- Thử nói lại lần nữa xem ? Chuyện này các em hiểu gì mà nói hả ?
Vy Anh ! Không được sợ !
- Em hiểu ! Anh không nên vô trách nhiệm như thế.
- Anh nên có trách nhiệm với chị ấy.
Chiếc khuyên tai bên trái đột nhiên lóe sáng một cách lạnh lẽo, Bùi Quang nhìn tôi một lúc lâu sau đó tiến lại gần trước mặt ba người chúng tôi.
Thật nhanh...rút từ ví tiền ra một xấp tiền lớn...vung mạnh tay...
- Đấy ! Tôi đền bù cho các người đấy ! Được rồi chứ ! Như thế là có trách nhiệm rồi chứ hả ?
Tiền bay toán loạn...
Cả sân trường kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Im lặng tới nỗi đến cả hơi thở nhẹ cũng có thể nghe thấy được.
Tôi mở to mắt, không nói được câu gì.
Chị ấy trừng mắt nhìn Bùi Quang...
Chắc chắn là phải đau lắm...dù tôi là người trực tiếp liên quan tới vụ việc mà đã cảm thấy không thể chịu nổi rồi...
- Anh tưởng có tiền là giỏi lắm à ? Tiền á ? Ai mà không có. Chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Ồ, nói hay lắm !
- Nếu anh nghĩ là dùng cách này mà đền bù được hết cho tôi thì anh nhầm rồi, nhầm to rồi ! Tôi không phải là người tự cúi mình như thế.
Rất mạnh mẽ ! Rất kiên cường. Phải thế chứ.
Chị ấy khoanh tay nhìn Bùi Quang :
- Vì vậy, anh nên đưa tiền trực tiếp cho tôi hơn là quăng xán thế này.
- ....
Không phải là người cúi mình cái gì chứ...đây là không phải cúi nhặt mới đúng...
- Còn nữa, cái máy đó dù có tiền cũng không đủ !
- ....
- Trong đó là rất nhiều thứ quan trọng mà trong 18 năm qua tôi khó khăn lắm mới có được . Anh đã phá vỡ tất cả.
- ....
Tôi đờ người, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Xì xầm, xì xầm...
- Cô ta nói cái máy gì ?
- Dù sao cũng không phải là chuyện đó.
- Thật rách việc. Thế mà từ đầu không nói rõ đi.
- Mấy người suy nghĩ đen tối quá mà.
- ...
Bùi Quang giống như từ nãy giờ không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ hằm hằm nhìn tôi :
- Em đang nghĩ tới chuyện gì thế hả Vy Anh ? Không nghĩ được những thứ khác à ? Đồ đầu đất.
Tôi lấm lét nhìn Bùi Quang :
- Dù chuyện gì thì để chị ấy tìm đến thì anh cũng là người có lỗi rồi.
Bùi Quang lại hét lên :
- Em chán sống rồi !!!
Nói rồi bỏ đi một cách đầy tức giận.
Chị ấy lại hướng Bùi Quang mà la lên :
- Tôi không bỏ qua đâu !
Dần dần, mọi người cũng đã giải tán.
Hai đứa tôi giúp chị nhặt tiền, còn chị đứng kể chuyện .
Vừa nghe tôi vừa giật mình.
Chị này chỉ là một học sinh lớp 12 trường phổ thông gần đây thôi, có phải phóng viên gì đâu, vậy mà cũng đòi đi phỏng vấn người ta ...lời lẽ lại còn như thế !
Kể xong, chị không kìm được mà xúc động mà ôm mặt :
- Cái máy đó lưu nhiều thứ lắm. Giọng nói của các thần tượng. – chị nghẹn giọng – nhất là anh Duy Phong .
- Hả ? Anh Duy Phong ? – Tôi với Trúc Vũ đồng thanh .
Chị ấy đau khổ gật đầu :
- Ừ . Anh ấy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng mà tiếp xúc cũng cực kì khó khăn. Chị đã phải gian khổ lắm mới có cơ hội được trực tiếp ghi giọng anh ấy. Mà...- lại nghẹn ngào – cái máy đó mất rồi. Anh Duy Phong ơi !!!
Nói đến đây, chị ấy như muốn khóc tới nơi.
Tôi với Trúc Vũ lại nhìn nhau...
Thật không ngờ lại có người cuồng anh ấy như thế.
Nếu mà chị ấy biết...người đứng trước mặt chị ấy đây có quan hệ thế nào với anh Duy Phong thì có bắt tôi đền bù không ...
Không ! Sẽ không ! Chính xác là không !
Bởi vì tới lúc đó , sẽ vàu nát tôi luôn !
Tôi rùng mình.
Chưa hết, chị ấy lại tiếp tục kể lể :
- Hai đứa có biết là vì cái máy đó mà có bao nhiêu người hỏi mua, nịnh bợ, trả giá rất đắt mà chị cũng không chịu bán ! Và có bao nhiêu người sùng bái chị ! Vậy mà lại mất đi một cách vô lí như thế ! – Chị ấy đột nhiên dẫm chân thật mạnh , giống như dưới đất là khuôn mặt của Bùi Quang vậy – Cái tên chết bầm này !
Cái tên chết bầm ! Đã lâu rồi tôi không dùng từ ngữ trịnh trọng này để hình dung Bùi Quang ...Tôi bỗng cảm thấy người chị này cũng rất dễ thương mà lại chất phác !
Nhưng tôi cũng khá tò mò . Anh nói cái gì mà có tầm ảnh hưởng lớn như thế nhỉ ?
Chưa kịp hỏi thì Trúc Vũ đã hỏi trước :
- Nội dung cuộc ghi âm là như thế nào chị ?
Chị ấy hướng đôi mắt mơ màng và thẫn thờ nhìn chúng tôi, mấp máy môi :
- Xin chào ! Tôi là Hoàng Duy Phong .
Hự !
Tôi ngã mất.
Có như vậy mà chị ấy cũng làm ầm lên được. Theo như lời chị kể tôi cứ tưởng anh phải đọc nguyên tất tần tật mọi thứ về mình ra chứ. Ai ngờ chỉ vỏn vẹn câu này !!!
Nhưng mà...Tôi cũng có phần xấu hổ. Không phải là lúc trước chỉ cần nghe một tiếng Alô của anh qua điện thoại cũng đủ để tôi mất ngủ mấy đêm đấy sao...
Hmm...Tôi càng ngày càng thêm chảnh rồi đây...
Thế mà...lại có người còn chảnh hơn tôi, xì một tiếng :
- Tưởng gì ! Có cái đó mà chị cũng làm loạn lên.
Chị ấy trừng mắt dọa :
- Hai đứa biết gì ? Hừ, đã được nghe anh ấy nói chưa kìa .
- Tất nhiên là có rồi. Thậm chí tụi em đây...
Ngay lập tức, tôi bịt miệng Trúc Vũ lại, ngăn chặn kịp thời , vội vã nói :
- Chỉ cần em tìm lại cho chị giọng của anh Duy Phong thì chị không làm loạn nữa chứ !
Cái này một phần là do tôi muốn giúp chị ấy, cũng là giúp Bùi Quang, cũng là giúp chính mình.
Mấy người này gây gổ với nhau thì thiệt nhất vẫn là tôi !
Còn phần lớn nhất là ...lúc nãy do tôi quá vội vàng nên nói năng thiếu suy nghĩ !
Chị ấy nhìn tôi đầy ngờ vực, dò xét :
- Chẳng lẽ em quen anh ấy à ?
- Tất nhiên rồi, cậu ấy là...
Tôi lại phải bịt miệng Trúc Vũ, mới tiếp xúc với thư kí Hoàng một ngày mà đã lắm chuyện thế này rồi :
- Em ...là fan anh ấy. Đúng rồi, là fan. Em cũng ghi âm được giọng nói anh ấy !
Vừa nghe vậy, chị ấy liền ra sức lay mạnh người tôi :
- Thật sao ? Em có thật là có không ?
Bị chị ấy lắc cho ngẩn người, không suy nghĩ được gì nữa, tôi nói không ra hơi :
- Có ! Em có mà. Sẽ đưa chị ngày mai.
Mắt chị ấy sáng rực lên, xúc động :
- Em gái. Em hứa rồi nhé. Ngày mai phải có cho chị.
- ...
Nghe chị ấy nói xong tôi mới giật mình...
Tôi vừa làm cái gì thế này...
Ối má ơi ! Tôi tự đưa mình vào chỗ chết sao ! Tự nhiên lại đi thế thân cho Bùi Quang chứ !
Nhưng mà...một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi :
- Em làm sao đưa chị cả chiếc máy ghi âm của em được ?
Chị ấy như bị rút hết thần trí, ủ rũ một lúc rồi lại sáng mắt, tìm tìm trong balô gì đó , sau một lúc dúi vào tay tôi một cái máy nhỏ :
- Máy ghi âm chị mới mua hôm qua ! Em cứ ghi vào đó cho chị.
- Nhưng mà...
Chị ấy trừng mắt :
- Nhưng cái gì mà nhưng ? Có còn hơn không, em cứ ghi vào !
Tôi miễn cưỡng nhận lấy, chiếc máy nhỏ bé mà cứ ngỡ như là cầm nguyên quả bom . Dù thế còn hơn là bị ánh mắt hung dữ của chị ấy giết chết.
Chị ấy cầm một ít tiền chúng tôi đưa :
- Từng này đủ rồi ! Còn lại, giúp chị trả lại cho tên chết bầm kia.
Sau đó, chị ấy lại vò đầu hai đứa :
- Em gái rất ngoan. Vy Anh và gì nhỉ ?
Trúc Vũ mở miệng khó khăn :
- Em là Trúc Vũ .
Chị ấy ghi ghi chép chép sau đó cất quyển sổ nhỏ vào balô, cười toe :
- Chị là Minh Thư ! Chị phải về trường rồi !
Chị vẫy tay chào chúng tôi rồi đi về phía cổng trường. Đi được một đoạn như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn tôi :
- Mai chị tới tìm hai đứa.
ĐọctruyệnhaytạiSinhThanh[
Mang theo khuôn mặt hơn cả bí xị, hai đứa tôi lên lớp.
Trên hành lang , có nhiều đứa đứng túm tụm lại với nhau, vừa thấy tôi và Vũ thì nhào tới...giúp chúng tôi xách balô, cười niềm nở :
- Vy Anh hôm nay xinh quá.
- Trúc Vũ cũng xinh lắm.
- Hai cậu thật dễ thương.
- ...
Mặc dù cái đó là sự thật nhưng khen thế này thì có hơi mất tự nhiên đấy nhé !
Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì !
Hâm đã được xem như là một căn bệnh phổ biến ở nơi đây rồi.
Bước tới cửa lớp, tôi lại còn phải choáng váng hơn nữa.
Cái gì thế này ! Trên bàn của hai đứa tôi chất đầy kem, bánh, tạp chí...
Tôi không chịu nổi tò mò, nhìn quanh :
- Các cậu bị làm sao thế hả ? Hôm nay làm gì có tiết kiểm tra nào đâu ?
Một tràng cười quái dị vang lên.
Đối với tôi là thế nhưng mà thật ra là mấy người kia...cười hiền :
- Hì hì, Vy Anh, cậu đừng nghĩ chúng tớ như thế mà.
Trúc Vũ kéo tôi lại bàn ngồi , đặt chân lên bàn một cách vênh váo :
- Các cậu mà qua nổi cặp mắt tinh anh của bọn tớ ? Nói ! Muốn nhờ gì ?
Mấy người kia lại cười kiểu nịnh nọt đó .
Tôi rùng mình , xoa xoa hai tay đang lạnh lên :
- Các cậu muốn gì cứ nói. Đừng có dọa người !
Tôi vừa dứt lời, tất cả các bạn nữ trong lớp đều kéo lại , hùng hổ :
- Hai cậu giúp bọn tớ cưa đổ anh Duy Phong.
- Cái gì ? – Tôi và Trúc Vũ hét lên.
Cho dù tôi đã có linh cảm chuyện này liên quan ít nhiều tới anh nhưng không ngờ mấy người này lại nói ra được như thế.
Trước thái độ có phần không hợp tác của hai đứa tôi, vẻ mặt của mấy người kia trở nên vô cùng gian ác !
Thế là biết rồi đấy...
Một đứa giẫm chân lên ghế đầy oai phong :
- Rốt cuộc là có giúp hay không ?
Lại chiêu cũ đây mà...không dụ dỗ được thì chuyển sang đe dọa.
Tôi có hơi xem thường, có một trò diễn đi diễn mãi.
Nhưng mà...tôi có chút sợ rồi đấy nhé . Lũ hám trai này là nổi tiếng tàn độc !
Một đứa khác nện mạnh quyển sách lên bàn :
- Các cậu dám từ chối xem ! Còn Vy Anh, cậu là em họ anh ấy ! Đừng có nói là không giúp được.
- Đúng rồi Vy Anh. Là em họ mà giấu bọn tớ từng ấy năm. Giỏi lắm !
- Cậu mà không hợp tác thì chỉ có chết.
- Chết không toàn thây.
- ....
Tôi cắn môi. Em họ á ?
Thấy tôi và anh cùng họ Hoàng thì là anh em họ à ?
Độ hâm của mấy người này tăng cao thế rồi cơ đấy !
Ngay lúc tôi đang định phản bác thì Trúc Vũ giơ tay lên :
- Khoan ! Chúng tớ cần hội ý !
Mấy người kia nhìn nhau một lúc rồi gật đầu :
- Ok. Ba phút thôi nhé.
Dứt lời rồi rời đi nơi khác.
Trúc Vũ nhìn tôi :
- Cậu định nói gì ? Làm em họ mà lũ này còn thế . Cậu thử nói thật ra xem . Tớ đảm bảo bố mẹ cậu không nhận ra con mình !
Nghe Trúc Vũ nói mà tôi có cảm giác như mình đang rơi vào tay quỉ dữ tới nơi...Xem ra không nên cho Trúc Vũ tiếp xúc với thư kí Hoàng nữa...Chỉ toàn phóng đại quá mức ! À mà không phải phóng đại , mà là nhìn nhận mọi chuyện theo hướng khác người.
- Ai bảo cậu là tớ sẽ nói thật ! Tớ có bị khùng đâu. Nhưng mà tớ cũng không chấp nhận là em họ anh ấy đâu.
Tôi có chút khó chịu. Em họ cái gì chứ . Hứ .
Trúc Vũ tiện tay lấy sách đánh vào người tôi :
- Cậu khùng rồi . Thứ bảy tuần trước là tớ nói với mấy đứa kia cậu là em họ nên lũ hám trai ấy mới tha không xử lí cậu đấy. Còn cậu muốn thì bịa lí do nào tốt hơn đi ! Đừng có nói với tớ là cậu sẽ bảo là không quen anh ấy.
Tôi nhíu mày :
- Ừ. Sao cậu biết là tớ định nói thế.
Trúc Vũ lấy luôn chồng sách đập vào người tôi :
- Ngốc lắm bạn hiền ơi ! Không quen mà anh ấy nhìn cậu như thế à ? Nhìn tới nỗi mà tớ còn phải ghen đấy nhé ! Không quen mà lại nhắn tin cho cậu chỉ bài à ? Không quen mà ở sân bóng lại xử sự như thế à ? Không quen mà làm cho cả trường khiếp sợ rồi ngang nhiên dắt cậu đi thế à ?
Ừ nhỉ !
Trúc Vũ lại tiếp :
- Cậu có gan thì cứ đi nói hết ra. Nói cậu là bạn gái anh ấy. À mà không cần nói bạn gái, thử nói là không phải em họ đi. Tớ dám chắc là biệt đội hám trai sẽ ném cậu xuống tầng.
Cứ mơ đi nhé ! Mà có mơ cũng chỉ gặp ác mộng thôi !
Chờ mà xem !
Một đứa tiến lại gần :
- Hết giờ. Mau nói xem, ok hay không ?
Này thì tưởng tôi sợ chắc. Người mà sở hữu trí tuệ tuyệt đỉnh như tôi thì lo gì mà không đối phó được những chuyện cỏn con này chứ.
Tôi thản nhiên nhìn mấy người đó :
- Ok cái gì cơ ?
Mấy đứa hét ầm lên :
- Giúp bọn tớ cưa đổ anh họ của cậu, anh Duy Phong ấy !!!
Tôi bịt tai lại. Thật là đau đầu quá đi mất ! Cầm tinh con vượn haysao mà hét lắm thế !
Tôi giả vờ không để ý, lật quyển sách ra xem, nói bâng quơ :
- Anh họ của tớ không yêu các cậu được đâu.
Lần này, tiếng thét vang lên dữ dội :
- Làm sao mà không được !
Tôi nói một cách thật điềm tĩnh :
- Anh ấy có vấn đề về tâm lí.
- ....
Câu nói của tôi vừa được buông ra, không khí trong nháy mắt đã trở nên thật kì dị.
Trúc Vũ cũng đờ người nhìn tôi.
Trong lúc tất cả còn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt :
- Mà các cậu cũng không đủ tiêu chuẩn đâu. Bạn gái anh ấy phải là một người vừa tinh tế, vừa thông minh, vừa sắc sảo, vừa tài giỏi và dịu dàng. Có biết chưa ?
- ...
Nhìn tất cả mọi người đều bị đứng hình, tôi thật sự rất hả hê.
Đã thấy chưa, chỉ ở gần anh có mấy hôm mà khả năng làm người ta chết đứng đã đạt đến trình độ này.
Và cũng trong ngày hôm ấy, tôi nghe tin là Nguyễn Phương đã chuyển trường...
Cuối năm mà còn chuyển trường thì thật là kì quái, chỉ có những người biến thái như thế mới làm được.
Có lẽ cũng là do quá xấu hổ.
Dù thế nào thì tôi cũngi cảm thấy mình như trút đi được một cơn ác mộng.
Còn lúc hai đứa tìm Bùi Quang để trả tiền thì Mạnh Vũ bảo Bùi Quang học xong tiết một rồi về luôn vì....quá tức giận.
Lấy lí do này để cúp học thì cũng thật là quá biến thái.
***
Tan học, vừa bước ra khỏi trường thì chợt có điện thoại.
Ồ, là một dãy số lạ. Đang định nghe thì Trúc Vũ đột ngột lay mạnh tay tôi làm rơi cả di động . Ối...pin đi một nơi, cục nguồn đi một nơi rồi...
Trúc Vũ không thèm tỏ vẻ ăn năn hay hối hận, cũng chẳng giúp tôi nhặt lại, giọng điệu vang lên đầy hào hứng :
- Woa, anh Duy Phong nhà cậu tới đón kìa.
Tôi đưa mắt nhìn...
Phía bên đường, dáng người cao lớn dựa vào chiếc xe màu xám lạnh. Khoác lên người anh là một chiếc áo choàng dài màu đen, chiếc khăn quàng là màu xám nhạt...Chỉ toàn gam màu lạnh. Bộ đồ này lại càng tăng thêm vẻ lãnh đạm và có phần bí ẩn của chủ nhân.
Nhìn anh vừa cuốn hút lại vừa xa cách.
Hôm nay lại anh ấy lại ngụy trang rồi...nên mới đeo kính đen như thế.
Ánh nắng ban trưa nhẹ chiếu lên mái tóc đen ngắn...giống như tất cả ảnh sáng đều được tập trung lên người anh.
Tôi ngẩn người nhìn anh một lúc...
Trúc Vũ ghé tai tôi thì thầm :
- Anh ấy thay xe cứ như chúng ta thay dép ấy nhỉ ?
- ...
Tôi không thèm để ý tới cái lối so sánh vô duyên của Vũ, nhìn xung quanh rồi chạy thật nhanh đến cạnh anh.
Nắng hơi chói, tôi nheo mắt ngước lên nhìn anh , cười hỏi :
- Anh rất nhớ em à ? Cho nên mới đến đây phải không ?
Anh khẽ cười gật đầu rồi cúi người cẩn thận quấn lại chiếc khăn len nhiều màu cho tôi...
Mùi thơm dịu nhẹ...
Dù có ở bên anh nhiều tới mấy thì tim vẫn mãi đập sai nhịp và hỗn loạn.
Tôi căng thẳng nhìn xung quanh...
Ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi ngày càng nhiều.
Tôi ho khan vài tiếng có ý nhắc nhở anh.
Anh chợt nhìn tôi , có vẻ lo lắng :
- Em bị cảm à.
- ...
Lần này thì tôi ho sặc thật !
Cửa hàng sách gần cổng trường, một cô gái đứng đấy nhìn chằm chằm hai người bên đường với ánh mắt tràn ngập đố kị và tức tối, môi mím lại.
Bóng dáng cao lớn của chàng trai như bao phủ lấy dáng người nhỏ bé của cô gái...
Tay cô bóp chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó ngay tức khắc...
Mái tóc xoăn khẽ bay trong gió ....
***
Cách đó không xa, một người mặc trang phục màu đen , ngồi trong chiếc xe cũng là màu đen...Miệng nhai cao su, tai nghe phone, tay gõ nhịp trên vô-lăng...Dáng vẻ rất thư thái nhưng thật ra là người đó đang rất chăm chú quan sát hết thảy mọi thứ. Đôi mắt tinh ranh đầy ý cười, mờ ám nhìn hai người đang bước vào chiếc xe đua .
Cô bé kia trước lúc vào xe còn quay đầu vẫy vẫy tay với cô bạn.
Rồi anh hướng mắt về cửa hàng sách, cười một cách chế giễu với cô gái đang cố đứng nép sau gian hàng kia.
Miệng huýt sáo...tay còn lại lôi ra chiếc điện thoại màu đen...
- Hello ! Miss Hoài Vân . Đã biết cô bé ấy là người mà cô không được phép động tới rồi chứ ! Be careful !
Anh nhếch miệng nhìn cô ta đang hoang mang ngó quanh ...
Chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút dài...
Và ngày hôm ấy,ngay chính nơi đó, không hề bất kì một ai phát hiện ra rằng trong phạm vi gần ngôi trường kia, có tới 10 chiếc xe màu đen nằm rải rác...
***
Tôi hai tay chống cằm, nhìn anh đang im lặng ăn ở phía đối diện.
Thần thái của anh có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Nhưng mà tôi vẫn phải lo lắng .
Anh chỉ toàn ăn những thứ thế này thì không tốt một chút nào hết !
Đang lúc tôi suy nghĩ mông lung và ngắm anh thì một giai điệu quen thuộc vang lên.
Ồ , là một trong những bài hát tôi thích nhất đây mà.
Cách không xa chúng tôi, chiếc màn hình Led rộng lớn đang chiếu một Music Video của Rin Baby .
Tôi mải mê đắm chìm vào đó...rồi liếc anh :
- Em thấy anh làm kinh thế như vậy rất tiếc ! Nếu anh làm nghệ thuật có phải hay hơn không. Tiêu chuẩn của một nghệ sĩ anh có đủ cả đấy ! – nói xong tôi còn thở dài.
Tôi là đang suy nghĩ cho ngành nghệ thuật và xem xét dưới con mắt của một người nghệ sĩ đấy !
Anh hơi ngẩn người nhìn tôi :
- Muốn anh làm mấy cái đó ?
- Anh xem kia kìa – tôi chỉ vào màn hình Led kia – thần tượng em đấy ! Không bằng một góc của anh mà cực kì nổi.
Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi cũng xem thường rồi...
Anh bỗng gọi phục vụ lại , ra lệnh :
- Tắt cái kia.
Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led .
Tôi ...cực-kì-mất-hứng !!!
Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh :
- Anh không cần phải thế mà ! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể chỉnh sửa giọng . Ừm... Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói , chợt khựng người lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức tạp :
- Vy Anh, em vừa nói công ty gì ?
Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay !
Lần này, tôi cẩn thận phát âm :
- Công ty Diamonds World ấy .
Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán...
Một lúc sau, anh khẽ cười :
- Vy Anh ! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.
- ...
***
Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài....
Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một sự quyết đoán mạnh mẽ.
Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên :
- Bé con, nhắc lại nào !
Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp :
- Word.
Anh bật cười :
- Sai rồi. Là World.
Giọng cô bé có chút phụng phịu :
- Tại sao lại sai hả anh Duy Phong ? Thế giới là Word ,anh dạy em như thế cơ mà.
Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát âm thành Word.
Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.
- Lại nhé ! – anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể - World !
- Word !
- Không phải. World !
- Em không biết. Là word mà !
- World !
- Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.
Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh :
- Bây giờ em về nhà với bố đây . Anh sẽ về công ty à ?
Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc , nhẹ nhàng :
- Không. Tới thành phố A khảo sát một chút .
Thành phố A ? Không phải cách nơi đây rất rất xa à.
Tôi có chút hoảng hốt :
- Anh đi bao giờ mới về ?
- Đi trong ngày.
Tôi vân vê chiếc mũ len trong tay :
- Trong ngày á ? Như thế có gấp quá không ?
- Ừ không. - Anh tháo đôi găng tay đen ra, giúp tôi đội mũ len, cười một tiếng .
Tôi ngơ ngác :
- Anh cười gì thế ?
Anh chăm chú chỉnh chỉnh lại chiếc mũ :
- Vy Anh rất nổi bật đấy. Nhiều màu thế này.
A ! .... Thì sao chứ...mũ len này là một bộ với chiếc khăn đấy...Đẹp mà !
Tôi cúi đầu ngượng nghịu :
- Anh không thấy đẹp à ?
- Ừ rất đẹp. Like a chameleon !
Chameleon ? Like a chameleon ?
Ngay lập tức, tôi nhìn anh :
- Anh nói em là giống tắc kè hoa à ?
Anh nhìn tôi với vẻ thật vô tội :
- Ồ, tiếng việt là thế à ?
- ....
Thật đáng ghét ! Gài bẫy ...làm cho tôi tự nói mình tắc kè hoa chứ...
Thấy vẻ mặt đầy ấm ức mà không làm gì được của tôi, anh kéo tôi lại ôm thật chặt , giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát :
- Dù em rất giống một người , nhưng với anh , em vẫn là Vy Anh, không phải là bất kì người nào khác.
Tuy tôi không hiểu những lời anh nói nhưng tim vẫn đập thật nhanh, đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng...
Và tôi có cảm giác như hình như tôi có quen với người ấy...
Tôi đờ đẫn nhìn theo chiếc xe đua màu xám lạnh nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người rồi biến mất.
Sau đó...một ý nghĩ nhảy ra khiến tôi phải giật mình hoảng hốt.
Thảm rồi...tôi còn chưa nhờ anh ghi âm giúp cơ mà !!!
Nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, tôi thấy như cuộc sống của mình chỉ còn lại một màu đen tối !
Liệu ngày mai có phải ngày tận thế không đây ?
***
Về tới nhà thì tôi thấy bố đang loay hoay dưới bếp.
Vừa phát hiện ra tôi thì bố mỉm cười ấm áp, giúp tôi cất balô, hỏi han mọi chuyện.
Tôi nhìn bộ quần áo đầy nghiêm chỉnh trên người bố, tò mò hỏi :
- Bố vừa đi đâu về à.
Bố cười :
- Đi đưa cơm cho vợ của bố với lại chuẩn bị cho công tác tại Việt Nam.
Bố lại ham việc rồi. Nhưng chỉ cần bố ở lại đây là tôi không ngừng cười tít mắt.
- Con ăn gì chưa ?
Tôi ngồi trên ghế, hai chân đung đưa :
- Con ăn ở trường rồi. À bố ơi, chiều bố con mình đi chơi ở đâu đi.
Bố gật đầu :
- Đồng ý ! Con nghĩ xem hai bố con mình nên đến đâu – rồi bố mở tủ lạnh, lúi húi làm gì đó.
Thật ra bố tôi là một người rất phong độ, đàn ông. Dáng người cao ráo, khuôn mặt cũng rất đẹp...
- Bố Nhật, ngày xưa là bố theo đuổi mẹ hay là ngược lại vậy ?
Đừng trách là sao bây giờ chuyện này tôi vẫn không biết.
Bởi vì những chuyện quá khứ bố mẹ tôi rất ít nhắc tới và cũng có vẻ không muốn.
Lúc tôi hỏi dò thì bố chỉ trả lời qua loa còn mẹ thì thẳng thừng cự tuyệt.
Dần dần, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng lúc nãy là buột miệng.
Bố vừa nghe thấy tôi hỏi thì hơi sững người, rồi lại cười :
- Là bố theo đuổi mẹ. Này , cho con gái.
Bố đặt một ly hạnh nhân trên bàn ,nhìn tôi thật chiều chuộng :
- Bố làm từ sáng đấy ! Ăn thử nào .
Tôi tròn mắt kinh ngạc :
- Bố làm á ?
- Chứ sao nữa. Bố vĩ đại không hả ? Haha.
Nhìn thấy tôi vẫn còn không tin, bố nhún vai :
- Con thử mà xem, hoàn toàn khác với kem mà con thường ăn.
Tôi đầy ngờ vực xúc thử một thìa...
Ưm ...đúng là rất khác.
Một thìa nữa...vị này rất quen, hình như đã từng thử rồi.
Một thìa nữa...ồ, nhớ ra rồi, là vị kem mà lần trước tôi ăn ở biệt thự trắng.
Một thìa nữa...chính xác là vị đó, không sai một chút nào cả.
Tôi ngạc nhiên !
Bố ngồi xuống ghế bên cạnh , xoa đầu tồi :
- Thấy chưa hả ? Ngon chứ gì . Haha, bố vất vả lắm mới tìm được công thức này trên mạng đấy nhé !
Tâm trí tôi đang căng ra thì đột nhiên thả lỏng...
Mọi việc chỉ đơn giản thôi mà nhưng sao vừa nãy tôi lại có cảm giác đầy bất an nhỉ ?
Một lúc sau hai bố con quyết định tới sở thú chơi !
Ngồi trên chiếc xe ô tô mà bố mới mua sáng nay, tôi thích thú nhìn quanh , kiểu gì phải treo thật nhiều gấu bông mới được !
Vừa đi hai bố con vừa kể thật nhiều chuyện.
Đột nhiên, bố mỉm cười :
- Con gái, không còn say xe nữa à ?
Tôi ngó lơ nhìn ra ngoài cửa kính, ậm ừ :
- Vâng, con hết rồi !
Lúc bước vào sở thú, bố để cho tôi dắt đi ngắm thỏa thích .
Thật ra là chỉ cần có bố, ở đâu cũng sẽ rất vui mà.
- Chú ba, đã chịu về nước rồi sao ?
Người đàn ông đứng sau chiếc vòi phun nước, nhìn Vy Anh còn đang ăn kem ở trên ghế rồi mỉm cười :
- Ồ, tin tức hai người nhạy thế ? Ngay cả số điện thoại mà em mới dùng cũng có được ?
- Haha. Hoàng Anh Nhật nổi tiếng trong giới kĩ sư, ai mà không biết chứ !
- Nổi tiếng gì ! Tầm phào thôi. So với chủ tịch Hoàng Duy Khánh thì là cái gì đâu .
Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng một người phụ nữ :
- Này chú ba, kem tôi chỉ chú làm sao rồi.
Anh Nhật xoa xoa mũi :
- Cảm ơn chị nhé. Con bé rất thích.
Người phụ nữ có vẻ rất đắc ý :
- Thích là đúng . Cái đó Duy Phong còn phải khen đấy !
- Chú định ở lại Việt Nam luôn à ?
- Ừ.
- Suy nghĩ kĩ rồi sao ?
Anh Nhật lại đưa mắt về hướng ghế đá, mỉm cười :
- Dù sao cũng ở bên con gái thôi.
Hoàng Duy Khánh có vẻ mong chờ :
- Thế chú vẫn không định cho chúng tôi xem mặt cháu gái à ?
Anh Nhật nở nụ cười nhàn nhạt :
- Giờ em là Hoàng Anh Nhật. Không phải là Hoàng Duy Thức.
Bên kia vang lên tiếng thở dài ...
- Được rồi. Dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tôn trọng quyết định của chú ! Nhưng vẫn hi vọng là một ngày chú sẽ quay trở lại là Hoàng Duy Thức .
- Cảm ơn hai người . – Anh Nhật mỉm cười, từ trước tới nay, anh trai ông hoàn toàn không điều tra gì về quá khứ của ông cả.
- Thế chú cũng nên giúp tôi với chứ ! Sắp tới tập đoàn sẽ xây dựng khu thương mại lớn nhất thành phố này. Chú tặng tôi một bản thiết kế xem nào . Cứ giúp người dưng thế.
- Haha. Anh làm gì mà chỉ trích ghê thế ? Năm nào, em chả góp cho anh trên dưới 10 bản thiết kế chứ ?
- Ôi này, kể công đấy à ? Tôi là muốn bắt cóc chú từ lâu lắm rồi ! Nhân tài ngay đó mà không cách nào thu phục được. Haiz.
- Từ bây giờ, em tận tâm tận lực giúp Khánh Phong đã được chưa ?
- Vậy sắp tới đây, hai chú cháu hợp tác vui vẻ nhé. Haha.
- Duy Phong của anh chị cừ quá còn gì ! Mới chỉ hai mươi mà tên tuổi trong giới đã thuộc vào cấp cao rồi ! Như thế này, gái theo nịnh nọt anh chỉ cả ngày đấy nhỉ.
Duy Khánh cười lớn một tiếng :
- Haha. Chú cứ vớ vẩn . Gái thì kệ chúng nó. Ta có con dâu rồi.
Bà Hoàng cũng lên tiếng :
- Con dâu dễ thương lắm nhé. Khi nào chúng tôi cho chú gặp mặt.
- Ồ , thật vậy sao .Hai người cũng nên trở về đi chứ . Dù cháu trai có tài giỏi thế nào thì để cháu nó gánh cả tập đoàn khổng lồ như thế không nên đâu !
Hoàng Duy Khánh nói với vẻ vừa tự hào vừa nghiêm nghị :
- Chú lo gì chứ. Duy Phong bắt đầu làm việc từ năm lên chín cơ. Haha.
Giọng bà Hoàng có chút bực bội :
- Ông còn cười được. Chú ba nói đúng đấy ! Con trai tôi không phải để mà cứ vùi đầu vào công việc như thế nhá.
Hoàng Duy Khánh cười gượng :
- Thả cho Duy Phong một thời gian để xem khả năng thế nào thôi mà.
Anh Nhật cười lớn :
- Thế thấy thế nào ? Vượt mặt anh rồi đúng không ?
Vang lên tiếng thở dài :
- Haiz, có lẽ lần này về , mang tiếng chủ tịch như tôi cũng chỉ giúp kí vài ba tờ giấy vụn thôi .
Anh Nhật chỉ biết lắc đầu, bố con nhà này, trí tuệ tuyệt đỉnh lại cộng thêm sự nhạy bén thương mại một cách chuẩn xác . Hợp lại thì còn ai có thể qua nổi đây !
Nhìn Vy Anh đã ăn xong kem , đang ngó nghiêng , có lẽ là thấy bố đi lâu đây mà, ông mỉm cười :
- Thôi, nói chuyện sau nhé ! Đang đi chơi với con gái .
***
Màn đêm ngày một thêm phủ kín .
Bên ánh đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp và có phần ảm đạm, một người đàn ông chuyên tâm vẽ bản thiết kế.
Những ngón tay thon dài phác từng đường nét trên tờ giấy trắng một cách thật thư thái.
Giống như, đây chỉ là một thú vui tao nhã của ông.
Có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, bà Diệp đến bên cạnh, đặt một ly trà thảo dược xuống ,có phần trách móc :
- Anh mới về nước thì nghỉ ngơi một chút đi chứ. Sao lại làm việc liền như thế này ?
Ông nở một nụ cười :
- Anh vẫn chưa quen giờ Việt Nam lắm nên không ngủ được. Em cứ ngủ đi .
Bà Diệp không nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên .
Anh Nhật dừng bút, ngẩng đầu nhìn bà :
- Có tâm sự gì sao ?
Đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mà vẫn không được một hạnh phục trọn vẹn.
Luôn phải nơm nớp lo sợ một ngày nào đó, bóng đen quá khứ sẽ lại tìm đến.
Và đáng sợ nhất là nó sẵn sàng ập tới bất kì lúc nào.
Hạnh phúc có được thì mỏng manh, luôn lo sợ những thứ đó sẽ tan biến ...
Bà Diệp cố gượng cười để những điều nói ra được nhẹ nhàng hơn :
- Anh sẽ định như thế này mãi à ?
Anh Nhật nhấp một ngụm trà, ánh mắt phảng phất sự phiền muộn :
- Cứ để cái tên Hoàng Duy Thức chết đi. – rồi ông mỉm cười – Anh có em, có con gái. Còn muốn gì thêm ?
Bà Diệp đặt tay lên vai ông...tất cả những điều muốn nói đều thể hiện qua đó.
Đến bên cửa sổ, bà đưa mắt nhìn xa xăm, không ngăn được mà thở dài.
Hoàng Anh Nhật...
Mọi thứ đều là vì Vy Anh, ngay cả cái tên cũng thế...
Còn đối với bà mà nói, chỉ được xem như là mẹ của Vy Anh mà thôi.
Trên đời này sao lại có một người mang trái tim sâu nặng tới thế !
Đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang , bà chợt giật mình, ngoảnh lại thì cũng thấy Anh Nhật đã đứng dậy.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng sang phòng bên...
Trên chiếc giường lớn bày la liệt gấu bông, Vy Anh không ngừng giãy dụa và nói mê như đang phải chịu đựng một sự hành hạ rất đau đớn.
Anh Nhật hoảng hốt bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, dịu dàng nắm tay con gái, nhỏ giọng dỗ dành :
- Không sao rồi . Có bố ở đây ! Không sao cả.
Vy Anh nắm chặt lấy tay ông, thôi rên rỉ nhưng vẫn cau màu thật chặt.
Ông khẽ vuốt tóc con gái, không ngừng lặp đi lặp lại :
- Ngoan nào, không sao đâu . Mọi thứ đã qua rồi. Không sao cả.
Được một lúc, Vy Anh mới giãn mày ra...hơi thở đều đặn hơn.
Ông nhặt chiếc chăn mỏng rơi dưới sàn lên, cẩn thận đắp cho Vy Anh.
Bà Diệp đứng phía sau, đôi mắt bị bao phủ lấy bởi bóng đen...
Giọng điệu Anh Nhật vang lên đầy âm u :
- Con bé làm sao thế này ? Không phải đã nói là như người bình thường rồi sao ?
Bà Diệp mím chặt môi...Đúng là dạo này Vy Anh rất hay gặp ác mộng !
Nhưng là vì sao ? Những kí ức đau đớn kia, chỉ cần không chạm tới thì sẽ hoàn toàn bị lãng quên kia mà ? Rốt cuộc là vì sao ?
Chỉ có một điều duy nhất thôi...Là vì Duy Phong ư ?
Bà không dám nghĩ tới nữa !
Không thể nào có chuyện đó được . Vừa lúc chiều, Nguyễn Huy đã khẳng định rằng Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau kia mà !
Bà tới bên cạnh, nhìn Vy Anh...những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống...
Và đêm đó, Anh Nhật chỉ ngồi cạnh bên Vy Anh, không rời đi lấy một phút...vì chỉ cần ông thả tay ra, ác mộng sẽ lại tìm tới con gái bé nhỏ của ông...
***
Tôi vùi đầu thật sâu vào hai tay, chỉ để lộ ra đôi mắt , nhàm chán nhìn hành lang bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng thật kinh khủng !
Thôi nào, cố lên, Vy Anh !
Chờ thêm một chút là có thể thoát khỏi đây rồi.
Càng nghĩ lại càng không hiểu mẹ tôi làm sao mà có thể chịu đựng giỏi như vậy !
Sau này dù có thất nghiệp tôi cũng không làm ngành y !
Mà mẹ ấy, quá đáng !
Tự nhiên hôm nay lại bắt tôi nghỉ học đi tới đây chứ. Đã đến ngày khám sức khỏe định kì đâu ?
Đêm qua tôi có ho vài tiếng thì đã sao nào ?
Chẳng hiểu sao mà về mặt này, cả bố và mẹ đều cực kì kĩ lượng và khắt khe.
Chỉ cần tôi hắt xì một cái thì có ngay một rổ thuốc trước mặt.
Có ấm ức không cơ chứ ...
Nhưng trong chuyện hôm nay, cũng có lí do để tôi cảm thấy thật may mắn .
Hôm nay, chị Minh Thư tới tìm...
Có khi nào chị ấy lại đang viết trên bảng thông báo không ?
Bụi phấn rơi trắng xóa...Khuôn mặt đầy tức tối...
Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã cảm thấy lạnh hết cả người !
Hơn cả phim kinh dị !
Tôi khó chịu ho vài tiếng . Sắp không chịu nổi nữa rồi .
Hừ hừ, mùi thuốc càng ngày càng đậm .
Trúc Vũ làm cái gì mà lâu thế không biết nữa ?
Thật lắm chuyện ! Biết vậy tôi đi một mình cho rồi.
Ai bảo cái gì hai đứa tôi cũng phải làm cũng nhau cơ chứ .
Trong bệnh viện trắng xóa thế này, tiếng chuông Lolli vang lên thật lạc lõng.
Tôi mò mẫm trong túi , không thèm nhìn số, nghe máy với giọng điệu đầy mệt mỏi :
- Alô.
- Là anh.
Vừa nghe thấy chất giọng gây nghiện của anh, tôi liền cảm thấy tỉnh táo hẳn, cười một cách cực kì tự nhiên .
Giọng anh pha chút lo lắng :
- Vy Anh, hôm nay tới bệnh viện à ?
Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, tôi như sắp khóc tới nơi, nói như mách tội :
- Tại mẹ bắt em đến đấy . Em có bị gì đâu chứ .
Bởi vì có lẽ đã quá quen với việc anh biết tất cả mọi điều nên tôi cũng quên luôn cả thắc mắc tại sao anh ấy lại biết tôi tới đây...
Anh cười một tiếng, giọng nói bớt đè nặng hơn nhưng xen lẫn sự chiều chuộng :
- Ừ. Anh sẽ lại gọi cho em nhé .
Vừa lúc tôi đang cười ngây ngô với cái di động thì Trúc Vũ mở cửa phòng khám bước ra, vứt cho tôi một tờ giấy, kênh kiệu nói :
- Nhìn đi ! Đã thấy bạn cậu chưa. Đỉnh của đỉnh !
Ồ ! Tất cả mọi thứ của Trúc Vũ đều rất tốt còn tôi thì...giấy mẹ cầm rồi.
Mà tôi cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này !
Đi nói với mẹ một tiếng rồi hai đứa nhanh chóng rời khỏi bệnh viện .
Chưa biết là sẽ làm gì tiếp theo nhưng mà đầu tiên là cứ phải thoát khỏi nơi đó cái đã !
Ra đến bên ngoài, tôi tham lam hít thở bầu không khí trong lành ...mà không đúng, bụi xe đầy kia kìa, nhưng không sao, tốt hơn mùi thuốc rất nhiều.
Hôm nay, tất cả người lớn đều bận cả, chỉ có hai đứa chúng tôi là nhởn nhơ những nghĩ mãi cũng chẳng ra là sẽ dùng ngày này để làm gì !
Tôi nhìn cửa hàng băng đĩa bên cạnh, lười biếng nói :
- Mua đĩa phim về cày đi .
Trúc Vũ lắc đầu lia lịa :
- Ở nhà chán lắm ! Đi đâu đó cho thay đổi không khí.
Tôi sửa lại quai túi, la lên :
- Tớ muốn về nhà ! Mệt chết đi được !
Nghĩ mà xem, chăn ấm nệm êm, ôm mấy con gấu bông đáng ghét kia mà vò ...quá sướng !
Đã lâu rồi không còn được ngủ trên mười tiếng một ngày...
Tôi thở dài một tiếng . Từ khi nào mà tôi buông thả như thế này.
Trong khi tôi đang hồi tưởng về nếp sống khoa học ngày trước của mình thì đột nhiên mắt Trúc Vũ sáng rực lên, lôi tuột tôi sang bên đường ...
Bước vào siêu thị , Trúc Vũ dúi cho tôi chiếc xe đẩy hàng, nháy mắt :
- Bọn mình sẽ dùng ngày hôm nay để phục vụ cho tình yêu.
Tôi tì người lên xe, nhấc chân lên cho xe tự đi, uể oải :
- Kệ cậu, tớ mua vài thứ rồi về.
Trúc Vũ giật phăng gói bebe tôi vừa chọn được, sau đó nắm lấy mũi xe, lôi ra khỏi hàng bánh, càu nhàu :
- Cậu ấy à, Duy Phong nhà cậu bận túi bụi như thế mà chẳng quan tâm gì cả ! Ham ăn ham ngủ vừa thôi chứ.
Tôi bĩu môi, phản đối :
- Ai bảo là tớ không quan tâm nào ? Này nhé, từng giờ từng phút từng giây từng tích tắc, tớ chỉ nghĩ tới anh ấy thôi.
Trúc Vũ quăng cho tôi ánh mắt đầy xem thường :
- Đồ mê trai. Anh Duy Phong á, tớ cũng nghĩ về anh ấy thường xuyên. Nhưng mà như thế đâu có nghĩa là quan tâm ?
Tôi liếc xéo Vũ :
- Hay quá ! Cái này tớ mà mách cho Mạnh Vũ nhà cậu xem ? Hừ.
Trúc Vũ sẵn tay ném vào xe một bó rau , lên giọng :
- Tớ không thèm chấp người mà đầu óc đơn giản như cậu. Mà thôi đi, vì cậu không có kinh nghiệm tình trường nên tớ phải có trách nhiệm dạy dỗ - lại ném thêm một hộp thịt – hôm nay, chúng ta sẽ chuẩn bị cơm tình yêu cho Duy Phong nhà cậu và Mạnh Vũ nhà tớ !
Ồ ...là thế à ! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ . Không phải tôi vẫn luôn lo anh ăn uống thất thường sao ?
Lần này, phải công nhận Trúc Vũ thông thái thật.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngày hôm nay đã không còn nhàm chán rồi , sự chậm chạp thiếu tinh thần lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Thế là hai đứa kéo xe, vơ bao nhiêu là thứ.
- Cậu nghĩ là cho thêm cà rốt vào có ngon không ?
- Cứ bỏ vào đi. Cà rốt thì làm gì mà ngon được. Nhưng bổ !
- Khoai tây nữa này.
- Suýt thì quên, lấy hành tươi đi.
- Ở bên kia, ớt.
- ...
Lượn bao nhiêu là vòng, bây giờ thì đã xong hết rồi !
Đang định đẩy xe đi thanh toán thì Trúc Vũ đột nhiên gọi tôi :
- Vy Anh, lại đây .
Gian hàng kia, Trúc Vũ đang chống nạnh ngước lên nhìn .
Phía trên cao ...ồ, thấy rồi, là chai nước sốt ! Cái này thêm vào món ăn sẽ ngon hơn rất nhiều .
Sao lại không nhớ tới được nhỉ ?
Nhưng mà...cao thế này thì lấy kiểu gì đây.
Xung quanh lại chẳng có lấy một ai để nhờ cả, mà không , phải là không có ai có khả năng để nhờ. Vì toàn những người ...chiều cao khiêm tốn !
Để gì cao thế này ! Vô duyên vừa vừa phải phải thôi chứ !
Trúc Vũ bắt đầu nhún người...
Thật đau lòng ! Trúc Vũ có cao hơn tôi là bao đâu !
Hai đứa bặm môi tức giận nhìn nhau rồi lại nhìn chai nước sốt .
Được lắm ! Siêu thị biến thái này, dám chơi ác khách hàng ư ?
Hừ, để mà xem !
Dù biết là không được nhưng tôi vẫn thử nhún người, với tay...
- Được rồi – Trúc Vũ hớn hở vỗ tay.
Haha, cuối cùng cũng lấy được rồi !
Lấy được rồi ư ?...hình như có cái gì đó không đúng thì phải !
Mấy giây sau...Trúc Vũ cũng giật mình...hai đứa tôi nhìn dãy hàng nước sốt đã để lại một chỗ trống ...ngơ ngác ...nhìn nhau...
Đã bị lấy đi rồi ! Nhưng...không phải là tôi lấy.
Hai đứa lại ngơ ngác nhìn phía trước mặt...
Ối ! Quái nhân !
Một người mặc trang phục màu đen, như thế chưa hết, còn tóc đen, giày đen, kính đen...nhìn mà phát run.
Chết rồi...là xã hội đen! Mà thật nực cười, muốn khủng bố thì làm chuyện gì đó đáng sợ hơn đi, giành giật chai nước sốt ư ?
Không hiểu nổi !
Người đó...đột nhiên cúi người cung kính , tay chìa ra ...đưa cho chúng tôi lọ nước sốt !
Hai đứa chỉ biết nhìn người đó không hề chớp mắt.
Vẻ mặt của hai đứa lúc này còn hơn cả những nhà khoa học tìm thấy người ngoài hành tinh !
Mãi một lúc lâu sau...có lẽ do bị nhìn chằm chằm ghê quá và có lẽ cũng do...mỏi tay nên người đó hạ thấp tay xuống có ý nhắc nhở chúng tôi.
Trúc Vũ thẫn thờ đưa tay ra nhận, mặt cừng đờ, mấp máy môi :
- Cảm ơn !
Người đó thu tay về, gật đầu không nói gì .
Tôi với Vũ lại đờ đẫn nhìn nhau và...khi ngoảnh lại thì đã không còn thấy quái nhân ấy ở đâu nữa.
Muốn đứng tim mà !
Nhưng hình như là tôi đã hiểu ra điều gì đó rồi !
Trúc Vũ thả lọ nước sốt vào xe, thở dài :
- Thời buổi khùng hoảng kinh tế toàn cầu, cái gì cũng ế ẩm, siêu thị này cho nhân viên làm như thế để câu khách đấy mà. Chiêu rẻ tiền.
Gian hàng kế bên, khóe miệng người nào đó khẽ giật giật ...
Chính xác là như thế ! Siêu thị này quá biến thái !!!
Tôi chỉ biết lắc đầu :
- Người nào nghĩ ra chiêu này có lẽ không được bình thường. Nhân viên mà thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như là ma. Dọa khách chắc ?
Người nào đó hít thở sâu...
Trúc Vũ xì một tiếng :
- Lại còn mặc đồ đen ? Tưởng mình là sát thủ à ?
Ừm... phải thừa nhận là người nhân viên đó dáng người cao ráo, mặc trang phục như thế có vẻ rất sang trọng lại bí ẩn. Nhưng mà...
- Cậu có nghĩ là nếu đổi lại đồng phục của họ là nhiều màu thì sẽ thu hút hơn không ? Thế này, tóc màu vàng, phải là vàng chóe ấy, kính màu đen tạm ổn, nhưng áo thì màu đỏ này, quần màu tím này, giày màu xanh ? Thấy thế nào ?
Trúc Vũ gật đầu :
- Đồng ý. Như thế người ta sẽ rất tò mò mà tới xem có phải sở thú bị cháy không !
Rồi hai đứa kéo xe đi đến quầy tính tiền.
Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên.
Giống như là...có người ngã nhào.
Khoảng âm u và mờ mịt của những sáng mùa đông đã dần bị xua đi, thay vào đó là từng vệt nắng vàng chiếu xuống, len lỏi vào gian phòng bếp ấm áp...
- Vy Anh, cho thêm vào một ít dầu vừng đi – Trúc Vũ đeo tạp dề , chỉ huy.
Lấy một muỗng nhỏ cho vào, tôi nhíu mày :
- Còn bỏ thêm gì không ?
Trúc Vũ vứt quyển sách nấu ăn sang một bên :
- Tạm thời cứ như thế đã đi.
Tôi vặn nhỏ lửa nồi súp, bắt đầu rửa hành, có chút lo lắng hỏi :
- Trúc Vũ, cậu nghĩ ...có ăn được không ?
Trúc Vũ vừa nhặt rau vừa liếc xéo tôi :
- Gì mà không ăn được hả ? Mà sao cũng được đi . Bọn mình cố gắng hết sức rồi còn gì !
Hừm...thật không yên tâm ! Trình độ nấu bếp của hai đứa chỉ thuộc vào cơ bản, từ khi ên cấp ba thì lại hầu như không động vào mấy việc này . Không biết là sẽ thế nào đây !
Theo như công thức trong sách thì các qui trình được chúng tôi thực hiện tốt rồi !
Phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ !
Ừ, đúng thế ! Cứ vậy đi !
- Vy Anh, cậu có nghĩ việc Nguyễn Phương chuyển trường liên quan tới Duy Phong nhà cậu không ?
Tôi ngồi cạnh, giúp Vũ nhặt rau, lắc đầu :
- Không phải đâu, chẳng có lí do nào để anh ấy làm thế cả ! Cậu nghĩ là thế à ?
Trúc Vũ có vẻ nghĩ ngợi , sau đó vung vẩy một ngọn rau trước mặt :
- Đó là linh cảm của tớ thôi mà . Với lại có hay không cũng chẳng quan trọng.
Tôi lười biếng ừ một tiếng :
- Vũ này, khi nói chuyện với anh Duy Phong ấy, tớ hay có cảm giác như là có những điều tớ đã từng nói với anh ấy rồi . Thế là sao nhỉ ?
Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa...mặc dù là rất mờ nhạt.
Trúc Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt :
- Có rất nhiều khả năng – ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau – khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi . Ví dụ như là Duy Phong, em yêu anh tới phát điên !
Tôi ném một ngọn rau vào người Vũ, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường :
- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa ?
Trúc Vũ cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị :
- Tớ á ? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này . Mạnh Vũ – một ngày thiếu anh đối với em là ngày tận thế, Mạnh Vũ – anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy , Mạnh ...
Không để Vũ nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên :
- Đừng ! Đừng nói nữa ! Trúc Vũ , tớ xin cậu , đừng nói nữa ! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây !
Trúc Vũ bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc :
- Còn một khả năng nữa, có muốn biết không hả ?
Tất nhiên là tôi tiến sát lại gần Vũ, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.
Trúc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi :
- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng !
Sau đó, Trúc Vũ vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.
Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.
***
Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh , gương mặt thật phúc hậu.
Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất...
Bà nhíu mày.
Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra ?
Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Vy Anh mới thường bị như vậy !
Bà thở dài...ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.
- Huy, con chắc chắn là Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau ?
Giọng người thanh niên đầy quả quyết :
- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà !
Bà Diệp lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.
Nguyễn Huy thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.
Duy Phong chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Vy Anh đã đánh mất.
Cho nên...nếu không phải Duy Phong thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế ?
Ác mộng...ác mộng...là dấu hiệu cho biết...Vy Anh ...đang tìm lại những ký ức đó...
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, đôi môi bà trở nên tím tái, vẻ mặt trắng bệch nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Tay giữ chiếc điện thoại khẽ run lên, giọng nói xen lẫn sự hoảng hốt và lo sợ :
- Huy, đừng làm cô thất vọng.
Tờ giấy kết quả khám sức khỏe bị gió thổi bay xuống đất...rơi nhẹ trên sàn...
Hoàng Vy Anh – 10 năm trước, đã từng xảy ra tai nạn dẫn đến mất trí nhớ.
Nguyễn Huy đưa tay day day thái dương, khẽ lắc đầu .
Duy Phong và Vy Anh gặp nhau thì sao ?
Vy Anh biết sự thật thì sao ?
Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới việc Duy Phong và Vy Anh đến với nhau cả !
Hơn nữa, Vy Anh yêu bố như vậy, tình yêu ấy đủ lớn để vượt qua bất kì điều gì.
Huống gì, sự thật đó lại chẳng có gì to tát.
Anh không hiểu tại sao cô chú ấy cứ phải giấu diếm như thế.
Thậm chí, chú Nhật phải còn sang nước ngoài để trốn tránh Vy Anh.
Hay là...còn ẩn chứa thêm một điều gì đó !
Nhưng rõ ràng là cô chú ấy vẫn thường nhắc lại chuyện Duy Phong và Vy Anh ngày trước một cách rất vui vẻ, thế mà sao lại còn cấm đoán hai người ấy cơ chứ !
Mà về chuyện này, cô chú ấy tuyệt đối kĩ lượng và giấu kín bưng hết nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật .
Chỉ có điều, anh quyết định lén lút giúp đỡ thôi.
Nguyễn Huy đặt chiếc điện thoại xuống .
Anh chợt nhận ra một điều...từ trước tới nay, cô Diệp chưa bao giờ gặp Duy Phong .
***
Đã gần trưa...
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn dưới bếp, cuối cùng mọi thứ đã được hoàn thành rồi !!!
Tôi thích thú ngắm hai suất ăn trưa đã được bày biện trang trí thật đẹp trong hộp.
Xem này, vừa đáng yêu, vừa có đầy đủ mọi loại thực phẩm và quan trộng nhất là trông rất rất ngon ! Quá tuyệt !
Phải công nhận là hai đứa tôi sinh ra đã có sẵn tế bào nấu ăn rồi đấy nhỉ !
Trúc vũ tỉa tỉa mấy ngọn rau thơm, rải một ít lên mỗi hộp cho thêm phần đẹp mắt.
Hai hộp cơm này giống hệt như nhau về cả hình thức lẫn chất lượng !
Bởi lúc nãy, cái siêu thị biến thái ấy chỉ còn mỗi hai hộp này là dễ chấp nhận một chút thôi.
Thế nên, hai đứa tôi không thể làm khác ngoài việc lấy về.
Tôi vào phòng thay quần áo trước, vì công ty anh khá xa, để mặc Trúc Vũ còn đang lẩm bẩm nào là Mạnh Vũ nhà tớ ăn hơi mặn, hơi cay...
Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì Trúc Vũ đã bỏ sẵn hai hộp cơm vào hai chiếc túi xinh xinh, một tay cầm điện thoại, giọng điệu đầy dịu dàng, nghe mà rùng mình :
- Vâng, ở nhà chứ gì. Ồ, vâng. Em sẽ tới ngay nhé !
Vừa bỏ điện thoại trở vào balô, Trúc Vũ liền nắm lấy quai chiếc túi, lao ra cửa mới chịu ngẩng đầu lại, nháy mắt :
- Hai người vui vẻ.
Tôi cười toe :
- Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng đóng sầm cửa đầy mạnh bạo vang lên.
Hết hồn !
Mạnh Vũ quả thật là đáng khâm phục.
Chịu đựng được giỏi tới thế !
Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nữa , với lấy chiếc túi còn lại rồi chạy đi bắt xe bus.
***
Một người đàn bà ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa, chiếc áo khoác lông trên người đầy sang trọng , ở bà toát lên vẻ đầy mưu mô .
Bà ta ném một loạt tờ báo xuống bàn, quát lên :
- Cái gì thế này hả ?
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc xoăn, giọng nói tao nhã đầy hời hợt :
- Mẹ cũng đọc nội dung rồi sao lại còn hỏi ?
Bà ta kìm cơn giận, hạ giọng bình tĩnh :
- Tại sao lại để cánh nhà báo nói nhăng nói cuộ như thế này ? Cái gì mà lợi dụng tên tuổi Hoàng Duy Phong, cái gì mà bám theo Duy Phong, lại còn có cả Duy Phong từ chối bỏ rơi con là thế nào. Nói xem !
Cô gái gom hết tất cả các tờ báo, vứt hết một lúc vào chiếc giỏ rác dưới chân đầy bất cần :
- Còn nói gì ? Bây giờ lên tiếng phản đối à ? Lũ ngu ngốc ấy thích thì cứ nói !
Người đàn bà kia trừng mắt, nói một cách đầy gay gắt :
- Chuyện này con phải nói Duy Phong chứ ! Tại sao lại để lũ người kia bành trướng như vậy !
Phải rồi ! Chỉ cần anh ấy ra mặt thì chẳng có tên nhà báo nào dám ho he cả...nhưng mà...Duy Phong vì cô mà làm những điều đó ư ?
Cô cười lạnh một tiếng.
Đối với anh mà nói, cô có chiếm một vị trí nào không ?
Anh ấy chỉ xem cô như là hiện-tại của một-người-nào-đó !
Và có lẽ bây giờ...điều đó cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.
- Duy Phong hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt người đàn bà kia trở nên hoảng hốt , hỏi lại :
- Ý con là sao ?
Hoài Vân có vẻ như cũng chưa rõ, nói một cách không chắc chắn :
- Hiện này, anh ấy rất lạnh nhạt với con. Cứ xem con như người xa lạ vậy. Thậm chí liên lạc cũng không được.
Người đàn bà cau mày, đôi mắt một mí ánh lên sự tính toán một lúc rồi nói :
- Nếu mà Duy Phong biết thì sao lại không hề có phản ứng gì ?
Cái này cũng là điều mà cô vẫn luôn thắc mắc !
Cả nhà cô đều đã diễn kịch trước mặt anh bao nhiêu năm nay !
Thật ra...kem hạnh nhân gì đó, cô rất ghét nhưng mà vì anh...cô cũng phải giả vờ vui vẻ mà làm như đó là món khoái khẩu của mình !
Thật ra...cô thích đi những đôi cao gót, mặc những bộ cánh điệu đà nhưng mà ...anh lại chỉ lướt qua với vẻ lạnh đạm.
Trước anh, bất kì lúc nào cô cũng phải thật hết sức để ý bởi vì cô sợ sẽ để lộ ra con người thật của mình...
Làm những điều mà mình không muốn, anh có biết cô đã phải khổ sở như thế nào không ?
Nhưng mà là vì anh...vì anh ...cô chấp nhận hết !
Cô biết là mình cũng lợi dụng anh ...
Không có anh, tên tuổi cô được như bây giờ sao ?
Không có anh, công ty xây dựng của gia đình cô còn duy trì đến bây giờ sao ?
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên như thế ! Đã bỏ mặc cô thật rồi...
Nếu không phải anh ấy đã biết mọi chuyện thì sao lại có thể như thế !
Và nếu anh ấy biết rồi tại sao lại không có động tĩnh gì ?
Cứ xem cô như không hề tồn tại...
Chỉ có một điều lí giải được chuyện này...
Ánh mắt hoảng sợ của cô chạm phải vẻ mặt cũng đầy hoang mang của người đàn bà kia...
Có phải là...anh ấy đã tìm được cô bé con kia không ?
Tầng 10.
Màu chủ đạo là sắc xám lạnh.
Tôi bước ra khỏi cầu thang máy, vẫn còn chưa hết choáng váng vì màn chào hỏi đầy hoành tráng ở dưới đại sảnh vừa rồi. Tất cả nhân viên đều đồng loạt cúi chào cứ như tôi là nhân vật cấp cao không bằng !
Tôi hít thở sâu, cố giữ cho bước chân của mình thật nhẹ vì nơi đây rất yên tĩnh ,có cảm giác như từng hành động nhỏ của mình đều bị nắm rõ vậy.
Qua gian phòng hội nghị, tôi liền bị một cánh tay túm lấy.
Chưa kịp la lên hay là có bất kì phản ứng nào khác thì miệng đã bị bịt chặt.
Tôi hoảng hốt giãy dụa ...
Thư kí Hoàng nhìn tôi bị dọa cho khiếp sợ thì cười gian ác, buông tay ra, nói đầy hả hê :
- Bạn Vy Anh đã đến rồi !
- ...
Màn chào hỏi vừa rồi còn choáng váng hơn là màn dưới đại sảnh nữa !
Oan hồn !!! Làm tôi cứ tưởng là mình sắp bị bắt cóc tới nơi nữa chứ, trong đầu lại còn nghĩ những câu thoại kiểu như – các người mau thả tôi ra, các người không thoát khỏi pháp luật đâu...
Lúc nãy tôi có báo cho thư kí Hoàng là sẽ tới đây, nhưng không ngờ người này lại chờ tôi đến để hù dọa thế này !
Muốn đứng tim !
Tôi vuốt ngực, nhìn vẻ mặt tinh tướng của thư kí Hoàng , dù rất muốn đánh nhưng vẫn kiềm chế, giữ bình tĩnh và hỏi nhỏ :
- Anh Hoàng, anh ấy chưa biết chứ ?
Dù tôi đã dặn thư kí Hoàng giữ bí mật nhưng mà người này...không đáng tin chút nào cả.
Thế nên, vẫn phải hỏi cho chắc ăn !
Thư kí Hoàng nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ , thở dài :
- Bạn Vy Anh à, làm người thì phải có lòng tin – đưa tay vỗ vỗ vai tôi – bạn Vy Anh có thể không tin bất kì ai nhưng mà tôi là tuyệt đối đáng tin cậy! Đừng lo lắng, tôi sẽ sẵn sàng đón nhận niềm tin vĩ đại từ bạn Vy Anh !
- ....
Nhìn thư kí Hoàng bây giờ, chẳng khác gì một con sói già nói với thỏ con :
- Tớ không ăn thịt đâu, tớ chỉ ăn cỏ thôi nhé bạn thỏ.
Thế nên , tôi im lặng nhưng vẻ mặt là thừa biết mọi chuyện như thế nào !
Thư kí Hoàng lườm tôi, đẩy cặp kính :
- Tôi đi ăn trưa đây ! – hướng mắt về căn phóng kính , ánh mắt đầy gian ác – hai bạn có gì thì cứ từ từ nhé ! Tôi hơi đói nên sẽ ăn hơi lâu đấy !
Tôi nhìn theo dáng đi đầy hống hách của oan hồn kia .
Hừm...Không thể phủ nhận được là người này cũng có cái nhất !
Đó là ...làm người ta muốn đánh nhất.
Còn anh nhận xét ...người này là...mặt dày nhất !!!
Tôi giữ chặt chiếc túi nhỏ, từng bước từng bước di chuyển tới trước căn phòng kính.
Ngồi sau bàn làm việc, trên chiếc ghế xoay màu đen đầy trang nghiêm, anh đang nghiên cứu đống văn kiện với vẻ nhàn nhã.
Tôi nín thở...từ từ...từ từ mở cánh cửa ra...
Ồ, hay lắm ! Không phát ra tiếng động nào cả !
Anh vẫn chăm chú làm việc, không có bất kì biểu hiện gì.
Ha ! Anh không phát hiện ra tôi !
Nhưng tôi không hề biết rằng ...chiếc bút trong tay người ấy dừng quay trong một tích tắc !
Thật là... ! Anh vẫn không hề biết tới sự có mặt của tôi !
Tôi nín thở, thả nhẹ chiếc túi xuống, hai tay đưa ra... bịt mắt anh lại !
Haha ! Thử xem là anh có biết tôi không !
Tôi im lặng, chờ anh đoán . Ngốc đâu mà nói gì chứ !
Anh thả bút xuống, khóe miệng nâng lên.
Tôi hồi hộp chờ đợi...
Anh đột nhiên đưa tay di chuyển trên bàn phím lap top.
Thật nhanh, một dòng chữ hiện ra trên màn hình :
" Này cô bé , có muốn anh giả vờ như không nhận ra ? "
Ngay lập tức, tôi thả tay ra...
Anh ấy thật quá đáng mà ! Nham hiểm !
Tôi vừa hụt hẫng vừa tức giận, lại có chút không chịu nhìn anh :
- Anh làm sao mà biết được em chứ ?
Anh cười, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Giống như câu hỏi của tôi chỉ-là-thừa !
Được lắm ! Dám xem thường người khác !
Sau vài giây toan tính, tôi vô cùng tự tin mà nói :
- Thế anh có đoán được là em mang gì đến cho anh không ?
Anh mỉm cười, nói một cách thật dễ dàng :
- Không phải là đồ ăn trưa chứ ?
- ...
Tôi kìm cơn tức giận, bặm môi nhìn anh :
- Không ! Không phải ! Đồ ăn trưa gì chứ ! Em chẳng mang gì cho anh hết !
Ánh mắt anh trở nên đầy ý cười :
- Ồ ! Thế à ! Vậy Vy Anh tới đây như thế nào ?
- Em đi xe bus.
Anh có vẻ như ngạc nhiên :
- Xe bus ? Em đi được xe bus à ?
- Anh ! Duy ! Phong !
Vẻ mặt của anh trở nên rất vô tội trước sự giận dữ của tôi . Cứ như là anh không hiểu lí do tôi tức giận vậy !
Quá đáng ! Xấu xa !
Lớp 11 mà không đi được xe bus sao ? Hứ !
Mà cũng đã quá trưa rồi, tạm thời bỏ qua cho anh vậy .
Tôi lấy lại chất giọng bình thường :
- Anh không định ăn trưa à ?
Nét ma mãnh thoáng qua trong nụ cười tưởng như là thuần khiết của anh :
- Bây giờ ăn.
Chưa để tôi nói gì thêm , anh thản nhiên cầm chiếc túi kia đi đến sofa.
ĐọctruyệnhaytạiSinhThanh[
Nhìn người ấy đang lấy chiếc hộp sứ màu trắng ra, cơn ấm ức cũng bị dẹp bỏ sạch sẽ, thay vào đó là vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Anh đợi tôi lại gần rồi mới mở hộp ra...
Có vẻ anh hơi bất ngờ :
- Em tự làm ?
Tôi gật gật đầu, hí hửng :
- Em với Trúc Vũ dành cả buổi sáng để làm đấy !
Anh nhìn tôi :
- Có vẻ hơi nhiều ?
Hơi nhiều ư ? Hoàn toàn sai rồi...phải là...quá nhiều mới đúng !
Tại vì nấu từng ấy mà chỉ san làm hai cho nên mỗi suất ăn là rất to lớn.
Tôi le lưỡi rồi mạnh mẽ tuyên bố :
- Anh nhất định phải ăn hết đấy nhé !
Anh cười một tiếng :
- Được rồi.
Tôi ngồi cạnh, dán mắt quan sát từng hành động của anh.
Anh từ tốn ăn thìa đầu tiên...sau đó...im lặng một lúc.
Ồ...thế này là...có phải là anh bị tôi làm cho cảm động rồi không ?
Biết ngay mà ! Biết ngay mà !
Nếu tôi không nhầm thì đây này là lần đầu tiên anh được thưởng thức món ngon tới vậy !
Tôi hỏi dồn dập đầy phấn khích :
- Anh thấy thế nào ? Rất rất ngon đúng không ?
Anh mỉm cười gật đầu...có hơi khổ sở.
Haha ! Thật sự là anh đang rất xúc động rồi !!!
Anh lại im lặng ăn, vẻ mặt không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi , đôi mắt hiện lên tia cười nhưng có chút miễn cưỡng :
- Phải ăn hết à ?
Tôi gật đầu mạnh , quả quyết :
- Nhất định là thế rồi.
Anh muốn ăn hết thì cứ tự nhiên đi chứ ! Tôi có cấm đâu !
Anh lại im lặng ăn...
Tôi cứ vậy thích thú ngắm nhìn anh .
***
Một chàng trai có dáng vẻ thư sinh đặt chiếc thìa xuống bàn, khuôn mặt điển trai hiện rõ sự thất vọng :
- Trúc Vũ, em hết yêu anh rồi !
Nụ cười rạng rỡ lập tức phụt tắt, cô gái trừng mắt nhìn anh :
- Anh nói cái gì thế hả ?
Chàng trai đẩy chiếc hộp sứ về phía cô gái :
- Em thử xem .
Chẳng có chút mùi vị gì cả ! Như thế không phải hết yêu thì là gì chứ !
Cô gái hứ một tiếng rồi lấy một thìa đưa vào miệng...
Sau đó, mắt mở to, nhìn chàng trai đầy kinh ngạc :
- Sao lại như thế này ?
Rất rất nhạt ! Rõ ràng là cô đã bỏ thêm gia vị cho đúng sở thích của Mạnh Vũ rồi. Thậm chí là còn lỡ tay bỏ quá nhiều nữa kia !!!
Cô ngờ vực ăn thêm mấy thìa nữa...
- Đáng lẽ ra là phải vị khác mới đúng chứ !
Không thể được ! Chuyện này thật khó tin. Chính cô là người phụ trách bỏ gia vị vào nồi cơ mà ...
Cô nghi ngờ nhìn chiếc hộp sứ...chẳng lẽ...cái hộp này làm thay đổi vị của thức ăn ư ?
Chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái, buồn cười nói :
- Để anh ăn. Em định ăn hết của anh đấy à ?
Cô gái vẫn tiếp tục ăn...vẻ mặt như đang dò xét điều gì đó .
Chợt...cô ngừng ăn...tay cầm chiếc thìa khựng lại ...khuôn mặt cứng đờ...
Sau đó ...hoảng hốt nhìn chàng trai, vội vã kêu lên :
- Mau ! Anh mau gọi cho Vy Anh ! Có chuyện rồi !!!
***
Căn phòng kính yên tĩnh.
Chút không khí lạnh lùa vào nhưng rồi cũng bị hòa lẫn vào không gian ấm áp bên trong.
Chiếc rèm cửa sổ màu trắng đơn nhã nhè nhẹ bay.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Tôi vẫn mải mê ngắm nhìn anh .
Anh ăn có phần hơi chậm .
Tôi đang nghĩ là nếu ngày nào cũng có thời gian chăm anh như thế này thì tuyệt !
Nếu mà trưa nay tôi không đến thì có phải là anh cũng chẳng nghĩ tới việc ăn trưa ?
Hừm...thật sự không biết là anh 20 tuổi hay 2 tuổi nữa !!!
Tôi khẽ thở dài...
Ồ ! Lại là tiếng chuông lolli vang lên.
Trúc Vũ ? Muốn trêu chọc gì nữa đây.
Tôi vừa nhìn anh vừa nghe máy một cách đầy cảnh giác.
Vừa ấn nút màu xanh, ngay lập tức...vẻ mặt của tôi trở nên sa sầm và vô cùng hoảng hốt theo tiếng la hét của đầu dây bên kia.
Tôi nghiến răng, gằn từng chữ :
- Tớ-sẽ-giết-cậu !!!
Anh ngẩng đầu lên.
Tôi tắt máy, nhìn anh rồi lại nhìn suất cơm đã vơi đi một nửa.
Môi mím chặt lại...
Thấy anh lại định tiếp tục ăn tôi liền hét lên :
- Anh không được ăn nữa !!!
Anh bị làm cho giật mình, ngẩn người nhìn tôi vài giây...
Ồ , không lẽ Trúc Vũ lừa tôi à ?
Tôi hít một hơi sâu, giành lấy cái thìa trong tay anh, thử ăn một miếng...
Ánh mắt anh thoáng qua sự bất đắc dĩ.
- ....
Rồi... đã cảm thấy... vậy là...
Ngay lập tức, tôi bịt miệng, nhắm tịt mắt lại ...phải cố gắng lắm mới nuốt được trôi .
Cái gì đây !!! Thế này mà ăn được sao !!!
Vô-cùng-kinh-khủng !!!
Mặn đắng, cay xè...giống như chỉ là muối với ớt !!!
Phải mất một lúc hít thở sâu, ngửa cổ nhìn trần nhà , tôi mới tạm thời xua đi được cảm giác kinh hoàng vừa rồi. Nhớ là chỉ tạm thời thôi nhé !
Anh nhìn tôi...vẻ mặt vẫn điềm nhiêm như thường.
Đáng giận ! Như thế mà sao không nói với tôi ? Lại còn ăn được từng đó nữa !
Tôi cắn môi, cảm xúc đan xen phức tạp , đem chiếc hộp sứ đáng chết đó bỏ lại vào túi , không thèm nhìn anh :
- Sao anh lại ăn cái này ? Nếu mà anh nói là thích thì em không tin đâu ! Vừa mặn vừa cay ! Anh vì cái gì mà làm như thế chứ ! – tôi tức giận nhìn người ấy – Duy Phong ! Em ghét anh !
Trước thái độ của tôi, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, ánh mắt hiện rõ nét cười, buông ra một câu thật nhẹ nhàng :
- Vy Anh, anh mất vị giác rồi .
Tôi ngồi yên ở sofa, cúi gằm mặt.
Còn tưởng là sẽ mang lại cho anh bất ngờ chứ . Chỉ toàn hại người khác thôi !
Nhưng mà anh ấy...xấu xa !
Tôi càng nghĩ càng cúi thấp đầu hơn.
Đúng lúc đầu tôi sắp chạm phải mặt bàn thì có chuông điện thoại reo lên.
Là tiếng chuông mặc định khô khan. Phía trên bàn, chiếc điện thoại trắng đang rung lên một cách cố chấp.
Tôi đưa mắt nhìn người ấy.
Những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên bán phím như là không hề nghe thấy gì cả.
Tâm trí tôi bỗng chốc quay trở về những ngày mà tôi còn khủng bố anh bằng điện thoại.
Chẳng cuộc gọi nào của tôi mà anh chịu nhận cả !
Có phải là anh cũng như bây giờ không ?
Hứ ! Kiêu căng !
Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo :
- Vy Anh, nghe giúp anh.
Tôi miễn cưỡng cầm lấy chiếc điện thoại, có hơi run.
Tên hiển thị là HV.
Anh lười quá ! Cứ viết tắt thế này !
Lần trước, suy nghĩ mãi tôi mới biết được, tên hiển thị M chính là mẹ anh ấy !!!
Tôi nín thở, ấn nút nghe.
Hình như đầu dây bên kia không ngờ là sẽ có người nghe máy nên ngập ngừng , một lúc sau, giọng nói tao nhã đầy dịu dàng của một cô gái vọng ra :
- Duy Phong. Em rất nhớ anh. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em bây giờ rất muốn gặp anh. Có được không ?
- ....
- Duy Phong, chỉ năm phút thôi cũng được. Anh nhé !
- ....
- Anh đừng có vô tình như thế được không hả Duy Phong . Em xin anh đấy !
- ...
Bên trong điện thoại, cô gái ấy vẫn không ngừng năn nỉ, cầu xin anh.
Tôi cũng không còn rõ những gì cô ấy nói nữa...những ngón tay bám chặt mép ghế sofa, cắn chặt môi...
Người con gái này...có quan hệ gì với anh ?
Cái này là máy cá nhân của anh mà...
Tôi thấy nhịp tim mình dồn dập hơn nhưng cũng không thể xác định rõ cảm xúc lúc này là như thế nào.
Chỉ biết môi càng ngày càng cắn chặt...
Giọng cô ấy cũng dần lớn hơn kéo theo cả sự hoang mang và sự cầu xin mạnh liệt.
Tiếng bàn phím không còn phát ra nữa...
Giọng nói trầm ấm quen thuộc chợt vang lên :
- Vy Anh.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Vẻ mặt của anh đầy trấn tĩnh, khẽ gọi :
- Lại đây.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, chậm chạp bước lại gần.
Đầu dây bên kia, người con gái ấy vẫn không ngừng cầu xin...
Anh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại đang bị nắm chặt.
Anh lướt qua màn hình rồi nghe máy, giọng nói trở nên vô cùng thờ ơ và lạnh lùng :
- Xin lỗi ! Không được rồi. Bạn gái tôi đang giận. Xin đừng làm phiền !
- ...
Anh tắt máy rồi lia thẳng trên bàn làm việc.
Sau đó kéo tôi lại, để tôi ngồi trên chân anh, cười một tiếng :
- Làm sao thế ?
Không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này nên tôi vùi đầu vào người anh, im lặng không nói gì.
Anh đưa tay ôm tôi, nói như cười :
- Không phải là em đang ghen đấy chứ ?
Tôi nhỏ giọng hờn dỗi :
- Người ấy yêu anh .
- Ừ.
- ...
Lại còn như thế ! Thừa nhận một cách ngang nhiên !
Tôi vùi mặt sâu hơn.
Anh khẽ thở dài :
- Ngốc ! Đang nghĩ gì thế này ?
- ...
- Siêu ngốc ! Cho là anh thích cô ta ?
- ....
Anh nắm tay tôi, chất giọng xen lẫn sự hoang mang :
- Vy Anh. Đừng khóc, có được không ? Anh với cô ta không là gì cả.
Nước mắt đã thấm ướt áo anh.
Tôi nói đứt đoạn :
- Người ấy yêu anh...cũng có rất rất nhiều người khác yêu anh. Tại sao...lại chọn em ? Tại sao anh lại chọn em ?
Anh thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó ôm tôi chặt hơn, đáp lại đầy ý cười :
- Vừa xinh , vừa ngoan, vừa hiền lành, vừa học giỏi, vừa khiêm tốn, nói chung là Vy Anh của anh quá tuyệt vời. Anh không thích em mới lạ . Được chưa ?
- Anh Duy Phong ! – Tôi nghẹn giọng – Có phải là em rất được ưu ái không ? Mọi người ai cũng đều rất thương và cưng chiều em. Còn anh . Chị Kamila và bao nhiêu khác đều phát điên vì anh, sao anh lại chịu để ý tới em chứ !
- Vì em rất đáng yêu. Đôi với người khác, được bên em là một điều rất hạnh phúc. Có biết không ?
Rồi hai người chúng tôi cũng không nói gì thêm...
Tôi vẫn vùi đầu vào ngực anh.
Còn người ấy, vẫn nhẹ nhàng ôm tôi.
***
Ngoài kia, sắc trời đã trở nên xanh dịu .
Căn phòng kính vẫn thật yên lặng.
Một tay nhẹ di chuyển trên lap top, một tay ôm lấy cái người ngốc nghếch kia, anh khẽ hỏi :
- Vy Anh, em ngủ đấy à ?
Đáp lại là một giọng nói đầy mơ màng :
- Vâng.
- Em ham ngủ thật đấy.
- Em nói với anh là em ham ngủ rồi mà.
- Thế Vy Anh định ngủ như thế này à ?
Một cơn gió đông chợt lùa vào .
Chiếc rèm trắng khẽ tung bay...
Lạnh...Theo phản xạ, người ấy ôm chặt lấy anh :
- Vâng.
- Anh sẽ không làm việc được.
Người ấy nhăn mặt , kèm theo sự bực bội :
- Mặc kệ ! Đó là việc của anh . Em không quan tâm. Em muốn ngủ.
Anh cười :
- Khi ngủ thì sẽ hư như thế này à ?
Lần này, người ấy hét lên :
- Anh đừng làm ồn nữa !!!
Người nào đó tuyệt nhiên không dám nói thêm điều gì...
Cái người hư hỏng kia càng ngày càng ôm chặt anh hơn, hơi thở thật đều đặn.
Ồ ! Có lẽ là ngủ say rồi...
Anh bế bổng Vy Anh lên, chợt nhíu mày .
Chỉ mới mấy ngày mà người ấy đã nhẹ hơn rất nhiều rồi.
Có nên đánh đòn không ?
Anh cẩn thận đặt người ấy lên chiếc sofa rộng lớn, mở tủ lấy chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn, cúi người, nhẹ nhàng đắp lên người ấy.
Khóe miệng nâng lên...biết ngay mà ...người này sẽ biến nơi đây thành nơi để ngủ !
Anh ngắm người ấy một lúc, ngủ rất ngoan !
Không...sai rồi ...
Ngủ rất xấu ! Chưa gì đã muốn vứt chăn .
Xem nào...tốt rồi,đã chịu yên phận .
Vừa lúc anh quay người sải bước thì giọng nói mơ màng khẽ vang lên :
- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào , anh vẫn thích em chứ ?
Bước chân anh khựng lại... Những lời này...
- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à ?
Anh nín thở...sự hoang mang kéo tới phủ kín lấy đôi mắt anh.
Chính xác thì đây là những lời mà Bé con đã từng nói với anh.
Một chữ cũng không sai !
Ngày ấy, Bé con nói với anh :
- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào , anh vẫn thích em chứ ?
Ồ , thay đổi à ? Anh có hơi tò mò là Bé con tự nhiên lại đi nói những điều ngiêm túc thế này nên hỏi :
- Vậy Bé con thử nói xem là em thay đổi ra sao ?
Bé con nói với vẻ có lỗi và lo lắng :
- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à ?
Thì ra là vậy, trước sự ngờ nghệch của Bé con , anh chỉ biết cười ...
Đối với Bé con, thay đổi chỉ đơn giản là vậy !
Vy Anh...người ấy là Bé con sao ?
Không phải...tuyệt đối không phải !
Nếu là Bé con thì phải nhận ra anh ngay từ lần đầu chứ...
Và Bé con...cô nhóc ấy không có một gia đình hạnh phúc...
Ánh mắt anh lại trở nên tĩnh lặng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, đưa tay chạm khẽ vào má người ấy , cười nhàn nhạt :
- Em có tin là trên đời này lại có người giống hệt em tới thế không ?
Anh thừa nhận là mình vẫn thường xuyên nghĩ về Bé con .
Nhưng mà...Vy Anh , em là duy nhất !
Người ấy lại trở mình, giọng nói đầy phụng phịu :
- Anh Duy Phong, không được thích ai khác ngoài em !
- Tuyệt đối không được ! – biến thành cảnh cáo.
- Nếu anh dám thích người khác, em sẽ cắn chết anh ! – cuối cùng, đã là đe dọa rồi.
Anh cười nhẹ , đưa tay lấy chiếc máy ghi âm trên bàn.
Thật hư hỏng !
Lại bắt anh làm cái gì nhảm nhí thế này ?
Nhưng nếu anh không thực hiện thì sẽ bị cắn chết mất !
Anh bật máy, giọng trầm ấm :
- Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong.
Nền trời thênh thang đen mộc một màu.
Ánh trăng mờ nhạt ẩn hiện sau đám mây dày đặc.
Ngày mai...có lẽ là sẽ có mưa lớn kéo đến.
Gian phòng lớn được bao phủ bởi thứ ánh sáng ấm áp.
Tôi ngồi trên ghế, hai tay ôm gấu bông, chân đung đưa, chăm chú xem bố làm việc.
Bản thiết kế này chắc là quan trọng lắm nên bố mới chỉ vừa về nước mà đã lao ngay vào làm như thế rồi .
Bố chợt mỉm cười nhìn tôi :
- Này nhóc, mau ngủ đi thôi .
Ngủ được nữa không ? Chiều nay mãi năm giờ tôi mới chịu dậy...
Ôi ! Thật là mất hình tượng quá !
Tối nay mẹ ở lại bệnh viện trực đêm, phải tranh thủ thời gian phá luật chứ.
Bố không làm gì được tôi đâu !
Nghĩ vậy, tôi liền lắc đầu lia lịa. Không hề thỏa hiệp.
Bố dụ dỗ mãi không được nên cũng đành để tôi muốn làm gì thì làm .
Bố nghỉ một lúc, uống cà phê, đưa những bản nháp cho tôi nghịch.
Đây...Một bản thiết kế này là quá thừa để cho tôi mua hết mọi kem hạnh nhân có trên thế giới này rồi.