Chotôingừnglạimộtchútthôinhé!
Cho tôi ngừng lại một chút thôi nhé!
Tôi đã từng mơ đi trên con đường rợp bóng, những áng mây phiêu bồng, những cơn gió lay nhẹ hàng cây xác xơ bên đường. Có phải chăng khi con người ta vươn lên thành những mầm non, trái tim nhỏ bé bỗng hóa thành một tảng đá vô tri. Con người tôi là một bóng đêm đi bên lề héo úa.
Đêm nay tôi không ngủ, đôi mắt muốn kiếm tìm những thứ mong manh trong tiềm thức không có tên tuổi. Tôi lang thang, một nửa đã đi còn mãi đâu xa xôi. Còn lại đây trái tim mệt mỏi, hãy ở lại, hãy đừng đi, hãy chỉ là một cơn gió nhẹ nhàng ru tôi giấc ngủ đêm thâu dài thôi nhé.
Có một nụ hoa đâm chồi, có một tình yêu đang tồn tại. Nhưng sao mãi miên man, bàn tay tôi không chạm tới, không sờ được dù chỉ là cảm nhận một hơi ấm yếu ớt. Tôi phải đi trên con đường không rợp nắng, tôi phải làm một cơn mưa đầu Hạ. Những mùa Thu đã đi, cái lạnh len lói vào từng ngõ ngách, tôi đang cảm nhận bằng cả xác thân. Hãy mong dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhất.
Trong cơn mơ lúc nửa đêm, tôi mong mình là chiếc lá đang rơi rớt trên thân cây khô cằn. Gió sẽ đưa linh hồn tôi đến nơi thiên đường, ở đó vạn vật chỉ nhẹ như đóa bồ công anh. Mọi thứ sẽ không hiện hữu nếu tôi không đi lên bằng chính lối đi đã tồn tại. Có những khi chỉ mong mình là những giọt nước rơi lặng lẽ, không mong đợi để nhận lấy những điều không tưởng. Tôi đang tự huyễn hay tự nhận mình làm loài bướm cô đơn.
Có những mùa đông đi qua tôi, nó giống như những bóng ma lạnh buốt tận thấu trong tim. Dù cho hơi lạnh luôn xâm chiếm cả một bầu trời u ám, tôi đi tìm những dư âm còn xót lại, là những hơi ấm mong manh trong đôi bàn tay nhỏ xíu tôi đang níu giữ. Bình yên ơi, hãy đến bên tôi trong chiều Thu heo hắt, hãy cho tôi một điểm tựa nơi dương gian trần tục. Nắng bình yên đã đến lạ thường.
Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, lang thang trên con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa. Những điều tưởng chừng như đơn giản mà sao mãi xa xôi nơi đâu, hạnh phúc ngay chính trong mỗi trái tim con người. Vậy mà những điều nhỏ nhoi không mang đến bên tôi, tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi, tôi đã lạc lối dù chỉ là những bước đi vô hồn không định hướng.
Thôi hãy mơ, thôi hãy chờ. Đó chỉ là những phút phiêu du không lặng lẽ. Ngày mai thôi hết nhớ, sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy.
Blog Bà Cụ Non