2 tên xã hội đen làm chúng chết ngay tại chỗ.
Bước đầu tiên đã hoàn thành.
“ phòng theo dõi camera ở lầu 1” chiếc phone bên tai lại phát ra âm thanh.
Gió đầu mùa cứ thốc lên từng đợt liên tục làm mái tóc mây bay lòa xòa,đây là lấn đầu tiên nó giết người, nhưng ko vì điều đó mà làm cho nàng mèo nao núng bằng chứng là nàng đã thực hiện xong bước đầu tiên một cách dễ dàng. Rút trong túi ra một sợi dây cáp chuyên dụng, bặt một đầu cho nó dính chắc chắn vào thành lan can, nó nhẹ nhàng đu lên lầu một như những diễn viên trong phim kiếm hiệp vẫn hay làm.
“ phòng thứ 2 từ cửa ban công vào”.
Cửa khóa ? việc này mà làm khó nữ sát thủ xinh đẹp của chúng ta ư? Nó lại lấy ra một chùm chìa khóa lớn, và nhanh chóng sau đó cánh cửa đã mở ra, nhẹ nhàng bước lại cánh cửa phòng thứ hai.
“ có 5 người” – trợ lý đẹp trai kia vẫn liên tục cung cấp thông tin cho nó.
Giờ thì ko chơi bằng dao nữa mà nhẹ nhàng rút súng ra, gắn dụng cụ cản thanh vào, qua khe cửa mới được nó khoét một lỗ, 5 viên đạn đã ra khỏi nòng và cắm ngay vào tim của kẻ thù, chuẩn ko cần chỉnh.
Nó lặng lẽ bước vào căn phòng xóa hết dữ liệu đã được lưu, tắt luôn hệ thống camera, tiện tay phá luôn thứ gì có thể làm bằng chứng gây bất lợi cho nó.
Bước thứ hai đã hoàn thành,chỉ còn lại bước cuối cùng , bước khó khăn nhất : tiêu diệt những kẻ có mặt trên lầu 3.
“ hơn 40 người” – số người trên lầu 3 vừa được người trợ lý kia xác nhận.
Không cần suy nghĩ xem phải làm thế nào, trong đầu nó chỉ hiện ra đúng một câu : “ tấn công chính diện”.
Nép vào góc cầu thang, nó lên đạn đầy cho 2 khẩu súng trên tay. Nhẹ nhàng đu người ra ban công, nhìn vào khung cửa kính tất cả bọn họ đều đang chìm trong men rượu cùng những trò ăn chơi trác và tất nhiên là ko thiếu gái. Một âm thanh rùng rợn vang lên, tiếng vỡ của thủy tinh làm tiếng nhạc sập xình kia bắn ra tứ phía ko còn bị giam kìm trong bốn bức tường nữa. Đằng sau âm thanh đó, ko dưới 10 tên đã ngã gục dưới nòng súng của nó, tất nhiên là viên đạn được gắm ngay ngắn tại 1 vị trí : tim. Nó đu người vào trong phòng, bọn chúng lúc này còn chưa hoàn hồn thì ngay lập tức bị ăn đợt đạn tiếp theo, hơn một nửa trong số đó đã ngã xuống. Nó đứng hiên ngang trước bọn chúng, ko lên tiếng nửa câu, vứt 2 cái súng đã hết đạn xuống đất,lấy 2 cái khác đã nạp đầy đạn ra, chỉa thẳng vào những tên còn lại, bọn chúng cũng đã rút súng , cũng đang chỉa thẳng vào nó. Nó bình tĩnh nhếch môi, khi những ngón tay kia đã đặt vào cò chuẩn bị nhả đạn vào người nó, thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ thấy những tên sống xót cuối cùng đã ngã xuống. Lý do tại sao ư ? các bạn có cần phải đi hỏi ông thần tốc độ xem giữa cuộc đấu súng mà 1 chọi 10 kia ai đã nhanh hơn ko khi bằng chứng đã hiện rõ dưới đất.
Quay lại nhìn đám đàn bà đang lõa lỗ dưới ánh điện, nó buông tia chớp lạnh người,ngay từ đầu nó ko có ý định giết bọn người này nên trước khi công phá lầu 3 nó mang trên mặt một chiếc mặt nạ thiên thần tóc được dấu kỹ vào trong áo nên ko ai phát hiện ra nó cả. đang định quay lưng bước đi thì một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng súng phát ra từ phía sau lưng nó, ko biết vì trình độ của tên bắn lén kém hay tại hắn run hay vì bất kỳ lý do nào đó mà viên đạn bay ra cắm vào tay nó,là tay trái. Ông bà ta có câu “ trong rủi có may” là vào lúc này sao. Bị ăn một phát đạn nhưng ko làm nó sợ hay mất đi phong độ, quay lại chưa tới 1/ 1000 giây sau đó,đám đàn bà kia lại hét lên khi thấy từ tim hắn máu phun ko ngừng
“ đó là tên cuối cùng – kẻ đứng sau mọi việc”, nãy giờ hắn núp sau cái sô pha bự chảng nên anh chàng trợ lý kia cũng ko phát hiện ra làm nó phải ăn một viên đạn vô duyên, máu từ cánh tay ko ngừng phun ra dữ dội. Nó nhanh chóng rời khỏi căn nhà, phải nhanh chóng lấy viên đạn ra nếu ko chắc phải cưa bỏ cánh tay vì mất máu.
Ôm cánh tay rời khỏi nơi chết chóc đó, lặng lẽ trở về căn biệt thự, nhẹ nhàng ko một ai biết như lúc nó rời đi.
Trong bóng đêm lạnh lẽo ,in trên vách tường là bóng một người đang cầm con dao trên tay lăm lăm nhìn vào cánh tay trái của mình, nó cắn chặt răng để ko phát ra tiếng la nào khi lưỡi dao cắm vào thịt, con dao trên tay phải của nó kẽ động đậy sau đó viên đạn được hất ra khỏi lớp da trắng ngần, máu vẫn ko ngừng chảy, nhưng đã lấy được viên đạn ra là an toàn rồi, nó lặng lẽ lấy thuốc bôi vào, rồi băng vết thương lại, sau đó xóa hết mọi vết tích đáng nghi trong căn phòng ấm cúng của mình. Nó quay trở lại giường, đánh một giấc cho tới sáng như ko có chuyện gì xảy ra.
CHÁP 46
Khi ông mặt trời đã lên , ban phát cho vạn vật thứ ánh sáng quý giá, nó kẽ trở mình, nhưng chưa vội rời giường, cánh tay trở nên đau nhức. Nó lặng lẽ nằm nghe những con chim đang đậu trên nhành cây trong vườn hót líu lo, vẫn là những con chim kia đánh thức nó dậy. Lặng lẽ rời chiếc giường yêu quý, cảm thấy toàn thân đau nhức. Nó lê tấm thân tàn ko ai nhận ra của mình vào nhà vệ sinh, với tốc độ ánh sáng nó bước trở lại khi kim đồng hồ còn chưa chạy được 5 phút. Hộp dụng cụ y tế được lôi ra đặt lên bàn, ngồi vào chiếc ghế bành thân yêu, nó mở băng ra coi lại vết thương, thở phào một cái, thấy miệng vết thương cũng đã khô ko còn chảy máu nữa, bôi thuốc sát trùng rồi băng lại. Giờ nó mới thấy biết ơn ông nó, nếu ko nhờ ông nghiêm khắc bắt nó học mọi thứ thì hôm nay nó làm sao trả thù được cho cha mẹ, nếu ko có ông thì chắc giờ nó chỉ biết ngồi khóc than ông trời, nghĩ vậy nó kẽ nhếch môi,thầm nghĩ phải gọi điện cảm ơn ông thôi.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
- Kỳ vân, em dậy chưa, xuống ăn sáng rồi đi học. - Bình thường khi ở nhà chỉ có hai anh em thì Kỳ Khôi gọi tên thật của nó, anh luôn dành cho nó thái độ ấm áp nhất, đúng là một người anh tốt.
- Em dậy rồi, anh xuống trước đi. – mặc dù đã trả thù xong nhưng nó vẫn ko sao cười nổi, ko sao bình thường được, trong lòng vẫn còn một khuất mắc chưa tháo gỡ được.
Hôm nay, vì tay bị đau nên nó quyết định đi cùng xe với Kỳ khôi đến trường, vẫn như mọi lần, khi vừa đặt chân xuống xe mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai anh em nó, mối quan hệ trong sáng giữa hai anh em bị bọn người kia biến thành mối quan hệ đen tối. Những lời xì xào bàn tán, những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho anh, những cặp mắt sắc như dao dành cho em, luôn luôn là như vậy, không hiểu não bọn kia chứa gì mà lại đi nghĩ nó cặp một lúc với 4 chàng hotboy của trường. Khắc Thiên cũng được đưa vào danh sách sách đó khi anh bế nó chạy vào phòng y tế hôm bữa trước, nghe mấy nhỏ bạn nó kể lại, hôm đó có đến nửa số học sinh nữ ngất xỉu khi thấy cảnh đó. Sau đó còn liên tục thấy anh xách cặp, chép bài cho nó, thì cái suy nghĩ của bọn người kia càng thêm chắc chắn, mà cũng đúng, nhìn thái độ của 4 chàng dành cho nàng thì ai mà ko nghĩ vậy, chỉ có Kỳ Khôi là bị oan uổng thôi.
Như mọi khi, nó ko thèm để tâm đến những lời nói của bọn người rảnh rỗi kia, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của nó,họ cũng sợ ko dám làm gì, nên nỗi bực bội càng tăng. Kỳ Khôi bỗng đưa tay ra quàng vai nó, những tiếng Á…… cất lên, những tiếng la thất thanh, và cũng nhanh chóng, phòng y tế chật cứng. Hai anh em nhà này thật biết cách trêu người mà. Mới sáng sớm mà đã gây sock dư luận rồi. haizzz!
Bước vào lớp, đi ngang qua chỗ 3 nhỏ bạn đang ngồi, nó lên tiếng chào :- good morning! Ngay lập tức,3 nhỏ kia há hốc miệng, chuyện động trời rồi,hôm nay nó đã lên tiếng, nó – khay vi đã trở lại rồi sao? Cả lớp cũng ngạc nhiên quay lại nhìn nó, nhưng cái mặt của nữ sát thủ đã ném cho cả bọn một cục thất vọng to đùng. Cả bọn lại thở dài quay lên.
Tiếng la hét í ới ngoài cửa báo cho mọi người biết là 4 chàng hotboy đã có mặt. Thiên Vũ nhanh chóng bay xuống chỗ nó, ngồi quan sát nó nãy giờ xem hôm nay có biến chuyển gì ko, nhưng vẻ mặt nó làm anh thở dài thườn thượt, Quang Anh thì hỏi đủ thứ, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến bực bội, Khắc Thiên thì nhẹ nhàng đặt lên bàn nó một hộp sữa mà ko nói tiếng nào. Kỳ Khôi chỉ biết nhìn ba đứa bạn mình mà lắc đầu, trong lòng thầm lo lắng. Lúc trước, khi cả bọn cùng thích Kiều Nga, họ rất âm thầm lặng lẽ vì biết những người bạn còn lại của mình cũng có tình cảm giống mình, nhưng bây giờ bọn họ lại thể hiện ra ngoài thế kia, nỗi sợ hãi dấy lên, có khi nào một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau vì đứa em của mình ko? Anh thật ko muốn thấy cảnh đó chút nào?
Thấy hơi nóng, nó cởi chiếc áo vét ra cho dễ chịu, bên này Thiên Vũ nhanh chóng giúp nó, cảnh này làm cho những khuôn mặt đang thập thò nhìn trộm mấy chàng ngoài cửa trở nên nhăn nhúm đáng sợ.
Có một nhỏ nào đó trên tay cầm tờ báo chạy vào, hét lên , hệt như buổi sáng hôm đó.
- Này biết tin gì chưa, tối qua tại căn biệt thự X trên đường S xảy ra một vụ thảm sát, có hơn 50 người bị giết. Mà biết nạn nhân là ai ko? Là bọn người buôn ma túy đã thực hiện giết người phóng hỏa ở Quy Nhơn hôm trước đó.
Cả lớp ồ lên, xì xầm bàn tán to nhỏ với nhau. Dưới này, 4 chàng và 3 nàng kia mặt biến sắc quay lại nhìn nó, trong khi ai đó vẫn thong dong tự tại với hộp sữa của Khắc Thiên mà ko thèm để ý xung quanh.
Bỗng nhỏ kia lại hú lên : - mà biết gì không, toàn bộ bị giết sạch nha, điều đặt biệt là cả bọn đều bị bắn vào tim, chuẩn ko cần chỉnh . Người này chắc phải là cao thủ võ lâm đây, cảnh sát nhận định đây là trả thù đó.
Cả lớp lại ồ lên, nhưng lần này họ ko xì xầm bàn tán nữa mà đồng loạt quay lại nhìn nó, như chờ đợi điều gì , nhưng nó thì vẫn trưng nguyên cái bộ mặt đó, trên mặt như được viết dòng chữ: “ I DON’T CARE” to tướng.
Lúc này , trán của Kỳ Khôi nhíu lại cực độ, tựa như có thể chạm lại với nhau. Khuôn mặt anh chuyển biến dữ dội, mọi người đều nhìn anh với con mắt kiếp sợ, anh … đã tức giận rồi. Anh chuyển động, cả bọn nín thở nhìn anh, bước nhanh tới chỗ nó, anh nắm lấy cánh tay đang bị thương của nhỏ, nắm ngay chỗ bị thương, trán nó kẽ nhíu lại, mặt trở nên trắng bệch, trên tay áo trắng tinh hiện lên một màu đỏ tinh khôi, Thiên Vũ đứng cạnh bên mặt cũng trở nên thâm trầm đáng sợ, anh nhanh chóng chụp chiếc áo vét lên cánh tay nó, ko kịp cho ai thấy vết máu đang loang ra. Trước mặt nó, mọi thứ trở nên tối đen, và… vòng tay ai đó đã kịp đỡ lấy nó khi nó đổ quỵ vì kiệt sức.
CHAP 47
18 năm trước.
Trong một căn phòng toàn màu hồng của căn biệt thự lộng lẫy, có 4 cậu nhóc rất dễ thương, tương lai sẽ là những đại mỹ nam có khả năng làm nghiêng thùng đổ nước,cả 4 người đang đứng bu quanh lấy chiếc nôi nhỏ xinh xắn. Trong nôi, một cô bé có khuôn mặt thiên thần đang ngủ.
- Em bé dễ thương quá nhỉ? – Thiên Vũ lên tiếng
- Uh ! sau này khi em bé lớn lên, tao sẽ cưới em bé làm vợ. – Quang Anh vênh mặt nói rất tự tin.
- Ai cho mầy cưới, mầy ko nghe ông của Kỳ Khôi nói hả? em bé là vợ tao, là vợ tao biết chưa – Thiên Vũ lên tiếng cãi lại, mặt hầm hầm rất tức giận, nhưng xen lẫn là chút lo sợ, sợ cậu bạn của mình sẽ cướp mất vợ mình.
Trong nôi, em bé bỗng cựa mình, đôi mắt mơ màng, điều lạ là em bé ko hề khóc mà lại nhoẻn miệng cười với 4 chàng trai nhỏ. Giây phút đó đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người, nụ cười thiên thần đó, em bé đó chính là mối tình đầu của bọn họ.
Khắc Thiên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình vuốt đôi má trắng hồng xinh xắn kia. Miệng nở nụ cười hiền.
- Này em bé sẽ được gọi là công chúa đúng ko? – Khắc Thiên lên tiếng hỏi, miệng vẫn cười tươi và mắt vẫn nhìn vào em bé nhỏ
- Ko. Tao sẽ biến em bé thành nữ hoàng. – Thiên Vũ ko đồng ý với Khắc Thiên – chỉ có nữ hoàng mới ko bị bắt nạt thôi. Tao sẽ ko để ai bắt nạt em bé.
- Tao cũng vậy – 3 cậu nhóc còn lại cũng đồng thanh nói.
Trong căn phòng màu hồng đó, rộn vang những tiếng cười và tiếng nói chuyện của 4 cậu nhóc mà chủ đề chỉ xoay quanh việc, em bé là vợ ai, em bé sẽ thành nữ hoàng hay công chúa? Việc bảo vệ em bé như thế nào,tổ chức sinh nhật cho em bé ra sao, …..trong khi bé con ko hề hiểu gì cả, chỉ huơ huơ hai bàn tay nhỏ xíu lên không trung, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười.
Hai tháng sau đó, tai nạn máy may khủng khiếp đã mang em bé rời xa bọn họ.
- Huhu …huhu ba tao nói em bé chết rồi, em bé sẽ ko cưới tao nữa huhu…huhu – thiên vũ vừa khóc mếu máo vừa nói với 3 người kia.
- Huhu … huhu tao ko bảo vệ được cho em bé huhu…huhu
- Từ giờ ko còn được thấy em bé nữa huhu …huhu
- Ko tao ko tin em bé chết rồi… huhu ….huhu tao sẽ đi tìm em bé, tìm khi nào ra thì thôi… huhu …huhu – Thiên Vũ vẫn cố ko tin vào sự thật, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi
Ba đứa nhóc vừa khóc vừa nói ko ai để ý tới Kỳ Khôi đang ngồi một mình trong góc với con mắt sắc lên tia lứa đáng sợ, kể từ năm 4 tuổi nụ cười đã mất hẳn trên mặt anh, năm 4 tuổi anh đã biết được đó ko phải là tai nạn mà là một vụ ám sát, ám sát đứa bé 2 tháng tuổi mang danh xưng là Quận chúa. Anh thề sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho cha mẹ, anh cũng tin rằng đứa em nhỏ của anh chưa chết vì vẫn chưa tìm được xác đứa trẻ, giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt,đó là giọt nước mắt cuối cùng mà anh đã để rơi cho đến hiện tại, và đó cũng là lần cuối cùng 3 chàng trai nhỏ kia khóc.
10 năm sau đó, Kỳ Khôi đã tìm được kẻ thù hại chết cha mẹ và đã trả thù thành công. Tuy nhiên, đứa em nhỏ của anh vẫn chưa tìm được tung tích.
Thiên Vũ vẫn tìm kiếm cô vợ nhỏ của mình trong suốt những năm qua nhưng chưa tìm thấy, mọi người đều khuyên anh từ bỏ, mỗi lần như vậy anh đều tức giận bỏ đi, anh lại vào căn phòng màu hồng năm xưa và ở lỳ trong đó, cứ mỗi năm anh lại đi mua quà sinh nhật cho cô vợ nhỏ của mình, tự tay chọn quà rồi tự tay gói. Cho đến bây giờ, trong căn phòng nhỏ đó, đã chất đầy quà. Căn nhà đó chính là nơi mà bé con đã sinh ra và căn biệt thự lộng lẫy đó cũng chính là ngôi nhà mà người lớn đã sắp xếp để khi em bé tròn 16 tuổi cả 2 sẽ về ở chung.
…..
18 năm sau.
Nó ngã vào vòng tay của Thiên vũ khi ko cả cơ thể không còn lấy một sức lực nào, anh ôm nó vào lòng, ngực quặn đau, hai mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, miệng lẩm nhẩm một câu: “anh. sẽ.ko.để.mất.em.một.lần.nào.nữa”.
CHÁP 48
Tỉnh dậy khi mà màn đêm đã buông phủ hết khắp các đường phố của Sài Gòn. Mò mẫm trong bóng tối nó bước ra khỏi phòng, chân vừa bước xuống bậc cầu thang đầu tiên nó thấy 4 chàng đang ngủ gục trong phòng khách, có một chút rung động thoáng qua. Nó quay lại phòng, tìm kiếm chiếc phone thân yêu, bấm số gọi cho ai đó.
- A lô
- Đặt cho tôi vé về Quy Nhơn trong đêm nay.
- Ok
Nó mở tủ lấy vài bộ đồ bỏ vào túi nhỏ, thay bộ đồ đang mặc, rồi lặng lẽ rời căn biệt thự bằng đường “cửa sổ” mà ko ai hay biết. Trước khi đi, nàng ko quên để lại thông điệp yêu thương cho mấy anh chàng mê ngủ dưới kia, tránh tình trạng được lên báo tìm trẻ lạc vào hôm sau.
Hôm nay trăng sáng, đường phố sài Gòn về đêm vẫn đông đúc xe cộ, nó lầm lủi bước nhanh ra đường lớn bắt chiếc taxi ra sân bay.
Quy nhơn.
Trên ngọn núi đầy những ngôi mộ được xây theo nhiều kiểu khác nhau, có 3 ngôi mộ nằm cạnh nhau, được xây theo phong cách Châu Âu. Hai bên lối đi hoa mười giờ đang nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ.
Nó đứng trước ba ngôi mộ xa lạ, nhưng lại rất đỗi thân quen, nước mắt tuôn trào , những kỷ niệm về nhiều năm trước chợt ùa về cào xé cõi lòng người con gái bé nhỏ.
…..
- Chị hai, sao chị buồn vậy ? ai ăn hiếp chị hả? nói e nghe đi. – đứa em trai 6 tuổi hỏi cô chị 8 tuổi.
- Ko sao cả, chỉ tự nhiên thấy buồn thôi. Keke…keke – đứa chị 8 tuổi trả lời thằng em 6 tuổi với vẻ mặt buồn so và nụ cười méo xẹo.
- Tự nhiên buồn? em ko tin đâu. Chị nói đi ai ăn hiếp chị em sẽ đi hỏi tội người đó.
- Thật ko ?- mắt con chị sáng lên.
- Thật chứ sao ko. Em sẽ bảo vệ chị hai xinh đẹp mà. hihi …hihi.
.......
- Này, Thu Hà con ko được ăn hiếp bạn cùng lớp nữa nghe chưa, cô giáo vừa mắng vốn với mẹ đó, con gái gì mà ko dịu dàng hết trơn à, coi chừng ế đó nghe chưa.- giọng người mẹ nào đó mắng con nhưng khuôn mặt thì hết sức dịu dàng.
- Ế cũng được, ế con sẽ ở với mẹ suốt đời luôn. hihi…. hihi – cô con gái ôm người mẹ hiền làm nũng
……
- Con gái yêu của bố đâu, bố có quà cho con nè – giọng người cha vang lên tràn đầy niềm vui khi mà trên người vẫn mặc bộ đồ công nhân đầy bụi.
- A ! bố về bố mua quà cho con à, là gì vậy bố.- đứa con gái nhỏ cười tít mắt nhảy lên ôm cổ ông bố.
- Là nó đây. con có thích ko?
- A ! là chó con. Ô dễ thương quá đi. Bin ơi bố mang chó con về nè ….
…….
Tất cả những ký ức tươi đẹp đều hiện về làm lòng nó đau thắt, gia đình nó ngày nào còn hạnh phúc, cả nhà bốn người bên nhau lúc nào cũng vui vẻ và tràn ngập tiếng cười, bây giờ chỉ còn là đống tro tàn là ba ngôi mộ im lìm phía trước mặt. Nước mắt cứ ầng ậc chảy ra như muốn giải thoát bao nhiều nỗi buồn, bao nhiêu lời nói chất chứa trong lòng mà nó ko thể nào thốt ra lời được.
Gió thổi từng cơn mang theo hơi biển mát lạnh càng làm cõi lòng người ta buốt giá hơn. Cứ như vậy, nó ngồi đó cho đến khi mặt trời lên cao, xuống thấp rồi mất hẳn mà ko nói được tiếng nào chỉ có nước mắt vẫn chảy ko ngừng, rồi gục xuống nằm cạnh ngôi mộ của mẹ nó vì quá mệt mỏi. Trong giấc ngủ vùi, nó mơ thấy một giấc mơ lạ nhưng lại rất thật. Trong giấc mơ , nó nằm trong lòng người mẹ hiền từ, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nó, trên miệng nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, bên cạnh là ba và em trai nó, họ cũng đang nhìn nó và cũng nở nụ cười hệt như mẹ nó, nụ cười tràn đầy yêu thương. Họ nhìn nó với vẻ mặt thản nhiên như chưa từng tồn tại bất kỳ nỗi đau nào cả. Mỗi người nhìn nó nói một câu:
- Con gái hãy sống vui vẻ nha con.
- Cục cưng của ba, con hãy cười thật nhiều nha con.
- Chị hai xinh đẹp khìn khìn của em, ko được buồn vu vơ nữa nghe chưa.
Họ nhìn nó hồi lâu rồi chợt tan biến như trong truyện cổ tích vậy. Nó giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn quanh bồn phía, rồi lại nhìn mình, hóa ra là mơ, nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này, chỉ là mơ thôi mà. Rồi nó lại cười, cười trong nước mắt “ vâng con sẽ sống tốt, con sẽ cười thật nhiều, huhu …huhu, chị sẽ ko buồn vu vơ nữa Bin khìn khìn của chị híc ….híc ”.
CHAP 49
Tuy Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, nhưng khi thời điểm được người ta gọi là mùa thu thì nó cũng có vài biểu hiện của một mùa buồn, là vàng bay khắp mọi nơi, bầu trời ko còn nắng gắt nữa mà đôi khi cũng có tiết trời âm u làm lòng người cũng … âm u theo. Tuy nhiên, có ai đó thì ko vây, nụ cười tưởng chừng đã tắt giờ lại nở rộ trên khuôn mặt thiên thần đáng yêu. Nhưng …. đây là điềm lành hay là điềm dữ thì còn chưa biết, ko biết có ai còn nhớ câu nói ngày nào ko?.... “ ta đã trở lại mà lợi hại hơn xưa” ….
Sân trường vẫn đông đúc như mọi khi, bóng dáng quỷ atula xuất hiện làm đông đảo quần chúng già, trẻ, trai, gái, lớn, bé ko xót người nào đều giật thót người, họ có cảm giác hoảng loạn và man rợ khi nhìn thấy nó cùng nụ cười kinh dị kia.
Bước chân vào lớp, miệng cười thật tươi, gần như là toe toét, vẫn khuôn mặt đó, vẫn con người đó, nhưng sao…. Có cái gì đó là lạ….sau mấy ngày mất tích, nó trở lại với trường ….với lớp…. với bạn bè …. Nhưng sao tim mọi người lại đập dữ dội thế này, cái nụ cười quỷ quyệt kia làm dân chúng lớp M3 A bắt đầu thấy hoang man.
Bước nhanh tới chỗ mấy nhỏ bạn thân, nó đặt lên bàn họ lỉnh khỉnh mấy cái túi to có nhỏ có làm mấy nhỏ này phải há hốc miệng :
- Gì vậy Khay Vi?
- Quà cho bọn mầy đấy.
- Quà ?????? - Ngọc Ninh nhăn mặt thốt ra một câu hỏi mang tính chất đầy nghi ngờ với vẻ mặt lo lắng tột độ, tỏ ra vô cùng nguy hiểm còn ai kia vẫn cứ cười, cái mặt thì kênh kênh thấy ghét. Bên này, 4 anh chàng cũng đang trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, mấy ngày nay nó ở đâu làm gì, sao tự nhiên bây giờ trở về mà lại thay đổi kỳ lạ vậy, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà nhìn nó thật sự ko bình thường chút nào phải nói là …..ngông dễ sợ.
- Ừ! Túi… hiệu Milan, sản phẩm chất lượng cao, tháng sau công bố đấy, thích ko? – lần này thì toàn bộ dân chúng lớp M3 A ko ai là ko ngạc nhiên và….. sự lo lắng đã lên tới độ maximum.
- Túi … hiệu… Milan. M..ầy lấy ở đ..âu ra…. Vậy - Nguyên Thảo hoảng tới mức phải nói lắp bắp từng từ, nhưng đáp lại vẫn là vẻ mặt cười cợt, ngông cồng của nó. Nó nhúng vai tỏ vẻ vô tội, nhưng lại phán một câu gây chấn động dư luận :
- Trộm chứ còn đâu nữa.
Nói rồi quay về chỗ ngồi. Có ai biết không khí của lớp học bây giờ là gì ko ta, thử tưởng tượng một chút đi, rất thú vị đó nha ( ).
Sau cơn bàn hoàng vì có một sinh vật lạ từ sao hỏa mới đáp xuống trái đất đậu ngay bên cạnh Thiên Vũ thì cả lớp lại trở lại bình thường nhưng vẫn còn chút gì đó hoang man. Con nhỏ hay thông báo mấy cái tin sốc lại cầm tờ báo chạy vào với vẻ mặt hưng phấn tột độ. Nhìn mặt nhỏ, tự nhiên cả lớp thở phì một cái, cái mặt tươi rói thế kia chắc ko phải thông báo một tin chết chóc hay đẫm máu gì đâu nhỉ?
- Này biết tin gì chưa? Tập đoàn Hoàng Kỳ vừa thông báo là đã tìm được đứa cháu gái mất tích 18 năm trước đó.
- HẢ………..? – cả lớp nhốn nháo cả lên vì tin này, đây là một tin sock , à ko, phải là tin hot của toàn thể đồng bào trường Royal nói riêng và toàn đất nước Việt Nam nói chung, nền kinh tế của đất nước sẽ thay đổi thế nào sau khi cô tiểu thư này xuất hiện đây, thật ko ai dám tin cũng ko ai dám tưởng tượng, Vì xung quanh cô tiểu thư này có một câu chuyện thần bí mà ai cũng biết chỉ có một người là ko biết.
Ko chỉ mấy người kia ngạc nhiên mà ngay cả những người trong cuộc cũng ngạc nhiên. Kỳ Khôi quay phắt lại nhìn nó, nó thì nhún vai tỏ vẻ ko biết gì, còn 3 anh chàng kia thì bắt đầu cuộc tra khảo.
- Này Kỳ Khôi, chuyện này là thế nào hả ? tìm lại được Kỳ Vân sao ko nói gì hết vậy hả? – vẫn là bài ca chữ “hả” , Quang Anh lên tiếng tỏ vẻ vô cùng bực bội, mặt hầm hầm như chuẩn bị nhào vô giết người
- Này , cậu giải thích đi chứ ? – Khắc Thiên vẫn bình tĩnh hơn được một chút nhưng cũng ko khỏi tức giận.
Chỉ riêng có Thiên Vũ là ko có phản ứng gì, anh chỉ quay qua nhìn nó, ánh mắt chứa đựng lời muốn nói làm ai đó cũng thấy khó chịu, khó mà làm người vô hình được.
- Này có gì thì nói đi, đừng có nhìn chằm chằm vào mặt tôi như vậy- bây giờ mới ngước mặt lên nhìn anh nè , cái mặt vẫn cứ vênh vênh như lúc nãy thật khó ưa – da mặt tui mỏng lắm nhìn như vậy sẽ bị lủng mặt đấy.
- Em có biết gì về chuyện này ko? - anh vẫn nhìn nó bằng ánh mắt đó, vẻ mặt có gì đó đau khổ lắm.
- Trời ! anh nghĩ tui là ai vậy, cháu gái của một quản gia mà biết chuyện trọng đại này hả, nhìn kìa, người ta là anh trai mà còn ko biết nữa là.- Nó vừa vẽ vẽ cái gì đó vừa trả lời anh một cách thờ ơ.
- …….
Không khí của 3 dãy bàn này im lặng đến đáng sợ trong khi mấy bàn trên vẫn rôm rả bàn tán về cô đại tiểu thư kia, và …. Một truyền thuyết mới được dệt lên khi …. 3 con nhỏ kia nhảy phóc qua chỗ nó bắt đầu tám. Lần này thì quân sư quạt mo lại cung cấp cho nó một chuỗi thông tin vô cùng…. Vô cùng huyền bí về cô đại tiểu thư nhà kia mà ngay cả bản thân nó cũng ko biết.
CHÁP 50
Lớp học ngày một sôi động và náo nhiệt nhờ thông tin của một bà tám nào đó. Tất nhiên đã là bà tám thứ thiệt thì họ ko dễ gì bỏ qua những cơ hội “ tám” trời ban như thế này.
- Này Khay Vi, mày đã thấy mặt nữ hoàng Kỳ Vân chưa hả - Tuyết Trang hăm hở mở màn với cái mặt phấn khởi vô cùng, có thể nói là vui như đi hội, còn vui hơn cả khi nhận được cái túi hàng hiệu kia.
- Này, mầy đi hỏi cái người anh trai đang ngơ ngơ ngác ngác kia xem đã nhìn thấy mặt em gái mình chưa có vẻ hợp lý hơn đấy .
- Gì ? nói như vậy thì ko ai biết hết hả? tò mò quá đi. – Ngọc Ninh có vẻ tiếc hùi hụi trong khi ai kia cứ mải mê tô tô vẽ vẽ.
- Có gì mà tò mò, bộ nhỏ đó xuất hiện thì nhà mầy có thêm vài bát cơm hả? – nó vẫn lên tiếng đáp lại cho bằng bạn bằng bè đây mà, nhưng cũng ko quên móc khéo người ta đúng là bản chất trời sinh thế nào cũng ko bỏ được.
- Này, mầy đúng là ếch ngồi đáy giếng, đại tiểu thư đó mà xuất hiện thì ko những bát cơm nhà Ngọc Ninh mà bát cơm của toàn thể nhân dân Việt Nam có khi đều thay đổi hết đó. – quân sư quạt mo giờ mới lên tiếng sau một hồi suy ngẫm.
- Gì ? mầy có nói quá ko vậy? – bây giờ thì nàng mới chịu ngước mặt lên mà nhìn người ta nói, tuy nhiên vẻ mặt cũng ko thay đổi gì cho lắm vẫn cười cợt, vẫn ngông nghênh.
- Tao nói mầy là con ếch sống ở đáy giếng quả ko sai mà. Mầy có biết Tập Đoàn Hoàng Kỳ giàu có như thế nào ko hả, bình thường chỉ có một mình Kỳ Khôi là người thừa kế duy nhất, bây giờ xuất hiện thêm một cô tiểu thư nữa thì quyền thừa kế này sẽ thay đổi, mầy hiểu vấn đề này là gì ko? Ôi thôi nói mấy cái này với mầy cũng bằng ko?
- Chỉ có vậy thôi hả? – sau màn giải thích có như ko của Nguyên Thảo thì nó lại cắm cúi cặm cụi tiếp tục tô tô vẻ vẻ, nhưng vẫn bon chen lấy một chân trong hội bà tám.
- Ko chỉ có quyền lực về kinh tế ko thôi đâu. Xung quanh cô ta còn có một truyền thuyết nữa đó. Nghe nói cô đại tiểu thư thuộc tầng lớp quý tộc nhà Lê đó, có danh xưng là Quận chúa gì đó, lúc mới sinh ra trên cánh tay phải của cô ta có 3 nốt ruồi nhỏ, người ta nói đó là 3 ngôi sao chính trong chòm sao bắc đẩu, là chòm sao chỉ đường đó. Điều đó có nghĩa là gì biết ko? Có nghĩa là cô ta có khả năng dẫn đường chỉ lối đó….
- Tào lao.- ko để cho Nguyên Thảo nói hết nó xen ngang câu chuyện phi thực tế kia – thế kỷ nào rồi mà còn mê tín dị đoan vậy hả?
- Mê tín dị đoan cái đầu mầy, chính vì cái mê tín dị đoan của mầy mà cô ta mới bị ám sát đó, nhiều thế lực muốn giết chết cô ta để diệt trừ hậu họa, chính vì lý do đó mà cả gia tộc cô ta mới đổi thành Hoàng Kỳ đó.- nhỏ Nguyên Thảo làm ra vẻ thần bí lắm, nhỏ cuối nhẹ người, thì thầm : - ban đầu gia tộc họ có tên là gia tộc Lê Hoàng, sau vụ ám sát năm đó mới đổi thành gia tộc Hoàng Kỳ nhưng mà vẫn ko che dấu được, tuy vậy cho đến giờ thì ko ai dám đụng vào gia tộc đó cả bởi vì họ quá mạnh.
- Này , những gì mầy nói là thật hả? – mặt nó sầm lại, như ko tin được những gì mình nghe thấy, nó hỏi lại nhỏ Nguyên Thảo nhưng dường như nó đoán được đó là sự thật. đó là lý do tại sao mà chỉ có chuyến bay của nó với ba mẹ nó gặp nạn, còn chuyến bay của Kỳ Khôi và ông nó thì ko sao. Nói như vậy cũng có nghĩa nó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba mẹ nó lẫn bao nhiêu con người vô tội khác. Nhưng những điều đó chỉ thoáng qua trong suy nghĩ nó vì chuyện này cũng đã xảy ra quá lâu rồi, cái lương tâm giẻ rách kia ko làm cho nó bận tâm nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, nó cũng ko để ý nhiều mà tiếp tục công việc của mình – vẽ
- Này ,mầy biết gì ko? Tao nghe nói tiểu thư kia rất rất xinh đẹp, người ta gọi cô ta là cô gái của sự hoàn hảo đó. Thật tò mò quá đi,ko biết cô ta là người thế nào nữa.
- Chẳng phải nói tuần sau làm lễ công bố đó sao? Lúc đó biết cũng đâu muộn, tò mò làm gì.
- ……
Bây giờ thì nó chính thức rời bỏ cái hội bà tám kia để tiếp tục côn việc đang dang dở của mình – thiết kế , chứ cứ ngồi mà tám tiếp cái chủ đề kia thì có đến sáng mai cũng chưa xong vì nó quá hot, thật ko ngờ cái danh đại tiểu thư gia tộc Hoàng Kỳ lại ghê gớm đến vậy, nó thầm lắc đầu thở dài mà ko để ý bên cạnh nó có một người tâm trạng đang rất phức tạp.
CHAP 51
Reng ….. reng …..
Tiếng chuông thông báo đã tới giờ vào lớp. Bà la sát đi vào mặt tươi hơn hoa làm ai ai cũng nín lặng chờ mong cái thông tin sét đánh mà cô í sắp nói. Theo Dự báo thời tiết của đài khí tượng M3 A thì : hôm nay Sài Gòn sẽ có bão.
- Hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới, bạn ấy từ Mỹ mới về.
1s
2s
3s
Thoát khỏi cơn u mê như chưa tin được vào tai mình, chuyện gì thế này, hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà có nhiều sự kiện ký lạ đến cũng một lúc thế này, chỉ là một học sinh mới thôi mà bà la sát vui đến vậy ư. Ko phải chứ? Nhân vật này chắc phải là ….. một nhân vật tầm cỡ lắm đây.
Cả lớp nhốn nháo hẳn lên, nhất là mấy nàng và mấy chàng đam mê sắc đẹp cứ liên tục hỏi nhau, là nam hay nữ, có xinh ko? Đẹp trai ko? Là tiểu thư hay công tử nhà nào?
Haizz ! Thế hệ 9X ko nói gì , đến cả thế hệ 8X mà còn như vậy thật pó tay, hết chịu nổi.
- Im lặng nào, em vào đây giới thiệu đi.- tiếng bà la sát lanh lảnh đập tan mọi khí thế của toàn thể bàn dân thiên hạ M3 A.
Ngoài cửa một cô gái bước vào.
- Ồ ……………….. cả lớp đồng thanh, quá ngạc nhiên trước sắc đẹp của mỹ nhân.
- Em là cô gái hay nàng tiên . – một bạn nam vui tính nào đó lên tiếng
Ko hiểu sao nó thấy khó chịu nha, có cảm giác như ngôi vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sắp bị cướp mất tới nơi rồi đó. Quang Anh như đọc được ý nghĩ của nó, quay xuống phán một câu xanh rờn, ko biết là thật lòng hay chỉ là muốn lấy lòng nhỏ thôi, nhưng có tác dụng trấn an tinh thần khá lớn.
- Em yên tâm đi Khay Vi, em vẫn là số một, khuôn mặt đẹp nhân tạo đó ko có giá trị.
Làm bộ như ko quan tâm nhưng trong lòng thì vui như mở cờ, đúng là con gái mà, nhan sắc vẫn là số một. Thử có ai nói ai đó đẹp hơn bạn xem có buồn mất mấy ngày ko mặc dù đó là sự thật nha.
Trên kia, mỹ nhân đã lên tiếng, kèm theo một nụ cười chết người. Tuy nhiên thành thật mà nói thì vẫn ko bằng Khay Vi của chúng ta đâu.
- Chào các bạn, mình là Hạ Vi.
Cả lớp lại ồ lên một lần nữa, tỏ vẻ hét sức ngạc nhiên.
- Là Hạ Vi, có phải là thần đồng Đỗ Hạ Vi ko vậy ?- một nam nhân nhanh mồm nhanh miệng nào đó lên tiếng thay cho cả lớp.- ngoại trừ nó ra nha vì nàng có biết gì về mấy cô tiểu thư nhà giàu đâu chứ.
- ừ, chính là mình. – cô tiểu thư kia mỉm cười thật tươi trả lời lớp.
- Trời là bạn thật hả ? nghe nói bạn thông thạo 6 thứ tiếng, mình ngưỡng mộ quá đi.- một nhỏ nào đó nói thay nỗi lòng của cả lớp – ngoại trừ nó nha
- Gì chứ? 6 thứ tiếng thì có gì mà ghê gớm vậy, không phải Kỳ Vân thông thạo 7 thứ tiếng sao? – nó tỏ vẻ hết sức bức bối bực bội lẩm bẩm một mình nhưng hình như âm lượng hơi lớn nên cả lớp ai cũng nghe và kết quả là …..
- Bạn gì ơi. Mình công nhận là bạn nói hoàn toàn đúng, mình ko dám đem bản thân so sánh với đại tiểu thư của Hoàng Kỳ nhưng với bạn thì chắc là có đấy, bạn có ý kiến gì ko? – cô tiểu thư trên kia nói rất to rất dỏng dạt, vẻ mặt rất tự tin làm cho nó cứng họng ko nói được gì, mặt thì hầm hầm, hình như máu nóng trong người bắt đầu di chuyển lên mặt rồi.
Tình hình này làm cho cả lớp bắt đầu căng thẳng, sau một thời gian ko dài kể từ khi nó bước chân vào trường này, mặc dù mang mác con nhà nghèo, nhưng vị trí của nó trong trường này ko ai là ko biết, là đại hotgirl của trường, là người mà ai.cũng.biết, là cô gái của 4 đại hotboy, là atula xuất quỷ nhập thần, là …. Tóm lại nó là cô gái mà ko ai dám đụng vào. Nhưng tình huống này… quá nguy hiểm cho mỹ nhân mới của họ, cả bọn nín thở,nuốt nước bọt quay lại nhìn nó. Thấy cái mặt kia thì …. Ko ai nói ai câu nào đồng loạt cúi gầm mặt nhìn bàn. Haizz ! ko ai dại gì mà tự nguyện làm thớt cho nó chém đâu. Nhưng hình như có người ko hiểu tình hình cho lắm vẫn cười cợt với tử thần khi nhỏ quay qua bà la sát nói một câu mà …. Cả đồng bào ko ai dám tin được.
- Dạ, thưa cô em muốn ngồi cạnh Thiên Vũ được ko ạ. Em mới về nước chưa quen lắm mà ở đây em chỉ quen với mỗi mình anh ấy thôi ạ, em mong cô chấp nhận.
Đứng như trời trồng, nó sock tới mức ko nói được câu gì nữa, còn muốn cướp chỗ của nó nữa cơ đấy. Thiên Vũ tự nhiên lại nhếch môi cười một điệu rất gian tà, hình như có âm mưu gì đây ta. Anh quay qua thu dọn đồ của nó, rồi mỉm cười thật tươi : em qua kia ngồi với Tuyết Trang nha.
Cả lớp như ko thể tin vào tai,vào mắt mình nữa,hành động kia có nghĩa là gì nhỉ ? có nghĩa là đại hotgirl của chúng ta đã chính thức bị thất sủng rồi sao …………
CHÁP 52
Nó nhìn Thiên Vũ với đôi mắt hình viên đạn.
- Lê Thiên Vũ, anh …. Ko nói được lời nào nữa nó hùng hổ vác hành lý qua chỗ Tuyết Trang ngồi.
- Mầy có sao ko?- Nhỏ Tuyết Trang lo lắng hỏi nhưng đáp lại là một chữ ko cụt ngủn của nó.
Trên bảng Bà la sát đã bắt đầu giảng bài, nhưng nó cũng ko thèm nghe hay nói đúng hơn là ko có tâm trí để nghe, cảm thấy thật bức bối bực bội mà ko hiểu lý do tại sao. Nhìn hai người bên kia tình tứ với nhau mà sao nó cảm thấy khó chịu vô cùng, nó lôi đống giấy vẽ ra tiếp tục công trình đang dang dở lúc nãy nhưng cũng chỉ được một lúc bởi vì một lý do vô hình nào đó mà nàng chưa lý giải được.
Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữ của tập thể M3 A xúm nhau bu quanh lại chỗ của Hạ Vi, loi nhoi như mấy con dòi, làm ai kia càng bực bội hơn, nhưng ko thể phủ nhận một điều là nó đã bị cô nàng kia xoắn ngôi rồi.
- Ra căn tin đi. – ko thể tiếp tục trơ mắt ếch ra nhìn cái cảnh đó được nữa nó kéo mấy đứa bạn ra ngoài hy vọng sẽ thấy thoải mái hơn nhưng đâu ngờ vừa mới bước chân vào căn tin đã nghe …..
- Này nghe tin gì chưa, Hạ Vi vừa mới chuyển đến trường mình đấy.
- Xí vậy mà cũng nói, tin này hot hơn nè.
- Tin gì?
- Con nhỏ Khay Vi bị thất sủng rồi.
- Cái gì? Thật ko?
- Thật 100/1000.
- …..
Cố gắn ko để tâm tới mấy lời nói vớ vẩn đó nó đi nhanh tới quầy thức ăn để tìm lại cảm giác bình yên cho mình nhưng sự đời trớ trêu lắm, ko bao giờ được theo ý mình cả.
- Ô ai đây ta ? ko phải là Khay Vi sao? – một con nhỏ nào đó mà theo bọn kia gọi là chị hai đang chận ngang mặt nó vẻ mặt đang sung sướng lắm ( chị hai cũ sau khi làm cho nàng bị rách môi đã bị 4 chàng cho đi gặp diêm vương rồi).
- Tránh ra. – chất giọng lạnh tanh của bạn Khay Vi vang lên làm cả căn tin như đóng băng.
ở phía bên kia có 4 chàng và 1 nàng đang chăm chú theo dõi cuộc vui. Nghe nó nói nhỏ chị hai nào đó cũng thấy ớn lạnh nhưng vẫn lỳ lợm, đúng là điếc ko sợ súng mà.
- Mầy nghĩ mầy là ai? Mầy ra vẻ gì hả ? cả trường ai chẳng biết mầy bị mấy oppa chán ghét rồi.một con nhỏ nhà nghèo mà dám phách lối hả. – nhỏ vừa nói vừa lấy tay hất vào người nó, ko may là nhỏ hất phải vào cánh tay đang bị thương của nó, sự đau đớn chạy thẳng vào tim khiến nó phải nhăn mặt.
Bên này , cả 4 chàng đều biến sắc khi thấy nó tỏ ra đau đớn, riêng ai kia thì nở nụ cười mãn nguyện, thật ko uổng công cô ta bỏ bao nhiêu công sức để dụ dỗ nhỏ chị hai kia. Thiên Vũ cảm thấy ngực quặn đau theo theo từng nếp nhăn trên trán nó, nhưng anh vẫn cố chịu đựng. Kế hoạch mới chỉ bắt đầu anh ko thể để thất bại được, chỉ có Quang Anh là vẫn ko chịu đựng được, anh chạy thẳng tới chỗ nó nhìn thẳng vào mặt nhỏ kia ánh mắt như muốn giết người, anh gằn lên từng chữ :- muốn chết hả?
Nó nắm lấy tay Quang Anh, nói nhỏ một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy : vào phòng y tế với em. Rồi quay qua phía mấy đứa bạn : tụi mầy ăn đi tao ra đây có việc tí.
Phòng y tế.
Quang Anh yêu cầu tất cả nhân viên của phòng y tế qua ngoài hết chỉ còn lại mình anh với nó, nó cởi cái áo vét ngoài ra. Trên tay áo sơ mi trắng đã in đậm vết máu. Rõ ràng là vết thương đã khô miệng rồi vậy mà lại chảy máu, rõ ràng nhỏ kia đã ra tay với một lực ko nhỏ mà. Quang Anh lôi cái kéo cắt bay luôn tay áo sơ mi của nó, anh nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ ra rồi bôi lại thuốc, động tác rất thành thạo.
- Anh ko thể tin được là em có thể làm chuyện đó đấy Khay Vi ?
- Giết người ?
- Ko ?
- Vậy chứ chuyện gì?
- Tự tay móc viên đạn ra.
- ….
- Em ko phải là người.
- Uhm , em là quỷ hihi…hihi
Tiếng cười của nó vang khắp phòng y tế, một nụ cười tự nhiên ko gượng gạo, trông nó lúc này còn đẹp hơn cả thiên thần, làm cho ai kia đứng hình mất mấy giây.
- Em cười rất đẹp đó.
- ….
- Đừng bao giờ khóc nữa nha, em ko biết khi em khóc anh đau như thế nào đâu.
- …..
- Hứa với anh phải luôn hạnh phúc được ko?
- ….
- Em phải luôn nhớ rằng anh yêu em, mãi mãi là vậy, cho dù sau này anh có lấy ai thì em vẫn ở trong tim anh, ko ai có thể thay thế được em.
- ….
Người nào ko biết họ sẽ nghĩ rằng Quang Anh đang độc thoại một mình, nhưng người đứng ở ngoài cửa biết rằng đây là lời thổ lộ cuối cùng của Quang Anh, lời thổ lộ hết sức chân thành, anh biết Quang Anh đã chính thức bỏ cuộc rồi, một nụ cười khẽ hiện ra trên khuôn mặt vô cảm .
Nó cùng Quang Anh đi ra khỏi phòng y tế, cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ như chưa từng có những chuyện ko vui trước đây, hai người chính thức coi nhau như bạn bè.
- Này anh phải đền áo cho em đó.
- Gì , anh giúp em vậy, em còn chưa cảm ơn anh mà đã bắt đền anh nữa hả?
- Em là người Việt Nam mà
- Nhưng nếu anh nhớ ko nhầm thì em mang quốc tịch Mỹ mà.
- Uh nhưng máu đang chảy trong người em là máu của người Việt Nam.
- …..
Trời đã chính thức vào thu, những cơn gió ko còn khô khan nữa mà mang trong đó chút hơi ẩm của mùa gió rét, trên hành lang vắng có 2 người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
CHAP 53
Biệt thự Hoàng Kỳ.
Nó ôm con cọp nhồi bông ngồi phịch lên cái ghế bành mặt thiểu não.
- Này Khay Vi mầy làm sao đó? – Tuyết Trang hỏi nó với giọng điệu lo lắng nhưng cái mặt thì hết sức tỉnh bơ.
- Tao ko biết nữa, tự nhiên thấy khó chịu sao đó. – nó thành thật trả lời
- Chắc là bị bệnh rồi. - Nguyên Thảo mím môi, mắt thì cố rướng thật to nói một câu như là am hiểu lắm vậy.
- Bệnh gì ?- tiếp tục ngây thơ, lúc trước khi thấy khó chịu trong người thì mẹ nuôi nó đều nói đúng bệnh của nó và tự tay bà lấy thuốc cho nó uống mà ko cần phải đi bác sĩ, nghĩ vậy nên nàng cũng tỏ ra hết sức tin tưởng nguyên Thảo.
- Bệnh tương tư đó.
- ….
Sau mấy giây nín lặng để suy nghĩ xem đó là thứ bệnh gì thì…
Bộp ….
Bụp….
Bốp….
Những con thú bông bay loạn xạ khắp phòng và tiếng la hét í ới của bọn nó làm căn biệt thự này cũng chấn động theo.
Cốc …cốc….cốc
Cả bọn khựng lại, đứa thì trên giường, đứa thì trên ghế, đứa thì nằm dài dưới đất….trố mắt nhìn nhau. Sau 3 giây im lặng cánh cửa bật ra một cái đầu ló vào. Quang Anh cười đến tít cả mắt, lấy tay ra dấu chào : này xuống dưới chơi đi, chúng ta có khách đấy.- nói rồi anh đóng cửa lại và đi xuống để cho 4 nàng chơi vơi trong cơn ngạc nhiên “có khách? Chẳng lẽ là …..”. như đọc được suy nghĩ của nhau, cả bọn cùng ùa ra cửa chạy ầm ầm xuống cầu thang.
1s
2s
3s
- Chào Khay Vi, bạn cũng ở đây à? – Hạ Vi tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức nhưng vẫn vừa nói vừa khoát tay Thiên Vũ ra vẻ tình tứ, làm nỗi bực bội khó chịu của ai kia bùng phát, ba nhỏ bạn đứng bên cạnh nín thở theo dõi tình hình. “ thật quá quắt anh ta còn dẫn đến tận nhà thế này”- nó chửi thầm trong lòng rồi quay lưng định đi lên phòng, nhưng….
- Hôm nay chúng ta nướng bạch tuột đi, tôi đã kêu người xuống Vũng Tàu lấy rồi chắc cũng gần về rồi đó. – Thiên Vũ cười nói, mặt nhìn nó cười hết sức gian manh.
Giây phút này đây, cái chỉ số IQ 200/200 của nó lại thua mấy con bạch tuột nhảy đành đạch trên vỉ nướng, nó nuốt nước miếng cái ực quay lại nhảy phóc lên ghế sô pha nhe răng cười thật …. Dã man, như đười ươi mới xổng chuồng, cả bọn nhìn nó mà phì cười.
Ngoài vườn.
Quang Anh thì lật lật gắp gắp mấy con bạch tuột, còn nó thì đứng phẩy phẩy cái quạt, quạt mát cho Quang Anh. Cái cảnh tượng này trông thật hét sức khả ố. Bên kia mọi người đã chuẩn bị xong bàn tiệc. Thiên Vũ và Hạ Vi tay trong tay đi tới chỗ bếp nướng ra vẻ quan tâm lắm
- Hai người gần xong chưa.
Nó quay qua nhìn thấy cảnh tượng này tự nhiên căn bệnh gì đó trong người lại tái phát cảm thấy khó chịu vô cùng, điều này làm cho ai kia cũng thích thú lắm nên ra sức diễn.
- Thôi mình ra kia ngồi đi, ở đây khói nhiều ko tốt cho sức khỏe của em đâu – Thiên Vũ nhìn Hạ Vi nói một câu hết sức ngọt ngào làm nhỏ sướng rơn người, còn mặt nó thì biến sắc dữ dội, miệng thì lẩm bẩm gì đó ko ai nghe rõ, lúc này mùi hương quyến rũ của mấy em bạch tuột trên vỉ kia ko còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa rồi
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thì chuông điện thoại của nó reo lên, nó móc điện thoại ra, nhìn dãy số hiện trên màn hình, khẽ nhíu mày, cử chỉ này của nó ko thoát khỏi tầm mắt của cả 4 chàng. Kỳ Khôi nhận ra rằng cuộc điện thoại đó chính là của người đã giúp em gái anh trong vụ trả thù vừa rồi. Nó quay người đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
- A lô
- Gặp tôi chút được ko?
- …. Ok
Nó khựng lại một lúc rồi chạy nhanh tới chỗ mọi người vẻ mặt rất vội vàng
- Xin lỗi em có việc phải đi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha.
Nói rồi nó chạy nhanh vô nhà, để lại cho mọi người một dấu hỏi to lớn, còn Hạ Vi thì ngạc nhiên hết sức, “phải đi mà sao lại chạy vô nhà? Ko phải là….” Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu ra được vấn đề, kể ra thì cũng thông minh phết.
5 phút sau.
Nó xuất hiện trong một bộ váy hồng nhạt, tóc được tết cầu kỳ, khuôn mặt thì ko trang điểm nhưng ko phải vì điều đó mà che dấu được vẻ rạng ngời của nó. Bằng chứng là cả chàng đang ngây ngốc nhìn nó bằng con mắt hình trái tim, nó còn xinh hơn cả thiên thần. Ko chờ ai lên tiếng nói gì, nó bay nhanh ra baby yêu dấu phóng vèo đi.
Như hiểu ra điều gì đó, 4 chàng nhìn nhau.
- Tao đi lấy xe – Kỳ Khôi lên tiếng sau đó chạy nhanh ra nhà xe.
CHAP 54
Trong góc khuất của một quán bar ko quá náo nhiệt có một đôi nam nữ ngồi với nhau, thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người, trông họ rất đẹp đôi. Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn vô cùng đáng yêu. Chàng trai có khuôn mặt nam tính , lạnh lùng phản phất sự từng trải với những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt. Mọi hành động của họ ko thoát khỏi tầm mắt của một đám người ngồi trong một góc khuất khác.
Nó nhìn người đối diện thật dịu dàng, cánh môi anh đào liên tục nhếch lên thành những nụ cười mê người, làm cho những bậc nam nhi nào nhìn thấy cũng phải ghen tị với chàng trai đang ngồi cạnh, và những chàng trai ngồi bàn bên kia cũng ko ngoại lệ
- Có chuyện gì mà hôm nay rồng lại hẹn gặp tôm ra ngoài vậy ta. – nó lên tiếng trêu ghẹo Nam Phong. Trước giờ chỉ có nó là hay hẹn gặp anh chứ anh thì chưa bao giờ lên tiếng chủ động hẹn gặp nó, vậy nên hôm nay nghe anh đề nghị nó thật sự rất bất ngờ.
- Tại ghét nghe cái giọng lạnh tanh của ai đó qua điện thoại. – anh nói rất ngắn gọn nhưng ko vì thế mà nghĩ rằng anh đang lạnh nhạt với nó, bằng chứng là anh đang nhìn nó với ánh mắt rất dịu dàng và tràn ngập tình cảm.
Trong những năm tháng ở Mỹ anh là người đã cho nó thêm sức mạnh, niềm tin và huy vọng. Nếu Kỳ Khôi là nơi để nó trút hết những phiền muộn, nơi để nó nhõng nhẽo, làm nũng thì anh chính là bờ vai vững chắc, là chỗ dựa của nó mỗi khi mệt mỏi, tuyệt vọng. Mặc dù trên danh nghĩa nó là bà chủ của anh.
- Sao em ko hỏi anh về chuyện đó?- anh lên tiếng hỏi, mặt trầm ngâm, mắt nhìn chăm chăm vào ly rượu trên tay, ánh mắt đượm buồn.
- Chuyện gì? – nó vừa hỏi vừa nghiêng người dựa vào bờ vai vững chắc của anh. Anh đặt ly rượu xuống bàn, đưa tay quàng qua vai ôm nó vào lòng, ánh mắt nhìn nó đầy yêu thương và chiều chuộng.
Bên này, mọi người đều trố mắt nhìn cái cảnh kia. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông kia. Anh ta so với họ khác một trời một vực, bề ngoài đẹp trai nhưng ko có vẻ kiêu ngạo cộng thêm sự lạnh lùng và vẻ từng trải của anh có thể hút hồn bất kỳ cô gái nào, ko thể phủ nhận anh chính là hình mẫu lý tưởng của bất kỳ cô gái nào. Nhưng cái họ ko tin là nó đang nằm trong lòng anh ta. Họ có mối quan hệ rất thân thiết mà mối quan hệ đó nếu họ ko nhầm thì chính là họ đang yêu nhau. Nếu ko có sự ngăn cản của Kỳ Khôi thì họ đã phi thẳng qua bàn bên kia mà lôi người đàn ông đang ôm nó ra xử đẹp.
Bàn bên kia, hai người vẫn đang tình tứ mà ko hề biết là mình đang bị theo dõi.
- …..
- Lần đầu tiên em gặp anh.
- Tại anh ko muốn nói mà. – nó chu miệng trả lời anh trông vô cùng đáng yêu. Anh đưa tay lên vuốt những sợi tóc con chắn trước mặt nó, bờ môi cong lên đầy quyến rũ.
- Tại em ko hỏi.
Nó bật ra khỏi lòng anh, nhìn anh cười nụ cười tinh nghịch. Cánh môi anh đào lai nhếch lên:
- Vậy cho em hỏi, một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi như anh tại sao lại ngồi trên vỉa hè nước Mỹ như …. Nó khựng lại, hình như mình nói sai rồi, đưa bàn tay nhỏ xíu lên gãi đầu.
- Như một tên ăn mày. – anh tiếp lời nó, nó cũng ngước mắt lên nhìn anh rồi lại lao vào vòng tay anh như con cún con biết lỗi. Anh vẫn tiếp tục nói : - anh đã từng yêu một người phụ nữ, nhưng cuối cùng anh đã bị cô ta lừa hết tài sản của mình rồi cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa với hai bàn tay trắng. Lúc đó, anh thật sự rất hận đàn bà và anh đã muốn trả thù, anh muốn làm cho tất cả đàn bà trên đời này phải đau khổ….
- Bây giờ thì sao? – nó vẫn nằm trong lòng anh , mắt mơ màng nhìn về chỗ nào đó,lắng nghe câu chuyện của anh một cách chân thành.
- Ko còn nữa. – anh nhìn nó mỉm cười thật hiền.
- Tại sao? – nó vẫn chu môi lên hỏi, ko hiểu sao những lúc bên cạnh anh nó như một đứa trẻ cần anh bao bọc, chở che, ko phải là một đại tiểu thư kiêu kỳ của gia tộc Hoàng Kỳ.
- Anh đã gặp được thiên thần.
Nói rồi anh đưa tay kéo nó dậy, để nó ngồi đối diện mình, nhìn thẳng vào mắt nó. Nó có thể nhận ra trong dôi mắt đó hằn lên sự đau khổ tột cùng. Nó bắt đầu cảm thấy hoang man, tại sao hôm nay anh lại hẹn nó ra ngoài gặp như thế này, tại sao lại nói nhiều với nó vậy, tại sao lại… như nhận ra điều gì đó trong suy nghĩ của anh, nó khẽ lắc đầu nhìn anh, mắt đã ngập nước, trong lòng cảm thấy lo sợ cùng cực.
- Kỳ Vân nghe anh nói. – nó vẫn cố lắc đầu, cố vùng vẫy khỏi cánh tay rắn chắc của anh, tỏ ý muốn đứng dậy đi chỗ khác, nó muốn trốn chạy, ko muốn nghe nhưng gì anh sắp nói, nhưng anh vẫn kiên trì giữ lấy nó.
- Kỳ Vân em bình tĩnh nghe anh nói được ko…. Anh yêu em nhưng … anh ko thể ở bên em được nữa, từ khi chưa được sinh ra em đã được định sẵn là của người khác … hiện tại… em cũng đã yêu người khác rồi. – anh chậm rãi nói, mỗi câu nói như một nhát dao cứa vào lòng anh, anh đã cố ko chấp nhận được sự thật kia nhưng cuối cùng anh vẫn lôi nỗi đau của mình ra để rồi tự mình dày xéo nó
- Ko …. Em ko có – lúc này đây nước mắt nó đã rơi rồi, nỗi lo sợ đã thành hiện thực, nó cố vùng vẫy trong nỗi đau ko muốn chấp nhận những sự thật mà anh nói, cố thanh minh, nhưng dường như những điều đó ko có tác dụng.
- Kỳ Vân hứa với anh ko được làm chuyện nguy hiểm nữa được ko? Hứa với anh hãy sống thật hạnh phúc. – đưa tay gạt những giọt nước mắt đang đua nhau chảy trên gương mặt thiên thần kia, gương mặt người con gái mà anh yêu rất nhiều - cho dù ở đâu anh vẫn sẽ dõi theo em, anh sẽ yêu em đến hết cuộc đời mình.
Anh đặt đặt môi mình lên môi nó, anh hôn nó thật sâu, thật ngọt ngào, anh muốn cho nó nhớ nụ hôn này như là một sự khẳng định, khẳng định rằng anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời nó, dường như anh cũng ko nỡ rời xa nó thật lòng anh ko muốn như vậy, nhưng số phận ko cho phép hai người bên nhau, nếu cố tiếp tục cả hai người sẽ đau khổ, anh ko muốn nó thấy anh trở nên bất lực , anh muốn trong mắt nó anh là người đàn ông có thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Anh rời môi nó, đứng dậy quay lưng bước đi, bóng dáng anh nghiêng đổ về phía trước, anh bước thật nhanh như muốn che dấu đi những giọt nước mắt của chính mình, của một người đàn ông từng trải. Nó đứng nhìn bóng lưng to lớn của anh dần biến mất mà ko thể níu giữ được, nó rất muốn chạy lại ôm lấy anh, giữ anh lại, nhưng sao cảm thấy bước chân quá nặng nề, ko bước nổi. Nó chỉ biết đứng đó hét lớn mà nước mắt vẫn cố thi nhau rơi :
- Trần Nam Phong, anh ko được đi.
Rồi giọng nói cũng nhỏ dần theo tiếng nất nghẹn : anh ko được bỏ em. Nó đổ gục trên chiếc ghế lớn, khóc nức nở.
CHAP 55
Mọi người qua lại đều quay lại nhìn nó, tỏ vẻ rất thương cảm, họ nghĩ nó vừa mới bị đá.
Một vòng tay nhẹ ôm nó vào lòng. Kỳ Khôi cảm thấy rất thương cô em gái bé nhỏ của mình, một phút trước anh chợt nhận ra rằng anh ko hề biết gì em mình cả. Em của anh biết yêu, yêu một người đàn ông trưởng thành, từng trải. Anh đã nhìn thấy em gái mình hạnh phúc thế nào khi ở cùng người đàn ông kia, đã nhìn thấy em của anh đã cười nhiều như thế nào, những nụ cười rạng rỡ của người con gái đang yêu. Và giờ đây em gái anh đang đau khổ cũng vì người đàn ông kia. Những người ngồi bên kia chỉ có thể nhìn qua bên này, thấy được hai người vui vẻ với nhau như thế nào chứ ko hề nghe được bên này nói gì, nhưng anh thì khác. Anh đã nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người qua một thiết bị nghe lén mà anh đã nhanh tay gắn lên người nó khi nó vụt chạy vào xe. Qua đó anh cũng biết rằng người đàn ông kia là thật lòng với em gái anh, anh ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho nó, chắc anh ta cũng đang rất đau khổ. Lúc này đây, anh chỉ biết ôm nó vào lòng, cho nó một bờ vai để dựa vào, bản thân anh cũng ko biết nói gì để an ủ nó.
Ba nhỏ bạn của nó cũng đã chạy qua ngồi cạnh nó, nãy giờ ngoài bên kia, tụi nó cũng thấy được con bạn mình đã hạnh phúc thế nào và bây giờ đau khổ thế nào. Tụi nó cũng chỉ biết ngồi khóc theo nỗi đau của nó chứ cũng ko biết phải làm gì.
Ba người con trai kia cũng đã nhìn thấy, họ biết mình đã thua, thua một người đàn ông xa lạ nào đó. Nhìn nó khóc, họ cũng đau, nhưng họ hoàn toàn bất lực, họ ko phải là người tạo ra nỗi đau của nó nên họ ko có khả năng lấp đi nỗi đau kia, chỉ biết đứng đó nhìn nó khóc với tâm trạng hỗn loạn. Sâu thẳm trong lòng họ , một nỗi đau khác cũng đang giày xéo chính họ, ko có người đàn ông nào thấy người con gái mình yêu rơi nước mắt vì người đàn ông khác mà thấy bình thường cả. Họ cũng muốn nổi giận với nó, muốn cho nó thấy bây giờ chính nó cũng làm cho họ đau thế nào nhưng ko làm được….
Nó ngước mặt lên nhìn Kỳ Khôi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, đã tìm thấy chỗ nhõng nhẽo, làm nũng quen thuộc. Nó nắm chặt hai cánh tay của anh, nói trong nước mắt :
- Honey, anh hãy giữ anh ấy lại đi…huhu …huhu … hức … hức…. em xin anh, hãy giữ anh ấy lại cho em đi. Huhu… huhu… Em cầu xin anh mà …hức…. hức….
Kỳ Khôi vẫn im lặng nhìn nó, anh cố ôm chặt nó vào lòng, nhưng nó vẫn cố gắn vùng vẫy, bình thường anh vẫn chiều nó vậy mà, nên nó cố càn quấy như đứa trẻ đòi quà. Kỳ Khôi nhìn nó, anh cũng muốn giữ người đàn ông kia lại, nhưng anh ko thể, giữ anh ta lại chỉ là làm hại anh ta mà thôi ko có gì tốt đẹp cả , và khi đó nó còn đau khổ hơn bây giờ, thôi thà cho nó khổ một lần rồi thôi. Nghĩ vậy, anh đẩy nó ra, hét lớn :
- Em có thôi ngay ko ? em muốn anh ta sống ko bằng chết à hay là em muốn tự tay nhặt xác anh ta.
Câu nói của anh làm nó sững sờ, nước mắt vẫn chảy nhưng nó đã ý thức được điều Kỳ Khôi vừa nói, nó thôi ko giãy dụa nữa, chỉ ngồi khóc nất lên làm người ta cũng thấy chua xót.
- Phải, em sẽ hại anh ấy. huhu ….huhu …hức…hức ….
Kỳ Khôi lại ôm nó vào lòng, em gái anh sao lại khổ thế này chứ, sao cuộc đời nó lại bất hạnh vậy chứ, đến người mình yêu cũng phải từ bỏ, mới 18 tuổi mà nó phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau. Cả về tinh thần lẫn thể xác.
Anh bế xốc nó ra xe, anh ko muốn nó ngồi đó thêm giây phút nào như vậy chỉ làm nó khóc nhiều hơn mà thôi, anh cần phải đưa nó về nhà. Nó chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà nấc lên từng hồi rồi lịm đi vì mệt.
Sáng hôm sau, nó ko đi học, Kỳ Khôi cũng ko đến trường, anh sợ để nó ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nó lại rơi vào trạng thái vô cảm một lần nữa, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước. Kỳ Khôi có thể hiểu được, lần trước nó vì có động lực trả thù nên vẫn còn biết ăn biết ngủ, còn bây giờ…. Nó rơi vào trạng thái tuyệt vọng, ko ăn ko ngủ, chỉ nằm dài trên giường, mắt đờ đẫn, nước mắt ko ngừng rơi, nói thế nào cũng ko nghe, anh đến bất lực với nó.
Bầu trời hôm nay ko có nắng, chỉ có gió, nhưng gió cũng mang theo những âm vị của sự buồn bã làm lòng người tê tái theo. Hôm nay, những con chim sẻ ngoài vườn cũng ko hót nữa chỉ có âm thanh vắng lặng thỉnh thoảng vang nhẹ từng tiếng nất của nó.
Đến giờ trưa, cả bọn kia kéo nhau đến biệt thự Hoàng Kỳ, có cả Hạ Vị trong số đó.
Hôm qua, chứng kiến cảnh đó, cô ta cũng thấy đau lòng, thật ra cô ta cũng ko phải là người xấu, chỉ là một đứa con gái muốn thể hiện, muốn người ta nghĩ mình là số một, cũng ko chấp nhận được việc một con nhỏ nghèo lại nhận được sự quan tâm của cả 4 người đàn ông hoàn hảo kia. Hôm qua nhìn thấy nó như vậy, cô ta thấy thương nó, đột nhiên muốn quan tâm nó, muốn làm bạn với nó, muốn chia sẻ nỗi đau kia cùng nó. Hôm qua, cô ta cũng đã khóc. Khóc thật lòng.
CHÁP 56
Mùa đông mang theo những cơn gió đêm lạnh buốt và những cơn mưa dai dẳng, mưa như muốn mang những nỗi buồn đau của con người cuốn theo dòng nước, cũng muốn xóa đi những ký ức cũ nhạt nhào theo năm tháng. Trong căn phòng chỉ duy nhất màu hồng, có một người con trai đang ngồi trầm ngâm suy tư, ánh mắt hiện lên những tia đau khổ vô tận và mang chút hơi thở của sự bất lực, tuy vậy những nét cuốn hút trên khuôn mặt nam tính kia vẫn ko thay đổi, ko ai khác đó chính là Thiên Vũ. Anh đã ngồi đây rất lâu kể từ lúc rời khỏi biệt thự Hoàng Kỳ, mắt nhìn về con búp bê vải bạc màu trên tay như muốn khơi gợi những chuỗi ký ức đau lòng …. Anh đang thì thầm nói chuyện với nó:
- Kỳ Vân, em nói xem anh phải làm gì bây giờ ?
- Nếu em cứ như vậy anh thực sự sẽ điên đấy.
- Em muốn anh phải làm gì thì em mới bình thường trở lại hả bé con?
- …..
Tại một căn phòng khác, không khí khác hẳn.
Một người con gái nằm trên giường bất động hai mắt nhắm nghiền, ko động đậy. Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê vì quá kiệt sức. Bác sỹ, y tá ra vào liên tục để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô. Nơi góc phòng một người con trai khác đang cuối gập người trên đôi cánh tay rắn rỏi. Anh đã bất lực với cô em gái của mình.
- Này Kỳ Khôi, cô ấy sao rồi? – giọng Thiên Vũ gấp gáp, có thể nhìn thấy anh đã đội mưa để đến đây, trên chiếc áo khoát vẫn còn lấm tấm những giọt nước mưa lạnh buốt.
- Vẫn chưa tỉnh. – Kỳ Khôi mệt mỏi trả lời.
- Mầy đi nghỉ đi để tao coi chừng cô ấy cho. – vừa nói Thiên Vũ vừa lôi anh ra khỏi chiếc ghế bành thân yêu mà nó vẫn hay ngồi hàng giờ để đọc sách.
Bên ngoài trời vẫn mưa, hy vọng mưa có thể mang đi nỗi đau của người con gái mới.
Người ta nói sau cơn mưa trời sẽ sáng có lẽ đúng. Hôm nay những con chim sẽ đã hót lại, hót sớm hơn bao ngày khi mà tia nắng ấm vẫn chưa chiếu rọi vào căn phòng kia.
Nó khẽ nhúc nhích người, mơ màng mở mắt ra nhìn, căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ nhờ chút ánh sáng yếu ớt của buổi sớm tinh mơ. Đưa mắt nhìn khắp căn phòng, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng sao nó thấy cảm giác thật lạ. Hình như, nó đã nằm lâu lắm rồi thì phải, đôi mắt to dừng lại trên cái ghế bành thân yêu của nó. Một người con trai đang ngủ. Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, bước thật nhẹ tới chỗ anh rồi ngồi chồm hổm xuống đất , chống cằm ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, ko phải nói là ngắm mới đúng, mắt khẽ chớp chớp “ người này ngủ mà cũng biết dọa người sao ta, trán thì nhíu lại, mặt thì nghệch ra trong chẳng đẹp chút nào hết”. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt anh tuấn vẫn ko giảm đi dù chỉ là một chút. Quầng trán cao làm đôi lông mày to đậm càng thêm nổi bật, hai hàng mi dài làm cho đôi mắt đang nhắm cũng trở nên quyến rũ, sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng thật khiến người ta muốn nhìn mãi ko thôi, khuôn mặt cân đối với làn da trắng ngần, ôi mới nhìn người ta sẽ nghĩ là công tử bột mất, nhưng nhìn kỹ lại thấy sự lạnh lùng toát ra dù người kia đang ngủ, ngủ mà cũng có khả năng gây sát thương cao vậy ta, đúng là một người đàn ông nguy hiểm mà. Đang mải mê ngắm vẻ đẹp kiệt tác mà God đã ban cho nhân loại, nó ko nhận ra rằng người con trai đang ngủ kia đã mở mắt, hình như anh cảm nhận được có hai viên trân châu đen đang nhìn mình chằm chằm. Ko ai nói với ai câu nào, hai người cứ như vậy ngồi nhìn nhau gần như ko chớp mắt.
1 phút
2 phút
3 phút
- Anh có sở thích vào phòng em ngủ nhỉ?
- Sao em ko hét như lần trước nữa?
- Mệt
….
Ko hiểu sao giây phút nghe nó nói chữ “ mệt” tâm trạng Thiên Vũ rất kỳ lạ, anh ko hiểu hay là anh thấy lạ hay ví lý do nào đó mà anh cứ đơ mặt ra làm nó cũng đơ ra nhìn anh. Rồi thời gian lại trôi nhưng ko dài như trước chỉ 3 giây sau anh đứng dậy cuối người bế nó đi xuống nhà bếp,và một điều kỳ lạ là nó ko la ko giãy dụa mà chịu nằm im trong lòng anh như con mèo bị thương. Cả Kỳ khôi cũng thấy kỳ lạ.
Ăm xong bữa sáng nó đi lại lên phòng, vẫn với tốc độ ngày nào, khi nó đi xuống nhà cũng là lúc Kỳ Khôi và Thiên Vũ chuẩn bị đến trường.
- Em định đi học?
- Uhm
- Em còn mệt ở nhà nghỉ thêm đi.
- Mệt mới phải ra ngoài hít thở ko khí cho đỡ mệt.
- ????? Kỳ Khôi và Thiên Vũ nhìn nhau ko hiểu gì cả, từ sáng đến giờ đã thấy lạ rồi.
- Em ko sao chứ ?
- Uhm
- ???????????????
Cả hai người nhìn nhau mà trong tự hỏi chuyện gì vậy? nó như từ hành tinh nào bước xuống vậy, hoàn toàn khác với một Khay Vi thường ngày, trầm tĩnh, dịu dàng, nhưng sao cả hai người lại thấy ớn lạnh thế ko biết.
CHAP 57
Nó bước xuống xe cùng với hai chàng làm cả trường lại nhốn nháo hẳn lên. Sự việc nó bị thất sủng vẫn chưa lắng xuống, cộng thêm nó liên tục nghỉ học 2 ngày càng làm cho mọi người nghĩ đó là sự thật. Nhưng cảnh tượng bây giờ…. Thiên Vũ đang dìu nó vào lớp …. Làm ai nhìn thấy cảnh này cũng há hốc vì ngạc nhiên và ko hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Vào lớp, nó như đại minh tinh xuất hiện giữa đám đông. Cả lớp bu quanh nó hỏi han đủ điều:
- Khay Vi bạn ko sao chứ?
- Đau gì mà đau lắm thế, nghỉ tới hai ngày,bà có biết lớp ko có bà buồn lắm ko hả?
- Mặt em còn xanh quá,em ko sao chứ ?
- ……
Đáp lại chỉ là nụ cười mệt mỏi của nó, nếu Quanh Anh ko nhảy ra dẹp loạn thì ko biết cảnh này sẽ diễn ra trong bao lâu nữa, đúng là bọn họ quá tích cực mà.
Ngồi bên cạnh nó, Thiên Vũ chăm sóc nó tận tình. Tối qua, Anh đã tìm ra lời giải cho bài toán “ phải làm gì” của mình. Không! Phải nói là có người đã giúp anh tìm ra đáp án.
Tối qua.
Tít …tít … tít
Một dãy số lạ hiện lên trên màn hình điện thoại. Thiên Vũ khẽ nhíu mày, anh quay qua nhìn như chắc là nó vẫn đang nằm trên giường và mọi chuyện vẫn ổn thì mới an tâm mở cửa phòng ra ngoài nghe điện thoại.
- A lô
- Tôi gặp anh một lúc được ko ?
- Anh là…
- Trần Nam Phong
Ánh mắt Thiên Vũ lộ ra tia kinh ngạc, ko hiểu người đàn ông kia sao lại muốn gặp anh, liệu anh ta có âm mưu gì chăng. Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định ra gặp anh ta.
Trong một quán cà phê sang trọng và yên tĩnh. Có hai người đàn ông nhìn nhau rất lâu nhưng vẫn chưa nói với nhau câu nào, không khí nơi đây trở nên nóng dần, họ đang thăm dò lẫn nhau ?
- Cô ấy sao rồi ?
- Đang hôn mê
Khuôn mặt nam tính của người đàn ông ngồi đối diện anh đanh lại quầng trán cao hiện lên những đường rãnh đậm, cho thấy anh cũng đang rất lo cho tình trạng của nó. Thiên Vũ vẫn im lặng quan sát về đối thủ của mình,anh ko muốn tỏ ra yếu thế trước người đàn ông này- người đã chiếm giữ trái tim vợ mình.
- Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.
- Tại sao tôi phải làm vậy ?
Lúc này người đàn ông kia mới quay mặt lại nhìn anh, cũng lúc này đây Thiên Vũ mới nhận ra được, người đàn ông này cũng đang rất đau khổ, điều này thể hiện rõ trong đôi mắt nâu kia. Mới có hai ngày nhưng trông anh cũng gầy đi rất nhiều.
- Tại sao anh làm vậy, anh cũng yêu cô ấy mà. – Thiên Vũ ko kìm chế được mà lên tiếng nói, những lời này tuy là sự thật nhưng sự thật thường rất phủ phàng, nó là nỗi đau của anh, là mũi dao đang đâm vào tim anh, câu nói đó như khẳng định chủ quyền trái tim người con gái anh yêu thuộc về người đang ngồi trước mặt mình chứ ko phải là anh. Còn điều gì đau khổ hơn nữa chứ. Người đàn ông trước mặt trầm ngâm một lúc rồi cũng lên tiếng, lần này anh nói rất nhiều, như muốn trút hết nỗi lòng của mình theo cơn mưa dai dẳng ngoài kia.
- Phải tôi yêu cô ấy, nhưng người cô ấy yêu không phải là tôi. Nếu người cô ấy yêu là tôi, tôi sẵn sàng vứt bỏ tất cả cùng cô ấy đến bất kỳ nơi nào để có thể cùng cô ấy sống hạnh phúc. – anh cười đau khổ, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng cửa sổ.
- Cô ấy ko yêu anh ?
- Cậu thấy lạ đúng ko? Anh cười khổ, cười cho nỗi đau của chính mình - Có người con gái nào nhìn thấy người mình yêu đang trên giường với người phụ nữ khác mà vẫn tỏ ra bình thản như cô ấy ko? Giây phút đó tôi đã biết, cô ấy ko yêu tôi, chỉ là nhóc con nhầm tưởng mà thôi. Nhầm tưởng rằng thứ tình cảm cô ấy dành cho tôi là tình yêu.
- Anh nói sao. Nhầm tưởng ?
- Phải. Cô ấy vẫn chưa biết tình yêu là gì đâu?- anh lại cười nhưng nụ cười lần này ko còn chất chứa sự chua chát nữa mà hình như anh đang nhớ về một hồi ức đẹp nào đó - nhóc luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra trong lòng là rất yếu đuối, nhóc cần một bờ vai vững chãi để dựa vào khi mệt mỏi, một vòng tay khi đau khổ và…. Một người đàn ông có thể bảo vệ cô ấy, có thể chạy nhanh đến cạnh khi cô ấy cần …..Thời gian qua tôi đã luôn làm điều đó vậy nên cô nhóc mới nhầm tưởng như vậy, cô ấy vẫn chưa nhận ra người mình yêu thật sự là ai.
- Là ai ? – đôi mày rậm của chàng trai trẻ nhíu lại
- Là cậu.
- Là tôi ?- Thiên Vũ tỏ vẻ rất ngạc nhiên, cuối cùng trước mặt người đàn ông này anh vẫn ko thể điềm tĩnh được.
- Phải là cậu. Vậy nên…. cậu hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, hãy yêu cô ấy cả phần của tôi, tốt với cô ấy cả phần của tôi, đừng để cô ấy khóc, đừng để cô ấy phải ngồi một mình , cô ấy dễ buồn vu vơ lắm , đừng….. giọng của người đàn ông nghẹn lại anh ko nói được nữa nhưng người ngồi đối diện anh chắc đã hiểu được những lời anh muốn nói.
- Được, tôi sẽ làm vậy, sẽ yêu cô ấy luôn cả phần của anh, chăm sóc cô ấy luôn cả phần của anh, sẽ ở bên bảo vệ cô ấy suốt đời.
- Cám ơn cậu. – người đàn ông trả lời ngắn gọn ,ngước lên nhìn người đối diện lần cuối rồi đứng dậy bước đi
- Trần Nam Phong …. Anh là chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất thế giới phải ko? – Thiên Vũ như nhận ra được điều gì đó vội ngăn bước chân anh lại, Nam Phong nghe anh nói cũng dừng bước, quay lại nhìn anh, cười buồn
- Phải nhưng đó đã là quá khứ rồi. – nói rồi anh quay mặt bước đi lần này là đi thật
Thiên Vũ vẫn ngồi đó, bất động. Lần đầu gặp mặt anh đã ngờ ngợ nhưng ko dám chắc, cuối cùng thì đó vẫn là sự thật. Trần Nam Phong, người đàn ông xuất sắc hoàn hảo đến từng milimet , là khát khao của bao nhiêu cô gái, nhưng ko hiểu sao sau một đêm anh đã trắng tay, điều này vẫn là một bí ẩn, phải nói anh ta chính là thần tượng của Thiên Vũ. Đột nhiên, khóe môi mỏng nhếch lên, anh đang cười, phải chính vậy là anh đang cười, nếu đúng như lời Nam Phong nói thì chẳng phải anh ta đã thua anh rồi sao, chủ nhân của trái tim nó ko phải là người đàn ông xuất sắc kia mà là anh, là anh đó.
CHÁP 58
Hiện tại.
Nó đang chăm chú đọc một quyển sách nào đó, hầu như phần lớn thời gian của nó là để đọc sách thì phải, nếu ai đó từng bị nó ăn hiếp mà gặp nó bây giờ chắc phải rất ngạc nhiên vì hiện tại trông nó rất ….hiền, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười rất … dịu dàng. Thiên Vũ đang chống cằm nhìn nó nãy giờ, anh ko biết mình đang có tâm trạng gì nữa. Anh rất muốn biết lý do tại sao sáng nay nó lại có thể bình thản tới trường như vậy khi mà mới cách đây vài ngày nó còn như ko muốn sống nữa, rồi sao mà giờ nó hiền vậy. trước cơn bão thường sóng yên biển lặng có phải là giây phút này ko? Nó úp quyển sách xuống mặt bàn quay qua chìa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt anh cười nhẹ nhàng:
- Trả đây.
- Trả gì ? – Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên ko hiểu gì hỏi lại, mà thật sự là anh cũng ko hiểu ý nó muốn gì.
- Tiền – mặt nó vẫn tỉnh bơ.
- Tiền gì ? – Thiên Vũ thì càng lúc càng ko hiểu gì cả.
- Tiền công nãy giờ làm người mẫu cho anh ngắm.
- ???????????????? Thiên Vũ đang trong tình trạng chết ngồi.
Nó lại nở một nụ cười dịu dàng chết người, rồi quay qua tiếp tục đọc sách. Từ nãy giờ hành động của anh và nó đều ko thoát khỏi tầm mắt của những bạn bè yêu dấu lớp M3 A, giờ giải lao chắc sẽ rất thú vị khi tin thiên thần Khay Vi đang cặp với đại thiếu gia Thiên Vũ được lan truyền khắp trường. Ôi thật vinh hạnh mà, Kỳ Khôi rồi tới Quang Anh giờ lại là Thiên Vũ ko biết đến khi nào mới tới lượt Khắc Thiên, mà cũng có thể là ko bao giờ có khi mà anh chàng kia chỉ biết ngồi nhìn.
Tại một góc của căn tin, nó ngồi cùng với 4 đứa con gái, phải là 4 đứa, Hạ Vi chính thức gia nhập vào nhóm của những ác quỷ mang gương mặt thiên thần.
Mọi ánh nhìn đều tập trung vào cái bàn này. Vì sao ? vì nơi đây có đến 5 mỹ nhân đang ngồi và … người con gái nổi tiếng nhất trường với những trò quỷ của mình bây giờ đang trong điệu bộ yểu điệu thục nữ. Ánh nhìn của bọn tiểu thư nhà giàu đầy ghen ghét và tức giận như muốn nhào ngay vào ăn tươi nuốt sống nhỏ.
Cũng phải nói, cả cái trường này có đứa con gái nào là thích nó đâu, nghèo cũng là cái tội, đẹp cũng là cái tội và được trai đẹp yêu cũng là cái tội.
Nàng ko thèm quan tâm hay để ý tới những cái nhìn đầy dao găm hay những câu nói đầy ý khinh bỉ, tự nhiên tự tại như ko có gì.
- Này Hạ Vi,Quang Anh nói mầy đi phẫu thuật nên mới đẹp vậy, là thật hả ? – nó lên tiếng phi ngay con dao găm vào chính giữa mặt Hạ Vi mà mặt mình thì vẫn tỉnh bơ
- CÁI GÌ? - Khi mà mình dùng caps lock trong câu hoại thoại thì mấy bạn phải hiểu là âm lượng của người nói ko phải nhỏ, cái âm lượng khủng khiếp đó vang lên từ miệng nhỏ nhắn của tiểu thư Hạ Vi của chúng ta, nhỏ đang rất kinh ngạc và cũng rất bực bội trong khi thủ phạm của sự việc vẫn rất tự nhiên ngồi nhâm nhi tô cháo nóng hổi.
Đời đúng ko như là mơ, đúng lúc đó Quang Anh cùng ba anh chàng kia vừa mới bước chân vào căn tin. Ba nhỏ kia nín thở xem diễn biến của sự việc, còn nó thì …khỏi phải nói chắc ai cũng biết, trên mặt nó bây giờ hiện lên mẫy chữ rất to “ I DON’T CARE”. Chỉ tội cho người nào đó xấu số chỉ vì muốn làm nó vui mà bây giờ phải lãnh hậu quả khôn lường. Hạ Vi cầm ngay cốc nước lạnh trên bàn đi đến trước mặt Quang Anh và …. ÀO …. Cả cốc nước đã định cư trên khuôn mặt điển trai của ai đó. Cả căn tin nín lặng, ai cũng há mồm trợn mắt, chỉ có duy nhất một người vẫn đang ngồi húp xùm xụp mấy muỗng cháo như ko có chuyện gì xảy ra.
Sau 3 giây định hình được diễn biến của sự việc, Quang Anh mắt đỏ lừ, khuôn mặt đáng sợ vô cùng
- LÊ …HẠ…VI …CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KO ?
- Anh đã nói gì với Khay Vi thì tự hiểu. – phải nói là Hạ Vi rất thông minh khi mà lôi cái tên Khay Vi vào, anh chàng kia đang rất tức giận là vậy mà khi nghe đến hai chữ Khay Vi thì ngay lập tức ngơ ngác quay qua nhìn nó, nhìn điệu bộ kia anh chàng xấu số đã biết đây là trò quỷ của ai, chỉ biết ngậm ngùi đi lấy áo khác thay. Vậy mới nói các bạn khi làm việc gì đó phải dành 3 giây để nghĩ đến kết quả và 5 giây để nghĩ đến hậu quả của nó, tránh rơi vào vào tình trạng như ai kia. Mà cũng phải nói, sau khi thoát khỏi cơn mê, nó trở thành một người mà … theo như nhiều người nói là “ im im mà hiểm”, từ sáng giờ nó đã làm cho cả 2 hotboy của chúng ta phải điêu đứng rồi, người thì chết ngồi người thì chết đứng, xem ra họ phải khổ với nó dài dài rồi.
Trong sân vườn của biệt thự Hoàng Kỳ có một cái xích đu rất dễ thương, nó có hình cái thúng dựng đứng, bên trong có rất nhiều thứ nào là sách, thú nhồi bông, kẹo cứ như là cái tổ chim vậy, và bây giờ nó đang ngồi đu đưa một cách chậm rãi. Tâm hồn nàng đang treo lơ lửng trên ngọn cây nên khi cả bọn kia đã ào ra vườn la hét ầm ĩ nàng vẫn ko hề hay biết, chắc chắn là đang nghĩ tới… một người nào đó. Thật tội nghiệp.
Thiên Vũ nhẹ nhàng khoát nhẹ cái áo lên vai nó, trời đang trở lạnh, cũng sắp tới noel rồi còn gì. Mấy năm ở Mỹ, thời gian này sẽ rất lạnh có khi còn có tuyết rơi, như thế này vẫn là chưa có gì cả.
- Đi Vũng Tàu đi.- nó lên tiếng
- ??????????? - nhỏ này đúng là có khả năng làm người khác đứng hình.
- Muốn thấy biển. – lại nói
Ko ai nói câu nào cả, cả bọn cùng gật gật như những con lật đật, sắp hết chịu nổi với nó rồi.
- Khi nào ? – Kỳ Khôi lên tiếng hỏi, giây phút này cũng chỉ có Kỳ Khôi mới có đủ khả năng đó thôi.
- Bây giờ - lại nói
- …………….. cả bọn quay lưng mỗi người mỗi ngã ko nói thêm câu gì, giờ nó là nữ hoàng rồi, cái yêu cầu vô lý hết sức mà bọn họ cũng răm rắp làm theo ko ý kiến, ko nói chính xác hơn là ko biết nói gì với nó nữa cả bọn đều pó tay rồi.
15 phút sau cả bọn tập trung lên chiếc limo sang trọng , Vũng Tàu thẳng tiến.
VŨNG TÀU
Nó bước từng bước cô đơn trên bờ biển dài, theo yêu cầu của nàng thì ko ai được đi theo. Mùa này, nước biển đục ngầu, sóng cũng mạnh hơn vỗ ầm ầm vào bờ cát trắng, biển như đang gào thét nỗi đau vô hình nào đó, sải đều những bước chân trên bãi cát dài, hình ảnh người con gái nhỏ bé như sắp bị nuốt chửng bởi những ngọn sóng hung hăn đang xô bờ , cảnh này làm cho lòng người càng tê tái hơn.
Đi khá lâu và khá xa, thấy thấm mệt Nó ngồi bệt trên bãi cát, mắt xa xăm nhìn về hướng biển, những con chim biển đang cố bay trước những đợt gió to, cánh chim yếu ớt như mất phướng hướng. Những giọt nước mắt lại ko nghe lời nó nữa rồi, lại chảy ra ko ngừng mà ko cách nò cản lại được.
Thiên Vũ nhẹ nhàng khoát cái áo dày cộm lên người nó rồi ngồi xuống bên cạnh, thấy anh tới nó đưa tay lên định gạt những giọt nước mắt đang rơi kia thì bàn tay to lớn của anh đã ngăn lại, quay qua nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
- Muốn khóc thì cứ khóc, khóc đến khi ko thể khóc nữa, khóc đến khi ko còn nước mắt để tiếp tục thì thôi. Như vậy sẽ thấy thoải mái hơn. – anh vừa nói vừa kéo đầu nó dựa vào vai mình. Nhưng lạ là nó ko khóc nữa mà cứ trơ ra nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu.
- Nếu thấy đau lòng thì em hãy cứ khóc, ko cần che dấu, điều đó ko có gì là xấu cả. Nếu muốn nhớ ai đó thì cứ nhớ vì điều đó cũng ko phải là tội, em cũng ko cần phải cố gắn để quên ai cả, vì thời gian sẽ xóa đi ký ức đó giùm em, nếu thời gian ko làm được, em hãy gói những ký ức đó lại dấu vào một góc nào đó trong trái tim mình. Thỉnh thoảng hãy lôi nó ra để nhớ, khi đó nó sẽ là những ký ức đẹp. – anh nhẹ nhàng nói với nó những điều mà ngay đến bản thân anh còn ko làm được, nhưng hình như nó có tác dụng với ai kia, khi mà nó mở to đôi mắt đẹp lên nhìn anh, e dè hỏi lại:
- Như vậy cũng được sao?
- Uhm tất nhiên rồi. – anh cười hiền với nó, trong lòng ko khỏi oán trách, sao giống như anh như đang dụ dỗ con nít ăn cơm vậy, nó ko hỏi là phải làm thế nào mà lại hỏi làm như vậy cũng được sao? Đúng là dễ dụ mà, anh lại cười khổ trong lòng, nhóc này ngốc quá đi, nếu làm được thì anh có khổ với nhóc thế này ko chứ. Haizz !!!
Ngoài kia, cả bọn đang chơi trò gì đấy mà lại la hét dữ dội thế kia, ồn áo quá đi cứ như bãi biển này là của bọn họ ko bằng. Gió mỗi lúc một mạnh hơn, nó khẽ run người, ko một chút e dè nó chủ động dựa vào người anh, cùng anh ngồi ngắm hoàng hôn mùa đông trên biển (0_0), xa xa áng mây đen xì hình như đang tan biến, ko biết là thời tiết hay đổi hay lòng người thay đổi mà lại có những cảm nhận tốt đẹp như vậy.
Truyện được tác giả: Nhóc Nhí Nhố chia sẻ và cập nhật trên san truyen.com - Các bạn theo dõi nhé.
Đọc tiếp: Đại Tiểu Thư Đi Học – Chương 60
CHÁP 60
Bình minh mang những tia nắng ấm làm tan chảy cõi lòng của những kẻ lạnh giá, xua tan bóng đêm ra khỏi tâm hồn của những kẻ mang vết thương lòng và chỉ con đường cho những kẻ đã đánh mất phương hướng.
Thức dậy sau một giấc ngủ dài, nó thấy lòng mình nhẹ nhõm, trong quãng thời gian sống ngắn ngủi của nó những cảm giác đau – khổ - mệt mỏi – thất vọng ….nó đều đã trải qua và luôn luôn là ở lever kinh khủng nhất,18 năm đối với nó dài đăng đẵng tựa như 60 năm cuộc đời. Một khi Con người đã trải qua nhiều nỗi đau như vậy liệu còn bị nỗi đau nào quật ngã nữa ko?
Hôm nay nó cùng đi với Thiên Vũ đến trường. Khi anh chàng ga lang tới mở cửa xe cho nó, mọi ánh mắt của những cô nàng xinh đẹp nhờ son phấn như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ, vẫn khuôn mặt thiên thần nhưng ko còn vẻ tinh nghịch như ngày nào, giờ đây nàng rất dịu dàng khi nở nụ cười hiền với đại hotboy của chúng ta. Tuy nhiên, mức độ sát thương bằng miệng của nó lại tăng vọt một cách đột biến. Một nguy hiểm khôn lường, chỉ một câu nói bâng quơ của nó cũng có thể làm người nhận phải lộn cổ vì sock.
- Này tao nhận được thiệp mời tham dự buổi tiệc của tập đoàn Hoàng Kỳ vào cuối tuần này đó.
- Tao cũng có.
- Tao cũng có nữa nè
Vừa vào lớp nó liên tục nghe những lời bàn tán về buổi tiệc cuối tuần này của nó. Trên mặt những người nhận được thiệp mời đều hiện rõ mấy chữ như : rất hãnh diện, rất vui hoặc là rất háo hức ….thật ko biết nói gì một chữ RỒ, có gì mà tụi nó cứ làm quá lên như vậy ko biết. Một đứa chạy ton ton tới trước mặt nó khoe tấm thiệp:
- Này Khay Vi mình nhận được thiệp mời dự tiệc của Hoàng Kỳ Vân này, bạn có ko.
- Ko
- ủa sao lạ vậy
- bộ có nhỏ osin nào được mời tới đó hả ?
- ??????????????
Và bạn nhỏ của chúng ta đang trơ mắt ếch ra nhìn nó mà miệng thì vẫn đang há to, cái này gọi là CỨNG HỌNG.
Nó đứng dậy đi ra khỏi lớp, nó ko muốn nghe thêm mấy câu chuyện tự biên tự diễn của bọn cùng lớp, quyết định đi dạo quanh trường. nó đi tới đâu những ánh mắt hình trái tim của tụi con trai dõi theo tới đó và cũng ko thiếu những con mắt nhìn nó bằng hình viên đạn hoặc những câu miệt thị hay chửi chéo liên tiếp được bán tỉa. Nó đứng dưới một tán cây lớn, nắng bây giờ đã gay gắt hơn, từng tia nắng lọt thỏm qua những khe hở của tán cây tạo chiếu thẳng xuống mặt đất thành những đường thẳng nắng cực đẹp. Nó đưa tay hứng lấy những đường thẳng nắng đó, môi nhếch lên thành một đường con tuyệt đẹp, những ký ức về người đàn ông tên Phong lại ùa về.
\
Trên một bãi đất hoang đầy những bông hoa cỏ may, có một người con trai và một người con gái. Người con gái có khuôn mặt của một thiên thần đang đùa giỡn với những ta nắng. Người con trai có khuôn mặt hoàn hảo đến từng milimet, những tia lạnh trên khuôn mặt ko ngừng tỉa ra nhưng anh luôn nhìn người con gái kia với ánh nhìn ấm áp nhất tựa như những tia nắng ấm mùa xuân.
- Phong anh nhìn này, em co thể giữ được nắng này. – người con gái vừa nói vừa cười tươi, nụ cười đó cũng ấm như những tia nắng kia làm tan chảy những vết thương đã hằn sâu trong lòng của người đàn ông từng trải.
Người đàn ông bước nhẹ tới bên người con gái, anh vòng tay ôm nàng từ phía sau, môi cũng khẽ cười.
- Vậy thì em giữ cho anh một ít với. – nói rồi nhẹ đặt lên mà nàng một nụ hôn nhẹ. người con gái quay lại cũng nhẹ đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ, cả hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Có một cơn gió nhẹ thoáng qua dường như cũng đang cùng tia nắng kia bao bọc lấy hạnh phúc của hai người, muốn bảo vệ cho hạnh phúc nhỏ nhoi của hai kẻ đầy vết thương lòng.
\
Nó cũng đang đưa tay giữ lấy những tia nắng nhưng bây giờ bên cạnh nó ko có ai cả chỉ còn lại một mình nó. Một cơn gió nam khẽ lùa qua mái tóc dài thơm ngát của nó. Nó cười thật tươi, nụ cười hạnh phúc của ngày nào, miệng vô thức :
- Ở nơi nào đó, anh cũng phải thật hạnh phúc biết ko, gió nam của em, tình đầu của em.
Phải anh là ngọn gió nam, mang những cái nóng rát khi phải vượt qua bao nhiêu cách trở của địa lý để có thể đến nơi mình muốn đến nhưng lại cho người nhận những cảm giác thật thoải mái, thật dễ chịu mà họ ko thể nào quên được.Và anh, anh chính là gió nam của nó, là tình đầu của nó dù cho anh có phủ nhận, có nghi hoặc - Anh sẽ mãi ở một góc nào đó trong tim nó, mãi mãi là những ký ức đẹp.
CHAP 61
Một vòng tay nóng ấm khẽ ôm nó từ phía sau. Phá tan những dòng suy nghĩ của người con gái 18. Anh chính là cơn mưa, cơn mưa của trời, một cơn mưa đặc biệt, vậy liệu cơn mưa này có thể xóa nhòa đi tất cả những gì mà cơn gió kia đã mang tới cho nó ko?
- Suy nghĩ gì vậy nhóc? – Thiên Vũ cười tươi nói thật tự nhiên, nhưng anh quên một điều …. Tâm trạng nó rất thất thường.
- Đang nghĩ là nên làm gì với hai cái tay này.
- Hả ?
Trước sự ngạc ngạc nhiên của anh, nó quay mặt lại nhìn vào khuôn mặt cũng hoàn hảo ko