biết cười nhẹ không biết phải trả lời cô bạn của mình như thế nào, Pi chợt nhớ đến sinh nhật của Rin liền hỏi: - Rin, sắp đến sinh nhật cậu rồi. Năm nay chúng ta sẽ làm như mọi năm chứ, hay cậu có muốn mời thêm ai nữa không." - Pi buồn cười chọc Rin
Mọi năm cứ mỗi khi sinh nhật của Rin và Pi, cả hai đều mua một cái bánh sinh nhật be bé, rồi cả hai cùng ở phòng của Rin hoặc Pi mà hát mừng và thổi nếm cầu mong những điều lành nhất trong cuộc sống. Năm nay thì khác, thân phận của cô đã từ một cô sinh viên nghèo thành nhị tiểu thư nhà họ Trinh chưa được bao lâu, sau đó ép hôn với Phạm gia, cuối cùng cô lại quyết đi theo Minh Trí để làm tình nhân chỉ vì muốn trở thành một Nguyễn Hà My như ngày xưa.
- Pi, câu không được chọc mình, chúng ta sẽ đón sinh nhật như mọi năm. Khi ấy có thể chúng ta đã rời khỏi Trần gia rồi, muốn mời cũng không thể mời được nữa. - Rin chợt buồn khi nghĩ đến Minh Trí.
- Được, chúng ta cứ như mọi năm mà đón sinh nhật thứ 21 của cậu. - Pi nắm lấy đôi tay của Rin mà nói
Rin cầm lấy đôi tay của Pi mà mỉm cười, cô đau biết rằng phía sau cô lả những nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
……………………………………………………………….
Đã nhiều ngày trôi qua, Minh Trí không hề về lại biệt thự Trần gia. Căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn cô và Pi quấn quýt bên nhau, cô không thể nói là không nhớ đến anh, chỉ là tự dối lòng mình rằng anh đã chán ghét cô và ngày tự do của cô sắp đến gần mà phải vui mừng. Mỗi ngày cô đều tươi cười cùng Pi, nhưng mỗi đêm khi Pi ngủ say thì cô vẫn mở mắt với hai dòng nước trên bờ má mà nhớ đến hình bóng của Minh Trí. Nhiều kho do dự muốn gọi điện cho anh nhưng không dám gọi, rồi lại tự trach bản thân không thể kiểm soát nổi cái loại tình cảm không có kết quả này.
Tại khách sạn Ciz, Minh Trí cầm trên tay một ly rượu màu đỏ, đưa lên bờ môi mà nuốt trọn hết cả ly. Tâm trạng của anh không được tốt, anh không muốn về Trần gia vì sợ không kiểm soát được bản thân mà lại hôn cô rồi chiếm hữu cô, anh sợ mình không thể để cho cô đi xa khỏi bản thân. Trong lòng anh dâng lên mong muốn chỉ cần nhìn thấy cô một lần, không hiểu vì sao hình bóng của cứ chiếm hữu lấy tâm trí anh. Từng ly rượu được rót ra rồi uống cạn, trong cơn say anh cứ thế mà nhớ đến cô gái nhỏ trong yếu đuối nhưng cô cùng kiên cường ấy.
Buổi sáng, Minh Trí thức dậy trong khách sạn Ciz, anh thay đổi trang phục chuẩn bị đến cao ốc RoYal thì điện thoại reo lên, đầu số bên kia là đến từ biệt thự Trần gia, anh khẽ nhíu máy rồi nghe máy.
- Trần thiếu gia, là tôi Pi đây. - Pi mừng rỡ khi Minh Trí nghe máy.
- Tiểu thư, gọi tôi có việc gì sao? - Anh lạnh lùng hỏi
- À, cũng không có gì quan trọng lắm. - Pi ngại ngùng chưa biết mở lời thế nào/
- Đã không có gì quan trong tôi xin cúp máy, tôi rất bận/ - Minh Trí đáp
- A khoan, thật ra là… còn hai ngày nữa là sinh nhật của Rin. - Pi không biết phải nói sao cho hợp lí.
- Tôi biết, thế thì sao?
- À, thì… hôm đó nếu anh có thời gian có thể về nhà cùng chúng tôi đón sinh nhật cô ấy… thực ra…
- Xin lỗi, hôm đó tôi bận, gửi lời chúc mừng đến cô ta giúp tôi. - Nói xong liền cúp máy
- Thực ra đêm nào Rin cũng khóc vì nhớ anh, alo… alo… - Pi nói nhanh nhưng chỉ nhận được tiếng bíp bíp từ điện thoại.
Pi thở dài lo cho cô bạn.
Minh Trí đã không nghe câu cuối cùng mà Pi nói.
Sau khi nghe điện thoại thì biệt thự Trần gia, Minh Trí bấm số gọi tiếp cho Trần Hậu.
- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu nghe máy.
- Đã sắp đến ngày đó, cậu cho người theo dõi Trịnh Đạt. Thêm người bảo về cô ta. - Minh Trí ra lệnh.
- Vâng, thiếu gia yên tâm. Tôi sẽ ra sức bảo vệ tiểu thư. - Trần Hậu đáp.
- Được, sau khi giải quyết xong chuyện này, câu đưa cô ta đến biệt thự Hoa hồng trắng. Ngọc Diệp đã lo xong giấy tờ, đó là tài sản của cô ta. - Anh lạnh lùng nói.
- Vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.
Chưa kịp nghe Trần Hậu trả lời, Minh Trí đã tắt điện thoại. Anh tiến đến cao ốc Royal, trên xe liền thông báo cho thư kí Ngọc Diệp sắp xếp lịch trống vào hai ngày sau.
……………………………………………………………………….
Còn một ngày………….
Buổi sáng, Rin thức dậy liến chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng cho Pi. Đi ngang qua căn phòng của Minh Trí, cô đứng trước cửa phòng nhìn vào cánh cửa rất lấu. Cô biết khi mở ra cũng sẽ thất vọng vì biết rõ rằng anh ta không hề bên trong. Cô buồn bã quay lưng xuống lầu, phía sau tiếng cánh cửa mở ra cô vội vàng quay đầu lại thì thấy Minh Trí đang mặc một bộ tây âu lịch lãm trên người, cô vui mừng nhưng đầy bất ngờ
- Anh… sao anh lại ở đây? - Cô bất ngờ thốt lên.
- Có lẽ cô đã quên đây là nhà của tôi. - Minh Trí không nhìn cô lạnh lùng nói rồi bỏ đi về phía cầu thang.
- Ý tôi là anh về khi nào, mấy hôm trước anh có về đâu? - cô vội hỏi theo sợ anh lại đi mất.
- Nhị tiểu thư, tôi nói cô biết đây là nhà tôi, tôi muốn đi hay ở là quyền của tôi cô có quyền lên tiếng sao? - Minh Trí chuẩn bị bước đến cửa.
- Khoan đi đã, anh chưa ăn sáng phải không. Tôi đang chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho Pi. Tôi sẽ nấu nhiều một chút cho anh. - Cô sợ anh đi mà biện lí do.
- Cô nghĩ một giám độc như tôi, hợp với những món ăn của phụ nữ mang thai. - Anh tiếp tục đi ra khỏi cửa không nhìn lại cô một lần.
Rin chua xót tự cười bản thân mình quá quỵ luỵ vào cái tình cảm chỉ một mình cô tổn thương và đau đớn. Rin cứ thế ngồi trên bàn ăn trong bếp mà cười, nhưng hai dòng nước mắt đã tràn ra lăn dài trên má. Cô quyết định sẽ quên anh đi, con người vô cùng nguy hiểm này, anh ấy và mình mãi mãi không có kết quả.
Phía xa, bác Hoà nhìn Rin ngồi bất động mà khó hiểu. Đêm qua cậu chủ về nhà rất khuya, đi đến phòng của hai vị tiểu thư đang ngủ mà khẽ mở cửa, đứng trước cửa rất lâu mà nhìn vào. Sau đó khẽ đóng cửa lại rồi đi thẳng về phòng làm việc, vẻ mặt lộ ra nét đau buồn khó tả. Khi bà mang cafe vào phòng cho anh, anh lại nhìn chằm vào màn hình máy tính với một ánh mắt đau buồn không kém. Thế mà buổi sáng khi gặp tiểu thư liền tỏ ra lạnh lùng, nói ra những lời làm tiểu thư buồn như vậy. Xem ra có rất nhiều uẩn khuất trong chuyện này.
Pi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Rin liền chạy đến nắm chặt lấy bàn tay của Rin đang run lên cố gắng kìm nén cảm xúc. Bạn thân thiết đã lâu, nhìn nét mặt Rin thì Pi đã hiểu cô bạn mình có vấn đề liền nói.
- Rin, có chuyện gì? Muốn khóc cứ khóc ra cho hết đi, có mình ở đây cậu cửa dựa vào mình mà khóc. - Pi cầm tay Rin mà an ủi.
- Pi à, huhu, tớ phải làm sao đây. Tớ hình như yêu người không nên yêu? - Rin như có điểm tựa mà nấc lên khóc to.
- Không sao cả Rin, cậu là con người mà, không thể điều khiển được trái tim mình là chuyện bình thường. Hãy yêu đi, yêu đến khi nào không thể yêu được nữa. - Pi ôm lấy Rin mà hai dòng nước mắt cũng rơi, cô nghĩ đến mình cũng như Rin, yêu một người không nên yêu.
- Minh không thể ngừng yêu anh ta được, mình thật sự rất sợ sự lạnh lùng của anh ta. Thà anh ta cứ chọc giận mình, cứ châm chọc mình đừng lạnh lùng với mình. - Rin khóc mà ôm lầy Pi
- Mình tin Minh Trí cũng có tình cảm với cậu, nếu không sẽ không bao bọc chúng ta như vậy. Hãy cho anh ấy thêm thời gian Rin à. - Pi tin rằng Minh Trí cũng có t.c vơi Rin.
- Tình cảm này đáng ra không nên tồn tại, hai người chúng mình không thể đến với nhau. Pi, mình và cậu hãy rời đi, vế nhà mẹ của mình dưới quê. Cho đi hay không anh ta không có quyền quyết định. - Rin nấc nhẹ mà nói.
- Mình sẽ đi cùng cậu dù ở đâu mình không ngại, nhưng anh ta cho Trần Hậu đi theo chúng ta suốt làm sao mà bỏ đi được.
- Mình đang suy nghĩ đây.
- Cậu xem cách này được không, bây giờ mình sẽ giả vờ đau bụng cậu hãy ép họ phải đưa mình tới bệnh viện bằng mọi cách. Sau khi ở bệnh viện lộn xộn, cậu hãy trốn đi mình sẽ theo sau cậu. Người bọn họ cần là cậu không phải là mình nên cậu yên tâm.
- Cách này cũng hay, nhưng anh ta sẽ tìm ra bọn mình ngay mất. Cậu nhớ lần trước mình vừa mới nhờ anh ta tìm cậu buổi tối thì sáng ngày sau đã tỉm ra. - rin thở dài vì biết sẽ không trốn thoát được.
- Có lẽ vì lúc trước mình có liên quan đến bọn giang hồ nên dễ tìm như vậy. Cậu nghĩ xem, nếu anh ta còn quan tâm cậu thì mới tìm cậu, nếu anh không quan tâm thì tìm về làm gì.
- Cũng đúng nha, vậy chúng ta sẽ thực hiện.
Pi đi ra ngoài phòng khách liền giả vờ té xuống, ôm bụng kêu đau. Tất cả người làm trong nhà hoảng hốt khi biết Pi té xuống đất. Trần Hậu chạy vào nhà.
- Tiểu thư, cô ấy bị làm sao? - Trần Hậu hoảng hốt.
- Trần Hậu, mau đến bệnh viện, cô ấy mang thai mà ngả xuống đất rất nguy hiểm? - Rin giả vờ hoảng loạn
- Không nên ra ngoài trong thời điểm này, tôi sẽ gọi bác sĩ về xem. - Trần Hậu không muốn Rin ra ngoài.
- Cái gì mà không nên, tôi nói anh biết mau đến bệnh viên cho tôi, nhà các người giàu cũng không đầy đủ bằng bệnh viện được, lỡ bé con của bạn tôi có chuyện gì sao/ - Rin tức giận vì không được ra ngoài.
- Á, đau quá Rin ơi, mau cứu lấy con mình. - Pi giả vờ thêm vào.
Vì quá hoảng hốt lo lắng cho đứa bé trong bụng nên Trần Hậu cắn răng nói: " Được tôi sẽ đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện ngay, nhưng Hà My tiểu thư cứ ở nhà đợi tôi thông báo."
- Anh đừng quá đáng, tôi làm sao có thể bỏ bạn tôi đi một mình. - Rin tức giận ôm lấy Pi mà hét.
- Nhưng… - Trần Hậu không biết giải quyết ra sao
- Không nhưng gì nữa, mau đưa đến bệnh viện cho tôi. - Rin càng lúc hét càng lớn.
Trần Hậu hết cách liền đưa Pi và Rin lên xe đến bệnh viện, phía sau là hai chiếc 7 chổ màu đen khác chạy kèm theo phía sau để bảo vệ cô.
Chương 33: Bí mật nhà họ Trịnh
Trần Hậu đưa cô và Pi đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa Pi vào phòng cấp cứu kiểm tra, Rin nhanh chân chạy theo một đám bác sĩ phía trước. Lần theo xe đẩy của Pi, Pi nháy mắt với Rin. Sau đó, Rin khẽ đi vào một lối cầu thang bệnh viên mà chạy nhanh đi. Trần Hậu khi quay sang nhìn thì không thấy Rin đâu, một cơn lo lắng trong tâm trí liền ra lệnh cho đám cận vệ chạy phía sau, bọn họ cứ nghĩ phải bỏ vệ người đang nằm trên giường bệnh, không ai để ý đến Rin cả.
- Mau đi tìm Hà My tiểu thư nhanh cho tôi. - Trần Hậu hét lên với đám người phía sau.
- Đại ca, không phải cô ấy là người đang bị thương vào đây. - Tên đi đầu tiên nhìn cửa phòng bệnh mà ngơ ngác hỏi.
- Chết tiệt, lũ ngu đần tụi mày. Mau đi tìm nhanh cô gái đi theo đó.- Trần Hậu tức giận.
Cả đám sợ hãi liền bổ ra đi tìm Rin. Mới sáng hôm nay vưa đến nhận lệnh bảo vệ tiểu thư trong căn biệt thự này, vừa đến chưa kịp biết mặt mũi cô ta thế nào liền được điều đi đến bệnh viện này. Cứ ngỡ chỉ có tiẻu thư té ngã thì mới được lo lắng bảo vệ như vậy. Ai ngờ cô gái đi theo mới chính là nhân vật cần bảo vệ.
Rin hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi cửa bệnh viên, phía sau một đám người mặt đồ đen khi nãy có lẽ đã phát hiện nên đang tìm kiếm cô khắp nơi. Cô liều mạng chạy ra cửa bệnh viện, cả đám người phía sau nhìn thấy liền đuổi theo. Cô hốt hoảng chưa biết phải làm cách nào thì phía trước có một chiếc xe hơi lao đến gần cô, thắng gấp ngay trước mặt Rin. Trên xe một cô gái ăn mặc sành điệu nhoẻn miệng cười, mở tấm kính xuống liền nói: " Mau lên xe".
Nhận ra là người quen, nhưng lại là Trịnh Thiên Kim nên cô hơi chần chừ, đám người phía sau càng lúc càng đến gần nếu d0e63 họ bắt được thì sau này muốn trốn thật khó. Cô vội mở cửa chiếc xe hơi màu đỏ leo lên. Chiếc xe chạy vù đi khi bọn áo đen vừa đến nơi.
- Alo, đại ca, tiểu thư đã được một chiếc xe màu đỏ đưa đi. - Một tên rút điện thoại ra báo cáo Trần Hậu.
- Xe đó hiệu gì, các người có nhớ biển số. - Trần Hậu đang ngồi trước cửa phòng bệnh mà lo lắng.
- Là một chiếc BMW màu đỏ, biển số xxxx.
- Được, cử 2 người quay lại phòng bệnh đưa tiểu thư ở trong an toàn ra về. Phải canh giữ cẩn thận, không được rời xa nữa bước cho đến khi về biệt thự. - Trần Hậu đoán chắc là hai cô gái này bày mưu, bây giờ đã bị Trịnh gia bắt được xem như đã thua một nước cờ, chỉ còn một ngày nữa khiến anh thật sự lo lắng.
Trần Hậu nhanh chóng bào cáo cho Minh Trí.
- Thiếu gia, Hà My tiểu thư đã bỏ trốn. Cô ấy đã lên xe của Trịnh Thiên Kim chúng ta phải làm gì.
- Được rồi, chúng ta đã làm hết sức. Nếu đó chính là số phận của cô ta thì cứ để mọi chuyện tự nhiên, cô gái ấy không cần tìm nữa, cậu mau về nhà nghĩ ngơi. - Minh Trí lạnh lùng nói sau đó cúp máy.
Trần Hậu nghe xong liền lo lắng không yên, nếu như thiếu gia đã không cần cô gái này nữa thì chính anh sẽ cứu cô gái nhỏ này. Vì anh biết từ lâu nụ cười của Rin đã đánh cắp trái tim anh.
Trong xe của Trịnh Thiên Kim, Rin biết mình đã an toàn trốn đi rồi thì mới bình tâm mà ngạc nhiên vì sao chị ta lại có mặt đúng lúc như vậy.
- Vì sao chị lại ở đó mà gặp em vậy? - Rin ngơ ngác hỏi
- Có chút chuyện đi ngang qua, thấy cô có vẻ hốt hoảng đằng sau một đám người đuổi theo nên ghé vào. - Trịnh Thiên Kim vẫn nhìn thẳng phía trước mà nói.
- Bình thường chị không tốt như vậy? Chị có gì muốn nói sao? - Rin biết Thiên Kim ghét mình nên không thể nào có chuyện đó xảy ra.
- Cô đừng cho mình quá thông minh. Tôi không có gì để nói với cô cả. - Thiên Kim cười nhếch nói.
- Chị đang đi đâu vậy, cho em xuống em còn đợi Pi nữa. - Rin nhìn xung quanh thấy nơi này khá vắng vẻ liền nói.
- Vội gì, bọn họ cũng không để cô bạn của cô đi khi chưa tìm được cô đâu. Cha mẹ có việc muốn gặp cô, cô cũng nên thăm 2 người ấy chứ, bỏ đi cũng gần một tháng rồi. - Thir6n Kim cười nhếch nhìn sang Rin mà hỏi.
- Vậy thì về Trịnh gia, tại sao lại đi đường khác. - Cô thắc mắc.
- Hiện cha mẹ đang nghĩ dưỡng gần đây, tôi sẽ đưa cô đến đó một nơi khá thú vị.
Rin không hỏi gì nữa liền im lặng nhìn ra phía ngoài hai bên là hàng cây rậm rịt, nơi này thật vắng vẻ tưởng chừng như chỉ có một chiếc xe của Thiên Kim đang lái đi bên trên nó. Đi một đoạn đường khá xa, cô đoán chắc rằng bọn họ đã di khá xa thành phố rồi, chiếc xe màu đỏ thắng lại phía trước một ngôi nhà cũ kĩ trong như một nhà kho. Cô liền hỏi:
- chị, cha mẹ nghĩ dưỡng tại nơi này?
- Đứng vậy, mau vào thôi. - Thiên Kim lạnh lùng bỏ xuống xe kéo cô vào bên trong.
- Tối quá chị, chị có chắc rằng họ có bên trong. - Bên trong căn nhà tối đen, không có một vệt sáng nào, cô không nghĩ cha mẹ mình lại ở nơi thế này.
- Cha, mẹ con đã đưa Hà My đến. - Trịnh Thiên Kim lên tiếng, sau đó căn nhà bỗng dưng bừng sáng, cánh cửa phía sau cũng đã được khoá lại.
Phía trước Rin là một căn phòng rộng, cha mẹ cô đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn cô. Cô đi đến gần cha mẹ mình thấy họ rất lạ liền hỏi
- Ba mẹ tìm con sao, sao hai người lại ở căn phòng tối này.
- Ta đã đợi Thiên Kim mang con đến rất lâu rồi. Con gái, ta với mẹ con sẽ ở đây một thời gian để tránh pháp luật. - Cha cô lên tiếng.
- Vì sao lại tránh luật pháp, ba mẹ đã làm gì sao? - Cô bất ngờ
- Chưa, ta chưa làm gì sai luật pháp cả. Nhưng có lẽ ta sắp phải làm vì Trịnh gia này. - Cha cô lạnh lùng nói.
- Ba, ba sẽ làm gì? - Cô muốn biết để khuyên ngăn ông đừng làm việc sai trái.
- Ta, ta sẽ giết người. - Trịnh Đạt buông lời k ngượng
Rin giật mình kinh sợ, vì sao vì Trịnh gia mà cha cô phải giết người, giết ai? Cô rung giọng hỏi: " Cha, cha… sẽ….giết…. ai?
- Con gái, người cha lấy đi mang sống chính là con " Trịnh Hà My".
Rin kinh người hoảng sợ, bàn tay run lên không tin vào những gì mình vừa nghe. Trong tâm trí không còn suy nghĩ nổi chuyện gì nữa.
- Vì… sao? - cô run rẩy hỏi
- Con không nên biết? Chỉ là ngày sinh nhật lần thứ 21 của con, chính là ngày con phải kết thúc mạng sống. - Trịnh Đạt gằng giọng.
Nói rồi ông cùng Thiên Kim bỏ ra ngoài, Trịnh Thiên Kim nhoẻn miệng cười. Trong phòng chỉ còn Rin và Trịnh phu nhân, cô đang run rẫy ngồi sập xuống nền đất mà nước mắt đã tràn bờ mi. Người ta nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà Trịnh lão gia này có thể giết chết con gái của mình như vậy. Ông ta không xứng đáng làm con người nữa, Rin ngẩng mặt lên tỏ vẻ bất khuất không còn là một Hà My yếu đuối. Cô nhìn Trịnh phu nhân liền hỏi:
- Trịnh phu nhân, người cho tôi hỏi vì sao tôi phải chết, không phải chết mà biết lí do sẽ dễ siêu thoát hơn không ở lại tìm hiểu lí do mà ám các người.
- Hà My, sao con lại gọi ta như vậy. Ta rất đau lòng nhưng mọi việc đã được sắp xếp như vậy. Trịnh gia từ xưa đến nay chỉ được phép sinh ra một đứa con, giống như một lời nguyển rủa Hà My ạ. Nếu sinh ra người con thứ hai liền bị tai ương dẫn đến gia cảnh lầm than. Năm đó ta mang thai không ngờ lại là song thai ta đã nghĩ sẽ bỏ đi cả hai đừa nhưng khi kêu một vị pháp sư về thì ông ấy nói đây là kiếp trước có nợ với đứa trẻ đâu tiên không thể phá bỏ khi ta nuôi dưỡng nó sẽ mang lại may mắn cho gia đình, Về phần đứa trẻ thứ hai là con, ông ấy nói phải mang con cho một gia đình nghèo khó nuôi để khi con 20t dễ dàng xin về sau đó nuôi dưỡng một năm, ngay sinh nhật thứ 21 liền phải bỏ đi. Nếu con không chết đi thì Trịnh gia sẽ phải phá sản, cha và mẹ có thể phải ra đường xin ăn.
- Haha, vì một lời nguyền nhảm nhí, vì một lời nói của một người được gọi là pháp sư nên hai người xem mạng sống của tôi như cỏ rác sao. Các người nghĩ tôi sẽ để cho các người được toại nguyện sao. - Cô đứng lên vùng chạy đến cánh cửa thì cửa đã khoá chặt.
- Con đừng hy vọng thoát được, cha con đã khoá lại rồi. - Trịnh phu nhân nhìn về phía cánh cửa mà đau lòng.
Từ góc tối xuất hiện những tên côn đồ to con đi tới phía Rin lôi cô đi tới một thanh sắt hình thánh giá liền trói hai tay cô lên hai thanh ngang để tránh cho cô chạy trốn. Sau đó cả bọn người họ liền bỏ đi.
Rin còn lại một mình, yếu đuối trong lòng dâng lên khiến giọt nước mắt trên bờ mi cô rơi xuống nền đất. Vì sao số phận cô lại trớ trêu như vậy, thà cô cứ là một Nguyễn Hà My un dung tự tại của ngày xưa, đừng là con gái Trịnh gia đừng gặp Trần Minh Trí thì thật tốt. Hy vọng trốn khỏi anh để sống cuộc sống an vui lại bị cha mẹ sinh ra mình bắt đến mà âm mưu giết chết. Miệng Rin cười nhưng trong lòng thì chua xót. Cô nhớ lại bộ phim hôm coi với Pi, nhưng cô tham lam hơn cô muốn trước khi chết được gặp anh, được anh nói anh yêu cô bằng cả tấm lòng mặc dù cô chưa từng làm gì cho anh.
………………………………………………………………
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Trần gia, anh không nhìn vào màn hình máy tính như mọi lần nữa. Trong đầu anh đang suy nghĩ về Rin, cô gái nhỏ này có thể đang gặp nguy hiểm nhưng cô đã muốn trốn khỏi anh, anh cũng không muốn còn một liên hệ nào nữa từ khi anh phát hiện hình ảnh của cô luôn luôn xuất hiện trong tâm trí anh. Đang suy nghĩ thì cửa phòng phát lên tiếng gỏ cữa.
- Vào đi. - Minh Trí lên tiếng
- Trần thiếu gia, tôi… tôi có việc muốn nhờ anh. - Pi tiến vào phòng lám việc của Minh Trí.
- Nói đi. - Anh lạnh lùng lên tiềng nhưng không nhìn về Pi.
- Từ khi ở bệnh viện về, tôi không thể liên lạc được với Rin, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.- Pi lo lắng, vì cô và Rin hẹn sẽ gặp nhau tại bến xe nhưng cô bị giám sát đưa về tận biệt thự, nhiều lần gọi cho Rin nhưng đều không được
- Không phải cô và cô ta muốn trốn đi sao. Giờ cô ta đã trốn đi được rồi, cô còn ở nơi đây để làm gì. - Minh Trí không muốn gặp bất kì ai liên quan đến Rin.
- Người của anh theo sát tôi không cho tôi đi, giờ tôi cũng không thể tìm được Rin. Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, nếu như anh không quan tâm xem như tôi tìm sai người. Xem ra tôi đã sai khi nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với Rin. - Pi tức giận với cách nói của Minh Trí, vì anh ta cho người theo sát cô nên cô mới mất liên lạc với Rin.
- Tình cảm? Mau cút ngay cho tôi, cô nghĩ cô là ai mà dám xen vào việc của tôi. - Minh Trí giận dữ.
- Anh không cần phải đuổi tôi, không có Rin tại nơi này tôi cũng không có lí do gì ở lại.- Nói rồi cô về phòng mình thu dọn hành lý.
Minh Trí sau cơn tức giận liền cảm thấy hơi quá đáng, sau đó gọi cho Trần Hậu để đưa Pi tới Ciz ở nhưng Pi nhất quyết không chịu mà tự mình bỏ đi.
Chương 34: Cái chết của " Trịnh Hà My" - phần 1
Trong một căn phòng tối, Rin ngủ thiếp đi trong một mỏi khi mà dòng nước mắt đã khô trên bờ má. Tiếng lét két của cánh cửa chính vang lên, một tia sáng loé lên soi vào gương mặt cô.
Phía trước là Minh Trí đang đi tới cùng với ánh sang bên ngoài hoà cùng nhau như một thiên sứ lấp lánh, anh đến để cứu cô sao. Trong lòng Rin chợt loé lên một tia vui mừng nhưng rồi anh đi đến bên cô mà cứ mờ nhạt dần, mờ nhạt dần. Hai tay cô bị trói hai phía không thể nào đụng vào anh, cũng không thể chạy đến bên anh đến khi anh đã đi gần đến phía cô thì hình ảnh đó hoá hư không.
Rin hét lên: " Không, đừng tan biến, làm ơn anh đừng tan biến mất" sau đó liền tỉnh giấc mơ. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi, mở mắt ra thì căn phòng này không tối lắm nó cũng lập loè ánh sáng của chiếc đèn nhỏ phía trên đủ để cô thấy gương mặt của mình phía trước đang cười cợt nhã.
- Sao, mày nằm mơ Trần thiếu gia sẽ đến cứu mày sao? - Trịnh Thiên Kim cười lớn.
Cô ngước mắt lên nhìn Trịnh Thiên Kim không trả lời.
- Dù sao mày cũng sẽ chết, nên vị trí Trần phu nhân sẽ thuộc về tao. - Thiên Kim nói vẻ thách thức.
- Dù tôi có chết đi, Trần Minh Trí cũng sẽ không yêu cô. - Rin lạnh lùng thốt ra.
- Tao biết anh ấy yêu mày, nhưng mày không thấy từ gương mặt đến vóc dáng tao với mày hoàn toàn giống nhau sao. Mày nghĩ sao tao sẽ là Trịnh Hà My để đến với Minh Trí. - Thiên Kim hứng khởi nói.
Rin chợt cười lạnh, cô ta nghĩ Minh Trí yêu cô nên mới mang cô đi sao. Thật là một kẻ kém cỏi, suy nghĩ lại mình cũng có chút thông minh lanh lợi vì sao có một người chị em sinh đôi ngu ngốc như vậy.
- Haha, cô thật là thông minh. Vậy chúc cô thành công. - Rin cười lạnh
- Tất nhiên tao sẽ thành công, mày đứng trách tao và cha mẹ, chỉ trách mày ngày đó đã ra đời sau tao.
- Tôi không trách chị, cũng không trách bọn họ. Tôi chỉ hận các người không xem mạng sống của tôi ra gì, mang lời của một tên bói toán mà đành lòng vứt bỏ tôi, sau đó lại muốn mang về lấy đi mạng sống. Tôi hận các người. - Ri phẫn nộ khi nghĩ đến cha mẹ ruột của cô lại đối với cô như vậy.
- Haha, vậy mày cứ tiếp tục hận đi. - Thiên Kim cười lớn bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trịnh lão đang ngồi nói chuyện điện thoại, thấy Thiên Kim ra ngoài liền hỏi: " Nó sao rồi, có chống cự gì không?"
- Ta đã trói lại làm sao mà chống cự được cha, tại sao không tiễn nó ngay mà phải đợi gì nữa hả cha. - Trịnh Thiên Kim nôn nóng.
- Không được, phải đúng 12h đêm nay, nếu để nó sống qua 12h trưa mai thì xem như chúng ta sẽ mất hết tất cả/ - Trịnh lão trâm ngâm nói.
- Thật phiền phức. - Nói rồi Thiên Kim bức bối đi về phía Trịnh phu nhân đang sầu não. - Mẹ, sao trông mẹ không khoẻ vậy?
- Thiên Kim, chúng ta làm vậy với Hà My thật sự có quá đáng. - Trịnh phu nhân hai mắt rũ xuống mà nói.
- Mẹ, chúng ta đang bảo vệ gia đình này. Trịnh gia vẫn còn có con mà, mẹ không được vào phút cuối liền thay đổi cha sẽ tức giận. - Trịnh Thiên Kim tỏ ra đang bảo vệ gia đình.
- Nhưng nó là em gái con mà, vì sao con không một chút đau lòng. - Bà nhìn Thiên Kim mà đau lòng, hai đứa con gái giống nhau như đúc.
- Từ nhỏ đã không sống chung nên không thể có tình cảm được. Với lại đây là bảo vệ Trịnh gia chúng ta, con không thể làm khác được. - Trịnh Thiên Kim thờ ơ nói
- Nhưng dù sao…..
- Không nhưng gì nữa, mẹ nếu không vững tâm thì con sẽ đưa mẹ đi nơi khác để tránh hỏng chuyện của cha. - Thiên Kim kéo Trịnh phu nhân vào xe mình chạy vụt đi.
Cô gọi thông báo cho Trịnh lão rồi đưa Trịnh phu nhân đến một khách sạn thuộc quyền quản lí của Trịnh gia, nhưng nay Trịnh Kim đã thuộc về Royal nhưng dù sao cũng là chủ nhân cũ nên rất được giám đốc khác sạn ưu ái mời vào một phòng vip.
- Mẹ, mẹ cứ ở đây đến chiều mai con sẽ đến đón mẹ về. - Trịnh Thiên Kim đưa mẹ cô ta vào phòng đóng cửa lại và nói.
- Con không ở đây với mẹ sao? - Bà bây giờ như người mất hồn không thể nghĩ được gì thêm.
- Mẹ ở yên tại đây, con sẽ đến đón sớm. - Nói rồi Thiên Kim quay gót bỏ đi trong lòng an tâm sẹ không bị mẹ cô yếu lòng mà giữ lại một vật cản trước mắt.
……………………………………………………
5h chiều
Minh Trí hoàn thành xong công việc nhưng tròng đầu chỉ toàn hình ảnh của Rin. Trong lòng anh tràn đầy muộn phiền, tài xế đưa anh về biệt thự Trần gia. Vừa vào nhà, anh đi thẳng vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại, gương mặt lạnh lùng không một nét cảm xúc khiến mọi người trong nhà một phen sợ hãi.
Trần Hậu sau khi được lệnh ngưng bảo vệ Rin nhưng trong lòng một phen lo lắng vì anh biết sơ qua rằng Trịnh gia muốn làm hại cô nên vẫn cho người đi tìm cô. Anh vừa mới được nhận tin báo thấy xe của Thiên Kim lái vào một khách sạn liền vui mừng mà phóng xe bạt mạng đến khách sạn ấy.
Rin đứng mỏi nhừ cả chân nhưng bị trói với tư thế này làm cả thân cô mỏi rã rời, cô nhớ về Minh Trí về giấc mơ vừa rồi liền tràn nước mắt. Cô đã bỏ trốn khỏi anh ta, làm sao anh có thể đến cứu cô được, đau lòng mà nghĩ rằng anh ta không yêu cô và chắc gì đã biết được rằng cô đang ở nơi này.
7h tối
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng, cafe do người làm mang vào cũng không đụng tới một giọt. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, đôi mắt khẽ nheo lại trong lòng không thể nào chịu được cảm giác bức bối này.
Trần Hậu sau khi đến khách sạn nhưng không tìm được Rin. Thiên Kim đã căn dặn giám đốc không được phép cho ai biết mẹ cô tại đây để tránh bị làm phiền nên Trần Hậu không thu thập thêm tin tức gì. Thiên Kim sau khi rời khỏi khách sạn liền bỏ xe giữa đường, lẫn vào một trung tâm thương mại lớn đông đút là lản đi mất.
8h tối
Minh Trí đưa bàn tay rà chuột thay đổi màn hình máy tính. Trên màn hình bây giờ là một cô gái nhỏ nhắn có một nụ cười hiền lành, vâng đó chính là Rin. Anh mở điện thoại nhấn nút.
- Vâng thư Trần thiếu gia. - Đầu dây bên kia trả lời.
- Mau điều tra nhanh nhất Trịnh Đạt đang ở đâu. - Minh Trí lạnh lùng.
- Dạ.
Trần Hậu trấn thủ ngay trước khách sạn một phần theo dõi người ra vào nơi này, một phần chờ đợi tin tức của đàn em.
10h tối.
Điện thoại Minh Trí nhận được một tin nhắn. Anh liền chạy ra xe, vừa định mở cửa phía ghế tài xế sau đó chần chừ liền gọi tài xế lái xe đi.
Trần Hậu như ngồi trên đóng lửa nhưng vẫn không nhận được một tin tức gì.
Rin đói lã người, cả thân không còn sức lực nào trong một căn phòng thiếu ánh sáng. Bỗng đén bật sáng lên, Trịnh Đạt đi tới phía Rin lạnh lùng nhìn cô rồi nói.
- Đây là bữa ăn cuối cùng của con, mau ăn đi làm ma no còn hơn làm ma đói con gái.
- Ông còn gọi tôi là con gái, không thấy ngượng mồm. - Rin dùng chút sức lực giương mắt lên nhìn Trịnh Đạt.
- Hổn láo. - Trịnh Đạt nóng giận tát Rin.
- Sao ông không giết tôi đi, phải hành hạ tôi như vậy làm gì. - Rin yếu ớt mất hết sức lực mà nói.
- Yên tâm, ta sẽ mau đưa con đi thôi, không cần nóng vôi. - Ông quay sang nhìn hai tên phía sau nói. - Mau cởi trói cho nhị tiểu thư.
- Haha, nhị tiểu thư sao, sau khi nhận cái đại từ này tôi gặp biết bao nhiều bất hạnh. Nếu được tôi không bao giờ muốn làm con gái ruột của loài cầm thú như ông. - Rin tức giận nhưng không còn đủ sức để hét mà nói như thỏ thẻ.
Sau khi bọn chúng cởi trói, Rin ngã quỵ xuống nền nha không thể đứng dậy nỗi. Mâm cơn được dọn trước mặt nhưng dù cô đói đến như ngất xỉu cũng không còn tâm trí mà đụng tới.
- Con cứ từ từ mà ăn, ta ra ngoài. - Nói xong ông cùng bọn người của mình ra ngoài khoá chặt cửa lại.
11h tối.
Chiếc xe trên đường chạy bạt mạng, lạng lách hết mọi xe bỏ lại phía sau. Minh Trí vẫn cảm thấy xe còn chạy quá chậm mà hét: " Mau chạy nhanh nhất cho tôi, cậu làm tài xế chuyên nghiệp loại gì mà chạy chậm như rùa vậy?"
- Thiếu gia, chúng ta đã chạy vượt quá gấp đôi quy định rồi. Chạy nhanh hơn sẽ rất nguy hiểm. - Tài xế liền trả lời.
- Cậu mau chạy nhanh nhất cho tôi.
Chiếc xe cứ như vậy mà chạy nhanh dần tiên về một vùng ngoại thành xa xôi, hai bên đường tối đen khiến tài xế cũng xanh mặt mà phóng đi như bay.
Trần Hậu ngồi trên xe thấy Trịnh phu nhân bước ra trước cổng khách sạn với tình trạng vội vàng liền xuống xe đuổi theo.
- Trịnh phu nhân, mau nói tôi biết nhị tiểu thư đang ở nơi nào. - Trần Hậu vội vã kéo tay Trịnh phu nhân.
- Cậu… cậu là ai. Mau thả tôi ra. - Bị bất ngờ Trịnh phu nhân hoảng sợ.
- Tôi là tài xế của Trần Minh Trí thiếu gia, mau nói với tôi biết nhị tiểu thư ở đâu. Cô ấy đang rất nguy hiểm.- Trần Hậu nói không kịp thở.
- Hà my, đúng rồi là Hà My. Mau cứu lấy con gái tôi, mau cứu lấy nó. - Trịnh phu nhân hoảng loạn.
- Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi sẽ đến cứu Hà My. - Trần Hậu nhận ra sự hoảng loạn của bà liền hỏi tới.
- Đang ở địa chỉ xxx, tôi phải đến đó cứu con gái tôi. - Bà như người hoảng loạn.
- Được rồi. - Trần Hậu gọi một bảo vệ khách sạn nói. - Mau đưa phu nhân vào phòng nghĩ ngơi, bà ấy đang không được bình tĩnh. - Nói rồi lên xe phóng đi như bay
12h
Cánh cửa được mở ra, Rin ngồi đó sức lực trong người đã mất đi hoàn toàn. Cô bây giờ như một cái xác không hồn, Trịnh Đạt đi tới phía cô phía sau là Trịnh Thiên Kim.
- Cha, đã 12h rồi, mau ra tay đi. - Trịnh Thiên Kim thúc dục
- Con đừng nóng vội, trước khi chết phải để em con nói ra mong muốn của mình. - Nói rồi lão nhìn Rin nói. - Hà my, con còn mong muốn gì chưa thực hiện mau nói ta biết.
Rin không thể ngẩng mặt lên, cô chỉ có thể nói rời rạc vài chữ: " Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời"
Trịnh Đạt lặng người, trên tay cầm một khẩu súng đưa vào đầu Rin.
Chương 35: Cái chết của "Trịnh Hà My" - phần 2
Chuông điện thoại reo lên trong không gian tĩnh lặng chết người, Trịn Đạt khẽ cất lại khẩu súng mà nhận cuộc điện thoại này.
- Ông chủ, phát hiện xe của Trần Minh Trí đang đi vào khu vực của chúng ta. - Một tên canh phòng bên ngoài nói.
- Chết tiệt, mau tìm cách ngăn nó lại. - Trịnh Đạt tức giận cúp điện thoại.
Thiên Kim thấy cha mình tức giận sau khi nghe cuộc điện thoại liền hỏi: Cha, có việc gì sao?
- Tên Trần Minh Trí đã tìm đến, vì sao nó biết nơi này nhanh như vậy chứ? - Trịnh Đạt nắm chặt tay mà nói.
- Cha, con có một ý này. Con sẽ đống giả nó ra gặp và đưa hắn ta đi, cha ở lại giải quyết nó. - Thiên Kim loé lên âm mưu thâm độc.
- Không được, rất nguy hiểm. - Trịnh Đạt lo cho con gái.
- Không sao cả cha, con là ai chứ là Trịnh Thiên Kim con gái ba mà. - Thiên Kim quyết định và đi đến bên Rin hét. - Mọi người ra ngoài hết cho tôi.
Tất cả các tên ở trong phòng đi ra ngoài hết kể cả Trịnh Đạt. Thiên Kim lột bỏ quần áo trên người Rin, sau đó đưa cho Rin quần áo của mình với âm mưu tàn độc.
- Mày yên tâm đi, tao sẽ chăm sóc Minh Trí tốt. - Thiên Kim cười cợt nhã nói với Rin khi đã thay xong quần áo rồi quay lưng đi ra ngoài. - Cha, hãy đợi khi nào con báo cáo thì cha mới được nổ súng. Nếu để anh ta nghe được tiếng súng thì thật không ổn.
- Được, phải mau chóng đưa nó cút khỏi đây. Con gái phải cẩn thận. - Trịnh Đạt không muốn Thiên Kim đi nhưng nếu Minh Trí đã biết ông ở nơi này thì rắc rối to.
Rin vui mừng vì biết Minh Trí đến cứu cô, cô không hy vọng rằng mình sẽ sống sót cũng không hy vọng có ai đó đến cứu mình. Nhưng khi nghe Trịnh Đạt nói anh tới cứu cô thì trong lòng cô một niềm vui sướng dâng trào. Khoé mắt Rin cay lên, bờ mì rưng rưng hàng nước mắt, đó chính là dòng nước mắt hạnh phúc khi cô biết rằng Minh Trí vẫn quan tâm đến cô. Khoé môi Rin cười tươi, trong lòng ấm áp hơn, trái tim đập mạnh hơn. Cô tin tưởng rằng Minh Trí sẽ nhận ra Thiên Kim không phải là cô, sẽ không bị cô ta đánh lừa. Cô chợt lẩm bẩm nhỏ trong miệng: " Minh Trí, cô ta là người xấu anh đừng bị lừa." Sau đó mệt mỏi quá sức mà ngất đi.
Trịnh Thiên Kim tự làm đầu tốc rối bù, đôi chân trắng nõn nà tự bỏ đôi giày cao gót ra mà chạy chân đất. Mặc dù đau đến thấu xương nhưng cô ta vẫn cô gắng chịu đựng vì tình yêu đối với Minh Trí. Từ bé cô đã được biết mình có hôn ước với Trần Minh Trí liền một lòng mà thầm thương trộm nhớ đến người đàn ông này. Nhưng chỉ vì một Trịnh Hà My xuất hiện mà lấy đi Minh Trí của cô ta, trong lòng ghen tức và muốn tiêu diệt đứa em gái bỗng dưng xuất hiện để dành lại Minh Trí. Với gương mặt và ngoai hình như hai giọt nước của cô ta và Rin thì việc đánh lừa người khác dễ như chơi vậy, Thiên Kim tức tốc chạy về phía Minh Trí khi nghe được đàn em báo cáo.
Minh Trí ngồi trên xe lo lắng nhìn kim đồng hồ, đã qua 12h rồi lão Trịnh Đạt sẽ tranh thủ ra tay. Bỗng chiếc xe đang vút chạy thắng gấp lại phía trước khiến cả thân Minh Trí ngã nhào.
- Thiếu gia, cậu có sao không? - Tài xế quay lại nhìn Minh Trí lo sợ hỏi.
- Tại sao lại thắng gấp, đang rất vội. - Minh Trí nhanh chóng ngồi dậy nói.
- Phía trước có người chặn xe chúng ta. - Tài xế nhìn về phía một cô gái đầu tóc rối bù, mặc nguyên một chiếc đầm màu xanh nhạt đã bị vướn bẩn.
Minh Trí nhìn về phía cô gái phía trước liền vui mừng tột độ, anh nhanh chóng xuống xe nhào đến ôm chầm lấy cô gái phía trước mặt liền nói.
- Rin, em không sao chứ?
- Em không sao cả, Minh Trí em rất sợ chúng ta hãy rời khỏi đây. - Trịnh Thiên Kim giả vờ sợ hãi mà nói.
- Được, mau lên xe. - Anh ôm lấy Thiên Kim mà đưa vào trong xe.
Trong xe, Thiên Kim mừng rỡ khi không bị Minh Trí phát hiện mà ngồi tựa vào lòng anh giả vờ khóc thút thít. Minh Trí ngỡ rằng Rin hoảng sợ quá mức mà thay đổi tính tình nên cũng ôm cô vào trong lòng.
- Rin, nói anh biết chuyện gì đã xảy ra. - Minh Trí dịu dàng hỏi
- Minh Trí, em sợ lắm, bọn họ định giết em. Trong lúc bọn họ sơ sẩy em đã trốn được và chạy thật nhanh, em thấy xe anh đi tới liền mừng rỡ mà liều mình chặn lại.
- Em trốn bằng cách nào. - Minh Trí khẽ nheo mắt lại
- Họ nhốt em vào một căn phòng cũ kĩ, sau đó em đã đi tìm kiếm khắp nơi xung quanh căn phòng cuối cùng cũng tím được một lỗ trốn thoát. - Thiên Kim nằm trong lòng Minh Trí mà nói nên không nhìn thấy ánh mắt Minh Trí có đôi nét thay đổi.
- Xem ra họ rất tốt với con mồi rồi, xem em không hề mệt mỏi và bị thương tích. - Minh Tri nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thiên Kim mà hơi siếc.
- Á, sao anh mạnh tay như vậy, em đau. - Thiên Kim nũng nịu trong lòng Minh Trí.- Dù sao ông ấy cũng là cha em, có thể vì vậy mà không tệ với em.
- EM vẫn xem ông ta là cha khi ông ta muốn giết em sao?
- Chúng ta mau về nhà thôi Minh Trí, đừng ở nơi này nữa. - Thiên Kim lảng tránh sang chuyện khác.
Minh Trí khẽ nheo mắt nhìn xuống cô ta, sau đó liền nói với tài xế: " Cho xe chạy thẳng"
Thiên Kim hoảng hốt liền nói: " Minh Trí, vì sao lại quay lại, bọn họ sẽ giết em, rất nguy hiểm."
- Không sao, có anh ở đây không ai có thể làm hại em Rin à.
Xe tiếp tục chạy về phía ngôi nhà trong sự lo sợ của Thiên Kim.
……………………………………………….
Trịnh Đạt ngồi đợi điện thoại từ Thiên Kim mãi không có, nhưng lại không dám gọi trước vì sợ tên Trần Minh Trí phát hiện. Ông ra lệnh mở cửa căn phòng đi vào nhìn thấy Rin đã nằm bất động trên sàn nhà, gương mặt trắng toát, hơi thở yếu ớt. Cô bây giờ như một cái xác đang chờ chết, chỉ cần Trịnh đạt rút súng một phát vào đầu thì cô sẽ từ bỏ cuộc sống này.
Ông ngồi xuống bên cạnh Rin, đưa bàn tay vuốt mái tóc rối của cô rồi thở dài, sau đó điện thoại reo vang liền lấy lại sự bình thản vô tình mà nghe điện thoại
- Ông chủ, xe của Trần Minh Trí tiếp tục đến gần, có tiểu thư trên xe nên tôi không dám ra tay.
- Không được làm gì chiếc xe cả. Cứ để nó chạy vào. - Trịnh Đạt lo lắng, nếu Thiên Kim bị phát hiện không phải sẽ rất nguy hiểm cho con bé sao.
Ông ra lệnh bọn người kia mang Rin ra xe chạy đường tắc mang đi.
Bọn người vừa mang Rin đi thì cánh cửa bị đạp tung, Minh Trí bước vào thì nhìn thấy Trịnh Đạt đang ung dung ngồi trên ghế dường như cũng đang đợi anh tới. Minh Trí gằng giọng:
- Người đâu?
- Không phải đang ở phía sau cậu? - Trịnh Đạt nhìn thấy Thiên Kim phía sau ánh mắt loé lên lo lắng
- Tôi mang cô gái này trả cho ông, chỉ cần Hà My không sao chuyện này tôi sẽ không truy cứu. - Minh Trí lo lắng thoả hiệp.
- Dễ dàng nhận ra như vậy xem ra tình cảm của cậu dành cho con bé ấy thật sự sâu đậm, nhưng thật tiếc nó đã không còn trên đời nữa. - Trịnh Đạt lạnh lùng nói.
- Chết cũng phải còn xác, mau mang người ra đây. - Minh Trí tức giận hét lớn.
- Xác đã bị vứt xuống vực thẳm. - Trịnh Đạt nhìn ra phía cửa sổ mà nhìn xa xăm.
Trịnh Thiên Kim biết mình đã bị bại lộ liền đi về phía Trịnh Đạt, Trần Minh Trí không thích uy hiếp đàn bà nên không muốn giữ cô ta lại. Những tên côn đồ lao đến anh nhưng đều bị anh đánh đến ngã ra sàn mà ngất cả. Trịnh Đạt rút súng đưa về phía Minh Trí nói:
- Mau dừng tay, cậu nghĩ cậu là trời sao. Liều mạng đến đây một mình không xem Trịnh gia ta ra gì.- Trịnh Đạt giương súng trước mặt Minh Trí.
Minh Trí cười khẫy, nhanh tay rút ra mọi khẩu súng đưa về phía Thiên Kim:
- Trịnh lão, xem chúng ta ai nhanh hơn. Tôi chêt không ai thương xót, nhưng con gái ông chết thì ông là người đau lòng nhất.
- Không được nổ súng, chúng ta cùng nhau bỏ súng xuống. - Trịnh Đạt sợ hãi khi đầu súng nhắm thẳng vào đầu Thiên Kim.
- Mau nói Hà My đang ở đâu? - Trần Minh Trí tức giận mà hét.
- Đã đưa đi rồi, đi hướng đường tắc hướng tây. - Trịnh Đạt sợ sẽ mất đi đứa con gái duy nhất.
Phía cửa sau, một người ôm trong tay Rin mà bước tới. Hồ môi trên người nhễ nhại liền nói.
- Thiếu gia, người của chúng ta đã bao vây nơi này. Cậu mau đưa nhị tiểu thư đến bệnh viện, cô ấy thật sự không ổn. - Trần Hậu chạy tới mà nói.
Trần Hậu sau khi biết được nơi Rin bị bắt giữ liền như bay chạy đến, gọi cho đán em đến bao vây ngay lập tức, bắt hết bọn chó săn canh đường, anh chọn ngay đường tắc phía sau để đến nơi nhanh hơn. Đoạn đương tối không có một ánh đèn, anh bị lạc trong đoạn đường bỗng thấy một ánh đèn của chiếc xe liền chặn lại mà hỏi. Ai ngờ lại chặn ngay chiếc xe bọn người của Trịnh Đạt đang chở Rin đi anh liền cho bọn chúng một trận mà cứu Rin đi. Rin nữa tỉnh nữa mê không biết rằng ai đó đã đưa mình đi đâu cả. Trần Hậu thấy cô bất tỉnh liền một mình đưa cô chạy nhanh đến điểm bao vây để đi đường chính đến bệnh viện dễ dàng hơn.
Trần Minh Trí nhìn thấy Rin liền vui mừng quay sang nói với Trịnh Đạt: " Người của tôi đã bao vây cả rồi, nếu ông muốn sống thì bỏ súng xuống."
Trịnh Đạt run rẩy bỏ súng xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy đầu. Trịnh Thiên Kim xanh mặt thấy tình huống bất lợi thì khóc lóc: " Trần thiếu gia, xin tha cho Trịnh gia chúng tôi."
- Mau cút đi. - Minh Trí đi về phía Trần Hậu Đang bế Rin trên tay mà ôm lấy. - Nơi này cậu xử lý, Trịnh Đạt và Trịnh Thiên Kim tạm thời giữ lại tôi sẽ giải quyết sau.
- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu đáp lời.
Minh Trí nói rồi bế Rin đi về phía cửa, Rin cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì hé mở mắt. Trước mắt là một gương mặt quen thuộc cô khẽ mỉm cười liền hỏi.
- Có phải đây là thiên đường, mang một thiên sứ mà em mơ ước tiễn em đi. - Rin nghĩ rằng mình đã chết nên có thể nhìn thấy Minh Trí một lần cuối.
- Không phải thiên đường, cô vẫn còn ở địa ngục và trong tay một ác quỷ. - Minh Trí mỉm cười trêu chọc.
- Địa ngục cũng được, miễn là em được thấy anh lần cuối trước khi ra đi. - Rin chấp nhận xuống địa ngục miễn là được nhìn thấy người cô yêu thương.
- Vậy tại sao lại bỏ trốn? - Minh Trí dịu dàng nhìn Rin.
- Vì em yêu anh, anh lại không yêu em, em không muốn tự mình làm khổ mình, - Rin chu mỏ mà phân giải.
- Ai nói tôi không yêu em?
- Vậy anh yêu em sao?
Minh Trí không trả lời, nhẹ nhàng hôn nhẹ xuống đôi môi trắng bẹt của cô. Rin nhắm mắt cảm nhận nhưng rồi không thể nào mở mắt ra nổi, Rin nghĩ rằng đó là một giấc mơ đẹp trước khi cô từ biệt cuộc sống.
Minh Trí buông đôi môi Rin ra, ôm cô tiến về phía cửa trước.
Trịnh Đạt cuối mặt xuống phía dưới đất mỉm cười. Thiên Kim nhìn thấy nụ cười của cha cô liền tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng giả vờ như không có gì.
Minh Trí mang cô ra xe liền đưa đến bệnh viện. Trên đường đi vì mãi ngắm nhìn Rin nên Minh Trí không để ý rằng tài xế đã rẽ sang một hướng khác. Khi đi đến một ngồi đồi vắng, xe bỗng dừng lại.
- Thiếu gia, xe có vấn đề.
- Mau xuống kiểm tra. - Minh Trí nhìn ra ngoài thấy trời tối lờ mờ sáng, cảnh quan xung quanh rất lạ liền hỏi. - Nơi này là đâu?
- Tôi đi đường khác, tôi xuống xe kiểm tra. - Tài xế nhanh chóng xuống xe ra hiệu bọn người của Trịnh Đạt.
Minh Trí nhìn bốn phía rất nhiều tên côn đồ đi tới, trên tay cầm vũ khí hung hẵn đi tới phía trước. Nhìn lên phía chiếc xe vẫn còn chìa khoá phía trên, Minh Trí chần chừ rồi nhanh chóng lên phía trước lái xe chạy đi. Bọn người phía sau hò hét chạy theo, những chiếc xe khác khởi động liền chạy theo xe Minh Trí. Minh Trí cho xe chạy ra ngoài đường chính, không ngờ mất lái đâm thẳng vào chiếc xe phía trước. Bọn người của Trịnh Đạt đuổi theo thấy vậy liền lản đi.
Chương 36: Cái chết của \"Trịnh Hà My\" phần cuối
Trên đoạn đường lớn kẹt cứng xe dù chỉ là thời điểm sáng sớm. Một đám đông nhiều thành phần đang giải cứu cho một đôi nam nữ đã bất tỉnh trên người đầy máu bị kẹt ra khỏi chiếc xe hơi. Chiếc xe cứu thương lách qua đám đông đưa hai người đến một bệnh viện lớn nhất TP.
Trần Phó Quang nghe tin con trai bị tai nạn do lái xe trên đường vào sáng sớm thì không thể tin vào tai mình. Từ mười năm trước sau khi bị tai nạn xe hơi Minh Trí không sợ trời không sợ đất nhưng rất sợ ngồi trên chiếc ghế dành cho người lái vậy vì sao lại còn có thê gây tai nạn xe được nữa. Ông tức tốc mua vé từ Anh quốc mà về lại Việt Nam để xem tình hình của đứa con trai độc nhất mà người vợ quá cố đã để lại cho mình.
Trần Hậu nghe tin liền tức tốc giao lại Trịnh Đạt và Thiên Kim để bọn đàn em canh giữ mà chạy đến bệnh viện để xem xét tình hình của hai người bọn họ. Trần Hậu là người thứ hai và cũng là người cuối cùng biết được chuyện mười năm trước nên trong lòng cũng bất ngờ không kém. Vì tai nạn mười năm trước mà thiếu gia sợ lái xe và cũng bị mất trí nhớ trở thành một người lạnh lùng tàn bạo trong công việc kinh doanh của Trần gia. Đưa Trần gia đến ngày hôm nay cũng là công sức của một mình Trần Minh Trí tài trí thông minh, lần này lại tự lái xe để chở theo nhị tiẻu thư không màn nguy hiểm thật là khó hiểu. Đang chạy nhanh trên đường thì có chuông điện thoại.
- Đại ca, đã điều tra được chuyện của thiếu gia. - Tên đàn em báo cáo
- Nói đi. - Trần Hậu hỏi
- Là Trần thiếu gia cầm lái đâm chạy tố độ rất nhanh mà đâm vào một ô tô phía trước. Mọi người đi đường thấy phía sau có rất nhiều xe khác giống như đang đuổi theo xe cậu ấy.
- Tài xế của thiếu gia khi ấy ở đâu? - Trần Hậu liền thắc mắc.
- Theo như tôi điều tra thì hắn không xuất hiện tại hiện trường.
- Điều tra lí lịch của hắn, truy tìm cho ra tên đó cho tôi. - Trần Hậu ra lệnh.
- Dạ thưa đại ca.
Trần Hậu cúp điện thoại, chiếc xe phóng như bay đến bệnh viện nơi mà Rin và Minh Trí được mang tới.
- Trần Minh Trí, Trịnh Hà My đang nằm phòng nào? - Trần Hậu gấp gáp hỏi cô y tá.
Cô y tá nhìn thấy vẻ đẹp trai phong trần của Trần Hậu thì ngẩng người rồi cúi xuống dò tìm sau đó ngước lên lại choáng ngợp liền lấp bấp nói:
- Trong đây không có ai tên như vậy. - Cô y tá liền nói.
- Rõ ràng được báo bọn họ bị tai nạn xe chuyển đến nơi này. Cô làm ơn tìm kĩ lại xem. - Trần Hậu càng gấp gáp hơn.
- Chuyển vào khi nào vậy ạ. - cô y tá nhìn Trần Hậu mỉm cười e thẹn
- Sáng sớm, lúc sáng sớm thì chuyển đến hai người một nam một nữ. - Trần Hậu có chút tức giận
- À, có phải cặp nam nữ bị tai nạn xe không, vì chưa có người mang giấy tờ đến nên chưa nhập dữ liệu vào máy. Nếu anh là người nhà thì mau mang giấy tờ và tiền nhập viện đóng cho bọn họ. - Sau khi nhớ ra thì cô ta liền yêu cầu theo quy định của bv
- Chết tiệt, tôi hỏi họ đang ở đâu. Mau nói. - Trần Hậu nóng nảy bóp tay cô y tá phía trước mặt.
- Á, đau, buông ra. - Cô ta thét lên
- Cô co mau nói không hả, hay muốn bị đuổi cổ khỏi bệnh viện này. - Trần Hậu không buông lỏng mà còn xiết chặt hơn.
- Á, bọn họ đang ở trong phòng phẫu thuật lầu 3. Một người ở phòng 3001 và một người ở 3005. - Cô ta sợ đến mức phát khóc.
Cánh cửa cà hai phòng đều đóng chặt, bọn họ vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm sao. Trần Hậu lo lắng đứng ngồi không yên đi qua lại hai phòng canh chừng. Khi từ phòng 3005 của Rin quay lại phòng 3001 của Minh Trí thì Trần Hậu gặp Trần Phó Quang cùng nhiều người đi tới nơi.
\" Bốp\" - Trần Phó Quang vừa thấy Trần Hậu liền đấm Trần Hậu thật mạnh khiến anh đứng không vững mà phải bám vào tường.
- Khốn kiếp, tao đã nói mày phải bảo vệ cậu chủ. Lúc cần tài xế mày đã ở đâu hả? - Trần Phó Quang vừa đi hỏi tình hình của Minh Trí liền tức giận lo lắng.
- Tôi xin lỗi. - Trần Hậu không nói gì chỉ biết cúi mặt.
- Mau cút đi, thấy mặt của mày tao chỉ thêm tức giận. - Trần Phó Quang đuổi.
Trần Hậu không nói gì, cúi đầu chào Trần lão sau đó dời bước sang phong 3005 mà ngồi đợi. Bên Trần thiếu gia đã có Trần lão về lo lắng cho cậu ấy thì đã yên tâm phần nào, chỉ có Rin không ai lo lắng phải nằm một mình cô đơn. Trần Hậu liền nhớ đến Pi sau đó gọi đàn em của mình:
- Vâng thưa đại ca
- Mau đi tìm tin tức của Phan Minh Thư, sau khi rời khỏi Trần gia đã đi đâu. Tìm được mời ngay đến bệnh viện, không được phép mạnh tay với cô ấy. Cứ nói rằng bạn thân của cô ấy hiện đang ở bệnh viên xxx là cô ấy sẽ tự nguyện đi theo.
- Dạ.
Trần Hậu ngồi ngoài cửa phòng 3005 rất lâu, trong lòng đầy lo lắng, lâu lâu anh lại lảng qua bên phòng của Minh Trí thấy cửa vẫn đóng chặt, bên ngoài những tên bảo vệ mặc những bộ vest đen đứng thành hai hàng canh chừng. Bên ngoài cửa bệnh viện đám phóng viên đã đánh mùi được nhưng Trần Phó Quang nhanh trí xếp một dàn bảo vệ đứng bên ngoài bệnh viện không cho bất cứ phóng viên mà đi vào.
Khi quay lại phòng Rin đang nằm, Trần Hậu vừa định ngồi xuống thì tiếng cửa phòng báo hiệu chuyển màu, cánh cửa được mở ra. Nhiều bác sĩ bước ra với vẻ mặt căng thẳng, Trần Hậu liền đi tới hỏi.
- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi.
- Tình hình rất căng thẳng, cô ấy bị mất sức trước khi bị tai nạn nên tình trạng rất kém. Hai chân cô ấy bị gãy, nhưng sau này nếu cố gắng tập vật lí trị liệu cũng không là vấn đề, có điều đầu cô ấy bị va đập mạnh nên rất có thể rằng cô ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời sau khi tỉnh lại.
- Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại.
- Rất khó nói, có thể sẽ không thể tỉnh lại được, nhưng hơi thở của cô ta vẫn còn là vẫn còn hy vọng. Cậu đừng quá lo lắng, nếu lí trí của cô ấy thắng được thì cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.
Nói xong bác sĩ đi về phía trước với vẻ mặt rất căng thẳng, Trần Hậu đi được y tá dẫn vào trong phòng hồi sức của Rin, nhìn cô xanh xao yếu ớt như một cái xác không hồn. Vẻ đáng yêu tươi tắn của cô đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một sự bi thương. Hai đôi bàn chân đã được bó bột lại càng thêm đau lòng người.
- Hà My tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi, Minh Trí thiếu gia hiện rất cần cô bên cạnh. - Trần Hậu cầm tay Rin mà nói.
………………………………………………………………
Pi sau khi một mình rời khỏi biệt thự Trần gia, cô bơ vơ giữa đường không biết phải đi về nơi nào cùng một bé con trong bụng. Cô lang thang một mình ngoài đường rét buốt, tìm một góc nơi chợ trời mà ngủ qua đêm trong sự tủi khổ. Đến sáng hôm sau, Pi liều mạng quay về nhà gặp ba mẹ cô nhưng họ sau khi biết cô đang mang trong mình một đứa con không có cha liền ép cô phải phá bỏ đi thì một lần nữa Pi bỏ nhà đi vì muốn bảo vệ đứa con này. Cô đi khắp nơi không biết phải đến nơi nào, số tiền mà Ken đưa cho cô vẫn giữ khư khư trong người mà không hề động tới mặc dù cô rất đói và mệt mỏi. Đang đi trên đường chưa biết phải đến nơi nào thì có một đám người đi về phía cô, cô hoảng sợ bỏ chạy nhưng bụng Pi lại nhói đau từng cơn nên đành dừng lại để bọn họ bắt được.
- Thả tôi ra, các người là ai vì sao lại bắt tôi. - Pi hét lên nhưng không ai dám can thiệp.
- Cô có phải Phan Minh Thư. - Một tên kéo tay Pi mà hỏi
- Tôi không phải, không phải các người nhầm người rồi. - Pi hoảng hốt chối đi.
- Cô không cần phải sợ, tôi đến để mời cô đi theo chúng tôi đến một nơi. - Tên áo đen nói.
- Đi đâu, tôi không quen các người. - Pi kéo tay mình lại.
- Bạn thân của cô đang ở bệnh viện, cô có muốn đến thăm hay không?
- Bạn thân, ai? Rin sao, Rin bị sao mà lại ở bệnh viện?
- Tôi không biết, chúng tôi được lệnh phải mời cô đến bệnh viện. Mong cô phối hợp.
Pi nghe tên đó nói vậy liền nghĩ đến Rin có chuyện mà lo lắng, vả lại từ khi đuổi kịp cô bọn chúng cũng không hề làm gì Pi nên cô có chút lòng tin. Pi theo bọn chúng lên một chiếc xe hơi màu bạc mà đi đến bệnh viện. Cô được bọn chúng dẫn đến một phòng bệnh tiện nghi và rất rộng, trên giường bệnh là một cô gái đang nằm bất động, hai đôi chân bị bó trắng xoá, da vẻ trông thật kém, Pi nhanh chóng nhận ra đó chính là Rin mà vội càng chạy đến bên cạnh, hai dòng nước mắt chảy dài vì đau xót cho cô bạn thân.
- Rin, cậu làm sao vậy? Không lẽ chỉ vỉ bỏ trốn đi mà bị tên đó hành hạ thế này. - Pi nghĩ chính Minh Trí đã khiến Rin như vậy.
- Không phải, chỉ là do tai nạn. Minh Trí thiếu gia cũng bị thương chưa thể tỉnh lại. - Trần Hậu từ ngoài bước vào nói.
Pi quay lại thấy Trần Hậu liền hung dữ tiến đến nói: \" Mau nói các ngưởi đã làm gì bạn tôi, tôi sẽ liều mạng với các người\"
- Tiểu thư đừng quá tức giân ảnh hưởng đến đứa bé, chuyện không phải như cô nghĩ….. - Trần Hậu từ tốn kể lại mọi chuyện cho Pi nghe.
Pi nghe xong thì nước mắt đã như mưa, cứ ngỡ trên đời Pi là đáng thương nhất rồi nào ngờ Rin lại đáng thương hơn cô như vậy. Cô đi đến bên cạnh Rin nói khẽ: \" Cậu đừng lo, mình ở đây sẽ bảo vệ cậu.\"
Rin nằm đó, cô mơ thấy một ngọn đồi đầy hoa cỏ và màu nắng thật đẹp, cô đang chạy chơi ngịch ngợm trên đồi hoa ấy thì thấy một vị hoàng tử xuất hiện trong rất quen thuộc làm trái tim cô đập mạnh hơn nhưng cô lại không dám đến gần vị hoàng tử kia. Nhưng nào ngờ vị hoàng tử lại đến bên cạnh nắm lấy tay cô và nói:\" Cô gái nhỏ, hãy về lâu đài mà làm nhân tình của ta\". Cô không trả lời, cứ thế mà đi theo vị hoàng tử này về lâu đài nọ. Trong lâu đài nguy nga tráng lệ nọ, cô và hoàng tử sống rất vui vẻ thì một cô gái khác xuất hiện làm hoàng tử lạnh nhạt với cô.
Có một ngày nọ, có một chàng trai trẻ khác đến ngỏ lời yêu với cô và muốn đưa cô thoát khỏi nơi này, Rin liền từ chối vì cô biết trong lòng cô đã có vị hoàng tử kia rồi. Hằng ngày chứng kiến cảnh hai người bên nhau Rin cảm thấy trong lòng úa tàn mà sinh bệnh mà chết đi không ai thương tiếc.
Rin nằm trên giường bệnh, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống gối, cô tự thấy đáng thương cho cô, vừa tự trách bản thân mỉnh yêu nhu nhược, nếu được sống thêm một lần nữa cô sẽ không sống vì người khác như vậy.
Sau 1 tháng nằm trên giường bệnh, Pi hằng ngày vẫn ở luôn trong bệnh viện để chăm sóc Rin và bản thân cô cũng không biết phải đi về đâu. Em bé trong bụng càng ngày càng lớn và Pi rất hạnh phúc vì điều đó.
- Bác sĩ, bạn của tôi hôm nay có tốt không? - Pi hỏi một vị bác sĩ trẻ tuổi thường đến khám định kì cho Rin.
- Hôm nay cô ấy có dấu hiệu rất tốt, nhịp đập của tim có vẻ mạnh hơn bình thường. Cô đừng lo tôi nghĩ không lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. - Vị bác sĩ mỉm cười nói.
- Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, - Pi củng cười mỉm đáp
- Tiểu thư đây là bạn của cô mà cô lại luôn túc trực để nuôi cô ấy như vây thật là hiếm có trên đời, thế nhưng chồng cô không ý kiền gì sao? - Vì bụng của Pi đã to hơn bình thường nên anh ta nghĩ cô đã lấy chồng.
- Tôi là mẹ đơn thân. - Pi mỉm cười nhìn bụng vuốt mà nói trong hạnh phúc khi mang thai đứa trẻ này.
Vị bác sĩ trẻ hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười hoàn thành xong công việc chào Pi đi ra ngoài.
Trên giường bênh, bàn tay của Rin nhẹ động. Đôi mắt khe khẽ mở ra đón chào ánh sáng đi qua không quen liền nhắm mắt lại. Pi phát hiện liền gọi bác sĩ vào kiểm tra ngay
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
- Đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi.
- Rin, mau tỉnh lại nào,. - Pi không tự chủ mà reo lên.
Rin từ từ mở đôi mắt ra cho ánh sáng ùa vào để cô có thể nhìn thấy mọi thứ quá lạ lẫm.
- Đây là nơi nào? - Rin khẽ nói. - Tôi khát nước.
- Đây là bệnh viện. - Pi nói liền mang một ly nước đến cho Rin. - Cậu uống đi.
Rin khẽ nhắm mắt lại nhớ người cuối cùng mình gặp là Trần Hậu liền nói:
- Pi, Trần Hậu đâu rồi?
- Cô nhớ hết mọi chuyện xảy ra sao? - Vị bác sĩ hỏi
- Tất nhiên là nhớ rồi. - Rin quay về phía bác sĩ nói.
- Vậy rất tốt, vì cô va đập mạnh ở đầu chúng tôi đang lo cô sẽ bị mất trí nhớ. - Vị bác sĩ cười nói mừng rỡ.
- Rin, Trần Hậu sẽ đến ngay. Minh đã gọi cho anh ấy thông báo cậu đã tỉnh. - Pi mừng rỡ
Cô tiếp tục nhắm mắt nghĩ ngơi, nhớ đến chuyện ngày hôm đó mà vẫn còn đau lòng. Rất may vì Trần Hậu đến kịp mà cứu cô không thì bây giờ mạng sống của cô chắc cũng không còn.
- Mình nằm trong này lâu chưa Pi? - Rin hỏi Pi vì nhìn vào bụng Pi đã thấy sự thay đổi
- Cậu bất tỉnh một tháng rồi, mình rất lo cho cậu? - Pi vui mừng nắm lấy tay Rin
Trần Hậu nghe tin Rin tỉnh lại liền tức tốc chạy đến bệnh viện, chạy nhanh mở mạnh cửa phòng la lớn.
- Trịnh tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?
- Trần Hậu, từ nay \"Trịnh Hà My đã chết, tôi là Nguyễn Hà My\" - Rin lạnh lùng nói.
Chương 37: Người xa lạ
Trần Hậu nghe Rin nói vậy liền hiểu ý mà không đề cập đến chuyện Trịnh gia nữa. Pi ở bên cạnh liền thay đổi tình trạng căng thẳng này.
- Rin, thật mừng khi cậu đã tỉnh lại rồi. Bên Minh Trí hình như vẫn chưa thể tỉnh lại. - Pi nghĩ nhắc đến Minh Trí tâm trạng Rin sẽ tốt hơn mà không nhớ đến chuyện của Trịnh gia.
- Minh Trí là ai? - Rin ngơ ngác nhìn Pi mà hỏi.
Cả hai Pi và Trần Hậu liền kinh ngạc, chẳng lẽ cô lại quên đi mất người cô yêu thương mà đau khổ như vậy. Pi liền nhìn sang vị bác sĩ mà hỏi
- Anh nên kiểm tra kĩ hơn, vì sao cô ấy có thể quen được người ấy?
Vị bác sĩ mời Pi và Trần Hậu ra ngoài để kiểm tra tổng thể.
Bên ngoài hai người đều lo lắng không yên.
- Cậu ấy quên đi anh ta cũng tốt. - Pi bỗng cất lời nói với suy nghĩ của riêng mình.
- Vì sao cô lại nghĩ như vậy. - Trần Hậu ngạc nhiên quay sang nhìn Pi
- Anh ta đến bên Rin chỉ mang đến cho cậu ấy đau khổ, quên đi thật tốt thật tốt. - Hai dòng nước mắt của Pi vì Rin mà rơi lệ.
- Xem như vì Rin, vì bình yên của chúng tôi anh đừng nhắc tới cái tên Trần Minh Trí nữa. Nếu Rin có hỏi lại thì cứ nói là một người quen biết cũ không quan trọng. - Pi chặn lời Trần Hậu mà nói.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, anh hãy hứa với tôi.
- Được, tôi hứa - Trần Hậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý.
Xương chân của Rin cũng đang hồi phục rất nhanh vì thời gian cô nằm trên giường không hoạt động nên không bị thêm chấn thương khác. vị bác sĩ trẻ tuôi luôn đến để hướng dẫn Pi những bài tập vật lý trị liêu để tập cho Rin có thể đi lại bình thường.
- Những việc này anh có thể trực tiếp chỉ cho Rin, không cần phải thực hành qua cho tôi. - Pi khó chịu
- Tôi không có nhiều thời gian, chỉ qua cho cô để cô tập cho bạn mình không tốt sao? - Bác sĩ Quốc Toàn trả lời
- Anh thật sự bận rộn sao. Nếu bạn rộn vì sao ngày nào dù không phải đến ca trực để khám cho Rin anh cũng xuất hiện tại đây? - Pi bực bội vì cứ gặp vị bác sĩ này mãi
- Tôi quan tâm đến bệnh nhân có gì không tốt sao? - Quốc Toàn ngạc nhiên nhìn Pi
- Anh quan tâm đến Rin sao? - Pi liền hỏi lại
- Tôi quan tâm đến tất cả bệnh nhân. - Quốc toàn chống chế
- Cái bệnh viện này cũng có ngàn bệnh nhân, anh dành thời gian cho Rin xem ra hơi nhiều rồi nhỉ. - Pi mỉa mai
- Thôi được rồi, tôi đi trước đây cô nhớ khuyên bạn cô siêng năng tập thì sẽ nhanh đi lại được. - Quốc Toàn không biết phải đối đáp thế nào cô gái này thì quyết định đánh bài lui
- Không tiễn. - Pi lạnh lùng đắc thắng.
Nhớ lại hôm đó, sau khi kiểm tra tổng quát cho Rin bác sĩ nói rằng có thể Rin đã chịu nhiều tổn thương nên mất đi một phần kí ức. Đây là trường hợp hiếm có và có thể cô ấy sẽ nhớ lại nếu được mọi người nhắc nhiều đến. Pi quyết định sẽ không nhắc đến Trần Minh Trí nữa, coi như chưa từng gặp con người lạnh lùng vô tâm với bạn thân của Pi như vậy. Trong lòng cảm thấy yên tâm hơn về những ngày tháng sau này của Rin không phải khóc một mình trong đêm, không phải yêu thương một kẻ lạnh lùng.
Pi vào trong phòng Rin đang nằm nhìn ra bên ngoài cửa số, ánh mắt Rin mang một nỗi buồn vời vợi, Pi khẽ đi tới cầm lấy tay Rin mà nói:
- Rin, cậu đừng buồn nữa mọi chuyện đã qua rồi.
- Pi, có phải tớ đã quên mất người nào đó không? - Rin nhớ lại cái tên Minh Trí rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.
- Cậu muốn nhắc đến người tên là Minh Trí sao? Chỉ là một người quen bình thường thôi không quan trọng. - Pi giả cười mà nói trong đau lòng.
- Thật vậy sao? Mình lại có cảm giác rất quen thuộc. - Rin nhìn thấy bụng Pi liền quên đi mọi chuyện mà nở nụ cưởi mà nói: "Bé con đã gần 5 tháng rồi nhỉ, không còn bao lâu nữa mẹ Rin sẽ được bế con rồi."
- Cậu không được dành bế con với mình. - Pi cười mà trêu đùa
Rin chỉ cười với Pi mà vuốt ve trên bụng Pi, nụ cười nhẹ nhàng của cô như một mùa xuân đã quay lại trên gương mặt gày gò xanh xao.
- Pi, cậu đưa tớ ra ngoài hít thở không khí được không. Tròng này ngột ngạt quá. - Rin chán ngán cái căn phòng bốn bức tường này.
- Đươc, mình sẽ đẩy cậu đi. - Rin nhờ người đỡ Rin ngồi ngay ngắn vào xe lăn liền đẩy ra vườn hoa.
Trên đường đi ra khỏi bệnh viên, Rin nhìn thấy một cô gái nét mặt rất quen thuộc trên tay cầm một bó bông hồng máu trắng đang từ phía trước đi về phía cô. Rin nhớ đã gặp cô gái này ở nơi nào nhưng nhớ mãi không ra. Chiếc xe lăn của cô được đi đẩy lướt qua cô gái đang tươi cười đi đối diện làm lòng Rin dâng lên một sự bất an.
………………………………………………………………
Cửa phòng bệnh được mở ra, một cô gái ôm một bó bông hồng màu trắng bước vào nở một nụ cười thật tươi với người nằm trên giường bệnh.
- Trí, anh hôm nay đã khoẻ hẳn chưa. - Tố Uyên tươi cười để bó bông trên bàn chạy đến bên Minh Trí mà đưa bàn tay khẽ lên trán anh.
- Tố Uyên, anh không sao đâu. Hôm nay em lại mang hoa nữa sao, những bông hoa hôm qua vẫn chưa tàn mà. - Minh Trí nhẹ nhàng nói.
- Em biết anh rất thích hồng trắng nên mỗi ngày đều mang đến, hoa không nên nhìn lúc nó tàn héo chỉ nên nhìn lúc chúng còn tươi thì ta càng thấy vẻ đẹp mà yêu nó hơn. - Tố Uyên sà vào lòng Minh Tri mà nói.
- Em vẫn còn nhớ anh thích hồng trắng sao, những năm tháng qua không có anh bên cạnh em sống thế nào? - Minh Trí dùng bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Tố Uyên.
- Từ sau ngày hôm đó, em được đưa đến bệnh viện khác và bị cha anh nói rằng anh đã không còn nhận ra em nữa nên ông ấy muốn cắt đứt mọi chuyện. Ông đe doạ em cải lời sẽ làm hại cha mẹ em. - Tố Uyên nhớ đến chuyện trước kia liền nhỏ lệ.
Minh Trí dùng bàn tay khẽ lau giọt lệ trên bờ má của Tố Uyên, nhẹ ôm cô vào lòng mà nói: " Ngày đó vì anh không cẩn thận mà đâm xe làm em bị thương, lại đáng trách hơn là quên mất đi một cô gái đáng yêu như em. Từ hôm nay anh xin hứa sẽ luôn ở bên cạnh mà yêu thương chăm sóc em."
0
Tố Uyên mỉm cười hạnh phúc mà tựa vào lòng Minh Trí ấm áp.
********************************
Vài ngày trước:
Minh Trí tỉnh lại trước Rin vài ngày, vì anh bị va đập vào đầu mạnh nên tình trạng cũng không khá hơn Rin là mấy. Nhưng tất cả kí ức của ngày trước anh đều có thể nhớ lại tất cả, nhớ về vụ tai nạn xe mười năm trước và cô người yêu bé nhỏ của mình. Nhưng tất cả kí ức của mười năm trở về đây đều bị tẩy sạch cả, anh đã quên Rin- cô gái nhỏ vì anh mà chịu nhiều đau khổ.
Minh Trí tỉnh lại liền cho gọi Trần Hậu vào mặc dù Trần Phó Quang phản đối nhưng vẫn không dám cải đứa con bất trị này.
- Thưa thiếu gia gọi tôi. - Trần Hậu trả lời.
- Mau tìm Tố Uyên đến đây cho tôi. - Minh Trí lạnh lùng ra lệnh.
- Thiếu gia đã nhớ ra Tố Uyên tiểu thư. - Trần Hậu sứng sốt nhìn Minh Trí
- Đúng vậy, bây giờ tôi muốn gặp cô ấy ngay lập tức. - Minh Trí lớn tiếng.
- Dạ, tôi sẽ đưa tiểu thư đến ngay.
Trần Hậu ra khỏi phòng mà ngổn ngang suy nghĩ, ngày trước Minh Trí thiếu gia và Tiểu thư Tố Uyên tình cảm thắm thiết mặc dù Trần lão gia tỏ ý chê bao gia cảnh của nhà cô ta. Nhưng vì nuông chiều thiếu gia nên đã không ra tay ngăn cách chỉ vì nghĩ tuổi trẻ của cậu ấy sẽ nhanh chán. Vì tai nạn bất ngờ mà thiếu gia mất đi trí nhớ, lão gia thừa cơ hội giấu nhẹm đi chuyện của cô ta xoá sạch cô ta ra khỏi cuộc sống của Minh Trí. Trần lão gia sai người trong nhà thu dọn hết tất cả những thứ liên quan đến Tố Uyên mà vứt đi tất cả nhưng lại sót một tấm hình trên máy tính mà Minh Trí cứ mãi thắc mắc. Khi Trần lão phát hiện liền nói là một cô gái người yêu cũ của thiếu gia nhưng đã chết do bệnh tật thì thiếu gia cũng không còn thắc mắc gì những vẫn luôn suy tư mà không hề xoá đi. Nay thiếu gia lại quên đi Hà My tiểu thư, nhớ ra Tố Uyên thì thật là đáng thương cho một Hà My nhỏ bé, cô gái này không biết sẽ xảy ra bao nhiêu đau thương nữa nếu biết được sự thật này.
Trần Hậu điều tra cuối cùng cũng tìm được Tố Uyên tại một ngôi nhà ngoại thành, Tố Uyên khi biết Minh Trí nhớ ra mình mà tìm thì vui mừng mà vội vàng đi theo Trần Hậu mà không nói môt lời với người yêu hiện tại của cô.
********************************************
- Tố Uyên, anh muốn ra ngoài dạo một vòng. - Minh Trí buồn chán mà nói.
- Được, em dìu anh đi. - Tố Uyên cười đỡ Minh Trí đứng lên.
Minh Trí và Tố Uyên cùng nhau tình tứ đi ra phía vườn hoa trong bệnh viện, phía sau là sáu tên vệ sĩ đi phía sau bảo vệ khiến cho mọi ánh mắt trong bệnh viện đều hướng đến hai người bọn họ trong đó có Rin và Pi.
- Rin, chúng ta về phòng thôi, cậu mệt rồi. - Pi thấy Minh Trí liền muốn đưa Rin đi nơi khác
- Không, mình còn muốn ở lại nơi đây, mình chưa mệt. - Rin nói mà ánh mắt vẫn nhìn về phía đôi trai gái kia
- Vây mình đẩy cậu ra phía kia xem hoa mười giờ nhé, đúng mười giờ chúng sẽ nở hoa thật đẹp. - Pi vừa nói vừa đẩy Rin đi.
- Pi, cậu có thấy bọn người lúc nãy trong thật quen. - Rin vẫn quay đầu lại nhìn mà nói.
- Sao chúng ta có thể quen họ được, xem ra họ là người xấu đi bên cạnh có rất nhiều người đi theo phía sao. - Pi lờ đi
- Có lẽ là vậy. - Rin không nhìn nữa mà quay mặt về phía trước, trong lòng có một cảm giác khó chịu.
Minh Trí và Tố Uyên cầm tay nhau đi đến một vườn hoa, một tên vệ sĩ mang ghế cho hai người ngồi xuống mà hít thở không khí trong lành bên ngoài bệnh viện.
- Trí, anh xem đôi bướm kia xem, chúng thật giống chúng ta bây giờ trông thật đẹp đôi. - Tố Uyên nắm lấy tay Minh Trí mà nói.
Minh Trí không nói gì chỉ nhìn theo hướng Tố Uyên chỉ rồi mỉm cười, chỉ cần có cô gái này bên cạnh thì anh không cần phải nhớ hay biết đến những chuyện gì đã xảy ra.
Rin cùng Pi thăm thú khắp nơi cảm thấy trong người hơi mệt nên muốn về phòng, Pi liền đẩy cô đi tiến về phía cửa bệnh viện.
Minh Trí và Tố Uyên trò chuyện một lát thì một tên vệ sĩ nói là Trần Phó Quang chuẩn bị đến nên muốn Minh Trí về lại phòng, anh vì có Tố Uyên bên cạnh nên cũng không muốn gây gỗ với ông ta nên quyết định về lại phòng.
Khi Pi đẩy Rin đến thang máy thì phía sau là Minh Trí cùng Tố Uyên cũng đang đi tới phía thang máy. Một tên vệ sĩ đi tới phía Pi mà nói.
- Hai người làm phiền nhường thang máy cho chủ nhân chúng tôi có việc gấp.
Rin và Pi cùng nhìn về phía bọn họ thì Pi không thể nói lời nào vì quá bất ngờ, Rin tỏ ra tức giận mắng:
- Chủ nhân các người có việc gấp, tôi không gấp sao.
- Cô gái, mau nhường đường không thì… - Tên vệ sĩ đe doạ.
- Thì thế nào, anh muốn đánh người đang bị thương trong bênh viện sao. Mau cút đi chỗ khác. - Rin tức giận hét lên, ánh mắt hướng về phía Minh Trí. " Đại gia, anh mau dạy lại chó nhà mình đừng để cắn bậy, nếu không tôi liền ngủ chủ nào chó nấy."
Minh Trí từ lúc nãy giờ không quan tâm chỉ hướng mắt về phía Tố Uyên, nhưng khi nghe chửi thì nhanh chóng nhìn về phía Rin.
Bốn mắt nhìn nhau, trong Rin bỗng cảm giác tức giận mất đi mà thay vào đó là đau lòng chua xót, trong Minh Trí là một cảm giác thật ấm áp và thân quen.
- Các người mau cút hết đi, nhường đường cho cô ấy. - Minh Trí không dời mắt khỏi Rin mà nói.
Pi hoàng hồn liền nhanh chóng đẩy Rin vào thang máy khi có tín hiệu mở cửa, nhưng ánh mắt Rin vẫn không dời khỏi Minh Trí đến khi cửa thang máy đóng lại.
- Pi, có thật là mình không quen anh ta. - Rin sờ tay lên tim mà nói.
- Cậu bị sao vậy? - Pi không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Vì sao khi nhìn thấy anh ta, tim tớ đập rất nhanh cảm giác rất quen thuộc.
- Có lẽ cậu mới bị tại nạn nên còn mệt thôi, chúng ta không quen bọn họ
Rin không hỏi gì thêm nữa vì nghĩ lời Pi nói cũng có phần đúng, nhưng trong đầu hình ảnh Minh Trí lấp đầy.
Cửa thang máy đóng lại nhưng ánh mắt Minh Trí vẫn còn nhìn về phía cô gái đó làm trong lòng Tố Uyên cảm thấy khó chiu mà giận dỗi.
- Trí, anh xem người ta đi rồi mà anh còn đắm đuối như vậy, xem ra những năm qua anh rất đào hoa rồi. - Tố Uyên nung nịu nói.
- Anh xin lỗi, chỉ là nhìn cô ta rất quen nên anh đang cố gắng nhớ lại nhưng không thể nào nhớ được. - Minh Trí nghe được lời Tố Uyên nói thì ánh mắt mới đời về phía cô ta.
- Nếu quen biết từ trước thì cô ta đã chào hỏi anh, anh xem cô ta cỏn mắng anh. Nhưng anh thật khác trước đây, vì sao không hề tức giân mà còn nhưởng đường cho cô ta chứ. - Tố Uyên cảm thấy rất lạ.
- Anh cũng cảm thấy kì lạ, nhưng dù anh có khác ra sao thì anh vẫn yêu em. - Minh Trí ngọt ngào nói.
Hai người cùng dắt tay nhau về phòng bệnh của anh.
- Vì sao chưa khỏi hẳn mà con lại ra ngoài. - Trần Phó Quang lo lắng nói.
- Chỉ muốn hít chút không khí trong lành. - Minh Trí nằm trên giường nhắm mắt lạnh lùng nói.
- Con mau dưỡng sức nghĩ ngơi, việc trong công ty ta lo không hết đây. - Trần lão mệt mỏi đáp.
- Nếu ông tới đây vì việc công ty thì mời về cho, tình hình như thế nào Trần Hậu và thư kí riêng đã báo cáo với tôi rồi. Ông không cần lo lắng nữa, về việc của Tố Uyên đã qua tôi sẽ không tính với ông thay vào đó hãy mau đứng ra tổ chức cho chúng tôi một lễ đính hôn. - Minh Trí khẽ mở mắt nhìn Tố Uyên mà nói
- Cái gì, con không thể cưới con bé này. - Trần lão tức giận
- Vì sao?
- Vì.., vì con bé này không môn đăng hộ đối với trần gia chúng ta.
- Nếu Trần gia phá sản thì sẽ môn đăng hộ đối rồi. - Minh Trí lạnh lùng hỏi
- Con… con… được rồi ta sẽ sắp xếp. - Trần lão chịu thua.
- Càng sớm càng tốt, tôi muốn bù đắp cho Tố Uyên. - Minh Trí nắm chặt bàn tay Tố Uyên mà nói.
Trần lão gia tức giận mà bỏ ra về, Tố Uyên nghe được chuyện này liền mừng rỡ nói
- Thật sao Trí, anh và em sẽ làm lễ đính hôn.
- Đúng vậy, khi anh khỏi hẳn chúng ta sẽ sống cùng nhau.
Tố Uyên đặt bờ môi mình vào bờ môi của Minh Trí mà trao một nụ hôn cuồng nhiệt…
***
Rin về phòng nhưng trong lòng luôn bất an mà khó chịu, cô luôn như lửa đốt trong lòng không hiểu vì lì do gì.
- Hà My, cô đau chổ nào sao? - Trần Hậu đi vào thấy gương mặt Rin nhăn nhó liền hỏi.
- Không phải, tôi không sao? - Rin đáp.
- Tôi vừa từ chổ Bsi Toàn về, anh ấy bảo cô có thể về nhà tự tịnh dưỡng rồi.
- Thật sao? - Rin mừng rỡ vì thoát được bệnh viện này.
Nhưng rồi cô nhớ đến mình bây giờ không còn là người Trịnh gia nữa, ba mẹ cô dưới quê lo lắng cho một mình Tuấn Hà cũng đã quá khổ sao có thể lo thêm cho cả cô và Pi. Nhỉn nét mặt trầm tư suy nghĩ của Rin, Trần Hậu như đoán được liền nói.
- Cô không phải lo, tôi có người bà con có một căn nhà nhỏ cần người trông coi, hai cô có thể về đó ở.
- Thật sao, vậy thật là tốt tôi đang lo không biết tôi và mẹ con Pi phải sống ở nơi nào?
- Cô cũng không phải lo về chi phí sinh hoạt, nếu cô sống tại nơi đó coi sóc nhà cửa giúp họ, họ sẽ trả công cho cô. Họ ở nước ngoài nên rất là hào phóng, tôi nghĩ cô sẽ đủ tran trải. - Trần Hậu ra vẻ thuyết phục.
- Thật vậy ư, họ thật là tốt, tôi hứa sẽ chăm sóc ngôi nhà của họ thật tốt. - Rin mừng rỡ mà tươi cười.
Trần Hậu đi làm thủ tục xuất viện cho Rin trong khi Pi thu dọn đồ để về nhà mới nên cả hai đều vui vẻ và hứng khởi khi không phải lo về việc tìm nơi ở nữa.
Trần Hậu lái xe chở Rin và Pi về biệt thự "Hoa hồng trắng".
Chương 38: Sự thật
Rin và Pi được Trần Hậu đưa về biệt thự Hoa hồng trắng thì hết đỗi ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một căn nhà nhỏ lại không ngờ đó lại là một căn biệt thự màu trắng to lớn không thua kém biệt thự Trịnh gia mà cô từng ở.
- Anh có đưa chúng tôi đến nhầm chổ không? - Rin ngạc nhiên mà hỏi.
- Không, đây chính xác là nơi mà tôi muốn đưa hai tiểu thư đến. - Trần Hậu tươi cười nói.
- Từ nay không được gọi chúng tôi là tiểu thư, tôi đã không còn là tiểu thư nhà họ Trịnh. - Rin nghiêm mặt mà nói.
- Được, tôi sẽ không gọi như vậy nữa. - Trần Hậu dịu giọng.
Pi đẩy Rin vào cùng Trần Hậu bước vào căn biệt rộng lớn tiện nghi đầy đủ mọi thứ, bên ngoài vườn hoà tràn đầy hoa hồng trắng thật xinh đẹp. Cả Rin và Pi đều không phải là những cô gái yêu hoa, vì từ bé đã tất bật với nhiều việc nên họ không có thời gian để nghĩ đến những thứ xa xỉ nhưng hôm nay ngắm nhìn những nụ hoa kia liền cảm thấy thích thú.
- Hà My, cô và bạn cô ở lại nơi này hàng tháng sẽ có người chuyển tiền vào tài khoản của cô xem như là trả công các cô đã chăm sóc nơi này. - Trần Hậu một lần nữa nói.
- Họ cho chúng tôi nơi ở là tốt rồi, tôi không cần họ phải trả công. - Rin đang ngắm nhìn vườn hoa thì quay đầu lại mà nói.
- Đây là yêu cầu bên phía họ, tôi cũng không thể từ chối. - Trần Hậu thuyết phục.
- Tôi cảm thấy thật biết ơn anh, nếu không có anh tôi và Pi thật cũng không biết sẽ về đâu? - Rin mỉm cười nói
- Tôi chỉ làm những gì có thể, cô và Pi nghĩ ngơi tôi có việc đi trước.
Trần Hậu đi thì Pi cũng dọn dẹp lại căn biệt thự này, thật sự nó quá rộng lớn nên cô cũng cảm thấy thấm mệt vì còn đứa trẻ trong bụng cô cứ quấy mãi. Pi ngồi trên ghế nghĩ ngơi nhìn về phía Rin đang ngồi trên xe lăn ánh mắt hướng ra cửa số phía có thể ngắm nhìn vườn hoa hồng trắng của căn biệt thự, ánh mắt Rin mang một vô hồn không một cảm xúc nào.
- Rin, cậu đang nghĩ gì vậy? - Pi đi tới phía Rin cùng ngắm nhìn ra cửa số.
- Pi, cậu xem hoa hồng trắng thật đẹp. - Rin cười nói
- Ừ, đẹp thật. Màu trắng thật thuần khiết và tinh khôi. - Pi khẽ cười cảm thấy bình yên.
- Pi, nếu đất ở đây dễ trồng hoa hồng trắng như vậy. Cậu nghĩ xem chúng ta nên trồng thật nhiều để mang đi bán. - Rin muốn kiếm tiền bằng đôi tay của mình để lo cho cuộc sống của cô, Pi và cả bé con sắp ra đời.
- Haha, cậu thật lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền nhưng ý kiến của cậu thật hay. Mình vừa có thể chăm sóc cậu vừa kiếm được tiền. - Pi đáp
- Chúng ta cần chuẩn bị để đón chào bé con một cách tốt nhất, chân mình được bác sĩ Toàn bảo đang tiến triển rất tốt, không lâu nữa mình có thể đi lại được. - Rin tin vào một cuộc sống bình yên cùng Pi.
Trong bệnh viện, Minh Trí mặc một chiếc áo vest màu đen, giày tây màu đen, cavat màu xanh chuẩn bị xuất viện sẽ đi thẳng tới công ty để giải quyết những rắc rối mà trong thời gian không có anh thông qua thư kí đã thông báo gần đây.
- Trí, vừa xuất viện anh lại muốn đến công ty sao. Anh thật khác khi xưa, thật là ham công tiếc việc mà. - Tố Uyên chỉnh lại cavat cho Minh Trí hờn giận mà nói.
- Công việc rất bề bộn, anh đã nghĩ ngơi khá lâu rồi. - Minh Trí dịu dàng nói. - Anh đến công ty, tài xế sẽ đưa em về biệt thự Trần gia nghĩ ngơi từ nay em phải luôn ở bên cạnh anh.
- Vâng, em sẽ mãi bên cạnh anh. - Tố Uyên ôm lấy Minh Trí và vui mừng.
Minh Trí cùng Tố Uyên cùng nhau dời bước ra xe trong sự ngưỡng mộ và ghanh tỵ của nhiều người. Một đôi trai tài gái sắc đi bên cạnh nhau khiến những người xung quanh trầm trồ khen ngợi.
- Trần Hậu, cho xe về biệt thự. - Minh Trí lên xe ra lệnh.
- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu cho xe dời đi khỏi bệnh viên.
- Trần Hậu, anh là người luôn bên cạnh Minh Trí mấy năm qua đúng không? - Tố Uyên lên tiếng hỏi.
- Vâng, tôi là tài xế của thiếu gia nên thường xuyên gặp mặt. - Trần Hậu đáp
- Vậy tôi hỏi từ khi mất trí nhớ tới giờ thiếu gia nhà anh đã quen bao nhiêu cô gái rồi. - Tố Uyên cười trêu chọc.
- EM nghĩ tất cả chuyện của anh cậu ta đều biết sao? - Minh Trí hướng mắt về phía Tố Uyên nhéo vào mũi.
- Dạ, tôi chỉ làm tài xế lái xe cho thiếu gia nên chuyện tình cảm không được rõ. - Trần Hậu nhàn nhạt trả lời.
- Vậy ngoài thiếu gia anh ra, có cô gái nào được Minh Trí cho bước cùng lên xe. - Tố Uyên truy hỏi tiếp không tha.
- Không, thưa tiểu thư. - Trần Hậu vẫn trả lời không cảm xúc.
Tố Uyên nghe xong thì hài lòng mà không hỏi nữa, thì ra là Minh Trí tuy không nhớ được cô nhưng vẫn không qu