Thảthanhxuânbaynhưnhữngcánhdiều...
Có lẽ chúng ta còn quá trẻ để định nghĩa hết giá trị của hai chữ “thanh xuân”, hoặc bởi vì chúng ta còn quá trẻ để biết nuối tiếc quãng thời gian dây dưa không dứt giữa vô số nẻo đường.
Hôm nay tôi vô tình nghe được một câu nói: “Hãy để thanh xuân của chúng ta như con diều đứt dây, để tự do bay trong thế giới xinh đẹp này”. Chỉ một câu nói đó thôi có lẽ cũng khiến bất cứ ai nghe thấy đều mỉm cười.
Phải rồi, thanh xuân ngắn ngủi, cớ gì buộc chặt nó không tha? Cớ gì mà ngày ngày luôn dùng đủ thứ uất ức và phẫn nộ với thế giới, dùng đủ thứ áp lực và buồn đau, dùng cả những tham vọng tiêu cực, những bi quan thế sự, những uất ức dồn nén, để rồi dần dần giết chết nó mỗi ngày?
Này nhé, bạn có trẻ lại được không? Hay nói cách khác, bạn có thể sống được mấy lần tuổi trẻ.
Có lẽ chúng ta còn quá trẻ để định nghĩa hết giá trị của hai chữ “thanh xuân”, hoặc bởi vì chúng ta còn quá trẻ để biết nuối tiếc quãng thời gian dây dưa không dứt giữa vô số nẻo đường, chúng ta thả trôi mình quá nhiều, để thời gian trôi đi quá nhiều còn mình thì yên lặng đứng một chỗ. Chúng ta sợ hãi những điều chúng ta còn mơ hồ không biết, chúng ta không thể dũng cảm thử bắt đầu.
Nhưng chỉ cần vài năm nữa thôi, khi mà dù muốn hay không cuộc đời bạn sẽ phải quay vòng theo một trình tự mà ai ai cũng đều phải trải qua như thế. Bạn sẽ có một công việc có thể ổn định, có thể không, nhưng sẽ chôn vùi bản thân vào những đua tranh, toan tính, vào cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền. Rồi bạn sẽ có một gia đình nhỏ, một hoặc hai đứa con, rồi bạn sẽ thấy mình già đi từng ngày, rồi bạn sẽ phải gánh đủ thứ trách nhiệm phải gánh, rồi bạn sẽ phải chăm lo cho con cái, sẽ phải nuôi dạy chúng, sẽ phải buồn lòng và phiền muộn vì chúng cả ngày, sẽ phải làm những việc chẳng bao giờ muốn, sẽ phải buồn bực vì những chuyện cỏn con đời thường của những người đã có tuổi. Rồi bạn sẽ thấy thời gian như một cái chớp mắt, chưa kịp nhận ra thì mọi thứ đã kịp thành quá khứ hết cả rồi.
Đến khi đó bạn mới nuối tiếc, nhưng có còn kịp nữa đâu. Tuổi trẻ mà, chỉ khi bạn nhận ra mình đã hết trẻ, bạn mới thấm thía được những nếp nhăn hằn sâu trong trái tim. Bạn mới cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa vì khi còn trẻ chẳng kịp làm bất cứ điều gì.
Bởi vì dành quá nhiều thời gian để chùng chình, do dự. Bởi vì dành quá nhiều thời gian để lãng phí tuổi trẻ, cái mà chẳng bao giờ trở lại được.
Đến khi đó bạn mới thấy sợ hãi thời gian.
Vậy thì hãy nhân lúc còn trẻ mà cắt đứt dây diều, thả thanh xuân bay đi trong gió trời tự do. Hãy nhân lúc còn trẻ mà để bản thân có thể làm mọi điều mình thích, trải nghiệm những thứ mình muốn thử, yêu một người bằng cả trái tim, làm những điều mà sau này nhìn lại có thể mỉm cười tự hào, vác balo lên đi như thể sau này chẳng bao giờ có thể đi đâu xa nổi bằng nhiệt huyết đang trào lên mãnh liệt, hãy sống như thể chỉ chết đi một lần. Nếu được, hãy để linh hồn được tự do…
Ồ, cuộc đời tươi đẹp lắm, cớ sao bạn cứ phí hoài?
Thanh xuân đang cháy rực, tại sao phải dập tắt nó đi?