Hạnhphúcsẽngọtngàokhiquákhứđượcđểyên
Hạnh phúc sẽ ngọt ngào khi quá khứ được để yên
SinhThanh.XtGem.Com
Hạnh phúc sẽ ngọt ngào khi quá khứ được để yên
Những ngày tháng 10, tôi bất ngờ nhận được email của người bạn trai năm xưa, anh muốn cùng tôi thực hiện một dự án liên quan đến Photography và những bài viết về những cảm nhận cuộc sống của tôi. Tôi vẫn đang rất đắn đo và suy nghĩ, về cơ bản đó là một ý tưởng hay nhưng để thực hiện được điều đó lại là cả một quá trình dài. Bởi thế nên tôi vẫn đang cân nhắc rất nhiều về tính khả thi của dự án này. Trên Facebook có bạn khuyên tôi thẳng thừng rằng „Không nên hợp tác“, có bạn thì lại hỏi:“Giờ gặp lại người yêu cũ, cảm xúc thế nào? Có còn xao xuyến và rung động như ngày đầu?“. Tôi cũng trả lời luôn rằng đây là một dự án nghiêm túc chỉ liên quan đến công việc, nó không nằm trong vòng quay tình cảm, những vấn vương đã xa lắm rồi. Người yêu cũ thì vẫn chỉ mãi là người yêu cũ, cho dù có không còn yêu nhau nữa thì đó vẫn là một thực tế khó lòng chối bỏ. Đã hơn 3 năm kể từ ngày chia tay, tôi và anh mỗi người cũng đều có một cuộc sống riêng của mình, nhưng tổn thương năm xưa tôi cũng đã xếp sâu vào ngăn kéo, học cách bao dung để nhìn về những điều tốt đẹp phía trước. Tôi nghĩ, ngày đó cả hai chúng tôi còn quá non nớt và không có kinh nghiệm xử lý những khó khăn trong cuộc sống cộng với những kiêu hãnh tuổi trẻ nên đã tự nguyện rời xa nhau, nhưng thứ quí báu duy nhất mà chúng tôi còn giữ lại được, đó là sự trân trọng mà người này dành cho người kia. Có những mối quan hệ sau khi chia tay lại tốt đẹp hơn lúc yêu rất nhiều, tôi đã phải mất rất lâu mới nhận ra được điều đó.
Bây giờ thì mỗi chúng tôi đã có những sự lựa chọn riêng của mình và tôi cũng đã yên lòng ru quá khứ ngủ yên. Sau anh, tôi đã yêu một người đàn ông khác và cũng đã có những ngày hạnh phúc, đượm yêu thương, cho dù tình yêu ấy bây giờ cũng đã „về nơi sương khói“. Bạn tôi rất nhiều người muốn biết cái người đàn ông diễm phúc mà tôi đã một thời gửi gắm trong tập thơ „Giấu“ kia là ai, nhưng tôi đều chỉ mỉm cười. Trong những bộn bề cuộc sống, đôi khi tôi vẫn thả lòng trôi về kí ức ngày qua, viết cho anh vài dòng để nhớ, đọc lại vài lời anh đã dặn, nhưng hình như bây giờ, tôi đang dần dần nhận ra rằng tôi không còn cảm xúc nữa. Những nhớ thương viết mãi cũng sẽ mòn, chi bằng dành cho nhau một nụ cười trong ngày gặp lại, uống với nhau một ly cafe , kể cho nhau nghe về hạnh phúc của mỗi người. Tôi nghĩ, điều đó đáng quí hơn những bài thơ tôi từng viết hơn nhiều. Vả lại: Không ai có thể sống mãi với những đắm say, đến một ngưỡng cửa nào đó trong đời, đam mê rồi cũng lạnh nếu tình yêu ấy không còn đủ ấm.
Ngày hôm qua, tôi là đứa con gái đã sống hết mình cho tình yêu, trăm năm mong ước được vỗ về, yêu thương và không ngừng mỉm cười ngay cả khi tình yêu không còn nữa ở bên mình. Nhưng hình như bây giờ, tôi đang vừa bỏ lại kí ức ở đằng sau và bước đi.
Không dừng lại, dù chỉ là một cái ngoái nhìn…
“Cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là không bao giờ nói được hết những gì mình nghĩ với người mình yêu thương mà đời sống đã mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào, thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được…” Trịnh Công Sơn
SinhThanh.XtGem.Com