Khiđànôngbị"đá"
Mối quan hệ của tôi và em căng thẳng hơn. Tôi cố gắng thuyết phục bố mẹ để đồng ý cho chúng tôi. Tôi đưa em vê nhà nhiều hơn nhưng mỗi khi tới nhà thì khoảng cách giữa ba mẹ tôi và em lại càng xa hơn...
Tôi và em cùng tuổi, sau cú va chạm ngày đầu tiên nhập học, tôi ấn tượng bởi cô gái cá tính, nụ cười thật tươi ấy. Cũng thật tình cờ chúng tôi cùng lớp, chuyện tình yêu của tôi bắt đầu từ khi ấy nhưng mỗi khi đứng trước em tôi run rẩy như đứa trẻ bị bắt lỗi cho đến khi hết năm thứ 3 tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Và niềm vui ngọt ngào của ngày hôm ấy khiến tôi mãi không quên. Tình yêu đầu nồng nàn và khó phai.
Chuyện tình cảm của tôi và em bắt đầu khó khăn tôi được nhận suất du học Đức trong vòng 2 năm. Tôi phải lựa chọn giữa ước mơ và em... Vì mới yêu nên em sợ tôi thay lòng đổi dạ khi xa cách. Còn tôi phân vân giữa hai con đường cuối cùng tôi quyết định ở lại và học tiếp tại đây. Trong lòng tôi rất tiếc và cho tới tận bây giờ vẫn thế, nhưng tôi không đem trách nhiệm bỏ du học lên em. Chuyện tình yêu của chúng tôi như sang trang, không ngày nào tôi không cười. Hai chúng tôi đã có thời gian yêu nhau rất nồng nàn. Công việc khó khăn, mệt mỏi cũng không hề là gì khi mỗi lần mệt mỏi lại được thấy nụ cười, và cái massage lưng. Tôi không làm gì đi quá giới hạn, tôi muốn cưới cô ấy, và sẽ chỉ có cô ấy trong đêm tân hôn thôi. Chỉ trao nhau những nụ hồng nồng cháy. Những tưởng khi hai đứa có công việc ổn định chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ có kết thúc đẹp...
Khó khăn tiếp theo là vấn đề cha mẹ tôi phản đối. Vì gia đình cô ấy không cơ bản. Chuyện này khiến tôi rất đau đầu. Nhà bên em khá lộn xộn. Ba của em bỏ nhà theo gái, mẹ em bán cá ở chợ. Có lẽ vì môi trường và những nỗi đau về tinh thần mà bà rất cay độc, bà hay chửi những câu chợ búa mỗi khi không hài lòng. Em có một người em trai chơi bời... Mối quan hệ của tôi và em căng thẳng hơn. Tôi cố gắng thuyết phục bố mẹ để đồng ý cho chúng tôi. Tôi đưa em về nhà nhiều hơn nhưng mỗi khi tới nhà thì khoảng cách giữa ba mẹ tôi và em lại càng xa hơn...
Cuối tháng 8 năm ngoái, ba em ra đi đột ngột, em cực kỳ đau xót. Em đã tự trách mình đã không có cơ hội báo hiếu cho cha. Sau khi đám tang qua một tháng, tôi ngỡ ngàng khi em nói lời chia tay. Lời giải thích rất ngắn gọn là em không vượt qua được rào cản gia đình tôi. Cái cảm giác nhưng mình vừa bị rớt xuống hố sâu. Tôi đứng như trời trồng trước em, cho đến khi em cất bước đi rồi tôi vẫn không tin em có thể nói ra câu nói đó.
Suốt cả bốn tháng, cuộc sống của tôi chìm trong thuốc lá và rượu bia. Tôi bỏ việc, cuộc sống như không có ý nghĩa. Ba mẹ tôi lo sốt vó tưởng tôi bị bệnh trầm cảm. Và một ngày tôi có buổi nói chuyện với thầy giáo cũ, tôi đã có ý chí để sống tiếp, để bước trên con đường mới. Tôi tập đi con đường không có em. Tôi lao đầu vào làm việc để không nhớ đến em, nhưng đâu đó vẫn có hình bóng em khi bất chợt đi qua quán cà phê cũ. Và cũng rất nhiều lần tôi như kẻ si tình đứng từ xa trước cửa ngân hàng nơi cô ấy làm việc chỉ để được nhìn thấy em. Nụ cười của em khi xưa vẫn còn đó, cái cảm giác hạnh phúc khi được ngắm em vẫn tồn tại. Tôi tự nhủ như thế là được rồi, tôi sẽ cất em vào tim tôi, chỉ cần thấy em cười tôi cũng hạnh phúc. Và rồi em cũng phát hiện ra tôi...
Cứ như thế, chúng tôi thỉnh thoảng liên lạc với nhau như hai người bạn. Tôi cảm thấy được an ủi, vui sướng khi nghe giọng em cười, và cũng có khi trái tim se thắt trước những câu nói lạnh lùng, những tin nhắn một dòng của em. Con tim tôi cứ nghẹn ngào, tôi muốn quên em đi...