Đôi khi gục ngã, đôi lúc ta chới với giữa cuộc đời, đôi lần ta mất phương hướng... Đó là những lúc ta cần những cái nắm tay, những ngón tay đan chặt nhau không rời.
Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên và dỗ dành "Con ngoan! Lần sau không như thế nữa". Và từ đó ta biết nghe lời cha mẹ, ngoan ngoãn hơn.
Là lúc ta bị bạn bè chọc ghẹo, ta khóc, cô giáo kéo tay ta dụ dụ một hồi, ta nhoẻn cười. Cô xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của ta trọn trong bàn tay cô... Từ đó ta biết dũng cảm hơn, không còn mềm yếu nữa.
Là lần ta thi trượt đại học năm đầu tiên. Ta tuyệt vọng vùi mình với những ý nghĩ không đâu vào đâu. Ta thấy xấu hổ với chính bản thân ta... Cái nắm tay siết chặt từ một người bạn thân như truyền sức mạnh cho ta... Từ đó ta biết đứng dậy sau khi ngã, ta biết dám làm dám chịu, dám chấp nhận thử thách khó khăn.
Là lần ta bị đồng nghiệp soi mói, mọi cố gắng chỉ là những hạt cát không trọng lượng. Là lúc ta bắt được một bàn tay đủ nặng để giúp ta bỏ qua mọi hiềm khích, giúp ta đứng lên và cố gắng... Từ "sếp" của ta.
Ta gục ngã khi mối tình đầu nguội lạnh, ta không thể nhen nhóm chút cảm xúc cuối cùng còn lại. Ta kiệt quệ, không còn niềm tin để sưởi ấm trái tim đang lạnh cóng. Cái nắm tay thật nhẹ của người ấy đã giúp ta thêm lửa để thiêu cháy hừng hực... Ta có thêm nghị lực và ta muốn sống.
Đó là lúc ta cảm nhận được ý nghĩa của những cái nắm tay. Cần lắm, cần lắm những bàn tay xiết chặt nhau trong cuộc đời này.