Hànyêuthương
Hàn yêu thương
Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới thấy được. Nhưng tôi chợt phát hiện ra : hạnh phúc là hiện tại - Khi được sống với những người ta yêu quý và họ cũng yêu ta bằng cả trái tim.
***
1. Tôi có ba và Vũ
Ba tôi là thợ Hàn. Công việc của ba là hàn lại những vật liệu, những đồ bị đứt, bị vỡ, thậm chí là bị hỏng. Ba có hẳn một phòng kho đựng những đồ vật hỏng đang chờ ba sửa. Ngày bé, tôi thường chui vào kho phòng của ba, lục lọi, tìm kiếm xem có gì hay hay để chơi. Ví như, một cuộn dây đồng mà tôi cứ tưởng là dây chuyền vàng lấp lánh, cánh quạt gãy chỉ còn 2 cánh là hai cái tai con thỏ.
Tôi thích ngắm ba làm công việc của mình ở nhà. Ba hàn các thứ lại với nhau một cách tỉ mỉ, cần thận. Tuy rất lâu nhưng mỗi lần kết thúc công việc, những đồ đạc đều có thể sử dụng được. Hay thật đấy!
Ba hàn được rất nhiều thứ. Nhưng ba chẳng hàn được tình yêu của mẹ. Điều đó khiến tôi hờn mẹ chứ không hờn ba. Mẹ bỏ ba và tôi vào một chiều thu. Mẹ nói gì đó với ba và rồi bỏ đi...
- Mẹ đi đâu vậy ba? Tôi ngơ ngác hỏi ba
- Mẹ đi hàn lại tình yêu rồi. Ba mỉn cười nhìn tôi. Mắt ba vẫn trìu mến nhưng có chút buồn, nhưng tôi chẳng nhận ra nổi.
Tôi sống với ba trong ngôi nhà nhỏ, đơn sơ. Đồ đạc trong nhà toàn là đồ cũ nhưng tôi vẫn yêu căn nhà vô cùng. Căn nhà có ba đã đủ hạnh phúc.
Ở lớp tôi rất nghịch ngợm. Tôi là cây cười của lớp. Tôi thường kể những câu chuyện cười để cả lũ bạn phá lên cười vui sướng. Hay nghĩ ra những trò chơi để hò hét mỗi khi ra chơi. Ba bảo: My à, con cứ làm những gì mình thấy hạnh phúc khi đó những người xung quanh con cũng cảm thấy hạnh phúc. Bởi vậy, tôi luôn cười thật nhiều, tôi cười ba sẽ luôn vui.
Tôi có đứa bạn thân là con trai cũng là hàng xóm thân thiết từ hồi học cấp hai đến giờ. Cậu ấy tên là Vũ, lớp trưởng A1 kiêm bí thư đoàn trường. Vũ học giỏi, tài năng, và nói tiếng anh rất cừ. Cậu ấy đọc tiếng anh trước trường nghe giống với giọng mấy ông tây, ồn ồn nhưng vẫn êm tai. Vũ khác với tôi, tôi lại học và nói rất kém tiếng anh. Hơn nữa tôi hay cười còn cậu ấy thì trầm tính, ít nói. Dù vậy, có rất nhiều bạn vẫn thích Vũ. Lam lớp tôi thích Vũ, Huệ A4 cũng say nắng cậu, Chi cùng lớp cũng kết cậu ấy... Đó là tôi nghe đồn thổi từ thông tin đại chúng, Lam, Huệ, Chi đều đã từng tặng quà cho Vũ. Cậu ấy thật lạ, ai tặng quà cho cậu, cậu đều tặng lại cho người ấy một món quà nào đó.
- My, cậu nhanh lên được không? Lúc nào cũng chậm như rùa bò thế. Giọng Vũ đó, lúc nào cậu ấy cũng nói câu đại loại kiểu như vậy.
- Vũ hả cháu. Đợi con My nhà chú một tí. Hôm qua chắc nó lại thức khuya để học bài. Ba vọng ra chào Vũ.
- Vâng, cháu biết rồi chú Lâm.
Chúng tôi vẫn thường đi học cùng nhau vào mỗi buổi sáng và về cùng nhau sau buổi tan trường. Vũ thường xuyên là người phải chờ đợi. Nhà tôi và Vũ cách trường bảy km. Bởi vậy chúng tôi thường đi xe đạp hoặc tuy vào hoàn cảnh và hứng khởi. Thời gian buổi sáng không còn nhiều nên chúng tôi quyết định đi xe đạp
- Hôm qua, cậu lại xem phim tình cảm sướt mướt hay đọc mấy cuốn ngôn tình thế.
- Chà. Chỉ bạn hiểu mình. Tớ thức đến ba giờ sáng để cày sáu tập phim. Hay cực. Nên sáng dậy giờ ấy là tốt lắm rồi
- Tốt. Ba cậu sẽ rất thất vọng khi biết con gái yêu quý của mình không thức để học mà để xem mấy bộ phim nhảm nhí.
- Xì . Ai bảo nhảm nhí chứ!
Vũ lại chú tâm vào đạp xe còn ngồi sau xe, tôi bắt đầu những câu chuyện để kể cho cậu ấy nghe. Từ chuyện trên lớp tôi được điểm tám môn văn nhưng bù lại bị điểm hai môn toán, Ly- đứa ngồi cạnh tôi có người yêu đến việc tôi ăn hoa quà bị đau bụng, hay ba vừa hàn lại kệ sách cho con bác Tư, vân vân. Vũ rất giống mây, mây bình lặng trôi trên bầu trời, cậu bình lặng lắng nghe tất cả những gì tôi kể. Cậu chẳng mấy khi xen vào những câu chuyện ấy nhưng điều đó làm tôi thấy rất vui.
Thứ bảy mỗi tuần Vũ thường sang nhà tôi ăn tối. Bởi ba mẹ cậu làm kinh doanh, bận bịu suốt ngày, thứ bảy cũng hiếm khi ở nhà. Ba rất quý cậu ấy, thường xuyên hỏi han cậu rất nhiều. Ba thường bảo ' Có Vũ làm con trai thì tốt biết mấy'. Lúc đó, tôi thường hờn ba ' Vậy còn con thì sao'. Ba sẽ xoa đầu tôi và nói ' Không. Con gái ba là nhất. Vũ đứng thứ hai thôi. ' Hôm ba có việc ra ngoài, bác Tư lại nhớ sửa cái đài bị hỏng. Ba không có ở nhà nhưng Vũ lại sang chơi. Vũ bảo để cậu ấy sửa giúp. Cậu hí hoáy, tỉ mỉ, mò mẫn tháo và sửa đài. Trời khá nóng bực, Vũ đưa tay quệt đi giọt mồ hôi trên trán. Tôi nhận ra Vũ rất đẹp trai...một cảm giác khác khác về Vũ...
2. Rung động đầu đời
Lúc đợi xe buýt đến trường, Vũ đột nhiên hỏi về Yến
- Lớp cậu có bạn tên Yến không?
- Có. Bí thư đó. Xinh cực. Cậu quen sao
- Ừ. Có nói chuyện
- Hồi nào vậy? Tò mò quá.
- Lần trước đi họp đoàn cùng nhau.
- Ồ.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Vũ, khuôn mặt tò mò và ẩn ý về phía cậu. Thực ra tôi hơi buồn . Hồi trước, khi mấy đứa bạn theo đuổi, Vũ chẳng bao giờ nhắc đến cả. Thật lạ. 'Lẽ nào Vũ thích Yến'. Ý nghĩ ấy làm tôi rối bời. Có lẽ bởi mỗi buổi sáng đi học câu chuyện chỉ xoay quanh tôi và Vũ, những thứ vụn vặt giữa cuộc sống của chúng tôi, giờ đã xuất hiện Yến. Hoặc có thể, Yến xinh gái, học giỏi, nhảy đẹp khiến tôi ghen tị. Cũng có thể. .
- Ba ơi. ngày trước ba đã tỏ tình với mẹ kiểu gì vậy? Tôi quay sang hỏi ba khi ba hí hoáy sửa chiếc quạt hỏng,
- Sao con gái ba lại hỏi vậy? Ba dừng công việc nhìn tôi với ánh mắt hơi khó hiểu
- Thì ba cứ trả lời đi . Tôi cười cười xoa xoa tay trước mặt ba
- Thì. . ba viết thư.
- Ba viết thư sao? Tôi suýt ngã khỏi ghế. Ba suốt ngày cặm cụi vào mấy đồ đạc người ta nhờ sửa vậy mà. . không ngờ ba con lại thế
- Hồi ấy nhà ta nghèo quá. Ba chẳng có quà để tán mẹ con nên ba ngồi viết thư cho mẹ con. Chỉ tốn tí tiền giấy mực thôi nhưng mẹ sẽ để ý đến ba.
- Ồ. Ba của con có khác. Tuyệt nhất đó. Thế ba viết gì trong đó, nói cho con gái ba nghe đi.
- Ba quên rồi. Ba cười trừ nhìn tôi.
-Ba à. Sao có thế như vậy được chứ.
- Nhưng con gái ba thích ai rồi à? Ba đánh trống lảng lật ngược tình thế.
- Không có mà ba.
- Ba thấy Vũ cũng được đó.
- Ba à!!
' Sao tôi có thể thích Vũ được chứ. ' Tuy bề ngoài cậu ấy hoàn hảo vậy thôi nhưng Vũ lắm tật xấu. Vũ khó tính, hay cằn nhằn, lại suy nghĩ giống ông cụ non: suốt ngày nghĩ đến tương lai sự nghiệp. Mà giả dụ tôi thích Vũ thì cũng không dùng cách viết thư đâu. Viết thư rất sến, lại cứ sao sao. Nhưng suy nghĩ lại trái với hành động. Buổi tối, tôi ngồi hí hoáy cả đêm. Thức khuya. Và dậy trễ...
Xe buýt về nhà tự nhiên thưa bất thường. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, khoảng cách rất gần
- Này. Vũ huých vào tay tôi khi thấy tôi cứ ngồi đơ ra.
- À. Ờ. Gì vậy. Có vài thứ đang bay lượn trong đầu óc tôi
- Tớ có chuyện muốn hỏi cậu?
- Chuyện gì. Hay đấy. Giáo sư Vũ đích thân hỏi một học trò dốt nát này.
- Yến tỏ tình với tớ.
- Thật sao. Vậy cậu trả lời thế nào? Khuôn mặt tôi cố tỏ ra vui vẻ nhưng tay tôi lại run run. Tôi cũng không giải thích được nữa.
- Tớ chưa trả lời.
- Cậu cũng thích Yến phải không?
-. .
Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên lạ kì. Yên tĩnh. Một sự im lặng đột ngột diễn ra. Tôi đã nghĩ khoảng cách giữa chúng tôi rất gần. Chỉ bước thêm một bước, tôi sẽ luôn cạnh cậu. Nhưng tôi đã lầm, tim tôi cách tim cậu khoảng cách khá xa. Gió lùa vào khoảng trống. Thu đẹp đi, đông lạnh lẽo ập về.
- Mai tớ sẽ trả lời Yến.
- Làm tốt vào nhà. À, quên mất . Hôm nay tớ có buổi học thêm toán. Tớ đi đây. 5:15 vào học rồi. Tôi đứng dậy, tỏ ra cuống quýt khi xuống bến, rồi chạy một mạch. Sau lưng có tiếng Vũ nói nhưng tôi không để ý.
Mười bảy tuổi, mối tình đầu của tôi tan vỡ. Tim tôi như có cái gì bóp nghẹt. Tôi không vòng vào con ngõ đến nhà thầy giáo dạy toán mà lang thang quanh mấy con phố. Nắng không còn lưu trên con phố, đêm đang để lại những dấu chân, nỗi buồn rải rác phía sau.
8:00 tối, tôi bước vào nhà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ?
- Ba, con mới về. Tôi cố tỏ ra vui vẻ
-Ừ. Hôm nay học mệt lắm hả con?
- Không ba ạ ...- Nhưng ba này.
- Có chuyện gì vậy con gái. Ba lo lắng hỏi tôi
- Ba có yêu mẹ không?
- Có. . ba rất yêu mẹ con. Ngập ngừng một chút rồi ba trả lời dứt khoát.
- Vậy sao năm đó, khi mẹ đi ba không ngăn mẹ lại?
- Con biết không? Mọi đồ vật, dụng cụ người ta nhờ ba sửa cần có một thời gian nhất định để hàn gắn, thay đi những bộ phận hỏng hóc. Tình cảm con người cùng cần thời gian hàn gắn. Nhưng đôi khi vết nứt tình cảm quá lớn, càng gắn, vết thương càng đau và sâu hơn.
- Ba đã rất đau khổ phải không?
- Đúng. Nhưng nếu sự ra đi mang lại hạnh phúc cho mẹ con thì ba cảm thấy điều đó là đúng đắn.
- Ba!
Tôi ôm chầm lấy ba. Tôi muốn trở về hồi bé, mỗi khi tôi buồn, ba sẽ ôm và an ủi. Khóc. Những giọt nước mắt cứ chảy hoài. Vai ba ướt những giọt lệ. Tôi đã mền lòng và yếu đuối. Nhưng yếu đuối trước mặt người thân đôi lúc là giải pháp tốt nhất . Ba vỗ vào vai tôi 'Ổn rồi con, ngày mai mọi thứ sẽ lại tốt đẹp
3. Hạnh phúc là hiện tại
Tôi được xướng tên trong đội tuyển văn của tỉnh. Tôi khá ngỡ ngàng. Tôi vùi đầu vào học, thay vì đọc tiểu thuyết tôi ngồi thư viện lâu hơn để đọc sách văn. Đó cũng là cái cớ tôi lảng tránh Vũ. Ít gặp mặt cậu hơn, đi học sớm và tan về muộn. Cuộc sống của tôi thích nghi với điều kiện mới, không có Vũ. Tháng ba, rét Nàng Bân kéo về, lành lạnh của không khí, ảm đạm của tiết trời. Chút cô đơn lại tôi buồn, chút yếu lòng khiến tôi nhớ cậu ấy. Cô giáo gọi điện thoại đến đem tôi trở lại thực tại. Nhất tỉnh. Trời ơi! Tôi sung sướng chạy đến khoe ba. Ba nhìn tôi cả niềm hạnh phúc ngập tràn căn nhà. Ánh mắt lóe lên niềm vui. Rồi bỗng ba rớm rớm nước mắt. Ba vui quá ba bật khóc. Tôi ôm ba, ba lại xoa đầu tôi 'Tuyệt lắm con gái '
Cả trường xôn xao về việc tôi nhất tỉnh văn. Một đứa con gái học cũng bình thường không ngờ lại tạo kì tích trong thời gian ngắn vậy. Mà Vũ đã biết chuyện này chưa? Tôi vẫn chưa gặp cậu. Bước chầm chập trên con ngõ vào nhà. .
- Này, My!
- Cậu làm gì ở đấy vậy. Tôi hơi chột dạ nhìn về phía Vũ.
- Đi học về thôi. Tiện thể gặp cậu.
- Hóa ra là vậy. Có chút thất vọng trong tôi
- Mà chúc mừng cậu nhất tỉnh nhé. Vũ cười(lâu lắm tôi mới bắt gặp nụ cười ấy. )
- Chắc may mắn thôi. Mà cậu với Yến dạo này sao rồi? Chuyển biến tốt chứ.
- Có gì đâu mà chuyển biến. Vũ trả lời tỉnh bơ.
- Hai cậu không phải một cặp sao?
- Tớ đã từ chối Yến. Tớ nói là tớ đã thích người khác rồi.
- Ai vây? Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vũ.
- Tớ thích cậu-Đứa hàng xóm chậm chập.
Tôi ngơ người nhìn Vũ. Tâm trạng của tôi biết nói sao đây? Bỗng Vũ rúi vào tay tôi vẻ xem phim ' 7h. Đừng đến trễ đó'. Rồi cậu chạy một mạch đi.
Bí mật giữa ba và Vũ.
Ba phát hiện ra bức thư của con gái bị vò lại, nhăn nheo trong thùng rác. Ba vuốt phẳng lại bức thư, và đưa cho Vũ.