ĐồngCỏMayLặngLẽ
Đồng Cỏ May Lặng Lẽ
SinhThanh.XtGem.Com
“Sáng nay tuyết lại rơi đầy trên khắp các đại lộ ở Matxcơva. Những bông tuyết trắng xinh rơi đầy trên áo mũ, mang hơi lạnh thấm vào trong trái tim. Một mình đi dưới những hàng bạch dương trắng xóa, thấy càng thêm cô đơn lạc, lõng giữa Matxcơva tráng lệ…” Tôi ngã người ra ghế, là email của Hùng. Đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, một gam màu xám chủ đạo đổ đầy trên nền trời. Sài Gòn lại sắp đổ mưa.
Con đường dài dằng dặc, chạy miết ra ngoại ô thành phố Đà Lạt. Hai bên đường, hàng tràm cổ thụ vươn mình xòe tán lá lòa xòa xuống đường. Thỉnh thoảng gió vờn nhẹ qua, những bông tràm vàng nhạt nhỏ li ti rơi rụng lả tả. Càng xa, con đường càng trống vắng. Đằng xa xa, thấp thoáng cánh đồng cỏ may đang reo đùa trong gió. Tôi phanh xe lại, một mình lội giữa cánh đồng cỏ may. Hoa cỏ may vướng vít, níu kéo bước chân tôi.
Một buổi chiều, khi ông mặt trời đã giấu mình sau dãy núi, chỉ còn hắt lại một vài tia nắng yếu ớt vương trên cánh đồng cỏ may, tôi đã gặp bạn. Bạn ngồi yên lặng bên chiếc giá vẽ, ánh mắt bạn dõi nhìn ra xa. Trên chiếc giá vẽ là bức tranh hãy còn dang dỡ, bức tranh vẽ một cô bé giữa bạt ngàn hoa cỏ may.
Bạn yêu hoa và ôm ấp giấc mơ trở thành họa sĩ. Bạn bảo rằng bạn muốn dùng ngòi cọ của mình để lưu giữ lại những món quà tuyệt vời nhất của tạo hóa. Tranh của bạn chỉ toàn vẽ hoa, những loài hoa không tên với vẽ đẹp hoang dã mà tinh khôi. Trong những bức tranh ấy bao giờ cũng thấp thoáng bóng hình một cô bé, tôi hỏi bạn: là ai? Bạn chỉ cười, nụ cười có chiếc răng khểnh trông hiền lành và dễ thương đến lạ.
Kỉ niệm của tôi và bạn là những chiều lang thang trên cánh đồng cỏ may, đùa giỡn nhau để cỏ may khâu đầy vạt áo. Những kỉ niệm ấy được dệt nên bởi màu hoa cỏ may, tô thắm thêm cho một quãng đời khó quên.
Bạn đi du học theo con đường tự túc, bố mẹ bạn cần có người tiếp quản cơ ngơi của gia đình. Thế là bạn đi, rời xa phố núi, xa cánh đồng cỏ may, bỏ lại sau lưng ước mơ họa sĩ còn đang dang dở để đến một đất nước xa xôi học chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Ngày bạn ra đi, phố núi chìm trong màn mưa trắng xóa. Mưa giăng mắc khắp nẻo đường, mưa giăng giăng mịt lối. Bạn im lặng, ánh mắt nhìn ra xa, buồn bã. Rồi bạn lên máy bay, đi về một đất nước xa xôi, nơi có rừng bạch dương ngút ngàn, nơi có dòng sông băng lạnh lẽo, nơi có những con phố hào nhoáng và tráng lệ, nhưng sẽ không có cánh đồng cỏ may kỉ niệm.
Tiễn bước chân bạn, phố núi lại tiễn tiếp bước chân tôi ra đi theo giấy báo nhập học của ĐH Sư Phạm. Chỉ còn cánh đồng cỏ may lặng lẽ, đơn côi nơi ngoại ô thành phố. Bao lần cỏ may nở hoa, nhưng vắng bóng hình hai đứa, cỏ may không còn khâu vào gấu áo nữa mà nhẹ nương theo chiều gió như một điệu ru hời buồn bã.
Thỉnh thoảng, khi mệt mỏi giữa những bon chen của cuộc sống thị thành, tôi lại tìm về với cánh đồng cỏ may, với kỉ niệm của những ngày xưa. Những lúc ấy, tôi nghe lòng mình thênh thang một nỗi nhớ. Liệu ở nơi ấy, có giây phút nào bạn chạnh lòng nhớ cánh đồng cỏ may này?
“Giờ này ở quê, mùa mưa về rồi phải không? Cánh đồng cỏ may có lẽ đã kịp đón cơn mưa đầu mùa để nở ra những bông cỏ may nhỏ xíu, xinh xắn. Mình nhớ những buổi chiều cùng cậu đùa vui trên cánh đồng ấy quá, ước gì mình có cơ hội để trở về và tìm lại những ngày xưa ấy. Này, bức tranh còn dang dở của ngày trước mình hoàn thành rồi, bằng trí nhớ của mình. Không biết cô bé thi sĩ ngẩn ngơ của ngày nào có còn hay thơ thẫn trên cánh đồng ấy nữa không nhỉ? …” Tôi mỉm cười, là email của Hùng.
Xuân Liên
Để cộng tác bài viết cho SốngĐẹp Team xin bạn vui lòng gửi email về địa chỉ:chiasetscd.ht@gmail.com