muốn bắt tay Gia Thiên.
- Phải! Nhưng chúng tôi chỉ dùng những phương án công khai, minh bạch để giành chiến thắng. Chứ không như những kẻ chỉ biết dùng những thủ đoạn đen tối. – Không biết vô tình hay cố ý, Gia Thiên phớt lờ cái bắt tay của ông, lời nói cũng tỏ vẻ không chút thiện chí.
- Ha ha ha! Cách nói chuyện này giống hệt cha của cháu quá!- Ông buông lời giả lả. Rồi bất chợt, ông nhướn mày, giọng nói khẽ rít qua kẽ răng.- Vậy thì đợi thử xem ai sẽ thắng!
- Vậy chú hãy mở mắt to lên mà chứng kiến thất bại thảm hại của mình. – Gia Thiên cũng tỏ ra không hề kém cạnh.
- Chuyện đó để tính sau vậy! Chú muốn giới thiệu với cháu con rể tương lai và con gái của chú. Và họ cũng chính là những người sẽ trực tiếp đối mặt với cháu trong dự án Love Baby. – Nói dứt câu, ông quay sang yêu cầu trợ lý.- Mau gọi hai người đó sang đây ngay!
Ít phút sau, một cô gái xinh đẹp xuất hiện với nụ cười rạng rỡ đến mê hồn. Cô ta mặc một chiếc đầm sườn xám đỏ ôm sát dáng người thon gọn và cao ráo. Khuôn mặt được trang điểm khá tỉ mỉ càng làm tôn lên vẻ đẹp vô cùng sắc sảo. Hân nhận ra ngay đó là Yến “nhà giàu” với vóc dáng và khuôn mặt có thể gọi là chuẩn của cái mọi đẹp.
Yến đến bên cạnh khoác lấy tay ông An ra vẻ thân thiết. Hai người họ lại có ngoại hình rất đối lập nhau, một người cực kỳ xinh đẹp, còn người kia lại vô cùng xấu xí. Nhận ra người bạn học cũ, Hân liền lịch sự mỉm cười. Còn Yến, nụ cười rạng rỡ trên môi bỗng dưng trở nên gượng gạo.
- Đây là đối thủ số một của chúng ta mà cha vẫn thường nhắc với con, Hoàng Gia Thiên. Còn đây chính là con gái “rượu” của chú, Trần Ngọc Yến. – Ông An giới thiệu Yến và Gia Thiên với nhau, sau đó quay sang hỏi Yến- À, còn chồng tương lai của con đâu?.
- Anh ấy đang nói chuyện với vài người quen, lát nữa sẽ qua sau ba à! – Yến đáp.
- Thôi được! Ba phải qua kia chào hỏi vài người quen. Con ở đây tiếp chuyện với Gia Thiên giúp ba.
Ông An nói xong thì đi ngay sang chỗ khác. Lúc này, Yến nhìn thẳng vào Hân, cặp mắt được tô vẽ sắc lẹm, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời nói tựa như mật ngọt:
- Trùng hợp lại gặp Hân ở đây. Hôm nay, cậu thật là xinh đẹp đó!
- Mình làm sao xinh đẹp bằng cậu! Cậu xem, vì cậu mà mọi ánh đàn ông đều đổ dồn về phía này cả.- Hân khéo léo đáp lại.
- Thì ra hai cô biết nhau à? – Gia Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, em và Yến là bạn học thời phổ thông. – Hân giải thích.
Bỗng nhiên, Yến vẫy vẫy tay, hô lớn: “Anh Thịnh, đằng này nè!” Hân thoáng chút ngạc nhiên và dõi mắt theo hướng tay Yến. Một người thanh niên mặc một bộ comple màu đen đang đĩnh đạc bước đến.
Hình ảnh trước mắt làm cô sững người như bị đóng băng. Dáng người kia, khuôn mặt kia, đôi mắt kia thật quá đỗi thân thuộc. Mặc dù theo thời gian, anh có già đi một chút, chững chạc hơn một chút nhưng nét mặt vẫn hiền lành như xưa. Không thể lẫn vào đâu được, người đó chính là Thịnh của cô.
Trái tim Hân nhảy nhót rộn ràng như vừa bắt được một niềm vui vô tận. Cảm xúc nơi trái tim nhanh chóng truyền đến sóng mũi làm nó trở nên cay nồng. Rồi cảm xúc đó lại truyền đến đôi mắt khiến hai hàng mi không thể lay động, đáy mắt long lanh một nỗi nhớ thương da diết.
Rõ ràng không phải là mơ, Thịnh đang bước đến trước mặt cô. Một bước chân! Hai bước chân! Ba bước chân!... Cuối cùng, sau hơn bảy năm xa cách, Thịnh đã đến bên cô rất gần và rất thật.
Còn anh, đôi mắt thoáng gợn lên sự ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng lướt nhẹ qua cô như một người xa lạ. Dường như trong một giấc mơ nào đó, cô đã từng thấy anh như vậy. Và dường như… mọi việc đã đi chệch sang một hướng khác.
- Đây là anh Thịnh, Giám đốc điều hành Khang An, đồng thời cũng là chồng sắp cưới của Yến.- Yến nở nụ cười rạng rỡ, khóe léo khoe bàn tay đang đan chặt vào tay Thịnh như để chứng minh thêm cho lời nói của mình.
- Xin chào, tôi là Phan Vĩnh Thịnh!- Thịnh vẫn hết sức tự nhiên.
- Hân chắc cũng biết anh Thịnh mà phải không?- Không biết không biết là vô tình hay cố ý, Yến nhấn mạnh một câu hỏi.
Hân như bị từng mũi dao lần lượt đâm xuyên thấu trái tim. Cô tưởng chừng mình như sắp tắt thở vì sự đau đớn đến cùng cực. Năm ngón tay cô vô thức bấu chặt vào cánh tay của Gia Thiên, khóe miệng chua chát bật ra hai chữ: “Mình biết!”
- Tôi là Hoàng Gia Thiên. Còn đây là trợ lý… và cũng đồng thời là bạn gái của tôi.- Gia Thiên bất ngờ giới thiệu về mối quan hệ giữa anh và Hân. Có lẽ thái độ kỳ lạ của cô đã khiến cho một người nhạy bén như anh đoán biết được điều gì đó.
- Chà, chà! Mình không ngờ cậu đó nha Hân. Câu khéo chọn bạn trai quá! – Trong khi Hân vẫn đứng sững người thì Yến vẫn vô tư đùa cợt.
Từng lời nói, từng nụ cười của Yến càng làm cho lòng Hân thêm xót xa. Mắt cô đang hoa lên như đang đứng giữa làn sương khói mờ ảo trong một giấc mơ lạ. Nhưng chính cảm giác đau nhói nơi trái tim đã thức tỉnh cô và mách bảo cho cô biết mọi việc đều là thật. Nỗi đau đó làm cho cô càng lúc càng khó thở. Cảm giác cay nồng ở sóng mũi cũng mỗi lúc dâng cao. Cô không biết mình có thể che giấu cảm xúc được bao lâu nữa khi nỗi đau đã vượt quá mức chịu đựng.
Hân chỉ muốn lập tức òa khóc một trận đã đời để xem Thịnh còn quan tâm đến cô không. Nhưng cô có thể làm gì hơn khi sự thản nhiên của anh cùng người vợ sắp cưới trước mặt chính là câu trả lời tốt nhất cho tất cả.
Hân thở đều, giọng nói tỏ ra bình tĩnh: “Xin lỗi mọi người, em không được khỏe nên phải về trước đây!” Rồi chưa kịp đợi ba người còn lại lên tiếng, cô đã lạnh lùng quay lưng bước đi. Tiếng giày cao gót gõ vào sàn phát ra âm thanh “lộp cộp” chậm rãi mà nặng nề. Họ nhìn theo dáng cô, mỗi người một tâm trạng nhưng đều có chung sự bất ngờ trước thái độ của cô.
Trong suy nghĩ của Hân, ba người còn lại chắc đang cười cợt cô. Cô muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này nên lập tức di chuyển nhanh hơn. Đi được thêm vài bước, cô có cảm giác hơi mất thăng bằng. Cô ngoan cố bước thêm bước nữa, bất ngờ cơ thể chao đảo mạnh. Rồi trong tíc tắc, cô bị ngã sóng soài trên mặt đất.
Hân chưa kịp hoàn hồn đã thấy toàn thân đau ê ẩm, cơ thể trong tư thế mông chạm đất, hai tay cùng chống về phía bên phải, hai chân xoạc ra vô cùng hớ hênh. Xung quanh, những tiếng cười cợt, xì xào không ngớt vang lên. Những cặp mắt soi mói và thương hại đều đổ dồn về phía cô.
Vì cú ngã, cô đã trở thành tâm điểm của buổi tiệc mất rồi. Rõ ràng, hôm nay là một ngày thê thảm nhất trong cuộc đời của cô. Cô xấu hổ cởi phăng đôi giày cao gót, cố gắng gồng mình đứng dậy mặc cho cơn đau ê ẩm vẫn đang lan tỏa khắp cơ thể.
Không hẹn mà gặp, Gia Thiên và Thịnh cùng lao đến đỡ cô dậy. Người này đỡ bên trái, người kia thì đỡ bên phải. Thịnh hỏi bằng giọng lo lắng khác hẳn với thái độ thờ ơ lúc nãy: “Huyền Hân, em không sao chứ?”
Cô xúc động nhìn anh và cảm nhận được phảng phất đâu đó trong đôi mắt anh là sự ấm áp quen thuộc. Có lẽ anh vẫn là chính anh chăng?
Trong giây phút Hân còn do dự trong những nhận định về Thịnh, Gia Thiên thẳng thừng cướp lời: “Cô ấy không sao! Tôi biết cách chăm sóc cho bạn gái của mình.” Trước lời nói đó, Thịnh đành lặng lẽ buông tay, sự ấm áp trong đôi mắt cũng vụt tan biến.
Hân bước đi trong vòng tay dìu dẫn của Gia Thiên. Cô cố gắng ngoáy đầu lại để mong chờ một sự tiếc nuối nhỏ nhoi từ Thịnh. Nhưng những gì chứng kiến được ở phía sau chỉ làm cho cô thêm đau lòng.
Yến đã đến ngay bên cạnh anh, trên khuôn mặt lộ rõ niềm kiêu hãnh. Cô ta tình tứ vòng tay qua cổ anh, miệng thì thào vào tai anh điều gì đó. Hai người họ trông thật xứng đôi vừa lứa. Hân tuyệt vọng xoay đầu nhìn thẳng về phía trước, đôi chân vô thức lê từng bước một ra khỏi gian phòng rộng lớn.
Ở phía sau, một đôi mắt vẫn đau đáu dõi về hướng cửa. Đôi mắt đó chỉ chịu rời đi khi một giọng nói cất cao: “Anh còn nhìn gì nữa! Mau qua kia cùng em! Ba đang rất nóng lòng muốn giới thiệu với anh một số nhân vật rất quan trọng.”
Chân phải của Hân đã bị trật khớp nên mỗi lúc càng đau hơn. Gia Thiên bỏ mặc buổi tiệc bên trong, dìu cô ra tận cửa khách sạn. Cô cảm thấy có chút xúc động vì ít nhất ngay trong lúc này, còn có một người quan tâm đến mình.
- Xe đỗ ở bên kia, nếu vòng qua đây sẽ bị ngược đường. Em chịu khó đi bộ thêm một đoạn cùng tôi đi lấy xe vậy.- Anh cất giọng nói nhẹ nhàng.
- Em tự đón taxi về cũng được. Anh nên quay vào trong đi! – Cô tỏ vẻ áy náy.
- Không nói nhiều nữa! Nhân viên gặp chấn thương trong lúc thi hành công vụ thì tôi phải có trách nhiệm. Tôi nhất định phải đưa em về nhà. – Anh cương quyết nói.
- Nhưng chân em đau lắm! Em không thể đi nổi nữa rồi. – Cô nhìn xuống đôi chân trần với cái chân phải sưng đỏ trông thật thê thảm.
- Thế thì… để tôi cõng em vậy! – Anh bất ngờ đưa ra một đề nghị.
Nói là làm, Gia Thiên liền hạ thấp người xuống. Khi Hân chưa kịp có phản ứng thì anh nói tiếp: “Có lẽ trời sắp mưa. Ta mau đi thôi!”
Một cơn gió nhẹ lướt qua qua mang theo vài giọt nước man mát chạm vào đôi má đỏ hồng của cô. Ngay lúc này, cô thèm thuồng một hơi ấm người giữa những cơn gió lạ. Rồi cô chợt nhớ đến cảm giác an toàn khi được ở giữa vòng tay anh trong dòng nước lạnh lẽo. Có lẽ vì vậy mà tấm lưng anh ở trước mắt đem đến cho cô một sự cuốn hút khó cưỡng lại.
Trong tíc tắc, cô đã ở trên lưng anh, một tấm lưng rắn chắc và vững chải. Cô quá mệt mỏi nên không ngần ngại tựa đầu hẳn vào vai anh. Gió lùa mỗi lúc một mạnh hơn, mưa bụi lất phất bay đầy trời nhưng cô vẫn cảm thấy thật bình yên và ấm áp. Nỗi đau trong tim cô như được xoa dịu đi phần nào.
Bất chợt, anh nói: “Người lúc nãy là bạn trai cũ của em à?” Câu hỏi của anh làm cho cô “giọt nước tràn ly”. Cô không thể thốt ra bất cứ lời nào vì cảm thấy cuống họng mình nghẹn lại.
Lúc nãy, trong buổi tiệc, dù tuyệt vọng, dù xấu hổ, cô cũng cứng rắn không rơi một giọt nước mắt nào. Bây giờ, cô lại bắt đầu khóc, khóc thật nhiều nhưng vẫn cố gồng mình để không phát ra những tiếng nấc bi thương. Không biết cơn mưa của trời hay cơn mưa nước mắt làm thấm ướt cả vai áo anh.
15. Chương: YÊU NHAU TỪ HÔM NAY
Bây giờ, Hân đã ngồi trong ô tô. Ngoài trời, mưa như trút nước. Qua làn mưa, cảnh vật trở nên mờ mờ ảo ảo tựa như tâm trí cô cũng còn đang rất mơ hồ. Cô không ngờ Thịnh biệt tăm hơn bảy năm trời, khi xuất hiện lại tay trong tay với người con gái khác. Mà người đó lại chính là Yến “nhà giàu”, vốn chẳng xa lại gì với cô.
Hân hồi tưởng lại thời đi học, cô cũng thường bắt gặp Yến đứng nhìn mình và Thịnh từ xa với ánh mắt buồn bã. Lúc đó, cô đã có linh cảm không hay mỗi khi bắt gặp được ánh mắt đó. Sau này, hai người này lại đi du học sang Mỹ cùng một lúc. Có lẽ họ đã yêu nhau trong khoảng thời gian xa xứ.
Hân cảm thấy mình thật là một đứa con gái ngốc nghếch. Bản thân đã âm thầm chịu đựng biết bao thiệt thòi, vậy mà cuối cùng người ta đành lòng xem cô như người xa lạ. Anh đã thay đổi đến mức khiến cho con tim cô tan nát.
Việc gặp lại Thịnh làm những bí mật được chôn rất sâu, rất kín trong lòng cô dần dần được khơi dậy. Nếu anh biết bé Gấu là con ruột của mình thì liệu anh có trở về bên cô không? Nếu bé Gấu biết được sự thật thì cuộc sống của thằng bé có bị đảo lộn không?... Rất nhiều câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Hân cũng biết rõ lúc ba mẹ mình quyết định nhận bé Gấu làm con thì đã không thể nào quay đầu lại được nữa. Nếu mọi chuyện lộ ra thì người chịu tổn thương nhiều nhất chính là thằng bé. Không thể được! Cô thà là người chịu tổn thương chứ không cho phép bất cứ ai được chạm đến tâm hồn non nớt của bé.
Cô đang miên man dòng suy nghĩ thì bỗng nhiên một tràng tiếng “ọc…ọc…ọc…” từ trong bụng phát ra. Cô ngượng đỏ mặt và hy vọng không ai nghe thấy. Cô nhớ ra suốt trong buổi tiệc cứ mãi theo Gia Thiên đi chào hỏi khắp nơi mà chẳng kịp ăn uống gì cả.
- Đói bụng rồi sao? Có muốn ăn gì không?- Gia Thiên đã kịp nghe thấy tiếng réo từ bụng cô.
- Không, em không đói!- Cô vẫn ngoan cố phủ nhận.
- Không ăn thì cũng phải uống chút gì chứ! Sữa nhé!- Biết được tâm trạng cô, anh vẫn nhỏ nhẹ.
- Bia vậy!- Cô buột miệng.
- Bia à! Đúng lúc tôi cũng đang muốn làm một vài lon cho ấm người đây!- Anh thản nhiên đồng tình.
Mưa đã tạnh, mây đen tan dần đi để lộ ra hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Xe dừng lại trước một công viên có một bãi cỏ chỉ rộng lớn và xanh mượt như nhung. Bên kia đường là một cửa hàng bách hóa nhỏ. Gia Thiên để Hân chờ trong xe rồi vào tiệm đó mua một ít đồ. Khi quay lại, anh xách theo một bao khá nặng. Anh lôi từ trong đó ra miếng băng chườm lạnh, tự tay giúp cô đắp lên cái chân bị sưng tấy.
Sau đó, anh đưa cho cô rất nhiều loại bánh và bảo cô rằng muốn uống bia thì trước tiên phải ăn lót dạ. Miệng thì nói không ăn, nhưng khi thấy đồ ăn trước mắt, cô cầm lòng không được nên ăn hết một lèo hai cái bánh mặn, hai cái bánh ngọt.
Tiếp đến, anh lại lôi thêm ra một tấm trải lớn, không nói không rằng đem ra bãi cỏ. Anh đem trải nó ra, rồi tự mình ngồi xuống đó khui lon bia đầu tiên. Anh ngửa đầu lên bầu trời nốc một ngụm thật to. Lúc này, dáng vẻ của anh trầm ngâm như là trong lòng đang có nhiều nỗi u phiền.
Tâm trạng của cô lúc này cũng tệ hại không thua gì ai. Cô nghe người ta nói uống bia vào sẽ quên sạch sẽ những nỗi buồn phiền trong lòng. Điều đó thôi thúc cô phải uống cho bằng được loại chất lỏng thần kỳ này.
Cô bước ra khỏi xe, tiến về phía anh. Cô chủ động ngồi xuống, tự tay khui lấy một lon bia. Cô đang hồi hộp tính nếm thử vị bia thì anh cất tiếng hỏi:
- Có biết uống không?
- Biết một chút!- Cô nói dối.
- Tôi có sở thích uống bia một mình dưới bầu trời đầy sao.- Anh nói tiếp.
- Vậy thì hóa ra em đang làm phiền anh rồi!- Cô tỏ vẻ ái ngại.
- Không sao! Cùng người trong mộng ngắm sao chẳng phải sẽ bớt cô đơn à?- Anh buông lời đầy hàm ý.
Hân chẳng thèm suy nghĩ sâu xa ý tứ của anh. Cứ thế, cô bắt đầu đưa lon bia kề vào môi. Ngụm đầu tiên vào miệng chỉ mang lại cho cô mùi vị đắng nghét, vô cùng khó uống. Cô thật không hiểu tại sao cánh đàn ông lại thích loại nước “dở tệ” này đến như vậy.
Nhưng đã lỡ “phóng lao thì phải theo lao”, cô nín thở tiếp tục nuốt từng ngụm, từng ngụm cái loại nước đắng nghét này vào trong bao tử. Cứ thế, cô nhanh chóng uống hết cả lon.
Như để chứng mình là mình biết uống, cô lại khui tiếp lon thứ hai. Càng uống, đầu óc cô càng đảo điên, miệng bật cười thật khanh khách. Những nỗi đau trong tim không hề vơi đi mà lại trở nên đau xót gấp bội phần.
Một giọng nói cứ văng vẳng bên tai cô rõ mồn một: “Đây là anh Thịnh, chồng sắp cưới của Yến!” Cô bật cười to hơn, cười đến nỗi… trào ra nước mắt. Cô lại cố sức uống thêm một lon nữa, sự tủ chủ cũng dần dần biến mất. Vì tác dụng của hơi men, cô cảm thấy vô cùng hoa mắt, chóng mặt. Rồi cô vô thức tựa đầu vào vai anh, thở một cách nặng nề.
- Anh có biết gì không? Em chính là một người đàn bà hư hỏng.- Cô nghẹn ngào nói.
- Tại sao phải hạ thấp bản thân mình đến như vậy?- Anh hỏi lại.
- Khi còn trẻ, em đã trao cái quý giá nhất của người con gái cho anh ấy. Kết quả là em mang thai. Nhưng khi sinh thằng bé ra, em lại rất ích kỷ khi đùn đẩy trách nhiệm làm cha, làm mẹ cho chính ba mẹ của em. Chưa một ngày nào, em dám đối mặt với thằng bé như một người mẹ thật sự. Và cũng chưa một ngày nào em thật sự được thanh thản. Còn anh ấy thì đã có người khác mặc cho em cứ chờ đợi mỏi mòn.- Cô thổn thức bật ra từng lời, từng chữ.
Tâm trạng của anh trở nên rối loạn không phải vì hơi men mà là vì câu chuyện phức tạp của cô. Mặc dù cô không nói ra người yêu của cô là ai nhưng anh đã có thể dễ dàng đoán ra được là người đàn ông vừa gặp trong buổi tiệc. Hơn ai hết, anh hiểu việc bị người mình yêu thương phản bội là đau đớn đến thế nào.
Anh không biết là nên trách mắng hay là an ủi cho sự dại dột của cô. Cái lỗi lầm cô trót vương mang thật khó để người đời có cái nhìn cảm thông. Bởi lẽ nó vượt quá khuôn khổ nề nếp của truyền thống người Việt Nam.
Đối với người đàn ông, hắn ta có thể dễ dàng rũ bỏ sạch mọi thứ. Nhưng với thân phận người phụ nữ sống trong một xã hội đầy rẫy những định kiến, ắt hẳn cô đã phải chịu sự đau đớn về thể xác lẫn sự dằn vặt trong tâm hồn. Mà đáng thương nhất, một đứa trẻ vô tội không sớm thì muộn cũng sẽ bị tổn thương bởi lỗi lầm của những người “vô tình” tạo ra nó.
Bằng những gì từng trải qua trong cuộc sống, anh nói ra những lời nói từ tận đáy lòng mình: “Hân à! Ai tự nhận mình hoàn hảo thì đó không phải là người mà chính là thần thánh ở trên trời. Chúng ta đều là những người bình thường thì làm sao có thể né tránh được sai lầm. Nếu chúng ta biết nhìn nhận sai lầm và sửa chữa chúng hợp lý thì không có gì phải đáng hổ thẹn cả. Em hiểu những gì tôi nói chứ?”
Đáp lại lời anh là những tiếng thở đều đều. Khuôn mặt thanh tú, gò má ửng hồng đang tựa lên bờ vai anh mà ngủ một cách ngon lành.
Câu chuyện của cô làm anh nhớ lại thời sinh viên của mình. Hồi đó, anh từng có một cuộc tranh cãi nhỏ với những thằng bạn cùng khoa về hai chữ “trinh tiết”. Một người nói rằng phụ nữ không giữ được “cái ngàn vàng” trước khi kết hôn là hạng đàn bà hư đốn, dễ dãi. Đa số còn lại hưởng ứng ý kiến đó và có chung quan điểm sẽ không chấp nhận yêu hoặc kết hôn với một người bạn gái đã từng ngủ với người đàn ông khác.
Anh còn nhớ rõ đã cảm thấy phẫn nộ thế nào khi chứng kiến đám bạn học thức nêu ra những suy nghĩ hết sức hạn hẹp. Họ hiển nhiên nghĩ mình có quyền chỉ trích và xem thường phụ nữ mà quên đi mất ý nghĩa của “quyền bình đẳng nam nữ”.
Anh đứng dậy giữa đám bạn, nhã nhặn cất tiếng hỏi: “Xin cho biết có bao nhiêu người dám chắc sẽ giữ được sự trong sạch cho bạn gái của mình cho đến khi kết hôn?” Họ nhìn nhau cười tủm tỉm, không một ai dám trả lời.
Thế đấy, khi yêu, đàn ông vẫn luôn đòi hỏi cái ngàn vàng của phụ nữ. Nhưng thật trớ trêu, khi cưới, họ lại yêu cầu bạn đời của mình phải còn trinh tiết.
Anh không cổ xúy hay biện bạch cho những cô gái không biết giữ mình. Bởi vì bản thân những cô gái đó đã phải gánh chịu những hậu quả nặng nề do không làm chủ được bản thân.
Đối với anh, anh chỉ quan tâm đến hiện tại. Anh đã từng chứng kiến, từng đau khổ vì hai người phụ nữ phản bội. Cái anh cần chỉ đơn giản là “trinh tiết trong tâm hồn”, hay nói cách khác đó chính là sự thủy chung.
Anh hiểu cô đã chung tình với người yêu của mình những bảy năm trời. Điều đó chỉ làm cho anh càng thêm trân trọng cô hơn. Anh không để tâm đến việc cô đã từng có con với người đàn ông đó. Anh chỉ biết anh yêu cô và nhất định cũng sẽ yêu hết thảy mọi thứ của cô.
Nhìn cô ngủ say, lòng anh chợt cảm thấy thanh thản. Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô. Mùi tóc cô hòa quyện với mùi cỏ tươi trở thành một thứ nước hoa vô giá mà anh chưa bao giờ được thưởng thức. Anh nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương, cảm nhận hơi ấm của cô một cách rõ ràng hơn.
Anh bất chợ nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thật nhẹ nhàng, thật tự nhiên đã thay thế hoàn toàn cho cái nhếch mép đầy gượng ép. Nụ cười của anh đã quay trở lại vì cơn sóng dữ trong lòng tựa hồ đã lặng. Anh ước gì có thể kéo dài khoảnh khắc yên bình này đến mãi mãi và mãi mãi.
Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít làm Hân thức giấc. Đầu cô nhức như búa bổ nên cố gắng lắm mới mở mắt ra được. Cô ngạc nhiên khi thấy mình đang ở đang nằm ở băng ghế sau trong xe của Gia Thiên.
Cô bắt đầu lờ mờ nhớ lại chuyện đêm qua. Những chuyện bí mật của trong lòng lại đi kể hết cho một người hoàn toàn không liên quan và cũng không mấy thân thiết. Nghĩ đến đây, cô vừa tặc lưỡi vừa lấy tay vỗ vỗ vào trán để tự trách phạt bản thân.
- Thức rồi à!- Gia Thiên ở băng ghế trước cất giọng nói.
- Anh à! Đêm qua, những điều em kể, xin anh đừng để tâm.- Cô ái ngại nhắc đến chuyện đêm qua.
- Em có kể cho tôi nghe điều gì à? Sau khi ngủ dậy, tôi đã quên sạch rồi. Mà là chuyện gì vậy?- Anh không muốn cô phải ngại nên phải giả vờ quên.
- À, không có gì!
Tuy Gia Thiên khăng khăng nói rằng không nhớ gì nhưng lòng cô biết rõ là không phải như vậy. Trước khi thiếp đi trong cơn say, cô còn nghe rõ mồn một giọng nói truyền cảm và dịu dàng của anh. Chính lời an ủi của anh mang đến cảm giác yên lòng giúp cô đi sâu vào một giấc ngủ không mộng mị, không u sầu.
Hân giật mình nhớ ra rằng cả đêm qua đã không về nhà. Chắc chắn ba mẹ phải lo lắng cho cô lắm. Cô lục tìm điện thoại di động trong túi xách. Có vài cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại nhà và số của Chi nữa.
Trong đó, Chi có nhắn một tin cho cô: “Cậu đi đâu không về nhà vậy? Cậu có gì giấu mình phải không? Mẹ cậu gọi đến, mình nói là cậu đột nhiên qua nhà mình chơi nên ngủ quên lại đây. Mình đã gỡ rối giúp cậu đó, mau cám ơn mình đi!” Đúng là tai hại, bản thân quên buồn đâu không thấy mà chỉ thấy chuốc thêm rắc rối vào thân.
Xe lại tiếp tục lăn bánh đi về hướng nhà Hân. Lúc này, cô mệt mỏi không nói năng gì nhưng tâm trí cứ luôn bận rộn với bao suy nghĩ. Cô cảm thấy con người Gia Thiên thật kỳ lạ. Anh rõ là loại đàn ông cứng nhắt với phụ nữ nhưng lại luôn tỏ ra ân cần và chu đáo đúng thời điểm. Giờ cô đã hiểu ra được tại sao Chi lại thích anh đến như vậy.
Không biết do ông trời sắp đặt hay do sự cố ý mà anh lúc nào cũng xuất hiện lúc cô gặp khó khăn hoặc nguy hiểm. Anh từng cứu sống sinh mạng cô. Và lần này, anh đã luôn ở bên cạnh khi cô trở nên cô đơn và yếu đuối nhất.
Việc khó hiểu nhất là trong buổi tiệc hôm qua, tự dưng anh lại giới thiệu cô là bạn gái. Chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao? Mục đích thật sự của anh đối với cô là gì đây?
Xe dừng lại ở đầu ngõ nhà cô. Chân cũng đã đỡ đau nên cô thấy mình có thể tự đi bộ một đoạn về nhà được. Cô chào anh xong thì quay lưng bước đi ngay. Nhưng cô nhanh chóng chùn bước khi giọng nói trầm ấm của anh cất lên ở phía sau.
- Hân! Em nghĩ sao nếu tôi muốn em trở thành bạn gái của tôi?- Anh đứng tựa lưng vào ô tô, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Chắc… chắc là anh đang đùa với em.- Cô thoáng đỏ mặt, thái độ cũng trở nên lúng túng.
- Còn nếu anh nói là thật thì sao?- Anh đến gần, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Anh nhấn mạnh từng chữ, cách xưng hô cũng đã chuyển từ “tôi” thành “anh”.
- Em vẫn không tin bởi vì… bởi vì…- Cô tự ti nhìn xuống chân mình bởi lẽ cô biết rõ bản thân hoàn toàn không xứng đáng với bất kỳ người đàn ông nào.
- Bởi vì em đúng thật là ngốc… Hãy nhìn thẳng vào anh mà nói!- Anh đến gần đối diện cô, mạnh mẽ cắt ngang.
- Em không ngốc. Chẳng phải anh đã biết hết quá khứ của em sao?- Cô từ từ ngước lên nhìn anh, sự ngần ngại ánh lên trong tia mắt.
- Đúng là anh đã biết tất cả nhưng việc đó đâu có gì quan trọng!... Nếu anh chấp nhận yêu một người thì anh sẽ yêu cả quá khứ lẫn tương lai của người đó. Nếu quá khứ của em đen tối thì anh nguyện làm một ngọn đèn nhỏ nhoi soi sáng cho những bước đường ở phía trước em… Vậy thì chúng ta yêu nhau từ hôm nay nhé!
Những tia sáng ban mai nhẹ nhàng phản chiếu qua cặp mắt sắc lạnh của anh khiến chúng trở nên long lanh đến hút hồn. Anh chìm đắm trong đôi mắt buồn sâu thẳm của cô và nóng lòng chờ đợi một cái gật đầu rất khẽ.
Nghe những lời chân thành của anh, tim cô bỗng loạn nhịp vì xúc động. Hồn cô bị hút sâu trong đôi mắt long lanh của anh. Nhưng mọi thứ xảy ra với cô quá nhanh và đột ngột khiến cô chưa biết phản ứng thế nào. Nhưng cô biết rõ bản thân chưa thể dễ dàng gì quên đi tình cũ và đón nhận một cuộc tình mới.
Đôi mi cô nhẹ nhàng cụp xuống, khóe miệng cất thành lời: “Thôi trễ rồi, em phải về ngay để chuẩn bị đi làm!” Rồi cứ như thế, cô lẳng lặng quay lưng và cất bước đi thật nhanh trên con đường của riêng mình.
Anh lặng lẽ nhìn theo dáng cô vội vã rời đi như đang phải trốn tránh điều gì đó. Anh đã ấp ủ hình bóng cô hơn sáu năm trời, chẳng lẽ đến lúc này mới nói ra cũng là quá vội vàng sao? Được, anh sẽ chờ đợi cô, sẽ cho cô thêm thời gian để hiểu rõ tấm lòng của anh. Chỉ cần anh được nhìn thấy cô mỗi ngày dù chỉ là thoáng qua trong giây phút, lòng anh cũng ngập tràn vui sướng.
16. Chương: TIN TỨC “LÁ CẢI”
Một tuần sau, tại phòng làm việc của Giám đốc tập đoàn Khang An, Thịnh đang chăm chú đọc đi đọc lại một tin tức gì đó rất quan trọng. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng bật mở, một giọng nói lảnh lót vang lên phá tan mọi không gian yên tĩnh.
- Anh Thịnh à, cuối tuần này em có buổi thi đấu bắn súng “Xạ thủ với tiêu cự 25 mét”. Anh đi xem em thi đấu nhé!- Giọng Yến như rót mật vào tai.
- Yến, anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi. Trước khi vào phòng người khác, em phải biết gõ cửa.- Thịnh nhíu mày đồng thời buông lời gắt gỏng.
- Giữa chúng ta còn có chuyện “người khác” sao? Chúng ta đã đính hôn. Em cũng sắp trở thành vợ của anh rồi mà.- Yến nũng nịu.
- Anh đang rất bận. Mà em cũng thật tập trung lo vụ hồ sơ thầu Love Baby đi.
- Nhưng người ta thi đấu vào ngày nghỉ mà. Anh đi cổ vũ cho em nhe!- Yến vẫn tiếp tục kiên nhẫn.
- Để anh xem lại, đến lúc đó sẽ nói cho em biết sau.
- Vậy em xem như là anh đã đồng ý… À, còn một việc nữa, ba nói là chúng ta nên tổ chức đám cưới sớm một chút. Ba đang rất nôn có cháu bồng.- Yến hớn hở nói.
- Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Anh đang cần thêm thời gian để tạo dựng thêm sự nghiệp riêng của mình. Vả lại việc kết hôn của chúng ta cũng chẳng phải chuyện của một mình ba em có thể quyết định.- Thịnh tỏ vẻ không có hứng thú với việc kết hôn.
- Phải, phải! Em xin lỗi! Cũng vì em nôn nóng quá thôi. Em sẽ không nhắc đến vấn đề này nữa.- Yến bị làm cho cụt hứng nhưng vẫn tỏ ra nhún nhường.
…
Trở lại phòng làm việc của mình, Yến ngồi đó ũ rũ với nhiều lo nghĩ. Thời gian hai người chính thức quen nhau đã được sáu năm, đính hôn đã được hơn một năm. Vậy mà Thịnh bao giờ cũng đối xử với cô ta lạnh nhạt như vậy.
Nhớ lại trong buổi dạ tiệc hôm trước, Hân chỉ mới ngã có một chút mà Thịnh lại nóng ruột ra mặt làm cho người vợ sắp cưới này cảm thấy hết sức ghen tức. Chưa bao giờ Yến cảm nhận được sự quan tâm chân thành hay một tình yêu thương thật sự như vậy từ anh. Cô vẫn luôn biết rằng trong trái tim anh chưa bao giờ có hình bóng của mình, nhưng vẫn mong có một ngày anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cũng vào lúc này, Hân cũng đã hòa nhịp trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng cô không sao tránh được cảm giác nhói đau ở trong tim khi nghĩ về Thịnh. Sự việc đó đã để lại một vết sẹo lớn trong thâm tâm nhưng cô đã học được cách chấp nhận nó.
Cô nghĩ có thể một phần vì cô đã quen dần với sự vắng mặt của anh trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua. Một lý do quan trọng khác, cô đã suy nghĩ thông suốt và tự biết bản thân phải sống một cách đàng hoàng, từ tế vì ba, mẹ và đặc biệt là bé Gấu.
Hơn nữa, cô cũng đã chứng kiến sự đau lòng đến suy sụp của mẹ, sự thất vọng đến tột cùng của ba vì cú vấp ngã đầu đời của mình. Do đó, cô không thể một lần nữa cho phép bản thân hành động thiếu trách nhiệm với họ.
Dạo gần đây, cô thỉnh thoảng nghĩ đến Gia Thiên, đặc biệt là những lời nói của anh khiến cô cứ mãi xúc động. Lý trí của cô mách bảo rằng phải gạt phăng những gì liên quan đến anh ta ra khỏi đầu vì anh ta là đối tượng của Chi. Nhưng cái bản năng lì lợm trong con người cô cứ mặc sức hoành hành. Nó cứ tái hiện lại trong đầu cô ánh mắt anh, đôi môi anh và cả khuôn mặt anh.
Cô nghĩ mình không thể né tránh anh mãi như thế được. Chỉ có thể dứt khoát nói lời từ chối thì cô mới có thể ngừng tơ tưởng lung tung. Nhưng cũng từ hôm đó, anh đã đi công tác ở nước ngoài nên cô chưa có cơ hội để nói chuyện rõ ràng. Đối với cô, tuần lễ này có vẻ dài hơn bình thường thì phải!
Hôm nay lại một ngày làm việc mới. Hân đến công ty trong bộ đầm liền công sở theo phong cách “color block” đang thịnh hành. Khi vừa bước chân vào sảnh lớn, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía cô. Trước khi ra khỏi nhà, cô cũng đã kiểm tra tóc tai, trang phục rất kỹ, đâu có vấn đề gì. Có lẽ là do bộ đồ mới của cô quá hợp mốt chăng?
Tiếp đến, cô tiếp tân xinh đẹp đột nhiên đứng dậy gật đầu chào cô một cách kính trọng, miệng thì cười tươi như hoa. Cô cảm thấy ngạc nhiên vì thái độ đó chỉ dùng chào ban quản trị hoặc những vị khách mời quan trọng của công ty.
Hôm nay, ông Phong cũng vắng mặt vì đã đi công tác chung với Gia Thiên. Phòng làm việc của cô cũng náo nhiệt hơn ngày thường. Cô mở cửa bước vào phòng đã thấy mọi người đang chụm đầu vào chỗ chị Hà, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó trên màn hình máy tính. Họ nhìn thấy cô liền im bặt, rồi lật đật giải tán ngay. Tuy cô có nhiều điều hoài nghi về thái độ kỳ lạ của họ nhưng vẫn giữ điềm tĩnh ngồi vào bàn làm việc của mình.
- Chúc mừng em nha Hân! Sắp tới chị phải gọi em là “bà chủ” rồi!- Chị Hà vội kéo ghế lại ngồi sát Hân, lời nói úp úp mở mở.
- Trời ơi! Chị Hà, chị nói gì mà kỳ vậy?- Cô thật sự rất ngạc nhiên.
- Em cứ giả vờ hoài! Chị biết hết trơn rồi, chẳng những chị biết mà cả cái nước Việt Nam này đều biết.
- Em thật là không hiểu nổi chị đang muốn nói gì.
- Em không biết gì hết sao? Từ chiều hôm qua, trang báo mạng Tin tức Việt đã có đăng một bài viết lẫn hình ảnh của Gia Thiên và em. Mà cái trang này cũng chậm chạp thật, chuyện đã xảy ra một tuần, bây giờ mới đăng lên.- Chị vô tư kể lại sự việc.
Hân kinh hoàng vì thông tin chị Hà vừa nói. Cô lập tức vào ngay trang báo mạng đó để xem cho tường tận. Quả nhiên, cô nhìn thấy trong mục Tin tức tổng hợp, có một bài báo với tiêu đề to đùng: “Ông chủ trẻ tập đoàn Hoàng Gia rời tiệc sớm cùng với người đẹp”. Bài báo đó còn đăng cả ảnh anh dìu cô và ảnh anh cõng cô trên lưng.
Cứ nhìn vào những bức ảnh này, nếu ai không biết rõ nội tình thì sẽ nghĩ họ giống như một cặp đang yêu nhau thắm thiết. Cô tức tối vì không biết gã phóng viên nào lại lắm chuyện đến thế. Cái tin tức “lá cải” đã tạo nên một rắc rối to đùng.
Cả nước Việt Nam có thể biết nhưng ba mẹ Hân thì chắc chắn không. Vì cô biết ông Trí và bà Vân vẫn giữ thói quen đọc báo mua ngoài sạp. Chỉ trừ một người mà cô phải lo lắng, đó là Chi.
Cô biết rõ Gia Thiên là người mà cô bạn này vẫn luôn “ngày nhớ, đêm mong”. Huống hồ gì ngay hôm đó, cô vì đi dạ tiệc với anh ta mà đã bịa đặt ra lý do để hủy lời hẹn xem phim với bạn mình.
Nếu Chi đọc được bài báo này chắc chắn sẽ rất tức giận, tình huống xấu nhất có thể dẫn đến trở mặt với nhau cũng nên. Hân khẽ thở dài một cách nặng nề, lòng dạ rối bời. Đúng ngay lúc này, tiếng “bíp…bíp…” báo hiệu có tin nhắn mới từ điện thoại vang lên.
Mặc dù chỉ là loại tín hiệu quen thuộc nhưng cũng đủ khiến cho cô giật thót tim. Cô hồi hộp mở tin nhắn ra xem và biết rằng điều cô dự đoán có lẽ đã đến rất gần.
Năm phút sau, Hân có mặt tại lối thoát hiểm theo lời hẹn trong tin nhắn đó. Chi đã đứng chờ sẵn từ bao giờ, mắt hướng ra ngoài ban công, sắc mặt tối sầm. Hân chậm rãi bước đến đứng bên cạnh bạn mình, mím chặt môi vì không biết cách mở lời.
- Trả lời mình một câu, cậu có xem mình là người bạn quan trọng nhất không? – Chi liếc mắt nhìn sang Hân, giọng nói rắn rỏi.
- Có, tất nhiên rồi.- Hân nhỏ nhẹ đáp.
- Cậu biết rất rõ mình thích anh Gia Thiên. Vậy tại sao chuyện giữa cậu và anh ta lại đem giấu mình? – Chi lên giọng.
- Mọi việc không như bài báo đó viết đâu. Hôm đó, chỉ là… là tai một nạn nhỏ nên…- Hân muốn giải thích rõ ràng nhưng lý lẽ lại không đủ mạnh để có thể diễn đạt rõ ràng.
- Đủ rồi! Cậu nói đi, cậu và anh ta bắt đầu từ lúc nào?- Chi mạnh mẽ ngắt ngang.
- Câu bình tĩnh nghe mình giải thích đã... Thật ra anh ta đã từng cứu mình một lần lúc mình mang thai bé Gấu. Sau này gặp lại, mình hoàn toàn không nhận ra. Buổi hôm trước mình hủy hẹn với cậu để đi với anh ta cũng chỉ vì muốn trả cái ơn năm xưa.
- Vậy tại sao lúc nhớ ra, cậu lại không chịu nói cho mình biết ngay?
- Mình xin lỗi cậu.- Hân ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.- Chỉ vì mình sợ cậu hiểu lầm.
- Ngày hôm nay, mình rất giận cậu. Đối với mình, cậu luôn quan trọng hơn người đàn ông mình thích. Nhưng xem ra cậu lại không thật sự xem trọng và tin tưởng người bạn như mình rồi!- Chi lắc nhẹ đầu tỏ vẻ thất vọng.
- Chi à, một lần nữa mình xin lỗi cậu. Mình đã sai rồi! Cậu bỏ qua cho mình nhe!- Hân nắm chặt bàn tay bạn rồi nài nỉ.
- Không thể nói bỏ qua là bỏ qua được! Mình không phải giận cậu vì anh Gia Thiên chọn cậu, mà là vì cậu quá ích kỷ với mình. Thật thất vọng về cậu lắm! – Chi hất tung tay Hân ra, giọng nói tỏ vẻ tức giận.
Nói xong, Chi quay lưng bỏ đi khiến cho Hân vô cùng đau lòng. Cô biết có giải thích cách mấy cũng không lay chuyển được bạn mình nên đành lủi thủi quay trở về phòng làm việc. Cô nghĩ Chi mắng rất đúng. Đáng lẽ, từ khi biết Gia Thiên là ai, cô nên kể cho bạn mình nghe. Đằng này, cô lại giấu diếm đi tất cả vì sợ ảnh hưởng đến bản thân mình trước tiên. Cô tự cảm thấy mình thật ích kỷ.
Cả buổi sáng Hân không thể nào tập trung làm việc gì được. Cơm trưa, cô cũng nuốt không trôi. Từ xưa đến giờ, cô chưa bao giờ thấy Chi giận mình đến như vậy. Cô muốn gọi điện thoại để nói lời xin lỗi lần nữa nhưng cô biết bạn mình chắc chắn sẽ không nghe máy.
Cô suy nghĩ mãi và cuối cùng quyết định nhắn tin cho Chi: “Chi à, đừng giận mình nữa nhe! Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất, quan trọng nhất của mình.” Tin nhắn vừa gửi đi xong thì điện thoại di động của Hân lập tức reo vang. Cô mừng rỡ vì tưởng là Chi gọi lại nên hối hả bắt máy lên ngay.
- Chi hả? Cậu chịu gọi nói chuyện với mình rồi sao?- Giọng Hân hớn hở.
- Không phải Chi. Chị là Nhàn nè, Thư ký của Gia Thiên.- Đầu dây bên kia đáp lại.
- Vậy à.- Giọng cô chùng xuống vì có chút thất vọng. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại cân bằng rồi cất giọng hỏi.- Chị gọi em có việc gì không?
- Em lên phòng Gia Thiên gấp nhé!
- Bộ anh Gia Thiên đi công tác về rồi hả chị?
- Giám đốc thì chưa về nhưng có một người rất quan trọng khác rất muốn gặp em.- Chị Nhàn tỏ vẻ mập mờ.
- Ai vậy chị?
…
Đây là lần thứ hai Hân đến phòng làm việc của Gia Thiên nhưng cảm giác lần này lại khác hẳn lần trước. Lòng cô bồi hồi xúc động và pha lẫn chút háo hức. Màu trắng của căn phòng lúc nào cũng đem lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo, đơn điệu. Ở ô kính lớn, những bức rèm dày cộm được mắc gọn gàng làm cho ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp căn phòng. Cô thoáng nheo mắt nhưng không phải vì thứ ánh sáng đó mà là vì một người khác cũng có mặt ở nơi đây.
Đó một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu, mái tóc ngắn uốn xoăn quý phái đang ngồi ở ghế sofa. Bà hướng mắt về cô bằng một ánh mắt thanh tao, dịu dàng xóa tan đi sự lạnh lẽo, đơn điệu vốn có của căn phòng. Môi cô khẽ run lên vì xúc động, chân bước chậm rãi đến gần bà.
- Cháu chào cô, bác sĩ Ánh! – Cô cúi thấp đầu, lời nói tỏ rõ sự kính trọng.
- Con và gia đình vẫn khỏe chứ? Mau qua đây ngồi với cô!- Giọng nói bà ôn tồn cùng với khuôn mặt rạng rỡ.
- Dạ, mọi người đều khỏe cả!
- Tốt lắm! Cô rất vui khi nghe những lời con nói. Nhưng chắc con rất thắc mắc là tại sao cô lại muốn gặp con vào lúc này?
- Dạ, đúng là con rất ngạc nhiên nhưng con cũng rất vui mừng khi được gặp lại cô.
- Trước giờ, cô thường xuyên hỏi thăm thư ký Nhàn những thông tin về Gia Thiên cũng chính là đứa con trai duy nhất của cô. Khi nghe việc con nhìn thấy bức tranh và thốt ra tên cô, cô cũng đã ngờ ngợ. Đến khi nhìn thấy những tấm hình được đăng trên tờ báo mạng thì cô đã chắc chắn người đó chính là con.- Bà chậm rãi giải thích, đôi mắt thoáng buồn.
- Bài báo đó không phản ánh đúng sự thật. Lúc đó, con bị trật chân nên anh Gia Thiên mới giúp con như vậy.- Cô nóng lòng ngắt ngang.
- Hân à!- Đôi bàn tay bà nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô. Có vẻ như bà khó khăn lắm mới có thể nói tiếp được.- Con hãy hứa với cô một việc được không?
- Cô là người ơn của con. Cô nói gì con cũng xin nghe.- Cô nói một cách chắc chắn.
- Con hãy tránh xa Gia Thiên. Đừng để nó có bất cứ cơ hội nào gần gũi con nữa!- Bà siết tay cô thật chặt vì lòng se thắt lại khi buộc phải thốt ra một yêu cầu mà bà biết là vô lý.
- Cô Ánh… con…- Cô lặng người đi.
- Yêu cầu của cô là chỉ muốn tránh gây tổn thương cho cả con và Gia Thiên.- Bà nói một cách lấp lửng.
- Cô Ánh, con muốn biết có phải… có phải vì con là người đã từng lầm lỡ cho nên… nên…- Cô cảm thấy buồn tủi đến mức không thể diễn đạt trọn thành lời..
- Mọi việc rất phức tạp nên cô khó mà giải thích với con được. Nhưng một lần nữa, hãy tin cô, tránh xa Gia Thiên là điều tốt nhất cho con!- Ánh mắt và lời nói của bà đều tỏ rõ sự kiên định.
…
Bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đó, lòng Hân nặng trĩu. Cuối cùng, cô cũng đã hứa sẽ đáp ứng những gì bà Ánh yêu cầu. Lý trí của cô lại có thêm một lý do nữa để dựng nên một cánh cổng vô hình ngăn cản Gia Thiên đang dần tiến vào trong trái tim mình.
Bất chợt cô nhớ lại lời hứa với ông Trí là chỉ làm ở Hoàng Gia đúng một năm thì sẽ xin nghỉ việc. Cô tin rằng từ đây cho đến khi rời khỏi công ty, nhất định sẽ khống chế bản thân không được có chút tình cảm nào với anh ta.
17. Chương: CÔ BÉ LẠC MẸ
Tại phòng họp VIP ở Hoàng Gia, Gia Thiên đang cùng với ông Phong và Hân duyệt qua hồ sơ thầu dự án Love Baby. Cô giữ vị trí chủ tọa và tiến hành giải thích về bản tài liệu mình đã soạn thảo kỹ lưỡng trong thời gian qua. Tất cả các cặp mắt đều đồng loạt tập trung vào hình ảnh trên chiếc bảng trắng được phát ra từ máy chiếu.
Khi ngừng thuyết trình, Hân đứng im bặt. Cô nhìn qua mọi người một lượt để chờ đợi phản ứng từ họ. Gia Thiên vẫn giữ ánh nhìn hướng lên bảng, mắt nheo nheo, tay chống cằm. Còn ông Phong với tư thế nghiêm nghị hai tay khoang chặt, trên khuôn mặt hiển hiện sắc thái khó đăm đăm như thường lệ. Chỉ tội nghiệp cho cô vì bản thân hồi hộp đến nỗi gần như nghẹt thở. Đã vậy, cô nhìn thấy sắc mặt của họ nên lại càng thêm thất vọng.
- Tốt lắm!- Đột nhiên Gia Thiên lên tiếng phá tan không khí yên ắng, giọng nói tràn đầy hứng khởi.- Chỉ cần chỉnh sửa lại một vài chỗ như tôi đã nêu lúc nãy thì xem như đã đạt yêu cầu 90%. 10% còn lại thì phải xem chúng ta có may mắn không.
- Thời gian này tôi hay bận đi công tác nhưng hồ sơ vẫn hoàn thành rất tốt và đúng hạn. Hân, tôi quả là không nhìn lầm cô.- Ông Phong thoáng mỉm cười, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
- Cháu cám ơn chú! Cũng nhờ chú đã gợi ý cho cháu các trọng điểm, cháu mới có thể hoàn tất nó.- Hân vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ thái độ từ tốn.
- Một tuần nữa là phải gửi hồ sơ cho phía tập đoàn OP. Vì vậy, ba hôm sau, chú Phong nên duyệt lại một lần nữa trước khi chính thức gửi qua cho họ.- Gia Thiên hướng cái nhìn khẩn trương về phía ông Phong.
- OK!- Ông Phong nhanh nhảu đáp.
- À, cũng đã đến giờ ăn trưa, nhân dịp hoàn tất hồ sơ thầu, tôi muốn mời mọi người cùng dùng cơm.- Gia Thiên đề nghị.
- Chà, không được! Hôm nay là thứ bảy, chỉ làm việc nửa ngày nên tôi đã hẹn với mấy người bạn cũ họp mặt rồi. Hân, cô đi với Gia Thiên vậy.- Ông Phong từ chối.
- Không được đâu chú!... Cháu cũng có việc bận rồi.- Hân nhớ đến lời hứa với bà Ánh nên cảnh giác ngay.
- Chắc là do tôi mời không đúng lúc. Vậy để dịp khác vậy.- Gia Thiên tiếc rẻ nói.
Tan họp, Hân lật đật về ngay để tránh đụng mặt với Gia Thiên. Thật ra trưa nay, cô cũng chẳng bận gì cả mà chỉ muốn về nhà để chơi đùa với bé Gấu.
Đúng lúc chuẩn bị lấy xe thì bà Vân gọi đến bảo cô ghé qua trường đón bé Gấu. Khi cô đến nơi thì đã 12h30 trưa. Trước cổng trường chỉ còn lại thằng bé và một bé gái nữa cùng đứng chờ với cô giáo.
- Chào chị! Em đến để đón bé Nguyễn Đức (tên thật của bé Gấu).- Hân lịch sự gật đầu chào cô giáo.
- Chào em! Em đến chị mừng quá! Sẵn tiện chị có thể nhờ em giúp một việc không?- Cô giáo mừng rỡ ra mặt.
- Việc gì vậy chị?- Hân thắc mắc.
- Nhà chị đang có việc rất quan trọng. Nhưng ở đây còn bé Hoàng Khánh Linh chưa ai đón, nên chị chưa về được. Em có thể giúp chị ở lại trông bé một lúc được không?- Giọng cô giáo khẩn trương.
- Được, dù sao em cũng không bận việc gì. Chị cứ về trước đi!- Hân vui vẻ nhận lời.
- Vậy thì chị cám ơn em rất nhiều!
Cô giáo cám ơn Hân rối rít rồi rời đi ngay. Hân lúc này mới để ý kỹ đến Khánh Linh. Cô bé trông thật ấn tượng với đôi mắt to và sâu, gương mặt xinh xắn, hai bím tóc dài ngang vai. Họ Hoàng của cô bé làm cho Hân chút ngờ ngợ. Nhưng cô biết Gia Thiên vốn là con một, lại chưa lập gia đình thì lấy đâu ra cháu hay con.
Hân nhớ lại từng nghe Gia Thiên nhắc đến tên người nào đó trong điện thoại. Hình như tên cũng là Khánh Linh thì phải! Thật trùng hợp là cùng tên với cô bé này...
Bất chợt, cô nhận ra bản thân chẳng những suy nghĩ lung tung mà còn nhớ rất dai những chi tiết liên quan đến người mà cô không được phép dính dáng. Cô lập tức day day trán mình để xua tan mọi ý nghĩ trong đầu nhanh chóng tan biến đi.
Cứ thế cô và bé Gấu cùng đứng chờ với bé Khánh Linh. Chờ mãi cho đến gần 1h trưa vẫn chưa thấy phụ huynh của cô bé tới, trong khi cả ba người đều đã “đói meo râu”.
- Chị Hai ơi, chừng nào mới về? Em đói bụng quá!- Bé Gấu sốt ruột hỏi.
- Khánh Linh nè! Em có nhớ số điện thoại của ba hoặc mẹ không?- Hân quay sang hỏi cô bé.
- Em không nhớ.- Cô bé bĩu môi lắc đầu một cách đáng yêu.
- Vậy em có nhớ nhà mình ở đâu không?- Hân hỏi tiếp.
- Dạ có, nhà em cũng hơi xa một chút.- Cô bé đáp.
- Vậy chắc em cũng đói bụng lắm rồi. Để chị dẫn em và bé Đức đi ăn xong rồi mới chở em về nhà hen.- Hân hỏi ý cô bé.
- Dạ!- Cô bé gật đầu nói.
- Vậy hai đứa thích ăn gì nào?- Hân hỏi.
- Gà rán KFC!- Hai bé đồng thanh đáp.
Sau khi dùng bữa ở KFC xong, bé Gấu và Khánh Linh còn đòi nán lại chơi trò chơi thêm một lúc. Sau khi đã thấm mệt, hai bé mới chịu về. Nhà Khánh Linh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Đó là một căn nhà phố xinh xắn màu xanh ngọc, có trồng nhiều hoa hồng vàng.
Lúc đến nơi, Hân bấm chuông mãi cũng không có ai ra mở cửa. Đợi một hồi lâu thì bỗng có một người phụ nữ xinh đẹp dừng xe máy lại trước căn nhà. Cô ta hớt hải chạy đến ôm chầm lấy bé Khánh Linh. Cô bé cũng mừng rỡ gọi người đó là mẹ.
Sau khi nghe con gái kể lại, người mẹ nhiệt tình mời Hân và bé Gấu vào nhà dùng trà bánh để tỏ lòng cám ơn. Vào đến nơi, hai bé rủ nhau vào phòng chơi đồ chơi. Nơi phòng khách chỉ còn lại hai người phụ nữ trẻ ngồi trò chuyện với nhau.
- Chị bận việc nên đến đón Khánh Linh trễ. Đến nơi thì không thấy con gái đâu làm chị lo lắng vô cùng. Cũng may là con bé đi cùng với em. Chị cám ơn em nhều lắm!- Mẹ bé Khánh Linh tỏ lòng cảm kích.
- Chị đừng nói vậy. Cũng tại em dẫn bé đi ăn hơi lâu làm chị lo lắng.
- Xin lỗi em, chị hơi tò mò một chút… Em có phải là Hân, người được nhắc tới trong bài báo gần đây với Gia Thiên không?
- Phải! Nhưng chị đừng tin vào những bài báo “lá cả” đó. Mà chị cũng quen biết với anh ta sao?
- Chị là Khánh Ly, là bạn gái cũ của Gia Thiên.
- Vậy chẳng lẽ bé Khánh Linh là con gái của hai người?- Nghĩ đến họ của cô bé, Hân buột miệng hỏi.
- Em chỉ nói đúng một nửa. Vì thật ra con bé chỉ là con nuôi của Gia Thiên, chứ không phải con ruột!
Rồi Khánh Ly với ánh mắt buồn vời vợi, bắt đầu trải lòng mình với Hân. Cô ta từng vừa là thư ký và vừa là tình nhân của ông Trần Trọng An, chủ tịch tập đoàn Khang An. Giai đoạn trước, tập đoàn Khang An và Hoàng Gia đang tranh giành thị phần châu Á. Ông An biết rằng mình khó thắng nổi ông Lê Nam, ba của Gia Thiên, nên muốn giở thủ đoạn thấp hèn. Ông ta đã dùng tình cảm lẫn tiền bạc buộc cô tiếp cận Gia Thiên để làm gián điệp kinh tế.
Theo kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng, Gia Thiên dễ dàng rơi vào bẫy tình của Khánh Ly. Trong suốt thời gian dài ở bên anh, cô ta phát hiện ra tình yêu của cô đối với anh là thật hơn bao giờ hết. Rồi cô tuyên bố chia tay với ông An để toàn tâm, toàn ý trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng ông An đã không dễ dàng bỏ qua cho cô. Sau đám tang của ông Nam không lâu, chính “lão cáo già” đã giáng thêm một đòn tàn độc nhằm làm Gia Thiên hoàn toàn suy sụp tinh thần. Ông ta báo cho anh biết Khánh Ly là người tình của ông, đồng thời tuyên bố đứa bé trong bụng của cô ta cũng là con ông.
Kể đến đây, Khánh Ly nghẹn ngào dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Em biết không! Chị thật là người đàn bà hư đốn. Lúc đó, chị thật sự cũng không biết đứa con mình đang mang là của ai. Gia Thiên thì đã không nhìn mặt chị. Còn ông An tuyên bố như vậy cũng chỉ để chọc giận Gia Thiên. Sau đó, ông ta cũng bỏ rơi chị. Vì vậy chị đã phải lâm vào đường cùng, không nơi nương tựa, bụng lại mang dạ chữa. Để kiếm cái ăn, cái mặc, chị phải vác cái bụng bầu to đùng đi phụ việc trong nhà hàng.
- Tội nghiệp chị quá!- Hân cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ mang thai trong hoàn cảnh ** le.
- Thật ra là chị đáng phải bị như vậy. Một lần nọ, Gia Thiên bắt gặp được tình cảnh đó và đã không quay lưng lại với chị. Mặc dù anh đã từng rất căm hận chị, nhưng khi chị gặp khó khăn, lại chính là người lo cho mẹ con chị có chỗ ăn, chỗ ở đàng hoàng. Sau khi sinh xong, chị quyết định xét nghiệm AND cho con mình vì đứa bé được quyền biết ba nó là ai… Kết quả, Khánh Linh chính là con của ông An.- Giọng Khánh Ly tràn đầy uất ức.
- Rồi chị có báo cho ông ta biết không?
- Có chứ, nhưng ông ta thẳng thừng phủ nhận con bé. Còn Gia Thiên tuy không còn tình cảm gì với chị nhưng lại rất tốt với hai mẹ con chị. Anh nói rằng đứa bé không thể thiếu cha nên anh sẽ lấp vào chỗ thiếu đó. Anh đề nghị đứng tên cha trong khai sinh của bé. Từ đó, bé mới có tên đầy đủ là Hoàng Khánh Linh.- Khánh Ly xúc động kể tiếp.
- Em không ngờ anh ta lại là người tốt như vậy!- Đến lúc này thì Hân đã hiểu được Gia Thiên vốn không phải con người sắc đá như cô đã nghĩ.
- Phải! Gia Thiên là một người đàn ông chân chính. Chị không có phước được làm người phụ nữ của anh ta nhưng em thì khác. Hứa với chị, em phải ráng nắm chặt anh Gia Thiên trong tay!
- Chị hiểu lầm rồi. Em với anh ta chỉ đơn giản là quan hệ nhân viên và sếp.
- Tin chị đi! Ánh mắt, cử chỉ của Gia Thiên trong những tấm ảnh được đăng trên báo rất khác thường. Chị nghĩ em có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta.- Khánh Ly nói một cách nghiêm túc.
Hân chỉ mỉm cười, ánh mắt ánh lên nỗi buồn chứ không đáp lại lời nói thật tình của Khánh Ly. Sau chị Hiền Paris, cô ta là người thứ hai nói với cô như vậy. Nhưng cô biết rõ rằng quan hệ giữa mình và Gia Thiên là “không thể nào”: nghĩ đến cũng không, gần gũi cũng không và yêu nhau lại càng không.
Hân cũng không ngờ năm xưa, khi Hân gặp Gia Thiên và Khánh Ly ở bờ sông, cả hai cô gái cùng đang mang thai một lúc. Bây giờ gặp lại, trừng hợp là hai đứa bé của hai người lại chính là bạn học cùng một lớp. Có lẽ nhờ vậy mà cô mới có dịp giải tỏa một số hiểu lầm nho nhỏ về Gia Thiên.
Hơn nữa, Hân cảm thấy rất kính trọng anh. Sao anh có thể thừa nhận một đứa bé không phải con ruột của mình làm con? Trong khi đó, cô là người rứt ruột sinh ra bé Gấu lại không đủ can đảm để nhìn nhận con của mình. So với tấm lòng rộng lượng của anh, cô thấy mình chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc khô cằn.
Hân thấy mình chơi cũng đã lâu nên chào hai mẹ con chủ nhà ra về nhưng Khánh Ly cứ cố tình giữ ở lại. Một ít phút sau, chuông cửa đột ngột reng lên vài tiếng. Khánh Ly liền khẩn trương mở cửa cho vị khách bất ngờ.
Từ trong phòng khách, Hân hướng mắt ra phía cửa rào và hết sức ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Gia Thiên. Với đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt nghiêm nghị, anh chậm rãi tiến vào trong. Còn bé Khánh Linh thấy anh liền hớn hở nhào ngay đến.
Đứng trước cô bé, khuôn mặt anh bất chợt giãn ra, tia mắt trở nên dịu dàng, đôi tay nhẹ nhàng giang rộng ra để đón cô bé vào lòng. Hình ảnh rất khác của anh khiến cho lòng Hân có một chút xao xuyến khó tả.
- Ba! Sao mấy bữa nay ba không ghé qua thăm con?- Giọng Khánh Linh nũng nịu.
- Mấy hôm nay công việc của ba nhiều lắm cô bé à. Mà con đi đâu mà để mẹ phải lo lắng vậy?- Anh nhỏ nhẹ hỏi.
- À, em quên gọi điện báo anh biết là nhờ có Hân giúp đưa con bé về rồi. - Khánh Ly ngắt ngang câu chuyện của hai cha con.
Ban đầu, Gia Thiên có chút ngờ ngợ khi nghe nhắc đến tên Hân. Và rồi anh nhìn thấy cô tận mắt thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau khi nghe rõ mọi việc, anh hướng ánh mắt dịu dàng về phía cô và nở một nụ cười ấm áp.
Hân bỗng ngây người nhìn Gia Thiên. Nụ cười của anh tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại có một sức thu hút đến kỳ lạ. Cô chợt nhớ chưa từng thấy anh cười như vậy bao giờ. Thì ra khi anh cười, đôi mắt ánh lên nét vui tươi, khuôn mặt trở nên rất hiền lành và dễ mến.
Nơi phòng khách cũng mát mẻ nhưng mặt cô thoáng chốc nóng ran lên. Đã từ rất lâu rồi, cô chưa từng có cảm giác này với bất cứ người con trai nào. Có lẽ cô đã bị nụ cười của anh làm cho mất hồn rồi.
- Chị Hai ơi, sao anh này cứ nhìn chị hoài?- Bé Gấu lay tay Hân, bĩu môi hỏi.
- Chào em! Anh là Gia Thiên. Còn em là em của chị Hân đúng không?- Gia Thiên nhìn bé Gấu bằng tia nhìn ấm áp. Anh cũng đã nhận ra đây chính là đứa bé cô đã đề cập đến trong cơn say.
- Dạ phải!- Bé Gấu lễ phép đáp sau đó quay sang Hân bày tỏ thắc mắc.- Chị Hai, em hổng biết xưng hô như thế nào với anh này.
- Sao vậy em?- Hân ngạc nhiên hỏi.
- Vì bạn Khánh Linh gọi anh này là ba. Nhưng anh này là bạn của chị Hai. Vậy em nên gọi bằng “anh” hay bằng “chú” mới đúng?
Câu hỏi hồn nhiên của bé Gấu làm cả ba người lớn đều phá lên cười. Bé Khánh Linh chẳng hiểu gì cũng bắt chước cười theo. Cuối cùng, để giải đáp thắc mắc của bé Gấu, Gia Thiên đề nghị bé nên gọi mình bằng anh cho trẻ.
- Sẵn bữa cơm chiều, anh mời mọi người đi ăn nhé! - Anh lại mở lời mời lần thứ hai trong ngày
- Oh yeah! Hay quá!- Hai bé đồng thanh đáp.
- Không… không được…- Hân hoảng hốt từ chối ngay.
- KFC nhé hai nhóc?- Gia Thiên vờ như không nghe thấy.
- Ba ơi, hồi trưa tụi con vừa mới ăn gà rán rồi!- Bé Khánh Linh nũng nịu đáp.
- Chị Hai, em muốn ăn thử điểm sấm. Lần trước chị Hai hứa mà vẫn chưa dẫn em đi ăn đó!- Bé Gấu nhìn Hân với đôi mắt long lanh cầu khẩn.
Hân bị đưa vào tình thế không thể từ chối được nữa. Lúc đó, Khánh Ly đột ngột nhận được điện thoại của người bạn nên không tham gia được. Vậy là, chỉ còn lại bốn người cùng đi dùng bữa. Hân chỉ còn biết tự than thân trách phận: “Đúng là có chạy trời cũng không khỏi nắng!”
18. Chương: TẬP HỒ SƠ QUAN TRỌNG
Tại Hoàng Gia, sắp đến giờ ăn trưa, Hân đồng loạt nhận được email của ông Phong và Gia Thiên. Hai người đã duyệt qua lần cuối và rất hài lòng bộ hồ sơ thầu Love Baby mà cô đã bỏ nhiều tâm huyết. Cô cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
Nán lại một chút, cô vào facebook một chút để cập nhật thông tin của bạn bè. Cô thoáng mỉm cười vì nhìn thấy tên Stranger Man hiển thị trong danh sách online. Dường như người bạn ảo này lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi cô.
- Lâu quá không thấy em online. Dạo này thế nào rồi?- Cô chưa kịp mởi lời, anh đã chủ động hỏi han trước.
- Em vẫn khỏe. Do lúc này công việc của em hơi nhiều mà thôi.
- Gần đây, anh có thấy hình của em và bạn trai đăng trên một tờ báo mạng.
- Sao anh biết đó là hình của em? Anh biết mặt của em thế nào sao?
- Ừ, thì chẳng phải em đưa rất nhiều hình mình lên facebook sao?
- À phải! Em thật là lú lẫn. Anh đừng tin bài báo đó! Em với người trong hình không có quan hệ gì đặc biệt cả.
- Vậy còn bạn trai của em?
- Nói ra anh đừng cười em. Người ta sắp đi lấy vợ rồi.
- Em có nghĩ rằng “người ta” mà em nói có nỗi khổ tâm gì đó không?
- Đàn ông hay dùng nỗi khổ tâm để biện bạch cho những lỗi lầm của mình lắm. Nhưng bây giờ thì một chút em cũng không muốn nhắc đến người đó nữa.
- Vậy hãy để cho đầu óc thật thoải mái, em nhé!- Câu nói của anh còn kèm theo một cái biểu tượng mặt cười như chính anh muốn mỉm cười với cô.
…
Hân luôn cảm thấy rất quý mến người bạn ảo này. Lời nói của anh ta lúc nào cũng sâu sắc, mang đến cho cô nhiều động lực trong công việc và cuộc sống. Cô rất muốn trò chuyện thật lâu với anh ta, nhưng đành phải nói lời tạm biệt vì bụng đang réo liên hồi. Mấy hôm nay, Chi vẫn còn giận cô nên bữa trưa nào cô cũng phải lủi thủi đi ăn một mình.
Cùng lúc đó, ở bên Khang An, bên ngoài phòng làm việc của Thịnh, cô thư ký tỏ vẻ hoảng hốt:
- Chị thông cảm! Anh Thịnh vừa mới đi ra ngoài rồi. Anh ta cũng đã căn dặn rất kỹ không được phép cho bất cứ ai vào khi anh đi vắng.
- Chẳng lẽ em không biết chị là ai sao? Chị là con của Chủ tịch, cũng là vợ sắp cưới của anh Thịnh. Em cứ mặc kệ chị! Anh ta hỏi thì nói chị tự ý vào.- Giọng Yến tràn đầy bực tức.
- Dạ, nhưng mà… nhưng mà.
Mặc cho cô thư ký ngăn cản, Yến vẫn ngang nhiên tiến vào phòng làm việc của Thịnh. Cô muốn đến để thống nhất với Thịnh một số vướng mắc cuối cùng của hồ sơ thầu Love Baby. Mặc dù anh không có ở đây nhưng cô ta nghĩ mình có cái quyền được vào phòng đợi anh.
Yến lấy ra trong túi xách cái khung ảnh của mình, cẩn thận đặt trên bàn của Thịnh. Cô muốn tạo cho anh một chút bất ngờ, và nhất là muốn anh lúc nào cũng phải nhìn thấy hình ảnh của người vợ sắp cưới này. Sửa tới sửa lui vị trí bức ảnh một hồi, cô vô tình chạm tay vào con chuột của laptop. Màn hình máy tính đột ngột bật sáng lên.
Yến ngạc nhiên nhìn vào đó… Cái gì thế này? Chẳng phải anh nói là không thích dùng facebook sao? Lại còn đây nữa, đoạn tán gẫu vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Thì ra anh vẫn còn dây dưa với người yêu cũ.
Yến tự hỏi bản thân mình đâu có gì thua kém Hân. Vậy mà đã bao năm trôi qua, người anh vẫn luôn nhớ đến người con gái đó. Nghĩ đến đây, mắt cô ngấn lệ, người cũng bắt đầu run lên. Rồi cô tự thổn thức với chính mình: “Không, không thể được!... Bằng mọi thủ đoạn, nhất định em phải giữ được anh!”
Nhưng rất nhanh sau đó, Yến dứt khoát gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt. Cô ta ngắm khuôn mặt trong chiếc gương trang điểm và mỉm cười một cách chua xót. Sau khi chắc chắn là sắc mặt đã trở lại như cũ, cô ta vứt vội khung hình trở lại vào trong túi xách, rồi cất bước thật nhanh trở ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cô thư ký, Yến gằng giọng từng chữ một: “Cấm tuyệt đối không được nói lại với anh Thịnh là chị vừa vào đây! Nhiều chuyện là bị đuổi ngay lập tức, hiểu không?” Nói xong, cô vội vã bước đi ngay mà không màng gì đến sắc mặt xanh như tàu lá cùng với giọng nói sợ sệt ở phía sau mình: “Dạ!...Dạ!...”
Quay trở lại Hoàng Gia, Hân chuẩn bị rời công ty thì nhận ngay điện thoại của ông Phong từ nước ngoài gọi về. Ông Phong nói hồ sơ thầu Love Baby có đi kèm với một vài hồ sơ công chứng nên phía OP không chịu nhận qua email. Họ bắt buộc mọi thủ tục phải được gửi qua đường bưu điện. Vì vậy, ông giao cho cô nhiệm vụ gấp rút gửi chuyển phát nhanh ngay. Mọi thứ cần thiết cô đã chuẩn bị xong từ lâu nên chỉ việc bỏ vô cặp táp rồi mang đi ngay.
Đột ngột điện thoại của Hân lại reo vang. Cô bắt máy thì nghe đầu dây bên kia một giọng nói lảnh lót thốt lên:
- Yến đây! Cậu dành một chút thời gian để gặp mình được không?
- Xin lỗi, mình đang rất bận. Có gì thì để bữa khác vậy!
- Mình đang ở rất gần công ty cậu. Với lại chuyện mình muốn nói có liên quan đến anh Thịnh và… và cả bé Gấu nữa.- Cô ta nhấn mạnh về bé Gấu rồi đanh giọng lại.- Muốn nghe hay không thì tùy cậu vậy! Cúp máy đây!.
- Chờ đã… 15 phút nữa gặp vậy.
Hân hoàn toàn không muốn đến cuộc hẹn này. Vì gặp Yến, cô sẽ nhớ đến nỗi đau mà Thịnh đã gây ra cho mình. Mặc khác, cô đang muốn gấp rút ra bưu điện để gửi tập hồ sơ quan trọng đi ngay. Nhưng khi Yến nhắc đến bé Gấu, cô liền có linh cảm không hay. Vì vậy, cô quyết định đến để nghe xem đích thực là điều gì.
Đó là một quán café nằm trong hẻm nhỏ gần công ty Hân. Hôm nay là ngày thường nên quán cũng khá là vắng khách. Khi cô đến nơi thì đã thấy Yến đang ngồi chờ sẵn tại một góc khuất. Cô nhận ra rõ thái độ khác lạ từ người bạn học cũ. Không như mọi lần, Yến không vồn vã cũng không mừng rỡ, mà lại thản nhiên ném cái nhìn sắc lạnh về phía cô.
Khi người phục vụ hỏi, Hân chẳng để tâm đến thực đơn mà chỉ gọi bừa một ly café sữa. Nhìn thấy vẻ mặt của Yến, linh cảm xấu trong Hân càng mạnh mẽ hơn. Chẳng lẽ cái bí mật mà cô và gia đình giữ kín trong lòng đã dễ dàng bị phát hiện?
Đối lập với không gian yên tĩnh, âm nhạc du dương, tâm trạng hai cô gái đều như dậy sóng. Không để Hân chờ lâu, Yến bắt đầu ngay câu chuyện của mình bằng một câu nói phủ đầu:
- Mình thật ra đã biết hết tất cả rồi.
- Cậu biết cái gì chứ?- Lòng Hân như thắt lại nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Lần đầu tiên nhìn thấy bé Gấu ở nhà sách mình đã biết nó chính là con của Thịnh và cậu. Cậu cũng đừng nên chối cãi vì thằng bé rất giống anh Thịnh.- Yến khẳng định một cách chắc chắn.
- Cậu… vậy… cậu… muốn… gì?- Người Hân mềm nhũng ra, môi run run bật thành từng tiếng một. Cô biết mình không còn lý lẽ nào để che giấu sự thật được nữa.
- Thật ra từ lâu anh Thịnh cũng đã biết việc này. Anh ấy luôn cảm thấy áy náy vì đã từng quá bồng bột nên muốn mình đứng ra dàn xếp để cho hai mẹ con cậu đều không bị thiệt thòi.- Yến thản nhiên nói tiếp.
- Thì ra… bấy lâu nay anh ta đã biết về bé Gấu sao?- Giọng nói của Hân như tan chảy vào không trung, vết sẹo vừa kịp lên mày lại tiếp tục bị rỉ máu.
- Phải! Cậu có thể giao bé Gấu lại cho vợ chồng mình nuôi. Đảm bảo nó sẽ ăn ngon, mặc đẹp, tương lai sáng lạng. Mình sẽ đưa lại cậu một số tiền lớn xem như là công nuôi dưỡng. - Yến lại cố tình giáng thêm một đòn chí mạng.
- Tôi chẳng cần tiền của các người… Xin các người hãy để thằng bé được yên!- Hân nói mà như thét lên vì đã bị bức đến đường cùng.
Yến dự định đáp lại Hân bằng một lời cay độc khác nhưng đúng lúc người phục vụ bưng thức uống ra. Hân chỉ kịp nghe người phục vụ thốt lên “oái” một tiếng thì đã thấy chiếc áo sơ mi trắng của mình đã dính đầy café sữa.
Hân đang cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt vì biết Thịnh và Yến lại đưa ra yêu sách gì để cướp bé Gấu của cô. Đây giống như một cơ hội để cho cô tránh mặt đi một lát và lấy lại trạng thái bình tĩnh. Vì vậy cô không tỏ thái độ tức giận với người phục vụ mà vội vàng đứng dậy đi theo lối vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh rất vắng người. Bên trong chiếc gương soi nơi vòi nước, Hân chua xót khi nhận ra kẻ yếu đuối kia chính là mình. Sau những gì đã trải qua, những lời nói của Yến có đáng gì đâu nhưng vẫn khiến cho cô đau đớn vô cùng. Nó cứ như bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ họng khiến cho cô cứ mãi thoi thóp thở. Nhưng tàn nhẫn hơn, nó lại không tước đoạt đi sinh mạng của cô một lần cho xong.
Hân cố tình hít thật sâu và thở nhẹ ra, cứ như thế vài lần để trấn tĩnh trở lại. Cô mở vòi nước ở bồn rửa, nhìn đôi tay nhỏ nhắn của mình hứng từng dòng nước chảy xuống. Cuối cùng đôi tay chỉ là hứng chịu cảm giác lạnh lẽo giống như thứ tình cảm mà Thịnh đối với cô.
Rồi Hân cúi mặt, dùng tay hất dòng nước lạnh lên mặt để gột rửa tất cả sự nhu nhược của mình. Nhưng dường như điều đó gây nên phản ứng ngược, hai dòng nước mắt bất chợt chảy ra hòa cùng với những giọt nước khác lăn dài trên mặt.
Bên ngoài, Yến nở nụ cười hả hê vì biết rằng tình địch của mình nhất định sẽ rất đau lòng. Thật ra cô cũng chẳng muốn nhìn gì đến bé Gấu. Mục đích nói ra như thế cũng chỉ để cho Hân căm hận Thịnh đến tột cùng.
Bất chợt cô bắt đầu chú ý vào cặp táp của Hân. Một ý nghĩ ám ảnh lấy cô: “Chắc chắn hai người họ có giấu giếm mình điều gì, phải tìm cho ra!” Nhìn xung quanh thấy không ai để ý, cô bắt đầu mở cặp táp ra.
Mắt Yến sáng rực lên, miệng mỉm cười đắc ý vì cô đã thu hoạch được nhiều hơn tưởng tượng. Cô cảm thấy mình may mắn hơn bao giờ hết. Chẳng qua là vì bên trong… bên trong chính là tập tài liệu rất quan trọng.
Mười ngày sau có kết quả thầu Love Baby. Tại phòng họp VIP của Hoàng Gia, Gia Thiên, ông Phong và Hân, vẻ mặt của họ đều rất căn thẳng. “Rầm!” Gia Thiên giận dữ đập mạnh sấp văn kiện xuống bàn.
- Chú giải thích đi! Sao kết quả thầu lại có thể như thế này?- Gia Thiên tức giận.
- Chúng ta đã làm hết sức rồi. Khang An thắng thầu vì những ưu đãi họ đưa ra tốt hơn chúng ta.- Ông Phong giữ giọng điềm tĩnh.
- Jack Layton của OP vốn là chỗ thân thiết với tôi. Anh ta tiết lộ cho tôi biết một chi tiết rất lạ. Những ưu đãi của Khang An chỉ nhỉnh hơn chúng ta một chút ở mỗi phần. Theo kinh nghiệm của chú Phong, chú nghĩ sao?- Gia Thiên hỏi một câu đầy ẩn ý.
- Vậy thì thật lạ! Không thể trùng hợp như vậy được! Chỉ có một trường hợp có thể xảy ra, chúng ta có nội gián tiết lộ thông tin cho họ.- Ông Phong khẳng định.
- Chú mau đi điều tra đi! Tôi cần câu trả lời sớm nhất trong tuần này.- Gia Thiên nghiêm giọng.
- Khoan đã!… Chú Phong à!... Cháu nghĩ chính cháu là người đã làm lộ bí mật hồ sơ thầu.- Hân giật mình nhận ra một điều gì đó và lập tức lên tiếng khẳng định.
19. Chương: TÂM TRẠNG CỦA NHỮNG KẺ THẮNG CUỘC
Hân chạy xe máy băng băng trên đường. Trong đầu, những gì vừa trải qua được tua lại như một cuốn phim quay chậm. Hôm gặp Yến ở quán café, khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô đã không thấy Yến đâu.
Sau đó, Hân đi đến bưu điện để gửi hồ sơ thầu Love Baby qua trụ sở OP ở Úc. Khi cô mở tài liệu ra thì thấy một số giấy tờ không giống như lúc ban đầu cô sắp xếp. Cô đã có cảm giác bất an nhưng lại không nghĩ Yến lại dám mở cặp táp của mình. Đến khi nghe Gia Thiên và ông Phong xác định là có nội gián thì cô nghĩ ngay đến sự bất cẩn đó.
Đã làm thì phải tự chịu trách nhiệm nên Hân nhận ngay lỗi của mình để người khác khỏi mất thời gian truy cứu. Gia Thiên và ông Phong đều kinh ngạc khi nghe cô thừa nhận. Rồi cô xót xa kể lại rằng có gặp Yến ngay trước khi gửi hồ sơ thầu. Nghe xong sự tình, hai người bọn họ lo lắng nhìn nhau rồi bảo cô đi về nhà để chờ kết quả kỷ luật chính thức.
Hân không cam tâm như vậy. Cô cảm thấy chưa từng có lỗi gì với Yến. Dù là thời còn đi học, Yến có thầm cảm mếm Thịnh đi chăng nữa nhưng giờ anh đã hoàn thuộc về cô ta rồi. Vậy mà tại sao người bạn học cũ này lại còn đối xử với cô như vậy chứ?
Càng nghĩ cô càng thấy mình phải gặp Yến ngay để làm cho ra lẽ. Vì vậy, cô chạy xe thật nhanh hướng về phía trụ sở của tập đoàn Khang An.
Tại phòng họp lớn của Khang An, Giám đốc điều Phan Vĩnh Thịnh đang chủ trì cuộc họp quan trọng với cấp dưới. Anh với khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói dõng dạc:
- Trưởng phòng Kinh doanh! Hãy cho tôi biết năm nay loại nước đóng chai nào của chúng ta bạn chạy nhất?
- Vẫn như mọi năm. Đó là loại Trà thảo mộc cung đình Bảo An. Doanh thu của nó chiếm 40% trong toàn bộ nước giải khát chúng ta bán ra.
- Tôi muốn bên phòng Marketing phải có kế hoạch đẩy mạnh việc quảng bá thêm nữa cho loại trà này. Trưởng phòng Marketing, anh có đề xuất gì không?
- Tôi nghĩ chúng ta nên thiết kế bao bì đặc biệt hơn, bắt mắt hơn. Ngoài ra, chúng ta sẽ phát hình quảng cáo loại trà này trên một số kênh truyền hình cáp đang được giới trẻ ưa chuộng, như là Yeah1!TV, YanTV,…
- Tốt lắm! Tôi rất thích đề xuất này. Lập tức lập bản kế hoạch chi tiết rồi gửi ngay cho tôi!
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay.
- Sẵn đây tôi có một tin vui muốn báo cho mọi người. Giám đốc đối ngoại của chúng ta, cô Yến đã rất xuất sắc trong việc giành được quyền hợp tác sản xuất và phân phối nước khoáng đóng chai Love Baby.
- Cảm ơn mọi người. Thành công này cũng có sự đóng góp không nhỏ của các phòng ban khác.- Yến đứng lên, vẻ mặt tự hào trước những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
…
Rời phòng họp, Yến một mình mỉm cười tự đắc. Cảm giác giành chiến thắng thật là kích thích. Cuộc hẹn với Hân hôm trước, vốn cô chỉ muốn dằng mặt tình địch một cách nhẹ nhàng. Ai nào ngờ, tình địch lại hớ hênh để lộ hồ sơ thầu để cô bắt gặp được. Đối với cô, thắng người khác mà dùng thủ đoạn thì chẳng có gì là xấu, chỉ có kẻ thua mới là kẻ đáng xấu hổ.
Yến thấy phấn khích giống như vừa bắn trúng ngay phát súng đầu tiên vào tâm ở cự ly 25 mét. Nhắc đến bắn súng, đây chính là môn thể thao mà cô rất yêu thích. Cô chỉ cảm thấy thực sự là mình khi ngắm vào hồng tâm và bóp cò. Trong phòng riêng, cô có cả một bộ sưu tập đầy những huy chương, huy hiệu môn thể thao này.
Bỗng điện thoại di động reo vang. Yến bắt máy ngay trong tâm trạng lâng lâng niềm vui. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô đột ngay thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở nên cứng ngắt: “Cho người đó vào phòng đợi tôi! Tôi sẽ quay về ngay!”
Trở lại phòng làm việc của mình, Yến điềm tĩnh mở cửa, chậm rãi bước vào nhưng rõ ràng trong ánh mắt ánh lên sự ghen ghét. Lúc này, hình ảnh in sâu trong mắt cô chính là Hân. Cô dư sức đoán biết tình địch đến đây để làm gì nhưng vẫn giả vờ giả lả:
- Ồ! Hân, hôm nay có việc gì mà cậu lại đến tận đây tìm mình vậy?
- Yến, cậu đừng vờ vịt nữa! Có phải cậu đã lén đọc tập tài liệu trong cặp táp của mình không?- Hân tỏ vẻ tức giận.
- Mình không hiểu cậu đang nói cái gì cả. Đúng là “thắng làm vua, thua thì làm giặc” mà! Thua người khác rồi tính nằm vạ ở đây sao?- Yến sẵng giọng.
- Phải, bên mình thua. Nhưng không thể nào các số liệu của bên cậu chỉ nhỉnh hơn bên mình một chút. Chỉ có một khả năng là cậu đã đọc tập tài liệu của mình.- Hân ấm ức nói tiếp.
- Đúng, vậy thì sao? Ai biểu mình thông minh hơn cậu cơ chứ! Nên nhớ rằng chỉ có kẻ thông minh mới đoạt được .- Yến bắt đầu lộ bộ mặt đanh đá và giả tạo.
- Cậu thật quá đáng! Cậu …-Hân tức giận nói không nên lời.
Cuộc tranh cãi đang dâng đến cao trào thì đột ngột cửa phòng mở toang. Thịnh chậm rãi tiến vào, mặt mày hậm hực. Cửa khép không chặt nên những gì hai cô gái nói anh đã nghe hết tất cả.
- Những gì Huyền Hân nói đều là sự thật đúng không? Em dùng cách đó để thắng thầu sao Yến?- Thịnh mềm mỏng hỏi.
- Thịnh à! Em… em…- Sự xuất hiện không đúng lúc của Thịnh làm Yến thực sự lúng túng.
- Huyền Hân, em về trước đi! Anh có chuyện muốn nói riêng với Yến. – Anh quay sang Hân nói.
Đối với Hân, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ. Thịnh cũng có ý đuổi cô thì cô cũng đâu còn lý do gì để ở lại đây nữa. Cô lập tức quay mặt bước đi mà không thèm nói một lời từ biệt.
Khi chỉ còn lại hai người, Thịnh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đúng vị trí Hân ngồi lúc nãy. Anh không nói một lời mà chỉ thở dài chán ngán. Anh nghĩ nếu Yến đã không thành thật thì có nói gì thêm cũng uổng công.
BạnđangđọctruyệntạiSinhThanh[
Còn Yến đi qua đi lại trước mặt anh, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô vốn không sợ trời, không sợ đất, không sợ cả ba mình, mà chỉ sợ một mình Thịnh. Cô muốn trong mắt anh, cô phải là người xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
- Thịnh à, em cảm thấy mình không làm gì sai hết! Mọi việc em làm đều là vì lợi ích của công ty chúng ta.- Không khí càng lúc càng ngột ngạt, Yến đành lên tiếng nói trước.
- Thôi đủ rồi! Đây là lần đầu, cũng như lần cuối cùng anh cảnh cáo em. Em không được giở bất cứ thủ đoạn xấu xa nào nữa. Nếu xảy ra một lần nữa thì đường ai nấy đi vậy! – Anh gằng giọng nói xong rồi lạnh lùng đứng dậy, quay lưng ra hướng cửa.
- Anh Thịnh à! Anh Thịnh! – Cô cố gọi với theo anh nhưng chỉ được đáp trả lại bằng tiếng “ầm” rất lớn làm rung chuyển cả căn phòng. Dường như cánh cửa phòng vừa được đóng rất mạnh.
Yến giật thót người, hai tay ôm chặt lấy ngực mình. Cô không ngờ mọi việc lại đi quá xa như vậy. Vậy rốt cuộc Thịnh tức giận cô vì cái gì, vì thủ đoạn đen tối của cô hay là vì Hân? Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp bắt đầu tấm tức khóc.
“Cộc! Cộc!” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Như vớ được một cớ để trút bớt giận, Yến vừa khóc tức tưởi vừa hét thật to: “Đi! Đi hết đi!”
Mặc cho Yến gào thét, cánh cửa vẫn bật mạnh ra. Trước mặt cô là ông An đang từ từ tiếng vào. Nhìn thấy con gái đang khóc, mặt ông lập tức trở nên cau có vì xót xa cho cô con gái cưng.
- Sao con lại ngồi đó khóc vậy? Ba vừa thấy Thịnh đi ra. Mặt nó giống như đang tức giận ai. Chẳng lẽ hai đứa gây gỗ với nhau?- Ông quyết gặng hỏi cho ra lý do.
- Ba à, con dùng một chút thủ đoạn để thắng thầu thì có gì là sai chứ?- Cô tấm tức hỏi.
- Đúng, con gái của ba không có làm gì sai hết. Biết dùng thủ đoạn trên thương trường mới là kẻ thông minh. Con càng ngày càng giống ba.- Ông biểu lộ niềm tự hào về con gái.
- Sao anh Thịnh lại bắt bẻ con vì điều đó chứ?
- Nó ức hiếp con thì để ba xử lý nó. Ba đưa nó lên được thì tất nhiên hạ bệ nó cũng dễ dàng.- Ông nghiêm giọng nói.
- Không, ba không được làm như vậy!- Cô vội vã phản đối ngay.
- Được! Được! Ba không làm.- Ông ra vẻ chiều lòng con.
- Con thật không vui. Con ra ngoài đây!
- Con lại đi làm xạ thủ sao? Ba đã nói con bao nhiêu lần rồi, con gái phải chơi những môn nào nữ tính một chút, ai lại chơi bắn súng.- Ông hạ giọng trách yêu.
- Ba cứ mặc kệ con! Chỉ có chơi môn thể thao này con mới thấy tâm trạng mình được thoải mái. – Cô vẫn bướng bỉnh.
- Được, tùy con vậy!– Ông đành nhún nhường trước đứa con gái cưng.
Ông An lắc đầu nhìn đứa con gái cưng rời khỏi phòng. Vợ ông vốn đã mất từ lâu nên mọi tình thương ông đều dồn cho đứa con gái duy nhất này. Ông cảm thấy hơi hối hận vì đã cưng chiều con mình thái quá.
Nhưng nghĩ lại cảnh Yến khóc lúc nãy, ông An cảm thấy vô cùng tức giận. Ông không thể nào cứ như vậy mà ngồi yên nhìn kẻ khác dám ức hiếp con của mình. Ông bắt đầu lấy di động ra gọi.
- Alô. Con là Thịnh đây chú!- Đầu dây bên kia nói.
- Tôi nói cho cậu biết. Tốt nhất nên đối xử với con gái tôi đàng hoàng một chút. Tuy người ba quá cố của cậu và tôi là chỗ thân thiết, nhưng không vì lý do này mà tôi có thể bỏ qua cho việc cậu ức hiếp con gái tôi đâu! Hiểu không? – Ông hơi to tiếng.
- Dạ, cháu hiểu rồi. – Anh vẫn giữ thái độ ôn hòa.
- Tốt!- Nói xong, ông hả hê ngắt máy.
Phòng Giám đốc điều hành Khang An, Thịnh đang ngồi ở bàn làm việc. Bàn tay phải của anh khõ nhè nhẹ vào chiếc điện thoại di động đặt trên bàn. Anh đang chau mày như đang phải quyết định điều gì đó rất quan trọng. Rồi tay anh đột ngột nắm thật chặt chiếc di động như muốn bóp nát nó. Mắt anh tập trung nhìn vào hư không và khẽ thì thầm thành tiếng: “Huyền Hân, em hãy ráng chờ anh, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi!”
20. Chương: MẤT TÍCH
Sau khi rời Khang An, lòng Hân tràn ngập uất ức. Tại sao hai người bọn họ cứ thay phiên nhau làm cho cuộc sống vốn bình yên của cô bị rối tung lên? Công việc mà cô yêu thích cũng sắp sửa không còn. Cứ thế với tâm trạng bất ổn, cô chạy xe loanh quanh ngoài đường cho đến khi hết giờ làm việc rồi mới trở về nhà.
Tối nay, Hân lên giường nằm rất sớm nhưng cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Không gian yên ắng đến nỗi cô có thể nghe rõ mồn một những tiếng “lách cách” phát ra từ chiếc kim giây của cái đồng hồ treo tường. Mọi chuyện không vui cứ bám riết lấy khiến cho cô hết sức mệt mỏi.
Đột ngột, tiếng chuông điện thoại di động reo vang phá tan sự yên tĩnh. Chẳng biết ai lại gọi điện quấy nhiễu cô vào giờ này cơ chứ? Nhưng cô quá buồn bực đến độ chẳng mảy may nhấc máy.
Cô né tránh thứ âm thanh ồn ào này bằng cách lấy mền trùm kín đầu cổ. Di động liên tục reo đến lần thứ hai, rồi thứ ba, cô cũng mặc kệ. Rồi cuối cùng thứ âm thanh đó cũng im bặt có lẽ do người gọi đến đã phải nản lòng.
Một vài phút sau, di động lại phát tín hiệu “bíp… bíp…” báo có tin nhắn mới. Máy của cô có chế độ báo tin nhắn chưa đọc mỗi năm phút một lần. Vì vậy, thứ âm thanh khó nghe hơn tiếng chuông điện thoại cứ vô tình được lặp đi lặp lại không ngớt. Lần này để tránh bị quấy nhiễu, cô lấy thêm cái gối vuông cố đè lên lỗ tai mình.
Được một lúc, cô không thể chịu nổi thứ âm thanh đó nữa nên ngồi dậy mở ra xem. Cô ngạc nhiên vì tin nhắn được gửi từ Gia Thiên, rồi tò mò đọc đến nội dung: “Anh biết là em ngủ không được. Anh đang đợi em ở công viên gần nhà. Nếu anh chờ lâu quá thì sẽ đến bấm chuông cửa nhà em đó!”
Cô đọc xong dòng tin nhắn mà cảm thấy bực cả mình vì cái kiểu đe dọa người khác của anh ta. Cô tính cứ mặc kệ anh để anh ta đứng chờ một lần cho biết, nhưng nghĩ lại nếu anh đến nhà ngay vào lúc này thì sẽ rất phiền hà. Vì thế cô buộc lòng phải chấp nhận đến nơi hẹn.
Ở nơi đó, Gia Thiên đang ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế đá ngay dưới một tán cây me to lớn. Anh hướng mắt lên bầu trời đầy sao với vẻ mặt rất thanh thản. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc thường phục áo thun và quần jean. Anh thật khác lạ với nét trẻ trung và dễ gần, khác hẳn với vẻ nghiêm nghị hàng ngày.
Thấy thái độ thản nhiên của anh, lòng cô càng thêm hậm hực. Một người lịch sự sao có thể giở trò hăm he trong lúc người khác đang buồn bã như thế nhỉ? Rõ là anh muốn trêu chọc cô nhưng không đúng lúc thì phải. Với bộ mặt ngầu ngầu, cô dự tính càu nhàu ngay một trận cho ra trò.
Nhưng khi anh hướng về phía cô, nét mặt cô bỗng dãn ra, miệng không thể thốt nên những lời chói tai được nữa. Môi anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui vô hạn. Cô lại một lần nữa sững người vì bị thu hút bởi sự rạng rỡ toát ra từ khuôn mặt anh.
Cô khéo léo che giấu đi sự lúng túng bằng cách cúi nhẹ đầu giả vờ chào anh. Còn anh thì không nói gì mà chỉ vỗ vỗ tay vào chỗ ngồi kế bên mình để ra dấu cho cô ngồi xuống. Nếu như là lúc trước, cô sẽ rất chán ghét thái độ khinh khỉnh đó, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy rất đỗi bình thường và tự nhiên.
Thế là cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn, kiệm lời chỉ biết đến ngồi cạnh anh, nhưng tâm trí lại là của một cô gái trưởng thành với một chút xao xuyến, một chút e thẹn.
Bỗng nhiên anh di chuyển cánh tay ra đằng sau đôi bờ vai cô. Mặc dù cơ thể chưa được cánh tay đó chạm phải nhưng cô cảm nhận được rất rõ một luồng hơi ấm áp cứ hăn hắt vào phía đằng sau cổ.
Cô bối rối không biết phải ứng xử thế nào trong tình huống như thế này. Liệu có nên giả ngu ngơ không biết gì hay dứt khoát hất cánh tay kia ra? Cô thoáng rùng mình vì luồng hơi ấm đã gần như áp sát vào gáy nhưng lại nhanh chóng hụt hẫng vì cánh tay đã yên vị ngay trên thành ghế.
Anh tiếp tục lặng yên, thản nhiên hướng ánh mắt lên bầu trời đêm thơ mộng. Một cơn gió đột ngột lùa qua những tán cây làm vô số chiếc lá me úa rơi rụng hệt như những hạt tuyết màu vàng bay đầy trời. Một cảnh tuyệt đẹp hệt như trong tranh làm ngẩn ngơ hai con người thầm lặng.
Gió ngừng thổi, chỉ còn đọng lại vài chiếc lá trên hai mái đầu xanh. Anh xoay người rồi nhẹ nhàng phủi phủi những chiếc lá trên đầu cô. Trong