đi cùng.
- Chúng ta cũng chỉ còn cách cớm vài gang nữa thôi, đi đi nào ! À,… ý anh làcon của Lạc Thiên á ? Tôi làm gì có thai… - Khả Vy sau khi buột miệng theo phảnxạ dùng tay bịp lại. - Còn làm gì nữa, lái tiếp đi !
Vũ Gia Minh trước lời khăng khăng và giục giã của Khả Vy, anh không chần chừnữa, rồ ga...
Gió thổi hiu hiu đan những chiếc lá khôcuốn vòng vòng, bãi cỏ trải dài tới chân đê. Màu xanh mượt của thiên nhiên đivào óc quan sát nhẹ nhàng mà thanh thản. Đằng xa, màu nắng vàng tô thắm dòngsông, lấp lánh như pha lê.
« Ok ! »
Vũ Gia Minh nhìn vào điện thoại, đồng thời đẩy chai nước khoáng đã mở nắp choKhả Vy.
- Tại sao anh không thương tiếc chiếc điện thoại đắt tiền, ném nó như phế thảimà lại dùng và nâng niu cái điện thoại chơi trò con rắn làm gì ?
- Tôi thích thế ! - Anh bao quát tầm nhìn bằng tâm trạng thoải mái - Hoàn thànhrồi, bạn tôi đã đến nơi, họ cảm ơn cô.
- Chà ! Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tin mình tham gia vào phi vụ chốngcảnh sát ! Các anh làm việc xấu à ? Liệu bị bắt tôi có phải ngồi tù chung không?
- Nực cười ! - tách khóe môi mình tinh tế, khi cười anh có má lúm đồng tiền,điều đó đôi khi phá vỡ liên kết của các phân tử ngăn cách - Nhà cậu ta gặp trụctrặc mà chưa rõ nguyên nhân, còn lũ cớm do cha mẹ tôi báo chứ ai !
- Cha mẹ anh ? Họ ư ? - Khả Vy hỏi với cấp độ ngạc nhiên nhất.
- Ừ, sao nào ? - Anh bất cần nhưng lắm lúc lại rất sâu sắc.
- À, ờ... Vũ Gia Minh, khai thật đi, anh làm ăn trái phép phải không ? Cha mẹanh quả thật dũng cảm, họ đặt tình cảm riêng tư sang một bên để đem lại côngbằng cho xã hội.
- Cô tưởng tượng chắc, ông bà thuê người vất thuốc lắc buộc tội tôi chứ tốt đẹpgì ? Có cha mẹ nào tồi hơn ?! .
- Tôi không tin ! Làm gì có cha mẹ nào đối xử với con cái như thế ? Chắc hẳn làlỗi tại anh !
- Tại tôi ! Tại tôi không thích điều hành công ty, muốn làm cảnh sát nên họ nhưthế ! - Gia Minh trải mình xuống nền cỏ, anh muốn làm đám mây trôi hờ hững trêncao.
- Anh thích làm cảnh sát ? Hôm trước tôi tin là thế nhưng tới giờ, góp ý nhé,anh phù hợp với làm lưu manh thì đúng hơn.
- Tùy cô, muốn nghĩ gì thì nghĩ ! - anh nhắm mắt lại lặng thinh.
- Muốn làm cảnh sát mà lại đi mở quán bar à ? Haiz, ít ra anh còn có bố mẹ, họcó gây khó khăn thì cũng vì muốn hướng anh theo áp đặt sẵn. Họ lớn tuổi hơn nênsẽ biết chọn lựa cho anh đúng đắn, còn hơn tôi, làm gì có. Ngay cả tên họ tôicũng chẳng hay !
Khả Vy buồn thiu, một làn gió thổi mạnh khiến mái tóc rối bời, cô đưa tay lênvuốt. Mọi sự diễn ra thật bất ngờ, như mái tóc này đây, thoáng chốc chỉ cònchấm ngang vai. Cô dù tò mò về những vết thương của anh nhưng nhất định khônghỏi. Theo như chàng trai nói, ông Vũ chính là cha anh, đã đánh chính con mình.Thật đáng sợ với cách hành hung con đến nỗi này, Gia Minh đã không chống cự.
- Phí tóc của tôi quá ! Bắt đền anh đấy ! Nuôi bao lâu mới dài được!
Vũ Gia Minh vẫn nằm im không đáp, trời đất như đang dừng lại cùng anh ngẫm vềmột hư vô.
- Này, tôi đang bắt đền anh đấy ! - Khả Vy giật một sợ tóc ngắn củn trên đầuanh cho bõ tức.
- ...
Cô giật thêm sợi nữa.
- Có thật là cô không có em bé ? - Đột nhiên anh ngồi phắt dậy, thu chân khoanhlại, thẳng lưng.
- Cái gì,... hả,... tôi có... - Khả Vy như gà mắc tóc, lắp bắp mãi chưa lên lời- Ọe... ọe... Ôi đau bụng quá ! - cô dùng mười ngón tay giữ bụng, ngặt nghẽokêu.
Vũ Gia Minh đâu có giống Lạc Thiên, anh mang góc nhìn toàn diện và chẳng nhennhóm gì với cô nàng.
- Tôi thấy áy náy quá, hay thế này đi, tôi biết vị bác sĩ uy tín lắm, hay làtôi giới thiệu cho Lạc Thiên để mai mốt hai người tới khám !- Thật là to gannếu như cô ta giả mạo, anh nghĩ vậy.
- Ờ ờ... Không biết mấy giờ rồi, chắc đã đến lúc đi mát xa với mẹ chồng ! Maumau cho tôi về thôi !!!
Vũ Gia Minh đứng dậy bắt tay kéo cô lên, trở về bên chiếc xe. Cả hai lại bonbon trên đường, lần này anh đi với vận tốc đảm bảo.
- Này,... tôi muốn dừng lại mua một vài thứ được không ? - Khả Vy đề nghị GiaMinh khi cả hai đã vào đường lớn nơi tập trung nhiều cửa hàng lớn nhỏ.
Anh dừng lại, tắt máy, gạt chân trống.
- Ấy, không cần vào cùng đâu, cần mua gì thì nói, tôi mua hộ cho ! - Khả Vy chỉvào một shop bán đồ dân dụng nhỏ.
- Không ! Thế thì cô vào đi.
Khả Vy đứng đợi Gia Minh nhìn ra ngoài, nhưng anh mãi vẫn hướng về phía cửahàng, cô gật gật đầu mỉm cười, giả vờ chằm chằm nhìn về phía bên kia đường, đếnkhi anh nhìn theo thì lẻn vào nhà hàng bên cạnh. Trên đường đi cô căng thẳngtìm hoài mới có nơi này hàng ăn và cửa hàng tạp hóa cạnh nhau.
Khả Vy mau lẹ bước vào, tìm bàn khuất để ngồi, giả vờ cầm thực đơn chọn món.Chừng hai phút người phục vụ đến, cô kéo dài thời gian lựa chọn, lúc đi ra từbữa tiệc không cầm theo túi xách nên chẳng mang tiền.
- Chị cứ phục vụ các bàn khác đi,... tôi đợi bạn !
Khả Vy chớp ngay cơ hội cô phục vụ ra chỗ khác mà chạy vào nhà WC. Thêm một lầnnữa cái miệng hại cái thân, tên Gia Minh mà biết được thì ngại chết đi. Sau đócô thanh thản đi ra như đã ăn rồi, lờ lớ lơ đám nhân viên bằng cách cầm chiếcđiện thoại áp lên tai.
- À à, hai nhà này thông nhau ! - Khả Vy bắt gặp Gia Minh nhìn khó hiểu. Côgiống như đi ăn mảnh còn anh hệt một tên trông xe, đành cười giả lả không thanhminh thêm.
Đúng lúc có một người thanh niên đi qua va vào cô. Hắn choạng tấm vai cứngkhiến cô hơi khụy người rồi nhanh nhẹn luồn qua.
- Cướp ! Bớ người ta ăn trộm ! - Khả Vy hốt hoảng thét lên, chiếc điện thoạicầm trên tay đã bị rút khỏi chỉ trong vòng chưa đầy một giây va vào.
Vũ Gia Minh chống chân rút chìa khóa, đang định đuổi giúp thì Khả Vy đã lăm lămchạy theo, tên trộm lách vào mọi người, hắn dùng hết sức của khung xương huýchđẩy những người qua đường. Một số khác đứng gần vội vàng lảng tránh sợ vạ lây.
Hai người làm màn rượt đuổi tên trộm qua hai dãy phố, Khả Vy thì tiếc của, cònGia Minh chúa ghét hạng trộm cắp hai ngón.
Cuối cùng cũng có người tóm tên trộm giùm. Hắn chạy khá nhanh trong khi GiaMinh không được khỏe lắm, may mắn một người tốt bụng đã ngáng chân làm kẻ trộmgã nhào. Hắn giả lại điện thoại và xin tha. Riêng đối với hắn thật xui xẻo, cáiđiện thoại đã bị hỏng lại còn bị bắt.
Khả Vy cầm lấy điện thoại và kiểm tra, nó không lên đèn kể cả khi bật nguồn đâmra cô tiếc hùi hụi. Cô quạt một tràng giang đại hải cho tên trộm khiếp đản rồimới nghĩ ra do nước làm hỏng. Gia Minh đành đẩy tên trộm đi, nhìn hắn méo xẹomặt mày mà thấy tội, đụng ai không đụng, lại cướp đồ của con bé này, cái giọngchanh chua khủng khiếp. Trên quãng đường trở lại phương tiện lưu thông, Khả Vychuyển đối tượng cằn nhằn sang anh.
- Tóc và điện thoại của tôi, anh tính sao đây ! Tôi chết mất, về họ mà hỏi thìtôi...
- Lạ thật ! Cô vừa rồi chạy rất giai sức, tôi còn nghe cô phủ nhận của phủ nhậnviệc mang thai...
- Này này, tôi đang bắt anh đền đó ! - Khả Vy lờ đi, cô không thể tiếp tục giảvờ đau bụng nữa.
- Trên thực tế cô có thể nói là mình vừa sửa kiểu tóc và muốn thay đổi điệnthoại với Lạc Thiên,... ở đây có gì không ổn lắm ! - Anh xoa cằm suy diễn - Tôisẽ đền nhưng... cô được thuê để làm vợ người ta à ?
- ... - Khả Vy dựng tóc gáy khi nghe anh nói vậy - Anh nói gì cơ ?
- Ha ha, xem cô kìa, tôi đùa thôi ! Tại tôi thấy Cao Lạc Thiên đẹp mã như thếmà lại lấy con nhỏ xấu òm như cô ! - Gia Minh bông đùa, anh không thể ngờ đượchóa ra mình nói đúng.
- Đúng là tôi không có em bé nhưng... anh ta yêu rồi mới lấy tôi, do anh khôngbiết đấy thôi, chúng tôi quen nhau ở nước ngoài... ở nước ngoài hiểu chưa ? -Khả Vy đành phải nói một phần sự thật để lấp liếm toàn bộ.
- ... - Gia Minh quay lại nhìn cô, anh đang tìm cách để hiểu - Mệt! Thế hai vợchồng các người đi lừa người khác là có em bé à, đúng là... !
- Ha, anh là người duy nhất có được thông tin nên đừng nói với ai nhé, xin anhđấy, cũng đừng để Lạc Thiên biết anh biết. Hắn sĩ diện cao lắm ! - Khả Vy chẳngcòn cách nào khác.
*
Gia Minh lái xe đưa Khả Vy thẳng về nhà vì nghĩ rằng bữa tiệc đã tàn từ lâu.Anh để cô đi bộ một đoạn ngắn ngã rẽ vào con đường nhà.
- Đến đây tôi tự đi vào được rồi ! - Khả Vy đi xuống, cô trả lại chiếc áo màuđen và mũ lưỡi chai. - Khoan đã, anh đổ xe xuống một chút chân tôi mới chạmđược !
Vũ Gia Minh như lúc lên, anh đi ra khỏi xe rồi đỡ cô xuống. Chiếc xe thiết kếvới phần dốc cao, đệm yên của người lái thấp hơn người ngồi sau một đoạn, côkhông cao lắm và cũng không mang giày cao gót nên anh cũng chẳng châm chọc.
Thế rồi chiếc xe mô tô phóng đi, Khả Vy không ngoái theo mà đi nhanh về cănnhà, nếu Lạc Thiên có hỏi, cô sẽ trả lời rằng gặp người quen cùng cô nhi việnlàm phục vụ ở Gia Gia, rồi ngồi tâm sự và đã đánh rơi điện thoại xuống chậunước. Cô hít hơi dài trước khi nói dối rồi rảo bước.
Từ từ một chiếc xe đi lại gần, Khả Vy giật mình nhận ra đó chính là chiếc màTuấn Kiệt từng mượn của Lạc Thiên để tán gái hồi nào, cũng chính chiếc xe cô đãtừng học lái. Và Lạc Thiên bước ra với diện mạo cổ áo xệch lên, hai tay áo xắncao tới bắp.
- Anh... ! - Khả Vy nhắm chặt mắt, cô không dám đoán vì sao dù ngồi trong xehơi có điều hòa mà trán anh vẫn lấm tấm nước.
- Điện thoại không bắt máy ! ... Đi đâu về ? - Không lên giọng, cũng không trầmkhản, Lạc Thiên nói và nhậ ra sự nhảm nhơ của mái tóc cô.
- Tôi... đi...
- Chị dâu đây rồi, anh Thiên đã tìm thấy chị rồi ư ? Chị đi đâu đấy, cả nhà tìmmãi! - Lạc Mỹ và Lạc Kiệt mừng húm, hai người có nhiệm vụ đợi chờ ở nhà LạcThiên.
- Xin lỗi mọi người, tôi... có chút việc... !
- Được rồi, Lạc Mỹ, em gọi bảo mấy người kia không phải tìm nữa, hai đứa cũngvề nhà đi, nhớ đừng nói với bố mẹ anh ! - Nhưng trước mặt hai người em, LạcThiên gầm giọng.
Ngồi đối diện với Lạc Thiên, Khả Vy không biết nên bắt đầu từ chữ cái nào. Liệuanh đã nhìn thấy cô đi cùng Vũ Gia Minh chưa, rồi nếu nhìn thấy anh có tin vàocâu chuyện cô từng trải không, rằng Gia Minh có hai người bạn cần lẩn tránhcảnh sát, cô bất đắc dĩ đóng vai cô gái có mái tóc ngắn, để cho giống cô phảicắt phần tóc của mình đi mà chưa được hỏi ý kiến, rồi vèo vèo 120 km/h cùng GiaMinh cắt đuôi cảnh sát. Thật khó chấp nhận được sự thật này, ngay đến cô cònkhông phân biệt được họ là người tốt hay kẻ xấu, đem nói ra Lạc Thiên sẽ chorằng cô nói dối, một bài trần thuật hoang đường, nói dóc cũng không biết cách.
- Nhân viên ở Gia Gia đều nói em không ở đấy ! - Lạc Thiên nhận ra thật ngungốc khi hỏi người làm, để anh phải tìm kiếm không xác định nơi chốn, lật tungcả khu đất của thành phố.
- ... Chắc họ không nhìn thấy tôi, lúc vì sau tôi cũng ra khỏi Gia Gia,... đãđể mọi người lo lắng ! - Khả Vy không nghĩ mình lại có được sự quan tâm từngười khác, điều này khiến cô hạnh phúc. - Anh có mệt không, tôi đi pha nướccam !
- Đã ăn gì chưa ?
- Anh đói ạ, để tôi làm bữa tối !
- Khỏi ! Nhược Lam vừa đã chuẩn bị, nếu ăn rồi thì thôi !
- Không, chưa ăn ! - Khả Vy nói lí nhí, cô quả thực rất đói và hơn nữa chắc anhcũng chưa ăn.
Bỏ qua mặc cảm về người nấu đồ ăn, Khả Vy đưa chén cơm đã xới đầy đặt lên bànphía Lạc Thiên, “nếu ăn rồi thì thôi”, anh đã nhìn thấy cô đi với Gia Minhchăng ?
Lạc Thiên không nói, thi thoảng nhìn cô, còn không thì chăm chú ăn, vị tanh củacá hay ngọt nước canh của xương chẳng làm tăng khẩu vị.
- Tôi đi với Vũ Gia Minh,... - Khả Vy sẽ nói và thêm bớt quá khứ gần - ...nhưng mà là tôi... đi xem bói !
- Hở ? - Đôi mắt Lạc Thiên mở tròn lên, có phần kinh ngạc.
Khả Vy cũng không biết bằng cách nào dây thần kinh tư duy lại điều khiển thanhquản nói ra một hành động này.
- Phải ! Tại lần đấy tôi thấy Gia Minh nói cái gì mà t