Mấtem...vìtôilàngườikhuyếttật
Vì tự ti mình là người khuyết tật nên tôi đã cố tình nói những lời xúc phạm, đay nghiến người yêu mình để cô ấy rời xa tôi...
Tôi là một người khuyết tật... nhưng người khuyết tật như tôi cũng có quyền yêu và được yêu. Và tôi cũng đã có một tình yêu như thế!
Ngày đó tôi là một cậu học sinh cuối cấp. Ở cuối tuổi "17 bẻ gãy sừng trâu" vô lo, vô nghĩ thì bất ngờ có một người con gái đã bước vào cuộc đời tôi.
Sau một lần xem ti vi, tôi đã gặp Trang qua chương trình "Quà tặng âm nhạc" trên kênh Hà Nam. Ngay từ đầu, tôi đã giấu Trang về thân phận của mình là một chàng trai khuyết tật. Chúng tôi quen nhau được một tuần thì cả hai thường xuyên viết thư qua lại cho nhau. Những từ ngữ trong sáng, trẻ con được chúng tôi dành cho nhau qua những lá thư... nhưng dường như tôi dần dần ý thức được bản thân mỗi khi nói chuyện với Trang nên tôi đã cố tình nói những khiếm nhã với cô ấy để mong nhanh chóng chấm dứt tình bạn này.
Nhưng sau một thời gian dài, tôi không thể xóa được hình ảnh của Trang ra khỏi tâm trí mình, tôi đã xin lỗi cô ấy và mong cô ấy hãy tha thứ cho tôi. Lúc đó, tôi đã lấy hết can đảm để nói cho cô ấy biết về thân phận của mình... nhưng với Trang, những điều đó không quan trọng. Cô ấy vẫn rất vui khi được kết bạn và chuyện trò với tôi... và đối với tôi, đấy là niềm hạnh phúc lớn lao nhất tôi nhận được từ khi tôi ra đời cho đến nay.
Không khí tết Canh Dần tràn ngập khắp nơi thì tôi cũng rất háo hức với niềm vui của bản thân mình. Dịp đó, tôi đã hứa với Trang là sẽ vào nhà cô ấy chơi... thế nhưng vì một số lý do nên tôi đã không thể đến nhà cô ấy được. Sau khi nghe tôi giải thích vì sao không đến nhà Trang chơi, cô ấy đã dễ dàng thông cảm cho tôi... và cũng thời điểm đó, cô ấy đã nói ra những suy nghĩ, tình cảm của cô ấy dành cho tôi bấy lâu nay. Tôi đã sung sướng như muốn điên lên khi nghe được những lời yêu thương của cô ấy dành cho mình... và tôi tự hứa với bản thân, sẽ luôn yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy và không bao giờ khiến cô ấy phải buồn lòng vì tôi nữa.
Thế nhưng khi yêu nhau rồi, chúng tôi lại bắt đầu có những hiểu lầm khiến tình cảm hai đứa sứt mẻ và tình trạng ấy đã liên tục xảy ra khiến cả hai chúng tôi đều rất buồn và lo lắng. Tôi yêu cô ấy, tin vào tình yêu cô ấy dành cho mình... nhưng tôi vẫn rất lo lắng khi nghĩ đến cảnh gia đình cô ấy biết rõ về thân phận của tôi thì tôi thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận cho con gái họ yêu một người khuyết tật như tôi nữa.
Sau một thời gian yêu nhau, tôi đã nói chuyện với chị gái Trang đang bị bệnh máu trắng. Chị ấy đã chia sẻ với tôi rất nhiều điều, cũng như đã kể về Trang với một giọng điệu đầy yêu thương và tự hào... Lúc đó, tôi cảm thấy yêu Trang vô cùng! Và tôi nguyện sẽ luôn ở bên Trang, sẽ bảo vệ và yêu thương cô ấy suốt cuộc đời này!
Thế nhưng,... cũng vì tự ti về thân phận của mình nên một lần nữa, tôi lại tìm cách rời xa Trang. Vì không có một lý do nào để chia tay cô ấy nên tôi đã cố tình xúc phạm Trang một cách thậm tệ... và khi không chịu được sự đay nghiến, lạnh lùng của tôi, Trang đã chủ động nói lời chia tay.
Từ khi để mất Trang, tôi đã rất hối hận vì những việc mình đã làm. Tôi không thể nào tin được, tôi lại có thể đối xử tồi tệ với người con gái tôi yêu như vậy! Đã mấy lần tôi chủ động xin lỗi Trang và mong muốn nối lại tình cảm ngày ấy... nhưng vì lòng tự trọng, vì bị tổn thương quá nhiều nên cô ấy không thể cho tôi thêm một cơ hội nào nữa...
Mặc dù sự việc xảy ra đã gần một năm nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh của Trang. Tôi rất hối hận vì những việc mình đã làm, hối hận vì đã đối xử quá tệ bạc với cô ấy... nhưng tôi không còn cơ hội nào để bắt đầu lại tình cảm với người con gái tôi yêu nữa...
Có phải tôi quá hèn nhát nên tôi mới đối xử với cô ấy như vậy? Giờ đây tôi đã mất cô ấy, tôi không còn bất cứ cơ hội nào để ở bên cô ấy nữa... Tôi rất buồn và đau khổ mỗi khi nghĩ đến cô ấy, đến những tình cảm yêu thương cô ấy đã dành cho tôi... Vậy mà chỉ vì sự tự ti của bản thân, tôi đã đánh mất cô ấy, để rồi giờ đây, tôi phải một mình đối diện với nỗi đau, với những lầm lỗi tôi đã gây ra cho người con gái tôi yêu nhất!