o phòng của hắn, đặt cô lên giường. Căn phòng của hắn mang tông màu xám nhạt, nhìn căn phòng u buồn và lạnh lẽo thật, bên ngoài người phụ nữ kia mang những thứ hắn cần tới.
- Thiếu gia, những thứ cậu cần tôi đều mang tới.
- Cảm ơn bác, bác để đó rồi ra ngoài nghỉ ngơi đi.- Hắn nói rồi mang chân cô đặt vào nước ấm mà ngâm
- Vâng thưa thiếu gia.
Bác Hà nhìn cô rồi quay cầu ra ngoài, thiếu gia luôn lạnh lùng với phụ nữ, hôm nay lại có thể chắm sóc cô gái đó. Thật sự lạ lùng, có lẽ thiếu gia đã để ý tới cô gái này.
- Ai, tôi có thể tự làm được mà, thật xấu hổ.
- Cô cứ để yên đó, giày đâu không mang vào, lễ hội hoá trang buộc phải đi chân trần sao?
- Giày tôi làm rơi rồi.
Ken nhìn cô hơi ngạc nhiên, cô gái này đôi giày mà cũng có thể làm rơi, thật là khó hiểu. Ken cứ thế mà matxa cho chân cô, rồi lấy đá chườm lên chân bị trật của cô.
Nguyên một ngày mệt mỏi, cô thoải mái nằm trên giường của hắn, quên đi cả việc lo sợ hắn ăn cả mình. Cô mệt mỏi nhắm mắt rồi ngủ khi nào không hay. Ken cứ thế chườm đá giúp cô, nhìn qua thì thấy cô đã ngủ khi nào, liền mìm cười nói: \" lúc nãy thì lo sợ tôi ăn cô, bây giờ nằm đây ngủ không sợ tôi ăn cô sao\". Nói rồi anh lấy chăn đắp lên người cô, chạm phải gương mặt đáng yêu của cô anh ngắm nhìn rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ra ngoài tắt đèn sau đó lặng lẽ sang phòng kế bên.
Chương 11: Tôi không phải anh rễ của cô
Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chợt nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm qua. Cô giật mình kiểm tra quần áo, thấy quần áo còn nguyên vẹn.
- Hừ, thật nguy hiểm, vậy mà lại ngủ quên mất.
- Yên tâm, kích cỡ của cô không phải loại tôi thích.- Hắn ta nhìn hành động của cô khinh bỉ nói.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào tường, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, giống như một hồn ma vậy.
- Sau những gì đêm qua tôi thấy, tôi lo lắng cũng không có gì là lạ.
- Cô đã thấy những gì? - Hắn tiến gương mặt lại gần cô hơn khẽ nói
- Tôi.. tôi thấy gì mặc kệ tôi.- Cô đỏ mặt khi nhớ tới cảnh tượng đó
- Haha, xem cô chưa từng hôn ai nhỉ?
- Chuyện đó liên quan gì đến anh? Cô đỏ mặt trả lời, lại nhớ tới người đàn ông cưỡng hôn cô.
- Có muốn tôi cho cô chút kinh nghiệm không? Nói rồi hắn ta tiến sát gương mặt về phía cô.
Cô dùng tay đẩy gương mặt hắn giận dữ nói: " Tên biến thái này, mau tránh ra cho tôi."
Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép nói: " Được rồi, quần áo cô người làm đã chuẩn bị. Cô xem chân đã bình thường chưa."
Cô hơi cử động đôi chân. Còn hơi đau nhức nhưng cô vẫn có thể đi làm được, cố gắng tỏ ra không còn đau nữa
- Tôi đã hết đau rồi, anh thật lợi hại nha.
- Đau thì cứ nói đau, tôi cũng không giam cô ở đây, không cần phải giả vờ. Nếu đã hết thì mau thay quần áo xuống dùng bữa sáng, sau đó tiện đường tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia.
Đợi hắn ra khỏi cửa, cô mới rón rén xuống giường, chân cô thực sự còn rất đau nhưng cô không muốn mắc nợ hắn nữa. Cô thay quần áo xong, ra khỏi cửa đi về phía cầu thang thì thấy hắn đứng đợi sẵn. Không nói gì liền tới bế cô mà đi thẳng vào phòng ăn, cô lên tiếng:
- Á, tôi đã nói không sao mà, tôi tự đi được. Anh làm tôi thật mất mặt với mọi người.
Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn hai người rồi sau đó che miệng cười. Hắn không để ý lời cô nói, cứ thế bế cô tới ghế đặt cô xuống.
- Mau ăn sáng đi, tôi còn có việc phải đi.
- Anh có việc thì cứ đi trước, tôi có thể tự về. Chỉ cần anh cho tôi mượn dùng điện thoại.- Cô chỉ cần gọ điện về cho bác tài, tin rằng bác ấy sẽ biết mà tới đón cô
- Cô làm sao chỉ giỏi làm phiền người khác. Mau ăn đi.
Bác Hà đi tới, mang báo buổi sáng cho hắn
- Thiếu gia, báo ngày hôm nay.
- Được, cảm ơn bác.
tờ báo được đặt ngay trước mặt cô, hắn không nhìn tiếp tục ăn sáng. Cô nhìn thấy hình mình tối qua được đăng lên trang nhất, cô vội vàng giật lấy tờ báo haha nói:
- À, tôi rất thích đọc báo buổi sáng.
- Được, vậy cô cầm lấy mà đọc.- Hắn ta không nhìn mà lạnh lùng trả lời.
Cô vội vàng ôm tờ báo trong tay, hắn thấy lạ nhìn cô nói:
- Không phải rất thích đọc báo buổi sáng sao, sao cầm rồi mà không đọc.
- Không phải anh đang vội đi sao, tôi mang về nhà đọc. - Cô hi ha giả vờ nói.
- Trịnh gia không có báo buổi sáng sao?
- Có, có chứ nhưng tôi muốn mang lên xe sẽ đọc. Anh không phải vội sao, đã đi được chưa?
- Cô còn chưa đụng tới đồ ăn sáng? Sao, sợ tôi đầu độc cô sao?
Nhìn xuống phần trứng trong dĩa còn nguyên, cô vội vàng dùng muỗng lùa hết vào miệng, phùng mang lên mà nhai. Hắn nhìn cô dị thường, sau đó trêu chọc:
- Tôi không nghĩ là cô lại đói tới mức đó. Được rồi, chúng ta đi
- ôi òn ưa ai ong ( Tôi còn chưa nhai xong )
Hắn ta cứ thế cười haha rồi đi ra ngoài cửa, cô vội vàng chạy theo. Trên xe, cô ngồi nhìn ra cửa sổ, hắn ta mở bảng tin buổi sáng trên xe, thông tin về nhị tiểu thư được phát lên, may là không có hình ảnh, không thì tiêu thật. Người trong radio nói: Hôm qua, Trịnh gia đã có buổi tiệc mừng vì tìm được người con gái bị thất lạc 20 năm, Trịnh Hà My tiểu thư". Hắn nghe xong quay sang cô hỏi:
- Cô tên gì gì?
- À, tên Rin. - Cô sợ run trả lời
- Tên thật?
- Hà My?
- Cái gì Hà My?
- Nguyễn Hà My?
- Nhị tiểu thư Trịnh gia cũng tên Hà My, thật trùng hợp
- Haha, đúng vậy, thật trùng hợp. - Cô hết hồn
- Cô không đọc báo sao?
- Về tới nhà tôi sẽ đọc?
- Cô không phải làm việc sao? Người hầu ở Trịnh gia thật sự quá rãnh rỗi.
- Không liên quan đến anh.
- Tôi sẽ không đòi lại tờ báo, không cần phải khư khư ôm lấy.
Hắn đưa tay định lấy tờ báo từ tay cô nhưng bị cô giật lại, hắn thấy lạ mạnh tay giật về phía mình, những trang giấy báo văng tung toé trong xe.
- Két..tttttttttttt
Hắn ta đột nhiên thắng gấp, trước mặt hắn là trang nhất tờ báo, in hình nhị tiểu thư Trịnh gia - Trịnh Hà My. Hắn nhìn cô, cô cúi mặt.
- Là cô sao?
Cô im lặng
- Mau trả lời, là cô sao?
- Tôi… Tôi không
- Cô là kẻ lừa đảo.
- Tôi… không có…
- Mau cút xuống xe cho tôi.
Nhìn gương mặt hắn giận dữ vô cùng, cô im lặng mở cửa rồi xuống xe. Vừa xuống xe, hắn ta vụt xe chạy đi thật nhanh. Thật quá đáng mà, hắn ta thừa biết chân cô đang bị đau. Việc cô giấu chuyện cô là con nhà họ Trịnh thì có liên quan gì tới miếng cơm nhà hắn mà lại tỏ vẻ tức giận chứ. Đôi bàn chân đau nhức, cô lê từng bước đi trên đường. Còn một đoạn khá xa đến nhà cô, phải làm sao đây để về nhà. Đi được một đoạn, cô ngồi bên ven đường thở dốc. Bỗng dưng một chiếc xe màu đen thắng lại trước mặt cô, một người đàn ông xuống xe đi về phía cô:
- Tiểu thư, thiếu gia mời cô lên xe
- Thiếu gia nhà anh là ai?
- Thiếu gia Minh Trí mời cô lên xe.
- Tôi không quen thiếu gia nhà anh.
Người đó tỏ vẻ lúng túng rồi đi về xe, từ phía sau, một người đàn ông khác bước xuống xe. Cô nhìn qua cũng nhận ra thì ra là tên bắt cóc nhầm:
- Thì ra là anh, tôi đã nói tôi không phải người anh tìm. Sao cứ theo ám tôi mãi vậy.
- Tôi biết cô không phải. - Anh ta lạnh lùng đáp
- Vậy tìm tôi vì lí do gì?
- Tôi muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua. Cô có thể cho tôi được mời cô đi tạ lỗi.
Cô hơi đỏ mặt khi nhớ tới nụ hôn bá đạo hôm qua, nhìn hắn nói: " Tôi đã quên những chuyện hôm qua, anh không cần câu nệ. Dù gì anh cũng sẽ là anh rễ của tôi, những gì không nên nhớ thì nên quên đi"
- Tôi không phải anh rễ của cô. - Hắn lạnh lùng trả lời
- Chuyện hai người, không liên quan đến tôi.
- Tôi e là có liên quan. Cha mẹ cô chưa nói gì với cô
- Tôi nói cho anh biết, tên khốn nhà anh, bắt tôi đi rồi bỏ tôi giữa đường. Tôi còn chưa tính sổ với anh, bây giờ anh còn muốn nhắc lại. Đêm qua không nhờ còn người có lòng thương hại thì tôi đã ngủ ngoài đường.- Cô giận dử chửi mắng
- Vậy nên bây giờ tôi muốn tạ lỗi với cô.
- Anh muốn tôi tha lỗi thì cho tôi đi nhờ về nhà là được rồi.
- Mời nhị tiểu thư lên xe.
Cô từng bước khập khiễng lên xe, anh nhìn cô rồi nói:
- Chân cô bị thương sao?
- Không phải nhờ phước của anh sao? - Cô hừ lạnh
- Tôi thật có lỗi. Trần Hậu, mau tới bệnh viện.
- Không, mau về Trịnh gia. Chân tôi không nặng lắm. Tôi muốn về nhà nghĩ ngơi.
Tài xế không biết đi đâu, có vẻ lưỡng lự chưa dám cho xe chạy. Cô liền hét:
- Mau cho xe về Trịnh gia, không thì tôi xuống xe, không cần các người.
- Về Trịnh gia. - Anh ra lệnh.
Trong xe, cô lại nhớ lại hình ảnh anh ta đã cưỡng hôn cô, có vẻ tức giận nên gương mặt cô đăm đăm khó chịu. Anh nhìn thấy sắc mặt cô nhẹ nhàng hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô khó chịu trong người sao?
- Tôi, tôi không sao cả, anh đừng bận tâm. - Cô đỏ mặt
- Cô nghĩ như thế nào về hôn sự giữa 2 gia đình chúng ta.
- Tôi không quan tâm đến việc của các người.
- Cô tại sao lại không liên quan, vì tôi có thể sẽ là chồng cô.
Cô giật mình nhìn anh, vẻ mặt ngày càng tệ, anh ta đang đùa chắc không phải là hôn phu của Thiên Kim sao, sao lại nói ra những lời lẽ như vậy.
- Anh đùa sao?
- Tôi thật đang rất nghiêm túc. - Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm
- Anh không phải là chồng chưa cưới của chị tôi, tại sao lại dùng những lời lẽ như vậy trêu chọc tôi. Tôi đã nể tình chị tôi mà không so đo với anh chuyện lúc tối, bây giờ thì anh thật sự quá đáng.
- Cô thật sự không muốn làm dâu Trần gia.
- Tôi còn không biết Trần gia các người là ai?
Anh ngiêng người, cúi đầu về phía cô cười nữa miệng, nụ cười của anh thật sự rất gợi tình, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Anh cứ thế mà tiếng gần đến môi cô, thân thể cô cứng lại, không thể cử động tim cô ngày càng đập nhanh hơn. Khi gần như chạm vào môi của cô. Anh khẽ lên tiếng: " Chị em nhà cô thật giống nhau, đều diễn kịch giỏi vậy. Không phải hai chị em nhà cô đang tranh dành ai sẽ là người được vào Trần gia.".
Nói xong Trần Minh Trí đẩy cô ra xa. Cô giật mình, sau đó căm phẫn nhìn anh ta rồi uất hận lên tiếng: " Hoang tưởng"
- Tôi nói Minh Trí anh nghe, tôi suốt đời này sẽ không bao giờ muốn gả cho anh, anh đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa.
Vừa nói xong, xe đã chạy tới của nhà Trịnh gia, cô lè lưỡi chọc quê anh, mở cửa xe có gắng lếch vô tới cổng. Không quên quay lại nói với anh ta: " Anh nhớ cho kĩ, tôi Trịnh Hà My, sẽ không bao giờ muốn gả cho loại người như anh. Đừng mơ tưởng". Cô thoả lòng cười haha bấm chuông.
Minh Trí ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô gái phía trước, không tức giận mà lại thấy buồn cười với thái độ của nhóc con này. Nhìn đôi giày của cô gái vẫn còn nằm trong hộp, khẽ cười: " Được, tôi sẽ cho cô phải hối hận với những gì đã nói." Lạnh lùng cho xe dời đi.
Chương 12: Ciz Bar
Cô bấm chuông một lúc, bác người làm trong nhà ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của cô, đôi chân sưng đỏ liền chạy tới đỡ cô hốt hoảng.
- Nhị tiểu thư, cô có sao không?
- Cháu không sao. - Cô cười cười trả lời.
- Tiểu thư cả đêm qua đã đi đâu, mọi người cứ ngỡ cô nghĩ trong phòng?
- Cháu sang nhà bạn.
Cô cứ nghĩ mọi người sẽ lo lắng vì sự mất tích của cô, đâu ngờ mọi người lại nghĩ cô trong phòng nghĩ ngơi. Có chút tủi thân nhưng như vây cũng tốt, không làm cho cha mẹ lo lắng. Cô hỏi:
- Cha mẹ cháu đã đi làm chưa?
- Ông ba đã đi làm, sáng phu nhân nói rằng cô có vẻ còn mệt nên cứ để cô ngủ không được làm phiền!
- Vậy tốt, chuyện này bà hãy giữ bí mật giúp cháu nhé.
- Vâng thưa nhị tiểu thư.
- Sau này bác và mọi người trong nhà cứ gọi cháu là Rin, đừng gọi là tiểu thư, cháu thấy rất ngại.
- Chuyện này thât làm khó chúng tôi, phu nhân nghe sẽ trách phạt.
- Vậy khi không có ba mẹ cháu, cứ gọi cháu là Rin. Khi nào có mặt ba mẹ, sẽ đổi lại.
- Vâng, tiểu thư thật hiền lành và tốt bụng.
- Bác lại gọi cháu là tiểu thư.
- À vâng, Rin
- Dạ, bác tên gì ạ>
- Thưa tiểu…., à không cô Rin tôi tên là Hoa
Cô cười nhìn bác Hoa cũng cười. Cô thật không quen cách xưng hô ấy, bác Hoa dìu cô lên phòng, mang nước ấm và thuốc để đắp lên chân cô. Cô thấy thật dễ chịu, những vết sưng đỏ cũng dần dần tan biến. Cô mở điện thoại lên, thấy vài cuộc gọi nhỡ, cô kiểm tra điện thoại thì thấy có Pi gọi, một số lạ và còn có Hoàng Minh vừa gọi cho cô. Tim cô bỗng dưng thắt lại, nhớ lại chuyện của mình và HM lại thấy đau buồn.
Cô bấm nút, gọi lại cho Pi. Nghe nhạc chờ của Pi bài hát muộn màng làm lòng cô lại chợt buồn thêm.
- Alo, Rin hả, Pi nghe
- Pi gọi Rin à. Có việc gì không?
- Ừ, sáng Pi về thì nghe chị Hải hàng xóm nói hôm qua Rin ghé sang tìm Pi phải không?
- Hôm qua dự định ngủ ké nhà Pi, nhưng mà lại không gặp.
- Có chuyện gì sao? Hôm qua không phải nhà cậu giời thiệu cậu sao?
- Chuyện dài lắm, mai đến lớp mình sẽ kể cậu nghe.
- Ừ! Vậy nhé.
Pi cúp máy, cô đắn đo không biết có nên gọi lại cho HM không, tim thì muốn gọi nhưng lí trí thì không cho phép. Cô cầm mãi điện thoại, đã bấm sẵn số của anh nhưng lại không dám gọi. Đang chần cừ thì điện thọi cô vang lên, số điện thoại lạ kia gọi cô. Cô bắt máy:
- Alo
- Cô có phải là Hà My không?
- Đúng, tôi là Hà My, cho hỏi là ai vậy?
- Tôi là bạn gái của Hoàng Minh, cô có thể cho tôi một cuộc hẹn.
Cô hơi bất ngờ, tim thì thắt lại đau nhói, lấy lại bình tĩnh mà lên tiềng: " Xin lỗi, tôi không có thời gian. Chuyện của tôi và anh ấy cũng chấm dứt, cô là người thắng cuộc. Tôi không còn liên quan gì đến anh ấy."
- Vậy vì sao anh ấy lại gọi cho cô, hai người vẫn lén lút liên lạc sao?
Cái gì mà lén lút liên lạc, cô gái ngang ngược này. Tim cô lại một lần nữa đau nhói, lại thật sự tức giận.
- Chuyện bạn trai của cô vì sao lại gọi cho tôi. Tôi làm sao biết được, cô nên hỏi bạn trai mình thì tốt hơn. Lén lút liên lạc à, nực cười."
- Cô thật mạnh miệng, tôi chỉ e con người nghèo mạc như cô vẫn muốn quen anh ấy để lợi dụng.- Cô ta khinh bỉ nói
- Anh ấy nói tôi lợi dụng? - Cô không tin vào tai mình
- Đúng vậy, bởi vậy loại người như cô chỉ nên làm bạn với những kẻ cùng đẳng cấp của cô thôi. Trèo cao sẽ bị khinh bỉ như vậy, tôi thật tội nghiệp cho cô.
Cô im lặng, lặng lẽ cúp máy, nước mắt hai hàng khẽ rơi xuống. Ở bên anh, cô biết cô nghèo nên không hề đòi hỏi gì ở anh cả. Anh nói cô lợi dụng anh, thật là nực cười, rất nực cười. Miệng thì cười nhưng nước mắt cứ thế mà tuông ra, trông bộ dạng cô cứ như người điên. Cô cầm điện thoại, thật sự đau thương mà gọi cho anh, coi như xác nhận, coi như lần cuối, hay là mắng chửi. Cô muốn gọi cho anh để hỏi anh đã từng xem cô là gì?
- Alo. - Anh lên tiếng
- Sáng nay, anh gọi cho tôi?
- Ừ, anh thấy hình em trên báo, muốn gọi hỏi thăm?
- Muốn biết có phải là tôi đúng không?
Anh im lặng không nói
- Trước kia, anh có từng yêu em/ - Cô gắng bình tĩnh hỏi
- Có! - anh trả lời
- Giả dối, nếu trong lòng anh đã từng có tôi. Tại sao anh lại nghĩ xấu cho tôi. - Cô như hét lên
- Anh không hề nghĩ xấu về em.
- Vậy tôi đã lợi dụng gì ở anh sao?
- Em… ai đã nói như vậy?
- Không quan trọng, tôi đã lợi dụng gì ở anh. Anh mau nói tôi biết, từ khi quen anh, hơn một năm qua quen tôi anh đã mất những gì, tôi sẽ trả cho anh cả.
- Anh… anh xin lỗi.
- Anh và cả cô người yêu của anh, mau cút khỏi cuộc sống của tôi. Nếu còn làm phiền tôi, đừng trách tôi điên loạn.
Nói rồi, cô cúp máy. Nước mắt bây giờ không phải là đau thương mà mang theo sự uất hận tột cùng. Cô chạy vào nhà vệ sinh, quên cả vết thương ở chân đau nhói, có lẽ tim cô còn đau nhói lan khắp cơ thể. Cô mở vòi sen, đừng dưới vòi sen, nước làm ướt đẫm cả người cô. Từng giọt nước trên gương mặt là nước hay là nước mắt.
Lau người sạch sẽ, có vẻ vết thương dưới chân đã bớt ửng đỏ. Cô thay một bô đầm đơn giản, mang một đôi giày búp bê. Nhìn trong gương cô như một công chúa nhỏ, cô trang điểm nhẹ rồi bước ra khỏi phòng. Cô đi xuống nhà thấy chị mình đang ngồi trong phòng khách cùng với hai cô gái khác. Cô đi ngang qua họ cúi đầu chạo nhẹ, dự định sẽ ra vườn thăm thú căn biệt thự này.
- Thì ra đây là em gái bạn sao, thật là trông giống bạn? - Cô gái lên tiếng
- Mình lại thấy nó chả giống mình. - Trịnh Thiên Kim trả lời.
- Kim à, lát nữa chúng ta đi đến Ciz Bar, sao lại không rũ em gái cậu đi. - Cô gái thứ hai nói
- Haha, nó là đứa quê mùa, làm sao thích hợp với những nơi cao cấp đó.
Hai cô gái nhìn Thiên Kim, tỏ vẻ không khuất phục, muốn rủ cô đi cho bằng được liền đi về phía cô nói:
- Cậu là Hà My đúng không,mình là Kiều Linh, đây là Mai Linh, đi cùng bọn mình đến Ciz nhé, đảm bảo cậu sẽ rất vui và thú vị.
- Ciz Bar là nơi nào, nó có gì vui sao? - Cô ngây ngô hỏi
- Haha, ngay cả Ciz Bar nổi tiếng cả thành phố mà nó cũng không biết. Thôi các cậu mau đi với tôi, mặc kệ con bé nhà quê đó. - Thiên Kim khinh bỉ cười to
- Được, tôi sẽ đi với các bạn. - Cô lạnh lùng nói.
- Thế chứ, cậu mau đi thay đổi quần áo. Chúng mình sẽ đợi. - Kiều Linh cười nói
- Nói cho tôi biết phải mặc như thế nào? - Cô lạnh lùng hỏi
- À, gợi cảm một chút, giống như bọn mình đây.
Cô nhìn bọn họ, chị gái cô diện áo cúp ngực, phía trên ngực còn đính đá lấp lánh tôn lên vẻ đẹp của phụ nữ, chiếc quần bó sát ôm mông cùng đôi chân dài miên man gợi cảm.Kiều Linh mặc một bộ đầm body màu đỏ ôm lấy cơ thể, tôn ra đường công tuyệt mỹ, màu đỏ khiến làn da trắng như tuyết của cô ta càng sexy hơn với bộ ngực được đưa lên cao. Mai Linh kia cũng chẳng kém khi diện một bô jumsuit ngắn cũn cỡn, phía trên khoét ngực trong thật gợi tình. Trông cả ba cô gái đều gợi cảm.
- Tôi thật không có những loại quần áo như các bạn. - Cô dửng dưng nói
- Thiên Kim, mau chọn cho em gái cậu một bô, hai cậu là chị em sinh đôi, có lẽ cùng size. - Mai Linh quay về phía Trịnh Thiên Kim lên tiếng.
Trịnh Thiên Kim nhìn cô, đi lên phòng mang một bộ quần áo xuống. Cô nghĩ thầm: " /thật lạ, sao hôm nay cô ta lại tốt với mình như vậy. Thôi mặc kệ, hôm nay mình phải biết thế giới thượng lưu này là như thế nào, tại sao bọn họ lại khinh thường cô như vậy." Cầm bô quần áo Thiên Kim đưa, cô thật sự thấy ngượng ngùng, cô chưa bao giờ diện một chiếc áo cúp ngực croptop khoe thân như vậy, chiếc quần da thật sự quá ngắn. Cô nhìn sang Thiên Kim liền nói:
- Chị, thật sự em không thể mặc loại trang phục thế này.
- Cô chê sao, nó rất đắt tiền.
- Không phải, vì nó quá hở hang, em thật không quen.
Hai cô gái kia nhìn cô liền cười lớn. - Haha, nhị tiểu thư ơi nơi đó ai cũng sẽ mặc như bạn không cần phải ngượng ngùng.
- Nhưng tôi vẫn thấy không phù hợp.
- Thật sự rất phù hợp, bạn xem Thiên Kim mặc rất đẹp. Mau lên, vào trong thay quần áo. - Kiều Linh kéo tay cô vào phòng, giúp cô thay quần áo mà Thiên Kim đưa. Sau đó liền trang điểm và tạo kiểu tóc cho cô. Áo croptop bó sát ôm lấy bộ ngực căng tròn, quần da ngắn ngủn làm đôi chân dài càng thêm gợi cảm, phần eo không nới che chắn cùng với gương mặt trang điểm khá đậm, bây giờ cô trông giống như bản sao của Thiên Kim. Cô quay sang Kiều Linh hỏi:
- Thật sự bạn không thấy rất hở hang sao. Minh thật không quen.
- Không sao cả, thật sự rất đẹp. Khi đến nơi bạn sẽ không thấy hở hang nữa, vì còn có những người hơ hang hơn bạn. - Kiều Linh cười nói.
Mọi người đứng trước sân đợi bác tài xế. Kiều Linh và Mai Linh cười nói với nhau, Thiên Kim nhìn cô chăm chăm rồi lại cười nham hiểm. Mai Linh lên tiếng:
- Kim, tại sao cậu không tự lái xe. Bình thường cậu vẫn dùng xe của mình.
- Hôm nay có lẽ chúng ta sẽ dùng chút men. - Thiên Kim mỉm cười trả lời.
- Em… Em không biết uống rượu.- Cô hơi khó xữ trả lời.
- Không ai ngay từ đầu đều biết cả, từ từ sẽ biết. Là nhị tiểu thư cô cần phải học nhiều thứ lắm. - Thiên Kim nhìn cô lạnh lùng đáp.
Xe từ từ lăn bánh tiến về Ciz Bar.
Ciz Bar thật ra là một chuỗi nhà hàng, khách sạn và tầng trên cùng là bar. Nó nổi tiếng vì nơi đây chỉ dành cho các tiểu thư và thiếu gia giàu có, Ciz Bar là nơi ăn chơi đốt tiền rất nổi tiếng, thuộc tập đoàn tài chính Trần gia.
Cô xuống xe bước chân vào Ciz Bar, phía dưới sảnh là nhà hàng, có rất nhiều người đang dùng bữa ở đây. Cô theo phía sạu mọi người đến thang máy, mọi ánh mắt đổ dồn về phía bốn cô gái đẹp như hoa, đặc biệt là 2 cô gái giống nhau như hai giọt nước. Bốn cô gái bước vào thang máy, đâu biết ở phía nhà hàng có một ánh mắt đang nhìn về phía họ, đặc biệt là hai cô gái giống nhau như một.
Vừa đặt chân vào bar, mọi ánh mắt đổ dồn vào phía họ. Bốn người được một cô gái xinh đẹp dẫn đến khu VIP, một chiếc bàn cao đặt trung tâm của quán. Phía xa, trên một chiếc bàn VIP khác Ken đang ngồi cùng với hai cô gái xinh đẹp, nhìn về phía họ. Ánh mắt long lên một tia giận dữ. Nhìn hai cô gái giống nhau như nước, cùng men rượu trong người, mắt anh mờ đi,anh không thể nhận ra ai mới là Hà My.
Chị cô kêu một chai Chivas Royal Salute , cả Mai Linh và Kiều Linh liền nhìn Thiên Kim ngạc nhiên.
- Đại tiểu thư hôm nay quá hào phóng với em gái rồi. - Mai Linh ngạc nhiên nói.
Thiên Kim không nói gì, nhìn qua phía cô rồi cười như không cười. Rượu được một bồi bàn mang lên, rót vào bốn ly cho bốn cô gái. Thiên Kim đưa ly lên nói: - Nào, mừng cho tôi bỗng dưng có một cô em gái.
Hai cô gái cùng cười đưa ly lên, cô cũng ngượng ngùng đưa ly lên cụng cùng với mọi người, nhưng rồi lại để xuống bàn không uống.
- Sao cô lại không uống, đây là loại đắt tiền nhất nhì ở đây, chê rượu tôi mời. - Thiên Kim nhìn cô khó chịu hỏi
- Em… em thật sự không biết uống. - Cô cúi mặt trả lời.
- Nào, mau uống đi Hà My, loại này vị trái cây ngọt dịu, thật sự rất ngon. Không giống như các loại khác. - Mai Linh vừa nói, vừa đưa ly lên cho cô.
Cô chần chừ không biết phải làm sao, nhìn ly rượu màu vàng hổ phách trên tay, cô liều mình nhắm mắt đưa hết vào miệng. Một vị cay đắng tràn lên mũi, sau khi nuốt hết vào còn lại dư âm một vì ngọt ngào, êm dịu cùng với mùi trái cây, hương hoa và mùi khói. Thật sự cũng không khó uống như cô thường nghĩ, mùi vị thật thơm ngon. Mọi người thấy cô một hơi uống hết liền vỗ tay.
- Được, chúng ta uống thêm một ly nữa, chúc mừng Thiên Kim chuẩn bị kết hôn. - Mai Linh tiếp tục đưa ly lên.
Lần này cô không ngần ngại, đưa ly lên rồi một hơi uống hết. Men rượu bắt đầu ngắm vào cơ thể cô, cô chợt nhớ đến Hoàng Minh, ánh mắt cô buồn bã, cứ thế mà uống đến ly thứ ba thì Kiều Linh nói.
- Uống nhiều quá bạn sẽ say đó, nào chúng ta ra nhảy.
- Mình không biết nhảy, các cậu cứ tự nhiên, mình sẽ ngồi đây một mình. - Vì men rượu nên gương mặt cô đã đỏ ửng lên.
- Để nó ở lại, chúng ta ra ngoài nhảy.- Thiên Kim lạnh lùng nói. Trong lòng thì đã ra một kế hoạch hiểm độc.
Ba cô gái ra sàn điên cuồng cùng điệu nhạc, cô ngồi một mình cứ thế mà rót rượu rồi một mình uống. Cô cũng không biết mình đã uống hết bao nhiêu, cô càng uống thì hình ảnh của Hoàng Minh cứ hiện lên. Từng lời nói của cô gái kia, rồi lời xin lỗi của anh cứ vang lên. Cô bất lực nằm gục xuống bàn mà khóc, khóc rồi lại rót rượu uống. Có hai tên đàn ông tiến lại phía cô, một gã đặt tay lên đùi trắng nõn của cô rồi cười cợt nhả.
- Tiểu thư, có việc buồn sao, có cần chúng tôi tâm sự không.
Cô chợt nổi da gà khi có người đụng vào mình, lấy tay hất bàn tay dơ bẩn kia ra khỏi người cô. Quay lại và nói
- Cút đi… tên biến thái.
- Cô em, cần gì hung dữ như vậy. Đi theo bổn thiếu gia, sẽ rất vui vẻ. - Hắn ta cười ghê tởm, sau đó dùng tay đặt lên phần eo của cô
- Tôi nói các người mau cút đi, tôi không quen các người. - Cô đẩy hắn ra xa, chợt thấy chỉ có một mình, tiếng nhạc khá to không thể gọi Thiên Kim hay Kiều và Mai Linh khiến cô có chút lo sợ.
- Trước lạ sau quen, chúng ta sẽ xuống lầu hai tâm sự, đi thôi. - Nói rồi bọn hắn cầm tay cô kéo đi, cô cố vùng vẫy nhưng men rượu thấm vào cơ thể, như mất hết sức lực. Cô cứ thế mà bị bọn họ kéo đi.
Phía xa, nụ cười của Thiên Kim nở trên môi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. - Hừ, muốn dành mọi thứ của ta sao. Còn phải xem cô có bản lãnh gì.
Chương 13: Ciz Bar - Hãy nói anh chỉ yêu mình em
Ken nhìn thấy cô bị hai tên đàn ông lạ mặt kéo đi, nhìn thậy bộ dạng hở hang đó liền suy nghĩ đó không phải là cô gái mình quen biết. Anh vẫn không đứng dậy mà tiếp tục uống rượu, anh nhìn vế phía náo nhiệt, phát hiện một cô gái giống như cô, đang lắc lư theo điệu nhạc một các chuyên nghiếp. Miêng anh khẽ nhấc lên: " Chết tiệt. ". Nói rồi anh đứng dậy vội chạy ra hướng cửa ra vào.
Cô bị hai tên đàn ông kéo đi trong tình trạng nữa mê nữa tỉnh, men rượu làm cô không thể chống cứ, cứ thế hai tên như nhấc cô lên. Bọn họ vào thang máy bấm nút xuống lầu 2. Trong thang máy, cô dùng sức lực còn lại vùng vẫy, bọn chúng càng giữ chặt cô hơn.
- Các người mau thả tôi ra.
- Cô em à, chút nữa thôi rồi chúng ta sẽ vui vẻ, yên tâm các anh rất nhẹ nhàng. - Cả hai tên hướng mắt về phía cô mà thèm khát
- Các người… các người muốn làm gì tôi. - Cô như hết sức lực
- Haha, làm một việc mà cô em sẽ rất sung sướng và phấn khích.
Cửa thang máy mở ra, Minh Trí trước nhìn ba người trong thang máy bước ra. Thấy trên người cô mặc bộ trang phục hở hang như vậy thì liền cho rằng cô là Thiên Kim, dự định mặc kệ bước vào thang máy thì nghe cô lên tiếng.
- Các người không được phép làm thế, mau thả tôi ra, tên khốn kiếp, tên đê tiện này.
Nghe được câu chửi mắng này, anh hơi khựng người. Không phải đây là Hà My chứ, câu nói này nghe thật quen thuộc. Minh Trí liền quay đầu lại phía hai tên kia dùng chân đạp lên bức tường ngăn bọn họ ( ôi anh chân dài )
- Hai vị thiếu gia, xin hỏi có quan hệ gì với cô gái này.
- Khốn kiêp, bổn thiếu gia có quan hệ thế nào cần phải nói với ngươi. - Bọn hắn tức giận nhìn anh
- Nếu không có quan hệ thì mau thả người ra. - Minh Trí vẫn lạnh lùng nói
- Tên chó chết này, mau tránh đường cho ta. - Một tên buông cô ra, tiến về phía anh.
Hắn ta chưa kịp làm gì thì đã bị anh dùng chân đạp một cú ngã ngữa. Tên còn lại tức giận buông cô ra, tiến lại phía anh giơ nấm đấm về phía anh, anh liền né qua một bên rồi dùng chân đá lên mặt hắn khiến hắn nằm ngay tại chổ. Hai tên đứng dậy nhìn Minh Trí rồi nói:
- Mày… mày được lắm, phá chuyện tốt của bổn thiếu gia.
Anh im lặng, đi về phía cô, nhìn khuông mặt cô đang nằm ngủ say sưa. Nhìn bộ trang phục hở hang này, trong lòng lột ra cơn bực tức. Nghĩ đến tay chân hai kẻ ghê tởm kia đã đụng đến vùng da thịt hở hang này, ánh mắt lộ cơn tức giận. Tên đàn ông kia lên tiếng.
- Mày nhớ cho rõ ngày hôm nay, Hà Thế Bảo này nhất định sẽ trả thù.
- Hà Thế Bảo, con trai chủ tịch tâp đoàn Thế Hào.
- Haha, mày biết sợ rồi sao. Sợ thì mau quỳ xuống xin lỗi tao, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày.
Anh cởi áo vest của mình, choàng vào người cô rồi bế cô trên tay, cô đang lạnh lại nhận được áo vest của anh, liền co người lại rút vào trong lòng anh. Anh quay qua nhìn bọn chúng rồi lên tiếng.
- Tôi khuyên các người mau về nhà mà tận hưởng sự giàu có trong ngày hôm nay. Qua ngày mai, gia đình các người sẽ phá sản. - Nói rồi anh lạnh lùng ôm cô bỏ đi.
- Hắn ta là ai, haha, muốn lừa người. - Hà Thế Bảo cùng bạn hắn tức giận bỏ đi.
-------------------------------------------
Ken chạy về phía thang máy, bấm hết tất cả thang máy nhưng đợi khá lâu vẫn chưa đến. Trong lòng nóng như lửa đốt, anh chạy vào thang máy bộ, bọn chúng chỉ có thể muốn hại cô ta chắc chắn sẽ dừng ở tầng 2 để lấy phòng khách sạn. Anh chạy từ tấng 10 xuống đến tầng 2. Đang thở dốc thì thấy một người đàn ông đang bế cô, tiến vào mộ phòng trong khách sạn. Anh liền chạy tới bất ngờ dùng tay đấm vào mặt Minh Trí. Bất ngờ nên anh không kịp né cú đầm của Ken. Sau đó Ken giận dữ cướp lấy cô trên tay Minh Trí. Cô bị chấn động, đang ngủ trên tay Minh Trí êm ái, lại bị giật về phía Ken mạnh bạo, cô choàng tỉnh trong cơn men vẫn còn trong người. Cô mơ màng nhìn Ken, nhưng trong mắt lại thấy hình bóng của Hoàng Minh. Cô nhìn Ken rồi nức nở khóc.
- Anh, anh đến cứu em sao.
- Ử, anh đến cứu em đây. Không phải sợ nữa. - Ken thấy cô kích động gọi hắn bằng anh, vì cũng đã uống khá nhìu không tự chủ được mà dịu dàng trả lời trong hơi men
- Anh sẽ không bỏ em đi nữa chứ. - Cô khóc nhìn Ken nói.
- Không, anh sẽ mãi ở bên em.
- Anh sẽ không đi cùng cô gái khác đúng không? - Cô nghi ngờ chu miệng hỏi.
- Không, anh sẽ luôn bên cạnh em. - Ken nhìn cô say đắm mà nói.
- Hãy nói anh chỉ yêu mình em. - Cô nhìn Ken mà cứ ngỡ Hoàng Minh tự nhiên nói.
- Anh yêu em. - Ken trả lời như mê hoặc
Minh Trí nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi khó chịu, thì ra cô ta đã có người yêu. Anh thấy trong lòng như mất mác thứ gì đó rất quan trọng. Anh gằng giọng nói:
- Nhị tiểu thư, đã có vị công tử này giúp cô nghĩ ngơi, tôi xin phép đi trước.
Ken nhìn qua anh, không khỏi tức giận liền đến nắm áo anh quát:
- Thằng khốn này, mày kéo cô ấy đi rồi ôm cô ấy vào khách sạn này, ý định của mày có thể rời khỏi đây sao?
Cô nhìn hắn, trông thật quen, hình như không phải hai tên khi nãy, cô lên tiếng.
- Anh, không phải, không phải anh ta kéo em đi. Mau, em muốn nôn, đưa em vào toilet.
Ken quay qua nhìn cô rồi ôm cô vào phòng khách sạn mở sẵn, đưa cô vào toilet nôn ra toàn mùi rượu nồng nặc. Ken dịu dàng nhẹ vỗ lưng cho cô dễ chịu, nôn ra hết mọi thứ trong người, cô dần tỉnh táo hơn một chút. Nhìn lên thấy Ken đang bên cạnh, cô hoảng hốt nhảy dựng lên hét.
- Á á aaaaaa, sao anh lại ở đây?
Ken nghe tiếng cô hét, chợt sực nhớ tình trạng của mình và cô ta không phải đang yêu đương. Vậy những lời cô ta nói lúc nãy không phải dành cho mình sao. Có vẻ chút xấu hổ, anh im lặng bỏ ra ngoài.
Bên ngoài Minh Trí nghe tiếng hét liền chạy vào trong thì thấy Ken đi ra ngoài liền lên tiếng: " Cậu làm gì cô ta"
- Làm gì thì đến lượt anh biết sao?
- Cậu… mau nói đã làm gì cô ta? - Minh Trí nắm lấy áo của Ken gằng mạnh.
Rin đã rửa mặt xong, cảm thấy đàu nhức và thật buồn ngủ, chuyện lúc nãy cô như mơ màng không nhớ gì. Vừa bước ra khỏi toilet đã thấy hai người hắn đang như đánh nhau. Cô lên tiếng:
- Hai người đánh nhau sao?
Minh Trí quay sang nhìn cô có vẻ không sao, liền buông tay ra khỏi Ken. Cô không nghe thấy ai trả lời liền hỏi
- Sao tôi lại ở đây cùng với hai người nhỉ, chị tôi và hai người bạn kia đâu?
- Cô thật sự không nhớ gì? - Ken lo lắng nhìn cô hỏi vì sợ cô nhớ lại chuyện lúc nãy
- Tôi uống rất nhiều rượu và giờ thì rất nhức đầu. Đầu óc trống rỗng không nhớ đã xảy ra chuyện gì?
Minh Trí nhìn cô và Ken không khỏi suy nghĩ, lúc nãy thật ngọt ngào, bây giờ thái độ thật kì lạ. Xem ra còn gì uẩn khuất bên trong, cô ta yêu tên này sao.
- Để tôi đưa cô về. - Cả hai cùng lên tiếng.
Cô nhìn Ken rồi quay sang nhìn Minh Trí. Hừ, hai cái tên này thật sự chẳng muốn dính dáng liên quan gì với tên nào cả.
- Tôi sẽ về với chị tôi, cảm ơn hai vị. À, lúc nãy hai vị không phải đang đánh nhau sao. Cứ tiêp tục, tôi đi trước.
Nói rồi cô bỏ đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, để lại 2 người đàn ông đứng đơ ra nhìn ra phía cửa mà không biết nói gì.
- Cậu là bạn trai cô ấy? - Minh Trí lên tiếng
- Anh không cần biết? - Ken lạnh lùng đáp
- Vậy là không phải. - Minh Trí cũng lạnh lùng nói, sau đó liền cầm áo vest trên giường dự định bỏ đi.
- Anh cũng thích cô ta sao? - Ken bỗng dưng hỏi.
- Cậu cũng không cần phải biết. - Minh Trí nói rồi bỏ đi
Ken im lặng một lúc nhớ lại chuyện lúc nãy. Không hiểu sao lòng thấy khó chịu, cô ta sao lại nói với mình những lời đó. Anh suy nghĩ rồi chợt hiểu ra, thì ra cô ta nghĩ mình là Hoàng Minh. Miệng anh liền chửi: " Chết tiệt". Cô đúng là loại tôi rất chn ghét.
Chương 14: Huỷ hôn
Đôi khi, tình yêu giống như một ngọn nến. Khi mới thắp lên tình yêu, ngọn nến cháy cuồng nhiệt là vậy. Khi tình yêu đã tan hết, ngọn nến tắt đi nhung hơi ấm vẫn còn. Cần phải có thời gian để làm cho dấu vết tình yêu đó nguội lạnh. Để trái tim thắp lên một ngọn nến yêu thương.
Nói là theo chị cô về nhưng lên lại nới ồn ào ấy chắc có lẽ đầu cô sẽ nổ tung mất. Cô bước ra phía ngoài của Ciz Bat để đón taxi. Một chiếc BMW màu đen lao đến trước mặt cô, cô thầm chửi: "tên khốn kiếp, chạy xe như muốn đâm vào mình, thật đáng sợ". Trên xe, Ken bước xuống đi về phía cô, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với chiếc quần jean rách trong rất bụi. Cô nhìn thấy Ken liền nhớ tới chuyện hắn ta bỏ cô giữa đường liền tỏ vẻ không quen quay đầu đi không nhìn hắn.
- Lên xe, tôi đưa cô về. - Ken tiến về phía cô nói.
- Tôi có thể tự đón xe về. - Cô vẫn không nhìn hắn trả lời
- Nay cô là nhị tiểu thư Trịnh gia rồi, chê xe của tôi không xứng với cô. - Anh châm chọc.
Cô nhìn Ken, cái tên khốn kiếp này. Ngày xưa khi còn nghĩ cô chỉ là một cô gái cơ cực thì hắn ta luôn khinh thường cô nghèo hèn tự hắn nói cô chính là Osin của Trịnh gia mà bỡn cợt, bây giờ khi biết cô là con gái nhà Trịnh gia liền nói cô tự cao tự đại, chê xe hắn ta không xứng sao. Đúng là đồ khốn, được rồi anh sẽ biết tay tôi.
- Anh thừa biết tôi không hề có ý đó?
- Vậy tại sao cô không lên xe tôi?
- Tôi nói cho anh biết, Ken thiếu gia ạ. Lúc trước anh cũng dịu dàng nói rằng sẽ chở tôi về, thế mà anh như thế nào lại bỏ tôi giữa đường với đôi chân đang bị thương như thế.
- Cô giận tôi chuyện đó? - Anh lạnh giọng hỏi
- Tôi thì có lí do gì giận anh, tôi chỉ nói tôi sẽ không lên xe anh vì tôi không muốn giữa đường anh nổi điên quăng tôi nơi nào?
Cô vừa dứt lời, phía sau một chiếc Rolls Royce màu trắng dừng lại, trên bước xuống người đàn ông cao lớn, gương mặt điển trai làm nức lòng bao nhiêu cô gái. Minh Trí xuống xe, bước lại phía cô và Ken đang đứng.
- Nhị tiểu thư, tôi có thể đưa cô về? - Minh Trí dịu dàng lên tiếng
- À… tôi có thể tự về, không cần phiền đến anh? - Cô hơi bất ngờ trả lời
- Thật sự không phiền, tôi đang muốn đến Trịnh gia bàn một số việc liên quan đến hôn sự của hai gia đình chúng ta. - Minh Trí nói, ánh mắt đưa qua thăm dò sắc mặt của Ken liền khẽ cười như không cười.
- Hôn sự, cô có hôn sự với hắn? - Ken tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi Rin.
- Không có… Hôn sự gì chứ, tôi không biết? - Cô bị hắn xoay cho chống mặt, không biết nói thế nào.
- Hôn sự giữa Trần gia và Trịnh gia, vị thiếu gia này cảm thấy có hứng thú sao? - Minh Trí nhìn Ken tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
"Hừ, lại xuất hiện thêm một tên hác ám nữa, tại sao cứ nhắm vào cô mà trêu đùa như vậy. Rõ ràng là chồng chưa cưới của Thiên Kim, nghĩa là anh rễ của cô thế mà cứ nói cho mọi người nhầm tưởng rằng cô sẽ gả cho hắn ta. Thật là quá đáng, tên hác ám này phải mau lấy Thiên Kim để cô chị gái chua ngoa đó trừng trị. "Cô nghĩ trong đầu rồi cười thầm.
- Trần Minh Trí, hôn sự giữa anh và đại tiểu thư nhà tôi mong anh hãy nói cho rõ ràng ra. Bây giờ tôi phải về nhà, không tiếp chuyện hai người được. Tôi sẽ đi taxi về, không cần ai phải chở tôi về cả.
- Không, cô phải về với tôi. - Ken nắm láy tay cô kéo về phía mình mà lên tiếng.
- Tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia - Minh Trí cũng kéo tay còn lại của cô về phía anh.
Cô còn chưa biết phải làm sao thì có tiếng nói phía xa vọng tới.
- Minh Trí, thật trùng hợp. Ôi, Hà My chị và các bạn đi tìm em khắp nơi, thì ra là chạy ra đây sao.- Thiên Kim từ xa đi tới, vẻ mặt giả dối lên tiếng.
- Dạ, em hơi nhức đầu nên dự định về trước, thấy mọi người đang vui vẻ nên không muốn chị và các bạn mất đi hứng thú.
- Em mệt sao, sao lại không nói để chị đưa em về.- Sao đó quay sang nhìn Minh Trí mỉm cười. - Anh có thể cho chúng em đi nhờ về Trịnh gia.
- Không phải chúng ta đi xe của nhà mình sao? - Cô nhìn Thiên Kim hỏi.
- Bác tài xế đang chở mẹ đi công việc rồi, chị dự định sẽ gọi taxi về, thật may gặp được Trần thiếu gia đây.
- Được, mời 2 vị tiểu thư xinh đẹp lên xe. - Minh Trí nhìn về phía KEn hơi cười lên tiếng.
Cô còn đang chần chừ, thì Mai Linh và Kiều Linh đã lên tiếng.
- Này Kim, sao lại bỏ lại chúng tôi.
Bắt lấy cơ hội cô cười nói: " Như thế này thì xe hẳn không đủ chỗ rồi, chị và 2 bạn đi nhờ Trần thiếu gia về, em sẽ đón taxi theo về."
- Tôi sẽ đưa cô ấy về, anh hãy đưa Thiên Kim tiểu thư và các bạn cô ấy về. - Ken liền kéo tay cô đi về phía xe mình.
Minh Trí thấy vậy liền nhìn theo, anh lại không có hành động gì. Mở cửa xe cho Thiên Kim và MAi, Kiều Linh rồi lên xe chạy về phía khu biệt thự.
- Này, anh bỏ tay tôi ra. Tôi sẽ không đi với anh.
- Cô ghét tôi lắm sao. Hả? - Ken nhìn cô có vẻ giận dữ hỏi
- Anh… tôi… tôi không ghét anh.
- Được, mau lên xe, tôi sẽ đưa cô về, tôi hứa sẽ không bỏ con giữa chợ nữa.
Cô biêt hắn ta sẽ làm mọi cách khiến cô phải lên xe nên đành lên xe của hắn, không phải dằn co ngoài đường mọi người để ý sẽ không hay.
Trong xe Ken,
- Vì sao cô lại giấu tôi? Ken lạnh lùng hỏi.
- Vì sao tôi phải nói cho anh nghe? - Cô hỏi lại
- Khi tôi nói cô là Osin, châm chọc thân phận của cô. Lúc ấy cô xem tôi là một thàng hề trong mắt cô sao? - Ánh mắt Ken có vẻ giận dữ
- Tôi không hề nghĩ như vậy. Chỉ là tôi đã nói, không mốn dính dáng đến anh nữa. Tại sao anh cứ xuất hiện trước mắt tôi.
- Cô còn yêu hắn ta?
- Anh nói ai cơ?
- Người yêu cũ của cô - Hoàng Minh.
Cô cúi mặt không trả lời, sao hắn ta lại nhắc đến tên anh chứ. Làm lòng cô lại chùn xuống như vậy, khoé mắt cay xè nhưng lại không muốn hắn thấy cô khóc. Rồi hắn sẽ châm chọc cô.
- Sao lại không trả lời?
- Việc đó anh không cần phải biết? Anh có thể đừng nhắc đến anh ấy được không?
- Hắn ta đối với cô như vậy, cô vẫn còn lưu luyến sao?
- Tôi đã nói anh đừng nhắc đến mà? - Nói rồi, cô không thể kìm chế nữa, từng giọt nước mắt đã lăn xuống gương mặt của cô.
Nhìn cô khóc, Ken không nói nữa, xe tiến về phía biệt thự Trịnh gia trong im lặng của cả hai người.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
- Không mời tôi vào nhà cô sao? -
- Thật không tiện, tên Minh Trí chắc đang ở trong ấy, nếu muốn để khi khác tôi mời anh đến chơi. - Cô thật không muốn rắc rối thêm, hai tên này có vẻ không ưa nhau.
- Được, tôi đi trước. - Anh cho xe dời đi.
Cô vào nhà đã nhìn thấy Minh Trí đã ngồi trong phòng khách. Trời đã bắt đầu tối đi, người cô mệt mỏi, đầu vẫn còn nhức nhói. Cô dự định sẽ lên thẳng phòng mình, vừa đi đến câu thang thì Minh Trí gọi
- Nhị tiểu thư, tôi đang đợi cô.
Cô quay lại nhìn hắn:
- Thật xin lỗi, tôi không được khoẻ, không thể tiếp anh được.
- Tôi cần thông báo một số việc liên quan đến hôn sự này, cô cũng e là có liên quan.
Hừ, cái tên chết bằm này, hắn với Thiên Kim cưới nhau thì cưới đi. Đang mệt mỏi như vậy mà còn kéo vào chuyện không liên quan đến cô. Cha mẹ cô lên tiếng.
- Hà My, con lại đây ngồi một chút. - Mẹ cô dịu dàng gọi.
- Dạ. - Cô đáp lời mẹ.
Minh Trí nhìn cô, sau đó nhìn sang Thiên Kim đang nhìn hắn mà mỉm cười. Cô bước đến phía ghế trống mà ngồi xuống, sau đó quay mặt đi như không quan tâm những gì hắn sắp nói.
- Cậu Minh Trí, có việc gì cần nói với chúng tôi. - Ba cô lên tiếng.
- Thưa hai bác, về việc hôn sự này, cháu muốn huỷ.
- Câu nói cái gì, hôn sự này là do người lớn quyết định, không phải nói huỷ là huỷ được. - Cha cô tức giận nói.
- Hôn sự này thuộc về đời trước, thật ra cháu không thiết tha. Cha cháu cũng đã đồng ý huỷ hôn. - Anh vẫn lạnh lùng nói.
- Cậu có thể cho chúng tôi lí do, con gái chúng tôi có điểm gì không phù hợp với cậu. - Mẹ cô bình tĩnh hỏi.
- Thưa phu nhân, về Thiên Kim thật sự tuyệt tài tuyệt sắc nhưng với cô ấy chỉ xem như em gái, không có tình cảm. Hôn nhân không có tình cảm thì trước sau cũng đổ vỡ. Còn nhị tiểu thư, thật sự có chút cảm tình nhưng…. - Minh Trí nhìn về phía cô với ánh mắt khó hiểu.
Nghe đến mình, cô cũng quay sang nhìn anh, cô thật không hiểu đôi mắt của hắn đang muốn nói gì. U buồn và sâu thẳm, giống như cô đã làm gì đó có lỗi với hắn.
- Nhưng sao? - Mẹ cô hỏi
- Nhưng nhị tiểu thư đây đã có người trong mộng, cháu không muốn làm cô ấy hận cháu cả đời.
Trịnh phu nhân quay sang nhìn cô, ánh mắt chút nghi ngờ hỏi: - Con đã có bạn trai sao?
- Con… con không có?
- Vây người đưa cô về là gì của cô? - Anh quan tâm hỏi.
- À, là một người quen, học chung một trường. - Cô thành thật trả lời, đôi mắt mở to. Hắn ta nhìn như thế nào mà ra cô và Ken yêu nhau.
- Có thể cùng một người quen nói lời yêu đương như vậy? - Anh lại tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Tôi và Ken nói lời yêu đương khi nào, tôi tránh hắn còn không xong. Anh đừng nói bậy. -Cô hơi giận nói.
- Vậy hôm nay ở Ciz Bar, trước phòng khách sạn, những gì cô nói với cậu ấy là nghĩa gì?
Cô ngẩng người không hiểu, cô thật sự không nhớ mình đã nói gì. Cô chỉ nhớ mình mơ thấy Hoàng Minh, anh nói sẽ không bỏ rơi cô theo cô gái ấy rồi lại không nhớ gì cả cho đến khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nôn ở toilet. Lúc ngẩng lên thỉ thấy Ken, ra ngoài thì thấy bọn họ đánh nhau. Thật sự không nhớ mình có nói lời yêu đương với tên Ken đó sao. Hừ, làm sao có thể được.
- Tôi đã nói gì với hắn mà anh nghĩ tôi và hắn quan hệ yêu đương. Nhưng giả sữ chúng tôi quan hệ yêu đương thì đã sao, có liên quan đến anh sao. Hôn sự là của chị tôi, anh không thích chị ấy thì làm gì có chuyện tôi sẽ gả cho anh. Nếu anh muốn lấy tôi, tôi cũng muốn huỷ hôn.
- Được, theo ý cô, hôn sự này sẽ huỷ.
Cô biết mình nói hơi quá, xem thái độ không hài lòng của cha mẹ tôi. Cô liền cúi mặt không dám nói nữa. Cha cô nghiêm giọng:
- Trần thiếu gia, chuyện này không thể một mình cậu nói huỷ là huỷ.
- Nhưng tôi muốn huỷ thì nó sẽ huỷ. - Anh lạnh lùng nói
- Cậu… Được, hôn sự này xem như huỷ, mọi hợp đồng làm ăn giữa hai công ty chúng ta cắt hết.
- Trịnh lão gia, đó là do ông nói. Mọi việc đã giải quyết xong, tôi xin phép ra về.
Nói xong, Minh Trí nhìn qua Rin rồi bỏ đi, trong lòng có một chút vui vẻ bây giờ có thể chắc chắn rằng cô và tên kia không phải quan hệ yêu đương. Xem ra mọi việc về sau sẽ thú vị.
Cha cô tức giận đến đỏ mặt ngồi im không nói gì, mẹ cô tỏ ra buồn bã ngồi kế bên ông. Đặt biệt là Thiên Kim, cô ta khóc rống lên như bị mất tiền.
- Cha, tại sao cha lại đồng ý huỷ hôn chứ. Con thật sự rất thích anh ấy. - Thiên Kim lên tiếng.
- Im miệng, con không thấy thằng ranh con đó thật không biết phép tắc. - Cha cô tức giận mắng.
Thiên Kim tức giận hơn nữa, vì cha cô chưa bao giờ mắng cô ta như vậy. Cô ta càng khóc lớn: Cha, con chỉ muốn gả cho anh ấy, cha mau gặp Trần lão gia nói không muốn huỷ hôn.
- Con gái ngoan nào, chuyện không phải nằm ở Trần lão gia mà nằm ở Minh Trí. -Mẹ cô buồn bã lên tiếng. - Anh à, sao anh lại nóng giận mà nói cắt hết hợp đồng với Trần gia, hợp đồng này nếu huỷ bên chúng ta sẽ phải đền bù không nhỏ. Có thể dẫn đến thâm hụt vốn mà phá sản.
- Phá sản, không phải nghiêm trọng đến vậy. - Thiên Kim hoảng hốt hỏi.
- Lần này chúng ta đầu tư vào xây dựng các trung tâm thương mại mới và chung cư cao cấp, nguốn vốn có đã cạn kiệt, nhờ vào Trần gia mà tiếp tục. Nay cắt hợp đồng, không những không thể tiếp tục, Trần gia có thể kiện chúng ta bắt bồi thường hợp đồng, xem như mất tất cả.
Không ngờ một gia đình giáu có có thể bị phá sản dễ dàng như vậy, chuyện này đối với cô có chút dửng dưng. Tên Minh Trí đó chắc sẽ không ép gia đình mình vào đường phá sản chứ. Hừ, thật là thương trường như chiến trường, cuộc sống bình dân của mình trước đây tuy thiếu thốn nhưng không phải lo nghĩ nhiều.
Chương 15: Tin đồn đó là giả, nhưng tôi muốn là thật.
Buổi sáng, từng ánh nắng lấp lánh chíu qua rèm cửa soi vào giường, cô nằm trong chăn lười biếng ngồi dậy.
- Ôi mẹ ơi, gần 7h rồi, mình còn phải đi học?
Cô chạy như bay vào làm vscn, vội vàng chạy xuống nhà. Mẹ cô gọi
- Hà My, mau vào ăn sáng.
- Dạ, con muộn học rồi. Chào ba mẹ con đi học ạ.
Cô vội vàng lên xe, bác tài cho xe tới trường. Trong nhà, ba mẹ cô vẫn ngồi trên bàn ăn, mẹ cô lên tiếng.
- Anh à, có phải chúng ta đón con bé về chưa đúng thời điểm?
- Ý em là sao? - Trịnh lão gia hỏi
- Vì chưa đúng thời điểm đón nó về, nên mọi việc không may mắn mới xảy ra.
- Không phải bọn họ nói khi nó 20t phải đón về sao?
- Nhưng sao lần này lại như vậy, nếu Trần gia thật sự kiện, chúng ta sẽ phá sản, anh có thể vào tù.
- Em đừng quá lo lắng, mọi việc cứ để anh lo liệu.
Bác Hoa cầm tờ báo trên tay, đi tới chổ Trịnh lão gia nói:
- Thưa ông, bài bào hôm nay viết về Nhị tiểu thư.
Trịnh lão gia liền cầm tờ báo đọc, trong đầu liền tính toán miệng hơi cười nói: " Xem ra, con bé Hà my này đón nó về không hẳn là chưa đến thời điểm"
- Tại sao anh lại nói như vậy? -Trịnh phu nhân ngạc nhiên hỏi.
- Em xem. - Trịnh lão gia đưa tờ báo sáng nay cho Trịnh phu nhân.
Trần Minh Trí - Người thừa kế tập toàn Royal, trên tay bế nhị tiểu thư của tập toàn Trịnh gia đi vào khách sạn tại Ciz Bar thuộc tập toàn nhà họ Trần. Tiếp sau đó, đại thiếu gia Lê Hoàng của tập đoàn đá quý Toàn Cầu ra tay đánh Trần thiếu gia cướp lấy Nhị tiểu thư. Đây có phải là chuyện tình tay ba của họ. Đuọc biết Minh Trí thiếu gia đang có hôn sự cùng Thiên Kim tiểu thư là chị gái của nhị tiểu thư Hà My. Sự thật như thế nào, e rằng người trong cuộc sẽ cho chúng ta câu trả lời chính xác nhất. Kèm theo là hình ảnh Minh Trí đang bế trên tay Hà My và Ken đang đứng ké bên tỏ vẻ rất giận dữ.
- Chuyện này là như thế nào. Hôm qua không phải con bé cùng Thiên Kim đi đến Ciz Bar sao. Tại sao lại ở cùng với hại người này. - Trịnh phu nhân kinh ngạc.
- Chuyện như thế nào chúng ta không cần biết, xem ra tên tiểu tử Minh Trí rất thích con bé, và cả tên Lê Hoàng cũng có vẻ rất để mắt đến con bé.
- Ý anh là như thế nào?
- Anh sẽ gả con bé cho Phạm Lê Hoàng.
-----------------------------------------
Cô vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt đã đổ dồn lên người cô. Vì việc cô là nhị tiểu thư đã được đưa lên báo nên cũng không phải che giấu thân phân nữa. Cô bước vào lớp trước mọi ánh mắt dè dặt của mọi người, cô đi về phía Pi đang ngồi.
- Pi, mình thật khổ. Không lẽ chỉ vì biết mình là con gái của Trịnh gia nên mọi người đều nhìn mình như vậy? - Cô đau khổ hỏi Pi
- Cậu đã đọc báo chưa Rin, hôm nay cậu lại lên báo. Tin nóng hổi luôn. - Pi vừa nói vừa đưa tờ báo trên tay cho Rin. Pi thật ra cũng không bao giờ mua báo, nhưng khi tới lớp nghe được tin đồn này liền chạy ra mua một tờ để chứng thực.
- Haha, hôm nay cậu thật lãng phí, cậu giàu rồi sao. Bình thường cậu đâu bao giờ mua báo chứ. - Cô trêu đùa Pi, thuận tay cầm lấy tờ báo trước mặt.
Trước mặt cô như sụp xuống, trong báo là hình ảnh ở Ciz Bar. Tại sao bọn họ lại chụp được chứ, cô quay sang Pi liền nói trong nước mắt:
- Mọi chuyện không phải như bọn họ viết. Mình không có liên quan gì đến hai tên này.
- Rin ngốc à, mình biết cậu là người như thế nào mà. Nhưng chuyện này sẽ mang rắc rối to với cậu rồi. - Pi lo lắng nói
- Mình hiểu mà, họ sẽ nói mình là loại con gái lẳng lơ. - Cô vừa khóc vừa ấm ức nói.
- Chuyện đó mình còn chưa nói đến đâu. Cậu biết người trong hình là ai không, là Ken của trường DH MT chúng ta. Từ khi Ken đến đây học, đã có một lượng FAN nữ khá lớn, đem lòng yêu anh ta khá nhiều. Nay cậu lại lên báo nghi ngờ tình tay ba với anh ấy. Cậu sẽ rất rắc rối với bọn họ. - Pi giải thích
- Nhưng mình đâu có yêu anh ta, cả cái tên Minh Trí kia nữa. Giờ mình phải làm sao đây hả Pi.
- Trước mắt cậu là nhị tiểu thư nhà Trịnh gia, có thể sẽ không ai dám làm gì cậu. Nhưng cậu phải giải quyết chuyện này, về lâu dài họ không biết sẽ làm gì.
- Mình sẽ đi gặp tên Ken ấy, bắt hắn ta phải giải thích với lũ FAN của cậu ấy.
- Mình sẽ đi với cậu.
Cô và Pi đến giờ ra chơi thì xuống canten ăn sáng, tình cờ gặp Hoàng Minh. Hôm nay anh ta không đi với cô bạn gái mà lại đi một mình, nhìn thấy Rin anh ta liền đi tới.
- Rin, em có thể ra phía kia nói chuyện riêng với anh một chút.
- Có chuyện gì anh cứ nói ở đây. - Tim cô đập mạnh, nhưng cố gắng tỏ ra vẻ lạnh lùng.
- Chuyện này nói ở đây không tiện, chỉ vài phút thôi.
- Được. - Cô lạnh lùng đi theo anh không quên nói với Pi. - Cậu đợi mình một lát mình sẽ quay lại.
Cô và anh đi ra ghế đá phía ngoài canten, nơi này khá ít người qua lại vì nằm phía sau trường. Cô đi theo anh mà lòng buồn khôn xiết, nhớ ngày xưa hai người đi cùng nhau yêu thương nhau. Bây giờ cũng đi gần nhau nhưng anh với cô là xa cách, không thể chạm tới vì anh đã có người khác rồi.
- Anh tìm tôi có việc gì? - Cô lạnh lùng hỏi nhưng tim lại rộn ràng.
Anh bất chợt nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng yêu thương như ngày xưa thường nhìn cô
- Rin à, chúng ta bắt đầu lại được không em. Khi xa em, anh mới biết mình yêu em như thế nào?
Tim cô bất chợt nhảy nhót, ánh mắt anh thật ấm áp như xưa, cô bị chìm vào khoảng thời gian yêu thương của hai người, quyến luyến không muốn rút ra khỏi bàn tay đã từng ấm áp ấy. Nhưng rồi, hình ảnh anh ôm cô gái kia, anh quan tâm cô gái kia và những lời bọn họ nói lại khiến tim cô đau nhói. Cô nhìn anh, hai hàng nước mắt chảy xuống. Cô rút tay ra khỏi bàn tay của anh.
- Anh à, em yêu anh, vẫn còn yêu anh thật nhiều, nhưng em không thể quay lại với anh.
- Vì sao, vì Ken sao. - Hoàng Minh tỏ ra vẻ nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt của anh, cô bất chợt giật mình vì ngày xưa anh không hề như vậy. Chẳng lẽ chỉ vài ngày lại khiến anh thay đổi như vậy, cuộc tình của anh và cô gái kia chỉ có vài ngày sao. Cô bất thoáng nghi ngờ nhìn anh.
- Em xin lỗi, anh đã thay đổi quá nhiều rồi.
Phía xa, có một đám người cười haha đi đến, dẫn đầu là cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang có vẻ không phải sinh viên trong trường, phía sau có cả bạn gái mới của Hoàng Minh, tiếp phía sau cô có một đám con gái khác. Cô gái người yêu của anh cười vừa lên tiếng:
- Anh yêu, em đã nói rồi bây giờ người ta là nhị tiểu thư rồi, nên không còn yêu anh nữa đâu. Nhưng mà mày tưởng mày là con gái nhà họ Trịnh thì có thể quen với anh Ken sao.
- Các người là ai, tôi có quen Ken hay không, không cần các người quan tâm! - Cô lạnh lùng đáp, nước mắt đã không còn rơi.
Cô gái xinh đẹp phía trước đi tới, nhìn gương mặt cô rồi mỉm cười nói: Mày nghĩ thứ vịt một đêm hoá thiên nga như mày xứng với anh ấy. Anh ấy là của tao mày nghe rõ chưa.
- Haha, thật tội nghiệp cho cô. Chắc cô thích hắn ta mà hắn ta không đáp trả nên mới đi cắn bậy à. - Cô buồn cười đáp
- Mày, mày nói gì, nhắc lại cho tao. - Cô nàng giận dữ quát.
- Tôi nói là cô là loại ngươi khiến người khác nhìn vào đã chán ghét, có lẽ vì vậy mà hắn ta cũng chán ghét cô. - Hừ, người tốt tính xinh đẹp như mình hắn ta còn chán ghét, nói gì cô gái hung dữ này ( chị à, thật ra chị còn nham hiểm hơn ngta đó =.=")
Cô nàng ta nghe được bị cô chôc giận đến xương, liền đi tới nắm áo cô má đe doa:" Tao nói mày biết, anh ấy là của tao. Gia đình tao và gia đình anh ấy có mối quan hệ bạn hữu xưa này, mày nghĩ cái Trịnh gia của mày sẽ cho mày ngang tầm với tụi tao. Mày mãi mãi là con vịt quê mùa."
- Tôi chưa từng nghĩ mình lấy thân phân nhị tiểu thư Trịnh gia để tiếp cận hắn, haha cô xem ra còn không được hắn để mắt tới rồi. - Cô nói rồi quay sang Hoàng Minh - Thì ra anh lừa tôi ra đây sao?
- Haha, đúng đó, mày nghĩ anh ấy còn tình cảm với mày sao. Loài vịt mãi mãi là loại vịt, không thể hoá thiên nga. - Cô bạn gái anh lên tiếng.
Cô nhìn anh, anh vẫn không nhìn cô mà quay mặt đi. Từ khi nào anh lại trở thành con người như vậy, không yêu cô còn lại hại cô như thế này. Tình yêu của cô đã đặt sai chổ rồi sao, khi anh chia tay cô chưa từng hối hận về khoảng thời gian trước đây. Cứ thế mà ôm ấp bao nhiêu kỉ niệm đẹp nhưng ngày hôm nay đã chấm dứt hết tất cả, cô sẽ xoá hết xoá hết. Ngọn nến kia đã tắt và nguội lạnh rồi.
- Không dài dòng nữa, các người muốn gì cứ nói. - Cô lạnh lùng hỏi
- Tao muốn mày biến khỏi trường này, không được phép gặp gở anh Ken nữa. - Cô nàng xinh đẹp trước mặt gằng giọng nói.
- Nếu tôi không đồng ý. - Vẫn gương mặt lạnh lùng.
- Mày ngoan cố thì sẽ không tốt cho bản thân mày đâu.
- Cô muốn làm gì tôi?
- Làm gì sao, gương mặt mày thế này, thêm vài chi tiết chắc sẽ xinh đẹp hơn.
Cô hơi sợ, bọn họ đông như vậy sao mình không thể làm gì được, nơi này lại ít người qua lại. Dù bọn họ qua lại cũng không dám tham gia vào, họ đều là những sinh viên nghèo thấp cổ bé họng thôi. Nhưng cô vẫn tỏ ra vẻ mặt cương lì nhìn cô ta mà nói.
- Cô càng làm như vậy, Ken càng chán ghét cô hơn, haha, cô cứ thử làm gì tôi xem.
Cô ta đưa ra bộ mặt tức giận mà rồi tát vào mặt Rin, năm ngón tay in trên má cô đau rát. Hừ, vì cái tên Ken đáng ghét mà tôi phải nhận cái tát này, gương mặt cô vì tức giận mà đỏ lên sau đó tự mình đứng dậy. Chưa biết phải làm thế nào thì phía sau có người đi tới.
- Các người đang làm gì vậy? - Ken cùng Pi đi về phía bọn họ
- Ken, sao anh lại ở đây? - Cô gái lên tiếng
- Đây là trường học của tôi, đáng ra câu này tôi phải hỏi cô chứ Tuyết Diễm tiểu thư.
- Em… em đến tìm anh. Anh đã học xong chưa, chúng ta cùng về.
- Rất tiếc tôi còn chưa học xong. Cô đến tìm tôi sao không vào lớp, lại xuống phía sau trường tìm.
Pi nhìn thấy rin mặt đỏ ửng, năm ngón tay in lên gương mặt trắng như tuyết của cô, đôi mắt còn hơi ngấn lệ liền đau lòng mà hỏi: Rin, cậu có sao không. Ai đánh cậu.
- Pi, không có gì, chúng ta đi thôi? - Cô kéo pi muốn về lớp
- Cô bị đánh sao? - Ken nhìn gương mặt của Rin mà đau lòng hỏi
- Tôi không sao, bạn gái anh, mau xích lại mà dẫn về, đừng để đi cắn bậy.
- Bạn gái tôi, là ai, sao tôi không biết?
- À, sẵn đây chắc anh cũng đã đọc báo rồi, anh mau nói với lũ FAN ngu đần của anh, nói là đó chỉ là tin đồn bậy bạ. Tôi với anh không phải quan hệ yêu đương.
- Tin đồn đó là giả, nhưng tôi lại muốn nó là thật.
- Ý anh là cái gì, tôi đã chịu đủ rắc rối rồi, anh nên cẩn thận lời nói không để người khác hiểu nhầm.
- Tôi nói tôi muốn em làm bạn gái của tôi.
- Tại sao anh lại muốn trêu chọc tôi như vậy, chỉ mới là tin đồn không đúng sự thật thì bạn gái anh đã tìm đến trường đánh tôi thành ra thế này. Anh đừng nói năng bậy bạ để hại tôi thêm nữa. Tôi đã đủ thảm khi quen biết với anh rồi.
- Cô không tin?
- Tôi không tin, cũng không cần phải tin. Tôi đi trước, tạm biệt. - Cô quay sang Pi: " Pi, chúng ta về lớp"
Cô vừa xoay người đi thì tay cô bị hắn kéo về phái sau, cô bất ngờ ngã lên người hắn. Ken ôm gọn cô trong lòng, sau đó từ từ đặt lên môi mỏng của cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Cô đơ cứng người, nụ hôn này thật nhẹ nhàng chứ không bá đạo như cách mà Minh Trí hôn cô. Hắn cứ thế mà ôm hôn cô, cô cứ đứng im không nhúc nhích đến khi cô gái hét lên
- Hai người, hai người làm trò gì trước mặt tôi.
- Tôi đang chứng minh cho cô ấy biết là tôi không trêu đùa cô ấy. - Anh lạnh lùng trả lời.
Cô bỗng giật mình, vội vàng đẩy hắn ra khỏi cô. Gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ.
- Anh… anh, ai cho phép anh làm như vậy?
- Tôi chỉ muốn chứng minh cho em biết, tôi muốn em làm bạn gái tôi là thật.
- Đê tiện. - Cô hét lên rồi bỏ chạy đi
Anh và Pi thấy Rin chạy đi liền chạy theo cô, những tưởng cô chạy về lớp nhưng cô một mạch mà chạy ra khỏi trường.
Cô cứ thế mà chạy, cô định sẽ về lớp nhưng gương mặt cô vẫn còn in dấu vết của cái tát lúc nãy, những con mắt của mọi người nhìn cô lúc sáng khiến cô càng mệt mỏi hơn. Co quyết định chạy ra khỏi trường về nhà trốn.
Xe của Minh Trí vừa đi qua trường DH MT, thấy hình dáng bé nhỏ quen thuộc đang hớt hải chạy từ phía trong sân ra khỏi cổng, phía sau khá xa là tên khốn kiếp kia đang chạy theo cô. Anh cho xe tấp vào trường.
Cô chạy ra khỏi cổng trường, biết Ken đang chạy theo phía sau gọi cô. Cô cứ thế mà chạy tới phía trước thi nhìn thấy Minh Trí xuống xe bước tới phia cô.
- Cô đang chạy trốn sao?
- Sao anh biết?
- Lên xe, tôi sẽ giúp cô?
- Không cần, tôi tự tìm cách trốn?
- Hắn ta sắp đến rồi…
Cô quay đầu lại thì thấy Ken thật đã sắp ra tới cổng.
Ken nhìn thấy cô đứng gần tên đàn ộng kia liền hét lớn.
- Rin, em không được phép lên xe của hắn ta. Tôi sẽ không tha cho em.
Cô nghe hắn hét như vậy, liền không chần chừ mà chui tọt vào xe của Minh Trí. Minh Trí liền mỉm cười rồi cho xe đi mất.
Ken vừa chạy đến nơi thì xe cũng vừa chạy đi mất. Trong lòng nổi tên cơn ghen tuông. Liền nói: " Vì sao em cứ chạy trốn tôi, em ghét tôi lắm sao"
Chương 16: Em tự nguyện cho anh.
Hôm qua mình phải đi làm đến 10h tối mới về tới nhà, viết xong 1 chap là nằm ngủ lun.
* cảnh báo dưới 16t nhe, đáng lí ra là dưới 18t. Nhưng t.g thấy xã hội giờ phát triển quá rồi =))
Pi chạy theo sau Ken, khi ra đến cổng thì nhìn thấy Rin đã lên một chiếc xe hơi trước trường, cảm thấy thật lo lắng cho Rin. Cô nhấc máy gọi, một lúc sau Rin cũng nghe máy.
- Rin, cậu đi cùng ai vậy?
- À, mình đi với người quen thôi, cậu không phải lo cho mình. Cậu về lớp lấy giúp sách vở cho mình nhé.
- Ok, giờ cậu đi đâu vậy?
- Mình nghĩ mình nên về nhà.
- Ok, ngày mai gặp cậu ở lớp nhé.
- Ok
Lúc nãy khi đang ngồi đợi Rin, cô nghe mọi người bàn tán về việc có một nhóm nữ sinh kéo nhau về phía sau trường. Nhớ lại Rin cùng tên HM cũng đi về phía đó, đoán có chuyện không hay nên cô đi tìm Ken. Sau khi cùng Ken đi đến đó thì mọi chuyện xảy ra, Pi có một chút buồn khi biết Ken thích Rin vì cô từ lần đầu nhìn thấy Ken đã đem lòng yêu anh. Nhưng thân phận của cô và anh quá cách xa không thể xích lại gần nên cô đành giấu tình cảm vào trong lòng. Khi nghe anh nói thích Rin, lòng cô chợt đau từng hồi nhưng rồi cũng trùng xuống. Anh và Rin thật xứng đôi và hai gia đình họ thật môn đăng hộ đối.
Pi nhìn Ken đứng nhìn về phía chiếc xe đã chạy đi, ánh mắt buồn rượi vẻ đau thương. Nhìn anh buồn, cô cũng cảm thấy buồn, cô lên tiếng
- Anh Ken, Rin bảo về nhà trước rồi. Rồi bạn ấy cũng sẽ hiểu tình cảm của anh thôi. Em về lớp trước đây, Tạm biệt.
- Cô tên gì nhỉ? - Ken nhìn Pi rồi lên tiếng hỏi
- Tên là Minh Thư, mọi người hay gọi là Pi. - Cô cười như hoa trả lời anh.
- Ukm… Pi, tâm trạng tôi không tốt, cô muốn đi giải khuây với tôi không?
- Dạ, em sẽ đi cùng anh.
Ken gọi điện thoại cho tài xế mang xe tới. Rồi cùng Pi chạy đến trung tâm mua sắm cao ốc RoYal, Pi nhìn Ken ngạc nhiên hỏi
- Anh muốn giải khuây ở đây sao?
- Cô nhìn bô dạng của mình đi, muốn đi với tôi ít nhất phải thay đổi bộ dạng bên ngoài của cô.
Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trên người cô bây giờ là một chiếc áo thun đơn giản cùng chiếc quần jean đã hơi cũ. Còn anh, một chiếc áo sơ mi hiệu Gucci, chiếc quần jean cùng hiệu, cùng đôi giày thể thao màu trắng tinh tươm. Anh khoác lên vẻ lịch lãm và vô cùng thu hút, cô cảm thấy bản thân mình thật thấp kém và tủi thân vô hạn.
- Mau xuống xe. - Kan lạnh lùng nói
Cô xuống xe bước theo Ken, đi vào trung tâm thương mai RoYal này mọi người đều nhìn Pi như vậy thể lạ. Ở đây ai nấy đều sang trọng, nếu như không phải đi cùng Ken thì cô đã chẳng qua được cửa bảo vệ. Phía xa có những lơi thì thầm to nhỏ
- Xem con nhỏ kia kià, tại sao nó lại được vào đây nhỉ?
- Nhìn bộ quần áo rẽ tiền của nó cũng biết là hàng chợ đêm rồi, bảo vệ trung tâm chết hết rồi sao.
- Nó sao lại đi chung với một thiếu gia đẹp trai đến như vậy. Ôi, anh ấy thật lịch lãm.
Những lời nói đó đều vô cả tai Pi và Ken. KEn vẫn lạnh lùng đi về phía trước, cô cúi gầm mặt xuống đi theo sau chân Ken. Vì Pi cứ cúi mặt xuống đất mà đi nên khi Ken dừng lại trước một cửa hàng quần áo nữ thì cô cứ thế lao vào Ken, cô bất ngờ ngã về phía sau tưởng chừng như cú ngã này gãy lưng như chơi thì được Ken dùng tay kéo lại về phía anh. Hết bị té ngược về phía sau, bị anh lôi lại nên cô cứ thế mà ngã vào vòng tay anh. Cô hoàng hồn thấy cảnh tượng này liền lấy lại thăng bằng đứng về một phía lí nhí nói.
- Thật xin lỗi, cảm ơn anh.
- Không sao, lần sau đi đứng nên cẩn thận hơn. - Anh không nhìn cô mà quay qua nói với nhân viên bán hàng. - Cô mau dẫn cô gái đi lựa cho cô ấy một bô váy hợp với cô ấy.
- Vâng thưa quý khách. - Cô nhân viên trong cửa hàng lên tiếng.
Pi được chị bán hàng đi đưa vào phòng thử đồ. Cô khoác trên mình bộ đầm màu vàng chanh, ôm sát cơ thể nhỏ nhắn của mình, bộ đấm trễ vai ẩn hiện đôi vai thật gởi cảm của cô. Chiếc váy dài qua gối nhưng xẻ tà phía sau lên tận đùi. Trong cô thật quyến rũ, bước ra ngoài chị nhân viên nói với hắn.
- Tiểu thư có dáng người rất đẹp, nhưng khuyết điểm của cô ấy là chiều cao. Bô đầm này là mẫu mới nhất của cửa hàng, tiểu thư này chỉ cần phối vào một đôi giày cùng màu sẽ thật nổi bật.
Ken nhìn cô rồi quay lại nói với chị nhân viên:
- Được, tôi lấy bộ này, quần áo cũ kia vứt đi giúp chúng tôi.
- Không, gói lại cho tôi mang về. - Pi tiếc nuối lên tiếng.
- Cô, tôi không muốn mang rác vào xe.
Anh không nói gì, quẹt thẻ trả tiền cho cô rồi đưa cô qua cửa hàng giày dép kế bên. Nói với nhân viên: " Mang cho tôi một đôi giày hợp với bộ đầm này của cô ấy"
Nhân viên liền mang một đôi giày cao 12 phân, màu vàng chanh đính những hạt thật lấp lánh, trên mũi đính những hạt màu trắng lấp lánh thành một bong hoa to rất đặc biệt. Nhưng thật là nó quá cao với cô. Cô liền hốt hoảng.
- Tôi, tôi không thể mang một đôi giày cao như vậy.
- Cô phải mang, tôi chưa bao giờ phải đi với người có chiều cao khiêm tốn như cô.
Cô nghe vậy, đành cố gắng mang đôi giày cao vào, đứng không vững liền ngã qua ngã lại trông thật buồn cười. KEn thấy vậy liền đi đến bên cô, lấy tay cô đưa qua khuỷa tay mình, như dìu cô đi.
- Ok, như vậy mới xứng đi bên cạnh tôi.
Ken lái xe thẳng đến Ciz Bar. Pi cùng Ken đi vào Ciz Bar trền tầng cao nhất, cô cùng anh ngồi trên bàn Vip. Anh gọi một chai Chivas 18 và cứ thế mà uống không nói một lời với Pi. Cứ như thể anh ta dùng Pi lam cảnh cho mình uống rượu. Pi ngại ngùng hỏi Ken:
- Anh, anh dẫn em đi mua những thứ nay chỉ để đến chổ này.
- Vậy cô muốn tôi dẫn cô đi đâu. - Ken có hơi men nhìn Pi nói.
- Không, chỉ vì nơi này em không quen. - Cô hơi ngượng ngùng nói.
- Nào, chúng ta uống đi. Cô nói tôi xem, tại sao Rin lại bỏ đi chứ. - Ken nâng ly cô lên đặt vào tay cô, rồi cụng ly
- Em không biết uống rượu, anh uống nhiều rồi, chúng ta nên ra về. - Pi lo lắng nói.
- Tại sao cô không trả lời hả, vì sao cô ấy lại theo tên đàn ông khốn kiếp kia mà bỏ lại tôi. - Mặt Ken buồn bã
Pi không trả lời câu hỏi của Ken, tự mình cầm ly rượu trên tay một hơi uống cạn. Cô thật rất buồn vì những gì đang xảy ra, cô yêu anh nhưng thân phận không cho phép, cô chỉ dám mơ tưởng đến anh mà thôi. Vậy mà bây giờ cô phải ngồi đây nghe anh than vãn về chuyện tình yêu. Thật là tên đàn ông chết bằm mà, haha vậy mà cô laị yêu anh như vậy, cô yêu anh không phải vì anh là thiếu gia nhà họ Phạm, cũng không vì vể bề ngoài điển trai của anh. Cô yêu anh vì cái vẻ mặt lạnh lùng của anh, vì cô cảm nhận anh là một người đàn ông tốt. Cô cứ thế mà uống, hết ly này đến ly khác nhưng uống mãi không thấy say mà càng tỉnh táo để đau trong tim vì những gì Ken nói.
Ken uống quá nhiều nên đã say khướt, cô dìu anh ra xe nhưng anh ta say thì ai sẽ lái xe đây. Cô đành kêu mọt chiếc taxi, cô có gắng gọi anh.
- Ken, nói địa chỉ nhà anh, em sẽ đưa anh về. - Pi cố gắng gọi Ken.
- Rin, sao lại bỏ đi, nói tôi biết sao cô lại bỏ đi. - Ken say đến mức nói lung tung.
- Em là Pi, anh đã say quá rồi, mau nói tôi biết nhà anh ở đâu.
Ken nằm im bất động, không biết nhà của anh ấy thì phải làm sao. Người quản lý Ciz Bar phụ đỡ Ken với cô lên tiếng.
- Tiểu thư, Ken thiếu gia đã say như vậy. E rằng không thể lái xe về, tiểu thư mang thiếu gia lên phòng khách sạn nghĩ ngơi. Đợi lúc thiếu gia tỉnh lại sẽ lái xe đưa tiểu thư về.
Hả, vào khách sạn với anh Ken. Không thể được, tuy mình yêu anh ấy nhưng đâu thể không màn đến tư cách mà cùng anh đi vào nơi ấy. Nhưng anh ta say như vậy mình lại không biết nên đưa anh ta về đâu. Được thôi, mình sẽ mang Ken lên đó rồi về trước vậy. Cô suy nghĩ rồi nói:
- Được, anh giúp tôi đỡ anh ta lên phòng.
- Vâng! - NGười quản lý trả lời.
Vào phòng, cô tròn mắt nhìn cái thứ gọi là " phòng khách sạn" này, thật nó còn to hơn cả ngôi nhà mà cô đang ở. Chiếc giường nêm êm ái to đên mức cả nhà cô nằm lên vẫn còn dư, trên giường được sắp đặt chăn mền ngay ngắn và đẹp mắt. Phía trên chùm đèn như trong các bộ phim đang chiếu xuống làm căn phòng rực rỡ hơn hẳn. Có cả tủ quần áo thật to, cô tưởng như mình chui vào đó ngủ vẫn còn dư chỗ. KẾ tiếp là bàn trang điểm được thiết kế rất đẹp mặt, cô nhìn mọi thứ thật sự xa hoa và lộng lẫy. Đúng là phòng VIP thật có khác, cô cùng anh quản lý kia đỡ Ken nằm xuống giường. Trong khi cô nhìn mọi thứ thì người quản lý đã ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Cô lại ngồi gần phía Ken mà nói.
- Ken, em đưa anh đến đây nghi ngơi, khi nào tỉnh thì đi anh tự về. Em đi trước đây, tạm biệt.
Cô vừa quay đi thì tay Ken đã nắm chặt tay cô mà nói.
- Đừng đi!
Lòng cô xao xuyến, lần đầu anh lại nhẹ nhàng mà nắm lấy tay cô như vậy. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh khẽ nói:
- Ken, nghĩ ngơi rồi anh sẽ thấy tốt hơn. Em nghĩ mình nên đi trước.
- Không, Rin, em đừng đi!
Cô nghe những gì anh nói, trong lòng lại nổi lên một cơn đau đớn. Trong mắt cô khẽ có giọt nước mắt động lại, cô vội vàng rút bàn tay khỏi bàn tay anh mà nói: Ken, em là Pi, không phải Rin. Em đi đây, tạm biệt.
Cô vừa nói dứt câu, Ken lại nắm chặt tay cô hơn rồi kéo cô nằm xuống giường đè chặt lên người cô đặt lên môi cô một nụ hôn. Lúc đầu cô vùng khỏi bàn tay của Ken, nhưng nụ hôn của anh quá nồng nhiệt, say đắm như muốn hút cả đôi môi nhỏ nhắn của cô vào trong anh. Ken cứ thế mà hôn Pi, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo không dứt. Pi bị chìm đăm trong nụ hôn ấy mà không còn vùng vẫy mà còn đáp trả nụ hôn kia. Đầu lưỡi của Ken cứ thế tiến sâu vào trong miệng Pi tìm lấy đầu lưỡi của Pi mà hút về phía anh.
Bàn tay Ken từ tư tiến về phía sau lưng Pi, tìm khoá của chiếc đầm trên người Pi, từ từ kéo xuống một cách dễ dàng, Pi hơi hoảng hốt lên tiếng.
- Đừng Ken.
Anh đắm chìm trong cơn mê, ngăn mọi chóng đối của Pi bằng nụ hôn triền miên trên môi cô, bàn tay không ngừng hoạt động đã cởi bỏ được bộ đầm bó sát trên người Pi. Bờ môi Ken từ môi Pi, từ từ hôn xuống cổ Pi rồi tiến xuống dưới chạm phải nụ hồng trên người Pi. Ken như say mê mà cưng chiều nụ hồng ấy, bàn tay không yên từ từ đặt phía sau tấm lưng trần của Pi. Pi như bị cuốn vào cơn dục vọng, men rượu chảy trong người nóng rực cùng men tình làm Pi như thiêu đốt, bàn tay cô khẽ đưa lên lưng Ken mà ôm chặt.
Ken cảm nhận được sự đáp trả từ Pi, chiếc ao sơ mi trên bờ vai rộng của anh mà rơi xuống. Dùng bờ vai trần của mình mà áp sát vào người Pi. Anh khẽ nói: Rin, cho anh, anh muốn em.
Pi, khẽ mở mắt, nhưng rồi đôi mắt ấy lại nhắm lại khi Ken tiếp tục tấn công lên nụ hông trên người cô, dục vọng trong cơ thể khiến cô khẽ rên lên. Chiếc quần nhỏ của cô bị anh kéo xuống sau đó dùng bàn tay của anh mà đùa nghịch. Pi lại khẽ rên lên trong sự phấn khích của Ken.
- Em tự nguyện cho anh.
Ken dùng hai chân tách đôi bàn chân của cô ra sau đó từ từ tiến vào bên trong cô. Cô đau đớn như xé rách da thịt. Máu từ bên trong đã chảy ra, cô đã không còn là cô gái trong trắng.
- Á, đau quá Ken, rất đau.
- Anh xin lỗi, anh sẽ rất nhẹ nhàng.
Nói rồi KEn lại tiếp tục hôn lên đôi môi mỏng của Pi, hạ thân từ từ di chuyển khiến Pi đau cào xé cả da thịt. Hai đôi bàn tay nắm chặt drap giường, nước mắt từ hàng mi khẽ rơi. Ken cứ thế di chuyển ra vào dưới hạ thân, bàn tay ôm lấy cả thân thể cô mà vuốt ve. Ken đưa bờ môi khẽ thì thầm vào đôi tai của Pi.
- Rin, anh yêu em.
Pi khẽ mở đôi mắt ướt nước mắt của mình, nhìn anh rồi khẽ nói trong đau đớn về cả thể xác và tin thân
- Ken, em yêu anh.
KEn từ từ tăng tốc độ ra vào dưới hạ thể của mình, sau đó từng đợt nóng hổi đưa vào trong cơ thể của Pi. Anh nhìn Pi mà nghĩ rằng Rin mỉm cười. Hôn vào trán cô rồi cứ thế mà nằm trên thân thể cô mà ngủ.
Pi vừa đau đớn, vừa mệt mỏi sau cuộc triền miên, khẽ đẩy Ken nằm sang một bên. Cô nhắm mắt ngủ khi hai dòng nước mắt chưa kịp khô trên mi mắt.
Sáng hôm sau, sau cơn say Ken tỉnh giấc thì thấy anh đang nằm tại môt nơi xa lạ. Vừa ngồi dậy thì thấy bên cạnh là một cô gái đang xoay mặt sang phía tường. Ken nghĩ chắc do đêm qua say nên đã tìm một cô gái trong Ciz mà giải quyết. Nhưng cái dáng vẻ quen thuộc này khiến anh một cơn chấn động. Vừa lúc đó, Pi cũng tỉnh dậy, thấy toàn thân mình đau nhức. Cũng ngồi dậy mà xoay sang nhìn Ken. Nhận ra ánh mắt hoảng hốt của Ken, cô thoáng hiểu ra mọi chuyện mà cúi đầu.
- Tại sao cô lại ở đây?
- Anh không nhớ gỉ sao, hôm qua anh mời tôi đi uống rượu.
- Tôi hỏi tại sao tôi và cô lại thành ra thế này?
- Chuyện này phải hỏi anh chứ.
- Tôi đã ngủ với cô sao?
Cô nhìn anh thoáng mỉm cười, sau đó quấn khăn lấy quân áo để trong balo mà đi vào trong nhà vệ sinh.
Ken ngồi im lặng phía ngoài mà suy nghĩ mọi chuyện, đầu óc hắn bây giờ mọi thứ đều là màu đen, quả thật không nhớ nổi chuyện gì. Nếu thật sự chuyện đó đã xảy ra, thì nên làm như thế nào với cô ta đây? hắn cũng đã mặc lại quần áo của mình. Thấy trên drap giường có vệt máu, đầu óc hắn lại tối sầm đi. Nét mặt tỏ ra lạnh lẽo.
Pi tắm xong đi ra ngoài nhìn Ken đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi im lặng một cách lạnh lùng, cô mỉm cười nói - Anh không phải lo lắng, đây sẽ là bí mật của chúng ta. Em không trách anh, là em tự nguyện.
- Tôi không hề lo lắng chuyện gì, được rồi xem như tôi đã ngủ với cô. Tôi sẽ bồi thường cho cô xứng đáng. - Anh mang một xấp tiền nhiều màu quăng lên giường rồi nhanh chóng rời đi.
Pi nhìn xấp tiền, miệng mỉm cười nhưng nước mắt đã rơi. Cô nhặt từng đồng tiền trên giường, đếm hết một lượt: " ba mươi triệu tám trăm nghìn đồng" . Cô nhìn vào gương tự cười bản thân mình rồi nói trong nước mắt.
- Xem ra mày cũng thật là đáng giá.
Cô dời bước ra khỏi khách
Chương 17: Thăm nhà cũ
Từ khi Rin chui vào xe của Minh Triết rồi nhận điện thoại của Pi thì mới biết mình từ hang hùm mà chui vào hang cọp. Cảm giác hối hận đang xen kẽ trong lòng, thà cứ thế mà đối mặt với Ken còn hơn ngồi với cái tên nguy hiểm này. Lỡ may anh ta lại cưỡng hôn cô thì sao, đầu cô suy nghĩ mông lung lo sợ thì điện thoại trong túi quần reo lên. Là mẹ của cô ở dưới quê gọi, cô chợt nhớ về người mẹ này cảm thấy mình thật vô ơn. Từ khi đến nhà họ Trinh cô chưa hề gọi về cho ba mẹ, tình hình sức khoẻ của em trai cô như thế nào. Cũng vì có quá nhiều thay đổi và mọi chuyện xảy ra khiến cô không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Cô nhấc máy nghe.
- Vâng, con nghe mẹ!
- Rin à, con có khoẻ không?
- Con xin lỗi mẹ, mấy ngày qua có quá nhiều việc nên không gọi cho mẹ được, con vẫn tốt, ba mẹ vẫn khoẻ chứ, Tuấn Hà đã có tiến triển gì tốt hơn không ạ?
- BA mẹ vẫn khoẻ, em trai con đang làm thủ tục sang nước ngoài phẩu thuật. Ba mẹ ruột con nói kĩ thuật bên ấy rất tốt.
- Vâng, vậy mẹ sẽ sang cùng em chứ?
- Ba con sẽ đi với em con, mẹ phải ở nhà chăm lo mọi việc trong nhà. Con sống ở đó có quen không?
- Dạ, con ổn mà. - Rin nói mà khoé mắt đã cay.
- Em trai con nói muốn gặp con trước lúc khi đi sang nước ngoài, con có thể. - Giọng bà trùng xuống nghẹn lời.
- Mẹ, con sẽ về gặp em mà. Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ ba và cả Tuấn Hà.- Cô khóc nghẹn lời khi nghe giọng người mẹ hiền từ
- Rin, mẹ cũng rất nhớ con. - Giọng bà đan xen tiếng nấc.
- Con sẽ xin phép cha mẹ con sẽ về thăm ba mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha mẹ. - Cô cũng nấc lên từng lời để căn dặn mẹ cô.
- Ừ, mẹ đợi con về.
MẸ cô tắt điện thoại. Cô ngồi trong xe Minh Trí khóc rống lên như không có ai bên cạnh.
- Nhị tiểu thư, cô đang ngồi trong xe tôi vậy nên tôi mong cô giữ yên tĩnh. - Minh Trí cảm thấy khó chịu khi phải nhìn cô khóc nhưng lại không biết cách dỗ ngọt cô
- Tôi…tôi xin lỗi. - Cô quên mất đang trong xe anh anh nên xấu hổ nói.
- Cô tại sao lại chạy trốn tên đó? - Minh Trí quan tâm hỏi.
- Tôi có nhất thiết phải trả lời anh. - Cô không nhìn anh mà trả lời.
- Tuỳ cô, bây giờ nhị tiểu thư muốn đi đâu?
- Tôi muốn về nhà? À không, anh dừng lại siêu thị phía trước. - Cô chỉ về phía siêu thị trước mặt.
- Cô muốn đi siêu thị sao?
- Đúng, tôi muốn mua một ít đồ.
Xe dừng trước cửa một siêu thị, cô cười nhìn Minh Trí nói: Thật cảm ơn anh, tôi đi trước, tạm biệt.
Cô vừa xuống xe, phía sau đã thấy Minh Trí bước xuống cùng. Cô ngạc nhiên nhìn anh, bây giờ mới để ý kỹ gương mặt anh ta. Gương mặt anh toát lên khí chất phong độ, đôi mắt sâu hổ phách làm thu hút tầm nhìn của mọi người.