c hồ thu của cậu ấy, em như bừng tỉnh. Em nhận ra, tình cảm em dành cho P, cũng giống như tình cảm em dành cho anh. Em chỉ muốn đó nhất định phải là tình cảm đặc biệt. Ở đó, chỉ mãi có hai người, nghĩa là trong anh sẽ có hình ảnh của em, và ngược lại. Chứ M này! Tình yêu có thể đặt bên một dòng chảy, hay giữa vườn hoa, hoặc tận đại ngàn. Nhưng nhất định không được đặt nó trong đám đông. Hay bên một hình ảnh mà anh không thể xóa bỏ.
Khi ngồi bên P ở gốc cây cổ thụ, nhìn thấy bức vẽ của P về em thời học trò, cô bé có mái tóc lọn sóng buộc cao, giữa cánh đồng lau trắng tinh cao quá đầu người ấy, em mới nhận ra, tình yêu đích thực sẽ vĩnh cửu M ạ. Dù em ở Phương Nam, hay ở một nơi nào trên Trái Đất này, tình yêu vẫn len lỏi qua đám đông, để về với em.
Lại một lần nữa, tôi đứng lên, rời khỏi M, nhưng không phải tình cờ nữa. Dù những ký ức về M vẫn xinh đẹp vô cùng. Cuộc trốn chạy của tôi vẫn rất cô đơn, dù ánh nhìn của M, luôn ấm.
Chương 15: Nếu như chưa từng gặp Anh
Nếu như chưa từng gặp Anh…
Người đàn ông làm trái tim bạn rung động, sẽ là người nhắc bạn nhớ: Bạn quên chưa nhắn tin cho anh ấy mỗi ngày, chỉ đơn giản là, “Anh! Anh đã ngủ chưa?” “Anh! Mùa đông đã chạm vào thành phố, anh có nhớ mang áo ấm theo không?”
Lần đầu tiên gặp anh, em không nhớ gì nhiều hơn và thậm chí quên tên của anh trong lần gặp thứ hai. Thật ngại. Em vẫn trò chuyện với anh theo cách khách sáo giữa một nữ phóng viên và chàng bác sĩ trẻ: “Chào anh! Bác sĩ M, anh khỏe chứ?”
Vã cũng đáp lại em, không thể lịch sự hơn, anh nói: “Chào nữ phóng viên, em tìm tôi có việc gì không?”
Cuộc đối thoại như kịch bản trong chương trình truyền hình trực tiếp. Thế nên, chẳng có tiếng sét nào rơi bụp xuống đâu hai người trong những lần gặp như thế.
Em không thấy anh đẹp trong lần gặp đầu tiên, phải chăng vì sự lịch thiệp, khoảng cách và e dè thái quá mà anh dành cho em? Sau này em cũng không hỏi lại anh, vì sao lần ấy, anh không thể dịu dàng hơn.
Vì công việc thiện nguyện mà nhiều năm liền, em thường xuyên đến các bệnh viện trong thành phố. Em đã làm việc nhiều hơn mỗi ngày, chỉ vì muốn lắp đầy khoảng trống hoác mà nhiều mùa đông đã ngụ lại trong tim. Em cứ nghĩ, cuộc gặp xã giao với anh, chỉ cần thế là đến bệnh viện Y, một bệnh viện chuyên về tim mạch và ca mổ trực tuyến. Và, em vô cùng ngạc nhiên thấy trong danh sách bác sĩ tham gia ca mổ của bệnh viện, có tên anh. Lúc đó, vờ như chưa từng quen biết anh là ai, chưa từng gặp anh trong những cuộc gặp trước đó, em quay sang hỏi nữ đồng nghiệp đang theo dõi ca mổ trực tuyến ngồi cạnh:
- Chị có biết bác sĩ M không?
- Phóng viên theo dõi mảng y tế mà không biết bác sĩ M à? – Nữ đồng nghiệp nhìn em như vừa thấy mảng thiên thạch sắp rơi trúng đầu.
- Tôi là phóng viên mảng văn hóa, mới chuyển sang mảng y tế, tôi còn nhiều bỡ ngỡ. Chị có thể giới thiệu với tôi một chút không? Để tôi bổ sung vào nguồn tin của mình. – Em ngại ngùng giải thích
Vừa lúc đó, hình ảnh của anh xuất hiện ở màn hình trực tuyến. Anh đội mũ trùm đầu, bịt khẩu trang và đeo kín cận. Ánh mắt căng thẳng, lo âu. Và lần thứ hai em phát hiện thấy, cặp lông mày của anh khá dày, mồ hồi rịn trên trán. Có một xúc cảm nào đó, như ngọn gió trong trẻo lướt qua em, là mùa xuân hay mùa hạ, em cũng không cảm nhận nổi, nhưng có nắng ấm và có cả mưa xuân. Em thấy anh thực sự rất đẹp.
Ca mổ kết thúc, em rời khỏi cuộc họp báo với những lưu luyến, băn khoăn về anh. Nếu đây là lần gặp mặt đầu tiên, em tin chắc mình đã trúng mũi tên của thần Cupid. Nên em nghĩ, nhưng xúc cảm xinh đẹp ùa đến lúc ấy, thật lung linh. Em tung tăng lên xe, không quên nhắn cho anh: “Bác sĩ M, hôm nay anh thật đẹp. Em đã nhìn thấy anh, rất gần…” kèm theo là icon cười thân thiện. Khoảng 5 phút sau, anh nhắn lại: “Anh vừa bước ra khỏi phòng mổ, cám ơn em đã động viên.”
Sau cuộc gặp định mệnh ấy, trong những suy nghĩ của em, cả lúc vẫn vơ, thật đầy! Lần nào nhắn tin cho anh, em cũng gửi kèm theo đủ hình icon ngộ nghĩnh. Chưa bao giờ em thấy những tin nhắn của mình tươi nguyên và trẻ trung như thế. Em mới chớm 18 tuổi… từ lúc nhìn thấy anh.
Không biết từ lúc nào, em đã quên từ “bác sĩ M” mà thay vào đó, gọi anh theo cách rất thương: “Này M, hôm nay rét buốt tràn vào thành phố. Anh có mang áo ấm theo không?”
Trước khi gặp anh, em đã sống những tháng ngày mà không còn muốn nhớ thương ai nữa, vì nhớ thương nặng gánh, cứ làm đau người cưu mang nó. Em nghỉ việc một thời gian dài. Chỉ muốn ngủ thật nhiều để quên đi sự tồ tại của bản thân và đỡ thấy tình thương đau rát ngực khi nhận ra mình quá đơn độc trên thế gian này. Mẹ em, P… rồi còn ai nữa sẽ rời khỏi thế gian này? Em từng ngồi ở ban công nhiều giờ liền mà không biết điện thoại đã rung lên những hồi dai dẳng và chờ đợi của bạn bè khi nhận tin về sự ra đi của P. Đó là những giây phút thanh xuân thật buồn, em đã từ đào cho mình một cái hố sâu tự ti và tuyệt vọng, để cách ly với thế giới bên ngoài. Em không tin vào chính mình và cũng không biết bản thân sẽ sống ra sao khi P thực sự không còn trên thế gian này nữa. Ngày nào cũng ảm đạm nắng và tẻ nhạt đến xám hồn. Em tựa đầu vào ban công, hút thuốc như mộng du, để ho sặc sụa. Làm tội bản thân đến nghiệt ngã, em rít từng hơi thuốc dài, nhả khói thâm u, để những buổi chiều buối nhói tâm can cứ chậm rãi đi ngang qua ánh mắt vô cảm và nặng trĩu.
Những chàng trai cũng không còn đủ kiên nhẫn để theo đuổi em nữa, vì họ nhìn thấy những mảng tối buồn bã trong cuộc đời quá ít an vui của cô gái mới ngoài hai mươi tuổi. Cuộc đời mà chỉ thấy màu xám xịt của khói thuốc và cơn mưa, thì còn có gì nữa không? Em nghiện thuốc lá nặng. Bởi khi dật dờ trong khói thuốc, em lại nhìn thấy đâu đó nụ cười quá đỗi trong trẻo của P. Nụ cười thiên thần với má lúm đồng tiền và ánh nhìn trong veo như suối mát.
Buổi từ thiện đầu tiên, em được sếp giao việc từ thiện cho trẻ mổ tim. Nữ phóng viên ngoài hai mươi, xách máy ảnh lên đường và đến bệnh viện, nơi có quá nhiều những cảnh ngộ bần cùng, khốn khổ. Em gặp anh trong những cảm xúc còn vương mùi khói thuốc chưa tan. Và cũng bởi, em đã nghe đồng nghiệp phản ánh quá nhiều thực trạng ảm đạm về nghề y. Thế nên, làm thế nào anh có thể đẹp trong đôi mắt em lần đầu tiên như thế được?
- Băng Di! Cô là phóng viên Băng Di? – Anh gọi
- Vâng! – Em đáp cụt lủn, nhìn anh bằng ánh mắt dửng dung.
- Phóng viên có thể giúp cho bệnh nhân của tôi được không? Một em bé cần mổ gắp, thiếu 10.000.000 đồng nữa
Chương 16
Em đã bảo anh nhắn tên bé, ngày tháng năm sinh, quê quán, căn bệnh, kèm theo một tấm ảnh vào thư điện tử ghi trên card visit. Rồi quay lưng rời khỏi ánh mắt anh, như thể việc gặp anh với những cảm xúc xám xịt có chất chứa sâu thẩm trong lòng. Em đã rời khỏi anh trong những suy nghĩ miên man về P. Về những hồi ức xinh đẹp hai người từng có với nhau.
Em vẫn làm việc với tâm trạng mộng du của người không đi trên mặt đất. Cả đến khi với buổi họp báo thế giới thiệu chương trình trực tuyến về mổ tim cho trẻ, em cũng không thể tập trung vào những động tác thoăn thoắt của các bác sĩ trên màn hình. Cho đến khi hình ảnh anh xuất hiện, em cảm thấy một sự thân quen kỳ lạ. Anh như cơn gió đã xua tan sự xám hồn của khói thuốc, của tuyệt vọng và chán chường trong suy nghĩ tưởng như không lối thoát của em.
Đôi mắt của anh, nhìn gần thật đẹp và an yên. Em đã nhìn rất lâu vào đôi mắt anh, để tin rằng em không thể nhằm anh với bác sĩ K, bác sĩ P, bác sĩ L rất nổi tiếng trong ngành tim mạch nước nhà.
Em lặng lẽ rời khỏi thành phố vào một ngày Hà Nội giá lạnh. Và không quên nhắn cho anh một tin, thật ấm: “Em vào phương Nam tránh rét, gió ở ban công ùa vào từng đợt thật lạnh. Nhớ mặc áo ấm nhé. Tạm biệt anh.”
Ngày nào ở Sài Gòn, em cũng gặp anh trong suy nghĩ của mình. Lúc ngồi uống cà phê một mình trên phố, thấy nhớ anh đến lạnh lòng, vì nhớ anh nên em mới cảm nhận ra mình đang đơn độc. Em thầm cảm ơn anh vì đã đến Trái Đất này, đúng lúc cả một mùa đông đổ xuống tầm hồn em, lạnh giá. Em thủ thỉ qua tin nhắn: “Nếu ở bên anh lúc này, nhất định em sẽ khóc.”
- Em sao thế? – Và anh nhắn lại
- Vì dường như những gì em yêu thương nhất trên thế gian này, bằng cách khác, đều rời xa em. Không có gì trên đời này là vĩnh cửu. Cả những tin nhắn này, rồi anh cũng delete khi điện thoại báo tình trạng tinh nhắn quá đầy, phải không? Rồi anh sẽ chẳng nhớ nổi những gì em đã nói với anh?
- Anh vẫn đọc tin nhắn của em mỗi ngày, vẫn lắng nghe em mỗi ngày.
Rồi không biết vì sao mà em luôn giận dỗi với anh. Chỉ cần gọi một cuộc điện mà anh không nghe máy, nhất định em sẽ “delete” sô điện thoại của anh kèm theo lời nhắn: “Nếu như chưa từng gặp anh…Hãy để em đơn độc như trước đi, M?”
Em biết anh cũng hoang mang không kém khi em đang hồ hởi kể cho anh nghe đủ thứ chuyện vui trên đời, mà bỗng tắt lịm mọi đều sang sủa và ngọt ngào trước đó. Em bắt đầu giận anh. Em bắt đầu nhìn thấy những niềm vui ngắn ngủi ồ ạt đến rồi ồ ạt vụt tắt. Có gì trên đời này là vĩnh cửu đâu anh?
Anh giống P ở đức tính nhẫn nại và tốt bụng. Anh không nỡ làm em buồn hơn và im lặng trước nỗi u sầu đơn độc của em. Em quá mâu thuẫn, vừa muốn nói với anh rằng: “Uống ly cà phê trên lầu 2 ở đường Ngô Đức Kế, mà ước giá như có anh ở đây.” Lại vừa sợ, rồi mình sẽ sống ra sao nếu một ngày nào đó, anh nói một câu thật đau: “Em chỉ là một người bạn tốt của anh, Băn Di ạ.”
Tình yêu và tình thương khác nhau lắm, chẳng mấy ai đủ can đảm đón nhận tình thương. Thế nên, em cứ giấu trái tim trong khói thuốc bạc màu, trong ly cà phê chắt đắng, trong mem rượu cay nồng, lúc sự đơn độc đã gặm nhấm từng mạch máu. Cô bé bán diêm phải đốt đến que diêm cuối cùng để kiếm hạnh phúc hư ảo. Còn em cứ đắm chìm trong những mặc cảm cô đơn, để tin rằng anh đến Trái Đất này, chỉ để gặp em.
Giá như trong căn phòng trống trải ở Sài Gòn vào đêm mưa nặng hạt đó, em có thể nhìn thấy anh, có thể hôn anh, có thể nép mình vào vòng tay anh cứng cáp, nhất định em sẽ bắt trước cô bé bán diêm trong câu chuyện cổ tích. Nhưng anh, cứ vừa xa, lại vừa gần. Vừa hiện thực, vừa hư ảo. Anh cũng đã hoang mang trong tim quá nhìu kỉ niệm với N, mối tình đầu của anh. Còn có gì cho em nữa không?
Anh đến Trái Đất này để kiếm tìm điều gì? Em đã ngủ trong căn phòng khách sạn lãnh lẽo và âm thầm hỏi anh câu ấy. Một câu hỏi mà mãi nhiều năm sau, anh vẫn chưa thể trả lời.
Vì thế, em đã cố gắng tự cứu lấy mình, trước khi lại rơi xuống đáy vực và sống những ngày chân không chạm đất. Một tháng 30 ngày, thì có 7.200 giờ em tin rằng mình không còn đơn độc nữa. Từ giây phút nhìn thấy anh mắt anh trên màn hình trực tuyến hôm đó, và nhận ra anh giữa hàng chục người trong phòng mổ, em tin rằng, nhất định mình từng gặp nhau ở đâu đó, kiếp hoài thai
Chương 17
Em trở về Hà Nội, lúc những mảng xám xịt trong tâm hồn đã tróc vẩy. Em ngồi gỡ băng ghi âm để thực hiện loạt bài báo. Thấy điện thoại hiện số của anh, giọng nói vẫn ấm lạ thường: “Băng Di đã về Hà Nội rồi phải không?”
- Vâng, sao anh biết?
- Vì anh thấy hôm nay Hà Nội ấm hơn?
Em suýt làm rơi điện thoại xuống nền nhà, mặt đỏ bừng vì bối rối. Một người khô khan như anh, sao anh lại nói một câu ấm áp như lò sưởi thế. Em khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Em ngồi ăn trưa với anh, ở một quán kín đáo và ấm áp. Anh ngồi gỡ thức ăn cho em và không quên dặn em cẩn thận kẻo bỏng. Em thi thoảng lén nhìn anh trìu mếm, cái nhìn như thể: “Cả thế giới này, chỉ cần có anh là đủ rồi. Sau đó sẽ có không khí, mặt trăng, mặt trời, cây cối và cát, đá, sỏi. Và nếu có cây, em thích đó sẽ là cây điệp vàng cứng cáp, rực rỡ. Em nhất định sẽ tựa lưng vào thân cây, để nhìn anh thật gần…”
- Em đang nghĩ gì thế, Băng Di? – M hỏi.
- Em không nghĩ gì. Em chỉ không biết anh đến Trái Đất này có phải để ngồi bên em, thật ấm và bình yên như lúc này không?
Anh kể cho em nhiều hơn về ngày hôm qua, về tuổi thơ, về tình yêu và sự nghiệp. Em đọc trong đôi mắt anh vẻ nam nhi, mạnh mẽ, rắn rỏi. Nhưng sâu hơn trong đôi mắt cương nghị ấy, là một M rất tình cảm và yếu đuối. Là M rất chung tình. Một người đàn ông như anh, còn sót lại trên thế giới này và ngồi đối diện với em, có phải là giấc mơ?
Em muốn ghi lại mãi ký ức về bữa ăn trong tim mình. Để anh không thể rời xa, mãi đừng xa, có được không?
Rồi có khoảng một nghìn lần nữa em giận anh, em cự cãi đến ứa nước mắt: “Tại sao em gọi anh mà anh không nghe máy? Tại sao thế, M?”…
“Em nhạy cảm quá rồi, anh chưa khi nào không nghe máy của em. Có thể vào lúc em gọi, anh đang nhận một cuộc điện thoại khác, cô phóng viên ngốc ạ!”
Cả thế giới này có thể bỏ qua cuộc gọi của em, nhưng riêng anh thì không được làm thế. Em vừa khóc vừa nhìn anh. Thật ngốc. Em đã khóc ngọt ngào khi nói với anh câu ấy. Em gục đầu vào vai anh, cứ nghĩ anh đã biến mất khỏi Trái Đất này. Điều ấy thật đáng sợ biết bao. Sự mất mất những điều thân thương mà mẹ em, P để lại, khiến em luôn giữ khư khư trong tay và sợ mất những gì mình đang có. Em có đáng thương không?
Anh im lặng nhìn em trìu mến. Em đã ấm êm cảm xúc hơn trước ánh nhìn ấy.
Và rồi mãi sau này, anh vẫn là thứ hạnh phúc không thể cầm nắm hoặc nói lời tạm biệt của em. Vừa thân thương như có thể ôm chằm lấy, vừa xa lắc lơ như bóng khói cuối đuôi tàu. Chỉ đơn giản vì, em không đủ can đảm để chạm vào hình bóng người con gái cũ của anh, nơi anh đã nói với em rằng: “Cô ấy đã để lại trong anh quá nhiều kỷ niệm.”
Anh cho em được hờn dỗi, được cáu giận, được khóc, được cười, được nhắn tin cho anh mỗi ngày chỉ để hỏi: “Này M, anh đã ngủ chưa?” – với một cô gái trải qua muôn vàn hụt hẫng, đau khổ không chạm đấy như em, anh thực sự là một trải nghiệm bình yên trên cõi đời này, nhất định không phải là giấc mơ…
Vì thế, cuộc sống của em sẽ tẻ nhạt và đáng thương đến thế nào, nếu như chưa từng gặp anh…
Nếu như…
Chưa từng…
Gặp anh.
Phải không?
Chương 18: Can đảm chia tay là em đã tự cứu lấy mình
Can đảm chia tay là em đã tự cứu lấy mình…
Em rất sợ khi nghe người trong cuộc nói với mình những lời an ủi: “Giá như chúng mình gặp nhau sớm hơn…” hoặc: “Anh đã từng yêu am chân thành. “Tất cả những lời nói dối ấy, đều có thể làm em bật khóc!!!
Có khác gì đau anh, việc ai là người rời khỏi con đường đi chung sớm hơn một bước chân? Chỉ là em hi vọng, vết thương em về đến nhà hoặc đưa chân em tới một ngã rẽ khác.
Lúc em đến điểm hẹn để gặp anh, em từng nghĩ sẽ nói chuyện với anh ríu tít. Làm sao có đủ thời gian để kể hết cho anh nghe những chuyện mà em thấy mỗi ngày. Để chúng ta thấy giá trị của tình yêu, để thêm trân trọng hiện tại hơn.
Thế nhưng, lần nào ở bên nhau, chúng ta cũng có lý do để bảo vệ cái tôi của mình. Trong tình yêu, hai cái tôi quá quyết liệt sẽ đẩy em và anh xa nhau hơn. Và điểm chung cuối cùng còn lại với nhau, chính là câu nói nghe buốt tâm can: “Anh đã từng yêu em rất chân thành.”
Lúc tỉnh táo và hồn nhiên, em từng ước, giá như anh và em, dù đất trời sụp xuống dưới chân, cũng không một ai nói đến hai từ “chia tay”. Bởi nghe xót xa phát khóc.
Em thương anh lắm, nhưng lại quá tỉnh táo khi nghĩ rằng nếu chúng ta cứ nắm tay nhau đi xa thêm, rồi sẽ đến lúc cả hai cùng buông tay ở con đương quá mờ mịt. Em sợ tình yêu sẽ bị hủy diệt ở một nơi, nó khiến cả anh và em cùng sợ hãi mỗi khi nhớ đến.
Đã nhiều lần em ý thức rằng, em là một cô phóng viên trẻ vad anh cũng là một chàng bác sĩ còn quá trẻ. Chúng ta vẫn đang ở độ thanh xuân và đều mang hai cái tôi nghề nghiệp lớn lao. Anh dễ nổi nóng khi đồng nghiệp của em phanh phui những thực tế phũ phàng của nghành y mà quên đi những đóng góp của bao bác sĩ đã cứu sống hàng ngàn mạng sống mỗi ngày.
Những lúc đôi mắt của anh có lửa, ngọn lửa giận dữ và cô đơn, em lại thấy lòng mình chùng xuốn. Thấy thương anh nhiều hơn. Chảng có một lời nguyền nào nói rằng những đôi nam nữ ngành y và ngành báo không nên kết duyên với nhau. Bởi những bất đồng về góc nhìn là vết rạn không thể nào hàn gắn.
Rồi những cuộc vui của chúng ta, luôn kết thúc bằng sự giận dữ trên trời rơi xuongs biển của anh. Và có lúc em nhận ra, tình yêu dành cho anh, sao quá đơn côi. Lúc yêu anh thật lòng mà em thá cô đơn và như chưa từng có ai ở bên chia sẻ lúc yếu lòng.
Em lại cố gắng sống tốt hơn, em không thể phản bội đồng nghiệp của mình và nói với họ rằng: “Nhưng phũ phàng về ngành y mà mọi người viết là hơi quá lời. Vẫn còn nhiều bác sĩ có tấm lòng cao cả, trong đó có anh – người đàn ông mà em yêu thương.”
Em chọn cách im lặng giữa lập trường nghề nghiệp và những bức xúc của anh. Bởi em không muốn làm anh buồn hơn. Bởi em không muốn làm anh chính là của mình. Tình yêu đích thực, đến nỗi buồn cũng là của chung, phải không anh?
Nhưng rồi, nhũng cuộ tranh luận khác cũng đến ngày một nhiều hơn. Chúng ta sẽ đến với nhau như thế nào khi anh vẫn coi N như một kỷ vật không thể buông rời. Nếu như anh chỉ đối xử với N như một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm, thì em sẽ chịu đựng thêm. Nhưng anh nhớ không, lúc anh uống quá say. Lúc em phải dìu anh ra xe, anh nhắc đến tên chị ấy trong vô thức. em là em, M ạ. Em không thể là N. Nhưng em vẫn vuốt ve cảm giác của một trái tim thất bại. Em muốn dỗ dành tuổi thanh xuân của mình rằng, có sao đâu, rồi ai cũng đã từng yêu như thế!
Ngồi bên vỉa hè của con phố em đã đi nhiều hơn những năm tháng thanh xuân của mình. Vậy mà, thấy lòng cứ trống trơn, xa lạ. Em có thể bỏ qua vì anh vô tâm đến quên gửi em một lời chúc mừng sinh nhật chỉ vì anh quá bận. em có thể thôi khóc chỉ vì anh vội đi hội thảo nên nhận điện thoại của em mà trả lời quá vội vằng như một người xa lạ. Em có thể làm nhiều thứ lắm, thậm chí có thể gặm nhấm nỗi buồn của anh để hiểu anh hơn….
Nhưng em lại không thể cùng anh yêu tha thiết người con gái cũ, như vậy là em thiếu sự nhẫn nại hay quá ích kỷ, em cũng không biết nữa. Em đã dùng tất cả sự can đảm bản thân có để để rời khỏi anh, và cũng là để cứu lấy chính mình.
Trong tình yêu, em chỉ biết dùng trái tim để cưu mang thất bại của mình.
Thế nên, nếu đã can đảm yêu, cũng cần có can đảm chia tay. Bởi thanh xuân như dong nước, có ai tắm hai lần trên một dòng sông?
Mà anh đã yêu chị ấy đến hai lần trong cuộc đời như thế???
Chương 19: Cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem
Đã hai mươi năm, kể từ buổi chiều nước mưa hòa nước mắt, vị ngọt của trời xen lẫn vị mặn chát của tuổi thơ. Con đã khóc nhiều ngày sau đó, nước mắt chi mà nhiều đến vậy! Con nằm xuống giường, nước mắt ướt đẫm gối. Con tựa lưng vào tường, thấy cơ thể bé nhỏ của mình sao năng nề, vịn vào đâu cũng chông chênh. Vì thế, 12 tuổi thật đắng bởi con đã trở thành cô bé lọ lem với cổ tích buồn.
Cô cứ tiếc đến thần thờ vì buổi trưa hè hôm ấy, con quên nói với mẹ rằng: “Con sẽ còn yêu mẹ nhiều năm sau nữa, yêu cả sang kiếp sau!” Để buổi chiều trở về, mẹ đã không còn trên thế gian này nữa.
Mùa hè khép lại với bản tổng kết học kỳ thê thảm. Con đâu còn tâm trí học khi bước đi của con như chưa từng cham đất. Con chỉ nghe tiếng nói xạo của trẻ thơ, như rơm tước một cách hồn nhiên mà rờn rợn: “Ê nhỏ! Mẹ mày mất thật rồi à? Bà tao bảo kiếp sau mày mới được gặp mẹ đấy.”
Băng Di…
Con đã dừng chân khi nghe tiếng gọi dịu dàng như mùa thu rụng xuống khoảng đất nơi con đứng. Là P mẹ à. P gọi tên con như chúng con từng là bạn với nhau từ kiếp trước. P là câu bạn học khác trường, đã chạm mặt con trong kỳ thi tốt nghiệp. Mẹ biết không? Lần đầu tiên con nhìn thấy cậu ấy, con đã thấy thứ ánh sáng kỳ lạ, ấm áp mà cô bé bán diêm từng nhìn thấy trong đêm bão tuyết, khi châm lửa đốt lên những que diêm hy vọng.
P, cậu con trai khôi ngô và có má lúm đồng tiền ấy, sau này chính là mối tình đầu rất đẹp của con.
Cậu ấy đã nói với con rằng: “Cậu có nụ cười tỏa nắng, cậu rất xinh gái.”. Mẹ biết không? Đó là lời khen đầu tiên con nhận được trong cuộc đời có quá nhiều buồn thương. Và lúc đó con tin, sự sống vẫn còn trên thế gian này, còn trong đôi mắt của con, còn trong nụ cười xa xăm của mẹ.
Câu ấy đã dắt tay con bước đi qua bao mùa mưa nắng. Con đã quen với việc đến trường và thấy cậu ấy xuất hiện ở cổng trường, lần nào cũng vội vã. Có một điều khiến con chưa từng hối hận khi có P trong trái tim mình, là P quá dỗi dịu dàng và tốt bụng.
Nếu như chưa từng gặp P, cuộc đời con sẽ giống như một xác cây cằn cỗi giữa bão cát xa mạc, mỗi năm lại phủ đầy bụi thời gian và trở thành một cây bụi trắng xóa. P đã là cơn mưa trong lành cuốn đi những vết thời gian đau đớn trong con. P khiến con tin rằng, con xứng đáng được hạnh phúc!
Mẹ biết không?
Sau này, P đã rời khỏi con như một sự sắp đặt của số phận. Không phải là vì đã chán cô bé Băn Di hễ nhắc đến mẹ là ứa nước mắt. P luôn đưa khan cho con và nói với con thật dịu dàng: “Cậu đừng khóc nữa!”
Chúng con xa rời nhau trên hai nẻo đường xa lạ, mỗi đứa đều mang theo một mảnh vỡ của tim mình. Và đều cố gắng không ngoảnh đầu lại nhìn con đường đã đi qua. Chỉ đơn giản vì cả con và P đều sợ, nếu quay lại, cả hai sẽ cùng đau khổ như nhau.
Nhất định con sẽ khóc nếu P nói: “Hãy về với nhau đi!” Vì con chẳng thấy cảnh cửa nào để bước vào thế giới của hai đứa. Tình yêu, mà lý trí thế, có phải tình yêu không mẹ?
Rời khỏi P, con đã có được những bước đi hụt, chạm chân vào đâu cũng thấy hoang mang. Nhiều lần, con chạy ra bưu điện gần ký túc xá của sinh viên, chỉ để bấm máy cho P và nói rằng: “Này cậu, nếu cậu chưa đi quá xa đoạn đường ấy, thì hãy quay lại với tớ. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhay đi tiếp. Có cậu ở bên, tớ đỡ hoang mang hơn.”
Nhưng tình yêu của tuổi trẻ là cô bé ngốc nghếch ương bướng. Con đã đặt điện thoại xuống vì sợ run người nếu tiếng chuông điện thoại của P reo.
Con quyết định bỏ cuộc. Vì thế, P đã được con xếp lại thành một hồi ức u buồn trong trái tim kín đáo của con.
Con muốn từ giây phút ấy trở đi, P chỉ thuộc về riêng con. Thuộc về riêng trái tim con mà thôi. Thuộc về một phần ký ức yêu thương không thể xóa nhòa. Vì thế mẹ ạ, với riêng P, con thực sự là cô bé lọ lem đã bước ra từ cổ tích thật đẹp.
Có một chàng trai rất thông minh, khôi ngô, tuấn tú và dịu hiền, đã từng yêu thương con thật lòng.
Cậu ấy từng thủ thỉ với con những lời rất ấm: “Cậu thật xinh đẹp.”
Thế nên, khi nghe tin cậu ấy gặp tai nạn và rời bỏ cõi sống, con đã lặng yên nghe ký ức rỉ máu mỗi ngày.
Con đã khóc. Trái tim như bị bóp nghẹt. Con đã phải sống những ngày dài sau đó, rất dài, với niềm tin rằng: P vẫn còn ở đâu đó trên thế gian này, P vẫn đợi con ở quán quen, vẫn thích uống nước hoa quả và nụ cười có má lúm đồng tiền vẫn tỏa nắng. Dù ký ức của con vẫn không ngừng rỉ máu.
Mẹ à, con thật hạnh phúc, vì có người từng gọi tên con, như cách của P. Nghe ấm áp, như mùa thu gió thổi lao khoảng trời ký ức thật đẹp, để tin yêu. Để thấy mình đang sống.
Tác giả trẻ Thiên Bình đã nói “Đôi khi tình yêu chỉ là chuyện một người”, thế nên, chỉ một mình P là đủ.
The end